NHẬT KÝ BẠN VÀ TÔI .
TP HCM
Hồi tưởng
Tự dưng mình chợt nhớ tới kỷ niệm trong thời gian làm công tác công đoàn.Một việc thật hy hữu và gây ấn tượng với mình, cứ như phim ý.
Chả là vào năm cách đây mấy năm, đơn vị phải nghiên cứu và tìm nguyên nhân và biện pháp khắc phục cho vấn đề...để báo cáo vào ngày 8 tháng 3.
Mình cùng người bạn rất vô tư và tự tin, chẳng thấy lo lắng gì, cứ xông thẳng vào gặp cấp lãnh đạo cao nhất của một đơn vị bạn, để xin chụp hình....mình nghĩ chụp hình vấn đề này thì có khó khăn gì đâu, giống như chụp cái cây cái bàn cái ghế, đâu có gì là to tát đâu nhỉ?Vậy mà anh lãnh đạo cũng lúng túng, lặng im hồi lâu suy nghĩ....tớ thì cứ tròn xoe mắt ra nhìn..rồi anh dẫn tôi đi tham quan nơi đơn vị...có vẻ như anh suy nghĩ lung lắm, giống kiểu như xem tớ có phải là phóng viên hay không ý mà?
Rồi anh lại phỏng vấn ngược lại mình, hỏi lý do đi chụp...tớ kể là nhằm mục đích chào mừng ngày 8 tháng 3..vv...anh nói vòng vo với ý định không cho chụp, rồi còn bảo lãnh đạo bên mình dở hơi, ý là thế mới tức, ai lại nhè ngày 8 tháng ba mà bắt phụ nữ đi làm báo cáo...Trong khi đó, đơn vị anh ngày đó tạo điều kiện cho cán bộ công nhân viên...mỗi người có vé đi xem ca nhạc, hay kịch gì đó..nghe tới đó, tự dưng mình tủi thân và khóc....Những giọt nước mắt lăn dài, vừa giận vì anh nói kháy lãnh đạo mình, vừa giận vì anh không cho chụp hình , vừa tủi vì phụ nữ đơn vị mình lui cui nghiên cứu những vấn đề phong trào, mà chẳng ăn nhập gì với ngày 8 tháng 3 gì cả...
Anh luống cuống khi thấy tôi khóc...trông bộ dạng tội nghiệp lắm, mặt anh cứ méo xệch vì không biết dỗ làm sao cho tớ nín..anh đưa khăn giấy và bảo, tại sao em khóc? có phải anh nói thế rồi em tủi thân phải không?...tôi lại càng khóc nhiều hơn....đến nước này thì anh cuống thật sự,trông anh cứ lóng ngóng...rồi bảo, thế anh làm dùm báo cáo cho em nhé... tôi đâu có đồng ý, đơn giản vì ý tưởng tôi đã hoàn thành ra bản pp rồi, chỉ còn chụp hình nữa là xong...một lúc sau tôi bình tâm trở lại, mắt vẫn còn ngấn lệ, chẳng nhớ rõ là anh an ủi gì nữa...khoảng lâu tôi bình tâm trở lại, tôi lặng lẽ chào anh ra về...tôi biết là tôi đã để lại phía sau là ánh mắt của anh và một điều gì đó bối rối...chỉ có thế mà khi về kể lại với đồng nghiệp về sự việc, ai cũng thương cảm cho phụ nữ đơn vị chúng tôi, một chút gì xót xa, nhưng đó là khoảng thời gian đã xa rồi
....mà mỗi khi tình cờ nhớ lại, chợt nhớ tới bộ dạng của anh, vẻ lo lắng, bối rối và tôi đã hiểu sức mạnh của giọt nước mắt có thể làm người khác phải lo lắng và bối rối đến vậy....Không biết anh có còn nhớ không?
MT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.02.2010 23:11:13 bởi Mùa Thu >
TP HCM
Sáng nay mình ghé về bên ngoại, bố em và gì đang đợi cả gia đình mình, chắc cũng khoảng 10 mới đi, tới nơi cũng gần 11 giờ.Bình dương cũng không xa là mấy, vậy mà cả tháng trời mới sắp xếp về thăm bố được.
Tết cũng đã cần kề mà.Chiều nay gia đình mình cúng Tết niên, thế nên kế hoạch cũng kín hết.
Bé Barbie nhắn trong diễn đàn chiều nay có rảnh thì ghé nhà trẻ mồ côi thăm các bé.Mình cũng khó trả lời quá, vì kế hoạch em báo cận kề , mình không sắp xếp được.Mình sẽ gửi qua tài khoản để nhờ em chuyển giúp vậy.Mong em và các bé thông cảm, gần Tết mà....
Mình chuẩn bị đi đây.Tạm biệt bạn nhé.
MT
TP HCM
Thế là còn mấy ngày nữa là Tết rồi, không khí tràn ngập phố phường, ra ngoài đường càng nhộn nhịp tấp nập hơn, những người chở cây mai về nhà, những nụ cười, những hàng hoa , quán xá nhộn nhịp và đông quá...tối qua, tiếng trống múa lân đi ngang ngõ, bé con thích quá, chạy la hét vỗ tay ngời hạnh phúc, bé bảo ở nhà vui quá ba mẹ ơi!
Tối dọn dẹp nhà cửa và đi vòng Sài Gòn, anh xã chở mẹ con tôi ra hóng mát gần bờ sông, gió thổi mạnh mà lòng tôi ấm áp.Anh mua cho con cây cá viên chiên, con thích trí cười tít mắt, còn tôi và anh trên chiếc xe, anh vòng tay ôm tôi..và tóc tôi sợi ngắn sợi dài hoà với gió hôn vờn vào khuôn mặt anh, chúng tôi nhìn về phía ánh đèn xa xa, một vùng trời hồng rực bởi ánh đèn thành phố...một cảm giác lãng mạn đan xen.
Mùa xuân về, những đôi lứa yêu nhau, lại cùng nhau hoà trong biển người vui vẻ và hạnh phúc, mùng 5 này gia đình tôi có kế hoạch đi chơi Đà Lạt 4 ngày.
Hy vọng có nhiều điều thú vị để trải nghiệm, để hạnh phúc,để một năm với những bộn bề công việc, ta lại cùng chàng cùng gia đình vun đắp những niềm vui...
MT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2010 22:12:43 bởi Mùa Thu >
TP HCM
Những người bạn thật tuyệt vời đến thế,tôi thật may mắn và hạnh phúc khi bên cạnh mình luôn có những người bạn, luôn có những tình thơ tuyệt vời, và bên cạnh tôi luôn có anh và con và gia đình hạnh phúc.
Tôi cảm ơn tất cả, nếu không có những điều trên, không biết tôi có thể viết thơ với tâm trạng như hiện nay hay không?
Tôi cũng đã viết như vậy khi nhắn tin cho anh, tình yêu của em.Bởi có anh và con, em mới có thể viết những vần thơ lạc quan và tin yêu cuộc sống như thế...Dẫu biết, đôi lúc anh đọc những vần thơ mà bạn thơ trao tặng em, em biết trong tâm khảm là chút hờn ghen mong manh.Mặc dù anh cố che đậy.... em và anh luôn tin vào tình yêu của chúng mình, chính niềm tin đó giữ tình yêu của chúng mình luôn thăng hoa phải không anh?
Trời đã dần về khuya, anh đang niệm với chân tâm đạo Phật....anh đã nói cùng em về việc tu tập, về triết lý cuộc đời, về những hư ảo của sự vật hiện tượng, và em biết tất cả là một chữ "không".
Nhưng duyên thơ đã ngấm hồn em mất rồi!Em cũng không biết tự bao giờ, có lần em đã kể anh nghe, về thầy thơ đầu tiên là nhà thơ PBC....song song là tình thơ tuyệt đẹp với nữ nhà thơ KO và bên cạnh em giờ có thêm nhiều bạn thơ thật chân thành là nhà thơ PNP, NT....những trao đổi về thơ văn, những cảm nhận về nghệ thuật thơ, về cảm xúc của những người bạn thơ luôn làm em xúc động.
Tình yêu đối với anh và con là duy nhất, và em có tất cả là nhờ có tình yêu của anh và con bên cạnh.Có lẽ em là người phụ nữ may mắn chăng?Hay anh đã từng nói, có thể kiếp trước em tu nên kiếp này em được hưởng phước, nhưng anh cũng biết đó, chúng mình cũng có những nỗi niềm riêng , nỗi ám ảnh của sự mất mát, của niềm đau....và chính điều đó đã gắn kết chúng ta thành một khối của sự hoà hợp, chia sẻ....trong vòng tay anh , trong ánh mắt, trong suy nghĩ và hành động thiết thực của cuộc đời.
Có ai bảo, nếu được chọn lựa lại, bạn sẽ thế nào?...em cũng sẽ trả lời là anh..tình yêu đã chọn anh, cũng như anh đã chọn tình yêu của mình.
MT
TP HCM
Sáng nay SG nắng đẹp, những tia nắng ùa vào cửa sổ phòng tôi và gió mát hiu hiu thổi.Ngồi bên khung cửa sổ mùa xuân, tôi lại có dịp thả hồn thơ mộng.Và chút nữa thôi, tôi lại lăn vào những công việc của cuộc sống, dọn dẹp nhà cửa để đón mùa xuân về.
Cảm giác thật thanh bình, sáng mai tôi sẽ dậy thật sớm cùng mẹ và gia đình chồng để gói bánh trưng, cảm giác thật nôn nao và ấm cúng.Tết năm nào, mẹ chồng tôi cũng chuẩn bị sẵn, và tôi dậy sớm cùng anh và con quây quần gói bánh trưng, không khí tết sẽ rộn ràng và ý nghĩa nhiều hơn....mẹ chồng tôi thật tuyệt vời, tôi thật may mắn, mẹ hay cười bảo, con cứ viết thơ và in ra nhé....và mẹ là người đọc đầu tiên những trang thơ tôi viết....nhiều lúc tôi cũng cảm giác thấy hối lỗi, vì suốt ngay đam mê câu chữ, công việc thì có chị giúp việc, còn tôi chỉ phụ thôi, quanh quẩn thơ văn cũng hết buổi...nhưng lạ là tôi làm nhanh lắm, công việc nhà loáng cái là xong..hì..hay tại do tôi nghĩ thế? tôi thật vui vì năm nay những ý kiến dọn dẹp nhà cửa của tôi được mẹ và anh thoả hiệp..theo ý của riêng mình.
Kế hoạch chiều 30 tết, gia đình sẽ đi chợ hoa Nguyễn Huệ, mùng 3 thì đi 10 chùa....
Kế hoạch đã được sắp xếp và lên chương trình, năm nào cũng thế!
MT
TP HCM
Tối tôi cùng gia đình ghé lên nhà bác chị của mẹ và bà( mẹ gọi là bà gì ), năm nào cũng thế, gửi quà Tết biếu ông bà và bác.Nhà bác năm nay sơn lại nhà nhìn sáng sủa và đẹp quá.Nghe bác nói sơn lại hết cả nhà cũng đến 6 triệu.Mình chỉ kịp ghé nhà bác, hỏi thăm tình hình gia đình bác chút, rồi lại tranh thủ ghé sang bà, đến nơi cũng 9 giờ tối rồi, bà vừa khoá cửa xong, định đi ngủ.Người già thường ngủ sớm.Chúng tôi chỉ kịp hỏi thăm vài câu vắn tắt và xin phép bà ra về, cũng không quên biếu ông bà quà Tết.
Anh xã lại chở chúng tôi vòng ra Sài Gòn, đường Đồng Khởi nhộn nhịp đèn hoa và người, phố phường giăng đèn thật đẹp, những cánh hoa mai to có gắn đèn điện thật rạng rỡ, người chụp hình, người quay phim..và bên đường một chùm bong bóng to được người bán cầm bay theo chiều gió....
Chúng tôi quẹo qua đường Lê Thánh Tôn và thẳng ra vườn hoa Nguyễn Huệ,con đường hoa đẹp quá, sự xúc động dâng trào nơi tôi.Năm nay tôi được cùng anh và con đi dạo trước, nhìn rõ nét hơn toàn cảnh.Mấy năm trước đi toàn thấy người, chỉ thấy những góc đơn lẻ và không có sự thống nhất xuyên suốt, do tình trạng người tham quan quá đông.
Ngồi trên xe, anh đi thật chậm, chúng tôi ngỡ ngàng vì những con hổ bằng thạch cao thật to, thật hùng vĩ...phong cách trang trí đường hoa hiện đại hơn, đẹp hơn nhưng vẫn giữ được nét đặc trưng của vùng quê yên ả.
Những khúm tre xanh ngát vươn cao, những ụ đất , một bờ ao, cây cầu khỉ vắt vẻo ngang qua...mình thấy cả ụ rơm to nữa.Làng quê trong lòng thành phố, thật đẹp và nên thơ quá.
MT
TP HCM
Sáng 5 giờ mẹ gọi tôi dậy, còn ngái ngủ tôi cũng bật dậy để xuống nhà gói bánh.Mẹ loay hoay chuẩn bị từ chiều hôm qua....mẹ thì không biết gói bánh trưng, mẹ chỉ biết gói bánh tét thôi.Còn tôi thì ngược lại...hai mẹ con gói bánh trong không khí của những ngày trước Tết, tôi thấy vui vui.
Anh xã và bé con còn bình yên trong giấc ngủ.Khoảng 7 giờ thì tôi gần gói xong 6 cái bánh trưng, nhìn cũng ưng mắt.
Bé con dây sớm hơn ba, xuống léo nhéo nói chuyện, ngồi xem bà và mẹ gói bánh,bé hỏi những câu đại loại là :"Lau lá để làm gì?"...rồi anh xã cũng kịp xuống nhà và gói hai bánh trưng nữa, trước khi gói anh nói tếu...chà gói mà cũng phải chuẩn bị nhiều thế nhỉ?đáng nhẽ phải có người phụ chứ? rồi anh còn nói thế này nữa chứ:" anh gói bánh mà bục góc là tại em đấy", tôi và mẹ cứ phì cười...mới gói được có 8 cái bánh trưng, nhìn đậu xanh đã hết rồi...tôi nói với mẹ, chà sao nhà mình gói ít thế, chẳng bõ công ngồi gói bánh.Mẹ cũng bảo, ừ nhỉ, sao năm nay mẹ lại chuẩn bị ít thế chứ, cũng hai ký đậu xanh, 4 ký nếp, 2 ký thịt mà....ùi chà , thế là ít rồi, năm ngoái con nhớ gói được gần 20 cái bánh trưng cơ mà.
Tôi đang ngồi canh nồi bánh, khói bếp củi và mùi thơm của lá...thật đượm tình quê hương.Nồi bánh được đặt phía ngoài bên hông nhà, gần một cây bàng toả bóng mát..tôi vừa ngồi canh bánh vừa viết những dòng nhật ký..đối diện nhà là lá cờ tổ quốc tung bay, cờ đỏ sao vàng phấp phới, như cười vui vẫy chào tôi.Tiếng nhạc phát ra trong nhà làm không khí thật ấm cúng.Mùa xuân đang về trên mọi nẻo đường đất nước quê hương.
MT
Chỉ còn khoảng 30 phút nữa, là thời khắc giao thừa sẽ đến.Năm nay thật nhiều niềm vui, và cuộc sống thật nhiều điều thú vị.Một năm đánh dấu một bước ngoặt mới trong công việc và trong nghệ thuật thơ văn.Với tôi đó là điều hết sức ngạc nhiên.
Chiều nay cả gia đình đã đi đường hoa Nguyễn Huệ, không khí nhộn nhịp và rộn ràng.Sài Gòn nắng đẹp, đường hoa đông nghịt người cũng như mọi năm.
Mọi việc vậy là đã chuẩn bị xong cho những ngày Tết, ngày mai tôi đi chúc Tết gia đình bên ngoại.Kế hoạch theo đúng dự kiến.
Bé con nhà tôi đang ngủ ngon lành, và trước khi ngủ, bé dặn ba nhớ kêu con dậy để đón giao thừa.
Khoảng 15 phút nữa là thời khắc giao thừa sẽ đến, tôi đợi lời chúc Tết của các cấp lãnh đạo, đợi hình ảnh pháo hoa, và đợi tiếng nổ ần oàm vang trên bầu trời xa xa, một vầng sáng phát toả ra phía vùng trời thành phố.
MT
Sáng nay gia đình mình ghé sang chùa, sau đó đi về bên ngoại chúc Tết, trưa về nhà, và chiều tối lại cuộc hành trình vui vẻ.Chúc Tết họ hàng và bạn bè thân thiết.
Sau đó cả nhà ghé một vòng SG, đường phố đông nghịt, khác với mọi năm là mùng một Tết ít người đi ra ngoài đường, nhưng năm nay thì không khí khác hẳn, phố xá đông vui .Có đoạn đường còn kẹt xe nữa chứ.
Đặc biệt ngày hôm nay là ngày lễ tình nhân....và cũng là ngày Tết cổ truyền, cũng có những đoạn đường người bán hình trái tim kim tuyến và rao lanh lảnh.Khi về gần tới nhà, anh ghé hàng bông hồng, mua tặng vợ nhân ngày lễ tình nhân.Mình xúc động lắm, có lẽ những giây phút lãng mạn nơi anh là điều mình hay nhớ,và rất rõ nét là khi anh nhờ ai đó chụp hình cho anh và tôi.Những kỷ niệm xưa chợt tràn về trong ký ức.
Anh vẫn luôn thế, vòng tay ôm vợ.Nụ cười và ánh mắt, luôn làm tôi say mê.Ở anh không là sự hào hoa, không kiểu cách, không bóng bẩy...mà chỉ dản dị là anh.
Anh yêu vợ con, đó là điều hiển nhiên không bàn cãi, bởi thế mà anh chiều tôi và con, đôi lúc tôi nghĩ giá mà anh nghiêm khắc hơi chút nhỉ, chắc có lẽ tôi sẽ không thức khuya như vầy.Hay đơn giản là tôi chờ anh.Cũng có lý lắm chứ, anh đang tu tập và tinh tấn, và tôi cũng sẽ như thế nhỉ?Sẽ bớt thơ thẩn lãng mạn chăng?Nhưng tình yêu có lẽ khó cưỡng lại những giây phút của cảm xúc sáng tác, tôi chợt nghĩ, sẽ viết tặng anh xã bài thơ nữa, về bông hồng tình yêu trong sự tĩnh lặng và bình dị.
Đã khuya quá rồi..tôi tạm dừng bút, chúc bạn một năm mới hạnh phúc, sức khoẻ, an khang và thịnh vượng.
MT
TP HCM
Thế là mùng 3 Tết rồi, nhanh thiệt đấy.Cả ngày hôm nay gia đình chúng tôi cùng đoàn đạo tràng đi khoảng 8 chùa đầu năm.Chuyến đi cũng khá vất vả, nhưng đầy ý nghĩa, mọi người đều hoan hỉ.
Khi về tới nhà khoảng 4 giờ chiều, chúng tôi mệt quá, ngủ một mạch đến 7 giờ tối, sau đó dậy cơm nước và giờ mới tạm ổn cho ngày mùng 3 Tết.
Ở nhà chỉ có mình ba tiếp khách, còn tất cả cùng với gia đình cô hai đều đi chùa đầu năm.
Ngày mai tôi và con sẽ ở nhà, chuẩn bị cho ngày khởi hành mùng 5 Tết.Chắc ĐL sẽ lạnh lắm đây, SG thì nắng nóng gay gắt, nghe tin HN lại trở lạnh..thế đấy.Thời tiết mỗi nơi mỗi khác.
Ngày hôm qua hẹn hò với nhà cô hai đi xem phim ở rạp, nhưng đợi mãi chẳng thấy gia đình cô hai đâu, do cũng có khách, nên hơn 8 giờ mới gọi điện, thì nhà cô hai đi xem rồi, chủ yếu là các bé thích xem phim hài.Nghe nói phim "Nhật ký Bạch Tuyết "vui lắm.
uh, mình cũng đang viết nhật ký đây, nhật ký của cuộc sống đời thường.Mà mình bảo cô hai kể lại, cô hai chỉ nói là xem vui lắm, thế thôi, chứ có kể nội dung gì được đâu.
Sáng nay buồn cười khi cô hai hối cả nhà đi nhanh nhanh, chưa ai kịp ăn gì cả...vậy mà đến nơi, đợi cả tiếng đồng hồ xe mới rước.Mẹ và anh cứ cười bảo, đã nói là từ từ đi, hối quá mà.Cô hai cười và giải trình : "Chắc bác tài ngủ quên"....Một ngày Tết đã qua như thế, và ngày mai lại tiếp diễn với những sự khác biệt , hành trình cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn. MT
Sài Gòn hôm nay tĩnh lặng quá, lâu lắm rồi khung cảnh mới được như thế.Cả nhà đi chúc Tết hết, còn có hai mẹ con ở nhà.Ngoài đường xe cộ cũng thưa thớt, và giờ này không một bóng xe.Ngoài trời thì nắng nhè nhẹ, cũng không đến nỗi gay gắt lắm.
Xa xa nghe tiếng sủa văng vẳng của những chú cún, một ngày thật bình yên....
Khung cảnh như vậy rất thích hợp để suy ngẫm và viết thơ....
MT
Mùng 8 Tết năm 2010
Thế là chuyến du lịch 4 ngày lên vùng đất cao nguyên Đà Lạt đã kết thúc.Sau một năm vất vả với công việc cơ quan và gia đình.Thật thú vị , được ngắm sắc xuân trên vùng đất ngàn hoa, hoa hiện diện ở khắp nơi.
Có hai loại hoa gây ấn tượng rất đẹp nơi du khách, hay nói rõ hơn là với tôi, đó chính là phượng tím, và hoa mai anh đào trắng.Hai loại cây này được trồng dọc bên những con đường hai bên dãy nhà kiến trúc rất đẹp, vừa có gì đó cổ kính xa xưa, vừa mang phong cách lãng mạn.Trước các ngôi nhà kiến trúc kiểu Pháp, là những chậu hoa được xắp đặt trước nhà hoặc là được treo trông rất nên thơ....
Khí hậu Đà Lạt lạnh, vậy mà tôi cứ nghĩ là không đến nỗi lạnh, chỉ man mát thôi, do tôi nghĩ là bị ảnh hưởng của việc khí hậu trái đất đang nóng dần lên.
Tối ngày hôm qua còn có mưa xuân nữa chứ,thật là bất ngờ, và chính vì bất ngờ, nên chúng tôi không chuẩn bị mang áo mưa, hoặc dù gì cả.Đợi gọi taxi hơn một tiếng đồng hồ, thật ấn tượng về sự chờ đợi như thế này.Do gia đình chúng tôi gồm 3 thành viên và đi chung với 4 thành viên của 1 gia đình trong đoàn có trẻ em, nên không thể đi bộ dưới trời mưa được.
Cà phê Đà Lạt thì luôn ngập tràn khách, đi khắp một vòng kiếm chỗ để dừng chân cho đoàn gồm 7 tới 9 người thật là vất vả.
Chúng tôi đi theo tua du lịch, và dưới sự hướng dẫn của anh hướng dẫn viên, chúng tôi được biết một số đặc điểm 3 nơi đặc biệt của Đà Lạt khi vào tối, thứ nhất là quán chè Hé, thứ hai quán sữa đậu nành, thứ ba là phòng trà "Cung tơ chiều".
Ban ngày thì chương trình đã định sẵn kín hết các điểm du lịch trong thành phố rồi.
Thật tiếc là các buổi tối chúng tôi chỉ đi được quán sữa đậu nành, do là hai tối trước đi uống cà phê và đi chợ.
Quán "Cung tơ chiều " có đặc điểm lạ là, quán được thưởng thức trong sự im lặng, khi vào quán phải tắt hết điện thoại, đường vào quán âm u và huyền bí,chỉ một người nghệ sĩ hát và sử dụng được rất nhiều nhạc cụ đễ biểu diễn một dòng nhạc Trịnh....nghe hướng dẫn viên giới thiệu thế đã thấy thú vị rồi.
Còn quán chè Hé, có sự tích như sau( ngày mai tôi sẽ kể tiếp)hôm nay trễ quá, và tôi cũng đã thấm mệt, sau một ngày ngồi xe di chuyển về thành phố HCM.
MT
Sự tích chè Hé qua lời kể của người hướng dẫn viên du lịch.
Cả đoàn là khoảng trên dưới 40 người , được chia thành ba nhóm khách sạn khác nhau, do khách hàng đăng ký.
Vậy mà mình được biết, có mỗi cặp gia đình đôi vợ chồng trẻ là thưởng thức được loại chè này, thứ nhất là sự hiếu kỳ của cô vợ rất xinh đẹp và trẻ trung như người mẫu, thứ hai là hai vợ chồng rất thích ăn chè...hì...còn chúng tôi thì mải với chợ búa và cà phê, nên ngày cuối mới đi thưởng thức chè Hé, thì trời lại để mưa..
Câu chuyện thế này, ngày xửa ngày xưa, có đôi vợ chồng già, có con đi học xa. Hai ông bà cụ rất buồn trong cảnh sắc trời ĐÀ LẠT , trời Đà Lạt lại hay mưa vào thời điểm đó, nên ông bà càng buồn hơn và nhớ con. Ông bà nấu chè để bán cho khuây khỏa, bán chè rất ngon và lại rẻ, chỉ bằng nửa giá của các quán khác.Bán chè để vui nhà vui cửa, chứ không có ý định bán kiếm lời.Thế nên khi trời mưa , quán mở cửa he hé, để mưa khỏi tạt vào nhà....rồi khách mỗi ngày mỗi đông, khi ai hỏi quán đó tên gì? mọi người đều diễn tả là quán chè cửa hé đó.Rồi dần mất từ cửa, thành chè hé.Nghe có vẻ không thuyết phục lắm phải không các bạn.Nhưng thực tế khi chứng kiến khi xe của đoàn đi ngang qua thì đúng là cánh cửa luôn hé mở.Không bao giờ mở toang hết cánh cửa, họ bảo để giữ truyền thống và là giữ thương hiệu của quán chè Hé.
Khi đi ngang qua, nhìn vào quán luôn đông nghịt khách.
MT
Sắp thi đến nơi rồi, mà mình chẳng có chữ nào trong đầu, thế mới khổ chứ.Ý nghĩ và sự tập trung để phân tích và hiểu vấn đề giờ đi đâu mất rồi.Chắc có lẽ là sức ỳ đã kéo mình trở nên lười biếng vận động và suy nghĩ.
Đó là điều đáng ngại nhất, biết thế mà vẫn không sao thoát khỏi vòng luẩn quẩn, đồng nghiệp hỏi" đã học gì chưa?"Mình lắc đầu cười buồn mà nói, chưa gì cả.
Mình thật sự không tự tin, đó chính là điểm yếu của mình.Người ta bảo, sự tự tin quyết định hơn 50% của sự thành công, và nét đẹp trong tự tin là tuyệt đối.
Mình trở nên yếu đuối từ khi nào thế nhỉ? Có lẽ đã lâu lắm rồi..nhiều khi mình tự hỏi, có phải đó là bản chất con người mình không?Những hoang mang, lo lắng cứ bám víu lấy mình...hay trái tim mình yếu đuối, hay mình chẳng có chút gì gọi là nghị lực, đôi lúc mình cảm thấy ngột ngạt về ý nghĩ này.
Muốn vươn lên bằng con đường học tập qua thi cử, nhưng mình cảm thấy khó quá, nếu thế thì cứ thử sức thôi, nếu không được thì thôi....chứ cứ cãi sức mình thì e rằng tâm lại khổ.Khó ở chỗ vượt qua sức ỳ đã tồn tại bao nhiêu năm trong công tác..sự an phận thủ thừa cố hữu hình như đã làm tê liệt sự sáng tạo, làm nhụt chí khí và sự năng động.Hy vọng trong môi trường công tác kiêm nhiệm mới, mình tìm lại chính mình khi xưa, được tự do trong sáng tạo, năng động trong mọi mặt và phát huy hết khả năng tiềm tàng để cống hiến, để phục vụ đơn vị và xã hội.Mười năm để thay đổi, đó là một quyết định rất chóng vánh không tham khảo, chỉ trong một cái gật đầu đồng ý.
Mình biết rất nhiều người trong đơn vị mình không muốn thay đổi, nếu ở cương vị cũ sẽ nhàn rỗi hơn, sẽ có nhiều thời gian hơn, và cũng do họ vướng bận con cái khi hoàn cảnh gia đình chưa cho phép họ thay đổi, và còn một lý do nữa là sếp mới của mình khi xưa nổi tiếng là khó tính( Do lớn tuổi chưa có gia đình, về mặt tâm sinh lý bất ổn định) , và họ sợ....sau khi mình quyết định, nhiều người đã e ngại và nhắc nhở mình về những hiểm họa có thể xảy ra, mình chấp nhận và thử sức trên con đường mới.Con đường không bằng phẳng mà ít người muốn đi, mình nói trẻ thì cũng không còn trẻ mà nói già thì cũng chưa phải là già.Thôi thì cứ mạnh dạn bước tiếp trên con đường mình đã chọn, tự nhủ lòng hãy vững tin.....nếu mình nghĩ đơn giản, thì mọi việc sẽ đơn giản, nếu mình nghĩ nhẹ nhàng, sẽ nhẹ nhàng, nếu mình nghĩ không có việc gì khó, thì có lẽ mọi việc sẽ không khó như mình tưởng.Vậy mình cứ nghĩ vậy nha, còn sự thật cứ để tự nhiên, nếu có vấn đề gì, mình sẽ chia sẻ cùng bạn, để được bạn an ủi, động viên, và cho ý kiến, để mình vững bước hơn về mọi mặt.
MT
TP HCM
Một ngày nghỉ đã trôi qua một cách nhẹ nhàng, và thật sự mình đã lấy lại cân bằng sau giấc nghỉ trưa.Tỉnh táo và không nghĩ ngợi.
Công việc, cuộc sống gia đình, con cái, tình yêu và tình bạn..hòa quyện trở nên sống động, nhiều màu sắc và lung linh.
Thực tế và mộng ảo đan xen. Nội tâm và vẻ ngoài: một sự hồ nghi về sự khác biệt?Có không?Mình cũng thật khó mà đoán được..đấy mình lại hay suy nghĩ mông lung về những việc chẳng liên quan gì đến mình, đoán để làm gì cơ chứ? Thật sự không nên suy nghĩ lung tung, con người là một tổng thể khó mà đoán trước được chính xác.Mình có phải là nhà phân tích tâm lý đâu chứ, có phải là thám tử đâu,mà cứ phải động não những gì thuộc về bản chất một con người.
Điều quan trọng đối với mình bây giờ là gì nhỉ? Là gia đình là công việc là sự học tập và không ngừng học hỏi để ngày một tiến bộ hơn.Đừng bao giờ lùi bước trước những khó khăn và thử thách.Vâng, mình sẽ cố gắng, được tâm sự cùng bạn, mình cảm thấy nhẹ nhàng hơn, những lúng túng, những hồ nghi trong suy nghĩ được giải bày....thật nhẹ lòng, cảm ơn người bạn đã thầm lặng cùng tôi,lắng nghe tâm hồn tôi xao động.
MT
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: