Moi tinh hoa dao (tiep)
Dương Lệ 24.02.2009 23:36:27 (permalink)
Hồi 9
Đường trơn, phu nhân bị ngã gãy tay
Thuốc đắng, nô tì phải nhặt bát vỡ
Dương Vĩnh vội lao mình xuống che cho Tứ phu nhân. Một cành cây to đang chuẩn bị đổ ập xuống. Chàng dùng tay đỡ lấy cành cây, rồi hết sức đẩy nó ra khỏi người. Nhưng cành cây nặng quá. Cũng may, Dương Thành đã tới giúp chàng. Hai cha con vất vả đẩy cành cây ngã xuống mặt đất.
Ngũ phu nhân trên đường từ Hiên Nguyệt viên trở về Ngũ phủ, vì đường trơn, không cẩn thận nên bị trượt chân, ngã gãy tay. Ngũ phu nhân ôm cánh tay đang băng bó, rên rỉ :
- Đau quá ! Ta không chịu nổi nữa.
Nàng quát người đại phu bấy giờ đang kê đơn thuốc ở trong phòng :
- Ngươi bốc ngay thuốc giảm đau cho ta. Nghe chưa ?
- Thưa phu nhân, thuốc phải sau ít nhất hai canh giờ nữa mới phát huy tác dụng. Không thể nào khỏi đau tức thì đâu ạ - Đinh đại phu nói.
- Ta không cần biết. Bốc ngay cho ta ! Không thì ngươi biến ngay khỏi đây.
- Chuyện này...
Phạm Thế Phong thấy Đinh đại phu tỏ ra khó xử, liền hỏi lại :
- Đinh đại phu, không lẽ không có thuốc nào giảm đau ngay được sao ?
          - Vâng, tại hạ bất lực. Xin Ngũ gia và phu nhân thứ tội – Nói rồi, Đinh đại phu cầm ô bước ra ngoài cửa.
Phạm Thế Phong lại gần Ngũ phu nhân, bảo :
- Phu nhân, nàng đừng lo lắng. Đinh đại phu có y thuật rất cao siêu, còn hơn cả Tứ tỉ của chúng ta. Ông ta đã nói vậy, thì sau hai canh giờ nữa nàng sẽ khỏi đau ngay thôi.
- Chàng đang chế nhạo thiếp sao ? Chàng cũng ra ngay khỏi đây cho thiếp.
- Nhưng mà ta...
- Thiếp muốn ở một mình... Đau quá đi mất ! Chàng ra ngay đi.  
- Thôi được. Ta sẽ ra ngoài. Có gì nàng cứ bảo ta.
Thế Phong thấy Thanh Trúc xuống sắc thuốc, liền theo vào trong bếp. Tiểu Minh đứng gõ cửa ở bên ngoài phòng Ngũ phu nhân.
- Ai thế ? – Ngũ phu nhân hỏi.
- Phu nhân, tiểu nhân muốn báo với phu nhân Đinh đại phu đã về tới nhà rồi ạ. 
- Được rồi. Không cần phải nhắc đến hắn nữa. Ngươi đi đi.
- Dạ vâng, thưa phu nhân.
Tiểu Minh đi ra. Lúc ngang qua bếp, hắn thấy lạ nên dừng lại, lén nghe trộm.
- Thanh Trúc đang sắc thuốc à ? – Tiếng hỏi của Thế Phong.
- Vâng, thưa Ngũ gia. Thuốc sẽ được ngay bây giờ thôi ạ - Thanh Trúc nói.
Thế Phong cầm những ấm thuốc to nhỏ khác nhau đặt bên cạnh bếp lên ngắm nghía, rồi bảo :
- Giá phu nhân ta mà hiền dịu được như Thanh Trúc thì tốt.
- Thanh Trúc không dám. Ngũ gia nói vậy, phu nhân nghe thấy sẽ không hay.
- Có gì không hay chứ ? Đúng là như vậy mà.
- Thuốc được rồi. Thanh Trúc xin phép ngài mang lên cho phu nhân.
- Ừ.  
Thế Phong vẫn còn nhìn theo Thanh Trúc cho đến khi nàng gõ cửa, vào trong phòng Ngũ phu nhân. Còn Tiểu Minh chờ cho Thế Phong đi khỏi, mới từ một góc kín ra, bước vội đi.
Thanh Trúc mang thuốc lên phòng Ngũ phu nhân. Phu nhân gạt ngay bát thuốc rơi xuống, vỡ tung toé dưới đất.   
- Ngươi định giết ta sao ? Sao lại đắng thế này ? – Ngũ phu nhân gắt.
- Phu nhân, nô tì không dám thế. Là thuốc thì phải đắng chứ ạ - Thanh Trúc hoảng sợ, cúi xuống nhặt những mảnh vỡ lên.
- Lại còn cãi à ? Đúng là đồ ăn hại ! Cút ngay !
Thế Phong định vào phòng, thì trông thấy Thanh Trúc đi ra, khóc nức nở. Bên trong dội lại tiếng quát tháo và tiếng rên rỉ của Ngũ phu nhân :
- Trời ơi ! Sao đau thế này cơ chứ ? Lũ ăn hại các ngươi cút hết, cút hết ngay cho ta!   
Thế Phong sợ hãi không dám bước vào nữa. Bỗng nghe tiếng phu nhân :
- Ai đấy ? Làm gì cứ thập thò ngoài đó thế ?
- Phu nhân à, ta đây. Chắc nàng đang muốn nghỉ ngơi. Để ta đi vậy.
- Không. Bây giờ thiếp không muốn nghỉ ngơi. Chàng vào đây với thiếp – Ngũ phu nhân nói.
- Phu quân, thiếp đau lắm. Chàng có biết không ? – Ngũ phu nhân dựa vào người Thế Phong, đánh thùm thụp. Thế Phong đau nhưng không dám bảo. 
Lúc ấy, ở bên ngoài, tiếng mưa gió vẫn ầm ầm không ngớt. Trương Bình Tú nhìn mưa rơi bên ngoài, lắc đầu nói :
- Thế này thì có giăng bạt cũng vô ích thôi.
Hôm nay, mưa đã tạnh hẳn. Trời quang đãng ra. Song cơn lũ đi qua cũng đã để lại những hậu quả ghê gớm. Nhiều nơi nhà cửa bị cuốn trôi. Có rất nhiều người đã phải bỏ mạng trong cơn lũ. Sáng nay, Trần Thái đi dự đám tang Hồ bà bà về. Hắn thở dài : 
- Đời người thật là ngắn ngủi. Không ngờ đã thành người thiên cổ rồi.
Long Tuấn đi ngang qua, nghe thấy tiếng Trần Thái, hỏi :
- Ngươi bảo ai đã thành người thiên cổ thế ?
- Công tử, công tử đến đấy ạ ? Thuộc hạ đang bảo Hồ bà bà. Bà ta hôm trước còn khỏe mạnh vậy mà hôm nay đã đưa tang rồi.
- Hồ bà bà ? Sao cái tên này ta nghe quen vậy nhỉ ?
- Dạ, bà ta là mẹ của Liên Hoa mà hôm trước công tử đã gặp ở hồ sen. Bà ta vừa mới bị chết đuối trong cơn lũ.
- Vậy còn Liên Hoa ?
- Dạ, cô ta vì không có tiền chôn mẹ nên đã bán thân vào trong cung rồi.
- Thế à ? Thế cũng hay. Mà ngươi có thấy tiểu thư đâu không ?
- Dạ, không thấy. Nhưng chắc là tiểu thư đang ở vườn đào cùng với Dương công tử. Hay để thuộc hạ đi ra gọi.
- Thôi, không cần. Cứ mặc kệ bọn họ. Dù sao cũng không lâu được đâu.
Long Tuấn phất tay bỏ đi.
Lúc bấy giờ, quả là Tiểu Vân và Dương Vĩnh đang ở vườn đào. Nhìn những nông phu đang dọn bạt cùng những cành đào bị gãy, Tiểu Vân đau xót nói :
- Cơn lũ khủng khiếp quá ! Vườn đào đẹp vậy mà giờ đã chẳng còn bông hoa nào trên cành nữa.
Dương Vĩnh cũng cúi xuống nhặt những bông đào rách nát dưới chân. Lòng chàng không khỏi xót xa. Nơi đây đã chứng kiến biết bao kỉ niệm giữa chàng và Tiểu Vân.
Hoa đào rụng hết làm ảnh hưởng xấu đến việc kinh doanh. Từ sáng sớm, Trương Bình Tú đã sang Vương viên ngoại thương lượng, xin hoãn lại ngày giao đào. Ông gõ cửa bên phủ viên ngoại. Một gia đinh ra mở cửa, hỏi :
- Nhị gia, ngài đến tìm Vương lão gia phải không ? Xin lỗi ngài, lão gia chúng tôi đi vắng rồi. 
- Vậy khi nào ông ấy về thì ngươi bảo ta đến tìm.
- Dạ vâng.  
Bình Tú định đi thì gặp kiệu của Vương viên ngoại về. Kiệu hạ, ông ta bước xuống.
- May quá ! Vương huynh, gặp huynh ở đây rồi – Bình Tú nói. 
- Nhị huynh, xin mời vào nhà. Tại hạ không biết huynh đến, thất lễ quá.
Hồi 10
Phạm Thế Phong động lòng nắm tay tì nữ
Tam phu nhân độ lượng giúp kẻ ăn xin
Hai người bước vào trong phủ. Vương viên ngoại sai một nữ tì đi rót nước.    
- Mời Nhị huynh – Vương nói.
- Không dám, mời Vương huynh.
- Chẳng hay Nhị huynh muốn gặp tại hạ có chuyện gì vậy ? Xin huynh cứ nói. 
- Vương huynh, thật ngại quá. Chắc huynh cũng biết là trận bão vừa rồi đã làm tổn thất không ít đến tất cả chúng ta. Vườn đào nhà chúng tôi đã mất hết sạch hoa. Tôi muốn đến đây để xin Vương huynh hoãn lại ngày giao đào, không biết có được không ?
- Nhị huynh nói gì vậy. Chúng ta là chỗ quen biết từ lâu. Tại hạ không dám có ý kiến gì. Chỉ có điều, việc làm ăn của phủ viên ngoại dạo này cũng không được tốt cho lắm. Hôm trước, tại hạ mới trả xong được nợ cho huynh. Vừa khấm khá lên một chút thì... Mà bên Tô đại nhân cũng đang giục gấp. 
- Tôi cũng biết là rất khó cho Vương huynh. Nên tôi cũng đã mang đến đây số tiền mà Vương huynh trả lần trước. Xin Vương huynh giúp cho. 
Vương viên ngoại nhận tiền từ tay Bình Tú, hớn hở nói :
- Tại hạ không dám. Xin lĩnh ý Nhị huynh vậy.
Hà Bá Quang nhìn thấy kiệu đến, liền bước lên, nói :
- Đi thôi.
Một người phu khiêng kiệu, hỏi :
- Tam gia, vẫn theo đường cũ ra chợ chứ ạ ?
- Ừ. Các ngươi đừng hỏi nhiều nữa. Đi nhanh lên !
- Dạ vâng, thưa Tam gia.
Ra đến chợ, Bá Quang xuống kiệu, dặn phu kiệu chờ ở đấy, rồi tự mình đi chọn phân bón cho những gốc đào nhanh ra hoa trở lại. Chợt nhìn thấy ba mẹ con một người đàn bà, dáng vẻ rất thê lương đang ăn xin ở một góc phố trên đường, Bá Quang dừng lại hỏi :
- Sao hôm trước ta không thấy trong lũ ăn mày ở đây có các ngươi nhỉ ? Các ngươi từ đâu đến thế ?
- Đại nhân, xin ngài bố thí cho mẹ con dân phụ. Mẹ con chúng tôi từ Hà Nam tới đây, mấy hôm nay đã không có chút gì vào bụng – Người đàn bà giơ một chiếc mũ rách nát lên.
- Từ Hà Nam mà cũng lặn lội tới đây ? Chẳng lẽ từ sáng đến giờ các ngươi vẫn chưa kiếm được hào bạc nào sao ?
- Dạ chưa. Xin đại nhân bố thí. Xin đội ơn đại nhân.
- Ngươi tưởng tiền của ta là vỏ hến chắc ? - Bá Quang nhếch mép, bỏ đi.
Một đứa con gái của người đàn bà hỏi :
- Mẹ, chúng ta phải làm gì bây giờ ?
- Các con đừng lo. Rồi chúng ta sẽ tìm ra cách thôi.
Ba mẹ con bỏ chợ, đi lang thang khắp nơi.      
Buổi chiều, ở Ngũ phủ, trông thấy Thanh Trúc đang đổ nước vào bể, Thế Phong lại gần. 
- Thanh Trúc, nàng đang ở đây à ? – Thế Phong cúi mặt xuống, vẻ hối lỗi - Hôm qua, trông thấy Thanh Trúc khóc, ta rất thương xót. Xin lỗi Thanh Trúc vì ta đã không thể đến an ủi nàng ngay được.
Thế Phong ngồi xuống, định cầm tay Thanh Trúc lúc ấy đang rửa rau. Nhưng nàng đã rụt tay lại.
- Ngũ gia, Thanh Trúc không sao. Thanh Trúc xin phép Ngũ gia xuống bếp nấu ăn.
Người hầu nữ ấy vội vã đi xuống bếp. Thế Phong định vào theo, bỗng trông thấy Tam phu nhân từ phòng Ngũ phu nhân ra. 
- Tam tỉ, sao tỉ không ở lại thêm một lát nữa đã ? - Thế Phong liền bước lại phía Tam phu nhân.
- Ngũ muội đang kêu mệt, nên tỉ cũng không tiện ở lại - Tam phu nhân nói - Ngũ đệ, Ngũ muội không đi lại được vì chân vẫn còn đau. Đệ phải quan tâm nhiều hơn đến muội ấy đấy nhé.
- Vâng, đệ sẽ ghi nhớ.
- Đệ nói vậy thì được rồi. Thôi, ta đi đây.
Tam phu nhân ra khỏi Ngũ phủ cùng với tì nữ Thuý Vinh. Nhìn thấy ba mẹ con người đàn bà nọ trên đường, phu nhân động lòng thương hỏi :
- Các ngươi từ đâu đến đây ?
- Thưa phu nhân, xin bà hãy bố thí cho ba mẹ con.    
- Đại thẩm, phu nhân đang hỏi các người từ đâu đến đấy – Thuý Vinh nói.
- Dạ vâng, dân phụ đến từ Hà Nam. Trận lụt vừa rồi, chúng tôi đã mất hết nhà cửa. Chồng của dân phụ cũng đã mất trong trận lụt năm ngoái. Dân phụ và hai đứa con song sinh phải lưu lạc đến đây. Xin phu nhân thương tình – Người đàn bà lấy tay áo gạt nước mắt. Hai đứa con gái cũng khóc theo.
- Thật là tội nghiệp – Phu nhân nói – Thôi được, các ngươi hãy vào phủ của ta đã.
Ba mẹ con người đàn bà theo Thuý Vinh và Tam phu nhân vào trong Tam phủ.
- Ta chỉ giúp được một lúc chứ không thể giúp suốt đời được. Hay là thế này, các ngươi sẽ ở trong một gian phòng nhỏ cạnh vườn phủ ta. Hàng ngày, sẽ phải coi sóc việc trồng rau. Thế có được không ?
- Phu nhân đúng là bồ tát cứu thế đối với chúng tôi. Dân phụ Đoàn nương và hai con là Ngọc Thanh, Ngọc Hồng xin dập đầu khấu tạ phu nhân.   
Trung Trực và Trung Kiên đi học võ về, qua vườn, bỗng trông thấy Ngọc Thanh, Ngọc Hồng đang còng lưng gánh nước. Họ hỏi :
- Các ngươi là ai vậy ? Sao lại vào trong Tam phủ ta ?
- Hai công tử có phải là con của Tam phu nhân không ạ ? – Ngọc Thanh hỏi. 
- Phải.
- Dạ thưa, tôi là Ngọc Thanh, còn muội muội là Ngọc Hồng. Chúng tôi bị mất nhà cửa trong trận bão, được phu nhân thương tình cho vào phủ coi sóc việc trồng rau.        
- Vậy sao ? – Trung Kiên hỏi lại.
- Dạ vâng, thưa công tử – Ngọc Hồng nói.
Tiểu Vân ở nhà mấy ngày thấy chán. Nghe nói có người mới đến Tam phủ, Tiểu Vân liền sang xem mặt. Trời nắng lên, nên nàng đi cả ô sang. Bóng râm dưới ô làm cho khuôn mặt nàng càng thêm vẻ mát rượi, xinh xắn.
Tiểu Vân trông thấy Đoàn nương đang cuốc đất trong vườn, liền nói :
- Đại thẩm đang trồng rau ạ ?
Đoàn nương nghe tiếng người hỏi, ngẩng lên :
- Tiểu thư có phải là Trương tiểu thư bên Nhị phủ ?
- Đúng vậy. Sao đại thẩm biết ?
- Dân phụ nghe nói Trương tiểu thư là một tuyệt sắc ở Đào trang. Tiểu thư sắc nước hương trời như vậy ắt hẳn là Trương tiểu thư rồi.
- Đại thẩm thật là khéo ăn nói. Nghe nói đại thẩm có hai người con gái song sinh phải không ? Hai người ấy đâu rồi ?
- Dạ, chúng đang tưới rau ở đằng sau. Để dân phụ gọi.
Đoàn nương bắc loa lên miệng :
- Ngọc Thanh, Ngọc Hồng, Trương tiểu thư gọi. Các con hãy ra đây.
- Dạ vâng, thưa mẹ. Chúng con ra ngay.
Từ đằng sau giậu, Ngọc Thanh, Ngọc Hồng bước ra. Đó là hai thiếu nữ xinh như hoa.
- Chúng tôi chào tiểu thư – Họ nói.
- Hai muội thật là xinh đẹp. Các muội cứ gọi ta là Vân tỉ là được rồi.
- Ấy chết, tiểu thư. Chúng tôi không dám.
- Có gì mà không được. Vậy nhé, Thanh muội, Hồng muội.
Trung Trực trông thấy Tiểu Vân ngồi chơi với mấy mẹ con người mới đến, thì hỏi :
- Vân tỉ và mấy người đang nói chuyện gì mà lại cười thế ?
- Bọn ta không cười đệ là được. Bây giờ trời cũng mát. Hay đệ gọi Kiên Nhi ra đây cùng chơi bài cho vui.
- Thế cũng được. Để đệ vào gọi huynh ấy.
Lát sau, Trung Trực và Trung Kiên cùng đi ra, mang theo cả bộ bài tam cúc. Họ đánh bài và cười đùa rất vui vẻ. Bỗng Trung Kiên hỏi Hà Vân :         
- Sao tỉ không đi chơi với Vĩnh đệ ? Hai người giận nhau à ?
- Không. Ta muốn sang đây thay đổi không khí một lát. Chơi nhiều với Vĩnh Nhi cũng chán.
- Đệ không tin. Chắc là Vĩnh Nhi đi đâu mà tỉ tìm không thấy nên mới sang đây. Vân tỉ và Vĩnh Nhi như hình với bóng, không rời nhau được – Trung Trực cũng nói.
- Ai bảo đệ thế ? Vĩnh Nhi chả liên quan gì đến ta cả. Ta không gặp đệ ấy thì cũng có sao chứ. Mà chẳng phải ta đang thấy rất vui với mọi người đấy hay sao.
Tiểu Vân liền đứng dậy, đùng đùng bỏ đi. Kiên, Trực nhìn nhau không hiểu.
- Trương tiểu thư sao lại giận vậy, hai công tử ? - Đoàn nương hỏi.   
- Tôi cũng không biết – Trực nhún vai. 
Hồi 11
Ngoài đồng, Dương Thành giúp người gánh mạ
Trong phủ, Tiểu Vân đợi bậc tri âm
Tiểu Vân chạy về nhà, va phải Phạm Thế Phong và Tiểu Minh lúc bấy giờ đi sang Nhị phủ. 
- Cháu xin lỗi Ngũ thúc – Tiểu Vân nói, rồi bỏ vào trong phòng mình.
Đến giữa sân Nhị phủ, Phạm Thế Phong bảo với Tiểu Minh :
- Ngươi đặt xuống đây cho ta.
- Dạ - Tiểu Minh khệ nệ bỏ bao hạt giống xuống đất.
Bình Tú đi ra, nói :
- Ngũ đệ đến rồi đấy à ?
- Vâng. Đệ mang bao hạt giống đến. À, lúc nãy, đệ vừa trông thấy Vân Nhi xong. Hình như, nó có chuyện gì đó buồn bực, đã hầm hầm bỏ vào phòng rồi.
- Thế sao ? Cái con nha đầu này, chẳng ra thể thống gì cả. Để rồi ta sẽ cho nó một trận – Bình Tú nhìn bao hạt giống dưới đất – Thế đệ đã kiểm tra hết chưa ? Giống hoa đào có tốt không ?
- Đệ thấy tốt lắm. Nhưng vẫn muốn mang sang cho huynh xem lại, rồi mới đưa đi trồng.
- Vậy mang đi gieo thôi. Hi vọng chúng ta sẽ mau có thêm lớp cây mới – Bình Tú nói.
Hai cha con Dương Thành và Dương Vĩnh đang đi thăm đồng lúa ven đồi. Nhìn bóng những người nông dân đội nón trắng nhấp nhô trên những thửa ruộng vừa mới gieo trồng, Dương Thành thấy trong lòng vui vẻ trở lại. Ông hỏi một người nông dân đang đứng tát nước. Nhà ông ta vừa bị sập trong cơn lũ. Dương Thành đã cấp tiền cho ông sửa sang lại.
- Nhà thúc đã sửa lại đến đâu rồi ?
- Dạ, cũng phải được bảy, tám phần rồi ạ. Bà con chúng tôi đội ơn Tứ gia nhiều lắm.
- Thúc không nên nói vậy. Cũng chỉ là chuyện nhỏ đối với Tứ phủ ta thôi mà. Lúa má sẽ nhanh mọc lên thôi. 
- Dạ vâng. Nhờ trời mọi chuyện sẽ được ổn thoả cả.
Dương Thành trông thấy trên đường một người đàn bà đang gánh mạ ra đồng. Thúng mạ nặng quá, bà ta không giữ được quang gánh, nên loạng choạng ngã. Mạ đổ hết cả ra đường. Dương Thành và Dương Vĩnh vội chạy lại nhặt giúp.
- Xin cảm ơn các ngài – Người đàn bà nói, rồi nâng gánh mạ lên vai, cẩn thận bước đi.
Dương Vĩnh hỏi cha chàng :
- Trận lũ vừa rồi hẳn đã làm tất cả những người nông dân ấy phải điêu đứng, đúng không cha ?
- Đúng vậy. Nên chúng ta cần phải biết thương họ, Vĩnh Nhi ạ. Thôi, hai cha con mình về đi. Ta còn phải trông coi việc tưới nước cho hoa đào nữa.
- Dạ, con – Dương Vĩnh bỗng gãi đầu – Con xin phép đi một lát được không ạ ?
- Con lại ra chợ đấy à ? Thôi được. Nhớ về sớm đấy.
Dương Vĩnh cảm ơn cha, rồi mới đi. Chàng ghé vào một cửa hàng làm kim hoàn ở gần chợ.
- Thúc thúc, cháu lại đến làm phiền thúc dạy nghề cho cháu nữa đây – Chàng nói.
Lúc về, trông thấy một người nông dân đang nặng nề đẩy xe bò chở phân bón ra ruộng, chàng liền chạy lại đẩy giúp.
- Cảm ơn cậu, thiếu hiệp – Người nông dân nói.
- Không có gì ạ.
Dương Vĩnh vừa về Đào trang, chỉ kịp chào mẹ đã chạy vội sang Nhị phủ. Chàng thấy cửa phòng Hà Vân khép kín, liền đứng bên ngoài gõ cửa.
- Tiểu Vân mở cửa ra đây đi. Tôi về rồi này.
- Đệ đi đi. Từ giờ đừng đến tìm ta nữa.
- Tiểu Vân giận tôi sao ? Tiểu Vân, tôi xin lỗi vì không thể đi chơi với Tiểu Vân. 
- Ta không cần đệ đi chơi với ta. Ta chỉ hỏi đệ một câu thôi. Đệ đi đâu về vậy ?
- Tôi chưa thể nói cho Tiểu Vân bây giờ được.
- Có gì mà không nói được ? Đệ không nói được thì về đi.
- Tôi sẽ nói cho Tiểu Vân biết lúc thuận tiện, được không ?
- Ta không muốn nghe đệ nói gì nữa. Đệ về ngay đi.
- Tiểu Vân, tôi...
- Cũng đừng bao giờ sang tìm ta nữa.
- Được rồi. Tiểu Vân, tôi về đây – Dương Vĩnh buồn bã.  
Trong lúc ăn cơm, Hà Vân không nói với Dương Vĩnh một lời nào. Ăn xong, nàng bỏ về một mình, nằm ở trong phòng rồi ngủ luôn.
Đã sang Tết Trung thu. Ở khắp các cửa phủ Đào trang đều treo lồng đèn đỏ. Sáng sớm, Nhị phu nhân bước vào bếp, tự mình làm bánh nướng mang ra. Tuyết Nga dọn thức ăn lên bàn, khen :
- Phu nhân làm khéo quá. Nô tì chưa bao giờ trông thấy một chiếc bánh thơm phức đến như thế này. 
Nhị phu nhân cười :
- Vậy sao ? Ta cũng đã dành phần cho các ngươi rồi đấy. Ngươi mang những chiếc bánh này sang cho các phủ rồi về mà ăn.
- Dạ. Cảm ơn phu nhân.
Tuyết Nga nhận lấy các hộp bánh từ tay Nhị phu nhân rồi đi ra ngoài. Ngoài trời đang có gió rét. Tuyết Nga vừa đi vừa xuýt xoa :
- Lạnh quá ! 
Ở trong phòng mình, Tiểu Vân hỏi Thu Nguyệt :
- Hôm nay, em có thấy Vĩnh Nhi sang tìm ta không ? 
- Dạ không, thưa tiểu thư – Thu Nguyệt lắc đầu.
Tay vẫn lau dọn bàn, Thu Nguyệt hỏi :
- Tiểu thư đang nhớ Dương công tử ạ ?
- Trông ta giống lắm à ?
- Vâng.
Tiểu Vân thở dài, đứng dậy. Nàng định đi ra thì gặp Nhị phu nhân bước vào :
- Mẹ đã làm bánh nướng rồi đấy. Con ra ngoài cùng cả nhà đi. 
Trương Thiện và Long Tuấn cùng đứng dậy, ngồi sang chiếc ghế khác, nhường ghế lại cho Hà Vân. 
- Vân tỉ, tỉ ngồi vào đây đi – Trương Thiện nói. 
- Cảm ơn đệ - Tiểu Vân ngồi xuống ghế. Nhưng nét mặt nàng xem chừng đang buồn rầu.
Bình Tú hỏi :
- Nha đầu, sao thế con ? Sao lại ủ ê như mất của vậy ?
- Dạ không, con không sao – Tiểu Vân cười gượng.
- Vậy ăn đi thôi – Bình Tú nói – Rồi con thích đi đâu, ta sẽ cho con đi. Được chưa ?
- Vâng ạ. Con cảm ơn cha.
Hà Vân sang tìm Dương Vĩnh. Chàng đi đâu đó chưa về. Hà Vân ngồi chờ bên bàn uống nước đặt ở ngoài sân. Một tiểu kiều vận y phục rất lộng lẫy, bước ra.
- Cô là ai thế ? 
- Chính ta mới cần phải hỏi cô là ai đấy. 
- Ta là Trương Hà Vân.
- Ra là Trương tiểu thư. Ta là công chúa Mĩ Uyên.
Tiểu kiều đó chính là Mĩ Uyên công chúa. Nàng đến Đào trang để xem hội hoa đào sẽ được tổ chức vào tháng sau.
Hà Vân hỏi lại:
- Mĩ Uyên công chúa ?
- Phải.
- Nhưng sao công chúa lại ở đây ? 
- Ta đến Đào trang để xem hội hoa đào. Như thế không được sao, Trương tiểu thư ?
Dương Thành đi ra, trông thấy Mĩ Uyên công chúa và Hà Vân. Ông nói:
- Công chúa, người đây rồi. Vân Nhi, cháu cũng ở đây sao ?  
- Dạ, cháu chờ Vĩnh Nhi.
Công chúa hỏi :
- Dương gia, ông đã chuẩn bị phòng cho hai người chúng tôi rồi chứ ?
- Dạ rồi, thưa công chúa. Tại hạ vừa sai người chuẩn bị. 
- Vậy ông gọi Liên Hoa ra đây cho ta được không ?
- Vâng, được.
Dương Thành đi vào.
Mĩ Uyên ngoảnh lại nói với Hà Vân :
- Trương tiểu thư, cô đừng chờ nữa. Chắc người đó chưa về ngay được đâu.
Hà Vân không nói gì, bỏ đi.
Liên Hoa đi ra. Mĩ Uyên bảo :
- Em đi cùng với ta ra chợ chơi một lát. Nhưng nhớ gọi ta là tiểu thư, biết chưa ?
- Dạ vâng, thưa công chúa... à, thưa tiểu thư.
Mĩ Uyên và Liên Hoa cùng đi ra ngoài chợ. Mĩ Uyên rất thích thú ngắm những xấp vải đủ màu trong một cửa hàng vải.
- Ông chủ, ta lấy mảnh vải này – Nàng chỉ xấp vải gấm, nói.
- Tiểu thư chọn thật là khéo. Đây là một trong những xấp vải loại tốt nhất ở đây. Tiểu thư cho tôi xin tiền – Người chủ cửa hàng nói.
Mĩ Uyên đưa hết tiền ra để đếm, song không đủ. Nàng hỏi :
- Liên Hoa, em còn đồng nào nữa không ?
- Dạ, không. Thôi, để em về lấy vậy. Tiểu thư cứ ở đây đợi em nhé.
Liên Hoa về Đào trang. Mĩ Uyên đứng chờ ở cửa hàng vải, giơ những xấp vải khác lên ngắm nghía. Con của Vương viên ngoại là Vương Thạch đi ngang qua cùng bọn gia nhân, trông thấy Mĩ Uyên xinh đẹp, liền sán lại gần, trêu : 
- Tiểu thư xinh đẹp của tôi, sao nàng lại ở đây một mình thế này ?
Mĩ Uyên không nói gì, vẫn tiếp tục ngắm nghía xấp vải. Vương Thạch đưa tay lên vuốt tóc Mĩ Uyên, nói :
- Nếu nàng thích, ta sẽ mua cho nàng cả cửa hàng vải này.
Mĩ Uyên bấy giờ mới gạt tay hắn xuống :
- Buông cái tay bẩn thỉu của nhà ngươi ra. Đừng có động vào ta.
- Cái gì ? Nàng dám quát ta sao ? Nàng có biết ta là ai không hả ? – Bỗng hắn dịu giọng xuống – Thôi, nàng đừng nóng. Hãy về phủ của ta, chúng ta sẽ cùng giải quyết.
- Đồ sàm sỡ – Mĩ Uyên mắng – Nói cho ngươi biết, đến cha của ngươi bản tiểu thư ta cũng chẳng nể đâu.
- Được lắm. Ta sẽ chờ xem nàng không nể ta như thế nào.
Rồi Vương Thạch sai bọn gia nhân bắt Mĩ Uyên lại, lôi đi.
Hồi 12
Giữa đường,  Vĩnh Nhi ra tay hào hiệp
Về phủ,  Vương Thạch chạy vào mách cha
Mĩ Uyên tìm cách chống cự nhưng không được. Người chủ cửa hàng vải biết Vương Thạch là con của Vương viên ngoại, nên chẳng dám nói gì.
Lúc bấy giờ, Dương Vĩnh đi từ cửa hàng kim hoàn gần đó ra. Chàng cầm trên tay ngọc tỉ có chạm hình hoa đào, lòng khấp khởi vui mừng. Trông thấy Mĩ Uyên bị Vương Thạch bắt đi, chàng liền cất ngọc tỉ vào trong người, rồi bước đến gần bọn họ, nói : 
- Sao các người lại bắt cô nương ấy ?
- Đó là việc của bọn ta. Ta thích như vậy đấy. Ngươi tránh ra đi – Vương Thạch bảo.
- Ta không tránh. Các người ức hiếp con gái nhà lành, trừ khi ta mù mắt, chứ đã thấy thì ta không đời nào để yên.
Nói rồi, Dương Vĩnh hất chân đá bọn gia nhân, kéo Mĩ Uyên lại phía chàng. Dương Vĩnh nói :
- Cô nương yên tâm, có tôi ở đây. Chúng không dám làm gì cô đâu.
Vương Thạch hậm hực xông lại, cũng bị chàng đá cho ngã xuống. Bọn chúng vội vàng kéo nhau chạy đi.
Dương Vĩnh quay lại hỏi Mĩ Uyên :
- Cô có sao không ?
- Cảm ơn công tử. Tôi không sao. Xin cho hỏi, công tử là...
- Tôi là Dương Vĩnh.
- Còn tôi là Mĩ... à, Mĩ Mĩ.
- Mĩ Mĩ cô nương, cô không sao là tốt rồi. Tôi phải về đây.
Dương Vĩnh đi rồi, Mĩ Uyên vẫn còn đứng ngơ ngẩn. Nàng nghĩ thầm : “Dương Vĩnh công tử, con trai của Tứ gia Đào trang là người này sao ? Hắn thật là hào hiệp”. Liên Hoa lúc bấy giờ đã mang tiền đến cửa hàng vải, nhưng không thấy Mĩ Uyên đâu, liền đi tìm. Trông thấy Mĩ Uyên đứng bên một cửa hàng làm kim hoàn, Liên Hoa chạy lại, mừng rỡ :
- Tiểu thư, người ở đây sao ? Làm em đi tìm mãi. Em mua vải cho tiểu thư rồi đây này. 
Không thấy Mĩ Uyên nói gì, Liên Hoa hỏi :
- Công chúa, có chuyện gì xảy ra với người vậy ?
Mĩ Uyên bấy giờ mới định thần lại, và trông thấy Liên Hoa :
- Liên Hoa, em đến từ lúc nào thế ?
Trên đường về, Mĩ Uyên hào hứng thuật lại chuyện nàng bị bắt đi và Dương Vĩnh ra tay cứu. Nàng nói :
- Hắn thật không hổ danh là người của Đào trang.
- Hồi còn ở Hắc Sơn, em cũng nghe tất cả mọi người nói Dương công tử chính là người xuất sắc nhất đấy - Liên Hoa bảo.
- Thật vậy sao ? Hắn còn được nhiều người khen vậy à ?
- Vâng.
Liên Hoa và Mĩ Uyên trở về bên Tứ phủ. Dương Vĩnh cũng mới về nhà, vừa đi ra thì gặp Mĩ Uyên. Chàng rất ngạc nhiên :
- Mĩ Mĩ cô nương, cô nương sao lại ở đây ?
Liên Hoa định nói ra thân phận của Mĩ Uyên, song nàng đã ngăn lại :
- Công tử, thật là trùng hợp. Chúng ta lại gặp nhau ở đây. Hoá ra công tử ở Đào trang. Tôi vốn là khách vãng lai, được ở lại Đào trang để xem hội đào sắp sửa diễn ra. Hôm nay lại là trung thu nữa. Tối nay Đào trang có hội gì không công tử ?
- Có, tối nay sẽ diễn ra hội thả hoa đăng đấy. Mĩ Mĩ cô nương nên đến xem.
- Vậy sao ? Tôi nhất định sẽ xem. Nhưng công tử định đi đâu phải không?   
- Vâng. Tôi có chuyện phải đi một lát. Vậy xin lỗi Mĩ Mĩ cô nương.
Chờ cho Dương Vĩnh đi khỏi, Liên Hoa vừa cười vừa nói :  
- Công chúa, em thấy hình như công chúa có vẻ thích Dương công tử rồi.
- Gì cơ ? Ai nói với em thế ? Hắn chỉ cứu ta có một lần thôi, làm sao ta thích được. Nếu ta gặp lại bọn bắt cóc, ta sẽ cho chúng một trận.
- Công chúa chỉ nói thế thôi. Nếu không thích, tại sao lại bảo hắn gọi tên thân mật là Mĩ Mĩ, còn giấu thân phận công chúa của mình nữa.
- Em đúng là tinh quái – Mĩ Uyên gõ đầu Liên Hoa.
Dương Vĩnh sang bên Nhị phủ tìm Hà Vân. Nàng đang ngồi trong phòng, buồn rầu. Thấy Vĩnh Nhi đến, Hà Vân đứng dậy, mừng rỡ :
- Vĩnh Nhi, đệ đi đâu về vậy ? Ta sang bên Tứ phủ tìm nhưng không thấy.
Dương Vĩnh lấy ngọc tỉ trong áo ra, nói :
- Cả tháng nay tôi đi học nghề kim hoàn để có thể làm tặng cho Tiểu Vân ngọc tỉ này. Xin lỗi Tiểu Vân, vì đã lâu không đi sang chơi.
Dương Vĩnh đeo chiếc vòng có ngọc tỉ vào cổ cho Hà Vân. Hà Vân nhìn chàng. Nàng hỏi :
- Vĩnh Nhi thật là tốt. Nhưng tại sao lại tặng cho ta thế ?
- Vì... vì Tiểu Vân rất quan trọng với tôi.
- Quan trọng đến mức nào vậy ?
- Đến mức... không thể thiếu được.
- Tại sao không thể thiếu được ?
- Vì... trái tim tôi chỉ có một mình Tiểu Vân thôi.
- Đệ thật là... Nói như vậy người ta lại hiểu nhầm là đệ thích ta đấy. Mà không thể có chuyện đó. Ta hơn tuổi đệ, ta là tỉ tỉ của đệ.
- Tỉ tỉ thì sao ?
- Đệ lại nói linh tinh gì vậy ? Thôi, đệ về đi mà.
- Vậy tôi về đây. Tối gặp lại Tiểu Vân.
Dương Vĩnh ra về. Đi được vài bước, chàng bỗng ngoảnh lại. Tiểu Vân cũng đang nhìn theo chàng, thấy vậy, liền ngoảnh đầu về phía khác, mặt nàng đỏ bừng lên.       
Vương Thạch vẫn còn tức giận chuyện lần trước bị Dương Vĩnh đánh ở ngoài đường. Hắn nói với Vương viên ngoại :
- Cha, cha phải trả thù cho con. Hắn dám đánh con.
- Thạch Nhi, con đừng gây rối nữa. Nếu gây sự với Đào trang, một mình chúng ta không phải là đối thủ đâu.
- Sao chưa gì mà cha đã co vòi lại thế ? Hắn đánh con cũng tức là đánh cha. Cha không trả thù thì cũng có ngày con trả thù.
- Thạch Nhi, đừng nôn nóng. Rồi sẽ có cách hạ được họ. Con yên tâm.
Lúc đó, Văn quí phi đến. Quí phi nói :
- Tháng sau là hội đào. Ta đến Hắc Sơn xem hội, tiện thể ghé vào viên ngoại phủ – Quí phi tiến đến bên cạnh bàn, ngồi xuống – Thế nào, Vương Thiệu, dạo này vẫn khoẻ chứ ? 
Buổi tối hôm ấy ở Đào trang, Vĩnh Nhi đang định đi tìm Hà Vân ra xem hội thả hoa đăng thì Dương Thành và Mĩ Uyên tới.
                          ************************
Hồi 13
Tỏ lời yêu, Vĩnh Nhi phải chịu trách phạt
Hận bởi tình, Long Tuấn đành uống cho say
Dương Thành bảo :
- Vĩnh Nhi, con đưa Mĩ Uyên công chúa đi xem hội thả đèn nhé.
Dương Vĩnh không khỏi ngạc nhiên :
- Mĩ Uyên công chúa ?
- Phải. Đây chính là Mĩ Uyên công chúa. Con phải chịu trách nhiệm về an toàn của công chúa đấy. Con không được rời công chúa nửa bước, biết không ? – Dương Thành nói.
Mĩ Uyên và Dương Vĩnh đi bên nhau trên đường ra xem hội. Mĩ Uyên bảo :
- Xin lỗi công tử. Tôi đã giấu thân phận của mình không cho công tử biết.
- Không sao. Công chúa có thân phận cao quí như vậy, không cho người khác biết cũng là chuyện bình thường – Dương Vĩnh rẽ cành liễu đang vướng vào vai chàng sang một bên để đi. 
- Hình như công tử đang chờ ai đó sao ?  
- Công chúa đang hỏi tôi à ? – Dương Vĩnh bỗng hỏi.
- Đúng vậy. Công tử không chú ý lắm đến câu hỏi của ta thì phải.
- Tôi xin lỗi công chúa.
- Không sao đâu.
Bỗng Hà Vân đi tới. Trông thấy Dương Vĩnh, nàng rất mừng rỡ :
- Vĩnh Nhi !
- Tiểu Vân ! – Vĩnh Nhi cũng nói.
Nhưng chợt thấy Mĩ Uyên đi bên cạnh chàng, Tiểu Vân sa sầm sắc mặt:
- Hai người đang nói chuyện phải không ? Xin lỗi, ta không làm phiền nữa.
Nàng liền bỏ đi. Dương Vĩnh chạy vội theo.
- Tiểu Vân ! Tôi chỉ đi cùng Mĩ Uyên công chúa ra xem hội thả đèn thôi.  
- Thì có liên quan gì đến ta chứ ? Làm sao đệ lại phải giải thích với ta ? – Tiểu Vân nói.
- Không. Tôi phải giải thích. Tôi thật sự không muốn Tiểu Vân hiểu nhầm.
- Hiểu nhầm thì cũng có sao đâu. Chẳng lẽ điều đó lại quan trọng sao ?
- Phải.
- Vĩnh đệ, đệ lại nói linh tinh rồi đấy. Đệ không cần phải giải thích với ta. Dù sao thì...
- Thì tôi và Tiểu Vân vẫn là tỉ với đệ phải không ?
- Đúng.
- Thế thì Tiểu Vân mới là người nói linh tinh. Tiểu Vân chỉ hơn tuổi tôi thôi, chứ chúng ta không phải là tỉ đệ ruột. Mà không phải tỉ đệ ruột thì chẳng có gì ngăn cách cả.
- Thế nhưng...
- Thôi, đừng giận nữa. Nàng đi với ta đi.
- Đi thì đi ! Ta có giận đâu. Chỉ là hơi buồn một ít thôi. 
Dương Vĩnh và Hà Vân cùng đi xem thả đèn. Hà Vân bảo :
- Đệ nhìn xem ! Đèn cá đẹp chưa kìa !
- Đúng là đẹp thật ! Trăng sáng lại càng làm chúng đẹp hơn ! Cả nàng cũng thế.
- Ta làm sao ? – Hà Vân quay lại hỏi.
- Ánh trăng lại càng làm cho nàng đẹp hơn – Vĩnh Nhi nói.
- Đệ đúng là đồ khéo nịnh bợ – Hà Vân đấm thùm thụp vào người Dương Vĩnh.
- Nịnh làm cái gì ? Ta chẳng làm thế để làm gì.
- Nếu như đệ không phải là đệ của ta, thì thật sự ta rất thích.
- Nàng đang nói gì thế ? Nàng nói thích ta sao ? Ai nói là ta thích nàng chứ ? Ta chẳng thích nàng đâu.
- Không thích thì thôi. Ai mượn đệ thích ta.
- Nàng giận à ?
Dương Vĩnh bất chợt ôm Hà Vân vào lòng. Chàng nhìn Tiểu Vân rất đắm đuối. 
Dương Thành đi ngang qua, thấy Mĩ Uyên đứng một mình xem thả đèn, liền bảo :
- Công chúa sao lại đứng một mình ở đây ? Dương Vĩnh đâu rồi ạ ?
- Họ vừa ở đây thôi. Chắc sang bên kia sông rồi.
Dương Thành và Mĩ Uyên đi đến chỗ Vĩnh Nhi. Trông thấy chàng và Tiểu Vân đang nhìn nhau, Dương Thành không khỏi bực tức :
- Vĩnh Nhi, con không ra làm sao nữa rồi. Sao lại nhìn tỉ của con bằng con mắt như thế ?
- Thưa cha...
- Ta đã bảo con phải bảo vệ công chúa, sao lại để công chúa ở một mình. Công chúa có làm sao, ai sẽ chịu trách nhiệm đây ?
- Con đã không nghĩ đến chuyện này.
- Chuyện này là lỗi của cháu, thưa Tứ thúc – Hà Vân nói – Lẽ ra, cháu không nên đến tìm Vĩnh Nhi. 
- Tiểu Vân, thúc thật sự không biết phải nói sao. Nhưng Vĩnh Nhi có nhiệm vụ bảo vệ công chúa, không thể đi với cháu được, cháu hiểu không ?
- Ta có thể đi một mình, Dương gia. Xin đừng lo cho ta – Mĩ Uyên bảo.
Dương Thành nói :
- Công chúa, đây là nhiệm vụ không thể làm khác. Công chúa cứ để cho tôi dạy nó.
- Vậy cháu về đây. Cháu xin lỗi thúc và Vĩnh Nhi. 
Tiểu Vân xin phép ra về. Dương Vĩnh định chạy theo, liền bị cha chàng kéo lại, tát vào mặt :
- Con còn nghe lời ta nữa không ?
- Nhưng thưa cha, con không thể bỏ mặc Tiểu Vân.
- Con im ngay ! Vân Nhi không có chân để đi hay sao ?
- Công chúa cũng tự đi một mình được đấy thôi. Cha cũng có thể sai người khác bảo vệ cho công chúa.   
- Không được cãi lời ta ! Mày không bảo vệ được công chúa thì về nhà ngay cho khuất mắt.
- Con không muốn về nhà bây giờ. Con sẽ đi tìm Tiểu Vân.
- Mày... – Dương Thành rất giận dữ, giáng cú đấm vào ngực Dương Vĩnh.
- Dù cha có đánh con, con vẫn sẽ đi tìm nàng – Vĩnh Nhi ôm lấy ngực.
Công chúa vội vã cầu xin :
- Ông hãy tha cho huynh ấy. Ta có thể đi một mình được. Ông đừng đánh huynh ấy nữa.    
- Mày thấy công chúa nói gì chưa ? Người đã đứng ra để bảo vệ mày, mà mày thì lại không chịu bảo vệ người – Ngoảnh sang Mĩ Uyên, Dương Thành nói – Công chúa không phải tốt với nó đâu. Cần phải trừng trị thì mới khá được. 
Lúc ấy, Hồng Quyên đi tới. Nàng hỏi :
- Cha gọi con có chuyện gì vậy ạ ?
- Con tới rồi à ? Ta giao công chúa cho con. Con hãy bảo vệ cho công chúa đấy. Còn Vĩnh Nhi, đi theo cha về nhà ngay.
- Công chúa, người hãy đi cùng muội – Hồng Quyên nói với Mĩ Uyên. Nhưng Mĩ Uyên vẫn còn lo lắng, ngước nhìn theo Dương Vĩnh cho đến khi bóng chàng đã khuất hẳn.
Vĩnh Nhi trở về nhà cùng với cha. Dương Thành nói :
- Con hãy đóng cửa quì trong phòng, tự ăn năn hối lỗi vì hành động của mình đi.
Ông tức giận bỏ đi.
Hà Vân ngồi một mình trong phòng. Không có Dương Vĩnh, nàng cũng chẳng muốn đi xem hội nữa. Long Tuấn vào :
- Vân muội, sao không đi xem hội thế ?
Rồi cầm lấy tay Hà Vân, chàng nói :
- Nào, đi cùng với ta ra xem hội.
Hà Vân giật tay ra :
- Không có Vĩnh Nhi, muội không đi xem đâu, đại ca.
- Muội sao thế ? Vĩnh Nhi đối với muội quan trọng đến thế cơ à ?
- Vĩnh Nhi đi cùng công chúa. Muội không thể chen vào giữa họ được.
- Vậy muội đi cùng ta cũng được chứ sao ? Chẳng lẽ ngoài Dương Vĩnh ra, muội không còn muốn đi cùng với ai nữa à ?
- Đại ca, huynh thông cảm cho muội. Huynh cứ ra xem đi, mặc kệ muội.
- Không có muội, ta cũng chẳng muốn xem nữa.
- Huynh à, không cần lo cho muội đâu. Muội không buồn đâu mà.
- Muội có để ý đến tình cảm của ta dành cho muội không vậy ? Ta thật sự thích muội, muội có biết không ?
- Huynh nói dối muội. Nếu huynh thích muội, huynh phải tốt với muội.
- Thế ta không tốt với muội sao ?
- Việc làm của huynh bao năm nay luôn là không cho muội đi với Vĩnh Nhi. Huynh gọi như vậy là tốt với muội sao ? 
- Muội... Sao muội không chịu hiểu cho ta ? Ta thật sự thích muội. Mà muội thì lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Dương Vĩnh.
Long Tuấn bỏ ra ngoài, đóng sập cửa lại. Chàng buồn bã. Đang trong lúc mọi người kéo nhau ra xem hội thật đông vui, rộn rã, Long Tuấn ngồi bên đình uống rượu.
Liên Hoa vừa dọn dẹp phòng nghỉ cho công chúa xong, bước ra ngoài hít lấy không khí về đêm thơm ngát hương hoa lí. Trông thấy Long Tuấn uống rượu bên đình đã ngà ngà say, nàng bước lại, nói :
- Trần công tử ! Sao công tử lại uống rượu ở đây thế ?
Long Tuấn ngẩng lên :
- Ta trông cô rất quen. Thật đấy !
- Tôi là Liên Hoa, tôi đi cùng công chúa.
- Ý ta nói là đã gặp cô ở đâu rồi cơ.
- À, cách đây cũng lâu rồi, chúng ta đã từng gặp nhau ở hồ sen. Tôi còn tặng cho công tử một bông hoa sen.
- Phải rồi, Liên Hoa. Cô ra đây uống rượu với ta.
Long Tuấn rót rượu vào ly, đưa lên mời Liên Hoa.
- Sao cô cũng không đi xem hội thế ? – Long Tuấn hỏi.
- Công chúa có người bảo vệ rồi, nên tôi chẳng cần phải đi nữa. Còn công tử ?
- Ta ấy à ? Ta đang bị thất tình thì làm sao mà đi xem hội được.
Long Tuấn rót thêm một chén rượu nữa đưa lên uống, rồi bảo :
- Nói cho cô biết, người ta thích là Trương Hà Vân. Nhưng nàng ấy thì chỉ thích mỗi Vinh Nhi thôi. Như vậy thì làm sao mà ta lại không đau lòng được.
- Trần công tử, đừng uống nữa ! Công tử say rồi đấy !
Liên Hoa giữ lấy ly rượu trên tay Long Tuấn. Nhưng Long Tuấn đã bỏ tay nàng ra. 
- Không, ta chưa say đâu. Cô nói xem, Dương Vĩnh có gì hơn ta chứ ? Tại sao Trương Hà Vân lại thích như vậy ? Bao nhiêu năm nay, ta đối xử với Vân muội có phần nào là không tốt. Nhưng đến cả lúc muội ấy ngã ở vườn đào, ta cũng không thể đưa muội ấy về. Dương Vĩnh đã bế muội ấy. Hắn đã chiếm mất tình yêu của Hà Vân đối với ta. 
Long Tuấn gục mặt xuống bàn, nước mắt chảy ra.
- Công tử đừng uống nữa. Tôi sẽ đưa công tử về.
Liên Hoa dìu Long Tuấn về phòng chàng.
- Cảm ơn ! – Long Tuấn nói, rồi nằm vật xuống giường, ngủ thiếp đi.
Sau đó, Liên Hoa trở về phòng. Lúc ấy, Mĩ Uyên đã đi xem hội về.
Hồi 14
 Liên Hoa rõ tình công chúa
Dương  Vĩnh hiểu lòng Hà Vân
Thấy Mĩ Uyên có vẻ ưu tư, Liên Hoa hỏi :
- Công chúa, người sao vậy ạ ?
- Ta không sao – Mĩ Uyên nói – Chỉ có điều, Dương công tử lại bị cha mình phạt.
- Sao công tử lại bị phạt ạ ?
Mĩ Uyên kể lại mọi chuyện. Nghe xong, Liên Hoa nói :
- Công tử cũng thật là...
- Liên Hoa này, em nói cho ta xem. Thực ra, Trương Hà Vân là người như thế nào ?
- Công chúa, Trương tiểu thư bình thường nghịch ngợm, bướng bỉnh, song cũng là người tốt. Hồi vẫn còn ở Hắc Sơn, em đã nghe tiếng Trương tiểu thư rồi. 
- Cô Trương tiểu thư đó quả có nhiều ưu điểm. Theo em, ta có thể có cơ hội với Dương công tử không ?
- Công chúa, lần này thì người thừa nhận rồi nhé. Nếu công chúa quyết tâm, em tin là sẽ được thôi.
- Kể cả không có cơ hội, ta cũng sẽ đi xin Dương gia cho Dương công tử. Vì em nói đúng, ta yêu huynh ấy bằng tình yêu sét đánh mất rồi. Thôi, ta đi đây. Cảm ơn em.
Mĩ Uyên vội sang bên Tứ phủ.
Dương Thành cho rằng không thể không nói cho Dương Vĩnh biết mọi chuyện xảy ra mười chín năm trước, nên đã đi vào phòng chàng. Ông kể xong, rồi nói :
- Tiểu Vân cũng biết chuyện này. Nên ta nói cho con biết, dù sao hai bên cũng đã có mối thù như vậy. Chuyện giữa con và Vân Nhi không bao giờ có thể được đâu. Hai đứa đừng có dính vào nữa. 
- Tiểu Vân biết chuyện này sao ? Nhưng cha cũng đã lấy mẹ đấy thôi. Lâm tướng quân là bá bá của con. Kể cả Lâm tướng quân là cha của con đi nữa, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tình yêu của con dành cho Tiểu Vân cả.
- Con... Con làm ta muốn tức chết ! Ta đã cấm rồi đấy. Nhị huynh của ta cũng sẽ phản đối thôi. Hai đứa đừng có hi vọng gì nữa, nghe chưa ?
Chuyện đến đây thì Thanh Đồng đi vào báo :
- Thưa lão gia, công chúa đang chờ lão gia ở ngoài đấy ạ.
- Được rồi. Ta ra ngay đây.
Dương Thành đi ra ngoài cùng với Thanh Đồng. Dương Thành ngạc nhiên hỏi Mĩ Uyên :
- Công chúa muốn gặp tại hạ có chuyện gì vậy ạ ?  
- Dương gia hãy tha cho Dương công tử đi. Ông đừng bắt huynh ấy quì trong phòng nữa – Mĩ Uyên nói.
- Công chúa, tôi biết rồi. Tôi sẽ tha cho nó ngay. Chỉ cần nó chịu nghe lời cha nó là được.    
Rồi Dương Thành quay lại, bảo với Thanh Đồng đang đứng hầu đằng sau :
- Ngươi hãy vào chỗ công tử, bảo nó đứng dậy, không phải quì nữa. Hãy nói cho nó biết rằng phải hứa từ nay không bao giờ được mơ tưởng đến chuyện không được phép đó nữa.
- Vâng, thưa lão gia.
Thanh Đồng đi ra. Mĩ Uyên thấy yên tâm. Nàng bảo :
- Vậy ta về đây.
- Vâng, chào công chúa – Dương Thành nói.
Dương Vĩnh bảo với Thanh Đồng vừa vào can ngăn :
- Ta không thể. Tiểu Vân trong lòng ta không gì sánh được bằng. Bảo ta rời xa nàng, ta thà quì mãi xin cha ta còn hơn. 
- Kể cả mày có quì đến chết ở đây, cũng không bao giờ được tao cho phép đâu – Dương Thành không biết đã vào tự lúc nào, nói – Vậy nên, hãy đứng lên đi.
- Công tử mau đứng lên – Thanh Đồng cũng nói.
Dương Vĩnh đành phải đứng lên. Chàng hỏi :
- Cha, mẹ con đâu rồi ạ ?
Vĩnh Nhi vào phòng Tứ phu nhân. Phu nhân bảo :
- Vĩnh Nhi, xưa nay con vẫn nghe lời cha cơ mà. Hôm nay, con sao vậy?    
- Mẹ, cha nói cho con rồi. Thật sự Lâm phủ đã bị tàn sát đau đớn như thế sao ạ? Sao bao nhiêu năm qua hai người không nói cho con biết. Con có thể sang bên Lâm phủ được không ? Con muốn đi thăm mộ của bá bá và bá mẫu.
Nghe Dương Vĩnh nói vậy, Tứ phu nhân gật đầu.
Sáng hôm sau, Dương Vĩnh và Tứ phu nhân ra mộ thắp hương cho Lâm tướng quân, Lâm phu nhân. Họ cùng dập đầu lạy ba lần. Tứ phu nhân vừa nói vừa lau nước mắt :
- Anh rể, tỉ tỉ, hai người hãy an tâm. Vĩnh Nhi đã lớn rồi. Hai người hãy xem này.
- Bá bá, bá mẫu, Vĩnh Nhi cháu đến thăm hai người đây. Cháu đã biết mọi chuyện rồi - Dương Vĩnh tiếp lời.
Tứ phu nhân nhìn Vĩnh Nhi khấu lạy trước mộ, không khỏi đau xót. Phu nhân tự nói thầm : “Vĩnh Nhi, đây mới chính là cha mẹ ruột của con. Con có biết không ?”.
Rời mộ Lâm tướng quân, xe ngựa đưa Tứ phu nhân trở về Đào trang. Dương Vĩnh cũng cưỡi ngựa đi đằng trước.
Tiểu Vân đứng chờ ở dọc đường, bên những vạt cỏ xanh mướt. Nắng chiếu long lanh trên cỏ, ghi dấu một ngày thật trong lành. Quai dép mắc vào trong cỏ. Hà Vân cúi xuống sửa lại. Xe ngựa của Tứ phu nhân đi qua chỗ nàng. Họ không nhìn thấy Tiểu Vân. Lúc Hà Vân ngẩng lên, nàng chỉ còn thấy bóng chiếc xe ngựa đi đã xa, lẫn trong đám bụi hồng trước mặt. Hà Vân dùng khinh công đuổi theo, song không kịp. Nàng bước trên không xuống dưới đất, buồn bã. Nàng gọi to : “Vĩnh Nhi !”.
Về đến trước cửa Đào trang, Vĩnh Nhi xuống ngựa, đỡ Tứ phu nhân xuống xe. Bấy giờ, Thu Nguyệt chạy ra. Nàng chào và hỏi :
- Phu nhân ! Công tử ! Công tử có gặp Trương tiểu thư không ạ ?
- Tiểu Vân đi đâu vậy, Thu Nguyệt ? – Dương Vĩnh nói.
- Dạ, tiểu thư bảo đi tìm công tử mà. Công tử không gặp tiểu thư ạ ?
Dương Vĩnh vội thưa với mẹ :
- Con đi tìm Tiểu Vân đây. Mẹ vào nhà trước được không ạ ?
- Vĩnh Nhi, con không nghe lời cha nói sao ? 
- Mẹ, đừng ngăn cản con. Con phải đi.
- Vĩnh Nhi ! – Phu nhân gọi với theo.
Vĩnh Nhi đã phóng ngựa quay trở lại. Chàng trông thấy Tiểu Vân đang thất thểu đi trên đường. Chàng gọi :
- Tiểu Vân !
Hà Vân ngẩng lên, thấy Dương Vĩnh, vui mừng :
- Vĩnh Nhi !
- Lên đây nào ! – Dương Vĩnh đưa tay ra cho Hà Vân nắm lấy, rồi kéo nàng lên ngựa cùng chàng.
Dương Vĩnh phi ngựa trở về. Đến Tứ phủ, cả hai cùng xuống ngựa. Một gia nhân đi ra, dắt ngựa vào.
Mĩ Uyên đang ngồi nói chuyện với Tứ phu nhân trong nhà. Nàng đưa cho phu nhân một tấm lụa, nói :
- Ta thấy tấm lụa rất đẹp, lại hợp với phu nhân nữa nên muốn đưa tặng cho Dương phu nhân. Nhưng hình như Dương công tử vẫn chưa về ạ ?
- Người thật tốt với chúng tôi quá. Cảm ơn công chúa. Xin công chúa cũng đừng lo. Chắc lát nữa nó về thôi – Tứ phu nhân bảo. 
Bỗng trông thấy Dương Vĩnh và Hà Vân cùng bước vào, Tứ phu nhân đứng dậy, nhắc :
- Hai đứa chào công chúa đi.
- Chào công chúa – Hà Vân nói.
Tứ phu nhân bảo :
- Vĩnh Nhi, công chúa lo lắng cho con đấy !
- Sao công chúa lại lo lắng cho tôi vậy ? – Dương Vĩnh không khỏi ngạc nhiên.
- Ta quan tâm đến công tử nên hỏi vậy thôi. Nếu không có chuyện gì, ta về trước đây.
Công chúa đi ra.
- Vĩnh Nhi, con thật không ra làm sao – Tứ phu nhân bảo.
- Cháu chào cô Tứ. Cháu về đây ạ - Hà Vân xin về. Dương Vĩnh nắm lấy tay nàng :
- Tiểu Vân, khoan đã !
- Con làm cái gì thế ? Sao lại nắm tay tỉ tỉ của con? Bỏ tay ra – Tứ phu nhân tức giận, nói.
- Vĩnh Nhi, đệ bỏ tay ta ra – Hà Vân bỏ tay Dương Vĩnh ra, rồi đi.
Tứ phu nhân nói với Vĩnh Nhi :
- Hôm qua, công chúa đã xin cha tha cho con đấy. Con biết chứ ? Sao con không biết đường đi cảm ơn công chúa.
Dương Vĩnh đi tìm gặp Mĩ Uyên :
- Cảm ơn công chúa. Hôm qua tôi không biết cô đã xin cha tha cho tôi.
- Công tử không cần phải cảm ơn đâu. Có công tử đến, ta thấy rất vui rồi. Nào, công tử, có muốn đi dạo trong vườn đào với ta một lát không ? – Mĩ Uyên đề nghị.
Dương Vĩnh cùng Mĩ Uyên đi dạo ở vườn đào. Dương Vĩnh không được vui. Mỗi cánh đào nở lại càng làm chàng nhớ đến Tiểu Vân hơn.
- Vườn đào thật là đẹp. Công tử có thấy thế không ? – Công chúa quay lại hỏi.
- Vâng.
- Chuyện này có lẽ công tử cũng không ngờ được – Công chúa bất ngờ nói -  Ta đã thích công tử từ hôm đầu tiên gặp mặt.
- Tôi...
- Ta biết thời gian quá ngắn, công tử chưa thể hiểu về ta. Nhưng ta có đủ tự tin để chờ công tử mà. Công tử đồng ý với ta là phải suy nghĩ rồi hãy trả lời nhé.
- Vâng, thưa công chúa.  
Không để ý, Mĩ Uyên vấp phải một hòn đá, ngã. Dương Vĩnh vội lại đỡ nàng. Nhưng Dương Vĩnh đâu biết rằng Hà Vân đã quay lại tìm chàng. Ngang qua vườn đào, Tiểu Vân nhìn thấy Mĩ Uyên đang bám vào người Dương Vĩnh, liền hầm hầm bỏ đi.
Hồi 15
Miếng đậu trái ngang, tiểu nhân đành chịu đánh
Tấm tranh thương nhớ, anh hùng được giải ghen
Hà Vân về phòng, khua cả đám cốc chén vỡ tan tành xuống đất :
- Đồ Dương Vĩnh chết tiệt ! Ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa.
Thu Nguyệt đi vào, thấy cốc chén vỡ dưới đất, liền cúi xuống nhặt. Thu Nguyệt bảo :
- Tiểu thư, người hãy bình tĩnh. Có chuyện gì vậy ạ ?
Trở lại chuyện ở vườn đào, thấy Mĩ Uyên có thể tự đứng lên được, Dương Vĩnh liền cởi tay nàng ra.
- Xin lỗi công chúa – Chàng nói.
- Không. Ta mới phải xin lỗi công tử. Cảm ơn chàng nhiều. Thôi, ta về đi.
Mọi chuyện đã trở nên căng thẳng. Tiểu Vân tức giận, từ lúc đấy không nói một lời nào với Dương Vĩnh. Ngay cả lúc ăn cơm, lúc luyện võ, Vĩnh Nhi ngoảnh nhìn nàng, nàng cũng làm thinh, không thèm để ý đến.
- Tiểu Vân, sao thế ? – Vĩnh Nhi giật lấy tay nàng ở trước sân tập võ, hỏi.
- Đệ buông tay ta ra. Ta là tỉ tỉ của đệ. Từ giờ cho đến lúc chết cũng vẫn thế, đệ nhớ đấy – Tiểu Vân trở về chỗ tập.
- Tiểu Vân ! – Vĩnh Nhi vội đi lại chỗ nàng.
- Đệ tránh ra ! Đừng có cản ta luyện tập.
- Nàng không giải thích là chuyện gì với ta sao ?
- Gọi ta là tỉ tỉ. Đệ không thấy là mọi người đang nhìn à ?
- Mặc kệ họ. Nàng hãy nói cho ta !
- Ta không có chuyện gì nói với đệ.
Chu Ngọc đến chỗ hai người, quát :
- Vĩnh Nhi, Vân Nhi, hai trò không chịu luyện tập, lại đôi co gì thế ? Có muốn chịu phạt không ?
- Đồ nhi xin lỗi, thưa sư phụ – Họ cùng nhận lỗi.
- Được rồi. Luyện tập tiếp đi.
Mâu thuẫn giữa Dương Vĩnh và Hà Vân vẫn chưa được giải quyết, thì một tháng đã trôi qua.
Hà Bá Quang xách tai một gia nhân từ trong nhà bếp đi ra, bảo :
- Thằng khốn kiếp ! Sao mày lại dám ăn cắp đậu phụ nhà ông ?
Người gia nhân đó nói :
- Thưa lão gia, tiểu nhân không dám ạ.
- Lại còn chối à ? Trước khi sai mày đưa xuống bếp cất đi, tao đã đếm rõ là còn sáu miếng. Sao bây giờ lại chỉ còn năm miếng ? Không mày thì ai ? Khốn kiếp – Hà Bá Quang cầm gậy đánh người gia nhân.
Người đó nước mắt nước mũi ròng ròng, van xin rối rít : 
- Lão gia, quả thực không phải tiểu nhân. Chỉ tại con mèo nhảy vào đĩa đậu làm rơi xuống đất một miếng. Tiểu nhân tiếc miếng đậu rơi nên mới ăn thôi ạ. Xin lão gia tha cho.
- Miếng đậu rơi thì cũng của tao nghe chưa ? Mày muốn tao tha phải không ? Thì tha này – Hà Bá Quang vẫn quật liên tiếp vào người gia nhân.
Hà Trung Kiên đang nói chuyện với Đoàn Ngọc Hồng bên ngoài vườn, nghe tiếng quát mắng, tiếng la khóc om sòm, liền chạy vào xem. Thấy người gia nhân đang bị cha mình đánh tới tấp, Trung Kiên hỏi :
- Cha, sao lại đánh hắn thế ?
Hà Bá Quang bấy giờ mới ngừng tay :
- Cái thằng ăn cháo đá bát này đã lấy mất miếng đậu còn thừa trong đĩa.
- Cha, chỉ là một miếng đậu thôi mà.
- Này con, đừng có coi thường một miếng đậu. Miếng đậu thì không cần phải tiền mua sao ?
- Con biết rồi. Thôi, cha tha cho hắn. Con với cha chơi tam cúc. Nếu cha thắng, con sẽ đưa tiền cho cha, được không ?
- Thôi được. Nhà ngươi lui đi – Hà Bá Quang nói với người gia nhân. Người đó vội cảm ơn :
- Vâng. Tiểu nhân tạ ơn lão gia và công tử.
Ngoảnh sang Trung Kiên, Bá Quang bảo :
- Nếu con thua, nhớ trả tiền cho cha đấy.
- Vâng. Con biết rồi.
Bá Quang và Trung Kiên cùng chơi tam cúc. Ngọc Hồng chờ mãi không thấy Trung Kiên ra, cúi xuống tưới rau.
Trương Thiện gõ cửa phòng của Tiểu Vân. Chàng nói :
- Vân tỉ, đệ vào được không ?
- Đệ vào đi – Hà Vân bảo.
Hà Vân rót nước cho Trương Thiện. 
- Có chuyện gì thế, Thiện Nhi ? – Nàng hỏi.
Trương Thiện bỗng gãi đầu :
- Đệ đang thích một người.
- Sao ? Đệ đệ thích ai thế ? Nói cho ta nghe đi.
- Tỉ giữ bí mật cho đệ được không ?
Chờ cho Tiểu Vân gật đầu, Trương Thiện mới nói tiếp :
- Đó là Dương muội.
- Hồng Quyên sao ? Thế thì tốt còn gì.
- Tỉ không biết đấy thôi. Trong lòng Quyên muội luôn chỉ có đại ca thôi.
- Vậy để tỉ đi nói với huynh ấy để yên cho Quyên Nhi.
- Tỉ tỉ, Long Tuấn huynh là đại ca của chúng ta. Dù sao Quyên muội thích huynh ấy cũng là điều tốt mà. Đệ cũng muốn cho họ được hạnh phúc. Đây lại là lựa chọn của Quyên muội, nên đệ không trách nàng ấy đâu.
- Không được. Đệ phải đấu tranh để giành lấy tình yêu chứ. 
- Tỉ tỉ, tình cảm thì không thể gượng ép được mà. Thôi, đệ về phòng đây. À, đệ quên mất. Lúc nãy, Vĩnh huynh sang tìm tỉ đấy. Không hiểu sao, Thu Nguyệt lại bảo tỉ không có nhà. Hai người đang giận nhau à ?
- Có gì mà giận chứ ? – Hà Vân nói – Không phải đâu.
- Vậy đệ về phòng đây.
- Ừ.
Tiễn Thiện Nhi ra khỏi cửa, Hà Vân ngồi lại trong phòng một mình. Nàng thấy buồn khi nhớ đến Vĩnh Nhi. Hà Vân vẫn giận chàng chuyện ở vườn đào hôm trước. 
- Đã thế, ta cho biết tay – Tiểu Vân tự nói thầm. 
Hà Vân bước ra ngoài cửa. Chợt thấy bóng một chàng trai đang ngồi dưới gốc cây đào trong vườn nhà, nàng nép vào một góc tường bên cạnh. “Sao vẫn còn ở đây ? Sao vẫn chưa về chứ ?”. Nàng nghĩ. Ngoảnh nhìn lại, nàng càng băn khoăn hơn khi thấy chàng trai đó lôi từ trong áo một tờ giấy ra xem, nét mặt có vẻ ưu tư. “Ta cần phải biết tờ giấy đó có gì mới được”. Tiểu Vân trở vào phòng, lấy khăn bịt nửa mặt lại, rồi nhanh chóng bay qua phía sau.
- Ai ? – Nghe có tiếng động, Vĩnh Nhi đứng vội dậy, đưa mắt nhìn xung quanh. Chàng giấu tờ giấy vào trong áo, rồi đuổi theo tiếng vun vút để lại phía trước. Tiểu Vân mải chạy đi, không để ý đã gần tới hồ sen, suýt nữa thì lao xuống. May quá ! Vĩnh Nhi đã kéo tay nàng lại, đỡ kịp.       
- Cô nương không sao chứ ? – Vĩnh Nhi hỏi – Sao cô lại theo dõi ta?
Không thấy người bịt mặt nói gì, Vĩnh Nhi hơi nghi ngờ.
- Nàng là... Tiểu Vân – Vĩnh Nhi nói. Hà Vân lúng túng quay mặt đi nơi khác.   
- Tiểu Vân, sao lại phải cải trang thế này ? – Tiếng hỏi của Vĩnh Nhi.
- Ta không phải là Tiểu Vân của ngươi đâu – Hà Vân bảo.
- Nếu không phải là Tiểu Vân, sao lại biết được đó là Tiểu Vân của ta – Vĩnh Nhi hỏi.
- Ta... ta chỉ lỡ miệng nói thế thôi.
- Nàng không công nhận cũng được. Ta về đây.
Thấy Vĩnh Nhi trở gót đi, Hà Vân bỗng gọi :
- Vĩnh Nhi ! Ta...
Nghe tiếng gọi mình, Dương Vĩnh ngoảnh lại, bảo :
- Sao ? Cô nương lại còn gọi ta thân mật đến thế nữa cơ à ?
Hà Vân giật khăn bịt mặt ra, hậm hực nói :
- Ta là Tiểu Vân thì sao nào ? Đệ muốn làm gì ?
- Chẳng lẽ nàng không hiểu hay sao ? Sao nàng cứ trốn tránh ta mãi thế?
- Ta không hiểu gì hết. Tại sao đệ yêu người khác rồi lại còn xem bức tranh đó làm gì ? Đệ muốn trêu ta sao ?
- Yêu người khác ? Sao Tiểu Vân lại nói như vậy ? Ta yêu người nào chứ ?
- Đệ còn chối nữa. Chính mắt ta đã nhìn thấy đệ để cho cái cô công chúa đó bám vào người ở vườn đào. Đệ giải thích thế nào đây ?
Dương Vĩnh bỗng mỉm cười :
- Chuyện này thì nàng hiểu sai rồi.
- Sai gì mà sai chứ – Hà Vân nói – Mà có gì đáng buồn cười đâu.
- Công chúa và ta thật sự không có chuyện gì cả. Công chúa suýt bị ngã nên mới bám vào ta đấy thôi. Nàng đang ghen phải không ? – Dương Vĩnh lấy tờ tranh trong áo ra rồi bảo - Đây là bức tranh ta đã in lại hôm chúng ta cùng vẽ bằng than chì trên mặt sân. Ta xin lỗi vì đã không nói cho nàng biết. Ta thỉnh thoảng lại mang nó ra xem cho đỡ nhớ nàng. Ta có lỗi. Cho ta xin lỗi nàng. Lần sau, sẽ không bao giờ có chuyện đó nữa.
- Làm sao ta tin được – Hà Vân vẫn còn bực tức – Làm sao ta biết đệ không nói dối ta ?
- Vậy phải làm thế nào thì nàng tin ta ? – Dương Vĩnh hỏi.
- Ngày mai là hội đào, thảo nào cũng gặp được cô nàng đó. Đệ phải nói rõ với cô ấy, ba mặt một lời.
- Chuyện này...
- Sao ? Đệ sợ làm phật lòng người ta à ? Thôi vậy.
- Không. Nhưng nếu làm như vậy nàng chịu tin ta, ta sẽ nói.
- Được. Khi nào đệ nói được với cô công chúa đó thì chúng ta sẽ không giận nhau nữa. Ta về trước đây.
- Nàng không chờ ta sao ?
- Đệ đuổi được theo ta thì hãy theo – Hà Vân vận khinh công bay vút lên.
- Chờ ta với. Nàng ghen sợ thật đấy - Vĩnh Nhi lắc đầu cười, nói.
Vĩnh Nhi vừa về đến nhà, Hồng Quyên đã chạy lại hỏi :
- Đại ca, huynh vừa đi đâu về vậy ? Công chúa tìm huynh đó.
- Huynh vừa sang tìm Tiểu Vân. Thế công chúa đâu rồi ?
- Công chúa vừa về phòng xong. Huynh làm người ta phải chờ suốt cả buổi đấy.
 - Vậy lần sau muội gửi lời xin lỗi của huynh tới công chúa nhé. Ta không biết là công chúa sang nên mới để chờ như vậy – Vĩnh Nhi ngồi xuống rót nước uống, bảo.
- Sao huynh không trực tiếp đi nói với công chúa ? – Hồng Quyên ngạc nhiên - Muội không thể hiểu nổi tại sao huynh lại thích Vân tỉ như thế ? Tỉ ấy có gì hay chứ ?
- Muội còn nhỏ, chuyện này không hiểu là phải.
- Ai bảo là muội không hiểu ? Muội hiểu chứ. Muội cũng đang thích người ta mà.
- Muội thích ai ?
- Không nói cho huynh biết đâu – Mặt Quyên Nhi bỗng đỏ lựng lên -  Nhưng có điều muội muốn nhắc huynh. Muội cũng biết chuyện rồi. Huynh và Vân tỉ không được đâu. Cha mẹ sẽ không bao giờ cho phép đâu. Huynh nên thích công chúa thì hơn.
          - Đó là chuyện của huynh. Huynh sẽ không từ bỏ đâu.
- Vậy tuỳ ý huynh thôi.
Hồng Quyên đi ra ngoài, rồi trở vào phòng lấy kiếm ra luyện ngoài sân. Nàng tự nhủ :
- Long Tuấn huynh, muội nhất định sẽ không để huynh thất vọng đâu.
Dương Vĩnh ngồi trong phòng, lại lấy tờ tranh ra ngắm rất lâu.
Hồi 16
Hội đào, Ngọc Thanh lên ngôi
Tiết thu, Quí phi lại đến
Thấm thoắt đã đến hội đào. Ngay từ chiều hôm trước, người ta đã trang trí hoa đào ngập các lối đi về các phủ. Đèn lồng đỏ cũng được treo đầy trên cổng, những câu đối, những chậu cây cảnh được bày cả ở ngoài sân. Hình như cũng biết là sắp sửa đến hội đào, bướm vàng theo nhau về tụ tập rợp vàng cả khoảng trời xanh. Mấy hôm nay trời hanh hanh nắng. Sau tiết trung thu, buổi chiều vẫn hay có mây che làm cho mọi người có cảm giác như đang bồng bềnh trôi trong biển sương mù. Khoảng tầm giữa trưa, trời quang hẳn. Mây xanh biếc và nền trời trong như làn nước hồ ngày sang xuân.
Mặt trời lên được hai, ba thước sáng hôm ấy, khách khứa từ khắp nơi đã về dự tấp nập. Tiếng nói cười rộn rã. Họ kháo nhau xem năm nay vườn đào của ai sẽ giành giải nhất, ai sẽ được bầu là người làm vườn số một.
Cuộc thi đầu tiên diễn ra là cuộc thi Đào hoa khôi. Mỗi ứng cử viên sẽ là một mĩ nữ được chọn ra từ các trang trại trồng đào trong cả nước. Người tham dự Đào hoa khôi năm nay của Đào trang chính là Đoàn Ngọc Thanh – con gái đầu của Đoàn nương. Các giai nhân tham gia đều có sắc đẹp nghiêng thành, khó mà có thể lựa chọn ra trong từng ấy thí sinh ai là người đẹp nhất. Ngọc Thanh mày lá liễu, mắt long lanh như nước, dáng hình lại yểu điệu càng khiến cho người xem có cảm giác đắm say. Sau màn múa công của nàng, mọi người đều vỗ tay không ngớt. Không hiểu nàng đã hoá thành công mà múa hay là công đã hoá thành nàng trên sân khấu rực rỡ sắc hoa kia.
Kết quả cuối cùng đúng như mọi người dự đoán Ngọc Thanh đã giành giải nhất, đạt danh hiệu Đào hoa khôi.
Đang giữa lúc trao giải cuộc thi đầu tiên, một tuyệt sắc khác cũng đến. Người này đẹp như hoa mẫu đơn mới nở, đôi mắt sáng, trông rất thông minh, lanh lợi. Nàng cầm một giỏ thuốc theo. Đó là Tiểu Mẫu Đơn, đệ tử của phái Bách Hoa theo lời Bách Hoa sư tổ đến chúc mừng hội đào. Nàng hỏi Tiểu Minh :
- Xin lỗi vị huynh đệ, xin cho hỏi vị Trương gia của Đào trang lúc này có rảnh không vậy ? Xin cho tôi gặp một lát được chăng ?
 Tiểu Minh nhìn Mẫu Đơn rồi lại nhìn giỏ thuốc trên tay nàng, có vẻ soi xét :
- Cô nương là...
- Tôi là đệ tử đầu của phái Bách Hoa. Bách Hoa sư tổ có bảo tôi đến chúc mừng hội đào.
- Vậy mời cô nương vào. Nhị gia chúng tôi đang ở trong phòng đối diện.
- Vâng, làm phiền huynh dẫn đường cho tôi với.
Tiểu Minh đưa Mẫu Đơn đến trước cửa phòng, rồi vào trong bẩm với Trương Bình Tú. Xong rồi, Tiểu Minh ra bảo với Mẫu Đơn vào phòng. Mẫu Đơn nói :
- Tiểu nữ bái kiến Nhị gia.
- Cô nương quá khách sáo rồi. Xin mời cô nương ngồi – Bình Tú đáp lễ.
Mẫu Đơn ngồi xuống ghế : 
- Tiểu nữ là đệ tử của phái Bách Hoa. Hôm nay đến đây, có chút quà mọn muốn tặng cho Đào trang. Đó chính là những vị thuốc quí mà sư tổ của chúng tôi đã dày công tìm kiếm. Xin Nhị gia nhận cho tấm lòng thành kính của chúng tôi.   
Đoạn, Mẫu Đơn trao chiếc giỏ cho Trương Bình Tú. Ông bảo :
- Đa tạ cô nương. Xin cô nương về nói với Bách Hoa sư tổ rằng Đào trang gửi lời cảm ơn tới sư tổ. Hôm nay, xin mời cô nương nghỉ lại đây, chờ hết ba ngày hội đào rồi hãy về.
- Tiểu nữ sẽ về bẩm báo. Xin đa tạ Nhị gia. Nhưng tiểu nữ có việc phải đi ngay, xin được ở lại đến qua trưa rồi xin phép về ngay ạ.
- Vậy tại hạ sẽ không ép cô nương nữa. Ta sẽ bảo người dẫn cô nương đi xem hội đào. Có việc gì cần, cô nương cứ bảo hắn đến tìm ta. Cô nương đồng ý chứ ?
- Vâng. Tiểu nữ xin đa tạ tấm lòng hiếu khách của Nhị gia.
Bình Tú gọi Tiểu Minh đến dẫn Mẫu Đơn ra xem hội. Đi qua Đại phủ, nàng bỗng có cảm giác như đã thân quen tự lâu, song lại không biết tại sao. Thấy Mẫu Đơn tần ngần, dừng lại một lúc lâu ở đó, Tiểu Minh hỏi :
- Có chuyện gì không vậy, cô nương ?
- À không có gì đâu – Mẫu Đơn nói.
Hai người bước đi qua chỗ Đại phủ. Minh Hoa nằm mơ gặp em gái, hét lên :
- Mẫu Đơn ! Mẫu Đơn !
Anh Thư nghe tiếng hét, chạy vội vào :
- Thiếu phu nhân, người sao vậy ạ ?
Lúc này, Minh Hoa đã tỉnh giấc :
- Anh Thư, ta vừa chợp mắt một lúc thì nhìn thấy Mẫu Đơn. Muội ấy đang ở rất gần chúng ta.
Anh Thư nói :
- Thiếu phu nhân, tại người mệt nên nằm mê đấy thôi.
- Anh Thư, chẳng lẽ không có tin tức gì của Mẫu Đơn sao ? Bao nhiêu người tìm kiếm như vậy mà vẫn không có tin tức gì à ?
Anh Thư lắc đầu. Minh Hoa buồn nản, bất giác nước mắt lại ứa ra.
Bẵng đi một lúc, khi đã ở trước sân khấu hội đào, Mẫu Đơn bỗng hỏi :
- Huynh có thể cho tôi hỏi bên Đại phủ có những người nào được không?  Tất nhiên nếu không quá bí mật.
- Tôi cũng muốn nói cho cô nương biết, nhưng tôi là phận tôi tớ. Cô nương hiểu cho – Tiểu Minh bảo.
- Vậy à ? Tôi biết rồi. Dù sao cũng cảm ơn huynh.
Hà Vân bấy giờ đứng cùng với Thu Nguyệt. Trông thấy Ngọc Thanh đã mang giải thưởng đi xuống, Tiểu Vân hớn hở nói :
- Thanh muội, chúc mừng muội nhé.
- Em cảm ơn tiểu thư. Chỉ là do em may mắn thôi. Nếu xét ra thì em không thể bằng bọn họ được – Ngọc Thanh khiêm tốn bảo.
- Muội việc gì phải khiêm tốn như thế. Chẳng lẽ muội không thấy mình đẹp như tiên sao ? 
- Em không thể sánh với tiểu thư được.
- Cái con nha đầu này, lại nói linh tinh rồi. Bây giờ phải đi khao ta và Thu Nguyệt đấy.
Thu Nguyệt nói theo :
- Đúng rồi, Thanh tỉ. Tỉ tỉ phải khao chúng tôi thôi.
- Dạ được. Tối nay em sẽ nấu bữa mời mọi người. Chỉ xin hai người đừng chê đồ ăn nhà quê thôi.    
- Được, chắc chắn là bọn ta sẽ đến chứ.
Bỗng trông thấy Dương Vĩnh đang đứng một mình ở phía bên trái góc khán đài, Hà Vân chào Thu Nguyệt và Ngọc Thanh, chạy lại bảo :
- Vĩnh Nhi, công chúa không đi cùng đệ sao ?
Dương Vĩnh ngoảnh lại, thấy Tiểu Vân đến, mừng rỡ :
- Nàng đấy à ? Công chúa không đi với ta. Hay nàng đi cùng với ta tìm công chúa rồi nói mọi chuyện luôn.
- Đệ chịu nói chuyện đó thật đấy chứ ?
- Tất nhiên rồi. Vì nàng, ta sẽ làm tất cả.
Hà Vân đã vui vẻ hơn được một chút. Cả hai người cùng đến tìm công chúa. Không ngờ quí phi đến làm ngắt quãng cuộc nói chuyện với Mĩ Uyên. Mĩ Uyên chào Văn Hương :
- Mĩ Mĩ bái kiến Mẫu nương.
Dương Vĩnh và Hà Vân cũng vội quì lạy :
- Chúng thảo dân bái kiến quí phi nương nương.
Văn quí phi đỡ Mĩ Uyên đứng dậy. Bất chợt nhìn Dương Vĩnh, quí phi có cảm giác trông rất giống một người, nhưng không nhớ ra là giống ai. Văn Hương bảo với Dương Vĩnh và Hà Vân :
- Các ngươi cũng đứng dậy cả đi.
- Tạ ơn nương nương – Dương Vĩnh đỡ Hà Vân cùng đứng dậy.
Quí phi quay sang Mĩ Uyên, nói :
- Hoàng nhi đi cả tháng trời rồi làm cho hoàng thượng và ta rất nhớ mong. Dạo này, Hoàng nhi có khoẻ không ? Bọn họ đối xử với Hoàng nhi tốt chứ ?
- Dạ, tốt ạ. Mĩ Mĩ thật không nghĩ là Mẫu nương lại có mặt ở đây.  
- À, hoàng thượng sợ có chuyện gì không hay với Hoàng nhi nên bảo ta đến để giúp đỡ cho Hoàng nhi.
Rồi quí phi quay lại bảo với chàng thị vệ đứng đằng sau :
- Bùi thị vệ, bây giờ tính mạng của công chúa thuộc quyền kiểm soát của ngươi đấy. Nếu ngươi không bảo vệ được cho công chúa, hãy coi chừng cái đầu của ngươi.
Bùi Khánh đứng lên trước, thưa :
- Dạ, vâng. Tại hạ sẽ đem tính mạng của mình ra để bảo vệ cho công chúa, thưa nương nương.   
- Nhưng mà... – Mĩ Uyên chưa kịp nói dứt câu, quí phi đã ngắt lời :
- Hoàng nhi, có người bảo vệ càng tốt hơn chứ sao ?
- Mĩ Mĩ muốn ra ngoài chơi để tìm kiếm một chút tự do mà phụ hoàng cũng không cho. Thật là... – Mĩ Uyên vẻ không vui.
Quí phi cố xoa dịu :
- Hoàng nhi, nói cho ta xem ở đây có ai ức hiếp con không ? Ta sẽ cho hắn biết thế nào là uy tín của hoàng tộc.
Hà Vân nói :
- Ở đây không có ai ức hiếp công chúa cả thưa nương nương. Chỉ có công chúa ức hiếp người khác thôi.
- Nhà ngươi là ai vậy ? Sao lại có thể buông những lời hỗn láo như thế ? Bản cung đã hỏi đến ngươi chưa ?
- Những người hoàng tộc các ngươi chẳng ai là tốt cả.
Quí phi giơ tay định tát Hà Vân liền bị Dương Vĩnh ngăn lại :
- Xin nương nương bớt giận. Thảo dân xin được chịu tội thay Tiểu Vân ạ.
Công chúa cũng bảo :
- Mẫu nương, người bớt giận. Tính khí của Trương cô nương vốn ngang bướng, người đừng chấp làm gì. Chắc là cô ấy không có ý mạo phạm đâu.
Hà Vân mặc dù được tha, nhưng trong lòng hậm hực, không thể nói ra được. Nàng bảo với Vĩnh Nhi :
- Chàng đừng có đi theo ta nữa. Ta không muốn nhìn thấy mặt chàng.
- Tiểu Vân, giờ ta không thể nào một mình gặp được công chúa để giải thích được. Nhưng ta hứa với nàng ta sẽ nói cho công chúa về quan hệ của chúng ta.
- Làm sao ta tin được chàng ? Ta sao biết bao giờ thì chàng nói. Mà tốt nhất là chàng yêu cô công chúa đó đi – Tiểu Vân bỏ đi.
- Tiểu Vân ! – Vĩnh Nhi vừa đuổi theo nàng vừa nói - Đừng giận nữa. Nàng biết là cả cuộc đời nàng ta chỉ yêu mình nàng thôi mà.
Bữa tối hôm ấy, Ngọc Thanh mời mọi người cùng đến ăn bữa cơm chúc mừng cho danh hiệu Đào hoa khôi năm nay. Đoàn nương thấy toàn là những người trẻ tụ tập đông vui nên xin phép cáo lui. Nhưng Hà Vân giữ lại :
- Đại thẩm cùng ngồi xuống đây cho vui. Đại thẩm là người có công to nhất vì đã sinh ra tân Đào hoa khôi mà.
Mọi người cùng cười ồ lên và bảo : “Đúng đấy!”.
Đoàn nương đành ngồi xuống, rồi rót rượu vào các chén. Tất cả cùng nâng chén chúc mừng cho Đoàn Ngọc Thanh. Ngọc Thanh cảm ơn hết người này đến người khác.
Hồng Quyên sau khi chạm chén với Ngọc Thanh, nhìn sang Long Tuấn, thấy chàng đăm chiêu, liền bảo :
- Long Tuấn huynh, giờ muội đã học võ tiến bộ hơn rồi đấy. Tất cả là nhờ có huynh.
Long Tuấn chỉ đáp gọn lỏn :
- Ừ.
Hồng Quyên hơi tủi thân nhưng vẫn tươi cười :
- Dạo này huynh gầy đi nhiều đấy. Huynh phải ăn uống vào chứ.
Tiểu Vân ngồi gần bên cạnh, nói :
- Quyên muội tinh thế. Đúng là dạo này đại ca gầy hơn thật.
- Muội biết tại sao huynh thế này mà, phải không ? – Long Tuấn nhìn Vân Nhi, nói.
Nhưng nàng đã quay sang Vĩnh Nhi, bảo :
- Đệ uống ít thôi. Không tí nữa lại nhìn ta thành hai người đấy.
Rồi Tiểu Vân giành lấy chén của chàng, đặt xuống. Dương Vĩnh nói :
- Ta biết rồi. Lệnh của nàng là lệnh trời mà.
Rồi hai người thầm thì cười nói với nhau những gì chẳng rõ. Trái tim Long Tuấn như bị xé nát. Chàng đột ngột bỏ ra ngoài. Hồng Quyên chạy theo.
- Huynh làm sao thế ? Nếu có chuyện gì thì nói cho muội biết đi – Nàng hỏi.
Long Tuấn quay lại, tỏ vẻ giận dữ :
- Đó không phải việc của muội. Đừng đi theo ta nữa.           
Còn thấy Hồng Quyên chạy theo Long Tuấn, Trương Thiện cũng rót rượu và uống cho thật say.
Tiểu Mẫu Đơn về núi Bách Hoa lúc đã tối muộn. Lương Phù Dung và Phan Bách Hợp cùng chạy ra hỏi :
- Đơn Đơn tỉ tỉ, thế nào ? Hội đào có vui không ?
Mẫu Đơn nói :
- Tất nhiên là vui rồi. Có nhiều khách khứa đến lắm. Hai người không tưởng tượng nổi đâu.
- Vậy tỉ tỉ kể cho đệ và Dung muội nghe đi.
Mẫu Đơn gật đầu, rồi kể lại mọi chuyện. 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9