EM ƠI!
Tôi nhớ những ngày còn vấn vương
Liêu xiêu dáng nhỏ với giảng đường
Em gầy trơ xương, hai vai mỏi
Đâu rồi bóng dáng của phong sương
Em hỡi ! Cho anh hỏi vì đâu?
Khóe mắt đượm sầu, với quầng sâu
Chắc là bao đêm em không ngủ?
Hay vì đau đớn bủa giăng sầu?
Em ở gần bên, mà cách xa,
Gởi em bao ánh mắt thiết tha
Biết em có hiểu,hay không hiểu
Một khối tình ta rất đậm đà
Giờ đây đã hết,biết nói chi
Trái tim đã chết, biết nói gì?
Em về cõi lạnh, xa xăm quá!
Cho tôi không một tiếng từ ly.