KHÓC MỘT CHUYỆN TÌNH
Trích đoạn: Kẻ Ngông
Ngọc trong đá chẳng ai nhìn thấu
Ngọc chợ trời say ánh lung linh!
Ôi, tiếc thay! ai mất niềm tin?
Bổng vứt bỏ để rồi tiếc nuối.
Con đò xưa giữa dòng đắm đuối
Dạ chơi vơi chẳng thể lên bờ
Vì đâu hỡi! Tấc dạ ơ thờ???
Ôi, thuyền tình! Một thoáng lặn sâu.
Người bỏ rơi ta giữa dòng đắm đuối
Người để ta tiếc nuối cuộc tình
Người để ta chịu phận linh đinh
Rồi người trách ta sao không tin tưởng
Người có biết lòng ta luôn mường tượng
Người sẽ cùng ta đi khắp chân trời
Cõi đời này đôi ta mãi dạo chơi
Sẽ cùng hưởng những ngọt ngào hạnh phúc
Thế nhưng! Ôi thôi! Hôm nay còn đâu nữa
Người bỏ ta rồii, ta biết phải làm sao.
Trích đoạn: SĨ ĐOAN
Vậy xin anh đừng nên ngờ vực.
Để đôi mình cùng cất lời ca,
Trời cao, đất rộng bao la
Cùng nhau thỏa chí đôi ta.... một đời
Thiên Trang
Anh xin chìu những gì em thích
Bến sông tương ta xích lại gần
Dìu nhau đi suốt đường trần
Đói no- ấm lạnh ân cần mến yêu.
-sd-
Giữ cho nhau tình yêu thắm thiết, Giữ cho nhau nhiệt huyết căng tràn. Cùng nhau vượt mọi gian nan. Cùng nhau sống trọn với ngàn ngày vui!
quote:
Trích đoạn: Kẻ Ngông
Duyên tình càng lúc càng phai
Thôi thì ta hãy sỉn say đêm ngày
Nghêu ngao tháng rộng năm dài
Cùng trời cuối đất chẳng nài nhân duyên!
Say cho rượu ướt môi mềm Cho quên trời đất, cho quên nhân tình Cho phôi pha một bóng hình Mà ngày xưa cũ riêng mình ấp yêu!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.05.2009 23:39:36 bởi Thiên Trang >
Tôi lầm lũi trên con đường hun hút Nghĩ mông lung đến phút cuối cuộc đời Đời dâu bể vật đổi sao dời Nhân tình đen rã rời thân xác Xa xa loé lên vài tia sáng nhỏ Rồi tắt ngấm chìm đắm màng đêm Tôi lặng lẻ khơi thêm bếp lửa Nhưng cuộc đời nghiêng ngữa giữa trời giông Lời đêm đông tiếng mẹ thì thào... Nguồn động lực vực con về thực tại Cố nhẩn nại ngẩng nhìn trời cao Nơi vì Sao lấp lánh phương trời! Lời khích lệ vụt tôi đứng dậy Sải chơn nhanh lao về phía trước...
BÊN CON Anh trở về từ cõi âm cung Nhìn ai bước mà lòng xé đau Bây giờ ta biết làm sao Con thơ nhỏ dạy gửi trao chẳng đành. Em đi đi gió lành đang tới Ánh trăng vàng cũng mới đầu pha Nhà tranh chẳng giữ chân ngà Vách thưa còn lại con cha chuyện trò.
Trích đoạn: Kẻ Ngông
BÊN CON
Anh trở về từ cõi âm cung
Nhìn ai bước mà lòng xé đau
Bây giờ ta biết làm sao
Con thơ nhỏ dạy gửi trao chẳng đành.
Em đi đi gió lành đang tới
Ánh trăng vàng cũng mới đầu pha
Nhà tranh chẳng giữ chân ngà
Vách thưa còn lại con cha chuyện trò.
Cảnh nhà xưa mẹ hò con hát Nay em đi mục nát cửa nhà Con thơ luôn miệng gọi cha Khản tiếng đòi mẹ cho cha khóc thầm Nghĩ giận mình gan bầm ruột tím Nghĩa phu thê chết lịm trong lòng Anh nghèo, em bỏ đành lòng? Nhà tranh vách nứa, không cùng sẻ chia.
Trích đoạn: Kẻ Ngông
Tôi lầm lũi trên con đường hun hút
Nghĩ mông lung đến phút cuối cuộc đời
Đời dâu bể vật đổi sao dời
Nhân tình đen rã rời thân xác
Xa xa loé lên vài tia sáng nhỏ
Rồi tắt ngấm chìm đắm màng đêm
Tôi lặng lẻ khơi thêm bếp lửa
Nhưng cuộc đời nghiêng ngữa giữa trời giông
Lời đêm đông tiếng mẹ thì thào...
Nguồn động lực vực con về thực tại
Cố nhẩn nại ngẩng nhìn trời cao
Nơi vì Sao lấp lánh phương trời!
Lời khích lệ vụt tôi đứng dậy
Sải chơn nhanh lao về phía trước...
Anh ơi còn có em đây Còn bao tình cảm đong đầy, thân thương Con thơ mắt sáng như gương Là nguồn động lực tựa nương trong đời Tình đời dù lắm chơi vơi Vẫn còn đâu đó tiếng cười trẻ thơ Dù đời không đẹp như mơ Vẫn còn đâu đó bài thơ... yêu đời! Xin anh thắm lại nụ cười Cho vui lòng mẹ cho vừa lòng em
Anh ơi còn có em đây
Còn bao tình cảm đong đầy, thân thương
Con thơ mắt sáng như gương
Là nguồn động lực tựa nương trong đời
Tình đời dù lắm chơi vơi
Vẫn còn đâu đó tiếng cười trẻ thơ
Dù đời không đẹp như mơ
Vẫn còn đâu đó bài thơ... yêu đời!
Xin anh thắm lại nụ cười
Cho vui lòng mẹ cho vừa lòng em
_____________________________
Thiên Trang
Em về cho mẹ thêm vui
Cho con có mẹ đầy lùi bóng đêm
Cho anh hôn má mịm mềm
Hôn bờ môi mỏng bên thềm ngắm trăng.
BÊN CON Anh trở về từ cõi âm cung Nhìn ai bước mà lòng xé đau Bây giờ ta biết làm sao Con thơ nhỏ dạy gửi trao chẳng đành. Em đi đi gió lành đang tới Ánh trăng vàng cũng mới đầu pha Nhà tranh chẳng giữ chân ngà Vách thưa còn lại con cha chuyện trò. Cảnh nhà xưa mẹ hò con hát Nay em đi mục nát cửa nhà Con thơ luôn miệng gọi cha Khản tiếng đòi mẹ cho cha khóc thầm Nghĩ giận mình gan bầm ruột tím Nghĩa phu thê chết lịm trong lòng Anh nghèo, em bỏ đành lòng? Nhà tranh vách nứa, không cùng sẻ chia. _____________________________
Thiên Trang
Bởi định mệnh em đành ly biệt Gửi con thơ thú thiệt chia xa Lòng anh quằng nặng diết da Yêu con mến vợ đành sa giọt đào. Tim tê tái ai nào thấu rõ Nặng nghĩa tình đành bỏ ngoài tai Em đi thanh thản đường dài Cha con ở lại tháng ngày quạnh hiu.
TÌNH ĐẦU Em đi dọc bến sông quê Những mong tìm lại vụng về ngày xưa Bên bờ trắng cánh hoa mua Như thời con gái em chưa biết gì Nhà chung nhau một lối đi Thế mà ta vẫn không đi chung đường Niềm thương dấu tiếp niềm thương Em đem nhung nhớ ướp hương riêng mình Chiều chiều ngắm cánh lục bình Gởi gắm vào đó bao tình thiết tha Lục bình trôi, lối sông xa Con đò ai đó lướt qua dưới cầu Đem tình gởi giọt mưa ngâu Xin mưa trao trọn tình đầu cho anh Thưở ngây thơ, mộng trong lành Em đâu biết được lòng anh hững hờ Em về tập tễnh làm thơ Con chữ thay lệ khóc cho tình đầu Tình đầu là giọt mưa ngâu Là lục bình dại, là sầu tương tư. Là đánh mất tuổi ngây thơ Là than, là trách vu vơ nỗi lòng!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.05.2009 07:42:53 bởi Thiên Trang >
Trích đoạn: SĨ ĐOAN
Cùng dệt nghe anh giấc mộng lành.
Uyên ương mãi mãi là em anh.
Gian khó bao nhiêu ta cùng vượt
Đôi trái tim vàng dưới lều tranh!
Thiên Trang
Anh đàn em hát suốt thâu canh
Anh em xướng họa giữa đêm lành
Bao giờ thỏa chí ta đi ngủ
Dệt mãi tình ta dưới trăng thanh.
-sd-
Trăng thanh gió mát ta cùng dạo Cùng khảy cung đàn khúc tiêu giao Chấp cánh đôi chim chân trời lạ Chung đỉnh ta cùng mãi bên nhau
Trích đoạn: SĨ ĐOAN
NỖI NHỚ
Chiều nay nỗi nhớ dâng tràn
Con tim se thắt lá vàng rơi rơi
Dòng sông sóng vỗ hợt hời
Thuyền ai lướt vội tách rời bến xưa
Hiu hiu , giọt nắng lưa thưa
Giọt sương vương đọng vẫn chưa dịu lòng
Nhìn ai trở bước xoay vòng
Mây bay lả lướt bềnh bồng trán cao
Là đà che lấp vì sao
Nguyệt Hằng hờn dỗi vẫy chào lui ra
Đọng tồn bao nỗi xót xa
Con tim rỉ máu suốt ba vạn ngày
Tình thơ tuôn chảy niên dài
In bao dấu tích hình hài ngày xanh
Lẻ loi tìm mãi thâu canh
Nhạn nam, Én bắc loang quanh kiếm tìm.
Nào đâu có Nhạn Nam, Én Bắc Chỉ vì lòng quặn thắt, xót xa Nhớ nhung đau nhói tim ngà Đôi ta kề cận, mặn mà bên nhau Nhớ những lúc lao đao khốn đốn Duyên chúng mình vẫn lớn từng ngày Trãi bao tháng rộng năm dài Tình ta đâu dễ phôi phai sắc hồng Nhớ em hãy để trong lòng Đừng buông câu trách mà lòng em đau
NẶNG TƠ DUYÊN
Trăm năm ủy mị chuyến đò ngang
Nặng nợ tơ duyên kiếp bẽ bàng
Trĩu cánh vai gầy lê lếch thếch
Hơi đè ngực yếu kéo lan lan
Người về bến cũ lòng xao nhãng
Kẻ ở thôn xưa dạ mơ màng
Trọn kiếp tơ vương tình luyến nhớ
Thiên niên sống mãi kiếp tình tan.
Trích đoạn: SĨ ĐOAN
Cùng dệt nghe anh giấc mộng lành. Uyên ương mãi mãi là em anh. Gian khó bao nhiêu ta cùng vượt Đôi trái tim vàng dưới lều tranh! Thiên Trang
Anh đàn em hát suốt thâu canh Anh em xướng họa giữa đêm lành Bao giờ thỏa chí ta đi ngủ Dệt mãi tình ta dưới trăng thanh. -sd- Trăng thanh gió mát ta cùng dạo Cùng khảy cung đàn khúc tiêu giao Chấp cánh đôi chim chân trời lạ Chung đỉnh ta cùng mãi bên nhau _____________________________
Thiên Trang
Mộng ước ngày xưa xanh màu lá Duyên mơ ngày ấy há phai mầu Anh em mãi mãi bên nhau Hòa chung khúc nhạc dạt dào ái ân.
Trích đoạn: Kẻ Ngông
Duyên tình càng lúc càng phai Thôi thì ta hãy sỉn say đêm ngày Nghêu ngao tháng rộng năm dài Cùng trời cuối đất chẳng nài nhân duyên!
Say cho rượu ướt môi mềm Cho quên trời đất, cho quên nhân tình Cho phôi pha một bóng hình Mà ngày xưa cũ riêng mình ấp yêu!
Thiên Trang
Quên tất cả đắm chìm men say Nhớ quay quắt mắt cay khi tỉnh.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 8 bạn đọc.
Kiểu: