Mây Trên Bán Đảo
canhnam 19.03.2009 17:38:56 (permalink)
MÂY TRÊN BÁN ĐẢO

Truyện ngắn Phạm Ngọc Cảnh Nam .


PHƯƠNG TỈNH GIẤC VÀ KHÔNG THẤY ĐẤU BÊN CẠNH NỮA. CHIẾC GỐI DÀI được thay vào chỗ nằm của chàng. Nàng vươn vai, duỗi người, cảm thấy uể oãi một cách dễ chịu. Rồi nàng nhắm mắt cười nhẹ. Thể xác nàng no nê, tâm hồn nàng đầy ắp. Nàng tung chăn, phơi trần tấm thân tròn lẳn và trắng như sữa của mình trong chốc lát, rồi lăn một vòng trước khi ngồi dậy mặc quần áo ra biển.

- Em không ngủ nữa à? Anh làm em thức giấc phải không? - Đấu tạt nước lên người Phương, hỏi.
- Anh dậy từ lúc nào? – Nàng hỏi và thích thú ngắm đôi vai chắc nịch của chàng. – Anh có vẻ mập ra thật đấy!

Nàng cười dòn tan, sãi chân nhào xuống biển. Nàng nghe tiếng cười của mình vỡ vụn ra trên sóng nước.

Mặt trời bốc cháy trên mặt biển. Bãi tắm đông nghịt người. Đấu nằm lim dim trên võng mắc giữa hai cây phi lao trong rừng.

- Đêm qua em thật tuyệt! – Chàng nói, mắt vẫn nhắm, tận hưởng nổi tươi mát lìm lịm từ trong hồn phả ra sau khi tắm biển lên. Phương loay hoay dọn bữa điểm tâm lên tấm ny-lông trãi trên cỏ. Nàng không nói gì, vẻ mặt tư lự. Rèm tóc dày cắt ngắn bồng bềnh trên vòm trán mịn. Một chốc thì nàng khẽ hát:

“ Về đây khi mái tóc còn xanh xanh
Về đây với màu gió ngày lang thang
Ôi lãng du quay về, điêu tàn!
Đâu tiếng đàn ngoài hiên mưa?
Và đâu bướm tơ vui cùng mùa?
Một mùa xuân mới
Mắt ôm nắng hào hoa…” (*)

Mặt nàng bỗng nhợt nhạt hẳn ra, nhạt nhoà chìm lỉm trong niềm băng giá đến rợn người. Và tiếng hát, thầm thì kêu gào một nỗi tuyệt vọng sâu kín nào đó. Nó nức nở trào lên qua từng tiếng nhạc bị nén lại trong lồng ngực. Tiếng hát bỗng im bặt. Nàng đứng dậy vòng tay ôm cổ Đấu, dúi mặt vào ngực chàng, toàn thân rung lên nhè nhẹ.

- Em không thể! –Nàng nấc khẽ.

Đấu mỉm cười vuốt ve tóc nàng, làm gợn lên trong lòng Phương cảm giác hụt hẫng lạnh lẽo . Nàng nghiêng đầu nhìn ra biển , và niềm tuyệt vọng lại cất lên:

“Mái tóc nhà lưu luyến vạt trăng xanh
Nếu mưa về yêu lấy hạt long lanh
Chờ mong nắng cho tươi đời xuân xanh…” (*)

Đã mấy lần Đấu nâng mặt nàng lên toan hôn để cắt đứt bài hát buồn nhưng nàng không chịu.

“ Và nghe thấy kiếp xưa bước nhẹ về
Đang khóc than trên đường não nề
Thôi nhé, đừng hồi âm xưa
Giọt mưa đã gieo trên thềm nhà…(*)

Đấu không thể ngồi lên được. Phương quỳ trên cỏ, áp mặt vào ngực chàng, ra sức hít lấy mùi da thịt của chàng; mắt nhìn thấy màu xanh diệu vợi của biển, mặt trời rực cháy, đỉnh Sơn Trà mơ màng phủ mây trắng. Mọi cái đều chao nghiêng, điên đảo. Một lát thì nàng ngẩng lên, cười đỏ mặt, lặng lẽ rời khỏi chàng .

- Anh ao ước được nằm co trong áng mây kia và ngủ vùi một giấc!

Áng mây mà chàng vừa nói đó, nàng đã trông thấy nó trong khi dúi mặt vào ngực chàng. Nó im lìm, trong trắng đến nao lòng; và chênh vênh liều lĩnh giữa lưng trời.

- Điều tuyệt diệu là suốt thời gian chúng ta ở đây - Đấu nói - nó không hề thay đổi. Nó như dính chặt vào đỉnh núi.

Trước mắt Phương hiện ra hành lang dài hun hút của bệnh viện. Những chiếc áo trắng lướt qua, vội vàng lặng lẽ. Và gió lạnh! Gió không biết xuất phát từ đâu nhưng cứ vào hành lang là nghe mơn man lạnh lẽo. “ Gió địa ngục đấy! Linh hồn của những người vừa chết đang vội vã ra đi!” Một giọng nói sắc nhọn vang lên trong đầu Phương.

- Giống như anh dính chặc vào em vậy! - Đấu tiếp tục nói, và ánh mắt tinh nghịch nhìn nàng.
- Không phải dính chặc vào em mà là dính chặc vào số phận! – Phương mỉm cười đáp, rồi lập tức lại chìm đắm vào trong nổi bằng bặt sâu kín của riêng mình.

Một lát thì nàng tiếp:
- Chúng ta bị đóng đinh vào số phận, bị treo trên số phận của mình.

Khuôn mặt rạng rỡ của nàng, ánh mắt vui cười của nàng nâng bỗng câu nói vừa buông ra, khiến nó như một ánh sao băng. Và Đấu cũng chỉ cảm nhận nó thoáng qua như vậy thôi. Chàng cười xác nhận điều ấy:
- Vâng! Vậy thì em là số phận của anh vậy!

Phương rùng mình. Bất giác nàng nhìn quanh. Câu nàng vừa nói đó không phải của nàng. “Địa ngục nói đấy! Em là số phận của anh, ha ha! Anh ta đã bị đóng đinh vào cái chết. Rồi sẽ đến lượt con! Tại sao ư? Ha ha !...”

Phương kéo Đấu nhào xuống vạt cỏ. Nàng điên cuồng quấn chặc lấy chàng như một con bạch tuộc. Nàng bảo: “ Yêu em đi!”. Nàng ngửa mặt hiến dâng cho chàng. Nàng nhắm nghiền hai mắt trong niềm đê mê sảng sốt. Thân thể nàng mềm oặt đi, tan chảy ngọt ngào giữa vòng tay lực lưỡng của chàng. Nàng ngậm chặt lấy môi chàng, dán người vào thân thể chàng. Mọi ranh giới giữa chàng và nàng bị xoá sạch. Giờ đây , nàng hoàn toàn tan biến trong chàng, ngự trị trong chàng. Nàng thở hổn hển: “Đốt cháy em đi! Nghiền nát em đi! Chiếm đoạt vĩnh viễn em đi !”.

Nhưng sao mọi nổ lực vẫn chỉ là nổ lực. Mọi hiến dâng vẫn chỉ là hiến dâng. Giờ đây , cả hai đều đang cheo leo ở tột đỉnh của nổi khát vọng khổng lồ, đang muốn thăng hoa nó thành niềm hạnh phúc vĩnh cửu. Nhưng ngay lúc ấy, sao mà mỏng manh! Nàng biết không còn chỗ nào để tới nữa. Nàng đang chênh vênh ở tận cùng thế giới. Bước thêm một bước là rơi vào tịch không. Nàng như một cây cung đã giương lên hết mức tới lúc không kìm được nữa. Nàng rùng mình liên tục. Thân thể quằn quại phát ra những tiếng rên rỉ đê mê và đau đớn tột cùng.

Phương nhẹ hẫng người và trống trãi như một cánh diều đứt dây. Họ cùng mở mắt khi nghe tiếng cười khúc khích của bọn trẻ con đang rình ngó sau mấy gốc phi lao. Nàng mỉm cười, để mặc cho chàng cài lại những cái cúc đã bị mở bung trên người mình. Rồi nàng nhắm mắt, nằm sãi tay chân trong trạng thái thư dãn trống rỗng. Niềm khoái cảm như những hạt muối đang tan dần ra, tăng độ mặn mà dai dẳng trong cảm xúc của nàng, dẫn đến một trạng thái no nê đầy ắp.

Nắng chói chang. Biển diệu vợi. Rừng phi lao tình tứ. Còn đỉnh núi kia thì sao? Phương mở mắt và chợt thấy Đấu đang ôm bụng nhăn nhó. Nhưng chàng đã vội mỉm cười .
- Anh lại đau à? – Nàng hỏi và quay mặt đi.
- Không! Chỉ khó chịu một chút thôi ! Rồi sẽ khỏi ngay thôi!
“ Anh ta không thể sống quá sáu tháng nữa. Cái thân hình tráng kiện đẹp như pho tượng kia, vậy mà đang bắt đầu quá trình thối rữa. Linh hồn anh ta sắp sữa ra đi, nhập vào những cơn gió lạnh lẽo trong hành lang ở bệnh viện. Dầu con đã tìm mọi cách, nhưng điều ấy đã là số phận. Chính con đã bị đóng đinh vào cây thánh giá!” Phương lẩm bẩm: “Lạy chúa! Lẽ nào lại như thế! Không còn cách nào sao? Không còn cách nào…”.

- Em nói gì vậy? - Đấu hỏi.
- Anh ra bãi tắm nắng đi!
- Em có đi với anh không?

Bây giờ nàng đã nhận ra trong ánh mắt Đấu rằng anh đang cần nàng biết bao. Tấm thân hừng hực của chàng đã linh cảm được hàm răng nhọn hoắc của số phận. Nó đã nhận được bảng tin điện vô tuyến sinh vật từ địa ngục gửi lên.

-Anh muốn sáng mai chúng ta sẽ đi Nha Trang. Biển Nha Trang mùa này tuyệt lắm. Anh đã cho tài xế chuẩn bị xe rồi. Em đồng ý chứ?
-Dạ!
-Lát nữa em điện thoại về bảo tay Chính cắt cho anh cái séc mười triệu nữa để mang theo.
-Báo với vợ anh thế nào?

Đấu khoát tay. Phương khép nhẹ đôi mi như bị chói nắng. Việc ấy xảy ra đã hơn một năm rồi. Vợ chồng Phương tổ chức sinh nhật cho bé Điệp. Đấu được mời dự vì có quan hệ làm ăn với vợ chồng nàng. Phòng tiệc bài trí trang nhã, rực rỡ ánh đèn. Còn nàng, như vừa được lột xác trẻ lại trong chiếc rốp trắng có thêu đoá hồng nhung trước ngực. Đấu đi một mình nên được xếp ngồi cạnh nàng. Chàng uống nhiều rượu, càng uống càng đỉnh đạc, tươi tắn. Lần đầu tiên trong đời Phương biết được rằng người đàn ông đẹp nhất là lúc họ uống rượu mà không say. Thân thể chàng ngùn ngụt bốc ra ngọn lửa xác thịt thiêu cháy đến tận tâm can nàng.

-Em đẹp quá, nhưng mà lạnh lẽo quá! – Chàng bất ngờ thì thầm bên tai nàng nhân lúc nghiêng người rót rượu - Anh sẽ mang em ra khỏi nơi này. Tin anh đi!

Sáng hôm sau thức dậy trên giường, bên cạnh chồng đang ngủ mê mệt, Phương ngạc nhiên ngửi thấy mùi thức ăn thiu rất khó chịu. Ban đầu nàng ngỡ Tân, chồng nàng, vì say rượu mà nôn ra trong phòng. Nhưng không phải vậy. Mùi thiu khắm bốc ra khắp nơi. Phòng ngủ, phòng khách, phòng ăn, phòng làm việc, cả phòng riêng của bé Điệp cũng thế. Nàng cùng chị Tám giúp việc lùng sục khắp mọi xó xỉnh vẫn không tìm ra xuất xứ của cái mùi khó chịu ấy. “Định mệnh của con đã đến đấy!”. Một giọng nói sắc nhọn xuyên buốt qua đầu nàng, và Phương hiểu ngay ra rằng nàng không còn như trước nữa. Không còn cô bác sĩ nghiêm nghị, lạnh lùng trước mặt bệnh nhân. Không còn cô Phương xinh đẹp mà lạnh lẽo vật vờ như cái bóng trong ngôi biệt thự sang trọng của giám đốc Tân. Phương chạy vào phòng đánh thức chồng, nhưng Tân chỉ càu nhàu mấy tiếng rồi ngủ lại ngay vì anh ta chẳng nghe thấy có mùi gì khó chịu cả… Lúc đó nàng bỗng thấy chóng mặt toan nằm xuống giường, nhưng vội bật dậy ngay vì mùi thiu khắm bốc ra dữ dội từ người Tân. Nàng đi như chạy ra khỏi phòng, vào buồng tắm thực hiện một cuộc tắm rữa chưa từng có trong đời mình. Nàng bọc kín người bằng khăn tắm, trở về phòng mặc quần áo, xịt nước hoa khắp người rồi đến bệnh viện mà lòng cứ nơm nớp sợ rằng mùi thiu khắm vẫn còn bám theo mình. Người đầu tiên chờ nàng ở phòng làm việc lại chính là Đấu. Rất hồn nhiên, Phương bảo chàng:
- Em đã vừa tắm rữa sạch sẽ xong. Giờ đây em hoàn toàn tinh khiết để có thể đi chơi với anh. Anh có mang xe đến không? Hôm nay em chẳng có việc gì làm ở đây cả.
Chàng sững sốt vì bất ngờ:
- Xin lỗi! Tôi đến khám bệnh.
- Anh chẳng có bệnh hoạn gì đâu! – Nàng chiếu tia nhìn xuyên suốt người chàng, rồi mỉm cười nói tiếp - Tối qua anh đã hẹn em sáng nay đi chơi kia mà!
- Thế à? – Chàng bối rối- Vâng, xin lỗi…
- Vậy ai đã nói vào tai em lúc anh nghiêng qua rót rượu? – Nàng cảm thấy băn khoăn, tựa hồ đang ở trong một giấc mơ.
- A! Không biết! Chắc là…Nhưng anh đã nói gì?
Lập tức nàng tát thẳng vào mặt chàng, mạnh đến nổi nó trở thành mối ám ảnh đeo dẳng nàng mãi cho đến sau này. Lúc ấy tâm hồn Phương bấn loạn. Nàng thấy Đẩu xoa tay lên mặt vừa cười vừa nói như chế diễu nàng:
- Em đẹp quá, nhưng cũng lạnh lẽo quá ! Anh sẽ đưa em đi khỏi nơi nầy !
Nàng như bừng tỉnh bám lấy vai chàng:
- Hãy mang em đi!- Nàng bảo – Em không lạnh lẽo đâu. Chính lão ta, lão chồng em ấy. Ở chỗ lão đến không khí cũng thiu ình lên. Em không chịu nổi nữa, từ năm năm nay. Em cần phải rời khỏi nơi ấy.

Đến bây giờ Phương vẫn không biết thực sự ai đã thốt ra những lời ấy. Có phải cái bóng ma bí ẩn có giọng nói sắc nhọn như kim đâm kia, hoặc là chàng, hoặc là nàng. “Địa ngục nói đấy! Tất cả chỉ là một màn hài kịch của địa ngục”. Lại giọng sắc nhọn vang lên. Phương đáp: “ Tôi không tin địa ngục!”. Giọng sắc nhọn bảo: “ Chính lời con vừa thú nhận cũng là lời của địa ngục đặt vào môi con!”. “ Không! Không ! Tôi là tôi. Không ai đánh lận tôi được” – Nàng hoảng hốt, không còn biết mình là ai.

- Nầy anh! - Phương nắm tay Đấu – Thôi đừng ra bãi nữa. Có phải chính anh đã nói lời ấy vào buổi tối sinh nhật hôm nọ không?
- Lời nào ? - Đấu cười đăm chiêu - Lâu rồi anh không còn nhớ gì cả.
- Hôm ấy anh có say không?
- Anh chưa bao giờ say cả.
Nàng làm thinh, không muốn nhắc lại câu nói kỳ diệu ấy vì biết đâu đó lại là trò chơi của địa ngục thật.
- Anh đã nói gì hôm ấy nào? - Chàng nóng nảy giục.
- Cố nhớ lại xem, lúc anh nghiêng người sát vào em để rót rượu, anh đã nói gì vào tai em?
- Anh chẳng nói gì cả! – Chàng đáp quả quyết sau một hồi im lặng cố nhớ - Hơn nữa trước mặt chồng em lúc ấy, là một điều khiếm nhã. Anh không bao giờ thế!
- Không! Anh đã nói, anh có nói! - Phương hung hăng đứng lên - Anh tán tỉnh em, đồ đểu ạ! Anh tán tỉnh em, nhưng sau đó lại không dám nhận. Vừa đểu vừa hèn!
- Nhưng điều ấy có gì là quan trọng đâu? -Đấu nói với vẻ buồn rầu – Cái chính là mình đã đến với nhau, mình đã tìm thấy hạnh phúc.

Bây giờ thì cơn đau xuất hiện mạnh mẽ hơn, và Đẩu không thể giấu nàng được nữa. Chàng cong gập người lại trên võng, tránh không nhìn vào mắt Phương.
-Anh nghe trong người thế nào? Em chích thuốc cho anh nhé!

Lát sau Đẩu nằm im thở đều, đưa mắt bình thản nhìn ra bãi tắm. Nơi ấy giờ đang chói chang ánh nắng nhiệt đới và lác đác vài thân hình đang nằm phơi trên cát. Sóng biển vẫn kiên trì, hì hục đuổi nhau chạy vào bờ; và mỗi lần chúng rút đi, để lại bờ cát sáng loáng lên như vừa được đánh bóng.

- Anh thích nhậu với cua rang muối! - Đấu mơ màng nói - Cua rang muối của Diễm Nha Trang thật tuyệt!

Chàng ngưng nói vì trông thấy một phụ nữ mặc áo tắm đang đi vào rừng phi lao. Mắt chàng sáng dần lên khiến Phương quay đầu nhìn theo, và không khỏi thầm ghen với tấm thân căng tròn hừng hực của cô ta. Đấu chúm môi huýt gió và cô gái quay lại mỉm cười với chàng. Cô ta liếc nhanh Phương một cái rồi sè bàn tay đưa lên môi hôn gửi về phía Đấu. Chàng nheo mắt cười khoái trá, còn Phương thì tức tím mặt.

- Anh quen con nhỏ ấy à? – Nàng hậm hực hỏi.
- Không.
- Anh thích cô ta phải không?

Đấu làm thinh. Phương nhận thấy từ người chàng đang toát ra một sức quyến rũ không chịu nổi. Dường như nguồn tinh lực đàn ông vô tận của chàng đang ồ ạt tràn ra để vĩnh viễn ngự trị thế giới khát bỏng nầy.

- Ôi! Ước gì em có thể giết chết anh! – Nàng thẩn thờ thốt lên.

Đó là cách chiếm hữu chàng trọn vẹn nhất, triệt để nhất. Điều ấy giờ đây đã trở thành đạo lý trước khi sinh mạng chàng bị căn bệnh quái ác kia cướp mất. Không! Không thể để chàng rơi vào tay nó. Không phải chính em là số phận của chàng sao? Kể từ lúc ấy, Phương bàng hoàng nhận ra trong gió biển cũng có mùi thức ăn thiu khắm. Mùi ấy tăng đậm dần, tựa như đêm ngày càng sâu, khi cả hai về đến khách sạn và cảm thấy mệt mỏi ghê gớm cả thể xác lẫn tinh thần.

Suốt buổi chiều , nàng không cho chàng rời khỏi giường. Nàng không nhắc đến cô gái ban sáng, cũng không hỏi việc đi Nha Trang ngày mai. Nàng chích cho chàng những ống thuốc kích thích cường tráng, gọi những món ăn bổ dưỡng cực kỳ đắt tiền. Nàng bắt mình phải bận rộn tíu tít vì việc ấy, rồi sau đó cả hai ngủ vùi một giấc dài. Nửa đêm nàng thức dậy vì cả chàng lẩn nàng đang lạnh cóng và thiu ình lên. Nàng đánh thức Đấu hỏi có ngửi thấy mùi gì không. Chàng bảo không rồi ôm gọn nàng vào lòng, siết đến ngạt thở. Từ đó, tấm thân tuyệt đẹp của nàng không ngớt tan chảy, tan chảy ngọt lịm giữa đôi tay cuồng nhiệt của chàng. Không có kết thúc. Không có hôm qua và ngày mai. Chỉ có ý thức về sự hiện hữu của chính mình đang quằn quại đau đớn giữa niềm cô đơn vĩnh cửu. Thân thể nàng đã tan chảy vĩnh viễn, tan chảy bất tuyệt trong cơn đê mê của xác thịt. Cả chàng và nàng đều nóng hực lên như phát sốt. Nhưng cứ mỗi bận nghỉ giữa hai cuộc chơi, Phương lại ngửi thấy mùi thiu khắm nồng nặc hơn. Và thế là nàng lại vội vã lao vào cuộc truy hoan tiếp tục. Cảm giác về giọng nói sắc nhọn càng lúc càng cộm lên trong tâm thức nàng như một cuộc tranh tụng không lời giữa một phiên toà vắng lặng được mở từ thời vô thỉ đến nay. Bản chất hư vô của phiên toà đã lộn trái linh hồn nàng ra, xoá sạch mọi ý nghĩa sinh tồn; vĩnh viễn chiếm đoạt nó trong niềm băng giá khôn nguôi. Dầu vậy Phương không chịu đầu hàng. Nàng quyết liệt vùng ra khỏi niềm băng giá ấy, đốt cháy nó bằng ngọn lửa ngùn ngụt của khát vọng. Nàng dốc cạn sinh lực để thăng hoa niềm đê mê thành một giá trị vĩnh hằng, khả dĩ biện minh cho cuộc sinh tồn. Và bất ngờ Phương nhận ra bộ mặt dạ xoa của địa ngục, không ngớt bị nó ám ảnh, đau đớn vì giọng nói không lời mà sắc lạnh của nó lúc nào cũng vang lên tranh tụng, đối chất từng khía cạnh của vấn đề. Phương cố vùi mình trong tình yêu của chàng như con mắm vùi trong muối. Và ai biết được trong đêm nay, người đàn bà trẻ tuổi xinh đẹp ấy sẽ đạt được điều gì trong cuộc dấn thân chưa từng có nầy.

Đột nhiên vầng trăng hiện ra đỏ quạch trên ban công. Một dòng ánh sáng mê hoặc chảy vào phòng. Qua cửa sổ, Phương nhìn thấy biển hiện ra sâu thẳm, vời vợi và tự do bát ngát.

- Mình ra biển đi anh! – Nàng nói.

Đấu nằm sãi tay chân bất động và lạnh ngắt trên giường.

-Anh không thích à? Vậy thì em sẽ đi một mình vậy ? – Phương lẩm bẩm - Vả lại chúng ta vốn chỉ có một mình thôi mà. Ở đâu mà chả vậy!

Nàng bước ra ban công và choáng ngợp trước vẻ ngời ngời kiều diễm của một không gian rộng lớn vòng quanh bán đảo Sơn Trà. Núi non, bầu trời và biển đang chìm sâu trong nỗi trầm mặc muôn đời của tạo hoá. Phương chạy trên bãi cát. Nàng cố chạy thật nhanh, cố huy động mọi tế bào tham gia vào cuộc vận động vật chất rốt ráo nầy, để nắm bắt cho được điều mới mẻ vừa nảy ra trong tâm thức nàng. Nàng lội ào xuống biển, và cảm giác được nổi vắng lặng khủng khiếp áp sát sau lưng mình. Bất chợt nàng đứng khựng lại. Biển đã ngoạm nàng đến thắt lưng, lạnh buốt và đầy đe doạ. Bỗng dưng Phương nghe thân thể mình rệu rã ra, mệt mỏi kinh khủng. Có một cái gì đó vừa tắt ngấm trong lòng, quạnh hiu như một ánh sao băng. Nàng phân vân vô định, chẳng biết xử trí thế nào. Biển chẳng còn ý nghĩa gì cả. Chẳng còn ý nghĩ gì nữa, kể cả việc nàng đang đứng đây, đối diện với cái mênh mông bát ngát của đất trời, kể cả chàng có hoàn toàn thuộc về nàng hay không, và giờ đây chàng đang ở nơi đâu, đang nhập vào một cơn gió nào, đến cái điều viễn vông mà vô cùng nhức nhối của chàng: “ Anh ao ước được nằm co trong áng mây kia và ngủ vùi một giấc!”. Ngủ đến bao giờ, hở anh? “ Bước tới nữa đi! Bước tới đi con gái của ta. Chỉ một bước nửa thôi là mọi cái sẽ được giải quyết rốt ráo. Không còn hoài nghi, không còn giả thuyết, không còn trăn trở, không còn thao thức. Tất cả sẽ yên nghỉ đời đời. Yên nghỉ đời đời…:” Một giọng nói âm thầm vang lên mơn trớn nàng. Nhưng Phương thấy lạnh ngắt . Nàng run lên.

- Lạnh quá ! Em không chịu nổi ! – Nàng thều thào rồi quay lại.
- Không sao, em đừng sợ! Anh sẽ đưa em về!
- Về đâu? Về đâu? – Nàng cố gào lên.

Chẳng có ai để đáp lại lời nàng. Một nỗi câm lặng khủng khiếp! Không khí bốc mùi tanh tưởi khiến nàng buồn nôn. Một chốc thì nàng nôn thật sự. Nôn đến mật xanh, mật vàng. Nàng kinh ngạc mở to mắt nhìn đống chất nôn bầy nhầy gớm ghiếc, trong đó đủ các món cao lương mỹ vị mà nàng đã ăn suốt ngày hôm qua. . .



Phạm Ngọc Cảnh Nam.

(*) Ca khúc BACK TO SORRIENTO của E. CURTISS ( Ý), lời Việt của Phạm Duy.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.03.2009 17:50:53 bởi canhnam >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9