Tình
 
Tình là chi (!) cho ta hạnh phúc  
  Cũng khiến ta phiền muộn một đời  
  Hoá công! phải chăng người trừng phạt  
  Để chử "Yêu" đi trước chử "Thương"  
   
  Thử thách mà chi cao xanh hởi!  
  Con chỉ là sản phẩm của người  
  Một phần trong con giờ đã chết  
  Còn lại chăng nửa trái tim hồng 
 
   
  < Sửa đổi bởi: Hàn Đan Quỳnh -- 12.3.2009 21:51:42 >  
-------------------------------
 
Muộn Màng
 
Tình yêu chân thật thường trong suốt
Hơn pha lê, hơn cả sương mai
Thế nên khi, người không nhận biết
Làm vở pha lê, tan sương mai
 
Khi chợt hiểu, thì ra đã muộn
Vết thương kia sao dể gì lành
Hối tiếc chỉ càng thêm khắc khoải
Được tình yêu, cũng đã đau thương
 
-----------------------------------
 
Sợ  
   
  Sợ giấc mơ hồng không trở lại  
  Sợ bóng câu, qua cửa từng ngày  
  Sợ đời còn ba chìm bảy nổi  
  Sợ kiếp lênh đênh vẫn còn dài  
  Sợ bóng hình ai còn phảng phất  
  Sợ tình xưa, lòng mãi bần thần  
  Sợ xa cách trở khôn tìm gặp  
  Sợ tái hợp nhau, một ngày gần.  
   
  < Sửa đổi bởi: Hàn Đan Quỳnh -- 12.3.2009 21:18:57 >
 
------------------------------
 
Trách
 
Em hai mươi, ngây thơ khờ dại  
  Hơn hai, anh cuồng nhiệt ân cần  
  Đôi ta đến không vì tiếng sét  
  Mà bước qua tình bạn mỏng manh  
     
  Hai đứa đi chung trên xe đạp  
  Sau lưng anh em mỉm miệng cười  
  "Mưa dầm thấm sâu" khi anh nói  
  Em giả vờ như chẳng hiểu chi 
     
  Đường Nguyễn Thông mình thường hay qua  
  Có mùi hương của hoa "Nhạc Ngựa"  
  Bỗng tự nhiên hôm nay thấy lạ  
  Không vì đường, mà lạ trong tim  
     
  Hạnh phúc đến bất ngờ không báo  
  Làm thẹn thùng, nửa thực nửa hư  
  Mong đây thật và không là mộng  
  Nếu có chăng, xin mộng đừng tan  
     
  Và tiếp nối những ngày hoa bướm  
  Mơ ngày mai hai đứa chung đôi  
  Dù đường đời gập ghềnh trắc trở  
  Vẩn đưa nhau đi suốt cuộc đời  
     
  Rồi.. khi đi vẩn như khi đến  
  Cả em, anh chẳng hiểu vì sao  
  Chỉ biết rằng sẽ mãi xa nhau  
  Không giải thích củng không trách cứ  
     
  Mọi ngôn từ hình như vô nghĩa  
  "Em cần anh để chẳng thể đi"  
  Đường trở về, nhoà lệ ướt mi  
  Không ngăn cản, không lời níu kéo  
     
  Thời gian cuốn trôi đi tất cả  
  Nhưng tình yêu lại lội ngược dòng  
  Bao buồn thương như sóng trào dâng  
  Nhắc ta nhớ thơ ai đã viết :  
   
  "Người trở về nhanh như điện tín  
  Báo trần gian biết một tin vui  
  Rằng : Hôm qua vừa có hai người  
  Ngoan ngoãn đẩy đời nhau xuống vực"  
     
  Hết tuổi xuân thấy lòng ấm lại  
  Khi nghe anh nói cả lòng mình  
  "Nếu như... (đồng nghĩa là chẳng có)  
  Anh, em về Dalat sống với nhau"  
     
  Giờ mong ngày răng long đầu bạc  
  Tựa vai nhau hết một kiếp người  
  Để được thấy đến giây phút cuối  
  Có một người nhỏ lệ tiển đưa  
     
  Buồn, ghi lại vài dòng tâm sự  
  Vui, củng chẳng thể kể cùng ai  
  Xem như đây là lời tự sự  
  Cốt sao cho thanh thản, vui rồi.  
  
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.06.2009 01:51:51 bởi Hàn Đan Quỳnh >