Ngày mới đang về!
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 5 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 68 bài trong đề mục
Hà Thu 28.03.2009 21:23:12 (permalink)
Mình đã tự nhắc mình, thôi đừng khóc nữa, mình sẽ chẳng khóc làm gì. Nhưng khi người khó khăn mình dang tay giúp, khi mình khó khăn người quay lưng lại còn nói xấu những chuyện không có thì sao mình chịu nổi? Cái thói đời dậu đổ bìm leo thật đáng khiếp hãi.
Nhưng mình chẳng sợ những thứ ấy, với mình có lẽ chỉ cần lương tâm mình trong sạch là được. Mình cũng chẳng cần cự cãi, mình tin sẽ có ngày họ phải hiểu ra thôi. Các cụ xưa nói "Phúc đức tại mẫu". Mình chẳng có gì để lại cho các con ngoài phúc đức ấy. Vậy mà người ta cũng chẳng để cho mình yên.
Đã có những lúc mình ngồi mãi trên bến sông, chỉ muốn nhảy xuống cho hết oan ức, để chứng minh mình trong sạch. Nhưng ngẫm lại mình chết rồi, miệng lưỡi thiên hạ cũng có để yên cho mình đâu? Nhưng sống để chịu điều tiếng thế này thì khổ quá. Hôm nay chẳng còn tinh thần mà hô hào cố lên Hà ơi nữa. Hôm nay chỉ có thể tự an ủi mình, đừng khóc nữa Hà ơi!
 
 
#16
    Ct.Ly 28.03.2009 22:15:40 (permalink)
    #17
      Bụi Tím 29.03.2009 00:07:42 (permalink)
      Đang post bài bên Kết Nối..tính xong sẽ vào đây chia sẽ cùng HT...nhưng mà Bầm chậm chạp hơn sis ui gòi...
      HT ơi...họ tiểu nhân hay gì gì...mình có thể không nghe hay xem như không được nghe đi há...
      Thanh giả tự thanh...HT ơi....
      Có cần phải giải thích để nói rằng ta không phải...hay không?...
      Tất cả đều do nghiệp duyên mà ra cả...cứ nghĩ rằng kiếp này hay từ tiền kiếp mình mắc nợ họ đi...được trả xong 01 kiếp này là lời mà HT ơi...
      Như chị Bầm nè...cũng giống HT hay có lẽ phải hơn thế á nên mới mang danh hiệu là Bầm nè...
      Bầm ,đen,tím xịt...xì xì cũng là cái tên để gọi mà thôi Thu ha....
      Ai tiểu nhân mình cũng cười...cười đến khi nào họ là thánh nhân thì mình được hóa nghiệp rồi đó HT ơi...
      Cố lên Thu nhé...sư tử đất hà thành thì đâu dễ ngã Thu nhỉ...
      "Phúc đức tại mẫu " đúng thế HT à...vì thế HT cứ mãi mãi là phúc phần cho 2 con của Thu sau này T nhé...
      À mà nè...lỡ có ai chữi HT đang dùng chữ PHÚC làm vật trang sức xa sĩ thì cũng cười đi há...cũng như chị Bầm nè...đang bị chữi đeo trang sức trên người là việc làm từ thiện và tấm lòng nhân ái đó ...
      Mà cũng không thể hiểu nổi nửa Thu ơi...Trong thế giới ảo này là nick nem Tím Bầm...vậy có được bao nhiêu người biết Tím bầm là ai, làm gì..v..v...và Tím bầm có mang cái gì để quảng cáo và thu lợi từ việc làm của mình không? Rời thế giới ảo trở về cuộc sống ngày thường...chẳng ai biết Tím bầm là ai cả...ngoài đời ai cũng lạ lẫm với cái tên này...Thế thì tự hỏi mình mang trang sức cho việc làm này là gì nhỉ...2 thế giới 2 cái tên khác nhau..chẳng thế giới nào biết cả...
      Hihihi...ui vào chia sẽ với HT mà như thế này...thiệt tình ha HT....mà hình như chỉ có Tím bầm là thế...
      Cố lên HT nhé....bên những tiểu nhân vẫn rất nhiều lòng tốt bên Thu đó....sẽ cân bằng mà thôi...cố gắng vượt qua vì 2 con Thu nhé...
      Vui cũng chết sâu ba tất đất
      Buồn cũng chết sâu ba tất đất
      Vui buồn đều chết nằm sâu ba tất ...
      Vậy thì tội gì buồn Thu hen....
      Tặng Thu bài hát này nè....
       
        

      #18
        Hà Thu 29.03.2009 15:19:56 (permalink)
        Cảm ơn hai tỷ!
        Hôm nay em thấy tốt hơn rồi. Cảm ơn hai tỷ đã vào chia sẻ, an ủi em. Hôm qua, nói chuyện với một người bạn. Anh ấy kể cho em nghe chuyện về ba con khỉ thế này:
         
         
         
        Đây là 3 con khỉ hiền triết biểu tượng thông thái của người Nhật. Nhật bản vốn là đất nước có truyền thống Phật giáo nên hình tượng này có ý nhắc nhở đến việc tu hành, muốn định tâm cần phải ngăn chặn nghiệp từ 6 căn (mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý) và tác động của 6 trần (hình tường, âm thanh, hương, vị, rờ mó, chạm xúc, suy tư) thông qua 6 căn ấy.
         
        Bộ ba con Khỉ này bao gồm:
        + Mizaru (với đôi tay che mắt, không nhìn điều xấu).
        + Kikazaru (với đôi tay bịt tai, không nghe điều xấu).
        + Iwazaru (với đôi tay che miệng, không nói điều xấu).
         
        Đôi khi người ta còn thấy xuất hiện một con Khỉ thứ tư mang tên Shizaru, với đôi tay khoanh trước ngực, ngụ ý không làm điều xấu.
        Thông thường khi đôi tay con Khỉ che lại một nơi nào, đó chính là để tự mình thanh tịnh, cách ly khỏi những điều xấu xa cám dỗ.
         
        Em sẽ cố gắng học theo ba con Khỉ này để giữ được tâm mình thanh tịnh, để có đủ nghị lực vượt qua những cơn sóng gió. Làm được điều này cũng khó, nhưng phải ráng thôi tỷ hén?
         
        #19
          Hà Thu 29.03.2009 22:41:07 (permalink)
          #20
            Hà Thu 30.03.2009 18:44:41 (permalink)
            Hôm nay cố hoàn thành xong chiếc áo thêu. Mệt đứt hơi. Nhưng nhìn lại tác phẩm của mình thấy cũng không đến nỗi nào, phải cái tay hơi run nên đường chỉ thêu không được gọn. Nhưng mà thế là okie lắm rùi Hà nhỉ?
             
             
             
            Nhìn đàn Bò Cạp này bỗng dưng liên tưởng đến Sư Tử mới kỳ
             
             
             
             
             
            Còn bây giờ mình chỉ muốn [sm=bed.gif]
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.03.2009 20:48:17 bởi Hà Thu >
            #21
              Hà Thu 31.03.2009 13:07:55 (permalink)
              Hôm nay đọc bài viết trên báo Dân trí về 12 em nhỏ ở Trung tâm Việt Lâm, mình thấy muốn khóc. Mình cũng là người phải chịu rất nhiều nỗi khổ, nhưng dẫu sao mình cũng đã lớn rồi, đã được hưởng một tuổi thơ, tuy nghèo khó nhưng rất đầm ấm bên những người thân. Còn các em, mới chào đời đã bị bỏ rơi, rồi giờ đây lại bị bỏ rơi lần nữa. Tuổi thơ của các em sao mà khốn khổ đến vậy?
              Em bé đến tuổi tập đi, chỉ vì không có người trông nom, phải buộc chân vào cũi đến nỗi em không đi lại như mọi người được nữa mà phải đi lê lết mộ bên chân. Rồi mùa đông lạnh giá, con mình thì nệm ấm chăn êm, các em thì phải ngồi trên chiếc chiếu Trúc lạnh lẽo chỉ với lý do là để dễ làm vệ sinh cho các em thôi. Thấy mà xót xa quá!
              Ngẫm lại mình cũng nghèo, chẳng giúp gì nhiều cho các em được, chỉ có thể đến với các em bằng tấm lòng của người mẹ đã có hai đứa con mà thôi. Chỉ có thể đến với các em bằng vài câu hát, bằng vòng tay ôm mà chẳng thể cho em được chiếc áo mới.
              Nhìn con mình được chăm sóc đầy đủ từ cái quần cái áo đến bữa ăn giấc ngủ mình lại càng thương các em hơn. Mình phải làm sao để các em cũng có được một cuộc sống tràn đầy tình yêu thương như hai con của mình?
              Mình phải làm gì cho các em đây?
               
              #22
                Hà Thu 01.04.2009 23:45:34 (permalink)
                Nếu sông Nhuệ biết nghe lời thầm thì, có lẽ dòng sông đã đầy ắp lời thầm thì của mình mất rồi. Nhưng lòng người chật hẹp, được cái lòng sông lại rộng thênh thang. Chắc sông chẳng nỡ từ chối lời thầm thì của Hà đâu nhỉ?
                 
                Hôm nay có người bảo mình: Rõ hâm. Ốc còn chưa mang nổi mình ốc.
                Nghĩ cũng thấy chạnh lòng. Nhưng đấy là khi ốc nhìn lên mới vậy, còn nhìn xuống, hãy còn thiếu chi người khổ hơn mình?
                Ừ! Mình không có tiền thật, nhưng mình có tấm lòng. Khi khó khăn, tiền rất quý, rất quan trọng, nhưng cũng nhiều lúc tình cảm còn quan trọng hơn nữa.
                Mình rõ thật ngốc, cứ nghĩ sao là nói hết cả ra, chẳng biết thế nào là tế nhị, ý tứ nữa. Nhưng mà thôi, mặc kệ mọi chuyện. Có gì lại thầm thì với sông vậy!
                #23
                  Hà Thu 02.04.2009 13:14:33 (permalink)
                  Hôm qua nằm mơ mình bỗng trở thành một con người xinh đẹp, khỏe mạnh. Còn mơ được vào đội tuyển thi sức khỏe Quốc tế nữa chứ?
                  Tỉnh dậy, thấy bé Na đang cười toe cười toét nhìn mình. Lúc đấy bỗng thở phào. May mà giấc mơ không trở thành sự thật. Miễn sao mình vẫn là cái đứa con mà bố mẹ mình hay gọi là cứng đầu, thế là được rồi.
                  #24
                    Hà Thu 03.04.2009 23:11:32 (permalink)
                    Cuộc đời trôi qua nhanh thật! Mới ngày nào còn đang tuổi thiếu nữ, mình đã mơ ước thật nhiều. Nhưng mơ ước và hiện thực lại luôn trái ngược nhau.
                     
                    Ngày xưa mình mơ ước có được một người chồng giàu có, hào hoa.
                    Ngày nay mình lấy một người chồng nghèo và giản dị.
                    Nhưng mình lại thấy rằng mình đã làm đúng. Nếu ngày ấy mình lấy một người chồng giàu có, có lẽ mình sẽ chẳng bao giờ có những phút giây ngồi giặt cho chồng tấm áo lấm lem dầu mỡ, những lúc an ủi chồng mình để cùng nhau vượt qua cuộc sống khó khăn. Cũng chẳng bao giờ được âu yếm lau mồ hôi trên vầng trán của chồng sau giờ làm việc mệt nhọc. Nhưng với mình đó mới chính là hạnh phúc!
                     
                    Ngày xưa, mình mơ ước mình trở thành một phụ nữ thành công trên mọi lĩnh vực.
                    Ngày nay mình là một nội tướng giỏi của chồng và các con mình. Đó cũng chính là thành công duy nhất mình có được.
                     
                    Ngày xưa, mình mơ ước mình là một người phụ nữ xinh đẹp, giỏi giang.
                    Ngày nay, mình là một phụ nữ giản dị và thật bình thường.
                     
                    Nhưng ngẫm lại, có lẽ mình đã đạt được cái ước mơ đích thực nấp đằng sau cái ước mơ hão huyền của ngày xưa. Và mơ ước hay không mơ ước, chẳng qua cũng chỉ là do tự bản thân mình. Nhưng mình tin là mình đã làm đúng!
                    #25
                      Hà Thu 04.04.2009 01:50:36 (permalink)
                       
                      Đêm nay trời lại đổ mưa.
                      Nằm nghe tiếng mưa rơi lộp độp qua mái tranh, lòng bỗng dậy lên nhiều cảm xúc. Mỗi khi trời vừa tạnh mưa, ló đầu qua song cửa, nhìn ngoài vườn đống rươm ướt sũng nước, những sợi rơm gặp nước, ánh lên muôn sắc màu huyền ảo, đẹp đến lạ kỳ. Rồi cả dòng sông Nhuệ bên nhà nữa. Màu nước sông sau cơn mưa trở nên đục hơn, nhưng lại mang một nét đẹp rất mượt mà. Nhất là những cây lá ven sông, từng phiến lá rung rinh, những hạt nước nhỏ trên phiến lá chao nghiêng như người vũ công múa trong tiếng nhạc.
                      Thảng hoặc, mưa xong lại có cầu vồng xuất hiện. Ngày còn thơ bé, mỗi lần nhìn thấy cầu vồng, mình lại mơ đến cây cầu Ô Thước. Tưởng rằng, ngày nào đó Trên cây cầu ắt hẳn sẽ xuất hiện Ngưu Lang và Chức Nữ cho mình ngắm nhìn.
                       
                      Cái tính trẻ con thật chẳng thể nào thay đổi được. Nhiều khi trên đường đến nhà bà Ngoại. Mình thấy bên đường có những cây hoa xoan nở tím ngắt, chẳng hiểu sao nhìn lá cây mà lại nghĩ tới một khu rừng cổ tích, nơi có các chàng hoàng tử và các nàng công chúa đẹp như trong mơ. Mỗi tàu lá là một chiếc xe ngựa chạy đuổi theo làn gió. Cây xoan có lúc như một đoàn xe đi, có lúc lại kết thành một lâu đài. Ở đó, trí tưởng tượng trẻ con của mình tha hồ mà bay nhảy.
                       
                      Nhớ ngày mình còn nhỏ, sau nhà ngoại là một khu vườn. Cả tuổi thơ của mình đã ấp ủ bao nhiêu câu chuyện cổ tích quanh khu vườn đó. Trong khu vườn, có cả cô bé quàng khăn đỏ, có chú bò tìm bạn, có các thiên thần, các nàng tiên và chàng hoàng tử. Mỗi lần được theo ngoại ra vườn, ngồi dưới bóng mát cây bồ kết, nghe ngoại kể chuyện ngày xưa, mình lại thấy sung sướng vô cùng. Tuổi thơ nghèo khó của mình đã trôi qua bằng những niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy, bằng cái chõng tre mộc mạc của ngoại, bằng bát nước chè xanh giữa buổi trưa hè đầy tiếng ve và tiếng lá tre xào xạc, bằng những lời ru và những câu chuyện chỉ có trong cổ tích ngày xưa.
                       
                      Bây giờ, nghe tiếng mưa lộp bộp bên mái hiên nghèo, mình lại nhớ về những ngày xưa ngập đầy kỷ niệm.
                       
                      #26
                        Hà Thu 07.04.2009 10:42:08 (permalink)
                        Con đã ước một cái chết thật nhẹ
                        Quên yêu thương quên hết những đắng cay
                        Giữa cuộc đời vay - trả, trả - vay
                        Mắc nợ ai mà khổ nhiều như thế?

                        Mưa ngoài hiên rơi thì thầm rất khẽ
                        Gió qua song lại nặng buốt tâm hồn
                        Giữa khổ đau con lại mơ về mẹ
                        Nếu con buồn chắc mẹ còn buồn hơn

                        Ngày xưa, giá mẹ đừng sinh ra con
                        Thì bây giờ mẹ con mình đã khác
                        Những lỗi lầm nhiều như mưa nặng hạt
                        Con biết sao mới sống được cho tròn?

                        #27
                          Hà Thu 10.04.2009 16:33:08 (permalink)


                           
                          Nụ cười thoáng nở trên môi

                          Đâu ai có biết, trong lòng ta đau


                           
                          Tỷ ơi! Càng ngẫm em càng thấy câu này đúng lắm. Nhiều khi buồn đến không còn muốn sống nữa. Thế mà vẫn phải gắng gượng cười vui để người thân cũng được vui lòng. Nhưng thật ra trong lòng em thì đang dậy sóng. Mệt mỏi, muốn để nó nhấn chìm đi, ước được chìm đi thật. Nhưng vẫn phải cố gắng nói nói cười cười. Chợt nhìn lại thấy mình như đang diễn hề một cách tội nghiệp mà chẳng biết phải làm sao.
                           
                          #28
                            Hà Thu 13.04.2009 12:56:08 (permalink)
                            GỬI NGƯỜI LẠ
                             
                            Người lạ!
                            Em cứ gọi người là đáng ghét, thật ra trong lòng rất quý mến người. Tình cảm cho người như với người anh trai của em vậy!
                             
                            Người lạ!
                            Lúc nói chuyện với em, người cứ nhận người là ngốc ngếch, nhưng thật ra người thông minh hơn em nhiều. Người lạ còn bảo không biết diễn tả, nhưng Người lạ có lúc biết làm cho em vui có lúc biết làm cho em buồn. Người mới giỏi hơn em đấy.
                             
                            Người lạ!
                            Em có lỗi với Người lạ nhiều mà không biết, cũng may em còn nhận ra được lỗi của mình. Từ nay em không như vậy đâu. Người lạ cứ vui vẻ nhé!
                             
                            Người lạ!
                            Em chúc Người lạ may mắn và thật hạnh phúc nhé!
                            Hôm nay em đã lớn hơn hôm qua rồi. Em sẽ không nhiều chuyện như vậy nữa. Chắc người lạ ghét em lắm. Lúc nào cũng hỏi: Đáng ghét, anh ăn cơm chưa? Đáng ghét, anh đang làm gì? Đáng ghét,...
                            Cuối cùng em mới thật là đáng ghét Người lạ nhỉ?
                            Người lạ hãy sống thật vui, quên hết những chuyện buồn nhé! Em chúc Người lạ và gia đình luôn luôn hạnh phúc. Chúc người lạ có thể tiếp tục được làm công việc mà mình yêu thích nhé!
                            #29
                              Hà Thu 13.04.2009 21:43:24 (permalink)
                              Mình cứ tưởng mình tài giỏi, ai dè... Cái chân hết thuốc tê, đau gì đâu ấy.
                              Tự nhiên lại muốn viết, mặc dù ngồi cũng đau lắm. Nhưng viết gì nhỉ? À! Có cái lá rơi trên cửa sổ, viết thế nào tả cái lá nhỉ? Thật ra có rất nhiều cách viết, thử liệt kê vài cách coi sao:
                               
                              - Viết theo kiểu dài dòng thì thế này: Tối, những giọt sương mơ màng rơi rơi. Trong dư âm mênh mang của đất trời, một tiếng khe khẽ bên cửa sổ vang lên. À! Thì ra cái lá, cái lá mong manh, màu vàng úa vừa đậu trên ô cửa sổ nhà mình. Cái lá đã tạo ra một hình ảnh đẹp tuyệt vời trên ô cửa, khiến mình bỗng thấy yêu đời đến lạ.
                               
                              - Viết theo kiểu của người già thì thế này: Cái lá rơi trên khung cửa sổ làm mình chợt thấy nó đồng cảm với mình biết bao.
                               
                              - Viết theo kiểu hơi bực bội thì thế này: Cửa sổ đã khó quét lại còn cứ bị lá khô bay vào. Rõ khiếp!
                               
                              - Còn viết theo kiểu "ruột ngựa" thì thế này: Có cái lá rơi trên cửa sổ (Trên cửa sổ có cái lá)!
                               
                              Viết đi viết lại, cuối cùng chẳng biết mình muốn viết gì nữa. Nhưng tóm lại thì chỉ là chuyện cái lá rơi trên cửa sổ, con người có thể thêm bớt để viết thành biết bao nhiêu câu chuyện. Vậy thì viết thế nào là do chính tính cách của mỗi người có phải không nhỉ? Để khi người ta đọc nó lên, có thể nói nôm na như các cụ ngày xưa là: "Trông mặt mà bắt hình dong".
                               
                              Chuyện cái lá thôi đã phức tạp quá rồi. Còn chuyện số phận thì sao? Ví dụ như hôm nay, không biết khi đi làm mình bước chân gì ra trước mà lại bị đụng xe nhỉ?
                              Lại lấy ví dụ là chính cái chân đau của mình vậy. Cũng có thể có rất nhiều cách diễn tả về chuyện đụng xe, gãy chân. Ví dụ thế này:
                               
                              - Nhìn nó kìa, hôm qua mới ngã xe đấy. Chắc tại ăn ở không ra gì trời phạt cho. Rách cả chân ra rồi. Đáng kiếp!
                               
                              - Cái con bé mặc áo dài màu vàng kia kìa. Hôm qua nó vướng tà áo dài nên ngã xe suýt chết đấy. Rách hết cả áo nữa chứ. May mà lúc đấy không có ô tô chứ không thì ... chẹp...
                               
                              - Cái đứa hôm qua ngã xe kìa. Lúc đấy mấy cái xe máy chồng lên nó, thế mà cũng chỉ bị sơ sơ thôi, chả gãy cái xương nào. Số nó may thế nhỉ?
                               
                              - Con bé hôm qua ngã xe ấy, nó cãi nhau với chồng, vừa đi vừa suy nghĩ nên mới bị đụng xe đấy. Rõ tội nghiệp.
                               
                              - Con bé hôm qua ngã xe ấy, thật ra nó cũng khổ lắm. Ngã xong chả có tiền mà chữa xe để về. Phải làm phúc cho nó mấy đồng đấy! Tội nghiệp!
                               
                              - Con sao thế? Ngã xe à? Đưa mẹ xem nào? Giời ơi, đi đứng thế nào để ra nông nỗi này hả con?
                               
                              - Mẹ! Mẹ sao thế? Để con đưa mẹ vào nhà. Mẹ có đau lắm không? Thương mẹ quá!
                               
                              Đấy, đấy chỉ là cái chân đau thôi. Còn hơn nữa thì thế nào nhỉ?
                              Thôi, sợ lắm, không viết nữa đâu. K hông phải vì cái gì đâu, mà chỉ nghĩ là tại cái áo dài vướng xe bị rách (như trên nói ấy), thế thì phải đi vá áo thôi nhỉ? Nhưng mở cái áo đồng phục ra mới thấy áo của mình chẳng rách tí nào.
                              Mà mình lại có thêm chiến tích để sau này đem khoe các cháu nỗi ngoại của mình rằng: Bà của các cháu đã từng bị mấy cái xe máy đè lên người mà không chết đấy. Đáng tự hào chứ nhỉ?
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 5 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 68 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9