Em hãy chết khi tròn trăm tuổi
Chết làm chi khi phơi phới xuân thì?
Lời trăng trối anh đã khắc ghi
Nhưng sẽ đọc khi em tròn bách tuế
Em hãy đi tìm bông hoa huệ
Rồi chải đầu đứng bên đó làm duyên
Mái tóc thề trải xuống còn nguyên
Biết bao kẻ gửi hồn trong suối tóc...
Thiên Trang ơi! Xin em đừng khóc
Đừng để lệ buồn hoen ướt bờ mi
Một trăm năm em hỡi hãy đi
Đừng vội vã kẻo bao người luyến tiếc.
Em hãy về chăm đôi mắt biếc
Sáng bừng lên ánh sáng niềm vui
Chỉ có vài dòng như thế này thui
Em đừng trách kẻo kẻ này tủi hẹn
Rượu hồn anh xin em nâng chén
Cuốn theo đi những tháng ngày buồn
Và như thế mong em hết lệ tuôn
Để cho anh ko phải buồn nữa nhé.
Em hãy giữ mãi thời xuân trẻ
Và trên môi luôn tươi thắm nụ cười
Cuộc đời này vẫn ý nghĩa đẹp tươi
Thiên Trang hỡi! Em luôn cười em nhé.