Mùa Thu
-
Số bài
:
914
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 18.03.2009
|
RE: NHẬT KÝ BẠN VÀ TÔI .
-
19.12.2009 16:06:03
Sáng nay thế nào mà lay hoay mãi, suýt nữa thì trễ giờ đi làm, vì tìm mãi không ra chìa khoá mở cổng.Thứ bảy mà mình cũng phải đi làm... Ngày mai cả nhà mình về thăm bố, tự dưng cảm giác cũng nôn nao lạ...bố tôi là người đặc biệt đối với tôi, tôi rất khâm phục bố ở sự từng trải, trung thực, quyết đoán, nghiêm khắc, và vô cùng tình cảm...tình yêu của ông với vợ con luôn là hình mẫu mà chúng tôi kính trọng. Khuôn khổ và mẫu mực, cần cù và chịu khó, tư duy và sáng tạo, tư chất rất thông minh và ngay thẳng..hình tượng về bố tôi là như thế.Nhưng có điều là bố tôi cũng rất hay nóng tính.Tôi nhớ cái chau mày của bố, khi chị em tôi làm điều gì đó không vừa ý... Trước các cuộc họp, bố luôn tự soạn những bài báo cáo, tổng kết hết sức nghiêm túc, chữ bố thì tuyệt đẹp và em tôi thừa hưởng được điểm này của bố. Chúng tôi được bao bọc được che trở trong tình yêu thương của bố mẹ,suốt những năm tháng thơ ấu, tôi được bố đưa rước đi học và khi đã lớn, tôi vẫn được bố trở đi làm...thật lạ quá phải không bạn, nghĩ lại giờ xấu hổ quá. Đến nỗi khi chuẩn bị lập gia đình, gia đình bên chồng còn điều động xắp xếp phân công người trở đi làm....tự dưng thấy ngại, xí hổ và tự ái...nên quyết tâm tập đi xe máy..thế đấy, cuộc sống thật muôn màu, lạ lùng và kỳ lạ như thế. Sống trong điều kiện được cưng chiều quá, quả là con người yếu đuối, không độc lập và kém tính tự quyết, sống luôn dựa dẫm và không tự tin...có lẽ bởi trong mắt bố mẹ, mình luôn còn bé bỏng...còn bản thân mình thì chẳng muốn lớn tí nào,luôn muốn được nhõng nhẽo, được quan tâm,được yêu chiều... Nhớ những lúc bố rất nghiêm khắc, khi biết mình rất thích xem phim, bố bảo học là học, không được hó hé phim gì hết, lúc đó mình chỉ ước là không bị đi học, chỉ thích đi làm để không phải học.Giờ nghĩ lại thấy mình thật trẻ con...rồi khi bố mua bao nhiêu là truyện chỉ để mang về cho cô con gái cưng mọt sách đọc..rồi khi thuỷ triều ngập đến lưng xe, dắt xe leo dốc..hì hục, sao thương quá, bố cứ nhất định bảo, con cứ ngồi yên trên xe, để bố dắt con qua chỗ ngập...sao thương bố quá, và chỉ có những ông bố, bà mẹ thương con mới làm nổi điều này. Khi tôi còn bé, nghe mẹ kể lại, khi chúng tôi ốm đau, bố thức cả đêm để bồng bế ru chúng tôi ngủ, dỗ dành khi chúng tôi khóc... Giờ đây, bố có cuộc sống mới, với những lo toan mới nhưng hình ảnh bố vẫn luôn là sự ngưỡng mộ,là niềm tự hào, là tấm gương mà chúng tôi học tập và tình cảm của con đối với bố vẫn vẹn nguyên như thuở nào. Con gái rượu của bố!!! MT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.12.2009 16:08:39 bởi Mùa Thu >
Nếu bạn nghĩ mình hạnh phúc, bạn sẽ là người hạnh phúc.
|