Chương 7. LỢN MÀ CŨNG LÀ THÚ DỮ Ư ?
Bay trên thảm mây xanh quả là thú. Đang là buổi sáng. Trên trời những vầng mây trắng trôi chậm. Những mảng màu thiên thanh rải ra khắp trời, nơi khép dần, nơi mở từ từ. Phía dưới là giang sơn bí ẩn của cây, của vật. Nghĩ tới những chương trình “thiên nhiên hoang dã” trên màn ảnh nhỏ, hai cậu ước gì mình có các phương tiện ghi hình, thu tiếng như của các nhà khoa học hay các phóng viên làm chương trình. Phong phú và kỳ lạ phải biết. Hơn đứt. Các cậu quên tự hỏi có dám len lỏi và mạo hiểm như người ta không; có chịu khổ được không; có kiên nhẫn được không? lắm khi phải chờ hàng buổi để quay một cảnh, chẳng hạn một con vượn cho con bú. Chưa nói cần tri thức và kĩ năng vào hạng “siêu”.
Bay thế này không phải không nguy hiểm. Một lần, bay trên một cây cổ thụ cao vượt lên, hai cậu thấy một tổ chim rất to, kết rất khéo, bèn ghé xem. Nghe động, bốn con chim con thò đầu ra, há to mỏ đón mồi. Chúng tưởng cha mẹ chúng về. Chim gì, Thái vốn là “vua” bắt chim đã giải nghệ, không loại chim nào trong vùng mà cậu không biết, lúc này cũng chịu. Nom cái tổ, nom chim con cũng biết là loại chim to. Với Tâm, chim chưa ra ràng như vầy là của lạ. Cậu sán đến để nhìn cho rõ, muốn cầm lên để xem. Bỗng nghe tiếng ràn rạt, một luồng khí mạnh tạt qua, bàn tay Tâm vừa bị cái gì đó nện mạnh. Cả hai chiếc xe bay xiêu đi. Một con chim lông cánh màu nâu xám, chân chì, mỏ vàng, to cỡ con chim ưng lớn vừa làm một cú không kích ngoạn mục. Nó đang vòng lên trên lấy đà bổ xuống nữa. Cách chừng dăm chục mét một con thứ hai cũng đang lao tới. Chẳng biết con nào là chim chồng, con nào là chim vợ. Xem ra hai con đều dữ. Chúng tha mồi về thấy có kẻ xâm hại tổ ấm làm ngơ sao đặng. Tâm và Thái vội vàng lánh xa. Một trong hai con chim về với con. Con kia còn đuổi theo bọn phá quấy một đỗi. Bàn tay Tâm bị toạc một vệt, may máu đã đông.
Hai nhà du hành thoát nạn, nhìn thấy phía xa có một khoảng trống lọt giữa đám cây rừng. Ngao du trên không một hồi đã thấy thèm được đặt chân lên mặt đất. Vẳng lại tiếng người quát lác và tiếng chó sủa loạn xạ. Hai cậu thận trọng lại gần, núp trong một tán cây cao nhìn ra. Một trảng cỏ khá rộng, lác đác những bụi cây. Tầm mắt bị thảm rừng bạt ngàn căng ra, gặp cảnh này có thể cảm thấy nhẹ nhõm, khinh khoái. Song hai cậu không kịp cảm nhận điều ấy. Những gì đang diễn ra trên trảng cuốn hút chúng. Một con vật to bằng con lợn hai tạ, chân cao, vóc mảnh, thân xám đen, trên gáy lông cứng xù cả lên, đặc biệt là hai cái răng nanh như hai quả chuối mắn chìa ra vểnh ngược. Tâm còn phân vân, Thái đã nhanh trí đoán ngay là con lợn lòi. Lúc này, con vật đang đứng hơi chụm chân mắt long lên thủ thế giữa đám người và chó vây quanh. Tay người nào cũng lăm lăm một ngọn giáo săn: một lưỡi mác nhọn cắm đầu một cái cán dài bằng tre đực hoặc gỗ rắn chắc.
Ngày trước, rừng Việt Nam có rất nhiều lợn rừng, gọi là
lợn lòi. Những khi khan cái ăn hay động rừng, chúng dám mò ra các làng bản ven rừng phá hoa màu. Tại các làng bản đó thường có những toán thợ săn nghiệp dư. Những trai tráng khoẻ mạnh thích săn bắn sắm sẵn cái mác săn. Vào những lúc nông nhàn, họ rủ nhau vào rừng săn. Bình thường hễ có thú săn xuất hiện, nhất là những con thú đe doạ cuộc sống bản làng, họ cũng tập hợp nhau lại để vừa bảo vệ ruộng vườn, vừa kiếm thịt rừng. Chó săn là chó nhà nhưng có khiếu săn và đã được luyện ít nhiều. Vật săn có thể là hươu nai, chồn cáo, lợn lòi, đôi khi cả hổ, gấu. Săn lợn lòi, chẳng phải ai cũng tham gia được vì khá nguy hiểm. Lợn rừng thường đi theo đàn mươi con hoặc nhiều hơn; con bé cũng đã có răng nanh thò ra. Mõm lợn rừng rất khoẻ dùng để đào và dũi đất tìm củ, rễ cây, đồng thời cũng là vũ khí tự vệ với những cái răng nanh lợi hại. Khùng lên, cả đàn có thể xông vào anh quật mõm, cắn xé, quần cho nát tươm. Đi săn mà gặp lợn bầy thì tốt nhất là xé lẻ chúng ra. Xua chó dồn đuổi và hò hét dậm doạ. Người đi săn phải biết lựa lúc, lựa chỗ mà phóng mác đâm. Da lợn rừng rất dày. Với những con trưởng thành, đâm không đúng chỗ phạm thì không thể hạ được nó; lúc ấy hãy coi chừng! Nó có thể xông vào anh “thăm hỏi” cẩn thận. Nếu anh bị ngã, có nằm giả vờ chết cũng không xong đâu. Gấu thì có khi nó bỏ đi, còn lợn lòi thì nó vần, nó nhằn cho bằng thích. Chỉ những thợ săn dày dạn, có bản lĩnh mới “một chọi một”. Thường thì mấy người quây lại tấn công một con. Đi săn lợn rừng gặp lợn bầy là may, gặp “
lợn độc” thì gay hơn. Lợn độc là lợn đực đi một mình, đến mùa giao phối nó mới tìm đến lợn cái. Lợn độc thì ngay hổ cũng kiềng. Da nó dày tựa da voi, và cứng. Người ta bảo nó hay cà mình vào gốc trám cho nhựa cây phủ bết lên da, từng lớp từng lớp khô quánh lại thành thứ áo giáp. Răng nanh của nó có thể đâm lòi ruột cả hổ.
Con lợn lòi trước mắt Thái và Tâm lúc này chính là con lợn độc. Trên bãi “chiến trường” hai bên địch thủ đang giữ miếng nhau. Con thú thì đang vừa đề phòng bị tấn công vừa tìm kẽ hở để sổng ra. Phía toán người, được bầy chó đang sủa loạn xạ hỗ trợ, lăm lăm tay mác vừa thủ thế vừa chờ thời cơ hạ con vật. Tiếng người hò la náo động. Tiếng chó sủa đinh tai. Người hò la để nát con thịt, cũng là để tăng nhuệ khí cho nhau. Chó thì con này con kia vừa sủa vừa xông vào, nhưng khi đến gần, con lợn vừa hất đầu một cái đã chạy lùi lại và càng sủa dữ hơn. Bọn chúng đánh dứ. Chợt một cái phất tay ra hiệu của người đầu nậu toán thợ săn, bọn chó đồng loạt xông vào. Chúng né phía đầu con thú chồm tới đớp mông, chân, lưng. Con lợn chỉ hơi đổi chỗ hai chân sau, né chân chèo, dận hai chân trước tạo đà quay ngoắt lại. Thoáng chốc, một con chó, con to nhất và hăng nhất, nằm quay lơ kêu ăng ẳng, một bên mình nó chỗ giáp chân trái trước bị toạc một miếng đỏ lòm. Để cứu con chó, năm người áp vào gần như cùng lúc lao lưỡi mác vào con vật. Các mũi mác đều bật ra hoặc chỉ sượt da như gãi. Một người định đâm vào chỗ hiểm: Mé trái nơi cổ liền thân con vật, nếu biết cách có thể thọc vào tim nó. Nhưng con lợn văng mõm đớp ngay lưỡi mác vừa đâm tới ngậm chặt.
Trong “lịch sử” săn lợn rừng từng có chuyện một con lợn độc táp lưỡi mác đâm tới, định tước vũ khí kẻ thù. Người đâm cố nắm chặt cán mác, lưỡi mác ngập phần mũi trong miệng lợn. Con vật rướn tới, người phải lùi từng chút dốc toàn lực tì vào cán mác. Lưỡi mác tuồn vào ít một từ từ, cả người cả lợn hầu như không nhận thấy, sâu dần trong miệng con thú, rồi họng nó. Khi nó muốn nhè lưỡi mác ra thì đã muộn. Lưỡi mác đã vào quá sâu…
Con lợn rừng mà chúng ta đang nói tới ngậm chặt lưỡi mác nhưng mũi mác lệch ra ngoài miệng nó. Không có cơ xẩy tình huống như vừa kể. Người săn cố bảo toàn khí giới của mình. Có nguy cơ lưỡi mác bị mõm lợn vặn gãy. Rút ra không được, mà cũng nguy hiểm như là buông mác, con thú sẽ xốc tới ngay, người khó chạy kịp. Con thú dấn lên; anh ta lùi lại vấp phải mô đất ngã ngửa ra. Con thú chồm tới. Tình thế vô cùng nguy cấp. Tâm muốn dùng súng của mình nhưng xa quá. Đang tính bay tới gần, - lộ dạng trong tình huống này thì bất lợi, song để cứu người thì phải liều thôi!-, thì một người to lớn như lực sĩ trong đám thợ săn nhảy phốc tới tóm hai chân sau con lợn bốc lên lật nghiêng phần thân sau của nó rồi vặn ngửa. Lập tức hai người khác chạy tới. Con vật chỉ mới kịp phản ứng: vùng vẫy để lật mình lại thì đã bị mỗi người nắm chặt một chân trước banh ra hai bên. Hai chân sau cũng bị “lực sĩ” làm như vậy. Con lợn nằm ngửa tênh hênh hộc lên kinh khủng. Bây giờ thì những chỗ yếu trên cơ thể nó đều phơi ra. Những mũi mác nhọn sắc “ung dung” cắm phập vào. Máu phun có vòi. Vốn sợ máu, Tâm kéo Thái bỏ đi.
Nổ ra một cuộc tranh luận nho nhỏ. Người thì cho rằng đâm chết con lợn lòi cũng phải. Người thì bảo lợn rừng cũng là động vật quí hiếm.
- Cậu ở gần rừng mà chẳng có ý thức bảo vệ lộc rừng, bảo vệ môi trường sinh thái. - Tâm hăng lên, cố vận dụng những gì còn nhớ được khi xem truyền hình- Thế giới người ta bày ra sách đỏ để làm gì nào ?
- Ông cụ non ơi!- Thái nín cười- Ông quên mất là chúng ta đang lạc về thời xưa. Thời xưa thì lợn rừng đông chẳng kém lợn nhà đâu.
- Thời xưa hay thời nay thì cũng rứa!- Tâm đánh bài “tháo lui trong danh dự”.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.03.2009 16:26:12 bởi Khải Nguyên HT >