KHÓC MỘT CHUYỆN TÌNH
Duyên tình Nguyệt lão thắc tơ hồng Xuôi bườm- trở gió bởi tấc lòng Sầu chi sắc nhạt màu nhung gấm Vững tin em hỡi nhật nguyệt trong! -sd- Ông Tơ, bà Nguyệt đã già rồi Dây hồng biết buộc chắc hay lơi Phận gái thường hay lo xa lắm! Sợ một ngày má thắm hết tươi Thiên Trang
Tình yêu đâu xá gì tuổi tác Đượm hương nồng ta hát reo vui Mừng nhân duyên quyết chẳng lùi Đắng cay chia sớt ngọt bùi nhân đôi. -sd-
Khóc đi em tình mình ngăn cách Bởi lối xưa đã tách chia đôi Em về... anh ở... xa xôi Cho xin ghi lại tình tôi thuở nào!
Tình yêu đâu xá gì tuổi tác Đượm hương nồng ta hát reo vui Mừng nhân duyên quyết chẳng lùi Đắng cay chia sớt ngọt bùi nhân đôi. -sd- Giữ nghe anh, giữ tình em bé nhỏ Nương tựa vào nhau ta sống tới bạc đầu Dẫu sóng to, dẫu khốn khó vẫn cùng nhau Ta san sẻ những ấm nồng, hạnh phúc.
Ba năm rồi xa cách Gởi thân chốn quê người Em những mong giũ sạch Bao cay đắng cuộc đời Từ lúc bước chân đi Là mang nặng sầu bi Rượu mềm môi uống cạn Và lại tiếp nâng ly Say cho trọn một đêm Để mua chút lãng quên Nơi mái nhà hạnh phúc Giờ là dĩ vãng tìm Biết em tội lỗi nhiều Giờ chịu cảnh hẩm hiu Âu cũng là cái quả Của cái nhân em gieo Đêm đêm em nguyện cầu Xin thời gian qua mau Thời gian là thuốc giải Cho đời em bớt đau
Khóc đi em tình mình ngăn cách Bởi lối xưa đã tách chia đôi Em về... anh ở... xa xôi Cho xin ghi lại tình tôi thuở nào! Em đã khóc khi tình mình ngăn cách Khi biết rằng mình không thể cùng nhau Khi biết rằng tình mình chẳng ngọt ngào Chẳng ấm nồng như lời anh đã hứa Ghi đi anh, dấu tình ta một thưở Quấn quít, yêu thương, vai tựa, má kề Để bây giờ khi cách biệt sơn khê Ta không thấy tủi hờn trong khóe mắt
Uống đi anh ly này, ly rượu cuối Rồi sáng mai em rong ruổi đăng trình Tiếng nhạc reo mà như tiếng cầu kinh Đang đưa tiễn một mối tình vừa chết Em không thể quên lời anh thề thốt Dưới Phật đài khi ngỏ ý yêu em Để bây giờ em đang phải cố quên Nuốt nước mắt mà thốt lời chúc phúc Đi bên anh trong ngày hạnh phúc Khoát áo cô dâu sao chẳng thể là em Hộ đối môn đăng đã dẫm nát mộng êm Đã khiến chúng mình chia hai lối rẽ Anh vui vẻ trong vai trò chú rể Miệng nói cười, tay ôm sát cô dâu Em nuốt đắng cay, quay mặt cuối đầu Anh có hiểu em vì đâu nên nỗi...?
[
Em nuốt đắng cay, quay mặt cuối đầu Anh có hiểu em vì đâu nên nỗi...? DĨ VÃNG BUỒN Dĩ vãng buồn tình xưa ta nông nổi Buồn thiên thu còn mãi tủi mãi hờn Chỉ thế thôi mà ta mất nhau luôn Hai lối rẽ hai phương trời xa lạ Vì chữ hiếu nên hai người hai ngả Cánh chim trời sải cánh cô liêu Để ghi dấu từ đây biết bao điều Cứ mải miết dệt nhớ thuơng trong mộng Em hãy quên chuyện xưa...cho lòng mình trải rộng Đến phương trời tìm mộng yêu thuơng Ánh trăng thề theo anh suốt dặm đường Như chiếc bóng của ngày xưa nông nổi C H
Khóc mà vui. Cũng có khi mình khóc thích khóc Ai đó đưa ra luật 1:1 mà thôi Đôi khi phá luật cho rồi nhưng mai mắn con người kia đã phá Hồi xưa tôi bị con người kia ruồng bỏ, Mai sao một khác thế vào Không ngờ đẹp hơn... Tính nết hiền ngoan hãy cám ơn người đó, Tiếc nuối làm chi Bạn gặp mai đó Trước mắt là một ngườì không ra gì đi mãi. Có phải khoẻ re không? Thực sự là vậy. NCL
Ánh trăng thề theo anh suốt dặm đường Như chiếc bóng của ngày xưa nông nổi Công Hòa
Trăng năm cũ đâu làm gì nên tội Cũng như trăng, em nào có lỗi gì Thế sao trời ngăn lối, rẻ đường đi Cho bến mộng thuyền em không neo được Biết trách ai? Hay tại anh bạc nhược? Rồi đổ cho chữ hiếu nặng hơn tình Anh quên em, quên cả lời hải thệ sơn minh Say men rượu, say cả người tình mới Em đã cố trải lòng mình cao xa vời vợi Cố quên người đã cố quên mình Cố làm cho con tim trẻ hồi sinh Mà vẫn thấy lòng mình đau hơn thắt!
Nếu có thể quên, em đã quên Đâu nhờ thơ tải những dòng rên Đâu nhờ thơ khóc thay tim chết Em biết làm sao có thể quên? Cám ơn anh đã cảm thông dùm Nỗi lòng của kẻ bị tình phụ Những lời động viên, những lời vun Mong em như chồi non vừa nhú Thú thật nếu anh đã không chê Lối thơ anh cứ tự nhiên về Cổng rào không khóa, không biển cấm Anh cứ ra vào cho thỏa thuê Vài lời gởi người trai Sa đéc Dân miền sông nước rất vô tư Em là con gái Ninh Kiều quận Trang thơ viết dở... mà ngỡ như
Cố quên người đã cố quên mình Cố làm cho con tim trẻ hồi sinh Mà vẫn thấy lòng mình đau hơn thắt! Cố quên người đã cố quên mình Cố làm cho con tim trẻ hồi sinh Mà vẫn thấy lòng mình đau hơn thắt! GỬI TƠ LÒNG THEO GIÓ Rồi một ngày bên đời ta gặp mặt Đừng làm ngơ cho thêm tủi thêm buồn Nón cắp bên người mà ngoảnh mặt đi luôn Lại lối rẽ...ngăn cách...buồn ly biệt Em về lại lối chiều xưa...đơn chiếc Mộng ngày xưa đeo nặng mãi trong lòng Bóng tà dương...lặng khuất...thinh không Tơ nhện giăng cánh nhạn chiều cô quạnh Ta đứng bên đường...buồn nỗi buồn giá lạnh Nát cõi lòng...giây phút này đây Bóng hình xưa...người ngoảnh mặt làm ngơ Sầu chất chứa...gửi tơ lòng theo gió C H
“ Cổng rào không khóa, không biển cấm
Anh cứ ra vào cho thỏa thuê
Vài lời gởi người trai Sa đéc
Dân miền sông nước rất vô tư “
Thiệt Không?
Bây giờ còn ở, Cá Tháng Tư.
Nghe thơ em nói, lòng rất dữ
Coi vậy... chứ, anh còn rất khờ
Hôm trước, anh bị một vố đau
Không biết lần này nói thật sao?
Thôi...Hôm nào rồi tính...
Mà...Mà..."thiệt" hay "sạo".
Đừng làm anh lúng túng đó nghe.
Quận chúa Ninh Kiều kiêu sa
Chắc là một lần tin thiệt đó.
Mình lớn rồi, không được nói chơi.
Mà thôi...Có khi mình bị dụ
Có lần mình nói mình đi tu.
Hình như anh nên làm việc đó
Cho quỷ ở đời, bớt hiện ra.
Hay là...Anh chỉ "làm phước" thôi.
Tin em...Thôi kệ, tin cho rồi.
Chắc em nói lỡ miệng, thì có
Sao mà, trong lòng luôn đắn đo.
Chỉ sợ...Bị nói tuổi con dê.
Cho nên...có lẽ...Chắc...không dám về.
NCL.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.04.2009 17:50:40 bởi clietc >
XIN LỖI EM Ba năm rồi xa cách
Gởi thân chốn quê người
Em những mong giũ sạch
Bao cay đắng cuộc đời
Từ lúc bước chân đi
Là mang nặng sầu bi
Rượu mềm môi uống cạn
Và lại tiếp nâng ly
Say cho trọn một đêm
Để mua chút lãng quên
Nơi mái nhà hạnh phúc
Giờ là dĩ vãng tìm
Biết em tội lỗi nhiều
Giờ chịu cảnh hẩm hiu
Âu cũng là cái quả
Của cái nhân em gieo
Đêm đêm em nguyện cầu
Xin thời gian qua mau
Thời gian là thuốc giải
Cho đời em bớt đau
_____________________________
Thiên Trang Xin lỗi !..vì đã trách lầm Bấy lâu em chịu âm thầm khổ đau Nghĩa tình sâu nặng với nhau Không có duyên nợ làm sao lâu dài Lỗi này chẳng phải do ai Xót xa tình lỡ…tiếc hoài mà thôi Giờ đây chia cách xa xôi Em về phương khác anh ngồi thở than Buồn cho số phận trái ngang Vì đâu nên nỗi lỡ làng tình duyên Nhớ em khắc khoải triền miên Đêm buồn ôm mối sầu riêng ngập lòng Còn đâu mà để chờ mong Con đò tách bến sang sông lâu rồi Đời anh bèo dạt mây trôi Lang thang vô định...mong phôi phai sầu… -NS-
Giữ nghe anh, giữ tình em bé nhỏ Nương tựa vào nhau ta sống tới bạc đầu Dẫu sóng to, dẫu khốn khó vẫn cùng nhau Ta san sẻ những ấm nồng, hạnh phúc. _____________________________
Thiên Trang
Nép chặt vào anh người yêu bé nhỏ Truyền nhau hơi ấm thỏ thẻ tư tình Đêm nay,ngày mai đi trọn kiếp mình Ta tha thiết tự buổi đầu hạnh ngộ!!! -sd-
Em đã khóc khi tình mình ngăn cách Khi biết rằng mình không thể cùng nhau Khi biết rằng tình mình chẳng ngọt ngào Chẳng ấm nồng như lời anh đã hứa Ghi đi anh, dấu tình ta một thưở Quấn quít, yêu thương, vai tựa, má kề Để bây giờ khi cách biệt sơn khê Ta không thấy tủi hờn trong khóe mắt Thiên Trang
Hãy vui lên bình minh rực rỡ Ngày trở về nẩy nở mầm xanh Qua rồi đêm tối thâu canh Nhạn nam, én bắc vây quanh vui vầy!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: