Những mùa dấu yêu (P1 - còn nữa)
Dương Lệ 07.03.2009 01:27:35 (permalink)

- Tiết trời hôm nay thật là mát mẻ.
Mẹ của Đông ngó ra ngoài trời nói. Đông cũng ngoảnh nhìn ra. Mây trắng đang trôi bồng bềnh. Những lá cây xào xạc trước gió.
- Con đi thể dục một lát đây - Đông nói với mẹ rồi bước ra ngoài cửa.
Đông chạy một vòng quanh phố. Xuân đang đứng với Linh, cô bạn học cùng lớp trước cửa hàng quần áo, trông thấy liền sửa lại đầu tóc, cố tạo một dáng điệu thật quyến rũ, gợi cảm để thu hút Đông. Nhưng anh chàng này xem ra không để ý gì. Xuân bực tức, vội kéo Linh đi về. Linh ngạc nhiên hỏi :
- Gì vậy ? Còn vào xem quần áo nữa cơ mà.
Chạy qua một dãy nhà mới xây, Đông thấy một người phụ nữ đang gánh hàng xuống đường ở phía trước mặt. Trên vỉa hè, người ta đã để xe máy chật cả lối. Một chiếc xe đạp đi gần xô vào người gánh hàng rong nhưng đã bỏ đi. Cả gánh hàng đổ xuống. Đông liền chạy lại. Lúc đó, cô gái đứng ở gần người gánh hàng rong đã nhanh chóng cúi xuống nhặt hộ hàng cho người phụ nữ ấy. Đông cũng cúi xuống nhặt giúp.
Sau khi người gánh hàng cảm ơn và đi rồi, Đông mới nói với cô gái :   
- Thu thật tốt bụng !
- Em chỉ nhặt giúp thôi mà. Anh cũng nhặt hộ đấy thôi. Vậy mà anh lại khen em.
- Thì anh thấy sao nói vậy thôi.
Đã đến trước ngõ vào nhà Thu, cô nói : 
- Em vào nhà đây. Em còn phải nấu ăn tối nữa. Anh Đông về nhé.
- Ừ - Đông nói – Nhưng khi nào rảnh anh vào nhà chơi được không ?
- Dạ được. Thôi, em vào đây.
Đông nhìn Thu cho đến lúc cô đi khuất vào trong nhà mới trở ra về.
- Con chào mẹ - Đông nói khi nhìn thấy mẹ anh đang lúi húi nấu ăn trong bếp.
- Con về sớm vậy à ? Thôi, vào tắm đi con, rồi tí nữa ăn cơm.
Đông tắm xong, ngồi xuống ghế, bật ti vi lên xem. Đang có chương trình ca nhạc. Tiếng nhạc ầm ầm, sôi động. Cô ca sĩ tên Ngọc Hạ trên ti vi đang trình diễn tiết mục nhảy hip hop cùng nhóm nhạc của cô. Cô ta gác chân lên cả anh bạn đang diễn cùng, rồi xoay người lộn một vòng để đổi chân, sau đó mới chịu hạ xuống.
- Kiểu gì vậy chứ ? Cô ta mà là con gái sao ? Đúng là ... - Đông bình phẩm.
Bỗng mẹ anh gọi xuống ăn cơm. Bố anh đã đi làm về. Cả nhà cùng ăn cơm tối với nhau rất vui vẻ. Bà nội Đông gắp miếng cá to vào bát của Đông, bảo:
- Cháu ăn đi. Ăn cẩn thận kẻo lại hóc xương đấy.
- Cháu cảm ơn bà - Đông nói.
Hạ nhảy gác chân lên anh chàng cùng nhóm nhảy đang đi phía trước, bảo:
- Cậu đứng lại cho tớ !
- Gì thế ? Tớ tưởng cậu vào lấy cặp còn lâu nên định ra ngoài đợi. Không ngờ cậu lại ra nhanh vậy -  Anh chàng đó gạt chân Hạ xuống, bảo.
- Ra nhanh thì càng tốt chứ sao ? Chúng ta đi về thôi – Hạ khoác vai anh chàng, nói. 
Đông ra hít thở không khí ngoài trời bỗng gặp Hạ đang một mình đi về. Hai người không để ý va phải nhau.
- Cái anh này ! Sao đi đứng không nhìn thế chứ ? – Hạ quát.
- Cô nhìn lại đi. Chính cô mới không nhìn đường. Sao trên đời này có loại con gái như cô chứ ? - Đông nói.
- Tôi làm sao ?
­- Không có chút phụ nữ gì cả. 
- Này anh, sao anh lại nói tôi như vậy ?
- Dễ thường cô dịu dàng lắm chắc ?
- Anh... Được. Anh giỏi thì đứng lại cho tôi.  
- Tại sao tôi lại phải đứng lại ? Để ngắm cô sao ? Quên điều đó đi.
Đông chạy lên phía trước. Hạ liền đuổi theo :
- Đừng có để tôi bắt được anh.
Phía trước mặt, một người phụ nữ đang gánh hàng lên hè phố. Một chiếc xe đạp đi ngược chiều đâm thẳng vào người phụ nữ đó, rồi chạy mất. Đông chạy theo nhưng không kịp, liền quay lại nhặt hàng bị rơi cho người bán hàng rong. Nhận ra người bán hàng lúc chiều, Đông nói :
- Thì ra là bác.
- Là cậu đấy à ? Cảm ơn cậu quá.
- Bác thật là không may mắn. Từ chiều đến giờ đã hai vụ đụng xe rồi.
- Vâng. Số tôi nó khổ thế đấy cậu ạ - Người gánh hàng rong gánh hàng lên vai – Thôi, tôi về đây. Cảm ơn cậu nhiều.
Người gánh hàng rong ra về, Hạ mới đuổi được đến chỗ Đông. Cô nói :
- Lần này thì tôi đuổi được anh rồi.
Hạ cầm lấy tay Đông. Anh bảo :
- Tôi vừa giúp người bán hàng rong nhặt hàng bị rơi nên mới đứng đây, chứ cô đừng hòng đuổi được tôi.
- Người bán hàng rong vừa mới đi đấy hả ?
- Đúng thế.
- Anh cũng tốt vậy sao ?
- Thôi, tôi không tranh luận với cô nữa. Tôi về đây.
Đông bỏ ra về.
- Nhưng tôi... – Hạ chưa nói kịp hết câu, bóng Đông đã đi khuất. Trên đường về, Hạ nghĩ thầm : “Hình như anh ta đối với ai cũng tốt. Chỉ với mình là không thôi”.
Hạ mở cửa vào nhà. Cô hỏi mẹ :
- Mẹ ơi, bố con về chưa ạ ?
- Bố con về rồi. Đang ngồi trong phòng khách ấy. Con đã ăn cơm chưa?
- Con ăn với nhóm con rồi.
Bước qua phòng khách, Hạ nói :
- Con chào bố.
- Chào con gái – Bố Hạ đang xem sách, ngẩng lên nói.
Hạ kéo cửa sổ phòng mình, ngước nhìn ra bên ngoài. Phía nhà đối diện, Đông cũng mở cửa sổ phòng anh ra cho thoáng. Hai người nhìn thấy nhau.
- Lêu lêu - Đông bảo.
Hạ cũng làm điệu bĩu môi. Hai người cùng đóng sập cửa sổ lại. “Anh ta thật là quá đáng”- Hạ nói một mình ở trong phòng. Còn Đông, anh cũng nói : “Nếu cô ta được một phần mười sự dịu dàng của Thu thì đã tốt quá”.
Buổi sáng hôm sau, Đông gặp Thu trên đường đi. Thu đang từ nhà đi ra chợ. Trông thấy Đông đep cặp trên vai, Thu hỏi :
- Anh Đông đi học ạ ?
- Ừ. Thu đang đi chợ đấy à ?  
- Vâng. Em ra chợ mua thức ăn luôn. Trưa đi làm về khỏi phải quay vào chợ mua nữa. 
- Công việc ở nhà máy có vất vả lắm không ?
- Dạ, cũng bình thường thôi anh ạ.
- Nhìn thấy em đi làm như vậy, tự nhiên anh thấy mình đi học nhàn nhã quá - Đông gãi đầu.
- Sao anh Đông lại nói thế ? Anh đi học để còn đi làm chứ. Phải không?
Bấy giờ, Xuân và Hạ cũng ra khỏi nhà để đến trường. Xuân nhìn thấy Đông đằng trước, liền đổi hướng đi theo phía Đông. Xuân gọi với lên :
- Anh Đông !
Đông và Thu cùng ngoảnh lại.
- Xuân đấy à ? Sao cô lại đi đường này ? - Đông hỏi.
Xuân lúc này đã đi ngang bằng với họ. Cô nói :
 - Em đi đường này cũng được mà. Chỉ là hơi dài hơn một chút thôi.
Hạ lững thững đi ở đằng sau. Cô chẳng nói câu gì.
- Em chào mọi người. Em vào chợ đây - Đi qua chỗ chợ, Thu nói.
Đông vẫy tay tạm biệt.
- Chào Thu nhé. Gặp lại Thu sau vậy. 
Ngoảnh sang Xuân, Đông bảo :
- Cô Xuân có rẽ đường này luôn không ? - Đông chỉ con đường ở ngã ba trước mặt – Chỗ này sang trường Xuân là gần nhất rồi đó. Cô đi mau lên kẻo muộn giờ đấy.
- À, vâng. Em rẽ sang đường này vậy. Anh Đông, lúc nào rỗi thì qua nhà em chơi nhé.
- Ừ. Thôi, Xuân đi đi.
Xuân đi rồi, ngoảnh lại nhìn thấy Hạ đằng sau, Đông vội chạy như tên bắn.
Hạ học cùng trường Đại học với Đông. Lớp của hai người cũng ở sát nhau. Giờ ra chơi đến, Đông ngồi bên ghế đá dưới gốc cây phượng, hí hoáy viết. Hạ đi ra, giật lấy tờ giấy Đông đang viết.
- Ái chà, anh Đông có người yêu rồi cơ đấy !
- Tôi chỉ viết chơi thôi. Cô đừng có nói bừa.
- Tôi đâu có nói mà lại không có chứng cứ. Tôi sẽ đưa bức thư này đến tận tay người nhận, xem anh bảo thế nào ? Nào để xem, người yêu anh là ai nào ?
- Thôi mà, tôi xin cô. Tôi ngượng đến chết mất.
- Còn lâu - Hạ nói rồi đọc :
“Em yêu thương !
Hôm nay trời nhẹ lên cao
Anh buồn không hiểu vì sao anh buồn
Anh buồn vì em đấy, người con gái đẹp nhất thế gian của anh. Em đâu có biết rằng anh đã thầm yêu em từ lâu lắm rồi. Dù cho biển cạn đá mòn, dù mùa đông có nắng cháy, mùa hè có tuyết rơi, thì tình yêu của anh dành cho em vẫn không hề thay đổi”. 
Thấy Hạ đọc to, có mấy người xúm lại nghe.
Hạ được thể bình luận :
- Lời lẽ lâm li bi đát thật đấy ! Thôi, bỏ qua phần phụ vậy. Xem rốt cuộc anh gửi cho ai nào ?
- Hạ, xin cô giữ bí mật cho tôi với !
- Không. Anh mơ đấy à ? Anh trêu tôi còn chưa đủ hay sao ?
Hạ nhìn thấy mọi người đến mỗi lúc một đông, liền bảo :
- Các cậu xem nhé. Anh chàng Đông của chúng ta giữ bí mật người yêu đến giờ chưa công bố. Bây giờ, tôi sẽ nói ngay tên người đó cho các bạn đây. Người yêu của con ông chủ tịch ngân hàng VietBank là...
Bỗng Hạ ngập ngừng.
- Là ai thế ? Hạ nói mau đi. Chúng tôi sốt ruột quá - Có tiếng thúc giục.
- Là... là...
- Nói mau đi chứ, Hạ ơi ! – Cả đám người cùng nhao nhao.
- Hạ, nếu cô muốn nói thì hãy nói đi ! - Đông cất tiếng.
- Tôi...
- Thật ra là ai vậy ?
- Tôi...
Thấy Hạ lúng túng, Đông liền quay về phía đám đông nói :
- Không có ai đâu. Hạ chỉ nói chơi thôi, có phải không Hạ ?
- Tôi... Đúng vậy. Tôi chỉ đùa thôi. Không có ai cả. Xin lỗi mọi người nhé !
Đám đông liền bỏ đi.
- Hai người này làm trò gì thế không biết – Họ thì thầm bàn tán. 
Hạ bực tức với Đông lắm.
- Sao anh dám làm tôi mất mặt với mọi người thế ?
- Tôi đâu có làm mất mặt cô. Cô muốn nói thì cứ nói chứ sao? - Đông bảo.
- Nhưng tại sao trong thư anh lại viết tên của tôi ?
- Tôi viết tên ai là quyền của tôi chứ. Đâu có liên quan đến cô. Tôi đâu có bảo cô phải đọc.
- Anh... Thế chẳng phải anh thích tôi sao ?
- Sao tôi lại phải thích cô ? Cô ghê gớm như vậy, ai mà thích nổi chứ ? Nói cho cô biết, tôi cố tình giăng cô vào bẫy đấy - Đông nói nhỏ vào tai Hạ.
- Anh... – Hạ giơ tay định tát Đông, liền bị Đông giữ lại.
- Thôi, tôi xin lỗi cô. Đừng đánh tôi nữa được không ?
- Đừng có mơ - Hạ thúc khuỷu tay vào bụng Đông. Đông ôm bụng kêu đau.
Đông trở về nhà. Trong lòng sung sướng lạ. Mẹ Đông thấy con mình cứ cười một mình suốt bữa ăn, liền hỏi :
- Con không sao chứ ?
- Dạ, không ạ - Đông nói.
Buổi chiều ở nhà, Đông mở cửa sổ ngó sang ban công chỗ Hạ. Anh nói:
- Cô Hạ đang tập vòng để kiếm người yêu đấy à ? Kể ra, cô cứ tập vòng nhiều thì người cũng đẹp hơn đấy.
Hạ bỏ chiếc vòng xuống, quay vào nhà. Lát sau, Hạ quay ra, bảo :
- Anh lại muốn gì nữa đây ?
- Sao cô không tập vòng tiếp ? - Đông hỏi.
- Tập hay không là chuyện của tôi, anh hỏi làm gì ?
- Tôi chỉ tò mò thôi – Đông nhìn xô nước đặt để tưới cây ở ban công nhà Hạ - Nếu không tập nữa thì cô tưới cây đi.
- Trời còn nắng thế này, làm sao mà tưới cây được. Anh có làm sao không đấy ?
- Ừ nhỉ. Tôi quên mất. Hay là cô tự vẩy nước vào người mình đi. Tôi thấy đầu cô cũng đang nóng đấy.
Hạ bất ngờ đổ ụp xô nước vào phía cửa sổ nhà Đông. Cô nói :
- Có anh đang bị ấm đầu ấy.
Người Đông ướt sũng. Anh vuốt liên tiếp những giọt nước đọng trên tóc xuống, bảo :
- Tôi chỉ trêu thôi, mà sao cô mạnh tay vậy chứ ?
- Tôi xin lỗi. Tôi có muốn thế đâu. Tại tôi thấy anh ấm đầu nên có ý tốt hạ hoả cho anh thôi mà.
- Cô...
Lúc này, đến lượt Hạ sung sướng cười.
Đông sang nhà Thu chơi. Bố Thu đi làm chưa về.
Nhìn Thu nhặt những cọng rau muống bỏ vào rá, Đông khen :
- Thu chăm chỉ ghê. Ai lấy được Thu chắc là hạnh phúc lắm.
- Anh Đông lại khen em rồi. Đây là công việc hàng ngày của người phụ nữ trong gia đình mà.
- Em thật là hiền dịu. Chẳng như cô ấy.
Thu nghe Đông nói, ngạc nhiên hỏi :
- Cô ấy là ai hả anh ?
- À, không có gì đâu. Thế bố em khi nào về ?
- Chắc bố em cũng sắp về rồi anh ạ.
Lúc bấy giờ, bố Thu về tới nhà. Đi cùng ông còn có một người thanh niên nữa. Dựng chân chống xe đạp xuống xong, bố Thu nói với người thanh niên :
- Tối nay cháu ở lại đây ăn cơm rồi hãy về. Con cá cháu mua ngon quá, hãy còn tươi roi rói đây này.
Bố Thu nhìn con cá cầm trên tay đang giãy đành đạch.
Nghe tiếng bố về, Thu liền chạy ra. Đông cũng đi ra để chào.
- Bố đã về rồi ạ ? – Thu nói.
- Cháu chào bác ạ - Tiếng của Đông.
- Cậu là cậu Đông... – Bố Thu bảo.
- Dạ vâng. 
Bố Thu có vẻ không bằng lòng. Ông nói với Thu :
- Con mang con cá này xuống bếp cùng với anh Huy, rồi hai đứa làm cá nhé. Tối nay anh Huy ăn cơm nhà mình. 
Rồi ông bảo với Đông :
- Cậu Đông về đi. Ở đây chúng tôi không hoan nghênh cậu.
- Dạ thưa bác. Cháu chỉ sang đây chơi thôi ạ. Cháu đâu có làm gì.
- Tôi biết. Nhưng chúng tôi không muốn có quan hệ gì với những người giàu như nhà cậu. Người khác nhìn vào lại tưởng chúng tôi muốn lợi dụng cậu. Cậu về ngay cho.
- Bố, anh Đông là người tốt mà - Thu bảo, tay vẫn cầm con cá.
- Con thôi ngay đi. Làm sao con biết cậu ta không có mục đích gì khi qua lại với con ? Con ngây thơ lắm. Chẳng có kẻ giàu nào bỗng dưng lại muốn giao lưu với người nghèo như chúng ta đâu.
- Thưa bác, nếu bác đã nghĩ cháu như vậy thì cháu về đây ạ.
Đông bỏ đi.
- Anh Đông !
Thu định chạy theo, liền bị Huy nắm tay lại.
- Bố em nói đúng đấy. Lũ nhà giàu ấy không ai tốt đâu.
- Đúng vậy. Con nghe lời bố đi. Đừng qua lại với hắn nữa – Bố Thu tiếp lời. 
Thế nhưng, sau bữa ăn, Thu vẫn trốn bố gọi điện cho Đông.
- Anh Đông, anh đừng giận bố em nhé – Thu nói.
- Anh thật sự không hiểu. Tại sao bố em lại nghĩ tất cả những người giàu đều là người xấu ?
- Chắc tại bố em lo lắng cho em nên mới như vậy đấy. Bố em sợ anh lợi dụng em.
- Lợi dụng ?
- Vâng. Nhưng anh đừng giận. Em có cách này không biết có được không ? Anh hãy kiếm một người nào đó giả làm người yêu của anh rồi đến gặp bố em. Như thế, bố em sẽ không nghĩ anh lợi dụng em nữa. Mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ thôi.
- Chuyện này khó lắm, Thu biết không ? Có lẽ, anh sẽ phải suy nghĩ đã.
- Vậy anh suy nghĩ đi nhé. Sau đó nói cho em biết quyết định của anh.
Thu đã dập máy. Đông nghĩ rất rối. “Biết lấy ai giả làm người yêu bây giờ ?”. Đông lẩm bẩm. Anh quyết định gọi cho Khánh. Hai người ngồi ở quán uống cà phê.
Khánh là anh chàng to béo ục ịch, học cùng lớp với Đông. Khánh nghe Đông nói xong, bảo :
- Buồn cười thật ! Sao cậu lại phải băn khoăn ? Chỉ cần cậu con ông chủ tịch ngân hàng VietBank hô một cái là có cả một hàng dài các em xinh đẹp xin được chết cơ mà.
- Cậu không hiểu ý tớ nói sao ? Cần phải người quen biết và tin cậy mới được.
Khánh gãi đầu :
- Vậy thì chỉ có Xuân hoặc Hạ thôi. Xuân là người thích trưng diện, tính tình hơi kiêu căng. Còn Hạ thì...
Đông vội ngắt lời :
- Hạ mà cậu cũng nghĩ ra được. Cô ta đâu có phải là đàn bà. 
- Sao cậu gay gắt thế ? Tớ thấy cô ấy cũng dễ thương đấy chứ.
- Dễ thương ? Cậu gọi hành động đổ cả xô nước vào người tớ là dễ thương à ?
- Sao ? Cô ấy đổ cả xô nước vào người cậu à. Chuyện xảy ra khi nào vậy ? Kể cho tớ nghe đi.
- Thôi đi ông tướng. Tớ không đùa đâu.
- Được rồi. Không phải nóng thế đâu – Khánh vỗ vai Đông – Cậu thử hỏi ý kiến Xuân đi vậy. Cô nàng có vẻ thích cậu đấy. Chắc là được thôi. Thế nhé.
Ngày hôm sau, chạy bộ ngang qua cửa hàng quần áo Foci, Đông thấy bóng Xuân thấp thoáng trong cửa hiệu. Anh liền dừng lại và đi vào.
- Chào Xuân ! - Đông nói.
- Chào anh Đông ! Bất ngờ quá. Anh cũng vào cửa hiệu xem quần áo sao ? – Xuân vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên.
- Vâng. Cô Xuân tới đây lâu chưa ?
- Em cũng vừa đến thôi. Em đang chọn bộ váy dạ hội mới. Mấy cái váy khác ở nhà đã lỗi thời cả rồi.
Rồi Xuân lấy một chiếc váy hồng ướm lên người, hỏi Đông :
- Anh thấy cái váy nào thế nào ? Em thấy nó cũng khá đẹp.
- Đúng vậy. Có lẽ cô Xuân mặc váy nào cũng đẹp.
- Thật không ạ ? Vậy em sẽ chọn chiếc váy này. Em còn muốn mua cả đôi guốc nữa. Anh đi chọn với em nhé.
Đến lúc ra thanh toán tiền, Xuân rút ví tiền ra rồi hỏi chị bán hàng :
- Bao nhiêu vậy ?
Đông vội gạt tay Xuân xuống :
- Đi mua sắm sao lại để cô Xuân trả tiền được. Hết bao nhiêu tiền hả chị để tôi trả ? 
Đông và Xuân cùng đi ra ngoài. Họ ngồi ở ghế đá trên hè đường ăn kem.
Một người ăn xin đi ngang qua :
- Xin ông bà hãy bố thí cho con ạ.
- Cút đi ! Tao không có tiền cho chúng mày đâu – Xuân gắt.
Nhưng Đông thấy thương hại, liền cho người ăn xin đó đồng mười nghìn. Người ăn xin vẫn chưa đi, quanh quẩn phía Xuân.
- Xin bà bố thí cho con ạ. Nhà con khó khăn lắm !
Tay áo của người ăn xin quệt vào người Xuân. Cô giãy nảy lên :
- Đồ bẩn thỉu ! Mày làm cái gì thế ? Áo của tao còn đáng giá hơn cả mạng mày đấy. Mày có tiền đền được không ?
Rồi Xuân đẩy hắn ngã ra đường. Cô còn định giơ chân đá hắn nữa, bỗng bị Đông ngăn lại :
- Thôi đi, Xuân.
Đông đỡ người ăn xin đứng dậy, cho hắn thêm tiền rồi giục đi. 
Đến lúc này, Đông không thể chịu đựng nổi nữa. Anh nói :
- Xin lỗi cô Xuân nhé. Tôi có việc phải về bây giờ.
Đông ù té chạy. Xuân hết sức ngạc nhiên.
- Anh Đông ! Chờ em đã ! – Xuân nói với theo.
Thấy Đông vẫn không quay lại, Xuân bực tức, ném que kem đang ăn dở xuống đất.
Đợi ở trong quán cà phê, trông thấy Đông đi tới, Khánh hỏi :
- Thế nào ? Ổn cả chứ. Xuân có đồng ý không ?
- Tớ chưa nói - Đông ngồi xuống ghế, uống nước, bảo.
- Sao cậu lại không nói ?
- Cậu có tưởng tượng nổi không ? Xuân có thể mua cả chục chiếc váy trong một tháng nhưng lại không thèm bỏ một đồng nào cho kẻ ăn mày. Đã thế, cô ta còn đẩy hắn ngã nữa.
- Thật như thế sao ? Mua cả chục chiếc váy trong một tháng ?
- Tớ không đùa đâu. Nếu cô ta đã đối xử với người ăn xin như vậy thì sẽ không đời nào chịu theo tớ sang nhà Thu ở khu trọ nghèo ấy đâu. 
- Kể ra cậu nói cũng đúng. Hay là cậu lại nhờ Hạ thử xem. Hạ không giống tính Thu đâu. Cô ấy không coi trọng giàu nghèo.
- Nhưng từ trước đến nay tớ và Hạ như nước với lửa, vốn không ưa gì nhau. Chắc gì cô ấy đã chịu giúp.
- Thôi nào, cậu phải thử thì mới biết chứ.
Sáng hôm ấy, ở trường, vào giờ ra chơi, Đông mang hai cốc cà phê đến chỗ Hạ đang ngồi bên ghế đá.
- Sao lại ngồi một mình ưu tư ở đây vậy ? - Đông hỏi.
- Kệ tôi, liên quan gì đến anh – Hạ hếch mặt nói.
- Cho cô này. Xin lỗi cô về chuyện hôm trước - Đông đưa một cốc cà phê cho Hạ, bảo.
Hạ ngạc nhiên cầm lấy cốc cà phê, rồi sờ vào trán Đông :
- Sao thế ? Hôm nay, anh lại ấm đầu à ? Sao tự nhiên lại tốt với tôi vậy ?
- Tôi vẫn bình thường thôi mà.
- Tôi không tin. Hay là cốc cà phê này có vấn đề ? Nó không uống được phải không ? – Hạ nhìn chăm chú vào cốc cà phê.
- Sao lúc nào cô cũng nghĩ tôi xấu xa như vậy chứ ? Cô không uống thì thôi – Đông định giằng lấy cốc cà phê từ tay Hạ.
- Tôi chỉ hỏi vậy thôi. Anh nóng thế làm gì ? Tôi uống vậy, được chưa ? – Hạ cởi tay Đông ra, đưa cốc cà phê lên miệng, uống hết một hơi.
- Cà phê ngon thật ! Tuyệt đấy ! – Hạ nói.
- Sao cô uống nhanh vậy ? Miệng còn dính cà phê kia kìa - Đông rút khăn tay của anh ra lau vết cà phê trên miệng cho Hạ.
- Cảm ơn anh – Hạ bảo – Anh cũng không hoàn toàn xấu đâu. Nhưng chắc chắn là có chuyện gì đó phải không ? Có chuyện gì anh nói đi.
- À, thực ra tôi cũng muốn nhờ cô một chuyện. 
- Biết ngay mà. Nhưng nếu là đánh nhau thì tôi không thể. Tôi chỉ nhảy hip hop thế thôi, chứ võ vẽ thì tôi chẳng biết gì đâu. Mà... anh đánh nhau với ai à ?
- Tôi không nhờ cô đánh nhau.
- Vậy thì chuyện gì ? Hay đi hát ? Được thôi. Anh cho địa chỉ đi, tôi sẽ đến đúng giờ và quyết sẽ không lấy một đồng nào. Anh đã trả tiền cho tôi cốc cà phê này rồi mà.
- Cũng không phải chuyện đó.
- Rốt cuộc là chuyện gì ? Anh làm tôi tò mò quá đấy.
- Cô có thể giả làm người yêu của tôi không ?
- Người yêu – Hạ trợn tròn mắt – Của anh ?
- Nói khẽ thôi chứ - Đông bịt miệng Hạ lại - Phải. Tôi nhờ cô đấy. 
Hạ bỏ tay Đông ra, bỗng cười lên ha hả.
Đông bảo :
- Tôi nói thật đấy. Cô cười khẽ thôi chứ. 
Hạ thôi không cười nữa, nói :
- Này anh, anh bảo tôi đi đánh nhau hay đi hát cũng được. Nhưng làm người yêu của anh thì khó quá. Anh cũng biết tính tôi chẳng bao giờ nhu mì được mà. Bà mẹ chồng nào có thể chấp nhận được một đứa con dâu như tôi chứ.
- Thì cô sửa tính cách đó đi. Dù sao nó cũng chẳng hay lắm.
- Anh nói cái gì thế ? Anh có thích tôi cho anh một quả đấm này không? – Hạ giơ tay ra.
Đông gạt tay Hạ xuống.
- Sao cô cứ hơi tí là doạ đánh đấm người khác vậy ?
- Chỉ anh thôi.
- Đúng đấy. Nhất là cô rất thích gây sự với tôi. Hay là cô thích tôi ?
- Cái gì ? Anh ăn nói cho cẩn thận một chút đi. Anh đang nhờ tôi cơ mà.
- Ừ, đấy. Suýt nữa thì tôi quên. Cô không phải gặp mẹ tôi đâu. Cô chỉ cần đến cùng tôi gặp một người để làm sáng tỏ mọi chuyện thôi.
- Ai vậy ?
- Chúng ta sẽ thảo luận kế hoạch này sau. Chiều nay, gặp nhau ở ban công hai nhà, ok ?
- Đúng là đồ rách việc – Hạ lẩm bẩm.
- Cô bảo cái gì thế ?
- Không có gì đâu.
Chiều hôm đó, Hạ đi ra ban công trước. Sau đó, Đông mới lò dò bước ra ban công.
- Ê ! - Đông hét lên.
- Anh làm tôi giật cả mình. Tôi có phải tên là “ê” đâu.
- Được rồi.
- Sao ? Có chuyện gì thì anh nói mau đi.
- Thế này, cô chỉ cần nói như bản viết tay tôi đã thảo sẵn trong này là được.
Hạ với tay sang lấy tờ giấy A4 bị gấp làm đôi mà Đông đưa. Cô nhẩm đọc rồi bảo :
- Anh cũng có khiếu văn chương đấy nhỉ. Mà phải nói tất cả những câu này à ?
- Tất nhiên rồi. Cô không nói như thế thì ai mà hiểu được.
- Thế để tôi học thuộc đã. Nhưng mà tôi hỏi thật nhé, tổng kết văn cấp ba anh được mấy phẩy thế ? Tôi quên rồi.
- Cô lại định giở cái trò gì ra vậy ? Chỉ cần cô làm đúng như vậy thôi, hỏi nhiều thế làm gì.
- Tò mò thì hỏi chứ làm sao ? Nhưng anh vốn chẳng có cảm tình gì với tôi cơ mà. Sao tự nhiên lại nhờ tôi chuyện này vậy ?
- Tôi đâu có ghét cô. Tôi chỉ ghét tính của cô thôi - Đông nhìn sang chiếc xô đựng nước tưới cây nhà Hạ - Đừng có đổ nước vào người tôi như hôm trước đấy.
- Anh là đồ bất lịch sự – Hạ hầm hầm bước vào nhà, đóng sập cửa lại.
- Ấy ! - Đông nói với sang – Chỉ có vậy mà cô đã bỏ đi sao ?
Quan sát Hạ ở trên sân khấu, Hiếu thấy cô không tập trung. Sau giờ diễn, anh ngồi xuống sát cạnh Hạ lúc này đang ngồi xếp lại trang phục bỏ vào trong túi xách.
- Sao thế Hạ ? Hôm nay, cậu không tập trung lắm.
- Tớ đang lo lắng.
- Có chuyện gì vậy, nói cho tớ biết được không ?
- Chuyện này không biết có đúng không ? Tớ không muốn lừa dối. Nhưng tớ cũng không thể không giúp được.
- Là chuyện gì vậy ?
- Thôi, đi uống rượu với tớ, rồi tớ sẽ kể.
Hạ và Hiếu cùng ra quán rượu. Hạ ngà ngà say, nằm gục mặt xuống bàn. Cô nói :
- Tớ ngủ đây. Cậu cứ về trước đi nhé.
- Lại say rồi – Hiếu bảo - Để tớ cõng cậu về vậy.
Hiếu trả tiền ông chủ quán, rồi vắt tay Hạ vào cổ mình, cõng lên vai. Anh nói :
- Cậu đúng là đồ ngốc !
Ngồi trong phòng, gọi điện cho Hạ thì mẹ Hạ bảo cô vẫn chưa về, Đông liền ra ngoài đường đứng đợi. Gió hiu hiu thổi. Mùi hoa thiên lí thoảng qua đưa lại hương thơm mát. Chợt thấy Hạ được ai đó cõng trên vai, còn bản thân thì say bí tỉ, Đông liền chạy lại, hỏi :
- Cô Hạ sao vậy ?
Hiếu nhìn thấy Đông, ngạc nhiên :
- Anh là...
- Tôi là Đông, ở gần nhà Hạ - Đông nói – Anh là thành viên cùng nhóm với cô ấy phải không ? Rốt cuộc thì cô ấy sao vậy ?
 - À, Hạ nói với tôi chuyện của anh rồi. Hoá ra anh là Đông đấy. Cô ấy uống rượu say thôi. Chuyện này cũng đâu có gì lạ.
- Cô ta còn bê bối đến mức này nữa sao ? Thật là... - Đông kéo tay Hạ sang vai của mình rồi bảo – Anh để tôi đưa cô ấy về cho. Anh cứ về trước đi.
Lúc này, Hạ đã tỉnh. Cô nhìn thấy mờ mờ trước mắt hình ảnh của Đông và Hiếu. Cô bỏ tay ra khỏi vai Đông :
- Sao hai người lại ở đây thế ? Mà tôi đang ở đâu thế này ?
- Để tớ đưa cậu vào nhà, Hạ - Hiếu nói.
Hạ quay sang nhìn Đông, rồi ngoảnh lại bảo với Hiếu :
- Tớ có chân cơ mà, sao lại phải ai đưa đi đâu chứ ?
- Cậu đang say mà, không biết đường về nhà đâu – Hiếu đỡ lấy Hạ lúc cô suýt nữa thì đổ ập vào người mình.
Thấy cảnh tượng ấy, Đông bảo :
- Đúng là say như chết, chả còn biết cái gì nữa.
Nghe Đông nói, Hạ đứng thẳng người dậy, lên giọng :
- Này anh Đông, tôi nhận ra anh đấy. Sáng mai tôi tỉnh, anh cứ liệu hồn với tôi. Tôi tự về được, không cần ai cả.
Hạ bước đi lảo đảo, mấy lần suýt ngã chúi xuống đất. Hiếu phải dìu Hạ về tới tận nhà. Đông đi theo sau, lẩm bẩm : “Không thể chịu đựng nổi. Cô có đúng là con gái không vậy ?”.
Sáng hôm sau, Hạ đứng vươn vai ngoài ban công, cố hít một hơi thật sâu bầu không khí trong trẻo của buổi sớm mai. Nắng lúc này chiếu nghiêng nghiêng qua nóc nhà. Nắng vàng tươi và lấp lánh. Vừa hay, Đông cũng bước ra ban công nhà mình. Thấy Hạ, Đông hỏi :
- Sao hôm qua cô lại uống rượu say thế ?
Hạ ngoảnh lại bảo :
- Chả có liên quan gì đến anh cả.
- Tất nhiên là không liên quan đến tôi rồi. Nghe bảo hôm nào cô cũng uống rượu say như thế. Cô là một “con sâu rượu”.
- Anh Đông này, anh tưởng tôi chỉ là “con sâu rượu” thôi sao ? “Sâu rượu” cũng phải gọi tôi là “cụ” đấy.
- Sao cô căng thẳng vậy, phải nói quá lên làm gì. Mà lần sau có uống rượu thì gọi tôi đi cùng. Cô đừng có làm phiền người ta cõng về như thế nữa. 
- Tôi làm phiền đến thế sao ? Nhưng đó là bạn thân của tôi trong nhóm nhảy cơ mà.
- Bạn thân thì cũng phải có người yêu chứ ? Cô không sợ người yêu anh ta ghen à ? Cô đúng là chẳng biết nghĩ gì cả. Đầu óc cô toàn làm bằng bã đậu sao ?
- Đầu óc anh mới làm bằng bã đậu. Cậu ta chưa có người yêu. Mà người ta chưa lo, anh lo lắng làm gì ?
- Tôi có lòng tốt muốn nhắc cô. Cô không muốn hiểu thì thôi.
- Được rồi. Tôi chả dám làm phiền ai nữa. Chuyện tôi tôi chịu, thế đã được chưa ?
- Được rồi.
Buổi chiều hôm ấy, Đông đưa Hạ đến gặp bố của Thu. Đông giới thiệu Hạ là bạn gái của anh. Bố Thu có vẻ vẫn chưa tin. Ông vẫn muốn thử. Ông hỏi Hạ :
- Cô và cậu Đông yêu nhau chắc cũng đã lâu rồi phải không ?
- Dạ - Hạ gật đầu cho qua chuyện. Đông nói thêm vào :
- Chúng cháu yêu nhau cũng được một thời gian dài rồi bác ạ. Cô ấy rất dễ thương nên cháu đã yêu ngay từ lần đầu gặp mặt.
Hạ ghé vào tai Đông nói nhỏ :
- Này, hoá ra anh thích tôi từ lúc hai chúng ta còn chưa cai sữa à ?
- Cô đừng nói nhiều nào - Đông thì thầm, thúc tay vào sườn Hạ.
Hạ định kêu lên oai oái, liền bị Đông lấy tay bịt mồm lại, nói khẽ : “Cô yên lặng chút đi”. “Về nhà anh sẽ biết tay tôi” – Hạ bảo.
- Hai cháu sao thế ? – Trông thấy Đông và Hạ như vậy, bố Thu ngạc nhiên hỏi.
- Dạ, chúng cháu vẫn hay đùa nhau như thế đấy ạ. Anh Đông rất thích bịt miệng cháu lại. Còn cháu thì lúc nào cũng rất yêu thương anh ấy – Hạ nói.
- Thế à ? Có vẻ hay đấy nhỉ ? – Bố Thu mỉm cười.
Thu vừa ra chợ mua thức ăn về nấu bữa tối, biết Đông và Hạ đến liền bước vội vào nhà. Bố Thu vẫy tay Thu lại :
- Con vào đây đi. Cậu Đông dẫn người yêu đến đây này. Con có biết không ?
Thu liền vui mừng nói :
- Em đã bảo anh Đông mấy lần là mời chị ấy đến đây chơi mà. Hôm nay, anh mới chịu dẫn đến. Dạo trước, em chỉ thấy chị trên ti vi thôi. Chị xinh thật đấy !
- Cảm ơn em – Hạ bảo – Nhưng anh Đông chưa bao giờ khen chị như vậy cả.
Đông thất vọng vì cứ y như rằng nói câu gì là Hạ lại làm hỏng mọi chuyện trong câu ấy. Thu cố chữa cháy trước mặt bố :
- Chắc là anh ấy khen chị theo một cách riêng rất đặc biệt phải không ?
Đông ngoảnh lại nói với Hạ :
- Em gật đầu đi chứ.
- À, ừ. Chắc vậy - Hạ gật đầu như một cái máy.
Bố Thu giữ Đông và Hạ ở lại ăn cơm. Ông thấy rất kì lạ khi trong bữa ăn hai người cứ hậm hực với nhau. Hạ định nói câu gì là Đông lại giậm vào chân Hạ, không cho nói. Cô cũng bực mình, giậm lại chân Đông. Sau bữa ăn, lúc mọi người ngồi uống nước, bố Thu bảo :
- Nãy bác thấy hai đứa lại xưng nhau là tôi và anh là sao thế ? Chả lẽ những người yêu nhau bây giờ đều gọi như vậy cả sao ?
Đông đã cố ngăn lại, nhưng Hạ vẫn cứ nói :
- Dạ, vâng. Thật ra gọi như thế cho bình đẳng bác ạ.
- Dạ, không phải đâu. Chắc bác nghe nhầm thôi ạ - Đông bào chữa lại.
- Bác không nghe nhầm. Hai cháu không phải là người yêu của nhau – Bố Thu bỗng đứng dậy - Những người nhà giàu như cháu bác không lạ gì cả. Từ giờ, cháu đừng bao giờ đến đây nữa. Thế là đủ rồi.
- Bác...
Thu cũng bảo :
- Bố, họ đúng là một đôi mà.
- Con thôi ngay đi. Lại còn định “múa rìu qua mắt thợ” sao ? Ta đã chừng này tuổi rồi mà còn không biết à ? – Bố Thu mắng.
- Cháu nghĩ bác không biết một chuyện đấy ạ - Lần này, Hạ cất tiếng – Bác chỉ suy nghĩ một chiều, rồi cho rằng những người giàu có ai cũng xấu xa, cũng muốn lợi dụng người khác cả. Cháu cũng không muốn lừa dối nữa. Đúng là giữa cháu và anh Đông không có chuyện gì cả. Nhưng cậu ấy thật sự rất tốt và muốn làm bạn với con gái bác. Chẳng lẽ chỉ vì khoảng cách giàu nghèo mà họ không được làm bạn với nhau sao ạ ? Sao bác lại ích kỉ vậy ạ ? Thu là con gái bác cơ mà. Con gái mình mà bác cũng không hiểu hay sao ?
Rồi Hạ cảm ơn bố Thu vì bữa tối và xin đi về. Bố Thu bỗng nói :
- Khoan đã. Bác xin lỗi. Bác đã hiểu mọi chuyện rồi. Các cháu nói đúng. Bác là người thật ích kỉ. Bác đã không hiểu được cảm nhận của con gái mình. Bác chỉ biết ngăn cấm nó mà thôi.
- Bố... – Thu bảo.
- Bố cũng xin lỗi con. Con đã biết biết nhìn người rồi đấy. Vì con mà cậu Đông đã phải nghĩ ra cái cách này chứng tỏ cậu ấy rất thật lòng với con. Con hãy biết trân trọng cả hai người.
- Vâng ạ. Con sẽ nghe lời bố – Thu vui mừng nói.
Đi cùng Hạ về nhà, Đông bảo :
- Cảm ơn cô vì mọi chuyện.
- Thế mà nãy giờ tôi cứ tưởng anh không cho tôi một trận là may đấy. Tôi làm hỏng việc của anh mà.
- Cô đâu có cố tình. Mọi chuyện lại còn tuyệt vời hơn cả tôi tưởng nữa.
- Phải rồi. Bởi vì anh thích Thu mà, đúng không ?
- Cô nói gì thế ? Sao tự nhiên lại bảo vậy chứ ?
- Đừng có tưởng tôi không biết. Anh nói dối chỉ càng khiến người khác đau lòng thôi. Tôi vào đây - Đã đến trước cửa nhà, Hạ mở cổng bước vào trong.
Chờ cho Hạ vào hẳn, Đông mới bước về. Anh hơi băn khoăn : “Hạ nói vậy nghĩa là sao ?”.
Hạ mở cửa sổ cho ánh trăng rọi vào đầu giường. Cô thấy lòng mình vu vơ, vương những sợi tơ nhè nhẹ của nỗi buồn đến chẳng rõ. Đông cũng mở cửa sổ phòng anh ra, trông thấy Hạ định gọi, nhưng cô đã tắt đèn đi ngủ. “Sao cô ấy lại có vẻ buồn ? Sao cô ấy không vui ? Sao thế ?” - Đông nghĩ.
Đông ngồi xuống ghế đá sát cạnh Hạ ở trường học, bảo :
- Cô thật là lạ !
- Anh để yên cho tôi học đi – Hạ đưa quyển sách đang cầm trên tay lên ngang tầm mắt, rồi lẩm nhẩm đọc.
- Được rồi. Tôi cũng phải học chứ, đâu phải mỗi mình cô học - Đông nói.
- Vậy anh còn đứng đây làm phiền tôi làm gì ? – Hạ hỏi.
- Vậy tôi về lớp đây, không phiền cô nữa.
- Được. Chào anh !
- Nhưng trước khi về, tôi muốn hỏi cô một chuyện.
- Chuyện gì ?
- Sao tự nhiên cô lại giận tôi ?
- Tôi giận lúc nào ? Anh đừng có nói linh tinh.
- Tôi không tin.
- Tuỳ anh thôi.
- Có chuyện gì giận tôi thì nói cho tôi biết, tôi sẽ sửa chữa.
- Này, anh không phải sửa chữa cái gì cả. Anh có muốn cũng không làm khác được đâu.
- Tôi chẳng hiểu gì cả - Đông lắc đầu, bảo.
- Sao anh lắm chuyện thế nhỉ ? Đã bảo để tôi yên rồi cơ mà.
- Thôi vậy. Chúng ta sẽ nói chuyện này sau. À, chiều nay tôi đá bóng đấy. Cô đi cổ vũ nhé - Đông đứng dậy, nói. 
- Mấy giờ chiều ?
- Độ hai giờ.
- Còn buổi tập của tôi thì sao ? Chiều nay tôi còn phải tập luyện nữa. Mà anh gọi cho Thu, nói với cô ấy chưa ? 
- Tôi gọi rồi. Nhưng bỏ một buổi tập cũng có sao đâu ?
- Không được. Thầy dạy vũ đạo của tôi khó tính lắm. Anh cũng có Thu cổ vũ rồi còn gì.
- Cô nói thế thì thôi. Nhưng tôi tưởng cô không sợ ai cả chứ.
- Ai bảo thế ?
- Thì cô hung dữ như vậy, người khác chẳng sợ thì thôi. Ai mà dám để cô phải sợ chứ. Cô chẳng giống phụ nữ chút nào. 
Hạ nắm chặt tay lại, tức tối bảo :
- Anh ăn nói cho cẩn thận đấy.
Hạ có mặt ở buổi tập vũ đạo mà cứ nhấp nha nhấp nhổm không yên. Thầy Minh quát :
- Cô làm sao thế hả ? Ngồi lên tổ kiến đấy à ?
- Dạ không ạ. Chỉ là em... – Hạ ấp úng.
- Làm sao ? Muốn xin tôi về sớm chứ gì ?
- Dạ vâng ạ - Hạ mừng rỡ nói.
Hiếu liền thúc vào cánh tay Hạ :
- Cậu nói cái gì linh tinh vậy ? Muốn ăn đòn sao ?
Hạ chưa kịp nói gì, thầy Minh đã mỉm cười :
- Cô Hạ này, có chuyện này tôi phải nói với cô mới được.
- Dạ, thầy cứ nói đi ạ - Hạ tái mét mặt.
- Cô to gan lắm, nhưng đừng có mơ. Không đời nào tôi cho cô về sớm dù chỉ một giây đâu, nhớ chưa ?
- Dạ vâng – Hạ tỏ ra thất vọng.
- Chưa hết. Tôi cảnh cáo cô lần sau còn mở miệng nói với tôi như thế, cô sẽ ăn đòn ngay, biết chưa ? Bây giờ, quì xuống đất cho tôi. Khi nào tôi cho phép thì mới được đứng dậy.
Hiếu vội xin cho Hạ :
- Thưa thầy, Hạ mới phạm lỗi lần đầu, xin thầy tha cho bạn ấy ạ. Em sẽ quì thay cho bạn ấy, có được không ạ ?
- Cái gì ? Cậu cao thượng quá nhỉ - Thầy Minh bảo - Đầu gối cậu làm bằng thép hay sao mà đòi quì thay. Đây là hình phạt của tôi cho những người nào muốn trốn tập. Cậu định phá qui tắc đấy à ?
- Dạ, em không dám. Em chỉ muốn xin thầy tha cho Hạ thôi ạ.
- Tôi không nói với cậu nữa - Thầy Minh gắt - Cậu vào tập luyện cùng đội ngay. Cô Hạ, quì xuống.
Hạ vội quì xuống đất. Mặc cho Hiếu vẫn tiếp tục năn nỉ xin tha, thầy Minh vẫn bỏ ngoài tai. Hạ nói với Hiếu :
- Tớ có lỗi phải chịu phạt. Cậu không phải xin cho tớ đâu.
- Cô biết thế là tốt đấy. Tôi tin rằng lần sau cô sẽ không tái phạm nữa. Nào, các em, chúng ta tập tiếp. Hà My, tay phải dẻo lên chứ ? Cứng quá - Thầy Minh nói. 
Tập độ nửa tiếng sau, thầy Minh cho nghỉ giữa giờ. Thầy đi ra ngoài uống nước. Hiếu bước lại chỗ Hạ.
- Tự nhiên Hạ lại muốn nghỉ sớm là sao vậy ? Biết là thầy khó tính rồi mà - Hiếu nói – Quì nãy giờ chắc là chân mỏi lắm phải không ? 
- Không sao đâu. Lúc nãy cảm ơn cậu vì đã bênh vực cho tớ.
- Không phải cảm ơn đâu. Ai bảo tớ lại... Nhưng rốt cuộc là lí do gì ?
- Vì tớ muốn đến cổ vũ cho một người nên muốn về sớm thôi.
- Cậu thật là... – Hiếu gõ vào đầu Hạ - Ngốc thế không biết. Người đó mà biết cậu phải chịu quì như thế này chắc là cảm động đến chảy nước mắt đấy.
- Có gì đâu. Chỉ tiếc là tớ không được đi xem thôi. 
Lúc ấy, ở sân vận động của trường, Đông đang đứng nói chuyện với Thu.
- Thu đến sớm thật đấy - Đông nói.
- Em muốn đến sớm để còn gặp anh nói chuyện và chúc cho anh may mắn trong trận đấu – Thu bảo.
- Cảm ơn Thu nhiều.
Bỗng có tiếng nói ở sau lưng cất lên làm hai người giật mình ngoảnh lại.
- Anh Đông ! Lát nữa anh đá phải không ? Em vừa mới biết nên vội đến đây ngay – Là tiếng của Xuân. Cô nàng ăn mặc rất lộng lẫy, làm cho những người xem khác cứ ngước nhìn mãi mà trầm trồ. 
- Ừ. Xuân đến đấy à ? Bất ngờ quá. Thôi, Thu và Xuân nói chuyện với nhau nhé. Tôi đi vào cùng đội bóng đây.
- Vâng – Thu và Xuân cùng bảo.
Đông bước vào chỗ đội bóng đang khởi động để chuẩn bị ra sân. Anh cố ngước lên khán đài để tìm một lần nữa, nhưng không thấy Hạ đâu. Đông nói một mình : “Cô ta bảo không đến, thế mà không đến thật”.      
Tan tập, Hạ đi về cùng với Hiếu. Chân cô phải quì suốt cả buổi, nên đau ê ẩm. Hiếu phải dìu Hạ về. Đến trước cửa nhà, Hạ bảo :
- Cảm ơn cậu.
- Không có gì đâu. Cậu vào nhà đi.
Đông đi qua nhà Hạ, trông thấy Hạ đang chào tạm biệt cậu bạn cùng nhóm nhảy, hai tay ôm đầu gối, liền đến nói :
- Cô Hạ ! Chân làm sao thế kia ?
Hạ ngước lên ngạc nhiên :
- Anh đấy à ?
- Rốt cuộc thì chân cô sao thế ?
Hiếu định nói nhưng Hạ ngăn lại, bảo :
- Không sao đâu. Hôm nay anh đá thế nào ? Không đến xem anh thi đấu được, tôi thấy tiếc lắm.
- Cũng bình thường thôi mà. Cô không đến xem cũng được. Nhưng chân cô thật sự không sao đấy chứ ?
Hạ lắc đầu :
- Không. Không sao. Anh cứ về nhà đi.
- Vậy được. Chào hai người. Tôi về đây.
Đông trở vào nhà. Sau khi tạm biệt Đông và Hiếu, Hạ cũng bước vào bên trong. Tắm xong, thấy điện thoại reo trong phòng, Hạ cầm máy lên nghe:
- Alô.
- Cô đau chân thế nào ? Đã xoa dầu chưa ? Cô là con gái thì phải cẩn thận chứ - Đông nói ở đầu máy bên kia.
- Tôi xoa dầu rồi. Tôi cũng đã bảo không sao rồi mà. Anh lo lắng cho tôi làm gì ? Làm vậy tôi tổn thọ lắm.
- Cô buồn cười thật đấy. Tôi đâu có muốn cô chết sớm chứ. Nó đâu có lợi gì cho tôi.
- Được rồi. Tôi gác máy đây.
Hạ đặt máy điện thoại xuống, lững thững đi ra phòng khách. Trông thấy con, mẹ Hạ gọi lại bảo :
- Của con này – Bà đưa cho Hạ một hộp Salonpas - Đông nhờ mẹ đưa cho con đấy.
- Anh ta đưa đến lúc nào vậy mẹ ? – Hạ không khỏi ngạc nhiên.
- Lúc con đi tắm. Con có đi đứng gì cũng phải cẩn thận chứ.
- Dạ.
“Anh ta làm vậy là thế nào ?” – Hạ băn khoăn tự hỏi.
Hạ lại gặp Đông ở trên trường. Cô hỏi về trận đá bóng :
- Hôm qua Thu có đến xem anh đá không ?
- Ừ, có.
- Chắc là anh vui lắm nhỉ ?
- Sao ? À, tất nhiên là vui rồi. Cả Xuân cũng đến nữa.
- Vậy à ?
- Tự nhiên cô lại hỏi chuyện đó để làm gì thế ?
- Không có gì đâu.
- Chân cô có vẻ khỏi nhanh đấy nhỉ ? Có thật hôm qua cô bị ngã không đấy ?
- Chân tôi khỏi rồi. Tôi chỉ quì nhiều thôi chứ tôi đâu có bị ngã gì.
- Sao cô lại phải quì ?
- Đó là chuyện của tôi. Anh không phải quan tâm.
- Thế cô bị phạt à ? Ai phạt cô ?
- Tôi đánh nhau nên bị phạt. Được chưa nào !
- Con gái thì không được đánh nhau. Ai ức hiếp cô lần sau gọi tôi đến tôi cho hắn một trận. Tôi vẫn đang học lớp karate đấy.
Hạ cười nhếch mép :
- Vớ vẩn ! Tôi chưa kịp nhờ thì anh đã biến mất dạng rồi ấy chứ. 
Thấy Đông nhìn mình rất lạ, Hạ hơi hoảng :
- Tôi xin lỗi. Sao anh nhìn tôi dữ tợn thế ?
- Tôi không muốn nói với cô nữa.
Đông đùng đùng bỏ đi. Hạ chạy vội theo, vấp ngã.
- Anh Đông ! – Cô gọi.
Đông ngoảnh lại, thấy Hạ ngã, liền chạy đến, dìu cô đứng dậy, đưa vào trong lớp.
- Cô không bao giờ chịu cẩn thận là sao vậy ? - Đông trách.
Hết giờ học, Đông cõng Hạ về nhà. Trên đường đi, Đông nói :
- Chân cô đau thế này, làm sao nhảy nhót được gì nữa.
- Tôi sẽ nghỉ ở nhà. Khi nào đỡ đau, tôi lại tham gia luyện tập – Hạ bảo.
- Thôi, đừng nghỉ ở nhà. Ở nhà buồn lắm. Mai chủ nhật, nghỉ học, tôi sẽ mang xe sang rủ cô đi chơi.
- Chân tôi đau thế này, đi làm sao được.
- Được. Cứ yên tâm.
Sáng sớm hôm sau, Đông bấm chuông cửa nhà Hạ. Đông đỡ Hạ lên xe rồi để túi đồ vào phía sau cốp xe. Hai người đến một bãi cỏ rộng. Trời cao và xanh đến lạ.
Đông đưa cho Hạ lon nước ngọt, nói :
- Cô uống đi.
- Cảm ơn anh – Hạ cầm lấy lon nước ngọt, bật nắp ra uống.
- Thật ra, có lúc tôi rất sợ cô - Đông bảo.
- Tôi cũng có cảm giác như vậy. Nhưng tôi không hiểu. Anh học võ, còn tôi thì không. Tôi chỉ khua nhăng múa quậy, vậy mà anh vẫn sợ tôi sao ? Thật là lạ.
- Cái gì cũng có nguyên nhân cả. Để tôi nói cho cô biết. Cô có còn nhớ hồi chúng ta học cùng lớp bốn không ? Cô từng bị trượt trong kì thi Học sinh giỏi quận mà ai cũng bảo cô chắc chắn đỗ. Vậy mà tôi không thấy cô khóc, cô không buồn một chút nào. Cô khác hẳn những người khác.
- Điều này thì liên quan gì ?
- Cô không giống con gái chút nào, nên tôi thấy sợ chứ sao ?
- Thế mà anh cũng để bụng được lâu thật đấy. Chả lẽ tôi phải khóc thì anh mới hài lòng à ?
- Không phải vậy. Nhưng cô buồn thì cứ khóc. Sao phải giấu giếm mình? Cô thật là kì lạ.
- Anh... – Hạ giơ nắm đấm ra, bị Đông gạt xuống.
- Bây giờ, tôi không sợ cô nữa đâu - Đông nói – Ngược lại, tôi còn muốn bảo vệ cho cô. Tôi không muốn nhìn thấy cô buồn vì bất cứ chuyện gì.
- Anh đừng có gây sự với tôi nữa thì tôi sẽ không buồn đâu.
- Hoá ra, cô chỉ buồn vì tôi thôi à ? Tôi tưởng cô không thích tôi cơ mà.
- Anh nói cái gì ? Tôi cho anh nói lại lần nữa đấy.
- Thôi, tôi không nói nữa. Cô có phải là con gái đâu, sao mà thích tôi được - Đông đứng dậy, đi ra gần bờ sông trước mặt, ném một hòn đá xuống nước.
- Anh đừng có để tôi đuổi theo được.
Hạ gắng sức đứng lên, cố lê ra chỗ Đông đang đứng. Quên cả lời cảnh cáo của Hạ, Đông chạy lại đỡ cô. Hạ định véo tai nhưng nghĩ sao lại thôi.
Một buổi, trời mưa tầm tã. Hạ và Hiếu vừa tan tập về thì trời mưa. Họ đứng lại ở dưới mái nhà chờ cho mưa ngớt. Hạ cúi xuống xắn gấu quần lên, rồi đứng dậy đưa tay ra hứng lấy những giọt mưa rơi đều bên ngoài. Hiếu ngắm nhìn Hạ, một nỗi xao xuyến tràn ngập trong lòng.
Ở trong phòng mình, Đông đang ngước nhìn mưa trắng xoá ngoài khung cửa sổ. Có tiếng điện thoại reo. Đó là bố của Thu. Ông nhờ Đông đến nhà máy xem Thu đã về chưa. Đã hết giờ rồi mà Thu vẫn chưa về nhà. Đông cầm ô đi ra ngoài trời. Lúc ấy, ở dưới mái cổng nhà máy, Thu đang đứng với Huy. Huy làm cùng nhà máy dệt với Thu. Thỉnh thoảng, Huy vẫn hay giúp đỡ bố của Thu khi ông làm việc ở nhà ga. Sau những khoảng thời gian thầm yêu trộm nhớ, Huy đã không thể giấu lòng mình thêm được nữa. Anh ngỏ lời với Thu dưới cơn mưa đang tầm tã bên ngoài :
- Thu à, tôi đã yêu em từ lâu rồi.
Huy cầm lấy tay Thu, nhưng Thu đã rụt tay lại. Huy ôm lấy Thu. Bị bất ngờ quá, nên Thu không kịp phản ứng gì. Đi ngang qua nhà máy, trông thấy cảnh ấy, Đông bối rối bỏ đi. Nhìn thấy Đông, Thu vội đẩy Huy ra, cầm ô chạy theo anh.
Nhìn mưa vẫn chưa kịp ngớt, Hạ nói :
- Mưa to thế không biết.
Trông thấy vết bẩn trên mí mắt Hạ, Hiếu bảo :
- Nhắm mắt lại đi Hạ. Để tớ lau cho.
Hạ nhắm mắt lại. Hiếu lấy khăn tay của anh lau vết bẩn. Nhưng lúc này khuôn mặt Hạ ở gần quá, Hiếu bỗng muốn hôn lên môi cô. Đông đi về ngang qua đó, trông thấy Hiếu định hôn Hạ, liền hét lên :
- Hạ !
Một nỗi ghen tuông nào đó ngập lòng anh. Bị tiếng hét bất ngờ, Hạ giật mình, mở mắt ra.
- Chuyện gì vậy ? – Hạ hỏi Hiếu.
- À, không – Hiếu nói.
Hạ quay lại hỏi Đông :
- Sao anh lại ở đây thế ?
- Cô... - Đông tức giận, chưa kịp nói hết câu, thì Thu đã đi tới.
Thu cố gắng giải thích :
- Anh Đông ! Không phải như vậy đâu. Giữa em và anh Huy thật sự không có chuyện gì. Anh đừng hiểu nhầm.
Đông nhìn Hạ hằm hằm ở trường làm cho cô nổi gai ốc.
- Anh đừng nhìn tôi như thế được không ? Lỗi không phải của tôi – Hạ bảo.
- Cô đi ra chỗ khác cho tôi nhờ.
- Anh đừng có “giận cá chém thớt” như thế chứ ? Tôi có làm gì anh đâu.
- Tôi đã bảo cô đi ra chỗ khác cơ mà - Đông gắt lên.
- Anh buồn cười thật đấy.
- Thôi, cô đi đi. Nhìn thấy cô, tôi chỉ càng thêm khó chịu.
- Anh đúng là đồ cố chấp. Thu đã bảo là không phải rồi, sao anh không chịu tin ? Giữa họ đâu có chuyện gì chứ ? Không thể hiểu nổi anh nữa.
- Hoá ra bây giờ tôi lại là người có lỗi đấy. 
- Chứ sao nữa ?
- Thôi được, tôi không đôi co với cô nữa. Nhưng để tôi nói cho cô biết. Tôi không buồn về chuyện của Thu. Chuyện đó chẳng có liên quan gì đến tôi cả. Thu có người yêu thì càng tốt. Cô không phải lo nữa.
- Tôi chẳng hiểu gì cả. Nếu không phải chuyện của Thu thì tại sao anh lại giận lây sang tôi ?
- Là vì... - Đông ngập ngừng.
- Thôi, đằng nào thì anh cũng thích gây sự với tôi, bất kể là có chuyện hay không. Vậy tôi đi đây. Không làm phiền anh nữa.
Nhìn Hạ bước đi dưới sân trường trong làn nắng nhẹ buổi sớm mai, Đông lấy tay ôm trán, thở dài. “Cô ấy chẳng hiểu mình nghĩ gì cả. Sao cô ấy lại không biết mình đau lòng vì cô ấy chứ”.
Một lần, Hạ hỏi Đông khi gặp nhau ở trường.
- Anh nghĩ tôi có nên mặc váy không ?
- Cái gì ? Sao cô tự nhiên lại mặc váy ?
- Thì để dịu dàng, nữ tính hơn. Anh chẳng bảo tôi chả có chút nữ tính nào hết là gì.
- Tôi chỉ nói vậy thôi mà cô cũng nhớ à ? Cô ăn mặc như hiện tại là được rồi, mặc váy vào làm gì. Với lại, nữ tính là thuộc vào bản chất, việc ăn mặc chẳng làm được gì đâu.
- Nhưng tôi thích mặc váy. Từ giờ, tôi cũng muốn trông mình thật dịu dàng, nên đành tạm biệt quần ngố với áo thun vậy. Cả Hiếu cũng bảo tôi như vậy.
- Anh ta bảo gì với cô thế ?
- À, lần trước tôi mặc thử váy đến chỗ tập, cậu ấy khen là trông tôi rất xinh.
- Chắc là ai anh ta cũng khen vậy thôi, đúng không ?
- Cái đó thì tôi không biết.  
- Thế cô mặc váy cũng được. Nhưng nhất thiết phải cho tôi nhìn thấy cô mặc váy trước.
- Tại sao ?
- Để xem có thật sự là xinh không ?
Hạ cười :
- Anh đang nịnh tôi đấy à ?
- Vớ vẩn, tôi mà thèm.
- Thế anh muốn thấy tôi mặc váy trước làm gì ?
- Để góp ý cho cô. Không mọi người cười thì bẽ mặt lắm.
- Anh tốt quá nhỉ ! Thôi, tôi không cần. Đừng có lôi tôi ra làm trò cười nữa. Tôi đi đây.
Hạ bỏ đi. Đông chạy theo, kéo giật tay lại.
- Cô đi đâu thế ?
Hạ mặc chiếc váy đỏ đứng trước mặt Đông. Trông cô rất nổi bật với làn da trắng hồng và dáng người thanh nhã. Đông ngắm Hạ không khỏi xao xuyến nhưng anh vẫn ngại, không dám để lộ cảm xúc của mình.
- Cô mặc cũng bình thường thôi - Đông bảo.
- Bình thường là được rồi. Tôi lại tưởng anh nói tôi mặc như bù nhìn rơm thì tôi mới phải lo thôi. 
- Tôi cứ tưởng cô không quan tâm đến lời nhận xét của tôi chứ ?
- Tất nhiên là tôi phải quan tâm rồi.
- Tại sao ?
- Tại... có vẻ như lúc nào anh cũng nói đúng.
- Thì đúng thế còn gì ?
- Tôi biết rồi. Anh đừng giận tôi nữa nhé.
- Được. Nếu cô đã nói thế thì thôi.
- Vậy anh cũng đừng có giận Thu nữa.
- Lại là chuyện đó à ? Tôi đã bảo là không có chuyện gì rồi mà.
- Sao tôi vẫn thấy anh còn giận là thế nào nhỉ ?
- Cô nghĩ đi đâu thế ? Hôm qua, tôi nói chuyện với Thu rồi. Chúng tôi vẫn là bạn mà. Này, tối nay tôi đi xem cô biểu diễn được không ?
- Anh mà cũng có hứng xem cơ à ? – Hạ nhìn Đông, cười.
Đông nói :
- Tôi thích thế. Mà tôi cũng có xem mỗi cô diễn đâu.
- Thế thì được. Chúng ta đi.
Buổi tối hôm ấy, Hạ mặc bộ váy đỏ. Trông cô thật lộng lẫy, ai cũng ngước nhìn, trầm trồ : “Này, Hạ ơi. Không ngờ cậu mặc váy cũng xinh ra phết đấy”. Hạ sung sướng trước lời khen không ngớt của mọi người. “Cảm ơn các bạn”. Cô nói. Rồi cô ngước sang phía Đông, lè lưỡi.
Đông tỏ vẻ không thèm chấp, ngoảnh đi chỗ khác xem sân khấu bài trí vô cùng bắt mắt. Giờ diễn đã bắt đầu. Khán giả ồ lên trước sự xuất hiện của ban nhạc “Những mùa dấu yêu”. Hạ vừa hát vừa nhảy theo vũ đạo của nhóm. Đông đứng ở phía dưới, thấy tiếng reo mỗi lúc một náo nhiệt : “Hạ ơi, chúng tớ yêu bạn ! “Những mùa dấu yêu” tuyệt lắm !”. Giọng của Hạ rất sang, lại mạnh mẽ, khiến cho cả khán phòng không ngớt thán phục. “Những mùa dấu yêu ơi, đâu còn vì sao giấy màu, xếp ngàn ước mơ, cho một tình yêu mây trắng. Như ánh pha lê buồn, vỡ hoài thành kỉ niệm xưa, trôi dần giọt nắng giọt mưa, bao giờ thời gian quay lại…”. Khó mà có thể không nhún nhảy theo, Đông cũng vỗ tay theo nhịp hát.
Trời đầy sao. Đêm mát và trong đến lạ. Ra về, Hiếu ghé sát vào người Hạ cười, bảo : “Sao mặc váy mà không nói với tớ ? Cậu làm tớ suýt nữa thì không nhảy được vì cậu đấy”.
Hạ hỏi lại : “Cậu nói thật không đấy ?”.
Đông đi bên cạnh liền buông một câu : “Vớ vẩn. Nói vậy mà cũng tin”.
Hạ ngoảnh lại phía Đông :
- Tôi có bảo là tôi tin đâu.
- Hai người đừng có cãi nhau. Người không thích phải là tôi đấy – Hiếu bỗng nói.
Hạ bảo với Hiếu :
- Tớ cũng có muốn cãi nhau đâu. Tại anh ta gây sự trước đấy chứ.
- Thôi mà, Hạ - Rồi Hiếu ngoảnh sang phía Đông - Anh Đông, để tôi đưa cô Hạ về cho. Anh cứ về trước đi.
- Tớ không cần cậu đưa về đâu. Không có người lại bảo là tớ suốt ngày đi làm phiền người khác. Thôi, cậu về đi mà - Hạ đẩy Hiếu đi.
- Cậu không muốn tớ đưa về thật sao ? – Hiếu hỏi lại.
- Ừ – Hạ gật đầu.
- Vậy tạm biệt hai người – Hiếu đi về một mình, nét mặt anh có vẻ gì đó không được vui.
Hiếu đã đi, Hạ một mình bước lên phía trước. Đông phải chạy theo : 
- Sao cô đi như ma đuổi vậy ? Chẳng bảo tôi lấy một câu.
Hạ dừng lại :
- Tôi đã bảo là không muốn làm phiền ai nữa rồi mà. Anh không nghe rõ à ?
- Tôi cứ tưởng là cô chỉ nói với anh chàng đó thôi chứ ?
- Chẳng qua là vì anh bảo tôi hay làm phiền người khác nên tôi mới từ chối như vậy thôi.
- Thế không còn lí do nào khác nữa sao ?
- Lí do gì ?
- Thì… À, người ta gặp cô chẳng chạy mất dép thì thôi, chứ ai dám đụng vào cô, thế thì việc gì phải có người đưa về.
- Anh… Được. Từ giờ đừng có theo tôi nữa làm gì. Đường anh anh đi đường tôi tôi đi – Hạ giận sôi người lên.
- Vậy tôi phải về đường nào ? Nhà tôi ở gần nhà cô mà.
- Đó là việc của anh. Tốt nhất là anh tránh xa tôi một trăm mét ra – Hạ chỉ vào người Đông.
- Cô không sợ bị ai ức hiếp, nhưng nếu cô đi một mình thấy buồn thì làm thế nào ?
- Cái gì ? Sợ tôi buồn ? Anh có bị thần kinh không đấy ?
- Tất nhiên là tôi vẫn bình thường. Nên cô cần đi với tôi.
- Nghe đây, tôi không cần đi với anh.
- Cô có cần đi.
- Tôi bảo là không mà.
- Tôi bảo là có.
- Không.
- Có.
- Không.
- Có.
Đông và Hạ lại cãi nhau. Khuôn mặt của họ lúc này ở gần nhau. Khi nhận ra điều này thì họ hơi hoảng.
Hạ về nhà, và mở cửa sổ ra nhìn bên ngoài. Trời vẫn đầy sao sáng lấp lánh.
- Nhiều sao quá ! – Cô nói khẽ.
Phía bên kia cũng có tiếng nói :
- Nhiều sao thật đấy ! - Đó là tiếng của Đông, khi mở cửa ngước nhìn lên trời.
Hạ đóng ngay cửa sổ lại. Đông ngạc nhiên :
- Cô không muốn xem những ngôi sao đó nữa à ?
Hạ ngồi trong phòng, bực tức quăng ném chiếc gối loạn xạ khắp phòng. Vừa ném vừa nói :
- Đồ đàn ông quá đáng ! Quá đáng !
Ném gối đến lần thứ ba, chẳng may chiếc gối va phải con mèo làm bằng thuỷ tinh để trên mặt tủ, vỡ tung toé ra đất. Mẹ Hạ trong nhà nghe tiếng rơi vỡ, hỏi Hạ :
- Hạ ơi, có gì vừa rơi thế con ?
Hạ thở dài :
- Trời ạ ! Lại còn thế nữa.
Đông chạy thể dục ngang qua nhà Hạ, thấy cô đang đứng tỉa cây trước cửa, liền lại hỏi han :
- Hôm qua cô lại hậu đậu làm vỡ cái gì phải không ?
- Sao anh biết ? Mà anh tò mò thế làm gì ? – Hạ vừa tỉa cây vừa nói.
- Cô không nói thì tôi cũng biết mà. Lúc ấy, ánh điện nhà cô còn sáng. Hay tôi tặng cho cô nhé.
- Sao anh lại tặng tôi ? Tại sao tôi lại phải nhận quà của anh tặng chứ ?
- Chắc vì cô giận dỗi tôi nên mới làm vỡ con mèo đó, nên tôi cũng có lỗi chứ sao.
- Vớ vẩn. Tự nhiên tôi giận anh làm gì.
- Thì có bao giờ giận ai khác ngoài tôi đâu. Tôi chưa thấy bao giờ - Đông bỗng giơ một con mèo làm bằng thuỷ tinh xanh từ sau lưng ra bảo – Tặng cô.
Hạ hơi ngạc nhiên bảo :
- Anh mua từ bao giờ thế ?
- Đó là chuyện của tôi. Cô cũng tò mò làm gì.
Hạ ngắm nghía con mèo làm bằng thuỷ tinh rồi bảo :
- Buồn cười thật !
Đông hỏi :
- Buồn cười cái gì vậy ? Chẳng lẽ trên lưng con mèo lại viết thêm truyện tiếu lâm à ? Đâu, cô đưa tôi xem nào.
- Anh thật sự không nhớ gì sao ? Sao anh lúc nào cũng tặng tôi con mèo thuỷ tinh như thế này nhỉ ? Buồn cười thật đấy.
- Cô nói thế là thế nào ? Tôi đã từng tặng cô con mèo sao ?
- Đúng vậy. Con mèo bị vỡ hôm qua chính là của anh tặng tôi hồi chúng ta còn học tiểu học đó, anh đã làm vỡ chậu hoa nhà tôi nhưng chỉ có mua cho tôi con mèo này thôi. Giờ thì nó vỡ rồi.
- À… Tưởng chuyện gì. Sao cô nhớ dai vậy ? Chuyện gì nhớ về tôi không nhớ lại nhớ chuyện đó. Tôi cứ tưởng cô phải vứt đi lâu rồi chứ. Không ngờ cô vẫn còn giữ lâu đến vậy. 
- Chẳng phải bây giờ đã vỡ rồi hay sao ?
- Thôi, không sao. Nhưng lần này cô phải giữ cẩn thận đấy. Nếu vỡ lần nữa đừng có trách tôi.
- Anh định làm gì tôi nào ?
- Tôi… không tha cho cô.
Hạ liếc mắt nhìn Đông, rồi không nói gì nữa, quay lại công việc tỉa cây. Cô bỗng hỏi :
- Bao giờ thì chúng ta được nghỉ hè nhỉ ?
- Hết tháng sau là nghỉ rồi. Cô thích nghỉ vậy sao ?
- Cũng không hẳn. Nhưng cũng sắp ra trường rồi nhỉ. Này, anh định sau khi tốt nghiệp có vào làm cho công ty của bố anh luôn không ?
- Tôi cũng chưa biết. Nhưng tôi thích làm việc độc lập hơn.
- Làm con trai ông chủ tịch ngân hàng như anh sướng thế còn gì. Không phải suy nghĩ gì đã có việc rồi.
- Nghe cô nói cứ như là ghen tị với tôi ấy.
- Thì tôi đang ghen tị mà. À, dạo này anh vẫn nói chuyện với Thu đó chứ ?
- Tất nhiên. Cô không phải quan tâm đến chuyện ấy.
- Thu thật dịu dàng. Chắc là nhiều người quan tâm đến cô ấy lắm phải không ?
- Tất nhiên rồi. Người ta đâu có như cô.
- Tôi biết rồi. Nhưng mà chưa chắc đã không có người thích tôi đâu.
Đông để tay vào trán Hạ rồi bảo :
- Cô lại ấm đầu rồi đấy. Lại nằm mơ giữa ban ngày đấy hay sao ?
Hạ bỏ tay Đông xuống :
- Tôi nói thật đó chứ. Anh không biết thì thôi.
Đông chột dạ hỏi :
- Ai có bản lĩnh như vậy thế ? Thế cô có thích người ta không ?
- Thích hay không là chuyện của tôi. Tại sao tôi phải nói cho anh ?
- Thì tôi bảo là tôi không tin, cô phải nói cho tôi biết chứ. Cô có thích người đó không ?
- Tôi… - Hạ bỗng ngoảnh nhìn Đông rồi hạ mắt xuống – Tôi không biết.
- Cô làm tôi hết hồn đấy.
- Tại sao ?
- Tôi cứ tưởng là cô thích người ta rồi. À, không, cũng không có chuyện gì đâu - Đông ngước nhìn lên trời – Trời hôm nay nắng to thật đấy. 
Thấy Thu đi ngang qua, Hạ hích khuỷu tay Đông, bảo :
- Thu của anh đến rồi đó.
Thu đến gần hai người, nói :
- Chị Hạ ạ ! Cả anh Đông ở đây nữa.
- Ừ, Thu hả em ? Hôm nay em không phải đi làm à ? – Hạ hỏi.
- Nhà máy mất điện nên bọn em được nghỉ – Quay sang Đông, Thu bảo – Chiều nay anh Đông có phải đi học không ?
Hạ biết ý, liền bảo :
- Tôi phải đi lấy nước tưới cây đây. Hai người cứ nói chuyện với nhau đi nhé.
Hạ bước vào trong nhà. Thu hỏi lại Đông :
- Chiều anh vẫn đi học chứ ạ ?
- Ừ. Chiều anh vẫn học. Chuyện của em và anh ta thế nào rồi ?
- Anh Đông, em không thích anh ấy đâu.
 Khánh “béo” thấy Hạ nép vào góc tường đằng sau nhà mới bảo :
- Người đẹp đang làm gì thế ?
Hạ suỵt khẽ :
- Yên lặng nào.
Khánh nhìn theo phía tay Hạ chỉ về phía trước. Nhận ra Đông và Thu đang đứng nói chuyện, cậu ta nói :
- Họ nói chuyện gì thế ?
- Cậu nói bé thôi.
- Cậu có vẻ quan tâm đến Đông đó nhỉ. Hình như người đẹp đang ghen à ?
- Cậu nói lung tung cái gì thế ? Thôi, tớ vào nhà đây. Đừng có nói chuyện này với Đông đấy.
Hạ đột ngột bỏ vào nhà. Khánh đi theo bảo :
- Nếu không quan tâm thì làm sao lại phải giấu vậy chứ ?
Hạ đưa cốc nước cho Khánh khi ngồi trong nhà :
- Thôi, ông uống nước đi. Chỉ nói linh tinh thôi.
Giờ ra chơi ở trên trường. Hiếu đến tìm Hạ. Hai người nói chuyện trông vui vẻ lắm. Đông thì trốn vào gốc cây theo dõi họ. Khánh đi ngang qua, thấy vậy hỏi :
- Ông đang nguỵ trang đấy à ? Làm gì mà phải trốn vào đây thế ?
Đông suỵt khẽ :
- Im lặng đi. Mà ông tìm tôi có việc gì thế?
- Chả có việc gì cả. Thấy ông núp ở đây nên tôi hỏi thôi. Y như Hạ vậy.
- Y như Hạ là thế nào? Ông nói linh tinh cái gì thế? Mà này, tôi không nghe rõ lắm. Thử nghe hộ xem họ đang nói gì đi. Có nói xấu gì tôi không?
- Vớ vẩn – Tiếng Khánh “béo” cất lên to quá làm cho cả Hạ và Hiếu giật mình ngoảnh ra sau. Nhận ra Đông, Hạ hậm hực, mím chặt miệng lại. Đông đành cười trừ, rồi kéo xềnh xệch Khánh “béo” ra chỗ khác.
- Đúng là… - Đông thúc vào bụng Khánh. Chàng ta kêu lên : “Đau thế! Vừa vừa thôi! Không chịu nổi nữa”.
Buổi trưa hôm ấy, Đông đến trước mặt Hạ, giải thích:
- Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý đâu. Chỉ là tôi tình cờ đi ngang qua, nên… Với lại, cô cũng đâu phải là không theo dõi tôi, đúng không?
- Vậy anh ăn miếng trả miếng với tôi đó à? Anh quân tử thật đấy – Hạ nói.
- Chuyện này đâu có gì là quân tử hay không quân tử chứ.
- Thế anh gọi chuyện đó là gì?
- À… tôi cũng chẳng biết nữa.
- Thôi bỏ đi. Tôi chẳng muốn cãi nhau với anh. Tôi thấy mệt mỏi lắm.
- Ai đã làm cô mệt thế? - Đông lo lắng hỏi.
- Anh đừng hỏi tôi nữa, được không? Để cho tôi yên một chút đi.
Hạ ngồi xuống thảm cỏ, dưới một gốc cây. Đông đến ngồi gần. Nhưng từ đó, không có ai nói thêm một câu nào nữa.
Mãi một lúc sau, Hạ mới hỏi:
- Sao anh không nói gì vậy?
- Chẳng phải cô bảo “Để cho tôi yên một chút đi” sao?
Hạ mỉm cười:
- Sao bây giờ anh lại nghe lời tôi thế?
- Cô như vậy, bảo tôi không nghe lời thì còn biết làm thế nào nữa. Có muốn nói cho tôi nghe vì sao cô mệt mỏi không?
- Tôi khó xử lắm.
- Vì sao?
- Hiếu muốn hẹn tôi đi chơi.
- Thế cô có nói là đi không?
- Tôi không biết.  Tôi cảm thấy cậu ấy có vẻ… thích tôi. Không biết là tôi có nên đồng ý không?
Đông vội đứng dậy, xua tay:
- Tôi nghĩ là không được. Không được đâu.
- Không được… điều gì. Anh nói cho tôi biết vì sao lại không được? - Hạ nhìn Đông.
- À - Đông ngập ngừng nói – Tôi cũng không biết. Nhưng mà theo ý tôi thì không được.
- Anh nói vậy cũng bằng không. Anh phải nói rõ hơn cho tôi biết vì sao lại không được chứ?
- Là vì… Là vì… Tôi không thể nói cho cô biết được.
Hạ cũng đột ngột đứng dậy:
- Biết thế tôi không hỏi anh nữa. Tôi đi về đây.
- Khoan đã. Đừng đi - Đông kéo vội tay Hạ lại, ôm cô vào lòng.
- Anh làm cái gì vậy. Buông tôi ra – Hạ nói.
- Cô đừng nói gì nữa được không? Cứ để yên như thế đi. Xuân đang đến đó. Xin cô đấy - Đông bảo. 
Thấp thoáng xa xa, có bóng một cô gái kiều diễm. Rồi tiếng bước chân đi bực bội như đang tức giận một điều gì.
Xuân đi rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên Đông ôm Hạ. Cô có cảm giác dễ chịu và an toàn lạ lùng. Nhưng cô vẫn bảo:
- Anh buông ra đi. Mọi chuyện là thế nào vậy? Sao lại là tôi chứ?
Đông bấy giờ mới buông Hạ ra, nói:
- Mọi người trong nhà muốn giới thiệu tôi với Xuân. Họ cho rằng chúng tôi hợp nhau.
- Vậy thì liên quan gì đến tôi?
- Tôi muốn Xuân biết cô và tôi mới là một đôi. Tất nhiên, chỉ là giả vờ thôi.
- Trước sau gì thì cô ấy cũng biết mà. Sao anh không bảo là anh đang yêu Thu với Xuân?
- Vậy gia đình tôi muốn xem mặt người tôi đang yêu thì tôi phải làm thế nào đây?
- Như thế chẳng phải càng dễ dàng hơn sao. Đây là cơ hội tốt để anh giới thiệu Thu với mọi người đó.
- Cô nghĩ đi đâu vậy. Với lại, tôi có muốn mời Thu đến chỗ tôi thì cũng làm thế nào có thể vượt qua nổi cửa ải của bố Thu chứ.
- Chuyện đó… không nói dối được bố Thu à? Chẳng phải là anh đang lừa dối gia đình anh hay sao?
- Lúc nãy, chẳng phải Xuân cũng đã nhìn thấy rồi sao? Hôm nay thì tôi đi với cô, ngày mai lại đi với Thu. Làm sao Xuân lại không nghĩ là tôi đang mượn người đóng thế để lừa bịp chứ?
- Nói thế thì tôi lại phải nói dối cho anh nữa sao. Thực sự tôi không muốn cứ lừa dối như vậy mãi đâu, nhất là với gia đình anh.
- Tôi xin cô đó. Tôi không có đường lùi nữa rồi. Tôi đã nói với gia đình tôi là sẽ giới thiệu bạn gái.
- Mặc kệ anh – Hạ bảo.
Nhưng trông mặt Đông có vẻ nhăn nhó, thảm thương, Hạ đành thở dài:
- Thôi được, nốt lần này vậy.
- Thật không? - Đông tỏ vẻ mừng rỡ.
- Tôi nói là làm mà.
- Cô tuyệt vời thật đó - Đông khoác tay lên vai Hạ. Hạ gạt tay Đông xuống, bảo:
- Tôi giúp anh hết lần này đến lần khác cứ như là tù nhân vậy. Kiếp trước tôi có nợ nần gì anh không biết?
- Ai bảo chúng ta là bạn thân của nhau, đúng không nào?
- Ai thèm làm bạn với anh. Hôm đó là mấy giờ đây? Anh nói mau mau cho.
Hạ đã cố bước đi cho thật nhẹ nhàng, uyển chuyển mà Đông vẫn cứ chê. Đông bảo:
- Sao cô đi cứ như rôbôt vậy? Dáng đi thì khệnh khạng, chân tay thì cứng đờ.
- Thế tôi phải làm thế nào? – Hạ hỏi.
- Cô đã từng xem múa balê chưa?
- Tôi xem rồi nhưng tôi không biết múa đâu.
- Tôi không bảo cô phải múa. Ý tôi là dáng đi phải uyển chuyển như người múa balê đó. 
- Uyển chuyển như múa balê? Anh đùa đấy à? Làm sao làm được như thế chứ?
- Sao lại không được? Cô mảnh mai như thế này thừa sức ấy chứ. Nào, làm lại đi.
- Mãi bây giờ mới được câu khen của anh đấy. Nhưng mà tôi nghe cứ như mỉa mai tôi ấy – Hạ bật cười, rồi tưởng tượng ra cảnh một vũ công balê đang bước đi trên sàn diễn. Bỗng nhiên, dáng điệu của cô mềm mại hẳn, nhẹ nhàng như một làn gió thoảng qua vậy.
- Anh thấy thế nào? – Hạ hỏi.
- Tạm được rồi.
- Tạm được gì chứ. Phải gọi là quá ổn. Tôi rất thông minh mà.
- Chưa gì cô đã tự cao rồi. Còn một phần khó hơn nữa cơ. Đó là điệu cười - Đông nói.
- Cười thì có gì mà khó. Chẳng phải như thế này sao? – Hạ cười rất tươi.
- Sao cô lại cười lộ hết cả răng như vậy chứ? Phải cười chúm chím vào.
- Tôi biết rồi – Hạ liền mỉm cười, không để lộ một chiếc răng nào nữa.
Một lần nữa, Đông lại phàn nàn:
- Sao cười cứ như là không có miệng vậy? Cô là mèo Hello Kitty đấy à?
Hạ giận lắm, nhưng không nói gì. Cô mở miệng ra thêm một chút nữa, không quá nhiều đủ đệ lộ chiếc răng khểnh tạo thành một nụ cười duyên. 
Đông dường như đã thấy hài lòng. Anh thấy Hạ rất xinh, song bản tính tự cao đã không cho phép Đông thốt ra lời khen ấy. Những nỗi lòng của Đông có lẽ chỉ một mình anh biết. Xưa nay, Đông chưa từng nói cho ai bao giờ những tâm sự của mình. Bề ngoài, người ta nhìn thấy Đông luôn đi chê bai Hạ, anh ít khi khen. Song trong thẳm sâu trái tim anh, tình cảm dành cho Hạ không hề bình thường. Đông nhận ra điều đó, mà không dám nhận. Anh sợ, sợ điều gì không rõ. 
Thấy Hạ buồn, Đông muốn an ủi mà không dám. Anh chỉ hỏi:
- Cô không có việc gì làm hay sao mà lại đi ngồi ở góc lớp?
- Đúng vậy. Tôi chẳng có việc gì làm cả.
- Cô giận tôi đấy à? Hay vẫn là vì chuyện của anh chàng Hiếu đó?
- Tôi… - Hạ bỗng bật khóc – Tôi không muốn… không muốn mất tình bạn với cậu ấy. Thời gian qua, trong nhóm nhạc, cậu ấy… là người thân thiết nhất với tôi, luôn luôn giúp đỡ tôi. Tôi không thể phản bội… phản bội cậu ấy.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9