NƯỚC MẮT CHẢY XUÔI Vì con không là mẹ,
Nên không hề hiểu lý lẽ hy sinh.
Mẹ là mang trong dạ biết bao tình,
Là đau khổ cũng một mình gánh chỊu.
Vì các con mẹ thâu đêm thức trắng,
Vì các con mẹ dãi nắng dầm sương.
Vì các con, xuôi ngược khắp ngả đường,
Dù bão tố cũng không hề dừng bước.
Sau 75, những năm dài bạc phuớc.
Cha lao tù cải tạo chốn xa xăm.
5 anh em, út vừa chẵn một năm,
Đau không thuốc, sống thiếu ăn thiếu mặc.
Chẳng đứa nào được đến trường đi học,
Mẹ đêm nào cũng trằn trọc lo toan,
Sáu mẹ con còn thiếu áo, thiếu ăn,
Tiền đâu có mà thăm ba cải tạo.
Lúc ba mất, mẹ không hề đuợc báo,
Cũng không tiền may áo trắng khăn tang.
Ba nằm đâu cũng chẳng rõ nghĩa trang.
Mẹ tuyệt vọng, hoang mang và đau khổ.
Một ngày kia, nhờ ơn trời phật độ,
Gia đinh ta đã rời bỏ quê hương.
Đến Hoa kỳ để tìm chốn náu nương,
Đuợc người mỹ nhiều tình thương giúp đỡ.
Đến được đây mẹ con mình hết khổ,
Mẹ có việc làm, con có chỗ tiến thân.
Người nước ngoài thật quá đổi từ tâm,
Giúp mọi thứ cho các con ăn học,
20 năm trôi qua, 4 đứa nên gia thất,
Con út trưởng thành thì mẹ tóc bạc sương,
Bốn chị em sinh sống ở bốn phương,
Đứa nội trú, quá xa đường thăm mẹ.
Những đêm khuya, mẹ một mình rơi lệ,
Lòng cô đơn vì vắng vẻ các con.
Ngày tháng phôi pha, sông cạn đá mòn,
Các con cũng chẳng còn như ngày trước.
Nuớc mắt chảy xuôi, nước mắt nào chảy ngược?
Đời sống quê nguời, tất bật bước chân.
5 đứa con, mẹ không được ở gần,
Chỉ nghe tiếng trong mỗi lần điện thoại.
Mẹ đâu nghĩ có tiền là hiếu thảo,
Mẹ cần các con, đâu phải thiếu ăn.
Mà mẹ buồn vì thiếu vắng tình thâm,
Các con lớn, trên bàn cân vẫn nhỏ.
Các con lớn nên không cần đến mẹ,
Quanh quẩn trong nhà, mẹ quạnh quẽ một thân.
Mấy chục năm qua, một quãng đường trần,
Các con lớn, mẹ một thân trơ trọi.
Các con học thói văn minh sống mới,
Sống một mình, không tưởng tới mẹ cha.
Lâu thật lâu mới ghé lại thăm nhà,
Mua cho mẹ, bánh quà, thôi đủ thứ.
Các con đi, mẹ lại ngồi tư lự,
Có phải là mẹ cổ hủ theo xưa.
Mẹ hy sinh đâu đã phải là vừa?
Mà lại trách các con chưa báo đáp.
Rồi mẹ lại lo khi ốm đau, bão táp,
Mẹ già rồi, đâu ở sát các con,
Để vẽ bày, để giúp đỡ, lo toan,
Để săn sóc các con miếng ăn giấc ngủ.
Mẹ hy sinh quả thật là chưa đủ,
Vì cô đơn nên trách cứ các con.
Có chuyện gì mẹ cũng đã có phôn,
Chỉ cần bấm 911 là đủ.
Các con bận làm ăn, bận gia đình, thê tử,
Đâu dễ gì có rảnh để ở bên.
Thôi các con, mỗi đứa cứ yên tâm,
Khi nào rảnh thì về thăm mẹ chút.
Môt ngày kia, mẹ trở về với đất
Gởi mẹ vào chùa cho ấm áp khói nhang.
Nếu mẹ còn hồn ở chốn trần gian,
Mẹ sẽ mãi theo các con phù trợ.
Mẹ sẽ mãi vì các con che chở,
Như ngày xưa con còn nhỏ, thơ ngây.
Con biết không, mẹ đang ở trên mây,
Mẹ nhìn xuống và hồn bay theo gió.
Hoài Hương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.05.2009 11:41:51 bởi phituanhung >