Ngày mới đang về!
Thay đổi trang: << < 45 > | Trang 4 của 5 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 68 bài trong đề mục
Hà Thu 01.04.2010 16:06:12 (permalink)
Tối qua trời tự nhiên đổ mưa. Tiếng mưa lộp bà lộp bộp khiến mình tự nhiên liên tưởng tới tiếng rang ngô. Mà hình như lâu lắm rồi mình không thưởng thức lại món ấy.
 
Nhớ ngày mình còn nhỏ, những khi mưa bão, mẹ nghỉ làm, ba chị em thay nhau sà vào lòng mẹ, vòi vĩnh món ngô rang.
Lần nào mẹ cũng cười thật hiền, xoa đầu từng đứa rồi bảo:
 
- Nào, chuẩn bị thôi. Chị cả đi nhóm bếp, cậu hai đi lấy cát, còn cô út ngồi yên đây chờ mẹ.
 
Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà giờ tóc mẹ đã bạc quá nửa đầu, cái cô út ngồi yên chờ mẹ rang ngô ngày ấy cũng đã là mẹ của hai đứa con. Cô chị cả là con, tóc chưa bạc nhưng cũng đã phai màu, còn cậu hai ngày ấy giờ đã có một gia đình riêng nho nhỏ.
 
Có lúc ngắm mẹ, thấy trong lòng xót xa nhiều quá. Mẹ đã già thật rồi. Nhìn mấy đứa trẻ vây quanh mẹ, náo nức gọi bà ơi mỗi buổi học về, dáng mẹ chùng xuống, mình thấy nụ hôn dành cho chúng vẫn ngập tràn âu yếm nhưng cũng đã không còn nét tươi tắn của ngày xưa.
 
Giờ đây bọn trẻ có muốn ăn ngô rang, mẹ vẫn làm cho chúng, nhưng để rồi chỉ ngồi nhìn chúng với nụ cười phảng phất trên môi. Răng mẹ yếu, mẹ không còn được tận hưởng những giây phút như ngày xưa bên các con nữa. Chị cả, cậu hai và cô ba vừa ăn ngô rang vừa chơi trò tay ải tay ai cùng mẹ. Tiếng cười của ba mẹ con bay vút lên át cả mưa gió, sấm chớp.
 
Thời gian trôi đi, có nhiều thứ trong cuộc đời đã phai mờ, tàn úa. Nhưng mình biết tình yêu thương dành cho mẹ thì mãi mãi muôn đời chẳng đổi thay.
 
Tiếng mưa bây giờ như tiếng thầm thì, mẹ có biết con yêu mẹ nhiều.....
 
 
#46
    Hà Thu 29.06.2010 15:50:11 (permalink)
    Thế là đã kết thúc một chuỗi ngày dài trong bệnh viện. Lắm lúc thấy mình như con chuột thí nghiệm. Khi không thì cũng bình thường, khi có tí thuốc vào lại mệt mỏi, lờ đà lờ đờ đến chán. Chẳng hiểu căn bệnh gì mà quái ác. Mình vẫn đi làm, vẫn trông con, vẫn làm việc như người bình thường, cảm thấy sức khoẻ không có gì bất ổn lắm, thế mà đi khám bác sỹ lại lôi ra một đống bệnh. Trong có chưa đầy 1 tháng đã hao gần chục ký. Thật tệ!

    #47
      Hà Thu 29.06.2010 16:57:08 (permalink)
      Tối qua cu Bi chẳng chịu ăn gì. Cụ ngoại ôm cu Bi nựng nịu mấy câu rồi chợt buông cu Bi ra, thờ thẫn nhìn ra ngoài ngõ. Mãi sau cụ mới kể lại chuyện xưa trong hai hàng nước mắt.
      Cả nhà ngồi lặng nghe cụ kể, cu Bi cũng thôi không nghịch, ngồi gọn trong lòng cụ, khẽ xoa hai bàn tay bé xíu lên đôi tay của cụ.
      Cụ kể rằng, năm cụ lấy chồng là năm 1944, năm ấy cuộc sống đã trở nên rất khó khăn. Sang năm 1945, cụ chưa kịp sinh con đầu lòng thì xảy ra nạn đói.
      Cái đói làm cho mắt mờ, tay run. Cụ ông phải bỏ nhà đi ở cho một nhà giàu nơi phố huyện, cụ bà ở lại nhà chăm sóc cha mẹ chồng. Cuộc sống gia đình lúc đó chỉ trông chờ vào ít củ sắn hoặc ít cám mà cụ ông được trả công. Lúc đầu, cụ bà còn đi hái lá Bìm bìm, lá Cúc tần về nấu chung với cám để ăn thay bữa. Rồi sau, cả Bìm bìm và Cúc tần cũng không còn nữa. Cái đói từ đâu kéo về cứ từng ngày, từng ngày một nhưng lại vững như cỗ xe nặng nề mà không ai đủ sức đẩy lui được.
      Bố mẹ chồng thay nhau qua đời vì đói. Cụ bà cũng muốn xin đi ở, nhưng lúc ấy người chỉ còn da bọc xương, lại yếu đuối nên không nhà nào nhận. Đồ tiếp tế của cụ ông cũng thưa dần rồi hết hẳn. Bản thân cụ ông cũng chẳng biết còn hay mất, hay đã phiêu bạt nơi nào. Cụ bà chỉ còn lại một mình, muốn tìm đường về nhà mẹ, nhưng lại không muốn làm ma đói giữa đường nên đành cố bám víu lại nơi nhà chồng. Hàng ngày cụ lên đồng, mót từng chút rau rệu thậm chí cả lá khoai ngứa để ăn qua ngày. Rồi cụ nghe tin bố và các anh chị em đều chết đói cả, chỉ còn mẹ chẳng biết ở nơi nào, đau lòng như cắt, nhưng cũng chỉ biết chiều đến trông ra đầu ngõ, ngong ngóng về quê mẹ mà khóc ròng. Nhưng lúc ấy nào ai còn để tâm đến người đàn bà khóc vì thương nhớ hay vì đói khát.
      Rồi có một chuyện làm cụ mỗi khi nhớ đến lại không cầm được nước mắt. Đó là một chiều hè, khi ánh nắng cuối cùng vừa tắt, cụ lại ra ngõ trông về quê mẹ như mọi ngày. Khi những dòng nước mắt đã làm mờ đôi mắt đùng đục của cụ, cụ chợt thấy một bóng người xiêu vẹo, đội chiếc nón mê rách tả tơi, chống cây gậy tre đang đi về phía cụ. Khắp người cụ chợt gai lạnh, vừa mừng, vừa tủi, vừa đau đớn, xót xa khi cụ nhận ra đó chính là người mẹ đã sinh ra mình. Bóng người gần đến, cụ chỉ muốn lao ra, được mẹ ôm vào lòng, rồi mời mẹ vào nhà, rót cho mẹ chén nước, nấu cho mẹ bát cơm. Nhưng đôi chân cụ như chùng xuống, nặng trĩu, chẳng thể cất bước lên được. Mấy ngày rồi cụ cũng có gì vào bụng đâu. Người mẹ trôi dạt đến nơi này, có lẽ cũng vì mong được gặp con gái lần cuối. Nhưng lúc gặp nhau, chỉ cách nhau có mấy bước chân mà cái đói làm người mẹ không nhận ra đó là con gái mình, hay là cơn đói đã thôi thúc mạnh mẽ hơn cả tình mẫu tử khiến đôi chân bà cứ phải nhất mực bước đi. Cụ ôm mặt khóc ròng, khóc đến đôi mắt gần như không còn nhìn được nữa. Thế rồi ít hôm sau, thật may là lại có tin tức của cụ ông. Cụ ông nhờ vốn sức khoẻ trời cho nên đã kiếm được việc làm mới. Ít nhiều lại có chút đồ gửi về, khi ít bắp ngô khô, khi chút sắn khô, rồi cám rồi khoai. Nhờ đó mà cụ bà đã qua được cơn đói.
      Cụ khẽ gạt nước mắt, ôm cu Bi thật chặt vào lòng. Đôi mắt cu Bi cũng rưng rưng nước, rồi nó gọi Mẹ:
      - Mẹ ơi! Mẹ cho con ăn cơm!
      #48
        Hà Thu 20.08.2010 14:53:11 (permalink)
        Chuyện của cafe sữa và cafe den

        Một hôm cafe sữa nói với cafe đen:
        - Này cậu, tớ chán ngấy cái cảnh sống suốt đời trong những chiếc cốc rồi.
        Cafe đen ngạc nhiên:
        - Cậu sao vậy? Ý nghĩa cuộc sống của chúng ta chính là ở đó mà, chẳng lẽ cậu không thấy vui mỗi khi người thưởng thức thốt lên rằng: " Ồ cafe mới ngon làm sao? Cậu không thấy vui khi đem hương vị tuyệt vời dâng cho cuộc đời sao?
        Cafe sữa nói với vẻ bực bội:
        Tớ chán ngấy rồi. Tớ sẽ làm mọi việc khác đi cho cậu xem. Rồi cuộc sống của tớ sẽ ngập tràn niềm vui lớn lao hơn, khi tớ mang cho đời này thật nhiều điều mới mẻ. Nói rồi cafe sữa làm đổ chiếc cốc, từng giọt cafe sữa chảy dài xuống mặt bàn một cách khoái trá.
        Nhưng chưa kịp xuống tới mặt đất, nó bỗng nghe thấy một tiếng la rồi tiếng một người hối hả:
        - Phục vụ đâu, làm ơn cho mượn chiếc khăn lau, ly cafe của tôi bị đổ mất rồi. Bẩn quá!

        Hà Thu
        #49
          Hà Thu 31.08.2010 14:50:42 (permalink)

          VU LAN KHÔNG CÓ QUÀ!


          Mẹ kính yêu của con!
          Vu lan năm nay lại về. Người người làm những việc tốt để bày tỏ lòng hiếu kính với cha mẹ, còn con, con gái mẹ lại chẳng thể nào làm được như vậy.

          Con biết hôm nay là Vu lan, thế nhưng sáng sớm, đặt ba đứa nhỏ vào lòng Mẹ rồi vội vội vàng vàng đi làm. Cuộc sống của con ngổn ngang nào sữa, nào bỉm, nào khăn, nào áo, nào sách vở, học hành cho đám trẻ. Thế nên...

          Nhìn bó hoa đắt tiền bạn con mua để mừng Mẹ bạn ấy mà con tủi thân trào nước mắt. Đó không phải là số tiền quá lớn, thế nhưng con gái Mẹ vào lúc này chẳng thể nào mua được. Bó hoa ấy con dành tặng trong lòng Mẹ nhé!

          Mẹ còn nhớ không? Những năm con còn nhỏ, Mẹ thường lấy sợi cây Đay, bó thật khéo thành con búp bê, có đủ hai chân, hai tay, Mẹ lấy hai chiếc khuy làm mắt, thêu sợi chỉ hồng làm chiếc miệng cười, rồi Mẹ còn may cho búp bê cả quần áo và chiếc túi thật xinh nữa.

          Bây giờ con đã là mẹ của ba đứa nhỏ, cũng khá lớn tuổi rồi, thế mà em bé búp bê ngày xưa ấy, vẫn chẳng khi nào phai mờ trong ký ức của con. Con chỉ tiếc, sợi cây Đay không thể bền bỉ suốt nhiều năm tháng để con giữ gìn em bé búp bê ấy mãi bên mình. Nhưng chỉ cần nhớ tới con lại cảm nhận được rất rõ ràng tình yêu thương mà Mẹ đã cho con.

          Thế mà Vu lan con lại chẳng có quà tặng Mẹ!

          Mẹ ơi!
          Hơn ba mươi tuổi, con gái Mẹ chưa làm được điều gì để báo hiếu cho Mẹ thì đã mang bệnh. Căn bệnh khiến con suốt ngày mệt mỏi, khó chịu, luôn khiến con có những suy nghĩ tiêu cực, trái chiều. Thế nhưng chưa bao giờ Mẹ kêu ca một tiếng, cũng chưa bao giờ nỡ mắng con một tiếng. Mẹ cứ âm thầm lo lắng cho con, âm thầm chăm sóc lũ trẻ để con được nghỉ ngơi.

          Mẹ ơi! Trên đời này còn ai thương con hơn Mẹ? Còn ai lo lắng cho con nhiều hơn Mẹ?

          Vậy mà con thấy mình thật kém cỏi. Con ước rằng con có được sức khỏe như mọi người, không bệnh tật, không ốm đau, để mẹ không phải lo cho con đến bạc mái đầu. Và con ước thời gian mãi mãi ngừng lại ở đây thôi để con được mãi mãi có những mùa Vu lan bên Mẹ, dù Vu lan con không có quà tặng Mẹ, Mẹ ơi!
          #50
            Hà Thu 31.08.2010 14:53:51 (permalink)
            ĐÀN ÔNG, ĐÀN BÀ

            Đàn ông bảo đàn bà:
            - Mai mua cá nấu canh chua nhé!
            Đàn bà tươi cười âu yếm nhìn Đàn ông.

            ***

            Sáng sớm, Đàn bà đi qua hàng cá 10 lần, vừa đi vừa nhẩm tính:
            - 5 lạng cá, một nắm hành, một mớ rau thì là, mớ rau ngổ, cà chua, mẻ, nghệ hết bằng này tiền...
            Đàn bà mở túi ra, nhìn mớ tiền gọn lỏn trong túi, áng chừng chắc vừa đủ.
            Quay lại hàng cá, Đàn bà thấy hai đứa trẻ đang ngồi trên bậc thềm ăn bánh. Đàn bà lại nghĩ tới Trẻ con ở nhà. Vòng qua hàng cá hơn 10 lần nữa, Đàn bà tính đi tính lại xem làm thế nào để có tiền mua bánh cho Trẻ con ở nhà? Rồi mặt Đàn bà chợt tươi rói, vì đã nghĩ ra cách.

            - Ừ! Lẽ ra sẽ mua 5 lạng cá, nhưng chỉ mua 4 lạng thôi. Số tiền dư ra vừa đủ để mua gói bánh cho Trẻ con. Ừ! Mà Đàn bà cũng chẳng cần ăn cá làm gì, cứ chan canh cá, vừa ăn vừa ngắm Đàn ông với Trẻ con suýt soa khen ngon thì chẳng hơn cả ăn cá sao.

            Bước chân Đàn bà đi chợ về như reo vang niềm vui, niềm vui tràn cả xuống lòng đường nơi đám Trẻ con đứng đợi. Thấy Đàn bà về, Trẻ con reo lên:

            - A! Mẹ đi chợ về...

            Đàn bà cười, nụ cười rạng rỡ như nắng!

            Hà Thu
            #51
              Hà Thu 18.10.2010 15:40:34 (permalink)
              Đời người con gái, mưa sa giữa lưng trời....
              Chị là hạt mưa sa, em cũng là hạt mưa sa, nhưng chị sa vào nơi có nắng, có gió, có Mẹ, Cha nâng giấc yêu thương. Dù cuộc đời gặp nhiều gian khó, thậm chí đến khốn cùng, nhưng chị vẫn còn sung sướng hơn em rất nhiều.
              Em sa vào nơi sâu thẳm của đau khổ, tận cùng của ngang trái. Thật khó để vẫy vùng mà thoát ra khỏi nó được.
              Muốn nâng em lên, nhưng bản thân chị cũng chỉ là mưa sa mà thôi. Ước gì.......
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.10.2010 15:47:42 bởi Hà Thu >
              #52
                ms.witch 18.10.2010 16:08:25 (permalink)
                Chị,
                Em thì chả ước với mơ làm gì cho dễ bị rơi  Muốn là làm hà  Nên bị cha mẹ em mắng quài à. Mỗi lần ai hỏi : "Nó con gái anh chị hả?" thì ổng bả nói: Hông, nó bà nội tui chứ con gái gì". Hì hì  
                #53
                  Hà Thu 21.10.2010 15:44:26 (permalink)

                  Trích đoạn: minhthanh_love

                  Chị,
                  Em thì chả ước với mơ làm gì cho dễ bị rơi  Muốn là làm hà  Nên bị cha mẹ em mắng quài à. Mỗi lần ai hỏi : "Nó con gái anh chị hả?" thì ổng bả nói: Hông, nó bà nội tui chứ con gái gì". Hì hì  



                  Hì, chị thì yếu ớt lắm, chứ không đc vậy à.
                  Nhiều lúc cũng thèm quậy lắm mà nỏ biết quậy ra răng
                  #54
                    BĂNG NGUYỆT 22.10.2010 20:22:56 (permalink)
                    Love: Sao bữa đó ko vô ??? Phạt j đây chị Hà Thu nhỉ...

                    Chị có những ý nghĩ đoản văn dễ thương quá, chắc e sẽ lại nghiên cứu về mảng này theo chị quá.. hihi...lâu quá chẳng viết nhật ký online, chắc phải mở 1 read lại quá. hih.
                    #55
                      ms.witch 23.10.2010 23:58:50 (permalink)
                      @ Chị BN: Xí, phạt cái con mắt chị . Tối hôm đó em chết oanh liệt thế mờ chị nỡ lòng nào cắt đứt dây chuông đem luồng dây điện
                      @ Chị Hà Thu: chị yếu mà còn ớt nữa thì ra răng chị nhề  Thì trở lại thơ vui quậy típ như mấy hôm. Ở không nữa thì xuống đây làm bà tám  Chậc, dạo này cái đầu mình như bị búa á chị, nổ bưng bưng. 
                      #56
                        Hà Thu 24.10.2010 21:44:43 (permalink)
                        @BN: Theo chị phạt Love cặp vé đi Hà Nội la okie!  Lầu bốn nhà chị lúc nào cũng để không để đợi cặp vé phạt đó đó , mà phòng đẹp nì, lại thêm hương Ngâu thơm ngát nữa 

                        @Love: Vì yếu nên chị buộc phải có ớt cho nó đỡ yếu chứ? Còn thơ thì hồi này lặn đâu mất tiêu. Hôm rồi BN ra mò cùng chị mà k được nên đâu dám ló mặt qua thơ vui . Thôi đành ở đây làm bà Tám cho dzui dzẻ dzị.
                        #57
                          BĂNG NGUYỆT 25.10.2010 20:15:20 (permalink)

                          Tối hôm đó em chết oanh liệt thế mờ chị nỡ lòng nào cắt đứt dây chuông đem luồng dây điện


                          Hiểu nổi em nó nói j ko trời

                          Chị HT: Mèn ơi, lại quyến rũ người ta nữa rùi.. chắc bay ngc ra thui quá
                          #58
                            Hà Thu 26.10.2010 15:58:20 (permalink)
                            Hi, chị chả hiểu gì cả.
                            Mà em có muốn nếm gió mùa đông bắc thì ra HN đi, hương gió mùa thi vị lắm. Tiết trời se lạnh, hoa sữa nồng nàn, quán cóc liêu xiêu bờ hồ lộng gió.......

                            #59
                              ms.witch 26.10.2010 18:38:30 (permalink)
                              Thôi để hôm nào giời đẹp em giải thích cho hai chị hiểu chứ giờ em cũng chả hiểu nữa là hai chị  Cái lầu bốn đó chị cứ giữ chỗ cho em hôm nào em đu dây điện ghé chơi
                              À, chị BN cũng cố chơi tụi này nha. Tự dưng mở cái topic mần thơ và vntq làm em sắp ngoi lên được một hai câu thơ cũng tịt luôn  Em iêu em để trong bụng chứ khoe ra nhỡ người ta ở đâu rình sẵn trộm mất lấy gì em....hít thở
                               
                              #60
                                Thay đổi trang: << < 45 > | Trang 4 của 5 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 68 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9