NIỀM ĐAU KHÔN TẢ
Đừng nói thế! Cuộc đời mãi bình yên
Tình tri kỉ! Nỗi niềm anh thấu tỏ
Cố lên em! Tim yêu đừng bỏ ngỏ
Kỉ niệm hồng! Đượm thắm mãi tim ta.
Máu đã cạn rồi, hồn phách rũ ra
Em như thể người tiên từ viễn xứ,
Chốn dương gian, tìm em, xin đừng thử
Địa ngục buồn em réo gọi tên anh.
Ta rất vui, có người gọi thâu canh
Nơi dương gian lòng mình luôn trống vắng
Cố nhân ơi! Dường như môi mặn đắng...
Khóc cuộc tình trong phút chốc vỡ tan.
Đời là thế, xót thương kiếp bẽ bàng...!
Phút chia ly dặm ngàn vương nhung nhớ
Bạn tình ơi! Duyên tình mình đã lỡ
Hẹn lai sinh ta nên nghĩa phu thê!!!
Men rượu tình nơi đầu lưỡi con tê
Mà đã nghe tình dặm ngoài sương gió
Con tim yêu bây giờ đành bỏ ngỏ
Ngọn trúc đào không còn nở từ đây.
Hãy vui lên cho đôi má hây hây
Môi mộng thắm, mắt biếc ngời lấp lánh
Ấp yêu hôn tóc mây thời óng ánh
Vùi giấc say quên tháng ngày vội vã...!
TT - SĐ- LL - KN