Góc Thơ Tứ Linh
Bài Xướng Hồn Xuân cũ của TH Đặng Xuân Linh được các bạn sau đây họa lại : Nguyên Trần, Minh Tâm, Nguyên Hà (Phần 2) Hương xuân cố nhân Xuân nay quay gót về Tìm lại chút hương thề Không gian chừng se sắt Vàng mai rụng bên hè Tay níu nhánh tre già Sắc vàng xanh thướt tha Màu yêu thương kỷ niệm Của một thời đã qua Gói tình trong ý thơ E ấp những mông mơ Đã bao lần xuân đến Bóng cố nhân mịt mờ Chìm đắm mộng trùng khơi Phấn hoa say đất trời Mây chiều ôm sương khói Riêng ta ôm đợi chờ Mười mấy năm duyên hờ Bèo mây vẫn bơ vơ Đêm ba mươi mộng mị Đâu một thoáng dáng xưa Toronto Feb12, 2010 (đêm 29 Tết Canh Dần) Nguyên Trần VỀ QUÊ
Lối cũ, bước chân về,
Nhìn quanh sao thấy lạ,
Đàn trâu hiền đâu cả?
Bụi chuối vắng sau hè.
Trơ vơ gốc phượng già,
Trước sân trường vắng lặng,
Hằn sâu bao kỷ niệm,
Xưa mỗi ngày ngang qua...
Chợt nhớ thuở còn thơ,
Chân trần mơn đám cỏ,
Ham thả diều bắt dế,
Gai đâm buốt, lệ mờ...
Hôm nay về quê chơi,
Tìm đường xưa lối cũ,
Nghe nồng nàn hương cỏ,
Vết đau xưa nhớ đời.
Nắng chiều soi hững hờ,
Cội mai già trước ngõ,
Khoe sắc vàng rực rỡ,
Nhớ xuân nồng xa xưa...
Minh Tâm Tình Quê ... (Họa lại bài "Hồn Xuân Cũ" của TH Đặng Xuân Linh) Vẫn mong một ngày về Nơi quê xưa, chốn cũ Bao Kỷ niệm ấu thơ Nhớ phượng đỏ trưa hè Trường xưa, gốc tùng già Bóng chiều nghiêng êm ả Tiếng ve sầu nắng hạ Lưu luyến tháng ngày qua Bao tiếc nhớ tuổi thơ Cây bàng rợp bóng mát Mái đình làng che phủ Tre xanh khuất trăng mờ ... Thuyền lơ lửng ra khơi Dòng sông Trường uốn khúc Bến vắng, đò êm trôi Viễn khách gẫm tình đời . Thu sang, nắng hững hờ Tình quê còn nguyên vẹn Kìa, ai đang hé mở Nẻo cũ chốn quê xưa . Nguyên Hà Kỷ niệm ba mươi Tết Canh Dần. 13-02-2010
Bài Xướng Mùa ươm huyền thoại của Đông Hương được các bạn sau đây họa lại : Nguyễn Gia Linh, Minh Hồ, Nguyên Hà, Minh Tâm (Phần 1) MUÀ ƯƠM HUYỀN THOẠI Tôi tìm kiếm giấc mơ vừa thất lạc Trong dòng đời mang dáng dấp mùa đông Những con sông lặng lẽ chĩu u buồn Làm dậy sóng mỗi lần mưa hồn chảy Tôi ươm hạt giống cây nồng ân ái Thơm hương yêu thứ thảo dã si tình Cho mặt trời còn mỗi sáng bình minh Tôi thật sự là tôi từ tiềm thức Tôi thức giấc, hát ru thu ngây ngất Lời thơ bay âm vọng hạc lên ngàn Tim lưu vong một thuở dưới trần gian Tìm chữ hẹn ước trăm năm huyền sử Tôi muốn sống trọn cho người thiên sứ Đem thương yêu rót rượu lụy môi mềm Hàng lệ hồng rơi vai áo tình nhân Vào đúng lúc tuổi hồn tôi vĩnh cửu Đông Hương Xây đắp giấc mơ (Họa bài MÙA ƯƠM HUYỀN THOẠI của Đông Hương) Thời son trẻ tưởng qua vùng bến lạc Theo dòng đời biến mất giữa chiều đông Nhìn chung quanh thấy cảnh vật thêm buồn Nghe trĩu nặng lệ lòng tuôn ứa chảy Thoát qua xong thoảng hương nồng êm ái Khơi niềm mơ biến cải sóng ân tình Không còn gì che đậy bóng bình minh Rất rạng rỡ soi nguyên vùng tỉnh thức Những ngày mưa giữa mùa thu chất ngất Không còn nghe chim hót chốn non ngàn Vẳng tiếng buồn thổn thức giữa nhân gian Rồi ước vọng bóng trăng vàng tình sử Tôi xây đắp trọn tình thương hoa sứ Rất thơm tho tích lủy rượu nho mềm Đủ triền miên vương vấn áo thi nhân Chờ đến lúc thoát trầm luân vĩnh cửu Nguyễn Gia Linh HOA MƠ HẠNH PHÚC Mấy mươi năm vẫn mang thân lưu lạc Xứ người bốn mùa xuân hạ thu đông cô đơn gian truân ấp ủ lòng buồn Bao trăng khuyết dòng sông thương nhớ chảy Hoa hạnh phúc mơ nở màu êm ái Ngày mai đây nắng trải đẹp đường tình Khắp non sông chói rạng ánh bình minh Bù đắp lại bao đêm dài thao thức Nhìn sương xuống giăng màn lạnh chất ngất Từ thôn quê đến thành thị non ngàn Đâu phôi pha dù nhạt sắc thời gian Trái tim khắc ngày lật trang lịch sử Mấy mươi năm kiếp người giao thiên sứ Định đoạt đời lữ thứ đôi chân mềm Mỏi mòn trông ắp đầy cõi lòng nhân Trên quê nhà nền tự do vĩnh cửu Minh Hồ 201109 Mong ấm lại tình hương xưa ... (Họa lại bài "Mùa ươm huyền thọai" của TH Đông Hương) Thu đã về, còn mơ vì sao lạc ... Thi nhân sầu sương tuyết lạnh chiều đông Dòng sông xanh sóng gợn ủ giọt buồn Gió hờ hững lùa mây, con nước chảy . Đã có lần ta say mùi luyến ái... Nhớ Hương xưa ôm ấp chữ nghĩa tình Hồn trinh trắng xô vạn cõi vô minh Trong tự tại tìm về nơi tâm thức . Khi hồi tưởng men tình say chất ngất Đưa hồn ta đi vào cõi mây ngàn Vượt trùng khơi, viễn xứ ngược thời gian Trò hư ảo xa xăm, tìm trang sử Lẽ được thua, viễn du hờn tiết sứ Rượu ly đầy cạn chén, kẻ yếu mềm Còn chút gì ly khách, hởi giai nhân Mong ấm lại tình hương xưa trường cửu . Nguyên Hà HUYỀN SỬ BUỒN Trang huyền sử nghìn xưa chưa thất lạc,
Bão hung hăng, sóng ào ạt biển đông...
Lũ dâng cao, người nuốt thảm ôm buồn,
Dòng nước đục cứ ầm ầm tuôn chảy.
Từ vạn thuở, đất có rừng ưu ái,
Giữ màu xanh yên ả trải ân tình,
Người cuồng si, mờ mịt những vô minh,
Chặt phá sạch, đất đau, rừng thổn thức.
Mưa tầm tả, nước hạ nguồn cao ngất.
Sấm rền vang, chớp giật sáng non ngàn,
Thủy triều dâng, lũ lụt khắp trần gian,
Khổ nạn ấy đã bôi đen huyền sử.
Lòng rất giận chàng Thủy tinh quỷ sứ,
Giành Mỵ Nương làm đá lở non mềm...
Còn Sơn Tinh, sao hèn kém bất nhân,
Tài không đủ cứu dân, đòi vĩnh cửu...?
Minh Tâm
Bài Xướng NỢ NẦN của Minh Hồ trong TXH được các bạn sau đây họa lại : Minh Hồ Đào, Nguyễn Gia Linh, Thanh Khang, Đặng Xuân Linh (Phần 1) NỢ NẦN Ngày tháng trôi qua bạc mái đầu Không ngờ mới đó tuổi niên cao
Lưng dài vai rộng dần già xếp Má hóp da nhăn tự lúc nào Đất lạnh mai này sẽ lấp mất Tấm thân tạm trú ở dương trần
Tìm người vương vấn trong tiền kiếp Chưa trả cho xong số nợ nần Minh Hồ AI NỢ AI Hai bửa làm vidéo nhức cả đầu Sáng nay tỉnh dậy vui làm sao Thấy ai đưa xướng bài than thở Tình vướng từ lâu tự thuở nào Ai nợ đó cần gì biết rõ Thương yêu cho trọn kiếp phong trần Thở than chi nữa với trời đất Chăm sóc nhau mong hết nợ nần Minh Hồ Đào KHÓ NGHĨ ! (Cảm tác theo bài NỢ NẦN của TH Minh Hồ) Mấy buổi tìm vui khỏe cái đầu Thảnh thơi trí quyện chín tầng cao Mày nhăn chẳng bận điều thay đổi Má hóp không lo chuyện thế nào Đất khách chôn vùi thân xác lạnh Quê nhà vướng víu bụi đường trần Nhờ ai cuộc sống theo đời trước ? Khó nghĩ vì sao nợ với nần ? Nguyễn Gia Linh NÔNG THÔN Cuộc sống bình an tự thuở đầu, Ruộng vườn gắn chặt vẫn thanh cao. Sáng ra dậy sớm lo toan tính, Tối đến nằm xem thơ truyện nào. Lúa thóc thu vào phòng lúc thiếu, Vải tơ dệt sẵn khỏi mình trần. Thanh nhàn sống mãi nơi thôn giả, Chẳng ước ao xa chẳng nợ nần. Thanh Khang Toronto : 6-11-2009 Trần ai Cảm tác theo bài : Nợ nần của TH Minh Hồ Thời gian lặng lẽ khỏi thân đầu Kỷ niệm trong đời vẫn chất cao Thủ thỉ trang thơ ghi nghĩa tự ! Trầm ngâm phú tứ khắc tình nào ! Thu đông đổi sắc rồi qua chóng Xuân Hạ thay màu cũng sóng xao Gió bão bao người đang khổ ải Cõi trần lắm kẻ bước lao chao Đặng Xuân Linh
Bài Xướng NỢ NẦN của Minh Hồ trong TXH được các bạn sau đây họa lại : Minh Tâm, Mẫn Hồ, Cao Thiếu Lang, Nguyên Hà (Phần 2) ĐƯỜNG TRẦN
Chập chờn lau trắng nhuộm trên đầu,
Gối mỏi da nhăn, tuổi tác cao.
Cứ tưởng trẻ trung như thuở trước,
Chẳng hay già lão tự khi nào... Trăm năm, nặng trĩu tình sông núi,
Một kiếp, phôi pha giấc mộng trần.
Đã trót gieo nhân chờ hái quả,
Nghìn sau không vướng nợ hay nần... Minh Tâm Thưa qúy thi hữu, Nhà thơ than vãn tuổi già, Nợ nần chưa trả, tiêu ma kiếp đời... Cảm đề xin góp đôi lời, Gọi là chia sẻ với người bạn thơ : DUYÊN THƠ CÕI TẠM Cõi tạm bao năm sớm bạc đầu, Thời gian hư ảo chẳng dài lâu. Một đời xuôi ngược nhiều trăn trở , Bán thế ly hương lắm dãi dầu. Tuổi hạc mai này luôn thoáng hiện, Tình xuân thuở nọ đã phai mau. Cuộc sống phù du là thế đó, Chút duyên thơ phú giữ giùm nhau. Thân kính, Man Ho TÂM TÌNH TUỔI HẠC Thời gian nhuộm sậm muối tiêu đầu Thoáng chốc giờ đây tuổi khá cao Trán xếp da nhăn thay đổi hẳn Lưng còng mắt xệ khác chi nào Duyên tình lận đận nơi dương thế Số kiếp lao đao chốn tục trần Bảy nổi ba chìm nhiều mộng ước Bao giờ dứt khoát nợ cùng nần Cao thiếu LANG Xin Cám ơn và thân chúc Anh Chị cùng quý TH dồi dào sức khỏe .
Cao văn VINH Edmonton AB Canada Trả xong nợ nần (Họa lại bài "nợ Nần" của TH Minh Hồ) Thấm thoát bao thu đã bạc đầu ! Thời gian xoay mãi, tuổi càng cao Quay lưng ngắm lại, thêm chua xót Ngoảnh mặt xem ra, luống nghẹn ngào Đất khách tạm dung tình viễn xứ Quê người gởi trọn tấm phong trần Tám mươi xuân chẳn - bao dâu bể Trả hết là xong - dứt nợ nần . Nguyên Hà
Bài Xướng NỢ NẦN của Minh Hồ trong TXH được các bạn sau đây họa lại : Nguyễn Thành Tài, Lam Vân , Đông Hương, Bùi Tiến (Phần 3) CHẠY TRỜI KHÔNG KHỎI NẮNG Chưa dứt mưa thu tuyết bắt đầu Thương thân lữ khách tuổi đời cao Lạnh toàn trời đất nương đâu được ? Trắng khắp không gian tránh chỗ nào ? Xứ lạ lấy ai mà kể lể … Người quen biết chuyện mới phân trần… Càng già đi lại càng thêm khó Đong đếm kiêng ăn vẫn ú nần Nguyễn Thành Tài Vướng nợ đời Nhớ dáng ai xưa tóc búi đầu Dọc dừa sóng mũi lưỡng quyền cao Môi hồng má thắm... sao xinh thế ! Mắt liễu mi cong ... quá đẹp nào ! Nặng khối tình si đan mộng tưởng Say cơn luyến ái kết duyên trần Bao nhiêu chuyện cũ vùi quên lãng Hết muộn sầu ưu dứt nợ nần Lam Vân TUỔI NÀO ?? Trang trải, tình như bến giang đầu Con đường hồn nặng dốc lên cao Ngơ ngác tim tôi buồn cánh xếp Ánh mắt trầm tư chặng tuổi nào ? HỎI NHỎ Chỉ thấy lao xao hồn sắp mất Tâm sự bào y cũng trụi trần Hỏi nhỏ làm sao xin duyên kiếp Trả lại tình xưa , xoá nợ nần Đông Hương Nợ Nần Biết trả sao cho hết nợ nần
Nợ tình, nợ nước nợ thơ văn
Vay vay trả trả thôi thì cứ
Cháo húp quanh quanh nợ trả dần
Nợ nước chồng lên đã ngập đầu
Tuổi cao nợ lại mấy tầng cao
Tang bồng chí trẻ còn chưa thỏa
Tóc bạc răng long biết thế nào
Nợ tình còn kiếp sau đền đáp
Nếu lỡ cơ duyên ở kiếp trần
Cái nợ thơ văn thời mới lạ
Quẩn quẩn quanh quanh với nợ nần
Bùi Tiến
Bài xướng Ngó về phương xa của TH Đặng Xuân Linh trong TXH được các bạn sau đây họa lại : Nguyễn Gia Linh, Lam Vân, Thanh Điền, Thanh Khang (Phần 1) Ngó về phương xa Tôi ngó về phương xa vọi vọi Lòng ôm kỷ niệm chở tình quê Ân sâu vạn dặm hoài thương gọi Gió cuốn trùng khơi khó ngược về Mây chiều lạc nẻo hướng xa xăm Ngầm tưởng thăm người rộn tháng năm Xao xuyến vô vàn tia nắng trải Của quê hương thuở mộng trăng rằm Ngọn gió giờ đây đã đổi chiều Tình xưa còn đó dáng thay nhiều Chắc rồi ! ba chục năm ly cách Xuôi nước rằng e kẻ khuấy triều Đất nước xa rồi cũng tủi thôi An bày định mệnh ở bên đồi Thương người nhớ bạn cùng thân quyến Một mảnh tình riêng mãi mãi trôi Đặng Xuân Linh Mérignac10-03-10 Ngắm phía trời xa (Họa bài Ngó về phương xa của TH Đặng Xuân Linh) Ngẫm nghĩ phương trời xa diệu vợi Đành chôn kỷ niệm tận miền quê Âm thầm năm tháng sầu vương gợi Biết tỏ cùng ai ngược lối về Gió sớm mây chiều mấy nẻo xăm Xa người bến cũ đã nhiều năm Đò xưa còn đó hay phiêu bạt ? Cho kẻ ra đi ngắm nguyệt rằm Xót nghĩ hôm nay gió ngược chiều Ngày về xa lắc nhớ thương nhiều Năm tàn tháng đợi giờ chia cách Bìm bịp kêu vang nước thủy triều Một cõi trời dành tủi hận thôi Không nghe hiu quạnh ở lưng đồi Bạn bè chung lối quanh đường mộng Cùng kéo nhau về mặc nước trôi Nguyễn Gia Linh Bordeaux, 14-03-2010 Thoáng nhớ hương quê Chiều buồn lặng ngắm trời cao vọi Nhớ mãi ngày nào tận chốn quê Kỷ niệm khơi màu luôn nhắc gọi Ðường xưa lối cũ bước chân về Thời gian thoáng đấy quá xa xăm Nhẩm tính bây giờ bốn chục năm Viễn xứ cuộc đời trôi nổi mãi Hoài hương mộng gởi ánh trăng rằm Quá khứ vờn lâng lúc xế chiều Còn chăng dĩ vãng luyến thương nhiều Khung trời tuổi ngọc thời hoa mộng Gợn sóng lòng theo ngọn thủy triều Thế thái nhân tình ngẫm nghĩ thôi Tà dương khuất bóng dưới chân đồi Buồn vui nhắn lại cùng cây cỏ Trọn kiếp gian trần nước cuốn trôi Lam Vân
14-03-2001 Một chút tình phương xa (Họa bài Ngó về phương xa của TH Đặng Xuân Linh) Đường về quê cũ thương vời vợi Tha thiết tình xuân ngắm cảnh quê Lòng mẹ chan hòa sâu sắc gọi Nghìn trùng vương vấn gió xuôi về Thương về ngã vắng cách xa xăm Tưởng lại đường quê mấy chục năm Cảnh đổi đời thay lưu luyến trải Làng tôi còn đó vạn ngày rằm Tôi nhớ về quê một buổi chiều Cùng cha với mẹ ước mơ nhiều Giờ đây còn lại niềm thương tưởng Sông nước ngược xuôi sóng thủy triều Không biết giờ đây... gió chuyển thôi Hay là mọi việc vẫn bên đồi Yên thân sống tận nơi quê lạ Sưởi ấm mùa đông xứ lạnh trôi. Ngày 14-03-2010 Thanh Điền NHỚ QUÊ XƯA
Ngàn dặm trùng dương cao vòi vọi,
Xóm làng tôi ở thuộc vùng quê.
Cụ Hùynh-thúc-Kháng sinh nơi đó,
Điạ linh,nhân kiệt mãi nhớ về. Kỷ niệm ngày xưa đã xa xăm,
Cảnh nhà êm ấm hưởng nhiều năm:
Ruộng lúa,vườn cây oằn trái chín.
Lên chùa lễ bái những đêm rằm. Ngồi đây nhớ lại các buổi chiều :
Hương rạ,khói un,gió lướt nhiều.
Người người dọn đất lo trồng trĩa,
Êm đềm sông chảy chẳng dâng triều. Chấp nhận ly hương phải thế thôi,
Hội nhập Tây phương thay đổi đời.
Luyện tập,vui chơi càng tăng sức,
Phó mặc thời gian lặng lẽ trôi.
Thanh Khang
Toronto 14-3-2010
Bài xướng Ngó về phương xa của TH Đặng Xuân Linh trong TXH được các bạn sau đây họa lại :Minh Tâm, Minh Hồ, Minh Hồ Đào (Phần 2) KHẮC KHỎAI TÌNH QUÊ.
Thuyền trôi lặng lẽ, xa vời vợi,
Bến cũ mịt mờ...dạ nhớ quê.
Văng vẳng tiếng lòng tha thiết gọi,
Nẽo đường thiên lý nhớ quay về.
Núi cao dần khuất cõi xa xăm,
Tóc nhuộm sương buồn những tháng năm,
Vất vả, thuyền leo con sóng bạc,
Vói chèo khua vớt bóng trăng rằm...
Niềm thương nỗi nhớ, dạ trăm chiều...
Non nước ngàn xưa biến đổi nhiều,
Bể hóa cồn dâu..., dâu hóa bể,
Thịnh suy vinh nhục trải bao triều.
Năm châu bốn biển cũng nhà thôi.
Dẫu cách trăm sông vạn núi đồi,
Mỏi mắt ngóng trông về cố quận,
Thuyền theo vận nước cứ dần trôi...
Minh Tâm TỰA BÈO TRÔI Mong sao non nước tan sầu vọi Mù mịt ân tình cũ bóng quê Tâm tưởng thiên thu lòng nghiệt ngã Người đi tha thiết bước quay về Cô đơn từ biệt chốn xa xăm Ròng rã niềm đau quanh tháng năm Khao khát cùng chung nào có thấy Tương lai rực rỡ bóng trăng rằm Bầu trời buông thả nắng hương chiều Lác đác mây bay nỗi nhớ nhiều Một thuở nghe tim cuồng vọng gọi Tình yêu đơm sắc tỏa lan triều Đã bao lần muốn vỡ hồn thôi Ánh thái dương khi lặn khuất đồi Chẳng biết bao giờ dừng số kiếp Dòng đời miên viễn tựa bèo trôi Minh Hồ Gerzat, 15-03-10 VIẾNG TOUR EIFFEL Đứng trên Tour Eiffel cao vòi vọi Thả mắt nhìn tìm lại bóng quê Bát ngát không gian đầy ánh nắng Ở tầng hai tháp cổ lúc đông về Lâu đài đường phố nẻo xa xăm Phong cảnh chưa phai với tháng năm Lồng lộng gió đùa qua khung thép Trời làm khuất dạng ánh trăng rằm Người xem dù có đi cùng chiều Đâu hiểu nỗi lòng thương nhớ nhiều Cuộc sống bao năm nơi xứ lạ Quê nhà xóm cũ vẫn lan triều Mấy ngày sum hợp cũng xa thôi Hình ảnh tiễn đưa khuất cuối đồi Rời bến con tàu mang kỷ niệm Tình thương trao gởi áng mây trôi Minh Hồ Đào Gerzat 15-03-10
Bài Xướng Cõi mơ của Lam Vân trong TXH được các bạn sau đây họa lại :Minh Hồ, Nguyễn Gia Linh, Đặng Xuân Linh (Phần 1) Cõi mơ Tìm đâu được mảnh trăng vàng Ðêm xuân dệt mộng cùng nàng phiếm du Thanh âm sáo trúc vi vu Lâng hồn lãng tử êm ru tình trần Thuyền mơ tách bến sông ngân Mang đời viễn khách xa dần chốn xưa Buồn dâng nỗi nhớ đong đưa Bao vần thơ trải cho vừa luyến thương Tri âm cách biệt dặm trường Canh thâu giấc ngủ vấn vương tơ sầu Thời gian nhẹ lướt vó câu Theo dòng nước chảy qua cầu cuốn trôi Còn đâu sắc thắm duyên đời Mong ngày tương ngộ rã rời xác thân Hoài mơ một thoáng hương vân Say cơn ảo giác vờn lâng non bồng Ngút ngàn giữa chốn hư không Bao nguồn hy vọng mênh mông tình buồn. Lam Vân 18-03-2010 ĐỢI MONG Ngày xưa dưới nắng chiều vàng Mùa thu sánh bước bên nàng chu du Gió loang man mác vi vu Bồng bềnh mái tóc, lời ru đường trần Khát khao đàn ái vang ngân Trong tim cô lữ dẫu dần vắng xưa Bến tình còn đọng bóng đưa Trên sông đêm tiễn sao vừa nhớ thương Xa nhau ôm nỗi đoạn trường Nửa vòng trái đất luyến vương dạ sầu Bao năm chưa nhạt nhòa câu Dù nay đã gãy nhịp cầu duyên trôi Tha phương kiểm chứng lại đời Đơm hoa hương phấn mau rời rã thân Bạc đầu còn áng phù vân Theo cơn mê đã sóng lâng cuộn bồng Gom yêu tích lũy thành không Cô đơn đeo mãi, đợi mong cạn buồn Minh Hồ 19-03-2010 Mênh mông chẳng buồn Ngày Xuân bên cội mai vàng Thầm mơ đến cảnh dẫn nàng phiêu du Cùng nhau viếng chốn hoang vu Chỉ còn hai đứa nghe ru hồn trần Chiếc thuyền rời dải Sông Ngân Lửng lơ thấy bến lui dần dặm xưa Đêm trăng theo gió đẩy đưa Khơi vần thơ cảm rao vừa nhớ thương Xuyến xao giữa cảnh Xuân Trường Đêm thâu còn mãi vấn vương cung sầu Vì chưng chưa nhạt bóng câu Nên lòng khi bước qua cầu nhẹ trôi Ngày nay còn nhắc hương đời Tám năm đau khổ thấm rời xác thân Vui xuân vào buổi phong vân Tình xưa thắm đượm lâng lâng Tiên bồng Biết rằng rồi trở về không Gió chiều sớm thổi quạnh mông chẳng buồn Nguyễn Gia Linh 19-03-2010 Không buồn nữa Cây xanh nhạt điểm tô vàng Nên thơ cảnh nguyệt mộng nàng ngao du Gió đưa cành lá vi vu Nhẹ nhàn tâm lắng đêm ru dưới trần Phương xa thôi viết điệu ngân Thơ không buồn nữa tách dần buồn xưa Lá non lẩn nụ đong đưa Hồn thơ trở giấc thắm vừa mến thương Bạn bè chung lớp chung trường Ngày nay mỗi cảnh mỗi vương vui sầu Tháng năm thắm thoát vó câu Xuôi nguồn ròng lớn qua cầu lướt trôi Giọt sương pha thấm tuổi đời Trăm năm ngày ấy cũng rời tình thân Cõi trần là áng phù vân Ánh vàng mộng điệp lâng lâng non Bồng Trắng tinh sáng chói hư không Đem tình cõi thế gởi mông mênh buồn Đặng Xuân Linh 19-3-2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.04.2010 19:44:11 bởi Nguyen Gia Linh >
Bài Xướng Cõi mơ của Lam Vân trong TXH được các bạn sau đây họa lại :Mỹ Linh, Minh Hồ Đào, Thanh Khang (Phần 2) Mơ
Hôm nay có nắng hanh vàng
Lùa vào song cửa mơ màng phù du
Nghe chăng tiếng gió vi vu
Gọi đùa chiếc lá hay ru lòng trần Thả hồn theo khúc nhạc ngân
Nhẹ nhàng tâm trí quên dần buồn xưa
Mơ về bến cũ đò đưa
Tầm nhìn xa khuất sao vừa nhớ thương
Ai ơi mơ giấc miên trường
Hương thơm sắc thắm quên vương vấn sầu
Ai về viết hộ vài câu
Đem vần thơ gởi nhịp cầu yên trôi Ngàn hoa lá biếc bên đời
Điểm tô cuộc sống xa rời tủi thân
Trắng xanh đỏ tím hồng vân
Hồn say muôn sắc lâng lâng bềnh bồng
Lặng nhìn ngắm cõi thinh không
Còn ta với bóng chợt mông lung buồn Mỹ Linh
19/03/2010 TRĂN TRỞ Từ lâu ôm giấc mơ vàng Vẹn tình son sắt cùng chàng lãng du, Đấp bù khoảng vắng hoang vu Chuỗi ngày xa cách nhớ ru phân trần Từng đêm còn tiếng lòng ngân Chẳng sao lắng dịu quên dần dáng xưa Dòng đời dâu biển đẩy đưa Con thuyền hạnh phúc chưa vừa yêu thương Nên đành dang dở miên trường Thiên đường đã mất vấn vương tim sầu Gởi mây cùng gió đôi câu Về phương trời ấy nguyện cầu vỡ trôi Cô đơn muôn thuở một đời Héo hon mòn mỏi rã rời tấm thân Hoa yêu nào khác đường vân Bay đi mải miết lâng lâng bềnh bồng Trời xanh chan chứa thinh không Trở trăn tâm não mênh mông nỗi buồn Minh Hồ Đào 19-03-2010 TÌNH XƯA
Tuổi xuân mơ dệt mộng vàng,
Trăm năm hạnh phúc không màng viễn du.
Như luồng gió thoảng vi vu,
Nguồn vui chợt tắt ,êm ru lìa trần !
Tình yêu tựa bến sông Ngân,
Lững lờ nước chảy nhớ dần chuyện xưa .
Cuộc đời như gió đong đưa,
Vui chưa trọn vẹn nên thừa nhớ thương .
Trãi qua lắm nỗi đoạn trường,
Gian nan,khổ lụy,còn vương thảm sầu.
Đổi trao chưa dứt đôi câu ,
Nhanh như nước chảy dưới cầu cuốn trôi.
Tha phương đỡ khổ cuộc đời,
Nhiều khi thương nhớ xa rời người thân.
Mong về thăm lại hương vân,
Ngại vì muôn dặm mây giăng bềnh bồng.
Xua tan nỗi nhớ hư không,
Theo nguồn xướng họa,trí thông,đỡ buồn.
Thanh Khang
Toronto 19-3-2010
Bài Xướng Cõi mơ của Lam Vân trong TXH được các bạn sau đây họa lại :Minh Tâm, Mẫn Hồ, Thanh Điền, Nguyên Hà (Phần 3) ĐÊM TRĂNG
Trăng lung linh ánh tơ vàng,
Hồn thơ theo gió mơ màng lãng du.
Nhạc lòng trỗi giọng vi vu,
Không gian tĩnh lặng, tâm tư thoát trần...
Bầu trời lấp lánh sông ngân,
Tinh vân huyễn hóa ảnh ngàn thuở xưa.
Cung đàn dìu dặt êm đưa,
Hòa cùng vũ trụ ai vừa gợi thương.
Mênh mông một cõi miên trường,
Gió lay nhè nhẹ hạt sương vương sầu.
Trăng vàng tựa chiếc thuyền câu,
Đầu non lơ lửng nương vào gió trôi...
Hương đêm thoang thoảng dâng đời,
Thẹn thùa trăng nép sau đồi ẩn thân.
Lững lờ, vài áng phù vân,
Giăng màn lụa trắng lâng lâng phiêu bồng...
Trần hoàn sắc sắc, không không,
Đêm trăng huyền ảo bỗng dưng gợn buồn...
Minh Tâm TÌNH MƠ Quê xưa xuân thắm mai vàng, Biển xanh cát trắng bên nàng lãng du. Tâm hồn theo gió vi vu, Lời ai thỏ thẻ nhẹ ru lòng trần. Con tim mê đắm còn ngân, Âm vang đâu dễ phai dần tiếng xưa. Cuộc đời trôi nổi đẩy đưa, Tình ta vẫn vẹn như vừa mến thương. Dẫu nay vắng bóng mái trường, Nhớ người áo trắng còn vương vấn sầu. Hương tình vun vút bóng câu, Bao năm dệt mộng bên cầu thả trôi… Nếu như còn một kiếp đời, Thiên duyên xin hẹn chẳng rời nhân thân. Dầu cách mấy nẽo phù vân, Hồn nương bến giác lâng lâng phiêu bồng. Một lần tình có như không, Mai kia chớ nhặt minh mông giọt buồn ! Mẫn Hồ Mừng ngày đoàn tụ trong Vợ khuyên răn chồng (Họa bài Cõi mơ của Thi sĩ Lâm Vân) Thái dương rọi chiếu tim vàng Giờ chàng cách biệt xa nàng lãng du Gió thổi bụi trúc vi vu Xóm làng nạn đói ngàn thu lòng trần Bỏ quên đen đỏ thuyền ngân Xa rời bạc rượu nhớ dần người xưa Còn cha còn mẹ mong đưa Ngày nay đau khổ trăm vừa nhớ thương Nhớ nàng bao nỗi đoạn trường Bao phen tìm kiếm tình vương lòng sầu Lo làm cẩn thận lời câu Ngàn vàng chủ dặn nơi cầu lá trôi Giờ đà hiểu rõ chăm đời Không còn biếng nhác chơi bời thỏa thân Tim nàng vẫn sáng thanh vân Bàn thờ ngày giổ, lòng dâng dạ bồng Chủ là nàng, mới lặng không Mừng ngày đoàn tụ chẳng mong tình buồn. Ngày 21-03-2010 Thanh Điền Tình Thu có có không không (Họa bài "Cõi Mơ" của TH Lam Vân) Thu về rơi nhẹ lá vàng Trăng soi đầu ngõ đưa nàng lãng du Thuyền mơ lạc bến hoang vu Tiếng hò khoan nhặt như ru cõi trần . Bập bềnh sáo trúc nhẹ ngân Mái chèo cô lữ lịm dần hương xưa Sông buồn vắng bóng đò đưa Bao thu lặng lẽ cũng vừa nhớ thương Bóng ai dưới mái hiên trường ? Tìm về nẻo cũ tình vương vấn sầu Người về, nhắn gởi vài câu Nhớ chăng chung bóng bên cầu hoa trôi Buồn riêng lỡ hẹn tình đời Bao lời thệ ước chẳng rời lià thân Sương thu nhẹ gót phong vân Nồng nàn mộng tưởng, lân lân bềnh bồng Tình Thu có có không không ... Sâu trong tiềm thức chờ mông, nỗi buồn . Nguyên Hà
Bài Xướng Tuần Hoàn của Minh Tâm trong TXH được các bạn sau đây họa lại :Thanh Điền, Nguyễn Gia Linh, Đặng Xuân Linh (Phần 1) TUẦN HOÀN
Trần gian mộng ảo hư hay thực?
Vũ trụ mênh mông thực hóa hư.
Bâng khuâng, lòng rộn ưu tư,
Ngắm mây hờ hững trôi từ xa xăm...
Gió trêu mây mãi ngàn năm,
Lúc tan lúc tụ, khi làm mưa rơi.
Rì rào dịu mát đất trời,
Sông hồ thêm ngọt, núi đôi thêm xanh.
Dỗi hờn, nước lại quẩn quanh
Níu theo sợi nắng hóa thành mây trôi...
Trông mây ngẫm lại phận người,
Mai sau ai biết luân hồi về đâu...?
Làm thông reo chốn non cao,
Đùa mây giỡn gió chẳng sầu lo chi.
Hay làm sỏi đá từ bi,
Nắng mưa vùi dập rậm rì rong rêu.
Tuần hoàn, hết sáng tới chiều
Xuân đi, hạ đến, hắt hiu thu chờ,
Đông tàn, xuân rộn ước mơ,
Thiên hà, nhật nguyệt lững lờ nhẹ trôi...
Minh Tâm Hiệu ứng nhà kính (Họa bài Tuần hoàn cua TH Minh Tâm) Môi trường, nhà kính thiên nhiên thực Hiệu ứng khí, hơi chẳng hóa hư Lòng người vẫn sống vô tư Nhìn trời vạn vật ngắm từ xa xăm... Trên không khí quyển bao năm Làm sao biết được cân bằng mưa rơi Nào hơi, bức xạ mặt trời Tuần hoàn trái đất cho đời thắm xanh Biết bao nhiệt nóng xung quanh Cỏ cây quang hợp trở thành ổn trôi. Trồng nhiều rừng lá cho người Cho mây cho nước chuyển hồi đổi đâu Làm cho giảm bức trên cao Ai ai tìm cách chống sầu sợ chi Đừng nhìn trong cảnh lắm bi ! Nước sông trôi mãi thầm thì cỏ rêu. Ban mai thắm thoát đã chiều Điều hòa khí hậu bấy nhiêu đợi chờ Càn khôn vũ trụ càng mơ Vầng dương vẫn sáng bên bờ lặng trôi. Ngày 26-03-2010 Thanh Điền TUẦN HOÀN (Họa bài TUẦN HOÀN của Minh Tâm) Vùng mộng ảo nửa hư nửa thực Chốn trần đời có thực hay hư Cõi lòng sớm tối ưu tư Nhìn mây lơ lửng hướng từ xa xăm Chuyện đời luân chuyển ngàn năm Hết mờ lại sáng, lúc làm lá rơi Ngày đêm quanh quẩn mặt trời Sông hồ dịu mát, núi đồi thắm xanh Còn nghe sóng vỗ chung quanh Nước lên chiều xuống, xây thành mây trôi Đường mây quên hết kiếp người Giờ đây tỉnh lại, bồi hồi xót đau ! Cây thông đứng giữa trời cao Reo vui quên khúc tiêu sầu lâm ly Thà làm đá chận đường đi Mặc cho mưa phủ phẳng lỳ rông rêu Một ngày nắng sáng mưa chiều Rồi năm tháng đến, gió hiu hắt chờ Mây trời vương những ước mơ Theo vòng nhật nguyệt, lững lờ nhẹ trôi Nguyễn Gia Linh Chuyện trời đất (Họa bài Tuần Hoàn của Minh Tâm) Trần là nơi, giấc mơ hư thực Trời bao la trong thực có hư Vô vi giữa cõi phiền tư Tự do sông nước giạt từ xa xăm… Bốn mùa vĩnh cữu tháng năm Lúc ngưng, lúc đổi mưa dầm , tuyết rơi Khí xuân gió mát bầu trời Núi rừng tươi tốt bên đồi cỏ xanh Thời gian xoay chuyển quẩn quanh Mang dông nắng bão tròng trành mây trôi Lửng lơ chìm nổi đời người Hai phương chẳng biết thân hồi nơi đâu? Rừng thông đứng giữa triền cao Phất phơ cùng gió vui sầu lo chi Xin làm tượng đá từ bi Dù cho sấm sét kiên trì với rêu Tinh sương hừng sáng tới chiều Trăm năm vẫn có đìu hiu , phú chờ Ngắn dài ước vọng trời mơ Trong đời sớm tối chớ lờ để trôi Đặng Xuân Linh
Bài Xướng Tuần Hoàn của Minh Tâm trong TXH được các bạn sau đây họa lại :Minh Hồ, Thanh Khang, Lam Vân (Phần 2) CHU KỲ Biết dò đâu thực hư hư thực? Kiếp tha hương là thực chẳng hư ! Triền miên phiền não ưu tư Bao giờ về chốn cũ từ xa xăm Hay là miên viễn ngàn năm, Ắp đầy trong mắt âm thầm lệ rơi Bình minh rực rỡ bầu trời Gợi lên nỗi nhớ biển đồi rừng xanh Dòng sông dĩ vãng loanh quanh Chảy trong tâm tưởng biến thành thơ trôi Mỏi mong xoa dịu lòng người Khát khao giờ phút triệu hồi khắp đâu Như là ngọn sóng dâng cao Biển vui tràn ngập lấp sầu khổ chi Ngút ngàn bản ngả ai bi Đoàn viên liều thuốc bổ tì hết rêu Chu kỳ vũ trụ muôn chiều Xinh tươi, héo úa, quạnh hiu, đợi chờ Bến bờ hạnh phúc mộng mơ Trăm năm mây gió lững lờ bay trôi Minh Hồ 260310 Ô NHIỂM MÔI TRƯỜNG Khỏang không trung như hư mà thực,
Không khí nhìn chẳng thấy hóa hư.
Muôn loài hít thở vô tư,
Dành cho cuộc sống suốt từ xa xăm.
Khi sinh ra đến trăm năm,
Trải bao nắng giải,gió dầm,mưa rơi.
Trăng thanh chiếu khắp bầu trời.
Hơi sương thoang thoảng nhuộm đồi thêm xanh.
Biển hồ bao phủ chung quanh,
Hiu hiu mây thoảng kéo vành trăng trôi,
Môi trường ô nhiểm do người,
Xã nhiều khí thải lên trời tận đâu.
Hơi độc bay vút trên cao,
Quyện luồng không khí hít vào khó chi ?
Người phàm đến đấng từ bi,
Thảy đều hứng chịu những gì rong rêu.
Sớm mai cho đến xế chiều,
Cố tâm trút hết bao nhiêu mong chờ.
Thế giới luôn đặt ước mơ,
Khối nguồn ô nhiểm bao giờ tan trôi ? Thanh Khang
Toronto 26-3-10 Kiếp nhân sinh Nhân sinh ấm lạnh tâm hư thực Vạn vật thay dời cảnh thực hư Bao nhiêu tình ý riêng tư Ðời người ngắn ngủi giã từ xa xăm Niềm thương nỗi nhớ bao năm Còn chăng kỷ niệm để làm lệ rơi Từng đêm khấn Phật cầu Trời Hương duyên thắm đượm ướp đời tươi xanh Buồn lâng phiền não vây quanh Xuôi nguồn tiềm thức biến thành nước trôi Suy tư số phận con người Trần gian một kiếp luân hồi biết đâu Nhiên an chí giữ thanh cao Rèn tâm dưỡng tánh muộn sầu mà chi Thoát vòng tục niệm ai bi Thân trần trả lại xanh rì phong rêu Bao lần nắng sáng mưa chiều Tàn thu xế bóng buồn hiu đợi chờ Màu phai sắc nhạt hương mơ Phù du cõi mộng mây lờ lững trôi Lam Vân
Bài Xướng CÁI THÁNG MƯỜI XƯA của Đông Hương, được các bạn sau đây họa lại : Nguyễn Gia Linh, Đặng Xuân Linh, Minh Hồ (Phần 1) CÁI THÁNG MƯỜI XƯA
Không phải trời thu nắng vẫn vàng
Buổi chiều sông Seine mắt rưng rưng
Paris lưu luyến trời thương nhớ
Cái tháng mười xưa anh với em Không phải lá vàng sao lá rụng
Tại buồn hay lỗi tại xa nhau ?
Nổi mong thành giọt quanh vai tượng
Em gọi đàn câu xuống nhận sầu.
Bỏ chuyến métro tim hoảng hốt
Con đường qua phố học thày lay
Níu chân ga lạnh bừng cơn sốt
Độc thoại bằng thơ một chuyến bay
Anh vắng Paris trời vàng vọt
Em ngồi thử đếm mấy lần mơ
Bóng soi ngọn nắng thu màu bạc
Em mắt mùa xuân tim của Thơ.
Đông Hương Cái tháng buồn đau Nhớ lại mùa Xuân ánh nắng vàng Xa nhà mấy tháng lệ còn rưng Mừng vui chưa đủ tròn lưu luyến Để bước chân anh mãi ngập ngừng Một ngày tờ lịch vừa rơi rụng Phủ cả sông hồ ánh mắt nhau Anh thấy khung trời không thể tưởng Một màu đen tối đậm cung sầu Cách biệt đôi bờ tin đột ngột Từ đây vạn ngả thấy lung lay Nhìn về phương đó đầy đau xót Cánh nhạn tung trời lỡ vận bay Đường phố Paris chiều hóc hác Anh về xét lại mấy đêm mơ Càng soi mái tóc màu thêm bạc Càng thấy đau lòng lớp tuổi thơ ! Nguyễn Gia Linh Tháng tư gợi nhớ Tia nắng tháng tư phủ ánh vàng Mà sao lòng chứa giọt rưng rưng Nơi đây bờ tuyến chia đôi ngả Làng vắng quê người nhớ chị em Một chuyến đi bao xuân cách biệt Quê nhà phố cũ khó tìm nhau Mênh mông biển núi trùng trùng cách Rồi gọi ai đây để bớt sầu Nhớ cảnh chia ly lòng hoảng hốt Cành thông gió phất dạ lung lay Nguồn vui bổng chốc thành sương khói Đối thoại riêng mình gởi nhạn bay Tất cả nơi đây là giấc mộng Tôi ngồi nhẫm nghĩ thuở trời mơ Trăm năm xuân hạ…hoa tàn nở Bóng dáng ngày xưa, có chỉ thơ Đặng Xuân Linh NHUNG NHỚ Nhung nhớ người đi thân võ vàng Đêm về không dứt lệ trào rưng Nghe tim đau nhói vì trôi mất Hạnh phúc trăm năm anh với em Hoa ước vừa đơm nụ đã rớt Mộng tình hai đứa đã cùng nhau Khát khao thắt chặt duyên tơ tóc Dù lắm gian truân vạn nẻo sầu Bão tố tung hoành nhưng chẳng sợ Sóng vờn thuyền chung thủy không lay Dẫu trời nổi giận tăng cơn nóng Cho gió điên cuồng cuốn lá bay Xa cách có ngờ đâu kéo đến Dòng đời đào xới lấp niềm mơ Thiên thu dang dở xe hoa kết Kỷ niệm gom thành một áng thơ Minh Hồ 11-04-10
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.05.2010 23:26:18 bởi Nguyen Gia Linh >
Bài Xướng CÁI THÁNG MƯỜI XƯA của Đông Hương, được các bạn sau đây họa lại : Minh Tâm, Nguyên Hà, Lam Vân, Minh Hồ Đào (Phần 2) NHỚ NGƯỜI XƯA
Gió khẽ lung lay chiếc lá vàng,
Xót xa thương cảm, nỗi sầu loang.
Sương chiều mờ mịt trời se lạnh,
Nhung nhớ người xưa lệ mấy hàng...
Mỏi mòn, chiếc lá vừa rơi rụng,
Cách biệt muôn trùng vẫn nhớ nhau...
Lấp lánh giọt sương nhòe mắt tượng,
Đá kia cũng ứa lệ thương sầu?
Đò ngang chậm bước, duyên đành lỡ,
Tình mãi đậm đà không chuyển lay.
Trăm năm trót đã không vương nợ,
Nỗi nhớ gởi vào mây trắng bay...
Hoàng hôn dần khuất, trời thay áo.
Nhắn gió chở dùm những ước mơ.
Dẫu biết trần gian là mộng ảo,
Cũng đành trao hết cả hồn thơ...
Minh Tâm Thu giữa trời mơ ... (Họa bài "Cái tháng mười xưa" của TH Đông Hương) Thu vẫn chưa sang, lá đã vàng Nào ai xoay ngược chuổi thời gian Chỉ riêng Tạo Hóa vòng luân chuyển Xuân Hạ Thu Đông lặng lẽ sang . Đông lạnh lùng thương mùa lá rụng Cành cây trơ trọi, cách lià nhau Tâm tư ôm chặt niềm mong nhớ Lộc nẫy xanh tươi chửa cạn sầu . Chửa cạn tình sầu lòng bối rối Con tim tự vấn gió ngàn lay ... Thủy chung vẫn giữ dù ngăn cách Dẫu núi sông mờ, mây trắng bay . Mây trắng, biển hờn xô sóng bạc Thu phong rớt nhẹ lá vàng mơ... Vô tình sóng gợn hồ soi bóng nhớ thuở yêu đời giữa tuổi thơ . Nguyên Hà Còn lại mấy vần thơ Nắng ấm chiều xuân trải sắc vàng Buồn lâng mắt lệ giọt tuôn tràn Lòng vương vấn mãi trời quê Mẹ Ly biệt bao mùa cảnh trái ngang Hoài hương mấy độ hồn xao động Biết đến khi nào ta có nhau Biển cả sông dài ngăn lối mộng Ðầy vơi luyến nhớ trĩu sầu đau Vàng phai kỷ niệm đời miên viễn Ước hẹn xuôi dòng nước chuyển lay Ðất khách đêm ngày quên thực tiễn Còn chăng giấc ngủ mộng vờn bay Ðường mây nẻo gió thân lưu lạc Xế bóng thu tàn một giấc mơ Lắng dịu tà dương sương khói bạc Lâng trong ảo giác mấy vần thơ Lam Vân TỰ HỎI (Viết thay cho một người) Mỗi độ mùa đông hiếm nắng vàng Trời từ sáng sớm đã sương rưng Không gian mờ mịt trông buồn thảm Nhớ kéo anh về tâm trí em Chuỗi ngọc thời gian yêu đã mất Cõi lòng cứ ngỡ chẳng rời nhau Nụ cười luôn nở, môi tươi thắm Đâu biết đời muôn đắng vạn sầu Đối diện từng đêm đen sợ hãi Cô đơn đè nặng não lung lay Khi nghe tiếng côn trùng rên rĩ Và gió không ngừng tung lá bay Tự hỏi người đi xa có biết Phương này luôn ấp giữ niềm mơ Thuyền duyên dù đã tách lìa bến Học tủ còn đầy những lá thơ Minh Hồ Đào 130410
Bài Xướng MỘNG TƯỞNG HÈ XƯA của Cao Thiếu Lang trong TXH được các bạn sau đây họa lại : Nguyễn Gia Linh, Minh Hồ, Minh Hồ Đào, Hàn Thiên Lương (Phần 1) MỘNG TƯỞNG HÈ XƯA Tiếng ve ra rả báo Hè sang Nghe vẳng đâu xa tận ngút ngàn Kỷ niệm thời xưa dường sống lại Khơi trong tiềm thức đã suy tàn Nơi đây tuyết phủ ngập tư bề Lạnh buốt tâm can dạ tái tê Hồi tưởng mơ màng tia nắng ấm Để lòng rạo rực chút hương quê Kể từ Hè ấy sống tha phương Trải suốt bao năm với hận trường Mơ ước ngày về nhìn phượng nở Tươi hồng rạng rỡ khắp Quê Hương Cao Thiếu LANG Mơ thuở hè xưa (Họa bài MỘNG TƯỞNG HÈ XƯA của Cao Thiéu Lang) Ngàn ve báo hiệu đổi mùa sang Réo rắt cung tơ tới dặm ngàn Cái tuổi ngậm ngùi đang trở lại Thương vầng trăng sáng, khóc hoa tàn Gió lạnh theo mây phủ bốn bề Mang nhiều giá buốt nỗi buồn tê Chỉ mong nắng sớm ngàn tia ấm Cho kẻ xa nhà bớt nhớ quê Ngày này năm ấy gió muôn phương Trút hận vào thơ suốt dặm trường Mộng ước theo về hoa phượng đỏ Cho mình càng nhớ buổi ly hương Nguyễn Gia Linh CÁNH ĐỒNG VÀNG Tâm hồn lạnh lẽo lúc đêm sang Bóng tối bao trùm muôn vạn ngàn Cõi thế trần gian là bể khổ Kiếp người miên viễn đến hơi tàn Dù cho cuộc sống đã yên bề Như vẫn còn nghe tim nhói tê Giây phút chia ly tình quyến thuộc Đành cam chịu cảnh sống hai quê Cuộc đời chẳng khác mây ngàn phương Theo gió lùa bay bóng thả trường Bờ bến nơi đâu dừng đứng lại Ngắm đồng lúa vàng ngát mùi hương Minh Hồ 13.05.10 TÂM TƯ Lòng ai chẳng muốn cảnh giàu sang Gắng sức tương lai trải dặm ngàn Lao lực lao tâm tròn số phận Đến khi kiệt quệ lúc hơi tàn Mưu sinh gian khổ thật muôn bề Xứ lạ quê người đêm tỉ tê Cơn gió lùa qua lay chuyển lá Nghe hồn dào dạt nhớ về quê Bài thơ tiếng hát vọng ngàn phương Gói ghém tâm tư lắm đoạn trường Cái cảnh ra đi đầy giọt lệ Bao giờ vĩnh viễn ở Quê Hương Minh Hồ Đào 130510 Hè Về Nhớ Cố Hương
(Họa bài Mộng Tưởng Hè Xưa của Cao Thiếu Lang)
Nhớ lắm trường xưa lúc Hè sang
Nay đã xa xăm mãi ngút ngàn
Hình ảnh thân thương chừng trở lại
Dẫu bao mùa phượng đã phai tàn!
Đất lạ tha phương vắng tứ bề
Nhớ lắm người ơi buồn tái tê
Biết đến bao giờ chung mái ấm
Cùng thuyền trôi nhẹ giữa sông quê.
Từng bước cô đơn chốn viễn phương
Lẻ bóng đường xa suốt dặm trường
Nhớ độ Hè về hoa phương đỏ
Trọn lòng khoắc khoải nỗi hoài hương!
Hàn Thiên Lương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: