NIỀM SẦU THỨ NĂM thái san
thaisan 16.03.2009 08:30:21 (permalink)
NIỀM SẦU THỨ NĂM
thái san

 
Tôi hình dung kỹ lắm có một đôi vợ chồng mới dọn đến ngôi trường học mới xây này người chồng có mẫu người đẹp trai vẻ con nhà giàu. Người vợ đảm đang chăm sóc cho chồng như điều tôi đang ước muốn. Khi anh đang vào lính trấn đóng miền trung còn lại mình tôi thì điều ước muốn trở thành thèm thuồng được nuông chiều chồng mình vun cao theo ngày tháng. Tôi muốn được đi chợ rồi trở về trong con ngõ vào những giờ trẻ con đến học đầy sân trường cách ngăn bởi những hàng rào như người vợ đó đã mua những món ngon thích hợp, không bù lại khi một mình tôi chỉ còn biết đem sự lười đến có khi nấu cơm một bữa ăn hai. Từ ngày lấy nhau không đầy hai tuần trăng anh đã phải ra đi, cả từ khi ngôi trường chưa hề đặt chân móng, cũng chưa hề có một toán trẻ nào đông lui tới bãi đất trống trong khu này.
Niềm cô đơn sau ngày cưới, chồng ra đi. Cho đến bây giờ niềm cô đơn trở thành trường cửu, với ngày hai buổi trồng rau trong mảnh đất quanh nhà, đã ba lần bán rau, anh vẫn chưa về và nỗi buồn trở thành cố hữu.
Tiếng máy xe vừa tắt. Tôi hé cửa nhìn người chồng của gia đình mới dọn đến cạnh ngôi trường vừa về. Người vợ trong nhà chạy ra mỉm cười yêu thương sâu kín vừa dắt xe cho chồng qua khỏi cửa họ ôm nhau âu yếm hôn phớt lên mái tóc của vợ.
Tôi nhắm mất hình dung anh cũng vừa về căn nhà này. Tôi khóc âm thầm sấu xố. Tôi ghen với vợ chồng người mới dọn đến. Bức ảnh bán thân của anh phóng lớn treo trên vách, với khuôn mặt với linh hồn với yêu thương, với xa cách, với buồn tủi đong đầy trong suy tư lúc này.
Tôi nhìn kỹ vào căn nhà bên cạnh ngôi trường, mắt tôi mờ dần như buổi tối sắp chìm đến. Không một tiếng động ngoại cảnh làm tôi hay biết. Không bao lâu. Tôi thấy một điều gì êm ái đặt lên má. Tôi bàng hoàng chợt tỉnh:
-Anh.
Tôi đang nghĩ trong một điều mường tượng. Anh đã về thật anh tôi hỏi:
-Sao em lại ngồi dưới đất?
Không trả lời trong mừng tủi. Thoáng nhìn qua căn nhà người mới dọn đến, cũng như tự hãnh diện khi đứng dậy ôm chầm lấy anh. Tôi cũng mường tượng đến những buổi chợ. Tôi nói như hờn dỗi với anh:
-Em chờ anh đã lâu, và cả những buổi chiều cho đến hôm nay mới bắt được niềm tin.
-Em nhớ từ ngày ngôi trường chưa xây, và cả gia đình kia chưa đến, làm buồn thêm cho em.
Chúng tôi níu lấy nhau như không bao giờ xa cách nữa, khi ngồi xuống ghế tôi kéo bàn tay anh lên tôi nhìn vào lòng bàn tay anh, đường đời sống bị ngắt đứt quãng tôi đang định đi tìm đường may mắn thì anh giựt tay lại.
Mái tóc bồng bềnh ngày cách xa đây đã ba lần bán rau nay mới gặp lại. Tôi để mặc buông cánh tay. Anh đi rửa mặt. Ngày hôm nay ngồi đây nhưng tôi nghĩ đến ngày mai, với căn nhà cách xa thành phố này. Tôi nghĩ như một huyền hoặc:
-“Ngày mai tôi sẽ khổ”.
Anh bước ra vừa trút đôi giầy nặng trịch vừa nói:
-Những ngày trên đất mới anh không thể hình dung xóm nhà mình đổi khác đến độ có thể lầm nhà cô hàng xóm. Có tiếng cười xòa.
Vợ chồng tôi ngước nhìn vợ chồng cô hàng xóm người mới dọn đến mở cửa bước ra vui vẻ trước cửa sơn xanh. Rồi anh lại tiếp:
-Anh cũng chẳng hình dung những người bạn mới, cả sân trường và ngôi trường, anh chỉ còn chấp nhận những nỗi cơ cực của những người lính chiến, luôn sống trong lo âu, chật vật. Ngay bây giờ anh cũng chưa định hẳn về nhà ngày nào đi nữa, đễ trở lại kiếp sống đó, nhưng biết chắc tương lai còn đen tối. Bây giờ anh tạm quên đi để vui, và chúng ta vui trọn đã.
Tôi thấy thấm buồn. Đem đôi giầy ra ra phía sau rửa kỹ và phơi khi nhìn chiếc xe máy chở hai vợ chồng hàng xóm ra khỏi ngõ. Tôi hỏi anh:
-Em đem ngâm đôi giầy này? Anh gật đầu.
Tôi dọn lên bàn một mâm cơm có con gà quay dành riêng cho anh. Rồi lặng lẽ ra xóm kiếm ít chai bia. Anh nhìn tôi thật lâu gục gặc đầu ra chiều hài lòng. Tôi cũng mỉm cười ngồi xuống bên cạnh anh khi anh rót bia vào ly. Anh ngả đầu vào tôi trìu mến.
Hạnh phúc đến đầy trong căn nhà, chật ních trên giường chiếu, bữa ăn, lần tắm. Lý thú trong cả nụ cười, hờn ghen, nũng nịu. Tôi không còn cảm thấy ghen với người con gái nhà cửa xanh bên kia trong những buổi chợ chiều chồng, mua những thức ăn vừa ý. Hay phải ngồi xuống trong những buổi chiều nắng vàng vừa xuống để suy tư, để nhung nhớ. Không còn đau đớn khi loài thú xa nhau. Tôi quên khuấy cả sân trường và học trò. Tôi thấy trong thiên ý vợ chồng người hàng xóm đã đem đến hạnh phúc cho xóm này, cho tôi. Có điều làm tôi phân vân:” Anh định ở lại với tôi và chẳng trở lại cuộc sống gian lao nữa, cuộc sống anh đã phải chịu đựng từ ngày cưới nhau rồi phải xa tôi. Khi anh xa tôi là một điều buồn, khi gần nhau không xa nhau nữa là một điều lo lắng. Tôi không hiểu sao cứ đem đến cho mình những điều suy nghĩ. Nếu thiểu số nhà lãnh đạo công bằng hiểu nhiều hơn những uẩn khúc riêng tư của tình người. Ngược lại, tất cả hy sinh đi một điều cho chính mình có nghĩa là cho đất nước. Tôi bắt đầu chán ngán thật cho mình vì chiến tranh vẫn còn trên quê hương, sự đau buồn mà dân tộc phải chịu đựng. Đương nhiên sự khổ sẽ dầy vò anh khi muốn trốn tránh sự khổ tìm hạnh phúc. Tôi nhìn anh uống rượu tay xé thịt cho anh suy nghĩ vẩn vơ nhưng nhiều hơn khi còn cô đơn. Tôi không muốn sự sung sướng lúc này để khổ cho anh khi khác, tôi cũng chẳng muốn trở lại vào các buổi chiều nào. Tôi lo nghĩ đến mái trường mới mẻ khi anh đi rồi về.
Tôi cho có thể nó lại mất đi khi anh lại đi.
Vợ chồng hàng xóm cũng vậy họ có thể xa căn nhà không thuê. Không còn thấy bóng dáng hạnh phúc trước mặt, bọn trẻ con không còn trở lại sân trường vì căn nhà đổ nát chăng. Anh nhìn tôi âu yếm:
-Anh sẽ ở lại căn nhà này trong đó có em yêu thương. Cầm ly bia uống một ngụm no đầy không muốn ăn gì. Lần đầu sự vui mừng thoát ra trong cử chỉ trong những ngày xa cách. Tôi muốn nói thật nhiều nhưng im lặng để xúc tích hơn. Tôi muốn kéo dài những buổi chiều mà thường hay mơ ước. Tôi nhìn sang cánh cửa nhà màu xanh mới dọn đến cách một con đường đất vàng không mấy bằng phẳng. Đất cỏ chung quanh nhà thật tốt nên làm nổi bật mầu vôi vàng. Chiếc cửa chia từng ô quả trám nổi. Nhớ đến đó tôi vội khoe anh:
-Ngày anh đi em nuôi được một đám gà và chim cút.
Tôi đoán nghe tiếng cút kêu anh đã biết được điều đó nhưng anh vẫn khen khi tôi nói. Tôi vui và trở lên bé nhỏ như loài chim. Anh hỏi tôi tất cả những chiều mưa chiều nắng, những lần một mình đóng cọc rào khu đất nhà, trồng rau. Tôi không ngần ngại kể cả buổi chợ, mớ rau ế, những lần chuột bắt gà con… tôi thấy không còn sự gì phải dấu anh như phải đổ rác mà anh là cái thùng rác. Tôi líu lo lăng xăng đến ngồi bên  cạnh anh xem anh cho gà ăn. Tất cả ngần ấy đem tôi chìm vào một thiên đường trong đó có anh, có tôi, tôi quên hết ngày tháng.
Trời bừng sáng tôi và anh đứng nhìn ngôi trường đổ nát, ngói tung cả ra lối đi. Nửa mái nhà sau của hai vợ chồng bên kia cũng sập. Người đàn ông bước ra kể lể sự thoát chết. Tôi đang đăm chiêu hình dung một điều gì mà không được. Trẻ em đã đến đầy sân trường rồi đi về hết.
Phần đông đến xem kết quả trái nổ tung trời đêm qua.
Tôi hôm nay mới để ý hết sự có đông đúc của mọi người kể từ sự chán ngán khi anh ra đi và sự hạnh phúc anh trở về. Tôi đã đi xa loài người. Tôi cũng có thể không đi xa loài người khi còn anh, còn tôi nhưng nhớ lại thì sự đau đớn chồng chất trong những tảng gạch đổ xuống vùi trọn một gia đình. Tôi run rẩy đứng nhìn làn máu chảy ra trong đám gạch vụn. Chúng ta không còn thể gọi là loài người nữa sao? Tôi nghĩ đến ngày anh đi, tôi nghĩ thật sâu đến việc anh làm. Chỉ những đổ vỡ cho người thấm nhuần được nhiều điều không biết trước, những mảnh đạn ghi dấu trên tường, trong da thịt người gục xuống, dấu vết tình yêu trên vai tôi ngày đi đều là điều đáng nói, nó liền trong cùng sự sinh tồn, nó đã có sẵn trong sự bắt buộc tìm một lối thoát.
Tiếng còi xe Hồng thập tự vút xa mất. Đoàn người nhìn theo dâng lên niềm đau đớn, lặng thinh quay mặt bắt đâu bước đi.
Ai cũng như ai ngậm căm buốt xót. Tôi lặng lẽ đứng nhìn hai vợ chồng cửa xanh dọn đồ đạc còn lại ra đi. Dù một nơi nào không phải nơi chiến tranh quyến rũ, dù một nơi nào không phải là loài người thì cũng thế, trên vai người vợ ướt đẫm mồ hôi, người chồng cũng còn nhiều vẻ tiếc xót. Chúng tôi cũng cúi gầm bước chậm chạp. Tiếng nổ của chiếc xe lam chở gia tài của hai vợ chồng người hàng xóm. Trời vẫn chưa sáng hẳn. Anh và tôi đã vào hẳn trong nhà. Cả một màu đen trong căn phòng chưa bật sáng đang bao trùm cuộc đời chúng tôi. Tôi nghĩ đến dấu hồng trên  những xe cứu thương, đến những dấu hồng trên máy bay nhanh từ trận địa lảo đảo dưới làm mưa đạn. Những bộ áo xanh nằm trên đấy bất động. Chính lúc này không biết tôi nên buồn hay vui. Anh quay nhìn tôi tư tưởng cô đọng trong nhiếu chiều. Anh nói với tôi trầm tónh:
-Anh nói ngày mai anh trở lại cuộc tình bỏ dở. Cuộc tình riêng đành gác lại sau một chiều. Tôi lắng nghe anh nói thật thân yêu:
-Em đừng lo dù một chiều phương khác. Thấy anh nói vậy tôi giận cả chính anh. Tôi giận cả thượng đế và tủi buồn một mình. Tôi nhìn anh trong sửng sốt, tôi muốn tránh ngày này, ngày anh mới về không tránh nổi sửng sốt đó. Không nói được gì. Tôi cúi xuống khóc. Ôm anh thật lâu như anh ngày về xoa má ở cửa vào buổi chiều. Cánh cửa xanh bên kia đường đã đóng lại, chiếc xe chở hai vợ chồng đã đi dành lại khu xóm sự yên tónh. Cánh cửa xanh lâu lắm mới mở lại. Cũng lâu nữa trẻ con mới trở lại trường để học.

Nhưng ngày mai anh xa tôi biết bao giờ trở lại gặp nhau.
Những sợi nắng vàng ngày nào còn rơi xuống thì chiều mai tôi đi nhặt suốt trên mảnh vườn trồng rau, trên xóm, trên con đường không mấy phẳng và trên cả cuộc đời con gái đang đi vào cuộc sống.
Và sáng mai chiếc xe chở anh vừa khuất thì trời đổ cơn mưa tầm tã….
 
thái san 69
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.03.2009 08:39:46 bởi thaisan >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9