Góc Thơ Tứ Linh
Trích đoạn: Nguyen Gia Linh
Bài Xướng Lạc Mất Vần Thơ của Nguyễn Thành Tài được các bạn sau đây họa lại : Bùi Tiến, Mỹ Linh, Mẫn Hồ, Minh Hồ Đào, Nguyên Hà (Phần 3)
Đừng Để Sầu Ướt Mi
Có đến thời có đi
Thở than liệu ích gì
Thôi, anh, đừng buồn nữa
Đau lòng khi chia ly
Có đến thời có đi
Một lời đã khắc ghi
Hãy gìn lòng son sắt
Đừng để sầu ướt mi
Có đến thời có đi
Tuy không thể hẹn kỳ
Nhìn nhau thêm lần nữa
Trùng phùng ắt có khi
Có đến thời có đi
Dẫu qua buổi xuân thì
Hãy vui lên anh ạ
Vương vấn mà làm chi
Thôi,
Có đến thời có đi
Xin đừng quá ai bi
Bùi Tiến
22-2-2011
Giữ lại nàng Xuân
Xuân đến đừng vội đi,
Trao lại hết những gì
Với sắc màu tươi thắm
Hoa đào lẫn lưu ly
Xuân đến đừng vội đi,
Khoác áo trời xanh ghi
Cùng áng mây tha thiết
Toả ngời vút làn mi
Xuân đến đừng vội đi,
Đã đúng hẹn bao kỳ
Đượm nắng vàng sương sớm
Nụ hồng chớm thường khi
Xuân đến đừng vội đi,
Ngọn gió thoảng thầm thì
Ru hồn thơ muôn kiếp
Chẳng còn tiếng buồn chi ...
" Xuân !
Nàng đến đừng vội đi"
"Để thơ buồn sầu bi"
Mỹ Linh
24/02/2011
MỘT LẦN ĐI
Sau trước một lần đi
Mồ hoang nói được gì ?
Nỗi đau buồn quan tái
Liệm kín câu từ ly.
Sau trước một lần đi
Tình ta vẫn khắc ghi
Âm dương dù đôi nẻo
Anh chớ sầu hoen mi.
Sau trước một lần đi
Đừng bảo em kiêu kỳ
Không trao nhau lời cuối
Xin nhận điều “khinh khi”…
Sau trước một lần đi
Nhớ tiếng anh thầm thì
Tiếc cuộc tình bỏ dở
Thương mấy lời : “Phải chi…”
Vâng !
Sau trước một lần đi
Đời người tựa hòn bi
Lăn tròn theo cuộc thế
Xuôi theo dòng vô tri,..
Thân kính,
Man Ho
ANH CỨ NGHE EM ĐI
Anh cứ nghe em đi
Đừng suy nghĩ điều gì
Cho tâm hồn thanh thản
Để không nhớ chia ly
Anh cứ nghe em đi
Dù chuyện tình buồn ghi
Thời gian sẽ xoa dịu
Chẳng đong lệ bờ mi
Anh cứ nghe em đi
Quên điểm hẹn Hoa kỳ
Đôi lứa tràn mộng ước
Nhói lòng đau đôi khi
Anh cứ nghe em đi
Đêm thao thức thầm thì
Tuôn tháo nguồn tâm tưởng
Chỉ khổ có ích chi?
Đúng !
Anh cứ nghe em đi
Đem bỏ hết lời bi
Minh Hồ Đào
25-02-11
Vần Thơ gởi đi
Vần thơ Anh gởi đi
Nhưng chẳng biết nói gì
Gởi bao niềm thương nhớ
Đừng nhắc chuyện phân ly
Vần thơ Anh gởi đi
Một lời nguyền khắc ghi
Bao hẹn hò năm cũ
Lệ còn đẫm đôi mi!
Vần thơ Anh gởi đi
Giây phút cuối kinh kỳ
Xin tình hoài lưu luyến
Dỗi hờn đã mấy khi !
Vần thơ Anh gởi đi
Thời gian ngập luống thì
Đôi tim tràn hơi ấm
Gian khổ đâu nại chi .
Ngồi viết :
Vần thơ Anh gởi đi
Cầu hai chữ "Từ Bi"
Nguyên Hà
Đêm hội ngộ Từ ngày anh ra đi Chẳng được tin tức gì Duyên trời nay gặp lại Mùng chúc nhau một ly Thêm một chén nữa đi Chén này ta khắc ghi Chén này là men nhớ Cho lệ đừng tràn my Từ ngày anh bước đi Xuân sang đã bao kỳ Bến tương em ngóng đợi Niềm thương về mỗi khi Thôi nhé anh đừng đi Đời người mấy xuân thì Bên nhau là hạnh phúc Bạc tiền có làm chi Ùa Anh hãy cười lên đi Cho em hết sầu bi Thanh thanh Khiết 19.3.2011
TTK xin Chúc NGL luôn vui
Bài Xướng Lạc Mất Vần Thơ của Nguyễn Thành Tài được các bạn sau đây họa lại : Thanh Thanh Khiết, Đặng Xuân Linh, Hữu Hạnh, Nguyễn Gia Linh (Phần 4) Đêm hội ngộ
Từ ngày anh ra đi
Chẳng được tin tức gì
Duyên trời nay gặp lại
Mùng chúc nhau một ly
Thêm một chén nữa đi
Chén này ta khắc ghi
Chén này là men nhớ
Cho lệ đừng tràn my
Từ ngày anh bước đi
Xuân sang đã bao kỳ
Bến tương em ngóng đợi
Niềm thương về mỗi khi
Thôi nhé anh đừng đi
Đời người mấy xuân thì
Bên nhau là hạnh phúc
Bạc tiền có làm chi
Ùa
Anh hãy cười lên đi
Cho em hết sầu bi
Thanh thanh Khiết 19.3.2011 Chia Tay (Goc tho) Cụng một chén rồi đi Đừng có nói năng gì Duyên gì mình cũng gặp Cạn nhá này nâng ly !!!! Cụng một chén rồi đi Tình bạn này mãi ghi Phương trời xa xăm đó Tao vẫn nhớ về mi Cụng một chén rồi đi Bịn rịn chi cầu kỳ Nổi trôi đời dâu biển Có ai ngờ mấy khi Cụng một chén rồi đi Dẫu xa nhau tức thì Bao lần rồi vẫn thế Rượu nồng nhắn điều chi!!!!!!! Ờ !!!! Cụng một chén rồi đi Siết lòng dằn nỗi bi !!!! Hữu Hạnh Gặp bạn Mừng gặp lại bước đi Thấy lòng vui những gì
Cơ duyên rồi phải có Cùng nhau ta nâng ly
Mừng gặp lại bước đi
Bạn bè còn mãi ghi
Dù xa ngoài vạn dặm
Khi gặp nhớ bờ mi
Mừng gặp lại bước đi Có thấyrõ chu kỳ
Xa xôi rồi có dịp Ai ngờ chờ đợi khi
Mừng gặp lại bước đi Đã quen biết một thì
Vẫn giữ lòng vương vấn
Còn nhắn gởi điều chi
À !
Mừng gặp lại bước đi
Rồi niệm Phật Từ Bi
Đặng Xuân Linh Vần thơ trao đi Nắn nót vần thơ đi Nhớ lại những chuyện gì Gởi nhiều lời thương nhớ Không nghĩ đến chia ly Nắn nót vần thơ đi Lời hẹn đã hằng ghi Những ngày quen ước cũ Anh nguyền đậm làn mi Nắn nót vần thơ di Giữa lúc biệt kinh kỳ Đem tình yêu gởi trọn Chờ đợi lúc còn khi! Nắn nót vần thơ đi Trao hết tuổi xuân thì Tim nồng nàn hơi ấm Có còn gì ngại chi! Suy nghĩ: Nắn nót vần thơ đi Ủ lòng chuyện Từ Bi! Nguyễn Gia Linh 21-03-2011
Bài Xướng Nỗi lo và hy vọng của TH Thanh Khang cho TXH được các bạn sau đây họa lại :Nguyễn Gia Linh, Mỹ Linh, Thanh Điền (Phần 1) NỖI LO VÀ HY VỌNG
Trời đất giận chi gây nhiều thảm họa :
Núi lửa phun, lụt lội ở khắp nơi.
Quả đất nóng lên do chính con người,
Gây ô nhiểm nên địa cầu rung chuyển.
Vụ động đất sóng thần bên Nhật bản,
Nhà nát tan, người chết nổi tư bề.
Cảnh điêu tàn nghe thấy rất thảm thê !
Còn lo sợ lò hạt nhân rò rỉ...
Người dân Nhật thường nêu cao chí khí,
Cố đứng lên xây dựng lại cơ đồ.
Vì thương tâm 102 nước xúm vô.
Nguyện góp sức xoa tan buồn đau khổ.
Nhìn Cairo Hosni Mubarak sụp đổ,
Ở Bắc Phi cũng tranh đấu nhân quyền.
Khiến độc tài tham nhũng phải nể kiêng,
Đang toan tính tuồn tiền ra ngoại quốc.
Nước Việt nam cũng đến hồi khẩn cấp,
Cùng đứng lên dẹp tan lũ bạo quyền.
Không sợ lo, không hờ hững ngồi yên.
Quyết đoàn kết dành TỰ DO DÂN CHỦ.
Thanh Khang Toronto, 25-03-2011 Ngày tàn bạo chúa (Họa bài NỖI LO và HY VỌNG của Thanh Khang) Trời đất trở đã gây bao mối họa : Thảm cảnh buồn cùng bão lụt khắp nơi. Rừng thâm sâu bị đốt phá do người Ô nhiểm đến tạo địa cầu biến chuyển. Động đất dữ cùng sóng thần Nhật Bản, Nhà cửa tan gây đổ vỡ muôn bề Dân lành sầu buông tiếng khóc thảm thê Thấy ê chề còn lo lò sét rỉ… Trong thảm cảnh người dân cao chí khí Luôn hiên ngang, ngăn trở mọi mưu đồ Đáng ngợi khen, thế giới giúp nhào vô Cùng góp sức xóa tan bao nỗi khổ Trên thế giới, những độc tài sụp đổ Đang lan xa, luồn đòi hỏi nhân quyền Làm núng lòng bọn tham nhũng, nể kiêng Chạy trối chết, chuyển tiền ra ngoại quốc Nhìn dân Nhật, thấy nước mình cô độc Dưới Tàu hù lo củng cố bạo quyền Chỉ nghĩ rằng mình sẽ được để yên Hãy đứng dậy, đòi Tự Do Dân Chủ. Nguyễn Gia Linh Bordeaux, 25-03-2011 Thán phục dân Nhật ! Bao sửng sốt khi nghe tin hiểm hoạ
Cơn sóng thần đang ồ ập đến nơi
Nước trào dâng mang đi cả muôn người
Bao tàn phá ... bao cuộc đời biến chuyển
Nhìn ra khơi chiếc thuyền đang ẩn hiện
Vòng xoáy kia dửng dưng đến trăm bề !
Lôi cả vào chốn thảm não lê thê
Ôi chỉ biết buông giọng sầu rên rỉ !
Không tự mãn đương đầu làm vũ khí
Dân trí cao không chen lấn tội đồ
Giúp nước nhà bỏ sức đổ công vô
Làm dịu bớt phút tận cùng thống khổ ...
Cơn địa chấn làm nhà tan máu đổ
Cho nhân gian thấm thía mọi uy quyền
Của thiên tai nào phân biệt cữ kiêng
Trời kêu "dạ" chẳng cần gia với quốc
Bao ngày qua cứu người lo việc cấp
Cảm tử quân lòng bất chấp chuyện riêng
Đem hồi sinh khắc phục chốn bình yên
Ôi thán phục những tinh thần tự chủ !
Mỹ Linh
25/03/2011 Dân trí (Họa bài Nỗi lo và hy vọng của bác Thanh Khang) Nước mắt rơi khi nhìn bao biển họa Bầu khí quyển làm lo sợ mọi nơi Bao ô nhiểm gây ra tự tay người Nhiệt độ tăng đã đến hồi thay chuyển Bao người chết vì sóng thần Nhật bản Làm hoang mang kinh hải đến trăm bề Những công trình xây dựng giờ thảm thê Ôi thống thiết khói hạt nhân bay rĩ ! Từ em nhỏ cũng đưa cao dân trí Quyết kiên tâm nền tảng dựng cơ đồ Cùng xẻ chia các nước nhảy giúp vô Mang thức ăn thức uống...xoa niềm khổ Sợ phóng xạ tác oai gây sụp đổ Vẫn an ninh trật tự ở chánh quyền Khiến bốn phương kính phục và nể kiêng Dù ngàn năm vẫn lưu danh muôn thuở Các công dân ý thức đều nhắc nhớ ! Nước Việt mình nín thở, dưới bạo quyền Mong một ngày dựng lại khoảng trời yên Vì đất nước đòi tự do dân chủ. Ngày 26/03/2011 Thanh Điền
Bài Xướng Nỗi lo và hy vọng của TH Thanh Khang cho TXH được các bạn sau đây họa lại :Đặng Xuân Linh, Minh Tâm, Minh Hồ (Phần 2) Động đất sóng triều dâng Họa ; Nỗi lo và hy vọng của TH Nguyễn Thanh Khang Cõi trần nầy lắm điều gây hiểm họa Bão táp mưa dông dọa tạt khắp nơi Vượt tạo hóa văn minh trí con người Nhưng không níu được đất bằng dậy chuyển Đất cựa mình nước dâng triều Nhựt Bản Lắm sinh linh chất ngất lụy trăm bề Nhà tan người mất mồ biển thảm thê Ảnh điêu tàn bao ê chề rên rỉ Người chốn đó lâu đời trì chí khí Một thiên tai làm tổn phí cơ đồ Cảnh thương tâm tình nhiều nước phụ vô Thân nhân sống còn nhiêu khê ải khổ Cảnh sinh tình dõi buồn nhìn phố đổ Nghĩ quê hương lắm cảnh dựa hơi quyền Chiếm lợi tài nghĩ chi khác mà kiêng Ngẫm đi thôi hỡi người phiền hồn quốc Nước non nhà ai kiêm bao bực cấp Mấy chục năm chưa lấp khối lạm quyền Xa quê lòng mong oanh yến* bình yên (con cháu) Thơ vui buồn viết lách mình tự chủ Đặng Xuân Linh CẢM PHỤC Xin ướm hỏi quả đất nay bao tuổi,
Nhuốm bệnh chi, thảm họa nổi nhiều nơi?
Đất sụp nhà tan gieo thảm khổ bao người,
Núi lửa chuyển mình, ngút trời bụi khói...
Xứ Phù Tang ngọn sóng thần tiếp nối,
Phố thị tan hoang, người bối rối trăm bề,
Biển loạn cuồng, sầu khổ kéo lê thê,
Trời đất hỡi, sao ê chề lắm nỗi...?
Người Nhật Bản qua những ngày tăm tối,
Đã hiên ngang xây dựng lại cơ đồ,
Thế giới sẵn lòng san sẻ tiếp tay vô,
Xoa dịu bớt nỗi buồn đau thảm họa.
Điện nguyên tử lăm le tràn phóng xạ,
Bao nhân viên nhà máy đã quên mình,
Dũng khí thừa, dẫu nhiễm xạ cũng đành,
Quyết ở lại lo vận hành gìn giữ...
Trong gian khó rõ mặt người quân tử,
Chẳng cần chi phải trọng chức cao quyền,
Quên thân mình để xã hội bình yên,
Tấm gương ấy mãi lưu truyền vạn thuở.
Minh Tâm BIỂN TÌNH THƯƠNG Chỉ giây phút đã biến thành thảm họa Sóng cuồng điên vật ngã cả vạn nơi Gây tan tác đau đớn cõi lòng người Nước Nhật thêm đất trời chấn động chuyển Bao thế hệ tự vương lên nhân bản Hấp thụ văn minh thẳng tiến mọi bề Có nào ngờ chuốc nhận cảnh lê thê Thiên tai kéo ùa về mang rên rỉ... Không vì thế biến tan đi hùng khí Vẫn bình tâm dù bị phố phường, đồ... Vật chất lùa theo cơn lũ ào vô Làm xơ xác một bồ đầy cảnh khổ Chiến tranh xưa một lần làm gẫy đổ Mộng mơ thu lãnh thổ với uy quyền Vì đâu tin quả báo mà cử kiêng Giờ thấy đó ưu phiền lan cả quốc Biển tình thương thế giới loan cứu cấp Nối vòng tay tới tấp phụ chánh quyền Mau khôi phục đời sống người bình yên Bên một nước láng giềng nền Tự Chủ Minh Hồ 260311
Bài Xướng Nỗi lo và hy vọng của TH Thanh Khang cho TXH được các bạn sau đây họa lại :Minh Hồ Đào, Lam Vân, Nguyễn Thành Tài (Phần 3) XÔ BỜ BẾN KHỔ Trong đời sống biết đâu là phước họa Khoảnh khắc thôi tơi tả chốn mọi nơi Ngàn cân đau đớn đè nặng lòng người Sau thảm cảnh đất trời gây biến chuyển Phá tất cả những gì tái cơ bản Theo trào lưu tiến triển phát muôn bề Tưởng không còn hình ảnh bước lê thê Trên đường phố tràn trề buồn rên rỉ... Động đất, sóng thần, nổ nguyên tử khí Đã xóa đi hùng vĩ một tiền đồ Động nhân tâm nhiều nước tiếp tay vô Lời an ủi đuổi xô bờ bến khổ Dù chuốc lấy tang thương và gẫy đổ Từ nhân dân cho đến giới chánh quyền Bình tỉnh làm thế giới thán phục kiêng Sức chịu đựng vô biên người Nhật quốc Vũ trụ như đang lâm vào nguy cấp Chiến tranh dân sự dập nát cường quyền Đến lúc chẳng còn sợ hãi lặng yên Cùng đứng lên phá xiềng gông QUÂN CHỦ Minh Hồ Đào 27.03.11 Thế sự Xứ Phù Tang xảy ra bao tai họa Sóng thần dâng động đất phá nhiều nơi
Cướp đi nhanh mạng sống của muôn người
Vùi chôn lấp cửa nhà trôi tài sản
Thế giới bi quan tình hình Nhật Bản
Khi làn mây phóng xạ phủ bốn bề
Biết từ nay ngày tháng mãi lê thê
Trong sợ hãi lo âu lòng rầu rĩ
Trước thiên tai vững niềm tin chính khí
Biết núi sông đầy hiểm họa địa đồ
Tỉnh tâm thiền vạn vật giữa hư vô
Lòng lắng dịu giảm đi đời cơ khổ
Nhìn mấy xứ độc tài đang nghiêng đổ
Dân đứng lên tranh đấu lấy chủ quyền
Bao nhiêu năm uất hận với cấm kiêng
Giờ mới được góp phần cho tổ quốc
Với thời gian bạo tàn luôn tổn thất
Không gì hơn phải tôn trọng nhân quyền
Có tự do cuộc sống mới bình yên
Như Âu Mỹ biểu dương nền dân chủ Lam Vân MÙA ĐÔNG QUEBEC Tuyết rơi nhẹ bám cành như bức họa Không gian buồn mờ ảo khắp mọi nơi Chơi Ski trượt dốc thấp thoáng người Đường trắng xóa xe nối đuôi di chuyển Từng chuyến Bus nặng nề chở đầy khách Lầm lũi bò tuyết phủ kín tứ bề Giờ tan sở đứng đợi dài lê thê Chờ đến lượt chẳng một ai rên rỉ Dù giá lạnh thói quen tìm thoáng khí Tuỳ nhiệt độ họ chọn cách mặc đồ Đùa với tuyết ba bốn giờ mới vô Nhiều trò chơi vui mà quên gian khổ Có những khi bão tuyết liên hồi đổ Dân địa phương tự giác thảy biến quyền Cứu người hoạn nạn thấy phải nể kiêng Nhiều sắc dân nhưng cùng chung tổ quốc Người lạnh cóng kêu xe đem cứu cấp Lo cho dân nhiệm vụ của chính quyền Điện nước đầy cho cuộc sống bình yên Thế mới thấy đúng nghĩa dân là chủ Nguyễn Thành Tài
Bài Xướng Lá thư xanh của Gia Linh cho TXH, được các bạn sau đây họa lại : Minh Hồ, Minh Hồ Đào, Đặng Xuân Linh, Thanh Khang (Phần 1) Lá thu xanh Mùa Xuân tôi gởi lá thư xanh Chuyển đến người thương thỏa mộng lành Tất cả không buồn theo mái tóc Ngắm nhìn sương mỏng, bóng trăng thanh. Một khoảng không gian tràn ý sống Cho ngàn hoa nở thắm hương trinh Bóng chiều trước ngõ còn lay động Như sóng Trường Sa mãi gợn tình Nhìn chiếc tàu đi chở bóng hình Của người thân mến thoáng lung linh Biết rằng tất cả không tròn đợi Sao thấy lòng vương chút nghĩa tình!!! Có phải lần đi là vĩnh biệt! Thì thôi ta giữ lấy thâm tình Chút hương ngày cũ còn sâu đậm Đâu dễ phôi pha, bổn phận mình… Nguyễn Gia Linh 31-03-2011 KHỐI SẦU Thời gian phai nhạt cuộc đời xanh Đã mấy mươi năm ở đất lành Lòng vẫn hằng mong ngày trở lại Làng xưa thôn cũ, thuở xuân thanh Như cánh chim bay rời khỏi tổ Kiếm tìm nơi chốn tịnh yên trinh Bốn mùa hoa nở hương lan tỏa Bát ngát mùi thơm, cảnh hữu tình Nào có biết đâu toàn ảo hình Cõi trần thêu dệt chuyện thiêng linh Thiên thu sông núi không dời đổi Sao lại giờ đây tan rã tình ??? Một chuyến chia tay ai cũng có Trong đời đau khổ bởi vì tình Lỡ làng hai chữ nghe đơn giản Là khối sầu cân nặng trĩu mình... Minh Hồ 01.04.2011 MONG MỎI Mùa xuân hoa nở nẩy chồi xanh Cây tốt mọc lên từ đất lành Chim lạ đua nhau ngân tiếng hót Rộn ràng hòa lẫn những âm thanh Nắng sớm mưa chiều ươm nhựa sống Tuổi thơ sung sướng những ngày trinh Tâm hồn trong trắng, không ngờ có Cuộc sống tha hương vỡ mối tình Khắc khoải canh thâu khó tượng hình Khói sương trong đó có hương linh Từ nơi thăm thẳm sầu u uất Tiềm ẩn niềm đau đớn cuộc tình Biết rằng dang dở là ly biệt Tim vẫn khắc ghi một khối tình Dù suốt đường trần tuy vất vả Vẫn mong hạnh phúc đến đời mình Minh Hồ Đào 01.04.2011 Mùa xuân gợi nhớ Hoạ bài Lá thư xanh của Nguyễn Gia Linh Nắng phủ ấm tràn đượm lá xanh Mùa xuân sắc biếc đượm tia lành Như trang giấy trải ghi bày tỏ Gợi lắm mơ nguồn lúc vắng thanh Mộng đẹp thời qua còn tưởng nhớ Đoá hoa hé nở cánh hoàng trinh Thì thầm trước ngõ ai từ biệt Ta gởi khóm mây chữ mộng tình Trên chiếc xe lam ngoãnh ngắm hình Bóng trăng thơ ấy biệt tâm linh Vĩnh xa từ đây xa ngàn dặm Người đó ta đây vướng chút tình Từ giả chiều nào bước lặng thinh Kiếp duyên thôi chỉ bấy nhiêu tình ! Dư âm ngày ấy còn liên tưởng Ngắm chiếc sao hôm đó chuyện mình Đặng Xuân Linh Ý NGUYỆN
Tôi muốn in thơ bìa sách xanh,
Biếu cho độc giả tấm lòng lành.
Tuổi cao vẫn cố lo cho đạt,
Kết quả xong rồi mới thản thanh.
Góp nhặt lời thơ tràn sức sống,
Văn ôn,vỏ luyện giữ trung trinh.
Vô thường Phật dạy lời tâm niệm,
Cốt nhất lòng luôn thắm đượm tình.
Thỉnh thoảng trong thơ có ghép hình,
Nhìn xem hoạt cảnh vẻ lung linh.
Ước mong in khắp vào toàn tập.
Chỉ sợ nhiều khi mất cảm tình.
Trải qua bao nỗi buồn ly biệt,
Nước mắt trào tuôn thấm đậm tình.
Công mẹ,nghĩa cha(tình) chồng chất chứa.
Làm thơ,in sách giải khuây mình.
Thanh Khang
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.04.2011 18:02:21 bởi Viet duong nhan >
Bài Xướng Lá thư xanh của Gia Linh cho TXH, được các bạn sau đây họa lại : Minh Tâm, Lam Vân, Sỹ Bình, Nguyễn Thành Tài (Phần 2) ĐÊM XUÂN THAO THỨC
Lấp lánh trăng vàng soi lá xanh,
Trời xuân ấp ủ mộng yên lành.
Nhẹ nhàng mây trải làn tơ mỏng,
Bẽn lẽn trao tình đón gió thanh.
Ghềnh đá lao xao muôn lớp sóng,
Trăng nằm bãi cát vẹn xuân trinh,
Gió lay cành liễu lung linh bóng,
Nhấp nháy, ngàn sao khẽ tỏ tình.
Giang sơn, gấm vóc tạo nên hình,
Hào khí ngàn xưa xin hiển linh,
Xoay chuyển nước non ngày xán lạn,
Hương xuân ngan ngát đượm ân tình.
Đêm khuya mờ mịt hơi sương lạnh,
Vẫn ấm trong ta ngọn lửa tình,
Dõi mắt trông xa về cố quận,
Hồn quê xao xuyến mãi tim mình. Minh Tâm Xuân mơ Đầu Xuân nắng ấm trải trời xanh Nụ thắm hồng vươn hưởng gió lành Trúc liễu đong đưa cành ẻo lả Oanh vàng trổi giọng hót trong thanh Rạng rở đào hoa phô nhựa sống Trâm cài thiếu nữ sắc hương trinh Tao nhân mặc khách tâm xao động Kết mối duyên mơ dệt lưới tình Mộng ái canh thâu bóng ảnh hình Nồng say đắm đuối ngát tâm linh Vườn xuân ong bướm vờn bay lượn Nhụy hé đài khơi ngọn lửa tình Vạn nhớ ngàn thương lòng ấp ủ Nâng niu vẹn giữ tấm chân tình Xuân tiêu trọn giấc mờ hư ảo Một thoáng hương mơ chuyện chúng mình Lam Vân LÁ THƯ XANH (Kính họa thơ Nguyễn Gia Linh) Xuân này, ai nhận được lá thư xanh? Của khách ngàn phương mộng phúc lành Dào dạt nghĩa tình vương gió lộng Cõi lòng chuyên chở sắc hương thanh Đôi bờ biển cách không gian rộng Vẫn giữ hoa lòng mãi trắng trinh Trước sóng trùng dương…triều vọng động Nghìn trùng xa cách thiết tha tình Biển mặn mà khơi bóng chở hình Bao nhiêu con sóng nước lung linh Dập dồn xao xuyến lòng nhung nhớ Ăm ắp bờ tim khối cảm tình Người ở muôn phương trời viễn xứ Nỗi niềm tâm sự biết bao tình Ai sầu! ai tủi lòng ai thấu? Tha thiết yêu thương tổ quốc mình Sỹ Bình 2011 TRÊN ĐỒI SIM Còn nhớ không em thuở tuổi xanh Nắng xuân phơi phới gió trong lành Suối reo róc rách trên bờ đá Vọng lại bên ghềnh nhạc điệu thanh Đồi núi hoa sim đang nở rộ Em cài lên tóc tỏa hương trinh Từng đàn chim én đùa trong nắng Đón ánh bình minh lượn với tình Từ thuở mùa xuân dệt tấm hình Hoa đang khoe sắc trải lung linh Chúng mình hai đứa bên bờ vắng Thệ ước chung đôi mãi đẹp tình Chiến sự lan tràn bao cách biệt Chân mây cuối nẻo vỡ duyên tình Muôn lời thệ ước giờ chôn chặt Trong đáy lòng nhau... “chuyện chúng mình” Nguyễn Thành Tài
Bài Xướng Lá thư xanh của Gia Linh cho TXH, được các bạn sau đây họa lại : Mẫn Hồ, Nguyên Hà, Đông Hương (Phần 3) CHUYỆN NGÀY XANH Ngồi buồn bỗng nhớ chuyện ngày xanh, Một thuở bên nhau thật trọn lành. Trước biển, nắng soi hồng má thắm, Bên trời, gió lộng áo thiên thanh. Dạo ấy quen em ngày cuối hạ, Dịu dàng dáng ngọc, nét đoan trinh. Nói năng nhỏ nhẹ, hiền chi lạ, Guốc gõ đường khuya chan chứa tình. Hai đứa tương lân, bóng với hình, Đến trường chung lối nẽo Mê Linh. Nhớ lần du ngoạn thăm Diên Khánh, Thành cổ nơi đây khá hữu tình. Chiến chinh trải rộng, sầu ly biệt, Khắc khoải chia xa, nát chữ tình. Kỷ niệm tàn phai, đời xế bóng, Người xưa đâu tá,...vẫn thương mình ? Mẫn Hồ 110404 Xây lầu mộng... Anh xây lầu mộng giữa mây xanh Xin gởi tặng Anh vạn gió lành Thoang thoảng hương bay đùa tóc rối Tô đời tươi đẹp chốn thiên thanh. Ngàn hoa lặng lẽ nét đan xinh Nắng ấm xuân về ngát mộng trinh Cánh én vui đùa trong gió mới Bướm ong trọn kiếp vẫn chung tình. Ong bướm bên nhau tựa bóng hình Chúc mừng vạn thọ với Song Linh Cháu con trọn đạo thiên gia phước Lạc hỉ đoàn viên đượm nghĩa tình. Viễn xứ, nhưng tình nào cách biệt Quê hương xa thẳm vẫn lưu tình Nửa vòng trái đất mang niềm nhớ Tóc đã điểm sương, lỡ phận mình. Nguyên Hà NỤ XUÂN TÌNH em ngồi nhìn lá mới chớm xanh
mùa xuân đi trên gió hiền lành
mấy lần rồi nhỉ xuân trên tóc
để hồn ngớ ngẩn nhớ âm thanh
anh đã cho tim em sức sống
tặng người , em ướp tuổi nguyên trinh
sóng triều tâm ý đang chao động
chợt hiểu rằng đây biển ái tình
thấp thoáng trong em một bóng hình
đã từng làm hạt mắt lung linh
màu hoa thương nhớ hương mong đợi
chờ vạn hồng xa mở cửa tình
gió ấm đuổi buồn đi biền biệt
hôm nay đất nhú cỏ tâm tình
chở nắng xuân , trời gieo sâu đậm
vào giữa hồng tâm chuyện chúng mình Đông Hương
Bài Xướng Vu vơ của Đặng Xuân Linh cho TXH được các bạn sau đây họa lại : Nguyễn Gia Linh, Minh Hồ Đào, Minh Hồ, Đông Hương (Phần 1) Vu vơ Có những đêm khó ngủ Ôn lại thời đã qua Nhớ về hương thôn cũ Cảnh tình đà vắng xa Thời gian dài còn nhớ Một thứ tình vu vơ Trường cũ ngầm thơ trở Vẫn hoài tưởng bâng quơ Đường chia đôi lối rẻ Ngày nay cũng khác xưa Tiết thường khơi quạnh quẽ Mưa rơi cũng có thừa Ngồi bên khung cửa kính Nhìn nắng chiều hoài mơ Đường đất xưa yên tịnh Nhớ về một người thơ Đường xưa nay thay dạng Trí nhớ xóa dần qua Và theo bao ngày tháng Sương khói cũng phôi pha Đặng Xuân Linh Khó phôi pha (Họa bài Vu vơ của Đặng Xuân Linh) Nhiều đêm trăn trở ngủ Vì nhớ chuyện ngày qua Nghĩ về thôn xóm cũ Càng ngày càng thấy xa Lâu rồi còn thấy nhớ Tuổi nhỏ quá bơ vơ Trường xa nhiều cách trở Nên đau buồn bâng quơ Đường đi nhiều bước rẽ Ngôi trường đã khác xưa Đã hết thời quạnh quẽ Mưa gió cũng dư thừa Thấy hình mình trong kính Mái tóc bạc nhiều mơ Chỉ mong lòng thanh tịnh Đợi người viết vần thơ Đất nước đà đổi dạng Trở về chưa thấy qua Chạnh lòng theo năm tháng Nỗi niềm khó phôi pha Nguyễn Gia Linh Xông Pha Nhìn vầng trăng chưa ngủ Thấy mây lững lờ qua Xem chú Cuội xưa cũ Ngắm chị Hằng thật xa Trung Thu nào mãi nhớ Những lời nói vẫn vơ Đêm về thức trăn trở Mối tình đầu bâng quơ Dòng đời nhiều ngả rẽ Lãng mạn đắm chìm xưa Khi cô đơn quạnh quẽ Nghị lực khó dư thừa Kỷ niệm hằng trân kính Đậm đà nguồn ước mơ Quê nhà thuở yên tịnh Nét vui cười tuổi thơ Tất cả giờ biến dạng Cánh thời gian bay qua Bên chuỗi buồn năm tháng Cuộc hành trình xong pha Minh Hồ Đào 08.04.2011 Đi Xa Nắng vàng còn say ngủ Dù ngày mới bước qua Thời tiết vẫn như cũ Mùa đông chưa đi xa Ba tháng hè mãi nhớ Phút giây thấy bơ vơ Chia tay nhau lòng trở Tâm hồn sao buồn quơ Dẫu mai này ngả rẽ Không quên mái trường xưa Bên dòng đời quạnh quẽ Xứ người đêm giao thừa Tiếng người thầy tôn kính Còn trong trí ước mơ Giờ Cổ Văn lặng tịnh Lắng nghe giảng bài thơ Hay bài toán đa dạng Khó khăn cũng vượt qua Đã cất vào năm tháng Nay mái đầu bạc pha Minh Hồ 08.04.2011 GIẤC NHỚ GIỮA KHUYA buồn anh về chuyện cũ
trong lời tình đã xa
anh làm sao mà nhớ
lúc em còn bơ vơ
đọc thơ anh , trăn trở
với nỗi buồn bâng quơ
tháng ngày trôi mạch rẽ
mỗi lần rong phố xưa
lòng mình thì quạnh quẻ
khi tình ai quá thừa
khuya đâu! đeo giùm kính
mắt tìm đường vào mơ
ghé đầu lên gối , tịnh
nghĩ về anh và thơ
đêm này trăng đa dạng
bóng anh chập chờn qua
đúng ngày tình đầy tháng
rượu mừng em tự pha
Đông Hương
Bài Xướng Vu vơ của Đặng Xuân Linh cho TXH được các bạn sau đây họa lại : Minh Tâm, Thanh Khang, Lam Vân (Phần 2) VU VƠ
Hàng liễu mơ màng ngủ,
Trở mình khi gió qua.
Thuyền xưa trông bến cũ,
Nẽo về xa quá xa...
Lòng mênh mang nỗi nhớ,
Thả hồn nghĩ vẩn vơ,
Tháng năm dài cách trở,
Hương xưa còn bâng quơ...
Đường đời bao ngã rẽ,
Mãi nhung nhớ chuyện xưa?
Đêm dài nghe quạnh quẽ,
Sao trời giăng lưa thưa...
Hơi sương lòa mắt kính,
Nhòe nhoẹt ánh trăng mở,
Mặt hồ sao yên tĩnh,
Như đợi chờ tiếng thơ.
Xa xa trời ló dạng,
Nắng vàng xuyên mây qua,
Ngày ngày rồi tháng tháng,
Tình nồng chưa phôi pha...
Minh Tâm NGHĨ VẨN VƠ Trở mình hoài không ngủ,
Nghĩ đến chuyện đã qua.
Biết bao điều xưa cũ,
Quê hương đã lìa xa.
Nhưng hằn trong nỗi nhớ,
Khiến suy nghĩ vẩn vơ...
Nên lòng thường trăn trở,
Tâm xao động bâng quơ.
Cuộc đời hai lối rẽ,
Rời nơi cắt rốn xưa.
Ở một mình quạnh quẻ,
Tỉnh lặng vẫn có thừa.
Nhìn đời qua lăng kính,
Lòng nặng trĩu ước mơ,
Từ quê cho đến tỉnh :
DÂN CHỦ dệt nên thơ.
Vừng ô đà ló dạng,
Gác niềm suy nghĩ qua.
Sống hòa cùng năm tháng,
Hy vọng chẳng phôi pha.
Thanh Khang
8-4-2011 Thoáng nhớ xa đưa Canh trường ru giấc ngủ
Mộng mị thoáng vờn qua
Hồn lâng về chốn cũ
Một thuở đời cách xa
Bốn mươi năm nhung nhớ
Bước chân trần vẩn vơ
Từng đêm nằm trăn trở
Chuổi ngày buồn bâng quơ
Thúy uyên tình chia rẽ
Luyến nhớ dáng hương xưa
Bao mùa xuân quạnh quẽ
Tiếc nuối chút duyên thừa
Ngắm mình trong lăng kính
Tìm lại những ước mơ
Còn đâu lòng thanh tịnh
Diệu vợi tình ngây thơ
Bóng thời gian chuyển dạng
Tuổi mộng lướt nhanh qua
Nhạt nhòa theo năm tháng
Tóc nhuộm tuyết sương pha
Lam Vân
Bài Xướng Vu vơ của Đặng Xuân Linh cho TXH được các bạn sau đây họa lại : Nguyễn Thành Tài, Sỹ Bình (Phần 3) GIỌT MƯA PHA Từng đêm ru giấc ngủ Để quên chuyện đã qua Xóa đi dòng thơ cũ Từ khi tình cách xa Bao nhiêu điều nhung nhớ Cuộc tình thoáng bơ vơ Chồng thư xanh trước mặt Vội vàng vói tay quơ Đường đời vạn nẻo rẽ Lối về của ngày xưa Bùn lầy soi bóng nước Nhắc lại chi cũng thừa Những đêm trời chạng vạng Đôi bóng vẫn hằng mơ Một tâm hồn trong sáng Cho cuộc tình nên thơ Thời gian thay đổi dạng Con đường xưa đi qua Trôi theo cùng năm tháng Nỗi sầu giọt mưa pha Nguyễn Thành Tài VU VƠ (Kính họa thơ Đặng Xuân Linh) Trắng đêm buồn không ngủ Nhớ thời xuân đi qua Con đường xưa lối cũ Bóng hình vẫn mãi xa Mây sầu đeo nhung nhớ Nghiêng ngửa hồn vu vơ Gối đầu thơ trăn trở Đêm trở mình bâng quơ Ai bắt người chia rẽ Thương sầu nhớ quê xưa Tuyết sương rơi lặng lẽ Lòng vương giọt luỵ thừa Thoáng buồn buồn cổ kính Đường tim thoáng mộng mơ Vén màn đêm thanh tịnh Hiện hồn một khách thơ Chân dung ai nhận dạng Nghĩa tình một thời qua Vẫn còn trên năm tháng Đậm đà tóc trắng pha Sỹ Bình 2011
Bài Xướng Một ngày đã xưa của Đông Hương cho TXH, được các bạn sau đây họa lại : Minh Hồ, Minh Hồ Đào, Nguyễn Gia Linh, Minh Tâm (Phần 1) MỘT NGÀY ĐÃ XƯA khuya nay giữa cuộc hành trình
em là cánh vạc song hình với anh
cạnh em, dang rộng cánh tình
trở về trên thảo nguyên trinh xây nhà
(dường như vạc đậu bờ tre
ngủ trên lá uá chưa hề biết yêu
năm xưa chân mỏi , liêu xiêu
đêm trăng mơ bóng chim chìu từng đôi )
hương thời gian tưởng mất rồi
gấp trong bồ nhớ , gửi trời hoàng hôn
long lanh , mi ướt át hồn
lần khân tim giục giã bồn chồn khua
giấc đêm bay xuống kế thừa
cơn mùa đổ lá Thơ vừa rong theo
Thơ trêu em , cánh vạc nghèo
cho này , giữ nhé , túi đèo bồng thương
từng là một cánh vạc hoang
đêm nay lạc giữa mây đoàn hạc vươn
em bay , ấp úng, tình ươm
giữa vùng lộng gió trăng rừng hôn em
Đông Hương TÌNH XƯA ĐÃ HẾT Mai đây anh sẽ đăng trình Phương nào cũng nhớ dáng hình cùng anh Một thời trao gởi thư tình Ước mong ngày đó thanh trinh một nhà Bờ ao bao bọc lũy tre Chứng lời nam nữ chưa hề nói yêu Dẫu lòng đang muốn dẹo xiêu Như cành nhánh trúc, nuông chìu bước đôi Tình nhân xưa đã hết rồi Vì em lìa bỏ khung trời hợp hôn Anh đây đau nhói linh hồn Nghe trong quá khứ tâm bồn dội khua Thiêng liêng giây phút giao thừa Pháo rền vang nổ chưa vừa vui theo Cười đâu phân biệt giàu nghèo Thế nhân đầy ắp gánh đèo mến thương Mãnh đời nào khác bãi hoang Xác xơ bởi chẳng kết đoàn tiến vươn Vườn tim mong mỏi hạt ươm Sum xuê xanh mướt khu rừng nơi em Minh Hồ 14.04.2011 TÌM LẠI TÌNH XƯA Mỗi ngày tìm báo nhật trình. Kiếm xem trong đó có hình của anh Xưa kia mình đã tỏ tình Bốn phương tìm bạn hương trinh quê nhà Chiều nghiêng xuyên nhánh cành tre Có đôi nam nữ đã hề nói yêu Đường dài in dáng ngã xiêu Sánh vai chung bóng cưng chìu bước đôi Biết bao kỷ niệm qua rồi Tha hương bỏ lại vùng trời hoàng hôn Tím buồn ngây lịm cả hồn Ngược về dĩ vãng dạ bồn tâm khua Chỉ vì hai tiếng đổ thừa Tại anh hoa bướm chẳng vừa không theo Còn thêm lời nói giàu nghèo Nên tình đành phải lọt đèo hố thương Giờ lòng như cánh đồng hoang Khô cằn cỏ cháy lạc đoàn để vươn Chờ mưa cho hạt cây ươm Trổ lên mầm sống xanh rừng tim em Minh Hồ Đào 15.04.2011 Tình anh giữ vẹn Ngày mai trong bước dặm trình Đường xa mãi nhớ bóng hình của anh Từ lâu giữ trọn thâm tình Để dành ươm lấy hưong trinh thơm nhà Quê mình còn những lũy tre Dấy bao kỷ niệm câu thề dấu yêu Dù cho mái lá dẹo xiêu Tình như bóng trúc thẳng chiều sánh đôi (*) Chuyện tình dù đã qua rồi Hương đời ướp lấy giữa trời nụ hôn Cùng nhau gìn giữ tâm hồn Không buồn để dạ bồn chồn sóng khua Nhạc lòng nào để dư thừa Làng mai xóm vắng cũng vừa dạ theo Dám đâu nghĩ mái tranh nghèo Tuôn rừng vượt suối băng đèo vẫn thương Không làm cánh hạc vườn hoang Nguyện cùng chung sức hợp đoàn để vươn Nơi nầy hạt giống đang ươm Chờ mong nắng hạ thành rừng ảnh em (*) xin lỗi nhe Đông Hương, chữ chiều luôn có ê Nguyễn Gia Linh 15-04-2011 NGẬM NGÙI
Hồn xưa qua vạn hành trình,
Cội nguồn Hồng Lạc vóc hình tinh anh
Non sông thắm đượm nghĩa tình,
Nghìn năm tô điểm đẹp xinh nước nhà.
Làng quê xanh ngát lũy tre,
Nông nhàn rộn rã hội hè mến yêu.
Dẫu rằng nhà dột cột xiêu,
Uyên ương gắn bó sớm chiều có đôi.
Hương xưa giờ nhạt nhẽo rồi,
Đá mòn sông cạn, bồi hồi hoàng hôn.
Đất quê lạc phách xiêu hồn,
Văn minh thành thị dập dồn tiếng khua.
Học đòi ăn thải nói thừa,
Bạc tình bội nghĩa, lọc lừa noi theo.
Cũng vì bẩn chật khó nghèo,
Bỏ vườn bán ruộng bao điều xót thương...
Ngậm ngùi, tiếng vạc kêu sương,
Nhìn quê hương cũ giọng buồn vấn vương,
Trời chiều, tơ nắng vàng ươm,
Thoảng nghe trong gió tiếng chuông mơ hồ...
Minh Tâm
Bài Xướng Một ngày đã xưa của Đông Hương cho TXH, được các bạn sau đây họa lại : Đặng Xuân Linh, Lam Vân, Thanh Khang, Nguyễn Thành Tài, Mẫn Hồ, Sỹ Bình (Phần 2) MỘNG (Họa bài MỘT THỜI ĐÃ XA của Đông Hương) Ngày đó nhớ một phương trình Én xòe đôi cánh tựa hình bóng anh Ôm bầu không khí say tình Vân du cõi rộng mây trinh là nhà Dừng chân phiêu lãng dặm tà Đêm khuya một bóng la ngà thèm yêu Môi ai hồng mọng mà xiêu Lòng người cô lữ mong điều lứa đôi Trời mơ nguồn thắm say rồi Hẹn người, người đó ảnh trời hoàng hôn Gió mơn ve vuốt lá hồn Điểm mê cánh đỏ trong bồn nhẹ khua Giấc mơ có cũng là thừa Tưởng tâm dáng nhỏ như vừa bước theo Xăm xoi mấy vận thơ nghèo Tỏ bày tình tứ ý đèo thương mang Xưa anh cánh hạc trần hoang Giờ anh dừng bước dặm ngàn kiếp vươn Cùng nhau so cánh song ươm Đóa đời xuân hưởng anh nhường cho em Đặng Xuân Linh Ẩn số tình yêu Yêu thương tựa giải phương trình
Em như ẩn số biến hình trêu anh
Trần gian vướng phải lưới tình
Gót son dáng ngọc hương trinh thân ngà Tay mềm ngón búp măng tre
Môi son má thắm tóc thề anh yêu
Ðam mê ngày tháng nghiêng xiêu
Mơ thành loan phụng nuông chiều lứa đôi Bao mùa dệt mộng qua rồi
Ngàn đêm thúy ái cả trời nụ hôn
Say sưa điệp khúc ru hồn
Ðong đưa ảo giác suối nguồn chèo khua Ðâu đây gợn chút hương thừa
Từng cơn gió thoảng trêu đùa đuổi theo
Dù cho phận số gieo neo
Xa xăm cách trở vẫn đèo nhớ thương Phiếm du lâng mảnh hồn hoang
Theo đàn chim mộng nhịp nhàng cánh vươn
Thuyền trăng lướt sóng trùng dương
Tìm về bến cũ tỏ tường cùng em
Lam Vân DĨ VÃNG BUỒN
Trải qua nhiều cuộc đăng trình,
Lên gành xuống thác in hình dáng anh.
Yêu nhau chưa hẵn vì tình,
Lập trường vững chắc đinh ninh thù nhà.
Quê ta núp dưới hàng tre,
Tạo nhiều thơ mộng đi về thêm yêu.
Đôi lần gặp nạn nhà xiêu (bị bom)
Cùng nhau xây dựng bao điều chung đôi.
Chiến sự đã chấm dứt rồi,
Bỗng nhiên sống dưới cõi trời hoàng hôn.
Anh cải tạo, em kinh hồn,
Phần con chiu chít, phần dồn loa khua !
Nghĩ suy xem cũng bằng thừa,
Sống trong quản chế luật vừa tuân theo.
Trước mắt là cảnh đói nghèo,
Chịu đựng áp bức bèo nhèo thảm thương.
Hết quản chế lại nghĩ hoang,
Đưa con vượt biển tìm đàng cố vươn.
Hy vọng cuộc sống được ươm,
Bảo lãnh đoàn tụ sống cùng anh em.
Thanh Khang
16-4-2011 Đông Hương ơi, Đông Hương ơi Gieo vần khó họa làm tôi nhức đầu Không họa Đàn Chủ buồn rầu Đập đập gõ gõ được câu, lạc vần Bài xướng đọc mãi cả tuần Tìm đâu ra chữ dự phần cùng vui Thôi thì mượn đại “THÌ THÔI” Chép vào nguyên vận, ý lời tỏ ngay Cuộc đời tạo hóa an bài Tình đời ghi lại “MỘT NGÀY ĐÃ XƯA” Nguyễn Thành Tài THÌ THÔI ... ! Thì thôi, chẳng phải thưa trình ! Em đi theo đuổi bóng hình... phụ anh . Uổng công chỉ thắm xe tình , Tơ hồng chung mối trung trinh giống nhà . Tưởng rằng vách đất phên tre , Trăm năm kết ước không hề dối yêu . Túp lều dù có vẹo xiêu, Tim vàng khắc cốt chiều chiều có đôi . Một thời ân ái xa rồi , Lỡ duyên, lỡ phận trách trời phải hôn ? Ảo tình tan nát tâm hồn , Càng ray rứt dạ, càng bồn chồn khua . Lời thệ ước, nói bằng thừa, Bao nhiêu kỷ niệm em vừa mang theo . Mang luôn cả mối tình nghèo, Gây bao khổ lụy lại đèo bòng thương ! Em về lặng lẽ chiều hoang , Như con cừu nhỏ lạc đàn cố vươn . Mây trời vần vũ khó ươm Mưa chập chùng giữa núi rừng... tội em ! Nguyễn Thành Tài Thưa qúy thi hữu, Thành Tài viết chuyện THÌ THÔI… ! Tạo nên hứng thú, phần tôi THÔi THÌ… ! Để xin góp họa làm vui Lâu nay bận việc nên tui… « lặn » hoài ! Thân kính, Man Ho Bài họa : THÔI THÌ … Ngày xưa sau chuyến viễn trình Tóc em đọng mãi bóng hình tim anh. Tưng tiu anh giữ sợi tình Vào ra ấp ủ hương trinh quanh nhà. Nhớ hôm đi dạo hàng tre Cười vui mình nói hề hề…tiếng yêu ! Lòng em dường đã xiêu xiêu Thôi thì duyên nợ nên chìu…chung đôi. Mến thương thầm lặng lâu rồi Nay bèn gửi gắm giữa trời nụ hôn. Yêu nhau cho cả linh hồn Cần gì mõ đánh chiêng dồn trống khua ? Nói năng chi lắm cũng thừa Loạn ly giã biệt, em vừa trông theo... Dẫu xa vẫn nhớ quê nghèo Mơ về Liên Chiểu lưng đèo thân thương. Đêm nay soi lại hồn hoang Làm thân nhạn lạc xa đoàn vẫn vươn Để mong vớt chút tình ươm Một thời đùa với gió rừng cùng em. Mẫn Hồ MỘT NGÀY ĐÃ XƯA (Kính hoạ thơ Đông Hương) Ngày đã xưa qua tuyến trình Vạc đêm mãi lộng bóng hình bên anh Em dang rộng cánh tơ tình Thảo nguyên ngàn thưở nguyên trinh ấy nhà (Vạc khuya tìm đậu cành tre Sợ khua chiếc lá không hề nói yêu Mắt mơ, chân đứng liêu xiêu Nhớ dòng xuôi ngược, chuyến chiều về đôi Thời gian hương thoảng qua rồi Xót xa thương nhớ cuối trời hoàng hôn Gió trăng lạc lỏng trong hồn Nghe tim xao xuyến bồn chồn canh khua Đêm đen mây trắng dư thừa Song thu mưa đẫm lệ vừa đổ theo) Trêu em cánh Vạc quê nghèo Thơ anh chơi chữ ba đèo nhớ thương Sợ buồn nối bước chân hoang Không gian chuyên chở từng đoàn séo vươn Mối dây tình vướng tơ ươm Biếc xanh màu mắt biển rừng yêu em. Sỹ Bình – 2011
Bài Xướng CÒN CHÚT TÌNH TA của Mẫn Hồ đuợc các bạn sau đây họa lại : Nguyễn Gia Linh, Thanh Khang Đông Hương, Đặng Xuân Linh (Phần 1) CÒN CHÚT TÌNH TA... Anh ở bên trời vẫn nhớ em Nhớ mưa tháng sáu ướt vai mềm Đường xưa rão bước dài lưu luyến Hương cũ tình phai xa xót thêm. Anh ở bên trời chưa dễ quên Một thời hoa bướm trót yêu em Những chiều thứ bảy bên song đợi Ngắt nụ men sầu soi bóng đêm. Anh ở bên trời dõi bóng em Mong sao em mãi sống ngoan hiền Chuyên tâm vun quén duyên giai ngẫu Còn chút tình ta, ... khẻ gọi tên ! Mẫn Hồ CẢM CHÚT TÌNH TA (Họa bài CÒN CHÚT TÌNH TA của TH Mẫn Hồ) Dầu ở phương nào nhớ đến em Theo làn tóc mượt phủ lưng mềm Chảy dài như suối tình lai láng Nẻo cũ ngày nào vương vấn thêm Ở tận phương này không thể quên Của thời hoa mộng, hiểu lòng em Nên dù biển cạn sông mòn đợi Anh ủ men tình soi nến đêm Ở cuối phương trời thấy dáng em Nghĩ rằng em sẽ sống yên hiền Cùng nhau xây đắp duyên trần giới Cảm chút tình ta,…gọi đến tên Nguyễn Gia Linh NIỀM ĐAU
Anh đã đi rồi vĩnh biệt em !
Về nơi thanh tịnh khói sương mềm.
Khiến người ở lại hằng lưu luyến,
Những tưởng thả về đoàn tụ thêm.
Giờ phút tiển anh thật khó quên,
Giao tròn gánh nặng lại cho em.
Tâm tư tan nát thôi mong đợi,
Chỉ biết nguyện cầu trong mỗi đêm.
Chính vì lũ cọng anh lìa em,
Món nợ thâm căn đâu phải hiền.
Hành hạ nhiều năm thêm kiệt sức ,
Nan y nhuốm bệnh sẵn mang tên ( ung thư)
Thanh Khang
29-4-2011 SƯƠNG GIÓ VEN TRỜI Sương Gió Ven Trời, chao bóng em
mưa lơi trên mái tóc nhung mềm
vọng sau lưng bóng thanh âm luyến
hạt chạnh thương ào tan vỡ thêm
Sương Gió Ven Trời, anh cố quên
đừng làm anh khổ nữa nghe em
chỉ vần thơ cũ mong manh đợi
dư ảnh thời gian khua giấc đêm
Sương Gió Ven Trời, anh mất em
Tình ơi ! nhớ lắm ánh sao hiền
mùi hương tóc chạm trên vai áo
tim gọi thầm đau, một cái tên Đông Hương Nghĩ chút tình xưa Thăm thẳm nơi nầy vắng tiếng em Thời gian xa cách thấm thân mềm Hoài mơ kỷ niệm còn vương vấn Xóm nhỏ bàng hoàng chạnh buốt thêm Thăm thẳm mơ màng vẫn chửa quên Trăng tròn lơ lửng rọi tình em Bên anh sánh bước cùng trò chuyện Ánh sáng soi đường dõi lối đêm Thăm thẳm phương trời mộng nhớ em Xa xôi vẫn sống giấc mơ hiền Sợi buồn luống nghĩ dư âm vẳng Ngày tháng xuân xanh thoáng tựa tên . Đặng Xuân Linh
Bài Xướng CÒN CHÚT TÌNH TA của Mẫn Hồ đuợc các bạn sau đây họa lại : Nguyễn Thành Tài, Hoàng Diệu Tri, Minh Tâm, Lam Vân, Bùi Tiến (Phần 2) GỌI THẦM Rồi có khi nào nghĩ đến em ! Những ngày xa vắng mặn môi mềm , Mỏi mòn năm tháng sầu thương nhớ , Giọt lệ chung tình đau đớn thêm . Lưu luyến ban đầu dễ đã quên , Tình xưa anh còn giữ cho em ! Đầu xanh hai đứa cùng thề ước , Dưới ánh trăng vàng soi sáng đêm . Hình anh, em giấu kín tim em ! Và mãi là em thuở dịu hiền, Kỷ niệm ùa về trong giấc mộng , Tay lần theo gối gọi thầm tên ! Nguyễn Thành Tài MIÊN TRƯỜNG VANG VỌNG
Cảm họa bài CÒN CHÚT TÌNH TA của thi hữu Man Ho.
Một thuở trường xưa duyên dáng em,
Lòng trai cô quạnh bỗng dưng mềm.
Thân danh non nước đa đoan gánh,
Vẻ ngọc yêu kiều quyến rũ thêm....
Thao thức nỗi niềm chẳng dễ quên,
Bỏ trường lưu luyến bóng hình em.
Yêu hoa tha thiết lòng say đắm,
Mộng tưởng miên trường đêm đến đêm....
…
Mấy vạn ngày xuân tơ tưởng em,
Tinh anh kiều nữ đảm đang,hiền.
Vẳng nghe lời gió luôn vang vọng,
Âm hưởng ngọt ngào tiếng gọi tên. Diệu Tri 30-04-2011 ĐÊM DÀI THƯƠNG NHỚ
Đêm dài thao thức nhớ về em,
Ngắm liễu nghiêng nghiêng suối tóc mềm,
Ngan ngát hương sen hòa gió thoảng,
Mặt hồ trăng chiếu rộn ràng thêm.
Nghìn trùng xa cách dễ chi quên,
Ánh mắt, nụ cười, giọng nói em,
Dáng ngọc thướt tha tà áo lụa,
Như mây huyền ảo giữa trời đêm.
Ôm đàn dạo phiếm gửi về em,
Tình khúc thân thương, giọng rất hiền,
Nhờ gió trao giùm sang chốn ấy,
Âm ba yêu mến, ngọt ngào tên...
Minh Tâm Vĩnh cửu tình ta
Vòm trời tuổi ngọc giữ riêng em Nhẹ thoảng hương lâng suối tóc mềm Quấn quyện hồn ta đan mộng ái Bao lời phượng thuý ngọt ngào thêm Vòm trời tuổi ngọc chẳng hề quên Dưới bóng hàng me sánh bước em Má thắm môi hồng tô nắng sớm Gieo ngàn nhung nhớ mộng từng đêm Vòm trời tuổi ngọc gởi trao em Vẫn dáng duyên xưa nét dịu hiền Đẹp giấc mơ hoa tròn ước nguyện Tình ta vĩnh cửu viết thành tên Lam Vân Không Có Tên
Thơ thẩn bên hồ vắng bóng em Chim khuyên biếng hót liễu thêm mềm Trời thêm hiu hắt mây thêm nặng Đường vắng thêm và gió lạnh thêm
Thơ thẩn bên hồ tưởng đã quên Những chiều êm ả ở bên em Những chiều lộng bóng soi dòng biếc
Nước động nhòa theo với bóng đêm Thơ thẩn bên hồ chợt thấy em Dang tay ôm dáng ngọc nhu hiền Giật mình ôm hụt vầng hương nhẹ Chạnh chút niềm riêng không có tên
Bùi Tiến 01-5-2011
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: