XUYÊN THỜI GIAN-truyện huyễn tưởng
Khải Nguyên HT 25.02.2009 16:19:34 (permalink)
XUYÊN THỜI GIAN
Truyện  huyễn tưởng của Khải Nguyên


Chương 1.
ƯỚC MƠ CỦA HAI CẬU HỌC TRÒ NGẠI HỌC

      Có hai bạn nhỏ cùng tuổi, đang học cấp hai. Một bạn tên là Tâm, nhà trong thành phố. Bạn kia tên là Thái, ở thôn quê. Tâm khoái trò chơi điện tử. Cũng có ngó đến bài học, bài làm khi mắt bắt đầu ríu lại. Thái thì ở một vùng rất chi là thú vị: có đồi, có suối, có rừng cây, có bãi cỏ. Cậu “ngự” trong một cái trại hơi biệt lập. Ngày thường, ngoài một buổi học ra, cậu chỉ phải giúp nhà chăn mấy con bò và bê. Tha hồ thả diều, ngụp suối, sục rừng,…, mùa nào có trò nấy. Vậy mà tối về, còn bụng dạ để sờ đến sách với vở cơ đấy. Hai nhà là chỗ bạn bè cực thân; một ngày nọ Tâm được cho về nghỉ hè tại nhà Thái một tháng để tận hưởng thiên nhiên phóng khoáng. Tâm mang theo một ít đồ chơi và sách đọc. Thái dẫn bạn tung tẩy trên “giang sơn” của mình. Khi đã thân nhau đến mức có thể “dốc” hết với nhau cả chuyện hay lẫn chuyện dở, hai cậu mới vỡ lẽ ra rằng cả hai có cùng một “nỗi khổ” khó bày tỏ cùng ai: ấy là cái sự rất muốn làm những chuyện phi thường mà chẳng phải học nhiều.
      Một chiều kia, nắng đã dịu, gió hây hây, hai cậu bé nằm nơi rìa một bãi phẳng ven đồi, trong bóng râm của một cây vông cổ thụ, dưới lưng là lớp cỏ non dày êm. Tay Tâm cầm một cuốn sách mà họ đang đọc dở, định đưa lên đây đọc chung. Đọc sách chẳng phải là sở thích của hai chú bé. Nhưng cha mẹ lại hay làm theo lời khuyên của các thầy, cô giáo trước khi bước vào kì nghỉ hè, biết làm sao được! Cuốn truyện kể về một gia đình ở thế kỉ 19. Đọc cũng “tạm hay”.
      - Đời xưa lạc hậu hơn bây giờ nhiều, nhỉ! - Thái bỗng lên tiếng.
      - Quá nhiều ấy chứ. - Tâm nghển cổ nhìn sang bạn - Này! bọn ta mà sống vào thời trước thì chẳng cần học hành gì thêm nữa cũng đã là bác học. Người xưa biết thế nào là tế bào, vi khuẩn, biết thế nào là điện; đến xe đạp cũng chẳng biết nữa là.
      - Ước gì có phép lạ nào …
      - Mình nghe nói nếu chế tạo được một con tàu vũ trụ có tốc độ vượt tốc độ ánh sáng thì có thể quay lại dĩ vãng được.
      - Bắt cái bóng dĩ vãng à ?
      - Một lần, mình nghe thầy giáo mình trả lời bạn, một câu hỏi y như câu cậu vừa nói, bằng một câu mà mình không hiểu nhưng nhớ mãi: “Biết đâu vũ trụ chẳng là một chuỗi tồn tại trong thời-gian-tốc-độ-ánh-sáng ?”.
      - Thầy giáo mình lại bảo tốc độ ánh sáng là cao nhất rồi theo thuyết tương đối của Anh-xtanh. - Ngừng một chút, Thái mơ màng nói - Giá có ông Bụt hay bà Tiên ban cho phép lạ…
      Hai cậu gối đầu lên tay, ngửa mặt nhìn lên. Trời xanh bao la, càng nhìn lâu càng thăm thẳm. Ngoài xa xăm ấy là gì nhỉ ? Có nơi nào đó có “người” không ? Thấy bảo ở nước nào đó, bên Nga hay bên Mĩ sao đó, người ta đồn là có người ngoài trái đất đến. Nhiều người cho là tin vịt. Nhưng cũng có người tỏ vẻ tin. Có lẽ vì họ mong mỏi đấy thôi. Nếu có người từ các hành tinh khác đến thăm trái đất chúng ta thì chắc chắn trình độ khoa học của họ phải “siêu” cực. Biết đâu họ chẳng có thể chế tạo ra con tàu ngược quá khứ ? Không bảo nhau mà hai chú bé nghĩ ngợi và mường tượng hầu như trùng nhau.
      Chúng đang thiu thiu, sắp vào cõi mộng… “khò” thì đất trời bỗng sáng loà lên trong một nhoáng. Hai đứa giật mình mở mắt.
      - Cái gì vừa rực lên thế nhỉ ? - Tâm ngơ ngác hỏi.
      - Sao băng chắc ? - Thái hỏi lại.
      - Ai trông thấy sao băng giữa ban ngày bao giờ. - Tâm cười khẩy.
      Hai cậu lại im lặng thả hồn vào cõi bao la của trí tưởng tượng, ngủ vùi khi nào không biết.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2009 14:58:44 bởi Khải Nguyên HT >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9