SƯU TẦM THƠ CỦA TÁC GIẢ HOÀI HƯƠNG
phituanhung 05.03.2009 07:01:48 (permalink)
XUÂN QUÊ HƯƠNG
 
Hoài Hương

Pháo Tết đua nhau nở đì đùng
Muôn nhà như một nỗi vui chung
Cháu khoe áo mới mừng hớn hở
Ông vuốt râu cười thỏa ước mơ.
 
Mai, cúc, lan, đào phô sắc thắm
Đất, trời, sông, núi tắm hương hoa
Khói trầm thơm ngát nhà ai tỏa
Gác mọi u sầu đón xuân qua.
 
Việt nam 1974
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.03.2009 08:36:48 bởi phituanhung >
#1
    phituanhung 05.03.2009 07:16:22 (permalink)
    XIN CHO MẸ MỘT BÔNG HỒNG HIẾU THẢO
                                                           
    Cả trái đất chỉ có một mặt trời, tối nay mặt trời lặn, ngày mai ta còn thấy; Ta chỉ có một mẹ trên đời. Mẹ chết nghĩa là không bao giờ còn gặp lại. Ta đã trưởng thành bằng xương máu và nước mắt của Mẹ. Ta đã làm gì để báo hiếu cho mẹ, xin hãy dâng cho mẹ một bông hồng hiếu thảo lúc Người còn sống.

    HOÀI HƯƠNG

    Trót sinh ra phận má hồng.
    Mấy ai gặp cảnh xuôi dòng thong dong,
    Mười hai bến nươc đục trong,
    Sang ngang một bước trăm năm ngập ngừng

    Bao nhiêu oan khổ não nùng,
    Triệu người triệu cảnh ai không thảm sầu.
    Người gặp cảnh cơ cầu đói rét,
    Người mẹ chồng ghẻ lạnh ghét ghen.

    Nào chồng con ma men nghiện ngập,
    Say sưa về đánh đập thảm thương/
    Đã mang cái nợ Tào khương,
    Đớn đau phải chịu, chán chường phải đeo.

    Lại có kẻ điếm đàng trai gái
    Mê đỏ đen của cải tan tành.
    Trắng đêm nước mắt long lanh,
    Xót thương thân phận má hồng trớ trêu.

    Lại còn biết bao nhiêu điều thê thảm,
    Bút mực nào xiết cảm nguồn cơn.
    Mang thai thân thể héo mòn,
    Giữ sao cho được vuông tròn chín trăng

    Ăn chẳng đặng, khó khăn đi đứng,
    Khi nằm ngồi tưởng những đá đeo.
    Kém ăn mất ngủ đủ điều,
    Con còn quẫy đạp bao nhiêu tháng ròng.

    Kíp đến ngày trông mong sinh sản,
    Thai thuận sinh nhụy mãn khai hoa,
    Máu me lênh láng chan hòa,
    Sức cùng lực kiệt cũng là vì con.

    Nếu thai nghịch mẹ càng khốn khổ,
    Mạng mẹ hiền thập tử nhất sinh.
    Có khi để cứu con mình,
    Mẹ đành phải chịu hy sinh thân mình.

    Bao nhiêu gian khổ lênh đênh
    Thức khuya dậy sớm tận tình lo toan,
    Ăn cay, nuốt đắng, nằm than,
    Áo quần ướt bẩn vì con tối ngày.

    Chỗ khô dành trẻ thơ ngây,
    Chỗ ướt dành mẹ ngày ngày đêm đêm.
    Miễn sao con được ấm êm,
    Nâng niu chìu chuộng đến quên thân mình,

    Cho ăn, cho mặc thỏa tình,
    Dưỡng nuôi bú mớm công trình xiết bao.
    Con đau, gan ruột héo tàn,
    Con cười, lòng mẹ hân hoan rộn ràng.

    Công nuôi nấng, nghĩa cưu mang,
    Sánh như biển rộng, cao bằng trời xanh.
    Lớn lên cho học cho hành,
    Tốn hao tiền bạc cũng đành dạ lo.

    Không tính toán, không so đo,
    Hết học chữ lại phải lo học nghề.
    Bao nhiêu oan khổ ê chề,
    Xương tan thịt nát chẳng hề thở than.

    Đến khi con đã thành nhân,
    Tìm nơi cưới gả an tâm phận già.
    Thời gian thấm thoát trôi qua,
    Mẹ già tóc bạc như là đám bông.

    Con như chim đã sổ lồng,
    Có đâu biết mẹ một lòng vì con.
    Cãi lời, ngổ nghịch ngang tàn,
    Bao lần mẹ khóc hàng hàng lệ rơi.

    Khuyên con mẹ đã hết lời,
    Con hư đâu dễ một đời bỏ con.
    Đắng cay mẹ ngậm bồ hòn,
    Cam tâm sầu khổ lạnh lùng sớm trưa.

    Mẹ chin mươi (90) còn thương con sáu chục (60),
    Vẫn coi con bé nhỏ thuở xa xưa.
    Con bao nhiêu, đã già chưa?
    Mà đành quên mẹ nắng mưa nhọc nhằn.

    Mẹ đau con có biết không?
    Mẹ buồn con có chạnh lòng hỏi han?
    Có bưng cơm, rót nước hầu tăm?
    Có thương mẹ được một phần nào không?

    Mẹ già mẹ chết là xong,
    Dù con mang triệu hoa hồng đến thăm.
    Cũng không bằng được những năm,
    Mẹ còn sống ở cõi trần con thương.

    Con nên phụng dưỡng ân cần,
    ĐÓ LÀ TRIỆU ĐÓA HOA HỒNG THẮM TƯƠI
    Hãy cho mẹ những tiếng cười,
    Còn bao lâu nữa mẹ thời xa xôi.

    Mặt trời có một mà thôi,
    Mẹ cũng có một trên đời đó con.
    Mặt trời lặn mai vẫn còn,
    Mẹ về cõi chết con còn thấy không?

    Dù con nhỏ lệ triệu dòng,
    Chẳng làm ấm được cõi lòng mẹ đâu.
    XIN CON MỘT ĐÓA HOA THÔI
    NHỮNG NGÀY CÒN LẠI CUỘC ĐỜI GIÀ NUA.
     
    Hoài Hương
     
    r
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.03.2009 05:50:18 bởi Huyền Băng >
    #2
      phituanhung 05.03.2009 08:41:38 (permalink)
      Ba tròng                                

      Hoài Hương

      Một tròng, một tròng lại một tròng,
      Cho nên thiên hạ phải long đong                          
      Con là của nợ, sao trông ngóng ?
      Vợ ấy oan gia vẫn đèo bồng.
      Tảng sáng tinh mơ lo cơm áo,
      Khuya lơ cắc củm tính gạo tiền.
      Cõi trần thế thất điên bát đảo,
      Kiếp nhân sinh áo não mịt mờ.

      <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.03.2009 08:44:26 bởi phituanhung >
      #3
        phituanhung 05.03.2009 08:48:22 (permalink)
        BỌT BÈO
        (Hoài Hương)

        Mỗi ngày qua là một bước chân,
        Ta đi lặng lẽ đến mộ phần,
        Nhân tình tráo trở mây tan hợp,
        Thế thái thăng trầm,nợ trả vay
        Trên sóng cả mỏi tay lèo lái,
        Giữa phong ba nhụt chí chống chèo.
        Trăm năm cũng chỉ là bèo bọt,
        Suối vàng rồi cuốn hết buồn vui.
         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.03.2009 09:14:39 bởi phituanhung >
        #4
          phituanhung 05.03.2009 09:13:43 (permalink)
          BỠ NGỠ 
          (Hoài Hương-Phoenix)


          Chẳng biết là ai, chẳng biết tên
          Mà sao trời đất bỗng êm đềm
          Phút giây gặp gỡ đầu tiên ấy
          Tưởng lạc vườn hoa cho bướm say
           
          Tôi gửi hồn tôi trong mắt ai
          Những đêm không ngủ, những ngày dài
          Nhớ thương vương vấn hoài trong mộng
          Và biết từ nay không lạt phai
           
          Không biết rằng em, em có hay?
          Bên song tôi thầm ngóng gót giầy
          Công viên Chủ Nhật em hay đến
          Theo bước chân em hoa lá bay
           
          Em đến rồi đi, em chẳng hay
          Chẳng nhìn tôi được một phút giây.
          Áo trắng tung bay đùa trong gió
          Em chẳng nhìn tôi, chẳng hẹn hò.
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.03.2009 09:15:36 bởi phituanhung >
          #5
            phituanhung 02.04.2009 10:42:51 (permalink)
            VƯỜN XƯA QUÊ NGOẠI
            (Hoài Hương-Phoenix
            )

            Lâu lắm không về thăm quê ngoại
            Nhớ vườn nhà xanh mát bóng xoài cam
            Đồng bao la lúa nặng trĩu hạt vàng
            Chiều êm ả trong khói lam vương vấn


            Đàn chim non tung bay về tổ ấm
            Mái tranh nghèo đầm thấm bữa cơm rau
            Bầy gà con ríu rít ở vườn sau
            Con mèo mướp quyện đầu bên chân ngoại


            Giàn mướp đang hoa vườn cà oằn trái
            Chú vện lim dim ve vẫy đuôi mừng
            Ông ngoại ngồi vun quén mấy chậu bông
            Miệng thỉnh thoảng ngâm mấy dòng đường luật


            Dì út Liên má đỏ hồng bên bếp
            Nấu nồi xôi hương bếp mới thơm lừng
            Nắng trong vườn theo gió nhẹ rung rinh
            Ao cá nhỏ nước lung linh gợn sóng


            Con thức giấc lúc trời vừa rạng sáng
            Nghe chim ca gà gáy giữa mơ màng
            Trên bàn con nghi ngút rỗ khoai lang
            Dĩa xôi trắng, muối mè rang thêm phức.


            Bình minh lên ruộng đồng tươi rực rỡ
            Muôn hoa thơm đua nở ngạt ngào hương
            Dưới ban thờ tóc ngoại bạc tợ sương
            Đang thay nước để cúng dường chư Phật


            Hình ảnh đó bây chừ đây đã mất
            Con xa quê lòng day dứt vấn vương
            Nhớ ngoại nhiều, thương ngoại quá là thương
            Mong mỏi mãi, về quê hương thăm ngoại
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2009 10:48:43 bởi phituanhung >
            #6
              phituanhung 02.04.2009 10:47:07 (permalink)
              TUỔI GIÀ ĐẤT BẠN
               
              Quê người xuân tới lại đông qua
              Thấm thoát thoi đưa tuổi hạc già
              Tóc mới đó xanh giờ đổi bạc
              Cuợc đời xem tựa áng mây pha.
              Quê bạn thêm buồn sương tuyết sa
              Thơ thẩn ra vô một bóng già
              Nào biết cùng ai ta bầu bạn
              Chia sẻ vui buồn năm tháng qua.

              (HOÀI HƯƠNG-Phoenix)
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2009 10:50:07 bởi phituanhung >
              #7
                phituanhung 16.04.2009 05:02:20 (permalink)
                VIỆT KIỀU VỀ NƯỚC
                (Hoài Hương PHX)


                Việt kiều về đến Việt Nam
                Xôn xao kẻ đón rộn ràng người thăm.
                Hỏi rằng đi Mỹ mấy năm,
                Mà vàng đầy cổ, đầy chân, đầy mình?
                Tiệc tùng bia bọt linh đình,
                Bạn bè sớm tối mặc tình say sưa.
                Kháo nhau đi Mỹ sướng chưa!
                Nào hay đi Mỹ cũng bừa như điên.
                Cũng cày tối mắt tắt đèn,
                Job kia Job nọ ho hen võ vàng.         
                Nếu mà gặp accident,
                Tiền đền mua mấy lạng vàng cho oai.
                Nếu mà tai nạn dài dài,
                Về quê ít chuyến, trong ngoài hả hê.
                Có tiền quả thật là phê,
                Việt kiều ai chả muốn về Việt Nam.
                Bà con, cha mẹ, họ hàng,
                Từ thành đô đến xóm làng đều vui.
                Ra đi kẻ ngậm người ngùi,
                Giọt dài giọt ngắn sụt sùi thở than.
                Người về cách trở quan san,
                Người đi túi rỗng tuênh toang thân gầy.
                Từ nay sang Mỹ lại cày,
                Kiếm tiền dành dụm chờ ngày về quê.
                Dù sao cũng đã, cũng phê,
                Khổ chi thì cũng được về Việt Nam.

                <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2009 05:03:21 bởi phituanhung >
                #8
                  phituanhung 16.04.2009 05:07:08 (permalink)
                  ĐỔI CẢ THIÊN THU TIẾNG MẸ CƯỜI
                  (Hoài Hương-PHX)
                  (Tặng anh Trần Trung Đạo USA-Tác giả một bài thơ cùng tên)
                   
                  Chẳng nghe được phone cũng lặng người
                  Hình như Mẹ vẫn ở bên tôi
                  Cho dù mẹ đã xa xôi lắm
                  Mười mấy thu rồi lệ vẫn rơi
                   
                  Buổi ấy con đi Mẹ mất rồi
                  Đau lòng thương Mẹ mãi không vơi
                  Quanh năm suốt tháng đời cơ cực
                  Áo vá quần sờn rau mắm thôi
                   
                  Nhớ ngày hấp hối nắm tay con
                  Mẹ quá đau thương quá mỏi mòn
                  Đôi dòng lệ thảm hoen trên má
                  Từ phút giây này mãi mãi xa
                   
                  Mất Mẹ bi thương suốt cuộc đời
                  Bao nhiêu năm chẳn lệ còn rơi
                  Mẹ xa xôi quá làm sao tới
                  Trông mãi trông hoài trong mơ thôi
                   
                  Con ở nơi đây đất nước người
                  Thân bằng quyến thuộc cách ngàn khơi
                  Đêm đêm con gởi lời theo gió
                  Thay thế cho con tới mộ phần
                   
                  Mẹ có còn đâu để mà chờ
                  Buồn thương con gởi gắm trong thơ
                  Mỗi năm thương nhớ chồng thương nhớ
                  Mẹ đã giờ đây ở dưới mồ
                   
                  Đổi cả thiên thu tiếng Mẹ cười
                  Đau lòng con biết mẹ chẳng vui
                  Mẹ thường than thở: đời con khổ
                  Nhớ Mẹ bao nhiêu lại lệ mờ


                  -----------*******-------------- 


                  #9
                    phituanhung 08.05.2009 11:36:31 (permalink)
                    NƯỚC  MẮT  CHẢY  XUÔI

                    Vì con không là mẹ,
                    Nên không hề hiểu lý lẽ hy sinh.
                    Mẹ là mang trong dạ biết bao tình,
                    Là đau khổ cũng một mình gánh chỊu.

                    Vì các con mẹ thâu đêm thức trắng,
                    Vì các con mẹ dãi nắng dầm sương.
                    Vì các con, xuôi ngược khắp ngả đường,
                    Dù bão tố cũng không hề dừng bước.

                    Sau 75, những năm dài bạc phuớc.
                    Cha lao tù cải tạo chốn xa xăm.
                    5 anh em, út vừa chẵn một năm,
                    Đau không thuốc, sống thiếu ăn thiếu mặc.

                    Chẳng đứa nào được đến trường đi học,
                    Mẹ đêm nào cũng trằn trọc lo toan,
                    Sáu mẹ con còn thiếu áo, thiếu ăn,
                    Tiền đâu có mà thăm ba cải tạo.

                    Lúc ba mất, mẹ không hề đuợc báo,
                    Cũng không tiền may áo trắng khăn tang.
                    Ba nằm đâu cũng chẳng rõ nghĩa trang.
                    Mẹ tuyệt vọng, hoang mang và đau khổ.

                    Một ngày kia, nhờ ơn trời phật độ,
                    Gia đinh ta đã rời bỏ quê hương.
                    Đến Hoa kỳ để tìm chốn náu nương,
                    Đuợc người mỹ nhiều tình thương giúp đỡ.

                    Đến được đây mẹ con mình hết khổ,
                    Mẹ có việc làm, con có chỗ tiến thân.
                    Người nước ngoài thật quá đổi từ tâm,
                    Giúp mọi thứ cho các con ăn học,

                    20 năm trôi qua, 4 đứa nên gia thất,
                    Con út trưởng thành thì mẹ tóc bạc sương,
                    Bốn chị em sinh sống ở bốn phương,
                    Đứa nội trú, quá xa đường thăm mẹ.

                    Những đêm khuya, mẹ một mình rơi lệ,
                    Lòng cô đơn vì vắng vẻ các con.
                    Ngày tháng phôi pha, sông cạn đá mòn,
                    Các con cũng chẳng còn như ngày trước.

                    Nuớc mắt chảy xuôi, nước mắt nào chảy ngược?
                    Đời sống quê nguời, tất bật bước chân.
                    5 đứa con, mẹ không được ở gần,
                    Chỉ nghe tiếng trong mỗi lần điện thoại.

                    Mẹ đâu nghĩ có tiền là hiếu thảo,
                    Mẹ cần các con, đâu phải thiếu ăn.
                    Mà mẹ buồn vì thiếu vắng tình thâm,
                    Các con lớn, trên bàn cân vẫn nhỏ.

                    Các con lớn nên không cần đến mẹ,
                    Quanh quẩn trong nhà, mẹ quạnh quẽ một thân.
                    Mấy chục năm qua, một quãng đường trần,
                    Các con lớn, mẹ một thân trơ trọi.

                    Các con học thói văn minh sống mới,
                    Sống một mình, không tưởng tới mẹ cha.
                    Lâu thật lâu mới ghé lại thăm  nhà,
                    Mua cho mẹ, bánh quà, thôi đủ thứ.

                    Các con đi, mẹ lại ngồi tư lự,
                    Có phải là mẹ cổ hủ theo xưa.
                    Mẹ hy sinh đâu đã phải là vừa?
                    Mà lại trách các con chưa báo đáp.

                    Rồi mẹ lại lo khi ốm đau, bão táp,
                    Mẹ già rồi, đâu ở sát các con,
                    Để vẽ bày, để giúp đỡ, lo toan,
                    Để săn sóc các con miếng ăn giấc ngủ.

                    Mẹ hy sinh quả thật là chưa đủ,
                    Vì cô đơn nên trách cứ các con.
                    Có chuyện gì mẹ cũng đã có phôn,
                    Chỉ cần bấm 911 là đủ.

                    Các con bận làm ăn, bận gia đình, thê tử,
                    Đâu dễ gì có rảnh để ở bên.
                    Thôi các con, mỗi đứa cứ yên tâm,
                    Khi nào rảnh thì về thăm mẹ chút.

                    Môt ngày kia, mẹ trở về với đất
                    Gởi mẹ vào chùa cho ấm áp khói nhang.
                    Nếu mẹ còn hồn ở chốn trần gian,
                    Mẹ sẽ mãi theo các con phù trợ.

                    Mẹ sẽ mãi vì các con che chở,
                    Như ngày xưa con còn nhỏ, thơ ngây.
                    Con biết không, mẹ đang ở trên mây,
                    Mẹ nhìn xuống và hồn bay theo gió.

                                                Hoài Hương
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.05.2009 11:41:51 bởi phituanhung >
                    #10
                      phituanhung 08.05.2009 11:44:29 (permalink)
                      NGƯỜI QUÊN LÃNG

                       
                      Mẹ già ngồi im lặng
                      Trong căn apartment
                      Các con đi làm vắng
                      Mẹ một mình bâng khuâng
                       
                      Mẹ nhớ ruộng nhớ đồng
                      Nhớ con đò giòng sông
                      Nhớ gió chiều lồng lộng
                      Nhớ vườn cà đầy bông
                       
                      Mẹ nhớ làng nhớ xóm
                      Nhớ dây trầu xanh non
                      Mái tranh nghèo đầm ấm
                      Xum họp cùng đàn con
                       
                      Mẹ ở đây héo hon
                      Mỗi ngày một mỏi mòn
                      Nhớ quê nhà rau mắm
                      Ăn gì cũng thấy ngon
                       
                      Dâu con nay ở bên
                      Mà xa cách muôn phần
                      Chúng đi làm từ sớm
                      Trở về nhà đã đêm
                       
                      Rồi những ngày week-end
                      Chẳng có gì vui hơn
                      Chúng mãi mê bè bạn
                      Để mẹ già cô đơn
                       
                      Hết ngày lại đến đêm
                      Mẹ thui thủi một thân
                      Xuân qua rồi xuân lại
                      Mẹ thành người lãng quên
                       
                      Thời gian trôi êm qua
                      Mẹ nay tuổi đã già
                      Các con thì trẻ quá
                      Hai thế giới cách xa
                       
                      Ngoài song cây trụi lá
                      Mẹ nhìn lòng xót xa
                      Quê hương thì xa quá
                      Mắt già giọt lệ sa
                       
                      (Hoài Hương)
                      #11
                        phituanhung 08.02.2010 23:19:57 (permalink)
                        TẤM ẢNH MÀU
                        Đem son phấn điểm tô lên mặt
                        Để che đi những nét úa sầu
                        Trước ống kính nở nụ cười gượng gạo
                        Là giấu đi bao giọt lệ trào
                        Chỉ là những tấm ảnh màu
                        Ảnh đen trắng mới làm đau lòng người
                        Mua vui gượng một tiếng cười
                        Non mòn, biển cạn cuộc đời xá chi
                         
                        Hoài Hương-Phoenix
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.02.2010 23:20:58 bởi phituanhung >
                        #12
                          langthangnet 21.05.2010 18:38:44 (permalink)
                          Bạn ở vùng nào mà có mai có đào vậy?
                          Regards,
                          #13
                            poemqueen 28.07.2010 11:39:58 (permalink)

                            Quê hương tình nương khói mờ chân núi.
                            Nghiêng nghiêng cành lững sà bên sông.
                            Con đường quanh quanh nón phấp phới.
                            Em về vạt áo tung tưng bừng.
                            Gió vuốt êm êm tình vấn vương.
                            #14
                              Chuyển nhanh đến:

                              Thống kê hiện tại

                              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                              Kiểu:
                              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9