Tinh trùng, trứng và đứa bé
clietc 28.02.2009 09:26:43 (permalink)
Tinh trùng, trứng và đứa bé.
 
                                                   Nguyễn Công Liệt.
 
                 Giữa muôn trùng điệp điệp, trên 6 tỉ người tôi không biết đi về đâu làm gì. Đông đảo người qua lại, tôi là ai vậy.
                 Họ kênh kiệu tự tin, chen lấn và có khi hất tôi ra ngoài. Người thì bảo, muốn tiến lên thì đi đường này, không làm theo ý họ thì họ khinh miệt. Tôi ngây thơ làm theo, chỉ vì sợ họ giận hơn là họ đang làm những việc “đúng đắn”. Nhưng rồi tôi đi tới đó, thấy bù lu bù la bít lối, những người khuyên tôi đang tụm năm tụm ba đánh bài. Họ như quên tôi rồi, lý luận rằng một vài cây bài có sao đâu. Cuối cùng họ là tay anh chị, tôi sợ họ và né ra.
               Tôi may mắn có tính hiền hiền, bon chen nhưng không thuộc loại cố đạp đổ cho đạt tới mục đích. Lúc mới xuất phát, có những người vẻ mặt bợm trợn hung dữ. Họ làm cho mọi người sợ không ai dám đi chung với họ. Tôi cũng vậy và hình như nhờ thế mà tôi rẽ sang con đường đi riêng rẽ. Ưu điểm việc gì thì họ thường dùng cho sở trường việc đó, và họ cứ nghĩ họ hùng hổ sẽ không ai bước vào chỗ của họ và họ cứ thế mà loay quanh với việc đó. Còn tôi thì tách ra một đường hướng nào đó. Thực sự thì tôi cũng chưa biết mình đi đâu làm gì nhưng trước mắt không thể hòa nhập với những người như thế được và tôi đi ra khỏi những nơi như vậy.
               Thành phố ơi! Sao mà lắm người chen chúc thế này. Nhưng vấn đề giữa đám đông nhiều người hoạt náo. Tôi là ai mới được. Chẳng ai màng tới tôi, cứ đi qua và không ai bận tâm với mình. Tôi không biết mình làm những việc đang làm có đúng không, thực sự rất nhiều người trong đám đông rất ư là vô tư. Còn tôi thì lo nghĩ đủ điều, tôi lo rằng tôi không bằng họ, rằng mọi người sao nhẹ nhàng thư thái mà vui đùa ca hát và có tiền vào nhà hàng này nọ, có bạn gái kế bên dựa người vào mình một cách thoải mái, còn tôi thì ngờ ngợ không biết mình là ai giữa bao la người là người.
               Những người đi trước có những đường hướng rõ ràng, chân lý hơn. Vạch cho lớp trẻ một vài hướng đi (sau này, tôi biết họ nói thôi chứ làm không đúng lắm). May thay tôi có nghe theo và đi theo họ. Tôi thực sự ngạc nhiên vì ban đầu họ rất oai phong, đi đầu làm gương, một mạch đến một đường khá dài nhưng rồi họ cứng nhắc không biết uyển chuyển để được đến đích. Thế nhưng mà họ vẫn cứ hay nói và giáo điều, cuối cùng họ bắt đầu rối trí và kết quả không như mong đợi.
            Tôi thực sự là một người ngây thơ, tiếp tục bơi giữa dòng đời, bởi vì không bơi là chết. Ngoài ra, phải sống mà còn phải đến đích mới gọi là thành công. Cuộc đời có khi tính toán vô cùng , có khi vô tư vô cùng. Thực sự tôi không biết mình là ai, chỉ biết chiều theo người này người nọ. Nhắm mắt nhắm mũi cười cho qua để họ đừng chê trách hoặc đạp văng ra khỏi dòng người. Khi tôi làm theo mọi người một ít và chẳng hiểu sao mọi người cứ đi về phía trước và đi về đâu? Đường đi còn dài hay đích đến đã tới rồi. Thực sự chẳng ai biết và ai trả lời thỏa đáng. Nhất là đi đâu vậy?
        Người thì định nghĩa thế này thế nọ, rằng có mặt trên trái đất này là điều mai mắn lắm rồi, rằng qui luật cuộc sống là phải bơi như thế, rằng phải tiến về phía trước, rằng phải đến đích. Nhưng đích là đâu, tôi cũng chẳng biết đích là đâu. Mọi người có vẻ chân lý hơn tôi, rẽ phải rẽ trái. Còn tôi thì cứ buồn buồn bương trãi, ngọ nguậy cho có chứ không bao giờ biết mình làm có đúng không. Không phải tôi là người không có mục đích lý tưởng sống, nhưng thực sự tôi không biết phải trang bị cho mình những gì và đường đi nào đúng. Người ta hơi giành giật cái này, tôi cũng phản xạ là giành lấy. Tôi có khi thấy họ mới đó khuyên nhũ tôi bao điều, nhưng rồi họ túm tụm lại mà dành giựt như những tay anh chị túm tụm lại đánh bài.
        Dọc đường bao nhiêu người chê trách tôi, có bấy nhiêu người dần lụi tàn. Bổng dưng tôi cảm giác tự tin hơn và tôi nhìn lại mình. Tôi là ai…Bấy giờ tôi chả cần biết mình làm gì, có đúng hay không, đại khái cứ bương trãi tới đâu hay tới đó. Nói mãi cũng vậy thôi, và tôi vạch một đường hướng cho riêng mình, chứ không muốn nghe ai nữa.
      Thực sự, phải trái trên trái đất này khó phân biệt. Nhất là ai cũng cho mình làm đúng và bảo hãy làm theo mình đi. Trên đường đi, tôi chứng kiến kẻ mạnh cũng đôi khi sai, kẻ yếu đôi khi sai và kẻ giáo điều quá đôi khi cũng sai. Tôi cũng không biết mình gom góp được những kinh nghiệm nào, nhưng hình như (và chỉ cảm thấy hình như), mỗi lúc tôi đi đúng hướng hơn. Thực sự cũng có một số môi trường tốt cho mình, không có môi trường tốt chắc tôi không biết mình bơi đi đâu và làm gì. Nếu không có môi trường ấy thì cái vô hướng của mình càng thêm rối bời. Bấy giờ, tôi không phải đi đầu đâu, còn vài anh mạnh mẽ tiến lên phía trước và mặc định đường đi đó đúng. Mặc dù, tôi cũng đi theo mọi người (vì phải đến đích như mọi người đòi hỏi) nhưng thực ra tôi là người có ý an bài hơn là tranh đấu tới cùng. Có lẻ vì vậy mà mọi thứ kết hợp cho tôi một vị trí tương xứng, tựa như trời đã định rồi, đã có số phận đâu cả rồi.
        Cũng như tôi đã nói, một vài anh đi đầu hùng hổ tiến lên phía trên, tôi không phải là người không muốn tranh đấu mà tôi thực sự theo không kịp. Vừa đi, ai cũng nêu gương những vị đi đầu và trong đó có tôi nữa. Đôi khi, tôi không biết có khen họ thực lòng không hay là người ta khen thì tôi khen. Nhưng tuyệt đối tôi không bao giờ mạt sát mình như một vài người tự dưng cho mình phải khiêm tốn rồi mắng chữi mình vô tội vạ. Nếu tôi mạt sát mình thì có vẻ sống sượng giả vờ, chứ con người nào cũng có cái đáng tự hào của riêng mình : “Mình không là gì thì chết quách cho rồi!”. Thường những người tự chê trách mình họ hay bi quan.
       Như đã nói tôi thường vô tự lự, toan tính nhưng không bao giờ đạp đổ để đạt cho được mục đích. Vì mục đích mình đạt lúc đó đúng chưa? Đôi khi nhìn lại, mục đích đó chưa phải là gì. Thế mà có lần ta cố công ra sức vào chỗ đó. Khi mọi thứ thay đổi hoặc nhận ra đường hướng khác, thì có thể không thể nào lấy lại vận tốc ban đầu để chuyển hướng cùng mọi người theo đường hướng kia. Đó là kinh nghiệm của người ít tham lam mới nhận thấy và có thể nói kết hợp rất nhiều thứ để vị trí của mình là của mình chứ không ai khác được. Đám tinh trùng tụi tôi, tưởng chừng như đạp đổ nhau sống còn. Đôi khi phải nhường nhịn thế mà đạt, như tôi chẳng hạn.
       Có những kinh nghiệm trên đường đi, là những tinh trùng nữ. Yếu yếu, mền mại nhưng đều đều thế mà vẫn đạt vận tốc trung bình không thua gì những tinh trùng nam hùng mạnh. Tôi chứng kiến họ giữ một ga chạy, ngay ngắn và lúc nào cũng thấy bên cạnh mình. Đám tinh trùng nam hùng hổ nhóng cao ga, nhưng rồi phải thắng mạnh, cứ nhấp nhữ mà cũng không hơn được ai. Cho dù đó là xa lộ rộng rãi thì cũng có thể vì cao ga mà va đập xuống đường. Tôi thỉnh thoảng học phương cách của đám tinh trùng nữ, nhè nhẹ mà đi. Có khi tăng tốc thử nhưng đó không phải là tính nết của tôi.
       Ùn ùn cả trăm, cả ngàn người lao lên phía trước chứ không phải tôi đâu. Như đã nói thỉnh thoảng tôi an bài và không biết đi như vậy có đúng hướng không. Tôi có đọc truyện Thiên Long Bát Bộ, tựa như Đoàn Dự không thèm học võ công, không thèm chém giết để thành bá chủ võ lâm, gần như hơi chút chút ngang tàng nhưng không khí phách lắm. Thế mà Đoàn Dự đạt đủ thứ, so với những hoàn cảnh trong tiểu thuyết. Tôi có thể vì yếu sức, có thể vì không lanh lợi, mà cũng có thể vì nhu nhược và đôi khi thiếu thực tế. Nói chung, tôi không hiểu vì sao người ta cứ lao ào ào đi và đi đâu. Tôi được biết, sống là phải giành lấy những thứ gì quí giá nhất. Tôi nói được như vậy để làm gì, chết có đem theo được đâu. Đủ ăn đủ mặc là được rồi, công đâu tranh giành đầu tắt mặt tối còn gì là con người nữa. Tôi nhìn thấy những người nhà giàu và những người ở đợ y chang nhau, nên họ thường ở chung nhau là vậy.
       Vị trí của người nào tựa như của người đó chứ không ai ngoài người đó được. Tất cả những tính nết của tôi, có thể nói không là gì, không thể làm gương cho ai. Thế mà tôi lại được chui vào trong trứng.
       Tất cả, bọn họ lao ùn ùn về phía trước tranh giành. Tôi không phải là người đi đầu và tìm chỗ an bài. Tôi mệt lắm rồi, cuộc sống ơi người ta đang giành giựt cái gì vậy. Hình như, mọi người vẫn tiếp tục lao đi, vẫn cố đạp đổ nhau và đặc biệt hình như họ đạp đổ nhau cũng chẳng biết để đạt được mục đích gì và họ cũng chẳng biết mục đích đó nữa. Cái trứng chình ình nằm ở tử cung, nếu là mục đích đó thì chui vào đi. Không, họ vẫn cứ đà lao tới, vượt qua và bỏ cái trứng nằm yên. Rồi họ quay lại bu quanh.
        Như tôi đã nói rồi, thực sự tôi rất mệt. Lao đi đâu không biết, bắt buộc tôi cũng đi theo, rồi tôi chán nãn tìm chỗ nghỉ ngơi cho rồi. Tôi an bày tìm thấy một cái lỗ vừa đủ mình chui đầu vào, thôi mọi thứ ở lại đây cho rồi. Cái gì phía trước tôi không biết nữa, mình làm gì lao vùn vụt qua hết mọi người để làm gì. Đôi khi phải thương thân phận mình nữa chứ.
     Mọi người nói tôi thành công và đạt được vị trí như mong đợi. Tôi ngạc nhiên chỉ hiểu mang máng là mình an bày, chỉ mong sinh con để cái cho thế hệ sau lớn lên tìm phương hướng của chúng, lao đi tìm cái gì đó để tìm. Tôi phân chia thân xác mình với trứng, tôi chỉ biết mình hy sinh thể xác mình một chút mà cảm giác hạnh phúc lắm. Thôi, cứ như thế đi hơn thua với họ làm gì nữa.
      Đứa bé đang hình thành. Tôi không còn là tôi nữa và cũng không là đứa bé. Thế nhưng một sinh linh đang hình thành, dù nó mặt mũi không hơn ai cũng không biết sau này có lao đầu vùn vụt đi tìm cái gì như bố nó không, thì việc đó là của nó. Mọi người đang dáo dác nhìn và ai cũng mỉm cười với nó. Nước mắt hạnh phúc trào ra và người ta nói tôi có khi suy nghĩ như vậy mà đúng.
      Sao? Tôi đúng thật à…Thôi sao cũng được.
 
                           
                                                          Sáng ngày 28/2/2009.
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.02.2009 09:28:43 bởi clietc >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9