NHẬT KÝ BẠN VÀ TÔI .
Đêm
Trời đã vào khuya, bên ánh đèn, tôi nhìn con đang say giấc ngủ.Con thường thích nghe nhạc trong khi ngủ, khi vắng nhạc bé cảm thấy thiêu thiếu gì đóa, trằn trọc và khó ngủ.Thế nên lúc nào trước khi ngủ bé không quên nhắc mẹ mở nhạc bé nghe.
Chiều tối hôm nay, hai mẹ con dọn phòng của con, xoay trở đồ đạc và dọn dẹp.Bé có vẻ thích thú lắm.Khi ba đi làm về là bé khoe ba liền.
Buổi tối vẫn là những bản cửu chương, luôn được lập đi lập lại.
Ui, mình mong đến Tết quá, được đi chơi và được nghỉ ngơi cùng gia đình.Và chắc chắn bé con mình cũng thích Tết, vì Tết thì sẽ được đi chơi nhiều nhiều và ít phải học hơn.Tết này đúng 30 Tết là sinh nhật bé con mình, ngày 13 tháng 2.Bé mong đợi và đếm từng ngày, làm mình cũng nôn theo.
MT
Thành Phố Hồ Chí Minh
Hôm nay là ngày nắng đẹp, SG chẳng có chút mưa.Thật tuyệt vời, hôm nay là thứ sáu rồi, ngày mai và ngày mốt là ngày nghỉ mà, nên tâm tư có vẻ thoải mái quá.Hôm nay mình nhận được quyết định rồi, nói chung vui và cũng có chút lo lắng, thay đổi công việc trong cùng một môi trường làm việc.Cũng thú vị, nhưng cũng có rất nhiều áp lực đón chờ mình phía trước.
Sáng mai mình vẫn đi học như tuần trước, chiều chắc ghé công ty liên hệ, để thứ hai hoàn tất mọi việc.
Tuần sau nhiều việc đây, hôm nay xem lịch rồi.Mình biết thế nào cũng bị dồn công việc mà.Do kế hoạch có sẵn cho cả học kỳ mà.
Hôm nay vào ym chát nhóm, nói chuyện cùng một lúc với 5 người .Các chị , bạn và em.Cũng thoải mái khi tất cả đã quen thuộc.
MT
Thành phố HCM
Bé con mình hôm nay hồn nhiên đến dễ thương, lại kể lại những món quà mà ông già Noen đã tặng, trước khi ngủ, bé năn nỉ ba cho con ngủ chung với ba mẹ, ba của bé lại mủi lòng, phá vỡ nguyên tắc và đồng ý.Thế là bé reo lên vì sung sướng.Bạn biết bé năn nỉ sao không? Ba cho con ngủ chung nha, con sẽ nằm dưới chân ba mẹ cũng được, nghe thương quá.
Bé hồn nhiên với chú gấu mà ông già Nôen tặng, thiệt ra là mình mua truyện và gấu...bảo là quà của ông già Nôen, đúng 12 giờ đêm,tớ để món quà nơi vị trí mà bé đã đặt bức thư gửi ông già Nôen.Bé tin lắm và chúng tôi lại vui vì điều đó, một thế giới thần tiên tặng bé.
Không hiểu sao, gấu bông bị đứt bung tuột một bên chân, lòi cả những bông trắng muốt phía bên trong, bé khóc nức nở, nhìn thương lắm.Tớ an ủi và bảo rằng, tối ông già Nôen sẽ bay vào và hoá phép cho chân gấu lành lại, giỗ mãi bé mới nín.
Thế là tối đó, tôi hỳ hục khâu khâu nối lại, sáng bé ngủ dậy ngạc nhiên với phép màu nhiệm của ông già Nô en, tối nay bé khoe với chúng tôi: "Ba mẹ ơi! ông già Nôen hay thiệt, ông biết khâu liền chân gấu, ba mẹ nhìn xem vết khâu này" chúng tôi nhìn nhau và tỉm tỉm cười, uh , ông già Nôen khéo quá nhỉ, khéo đến nỗi tới hôm nay bé mới phát hiện ra là ông già Nôen cũng biết khâu cơ đấy
Bé đang ngủ bên phòng chúng tôi, tay quàng ôm gấu, nhìn dễ yêu quá....con là thiên thần, hạnh phúc của ba mẹ.
MT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.01.2010 22:42:09 bởi Mùa Thu >
Thành phố HCM
Tháng này đúng là tháng đám cưới, nơi nơi đám cưới, nhà nhà đám cưới.Thế nên chiều tối nay gia đình tớ cũng vừa đi đám cưới về. Hì, đi dự tiệc cưới để gặp gỡ họ hàng, để chúc mừng đôi lứa trăm năm hạnh phúc, và bé con đi dự tiệc để được nhìn cô dâu chú rể.
Cả ngày đi học và chiều thì trốn tiết, về sớm hơn thường lệ đi mua xắm một chút, và để về đi dự đám cưới cho sớm.Buồn cười nhất là giờ chiều giải lao, hai đứa chúng tôi len lén ra khỏi phòng, tính chuồn nhanh, thì bắt gặp thầy đang đứng nói chuyện với học viên, thế là hai đứa chúng tôi quay ngoắt 180 độ sang hướng khác, vừa đi vừa cười khúc khích...giống như thưở còn sinh viên.Nói đùa vậy thôi, chứ thời sinh viên chẳng biết cúp học là gì, nghỉ học trừ trường hợp tớ bị ốm thôi nhé, rất siêng năng chăm chỉ học.Bây giờ có những năm tháng trải nghiệm rồi, nghĩ lại thích nhất là thời còn đi học.
MT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.01.2010 22:18:21 bởi Mùa Thu >
TP HCM
Sáng tớ vẫn đi làm như mọi khi, chiều về nghỉ ngơi chút và ra nơi công chứng địa phương, chứng một số giấy tờ để nộp bổ sung cho phòng tổ chức.
Sáng nay thì họp ĐB nói chung tình hình ổn và tốt đẹp, thấy được những quyết tâm của cấp lãnh đạo tới việc đào tạo con người, nguồn nhân lực quí báu...những quan điểm và tầm nhìn chiến lược của cấp lãnh đạo.Thật tuyệt vời, tinh thần chung của mọi người rất vui và hồ hởi.
Tuần này là tuần gấp rút nên công việc dồn hơi nhiều.Thời gian viết thơ hạn hẹp, cũng nhớ thơ quá, giá mà tâm trí không vướng bận công việc nhiều, thì cảm xúc sẽ lại ùa về thôi.
Sáng mai mình dậy thật sớm xem thế nào? Sáng nào mình cũng vội vàng, cứ sợ trễ giờ làm.Thế đấy...
MT
TP HCM
Ngày hôm nay vừa vui lại vừa buồn, vui vì công việc và buồn vì một người bạn, mặc dù bạn có giải thích, nhưng mình vẫn cứ buồn.Biết làm sao được.Mình luôn trân trọng tình bạn, đó là điều sẽ rất khó để nói để bạn hiểu, mà cũng không cần thiết phải nói...điều gì đến sẽ đến như người ta thường bảo thế.
Đêm đã khuya, sáng mai mình phải dậy sớm, công việc cuối năm sao nhiều quá, tuần sau lịch công tác vẫn kín hết tuần....
MT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.01.2010 13:55:33 bởi Mùa Thu >
TP HCM
Tâm trạng hôm nay của mình đỡ hơn tối qua, chẳng hiểu sao dạo này mình hơi nhiều điều phải suy nghĩ, công việc thì nhiều hơn và một vài việc mình chưa yên tâm do chưa hoàn thành và cũng do chưa đến ngày giao nộp.
Tính mình hay lo lắng, biết thế là không tốt, bởi điều đó sẽ gây áp lực cho mình.
Tối qua mình đi học về, hỏi xem bé con đi xem xiếc thế nào, bé kể líu lo vui lắm.Sáng nay giở quyển vở 6 kiểm tra lại hôm qua bé học ra sao , thì vừa buồn vừa bực, mẹ bận công việc tối, nên ít quan tâm tới việc học của bé, một điểm dưới 9 xuất hiện.
Lúc ôn cho bé bảng cửu chương thì làm toán nhân chia đều toàn 10, đến khi cô cho bài toán toàn cộng trừ thì lại làm sai.
Mà tối nay mình lại đi buổi tối, 9 giờ tối mới về, không biết bé sẽ xoay sở ra sao?(Bố của bé cũng đi làm tối nữa chứ)
Thiệt là không biết làm sao, chắc tối nay nhờ cô giáo và bà nội chỉ dạy bé ôn lại toán cộng trừ quá.Lúc về mình sẽ kiểm tra lại.Tự dưng thấy lo lắng đủ việc
MT
TP HCM
Tối nay mình đi làm về trễ, nửa năm có một buổi làm như hôm nay.Thế mà mình cũng than thở với các chị.Các chị cười và bảo úi trời...hì
Vừa về tới nhà, con chạy ra đón, ríu rít kể mẹ nghe câu chuyện các bạn trên lớp.Mới lớp hai mà bạn bè đã chọc ghép đôi nhau, và bé hồn nhiên kể mẹ nghe."Bạn Trí bảo lớn bạn ý cưới con, thế lớn bạn ý không cưới con thì sao?"ui trời, mình cũng phải nói...uh,... à, thì khi lớn mới biết.Thì bạn bè mà..rồi mình lỉnh sang chuyện khác, hỏi bé, thế hôm nay con làm toán thế nào?Tiếng Việt và toán đều 10, bé bảo mẹ thưởng con đi.Tớ hun vào đôi má của bé, bé cười tít mắt.Sau đó tớ hỏi ôn lại phép nhân chia cộng trừ, bé than nhức đầu và chóng mặt...thế mà khi vừa ôn bài xong là chân sáo , miệng thì líu lo, có thấy than mệt gì đâu cơ chứ.
Còn câu chuyện ngày hôm qua, giờ thì ổn rồi.Mình lại vui ngay...mình mới viết hai bài thơ mới, nhưng chưa gửi lên.Ngại đánh chữ...máy nhà mình cứ đánh chữ một đoạn lại mất, chắc do vi rút hay sao ý, làm mình cứ phải viết đi viết lại...có hôm viết chỉ có mấy dòng, vì mệt quá, viết hết cả hơi...thành quả lại biến mất...
Hôm nay biết tin nhà thơ KO bệnh, mình có tâm trạng, tại sao những người tài hoa, đa cảm....lại hay đau bệnh thế nhỉ?Chị nhắn trong blog là buồn và tuyệt vọng quá.Tự dưng mình thấy thương chị ghê, cảm giác như mình thấy chị cô đơn, cô độc....chỉ khi viết thơ chị mới được giải toả cảm xúc.Thơ chị hay lắm, ngọt ngào và quyến rũ...mỗi bài thơ mỗi vẻ, rất thú vị...
Những nhà thơ mình đọc và cảm là nhà thơ có sáng tác trong diễn đàn PBC, KO, PNS,PNP ,NT,AV,NGM,HC....
MT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.01.2010 22:57:36 bởi Mùa Thu >
TP HCM
Cả ngày hôm nay mình đi làm, chiều về là tranh thủ vào blog, mình đam mê câu chữ quá.Có lẽ như thế cũng không tốt lắm, vì đam mê gì cũng không hay.Những gì vừa phải thì bao giờ cũng tuyệt hơn.
Có lẽ tâm hồn mình sắp treo ngược cành cây rồi, eo ơi, sợ như các chị tiên đoán quá.
Phải hết tuần sau mình mới được nghỉ Tết, mình thèm được nghỉ Tết quá!
Sáng nay nghe báo cáo đề tài nghiên cứu khoa học, nói chung đơn vị mình được đánh giá tốt.Chúc mừng cô em đồng nghiệp đã bảo vệ thành công.
MT
TP HCM
Tối nay thành phố đông lạ thường, có lẽ tại gia đình ghé một nơi khá đông trong dịp này, đó chính là siêu thị.Trên đường đi, bé con huyên thuyên đủ thứ, khi tới đèn xanh đèn đỏ, bất chợt có bác đi đường vui cười và nói:" chị này chắc nhõng nhẽo ba lắm đây", chắc bác ý nghe câu chuyện của gia đình chúng tôi đó mà.Thế là bé con cười vang thích chí, chúng tôi cùng bác lạ cũng cười theo.Thật vui thế đấy.
Anh xã than, hôm nay anh nhức đầu quá, tôi bảo, thế về nha em cạo gió nha...rồi tớ kể lại những lần anh cũng kêu nhức đầu, chỉ cần cạo gió là hết ngay, lạ thế đó.Nhưng anh lại bảo thôi không cạo gió đâu..bởi anh nhức đầu vì...em và con nói nhiều quá..hi hi trời, tớ cười quá chừng, à thì ra là thế...tính không nói nữa, nhưng buồn cười quá, tớ lại nói tiếp...giờ nghĩ lại vẫn buồn cười.Hoá ra là tớ và bé con nói nhiều....thế mà hai chúng tớ có thấy thế đâu....toàn bị anh ký đầu lên hai cái nón bảo hiểm, nghe cốc cốc cũng vui tai.
À, hôm nay hai mẹ con tớ chụp hình lấy liền, hai chục ngàn 4 tấm hình.Nói mãi bé con mới chịu chụp.Tớ thấy có ghép hình vui vui, nên bảo hai mẹ con chụp kỷ niệm và cũng tiện để hình vừa trong bóp.
MT
TP HCM
Tối qua tự dưng mình có tâm trạng, chợt buồn khi hay tin người bạn thơ, hay đúng hơn bậc thầy thơ PTN bị bệnh, mình đoán chắc là bệnh nặng vì nghe HN viết bài thơ tế sống.Nghe xúc động và buồn quá.Lòng mình trống trải với những suy tư.Mình tự đặt câu hỏi: tại sao những người dào dạt tình cảm thường hay bệnh tật nhiều hơn là những người ít suy tư?
Bác PTN(PNS) thường chúc mình sức khoẻ luôn là chữ đầu tiên..giờ thì mình đã hiểu hơn, bởi bác biết và luôn mong cầu cho mình có một sức khoẻ thật tốt, để yêu đời, để sống hạnh phúc với cuộc đời tươi vui.
Có bao giờ bạn khóc chưa nhỉ?
Mình cũng chẳng biết vì sao mình lại khóc, hay mình là người nhạy cảm chăng ?Thương người, hay thương chính mình, hay lo sợ cho chính nghiệp thơ...
Và mình cũng thật lo lắng khi biết chị KO cũng đang bệnh, chị rất buồn và tuyệt vọng.Mình cũng chỉ biết viết những lời động viên, mong hai người bạn thơ lớn hãy biết vượt qua, hy vọng và tin tưởng vào sự kỳ diệu của khoa học....
Thơ chị KO luôn ngọt ngào trong nỗi buồn và mình biết thơ hai người có nhiều điểm tương đồng, nghệ thuật thì vượt trội, cảm xúc thì dạt dào, và nhất là trong thơ của nhà thơ PTN và KO ta thấy rất rõ hình bóng quê nhà, nét duyên trong thơ, nét văn hoá trong thơ...đó là những điều nổi bật mà ở thơ lớp trẻ không thể có được, từ ngữ rất cổ, hình ảnh liên tưởng nhiều....nhưng lạ là những vần thơ vẫn rất hợp thời, thơ quyến rũ đến lạ lùng, lời văn chau chuốt và ý nhị vô cùng....có lẽ tôi sẽ giới thiệu vài bài thơ của hai nhà thơ để các bạn hình dung ra nhé:
Trong chủ đề: "Thu Hà Nội "của nhà thơ Phạm Ngọc San vnthuquan.net. Chủ đề "Hương bưởi' của nhà thơ Hương Giang, Kim Oanh vnthuquan.net.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2010 20:50:40 bởi Mùa Thu >
TP HCM
Thế rồi, tâm trạng cũng tạm dần lắng đọng, chỉ còn lại nỗi xót xa của tình người thương cảm.
Trời SG hôm nay nắng tràn con phố, tiếng ồn ào vẫn vang động nơi đây, và ánh mắt, nụ cười tuổi thơ ngây, len vào hồn..trái tim tôi thức dậy....
Ôi, buổi sáng , phòng bên vang lên câu hát "Đảng là cuộc sống của tôi, Đảng đã cho tôi, niềm tin bao hy vọng..vang tiếng yêu thương khúc ca tình yêu đời.." Ngày mai là ngày thành lập Đảng, kỷ niệm 80 năm thành lập Đảng Cộng Sản Việt Nam .Lời bài hát vang lên, tôi chợt nhớ về mẹ, mẹ cũng thường hay hát lời bài hát này...và bài tình ca Tây Bắc, mình chỉ nhớ một đoạn" Rừng với rừng hoa, với chim ca vui tưng bừng...suối nước trong xanh, soi bóng em và bóng anh, bên nhau hoà ca cùng núi rừng...đất nước thanh bình mừng đón ta chào xuân.." đại ý lời bài hát là thế.Mẹ thường hát giọng ca trong trẻo và yêu đời như thế..tin tưởng vào sự lãnh đạo của Đảng của nhà nước Xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
Sự tin tưởng và tình cảm của mẹ đã truyền sang trái tim tôi...và tôi cũng đi theo con đường của mẹ.Tôi mỉm cười vào sự lựa chọn của mình, và hứa với mẹ,con sẽ cố gắng sống tốt...mẹ mãi là tấm gương trong sáng với tinh thần cách mạng kiên cường, không có gì lay chuyển nổi.
Con gái yêu của mẹ!
MT
Chưa bao giờ tôi có cơ hội để cùng tâm sự với mẹ về chủ đề tình yêu.Có lẽ bởi nhiều lý do, trong đó lý do chính là chúng tôi có quá nhiều vấn đề lo lắng và suy tư.Giờ mọi việc bình ổn, tâm hồn tôi được giải thoát trong sự bình lặng... thì mẹ đã không còn.Mẹ tôi mất đột ngột và quá sớm, không kịp hưởng thụ những thành quả một quãng đời vất vả, lo toan....Tôi luôn day dứt vì điều này, có lẽ là do mẹ đã chăm tôi và con của tôi đến hơi tàn sức kiệt.Mẹ sẵn mang căn bệnh tim khi còn là cô gái 18 tuổi, do thấp khớp biến chứng vào tim.
Mẹ thường kể với tôi, bác sĩ dặn mẹ:" Chưa chồng thì đừng có lấy, lấy chồng đừng sinh con, mà có con đừng cho bú".Mẹ luôn tự hào là mẹ đã vượt qua hai trở ngại trong số 3 lời khuyên trên.Mẹ yêu và cứ lấy chồng, rồi cứ sinh con, chỉ điều thứ ba là không thể, do chích kháng sinh nhiều nên không có sữa.Chúng tôi được nuôi bộ.Mẹ cười và bảo" sữa bò nuôi con".Và rồi, mẹ luôn cố gắng vượt qua tất cả, bởi một tình yêu bao la và rộng lớn, phải nói là tình mẹ thật thiết tha, không gì có thể so sánh được.
Tôi không chứng kiến được giờ phút lâm trung của Người, bởi Người ra đi một cách đột ngột, sau một cơn đau tim cấp, vào một đêm và trong giấc ngủ.Mẹ chẳng kịp trăn trối với tôi điều gì..nhưng trước khi ra đi khoảng 1 tuần, người có nói với tôi" Con hãy nhớ bù đắp cho con của con khi bé lớn!" có lẽ mẹ nghĩ là do bé bị sinh non, nên thương cháu mà nhắn nhủ với tôi như thế ! Bạn có tin là tôi sinh bé lúc khoảng 6 tháng, bé nặng 1,4 kg.Nhưng khi nuôi ấp lồng kính , điều chỉnh nhịp thở ra ngoài bắt đầu nuôi thì bé khoảng 900g.Dùng phương pháp Căng gu ru tại bệnh viện Từ Dũ để ấp bé trên lồng ngực.Tim bé đập theo nhịp tim của mình, và hơi ấm của người nhà truyền cho bé.Bao gian nan và cực khổ, đầy nước mắt và lo âu.Đầu của bé chỉ bằng quả bóng tròn, chỉ có da và xương, đến nỗi bà nội nhìn mà bảo sợ quá.Anh xã tôi bế bé trong lòng một bàn tay, anh vất vả nhiều và yêu con quá, tôi thì lại vụng về quá.Chẳng biết chăm con.Tất cả tay anh chăm sóc hai mẹ con tôi, thời gian đó thật khủng hoảng.Lo lắng theo dõi nhịp thở của bé, vì bé quá nhỏ, nhiều khi tự dưng bé ngưng thở, mặt tím tái, lại chạy vào bác sĩ, rồi mát xa cho bé..., rồi bơm sữa bằng si lanh vào miệng cho bé uống. Quả là khi lớn bé sẽ hiểu nhiều hơn về sự hy sinh của ngoại của ba mẹ, và sự chăm sóc của gia đình bên nội.Để con có cuộc sống như ngày hôm nay, để thấy giá trị của cuộc sống, của tình yêu gia đình. Tình yêu là như thế! MT
Ngày hôm qua là ngày thành lập Đảng và cũng là ngày sinh nhật của một người bạn phương xa.Chúc bạn luôn vui và hạnh phúc.
Sáng nay tôi tranh thủ làm kế hoạch cho xong....ghé vào trang nhật ký viết những dòng lưu bút.
Sáng hôm qua họp xong thì ĐB đi liên hoan,không khí vui vẻ và nhộn nhịp..tinh thần phấn khởi khi mùa xuân đã tới, nét mặt rạng ngời trong ánh mắt tin yêu.
Thành phố HCM,quả đúng là thành phố năng động, sáng tạo và tư duy...tất cả đang chuyển mình trong nhịp tim hối hả, những tín hiệu đáng mừng đang khởi sắc vào xuân.
Cảm nhận trong một không gian nhỏ trong xã hội mà có một số người dần mất đi niềm tin về con người.Tình cờ tôi bắt được những nhịp cảm nhận của một người bạn ..kể tôi nghe trong môi trường kinh doanh, nó khốc liệt và chẳng lãng mạn chút nào.Bạn nói với tôi như thế, sự cạnh tranh, sự lừa lọc....nói chung là căng thẳng, nhiều nghi ngờ và luôn có sự cảnh giác.
Bạn rất vui và động viên tôi viết thơ, bởi tâm hồn bạn đã trai sạn, cảm giác như là không còn sự lãng mạn trong tâm hồn.Nhìn đâu, gặp ai..trước tiên người bạn đó phải nghĩ người khác thật tệ trước, bạn không dám tin vào bất cứ ai....và tôi thì ngược lại, nhìn đời bằng cặp kính màu hồng, mỉm cười chào những buổi sáng, chào ánh bình minh đang le lói phía chân trời...
Tôi nhận ra và động viên bạn, truyền cho bạn, tiếp cho bạn thêm ngọn lửa của niềm tin, để bạn thấy cuộc sống nào đâu có đến nỗi tệ, khi bạn nhận ra rằng ta đang thật hạnh phúc khi được sống trong một xã hội ổn định về chính trị, không có cảnh đạn lạc bom rơi...kinh tế thì dần khởi sắc....
Tạm biệt bạn, tôi chuẩn bị đi làm nhé!
Chào buổi sáng, chào bình minh....
MT
TP HCM
Hôm nay là ngày sinh nhật của bé Nhật, cháu con của em tớ đấy, vậy mà tớ quên, thế có tệ không cơ chứ....giật mình và giận mình quá.Chỉ có lần này là mình quên, có lẽ do công việc mới làm mình hay phải bận tâm nhiều.
Đã lâu mình quay lại với công việc tám tiếng, nên cũng hơi ê ẩm, phòng mới thì nóng, chẳng có máy lạnh gì cả.Còn máy vi tính thì cứ chớp liên tục, mình nhức hết cả mắt.
Phòng mới thành lập, chỉ có ba người.Mình kiêm đủ..hì hì...nhưng mình lại thấy vui vui vì được đi khắp nơi trong cơ quan, đỡ phải ngồi một chỗ.Nói thế thôi, chứ công việc chính của mình là đảm bảo chất lượng,chủ yếu là liên quan tới giấy tờ và biên bản, những phiếu khảo sát,thăm dò, lấy ý kiến....công việc mới với nhiều thử thách.
Mình phải chịu trách nhiệm mảng này.Trách nhiệm làm mình lo thái quá, luôn thường trực là nỗi lo.Tết này, lúc nào rảnh mình sẽ thường xuyên lên mạng,đọc, nghiên cứu và tải những nội dung cần thiết về.
Còn thời gian lại thì xem qua những bài ôn tập để thi, nghĩ tới thi ,tự dưng thấy cũng lo lắng và thiếu tự tin....Thì cứ cố thử xem sao?
MT
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: