GIẤC MƠ ĐỜI
Trong Thơ Ta Có Em 2 Ngày em đến nôi tình ru giấc ngủ Lá mơ ngon ấp ủ mộng yên lành Hoa nhân ái hồn thơ ta trú ngụ Thơ bềnh bồng phiêu lãng khắp dương gian Mang sắc tím loài hoa miền cỏ dại Cánh đồng xanh thơm ngát thuở hồng hoang Tình chín đỏ cỏ hương ươm mềm mại Đêm nguyệt cầm soi tỏ mắt em trong Thơ từ ấy - gạch xây đài tráng lệ Gói gót hài dẫm nát cả tâm can Tim rỉ máu ta cười rơi huyết lệ Dưới vực sâu tay với dáng thiên thần Tình dẫu biết không như là ước vọng Ta cần gì! Thân phiến đá đơn sơ Nghìn yêu dấu ẩn hình ghềnh thác động Bão ngang trời, con nước vỗ hư vô Ngày em đến ta mộng du khất thực Mang huyền thoại tình sử vói trăng sao Đời hư ảo ta mong gì tỉnh thức Hồn thơ ơi! Ta mở rộng tay chào Ngày em đến hồn thơ ta khao khát... Huyền Minh
July 10/09
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.07.2009 14:23:38 bởi Huyền Minh >
Ba mươi năm - bất chợt gặp lại những dòng thơ cũ. Một thoáng ngỡ ngàng & lạ lẫm với chính lời thơ của mình... Để rồi ngậm ngùi & thương cảm cho hơn nửa cuộc đời ta đã đi qua... Trên Đỉnh Mù Kiêu Hãnh Và đến lúc niềm tin xưa đã mất Anh ôm hồn ngơ ngác đuổi theo đêm Trong tầm vóc nỗi đau này cao ngất
Hỡi mù sương! Xin trả chút êm đềm
Giờ suy tư hơn một lần đổ vỡ
Rừng ướt đẫm vì nước mắt muôn sao
Anh đứng lại cúi đầu nghe nỗi nhớ
Trôi chập chùng trên tiếng nói xanh xao
Vùng ăn năn mỏi mòn trăm ngọn tóc
Anh ngồi chờ lời buộc tội tình yêu
Cho đến lúc mặt trời đen bật khóc
Anh cúi hôn trên nắm cỏ tiêu điều
Giữa vầng trán loài xanh rêu choàng dậy
Theo vết môi ngày quá khứ điêu tàn
Đến chua xót cũng hằn lên nếp giấy Từng lũng sầu cây lá úa tan hoang
Anh còn đây trong buồng tim giá lạnh
Nửa đêm mê và ngàn nỗi lưu đày
Khi chợt ngó lên đỉnh mù kiêu hãnh
Anh thấy mình trơ trọi đứng dang tay Dương Ngọc Linh
24/04/1979
Thiên Thu Tình Mãi Đậm Đà Bến xưa chốn cũ ta về lại Khơi nguồn tình ái dệt tơ vương Con nắng hồng tươi tràn ngập lối Cùng người dạo bước chốn yêu thương Ngõ vắng thềm hoang vàng xác lá Ta về trải thảm dìu nhau qua Khuê phòng loan phụng vui say đắm Gác mộng yến oanh đùa thiết tha Hạnh phúc mênh mang hương thắm đượm Tình chàng ý thiếp đẹp duyên ta Một lòng son sắc nguyện thề hứa Tình mãi thiên thu mãi đậm đà Nhật Hạ
Trên Đỉnh Mù Kiêu Hãnh Và đến lúc niềm tin xưa đã mất Anh ôm hồn ngơ ngác đuổi theo đêm Trong tầm vóc nỗi đau này cao ngất
Hỡi mù sương! Xin trả chút êm đềm
Giờ suy tư hơn một lần đổ vỡ
Rừng ướt đẫm vì nước mắt muôn sao
Anh đứng lại cúi đầu nghe nỗi nhớ
Trôi chập chùng trên tiếng nói xanh xao
Vùng ăn năn mỏi mòn trăm ngọn tóc
Anh ngồi chờ lời buộc tội tình yêu
Cho đến lúc mặt trời đen bật khóc
Anh cúi hôn trên nắm cỏ tiêu điều
Giữa vầng trán loài xanh rêu choàng dậy
Theo vết môi ngày quá khứ điêu tàn
Đến chua xót cũng hằn lên nếp giấy Từng lũng sầu cây lá úa tan hoang
Anh còn đây trong buồng tim giá lạnh
Nửa đêm mê và ngàn nỗi lưu đày
Khi chợt ngó lên đỉnh mù kiêu hãnh
Anh thấy mình trơ trọi đứng dang tay Dương Ngọc Linh
24/04/1979
Em Về Giữa Hồn Thơ Cũ* Ta gặp lại nhau mùa phượng đỏ nở rộ Trang giấy ngả màu rát bỏng vần thơ Ba mươi năm! Em một đời vàng võ Ba mươi năm! Anh gậm nhấm xác xơ Anh dò dẫm lòng anh như kẻ lạ Nét bút cấu cào rách mướp thịt da Nhịp thơ lơi chập chùng con sóng dữ Lạnh môi cười anh ngạo nghễ thăng hoa Ta gặp nhau nắng thắp hồng biển nhớ Thân hao gầy vạt cỏ dãi dầu mưa Bài thơ anh em giữ đến bây giờ Nước mắt nhạt nhòa chữ hoen mực đỏ Phút ngại ngần anh mặc khải tình xưa Ba mươi năm! Hằn lên tim rạn vỡ Mùi hương trinh thoang thoảng bóng em thơ Áo trắng sân trường anh dõi nhìn bỡ ngỡ Hồn liêu xiêu chao động phút giao mùa Thời gian trôi lớp rong rêu quá khứ Vết tàn dư đời đậm nét phong ba Nơi đất người anh mang thân lữ thứ Nắng hanh vàng tơ tưởng một loài hoa Tường vôi xanh phủ hàng cây nghiêng ngả Ba mươi năm! Ôi, giờ xa lạ quá!... Huyền Minh - Mai Chi
*Cảm ơn Mai Chi đã đồng cảm & chia sẻ cùng anh sau khi đọc bài thơ Trên Đỉnh Mù Kiêu Hãnh.
Ôi,DTT để lỡ sn anh mất rồi.Tiếc quá! Chà,DTT ghen tị với hạnh phúc của anh đấy nhé,hi.Chúc anh chị sớm gặp nhau nhé DTT dạo này bận quá,chỉ tranh thủ lên mạng chút ít.Nếu đáp lễ anh không chu đáo,xin anh đừng trách nhé.Chúc anh sức khoẻ,công tác tốt
HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU
Có lúc như trái đắng
Chan chát trên đầu môi
Ghé răng tôi nhẹ cắn
Hương vị tình yêu thôi
Khi em thấy chơi vơi
Nỗi buồn đâu ập tới
Anh như viên thần dược
Xoá tan niềm đơn côi
Búp non trổ nụ hồng
Hương tình yêu mênh mông
Vòng tay anh rộng mở
Ấp ôm lòng hoài mong
Những đam mê cháy bỏng
Đôi mình cùng khát khao
Đêm ơi dài vô tận
Cho ta mãi thật gần
Lời âu yếm vỗ về
Ngủ ngoan nhé nàng thơ
Anh ngồi đây canh giấc
Hạnh phúc đến vô bờ
Nhật Hạ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.08.2009 10:09:15 bởi Nhật Hạ >
Mùa hè, tháng bảy năm 96, tôi về Việt Nam thăm gia đình. Tìm đến Châu vào một buổi chiều mưa, ánh mắt đầu tiên là một thoáng ngỡ ngàng xa lạ. Ở lứa tuổi mới ngoài ba mươi, nàng già hơn tôi tưởng, chỉ có đôi mắt nhung huyền là không thay đổi, đôi mắt của một trời yêu thương, một thời đã ru tôi vào cõi mộng. Tối hôm đó, ngồi bên nhau trong góc vắng của một quán cà-phê thanh nhã, nhạc nhẹ êm đềm du dương, từng giọt mưa rơi đều trên mái. Không gian và thời gian lắng đọng tưởng như chỉ có tôi và nàng. Trong khung cảnh thần tiên mơ mộng, tay đan tay, chúng tôi âu yếm lặng lẽ nhìn nhau sau hơn 13 năm xa cách. Thong thả, nàng gối đầu vào ngực tôi, từ tóc nàng thoang thoảng một mùi hương bưởi dịu dàng thân quen... Giọng nhẹ nhàng trầm ấm nàng kể cho tôi nghe tấn bi kịch của đời nàng...
Từ niềm xúc động sâu xa ấy, nay tôi viết lên bài thơ này để gói ghém đôi phần thương cảm đến người bạn gái dễ thương mà trời bắt gánh chịu số phận nghiệt ngã, hẩm hiu.
Góa Phụ Tháng bảy mưa ngâu nối nhịp cầu Sàigòn xe cộ nối đuôi nhau Bên lề hàng quán, người chen chúc Những mảnh đời đen ngập vũng sâu! Ngậm ngùi em kể dăm năm trước Lấy chồng hạnh phúc chẳng bao lâu Con vừa tròn tháng, chồng say khướt Chứng tích vũ phu vết mũi khâu Sẹo dài trên trán - dây oan trái! Bất hạnh chất chồng - gỗ đá đau! Một chiều giông tố tin hung hãi Vầng trán khăn tang phủ mái đầu!... Mảnh vỡ tinh cầu mong khép vội Hoa tàn mộng héo - bóng đêm thâu! Ê chề kiếp sống mù sương khói! Góa phụ ôm con - giấu lệ sầu... Quán vắng mưa rơi trên phố nhỏ Quyện vương khói thuốc nhạt không màu Cà-phê giọt đắng - người tình lỡ! Thương em, góa phụ trẻ tên Châu.. Huyền Minh
Trích đoạn: Huyền Minh
Mùa hè, tháng bảy năm 96, tôi về Việt Nam thăm gia đình. Tìm đến Châu vào một buổi chiều mưa, ánh mắt đầu tiên là một thoáng ngỡ ngàng xa lạ. Ở lứa tuổi mới ngoài ba mươi, nàng già hơn tôi tưởng, chỉ có đôi mắt nhung huyền là không thay đổi, đôi mắt của một trời yêu thương, một thời đã ru tôi vào cõi mộng. Tối hôm đó, ngồi bên nhau trong góc vắng của một quán cà-phê thanh nhã, nhạc nhẹ êm đềm du dương, từng giọt mưa rơi đều trên mái. Không gian và thời gian lắng đọng tưởng như chỉ có tôi và nàng. Trong khung cảnh thần tiên mơ mộng, tay đan tay, chúng tôi âu yếm lặng lẽ nhìn nhau sau hơn 13 năm xa cách. Thong thả, nàng gối đầu vào ngực tôi, từ tóc nàng thoang thoảng một mùi hương bưởi dịu dàng thân quen... Giọng nhẹ nhàng trầm ấm nàng kể cho tôi nghe tấn bi kịch của đời nàng...
Từ niềm xúc động sâu xa ấy, nay tôi viết lên bài thơ này để gói ghém đôi phần thương cảm đến người bạn gái dễ thương mà trời bắt gánh chịu số phận nghiệt ngã, hẩm hiu.
Góa Phụ
Tháng bảy mưa ngâu nối nhịp cầu
Sàigòn xe cộ nối đuôi nhau
Bên lề hàng quán, người chen chúc
Những mảnh đời đen ngập vũng sâu!
Ngậm ngùi em kể dăm năm trước
Lấy chồng hạnh phúc chẳng bao lâu
Con vừa tròn tháng, chồng say khướt
Chứng tích vũ phu vết mũi khâu
Sẹo dài trên trán - dây oan trái!
Bất hạnh chất chồng - gỗ đá đau!
Một chiều giông tố tin hung hãi
Vầng trán khăn tang phủ mái đầu!...
Mảnh vỡ tinh cầu mong khép vội
Hoa tàn mộng héo - bóng đêm thâu!
Ê chề kiếp sống mù sương khói!
Góa phụ ôm con - giấu lệ sầu...
Quán vắng mưa rơi trên phố nhỏ
Quyện vương khói thuốc nhạt không màu
Cà-phê giọt đắng - người tình lỡ!
Thương em, góa phụ trẻ tên Châu..
Huyền Minh
Muốn hỏi tình duyên đến tự đâu Chẳng cho ai biết trước ngày sau Chẳng cho ai biết đời dâu bể Để ai chuốc lấy lắm khổ sầu? Thời gian qua rồi không trở lại Quyết định vội vàng chẳng thể thay Tiếc nuối,ngậm ngùi thì cũng vậy Khóc than,than khóc có ai hay? "Phúc bất trùng lai,họa vô đơn chí" Thôi thì cạn chén,một trận say...
[img]
http://i915.photobucket.com/albums/ac360/nhathasg/pcp_download_026-1.gif[/img]
Đêm Tân Xuân Ta đốt cháy đêm yêu đương Vòng tay em tràn khát khao Đôi môi anh nồng cháy bỏng Thân xác quấn quyện ngọt ngào Con tằm trong kén ngủ vùi Người đến đan dệt tình vui Vươn mình nhả tơ trăm mối Lụa là nhẹ phủ buông lơi Tháp bút lưng trời sừng sững Ta trèo từng bậc ái ân Vắt vẻo bắc ngang qua suối Mây ngàn gió núi phù vân Hân hoan cùng đón tân xuân Nhắp chén đầy vơi rượu cần Chút men nồng ta say khướt Giữa bờ vực thẳm lâng lâng Đã tàn dần đêm bão giông Trái cấm yêu thương ngọt ngào Dư hương sao còn lắng đọng Trăm năm nguyện ước tình trao Nhật Hạ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2009 05:31:22 bởi Nhật Hạ >
Huyền Minh, NH gởi những yêu thương vào lời thơ vụng dại anh hãy đọc nha. Em mong anh mau mau khoẻ. Love Bốn Mùa Ngát hương Mùa xuân ríu rít tiếng chim ca Nắng sớm hồng tươi đón Nhật Hạ Anh đến nhẹ khua lòng rộn rã Vui đùa bên cạnh nàng sơn ca Thời gian như gió thoảng qua mau Chiều hạ đậm tô thêm sắc mầu Nhung nhớ hờn ghen và giận dỗi Tình càng tha thiết càng đậm sâu Thu về da diết khoảng trời ngâu Chức Nữ, Ngưu Lang nối nhịp cầu Lửa bén duyên trao đêm hạnh ngộ Gió mây ghi dấu phút ban đầu Ba mùa luyến ái ba mùa thương Gió bấc đêm đông lạnh nẽo đường Tình anh vẫn ấm nồng tha thiết Bốn mùa hạnh phúc ngan ngát hương Nhật Hạ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.08.2009 01:45:12 bởi Nhật Hạ >
Tiếng Ru Đêm Lời " Ru ta ngậm ngùi " * Tiếng hát anh chơi vơi Vang vọng vào đêm tối Rung động trái tim tôi Tình khúc Trịnh* tuyệt vời Lắng sâu ngập hồn ta Bài tình ca da diết Giọng êm đềm thiết tha " Môi nào hãy còn thơm Cho ta phơi cuộc tình..." * Tiếng hát anh thắm đượm Em nghe gió trở mình " Tóc nào hãy còn xanh Cho ta chút hồn nhiên..." * Lời ru đêm trầm bổng Xin cuộc tình bình yên Ru nhau trọn kiếp này Ru nhau mãi người ơi " Ta ru ta ngậm ngùi " * Trăm năm ru à ơi Nhật Hạ
* Ca khúc Ru Ta Ngậm Ngùi Của NS Trịnh Công Sơn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.09.2009 01:21:03 bởi Nhật Hạ >
Ru Tình Trăm Năm Ta ru nhau đến ngàn sau
Ru làn tóc rối buông sầu quanh vai
Ru nhau ngày tháng miệt mài
Trăm năm tình mãi đừng phai nhé người
Vầng trăng ai cắt làm đôi
Nghiêng nghiêng một nửa bên đời gọi nhau
Giọt mưa tí tách canh thâu
Chúng mình xa cách hai đầu nhớ thương
Quỳnh hoa lặng tỏa sắc hương
Thịt da thơm ngát đượm nồng ái ân
Ru em mãi đến ngàn sau
Dù hoa phai nhạt nguyệt lầu sáng trong
Bốn mùa xuân hạ thu đông
Ầu ơ ru mãi tình hồng thiết tha
Ru em anh hát bài ca
Cung đàn dìu dặt bao la biển nguồn
Tình anh như ngọn sóng cuồng
Biển xanh còn sóng lòng còn yêu em
Huyền Minh & Nhật Hạ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2016 06:16:19 bởi Huyền Minh >
Biển Đêm Một Chút mưa Sài Gòn Một chút nóng Houston Không gian như hòa quyện Gối chăn cũng góp phần Bên nhau dệt mùa xuân Xây lâu đài tình ái Như thủa còn vụng dại Thỏ thẻ lời thương trao Ôm ấp niềm khát khao Sóng cuồng nộ thét gào Gió đùa trăng luyến ái Biển đêm vọng rì rào Một chút mưa Sài Gòn Một chút nóng Houston Mình thành đôi tình nhân Giữa hai bờ ngăn cách Nhật Hạ
Em Sẽ Chờ Em sẽ chờ dù bình minh không tới Hoàng hôn về quên lối hẹn chiều nay Xin hãy đến- Một lần cho em đợi Em sẽ chờ, chờ mãi anh nơi này Em sẽ chờ dưới cơn mưa lặng lẽ Biết rằng anh chẳng thể ghé qua đây Em sẽ chờ người yêu ơi đến nhé Trăm nụ hôn bù đắp lúc xum vầy Em sẽ chờ với muôn ngàn nỗi nhớ Lời tình thơ tựa dòng suối êm trôi Như mạch sống hòa trong từng hơi thở Em sẽ chờ đêm tình ái lên ngôi Em sẽ chờ, chờ anh đến muôn đời... Nhật Hạ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: