RE: NHẬT KÝ BẠN VÀ TÔI .
-
27.02.2010 09:45:42
Sắp thi đến nơi rồi, mà mình chẳng có chữ nào trong đầu, thế mới khổ chứ.Ý nghĩ và sự tập trung để phân tích và hiểu vấn đề giờ đi đâu mất rồi.Chắc có lẽ là sức ỳ đã kéo mình trở nên lười biếng vận động và suy nghĩ.
Đó là điều đáng ngại nhất, biết thế mà vẫn không sao thoát khỏi vòng luẩn quẩn, đồng nghiệp hỏi" đã học gì chưa?"Mình lắc đầu cười buồn mà nói, chưa gì cả.
Mình thật sự không tự tin, đó chính là điểm yếu của mình.Người ta bảo, sự tự tin quyết định hơn 50% của sự thành công, và nét đẹp trong tự tin là tuyệt đối.
Mình trở nên yếu đuối từ khi nào thế nhỉ? Có lẽ đã lâu lắm rồi..nhiều khi mình tự hỏi, có phải đó là bản chất con người mình không?Những hoang mang, lo lắng cứ bám víu lấy mình...hay trái tim mình yếu đuối, hay mình chẳng có chút gì gọi là nghị lực, đôi lúc mình cảm thấy ngột ngạt về ý nghĩ này.
Muốn vươn lên bằng con đường học tập qua thi cử, nhưng mình cảm thấy khó quá, nếu thế thì cứ thử sức thôi, nếu không được thì thôi....chứ cứ cãi sức mình thì e rằng tâm lại khổ.Khó ở chỗ vượt qua sức ỳ đã tồn tại bao nhiêu năm trong công tác..sự an phận thủ thừa cố hữu hình như đã làm tê liệt sự sáng tạo, làm nhụt chí khí và sự năng động.Hy vọng trong môi trường công tác kiêm nhiệm mới, mình tìm lại chính mình khi xưa, được tự do trong sáng tạo, năng động trong mọi mặt và phát huy hết khả năng tiềm tàng để cống hiến, để phục vụ đơn vị và xã hội.Mười năm để thay đổi, đó là một quyết định rất chóng vánh không tham khảo, chỉ trong một cái gật đầu đồng ý.
Mình biết rất nhiều người trong đơn vị mình không muốn thay đổi, nếu ở cương vị cũ sẽ nhàn rỗi hơn, sẽ có nhiều thời gian hơn, và cũng do họ vướng bận con cái khi hoàn cảnh gia đình chưa cho phép họ thay đổi, và còn một lý do nữa là sếp mới của mình khi xưa nổi tiếng là khó tính( Do lớn tuổi chưa có gia đình, về mặt tâm sinh lý bất ổn định) , và họ sợ....sau khi mình quyết định, nhiều người đã e ngại và nhắc nhở mình về những hiểm họa có thể xảy ra, mình chấp nhận và thử sức trên con đường mới.Con đường không bằng phẳng mà ít người muốn đi, mình nói trẻ thì cũng không còn trẻ mà nói già thì cũng chưa phải là già.Thôi thì cứ mạnh dạn bước tiếp trên con đường mình đã chọn, tự nhủ lòng hãy vững tin.....nếu mình nghĩ đơn giản, thì mọi việc sẽ đơn giản, nếu mình nghĩ nhẹ nhàng, sẽ nhẹ nhàng, nếu mình nghĩ không có việc gì khó, thì có lẽ mọi việc sẽ không khó như mình tưởng.Vậy mình cứ nghĩ vậy nha, còn sự thật cứ để tự nhiên, nếu có vấn đề gì, mình sẽ chia sẻ cùng bạn, để được bạn an ủi, động viên, và cho ý kiến, để mình vững bước hơn về mọi mặt.
MT
Nếu bạn nghĩ mình hạnh phúc, bạn sẽ là người hạnh phúc.