NHẬT KÝ BẠN VÀ TÔI .
Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 18 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 257 bài trong đề mục
Mùa Thu 28.02.2010 14:41:16 (permalink)
Tình yêu luôn là những trăn trở của cuộc đời, trên đời này không thể sống yên bình và cân bằng nếu thiếu đi tình yêu thương.Kỷ niệm ngày thơ, kỷ niệm ngày của tình yêu cuộc sống, những trăn trở bộn bề, những phút giây lãng mạn, những suy nghĩ mông lung, những dỗi hờn, những giải bày tâm sự....thơ đã nói lên tất cả một cách hết sức nhẹ nhàng , đẹp dịu dàng, mà nồng nàn sâu lắng....Vẻ đẹp của thơ không ai phủ nhận, nhưng sự thật là thơ còn âm thầm và lặng lẽ quá so với những loại hình nghệ thuật khác.
Đối với thơ, yếu tố giải bày của cá thể được nâng tầm, đối với nhạc yếu tố thể hiện lại được nâng tầm.Sự khác biệt này là quá lớn, sự thể hiện luôn lấn át ra bên ngoài của chủ thể, còn thơ chỉ là sự giải bày của nội tâm.
Tôi biết nhạc và yêu nhạc trước thơ, nhưng với thơ, tôi được thể hiện nội tâm của mình, và thơ cuốn tôi vào vòng xoáy của những đam mê....được khám phá chính tâm hồn mình, và được cùng cảm nhận những tâm hồn thơ khác thông qua cảm xúc.Và một điều khác biệt là ai cũng có thể viết thơ..thú vị quá..còn với nhạc thì không phải ai cũng viết nhạc được, cảm thụ âm nhạc thì tất nhiên là ai cũng có thể cảm thụ được tùy theo mức độ nhận thức khác nhau, nhưng để viết được nhạc, thì đâu phải ai cũng viết được..thế đấy, sự khác biệt giữa nhạc và thơ là ở đôi dòng như thế.
Ngày thơ, ngày của tình yêu, ngày của những khát khao, những ước mơ , hoài bão, ngày của những suy tư, tâm trạng, ngày của cảm xúc tâm hồn....
Ngày kỷ niệm của những người đang, sẽ và mãi mãi yêu thơ!!!!!
MT

#91
    Mùa Thu 01.03.2010 23:12:42 (permalink)
    Ngày 1 tháng 3 sinh nhật một người chị.Thế là cũng gần hai năm chị em mình biết nhau .Kể cũng lạ, người Nam kẻ Bắc mà như rất gần rất thân quen .Mình nhớ các chị, các em và các bạn.Do dạo này mình cũng bận rộn nhiều việc nên ít có thời gian chát.
    Mình lên lịch là không chát quá 10 giờ, để không ảnh hưởng tới gia đình của chị em và các bạn.Mình nghĩ đơn giản là thế, và quan trọng nữa là mình cũng không muốn trò chuyện sau 10 giờ đêm, có lẽ mình muốn tuân thủ theo thỏa thuận của hai chúng mình.
    Sau 10 giờ là thời gian của nhật ký, của cảm nhận, của thơ văn sau một ngày với những tâm trạng cùng nhiều sự kiện đan xen.
    Tối nay mình đi ôn, về nhà hơi trễ.Cô Xuân giảng hay quá, tổng hợp hết những vấn đề trong sơ đồ hệ thống.Nhấn mạnh những trọng tâm và không quên chúc chúng tôi thi tốt. Tôi phấn chấn hẳn với những lời động viên của cô.Nhưng vẫn e ngại về sức ỳ của mình.Có thấy động thái xem bài và tổng hợp lại, nhưng môn Anh văn thì bất khả kháng.
    À, mình vào một diễn đàn khác, mình bắt gặp một người có tên tuổi, có chức vụ và địa vị trong XH và có uy tín trong giới văn chương.Nhưng sao mình cảm giác bác ý đóng góp ý kiến cho người khác chưa tế nhị, có thể đó là cách mà bác thử người đó chăng? Những lời lẽ bác viết rất gây sốc, gây cho người đọc một suy nghĩ, là bác luôn đúng, bác nói là chân lý , thế nên bác vạch sẵn nguyên tắc phải đi theo, và bác so sánh theo mình là khập khiễng, khi nhận định về thơ hay tỉ lệ với thời gian ngắn dài của một sáng tác.Điều này cũng còn tùy vào nhiều điều kiện, nhiều yếu tố, tùy vào tố chất, tùy vào khả năng thiên phú ...vv...
    Theo suy nghĩ của mình, thì dù là ai đi chăng nữa, thì vẫn nên cân nhắc khi góp ý trực tiếp cho bất kỳ một ai, chú ý sự  thể hiện nhẹ nhàng, lịch sự, khiêm tốn ....đó mới thể hiện được văn hóa của người viết văn chương.
    Theo lý lịch thì mình biết bác lớn tuổi hơn cha chú của mình, bác có rất nhiều kinh nghiệm trong viết lách, viết rất nhiều đầu sách có giá trị vv...điều đó là hết sức tuyệt vời, sự cống hiến cho nền văn hóa dân tộc nước nhà là vô giá.Nhưng giá như sự góp ý tế nhị hơn thì hay hơn biết mấy.
    MT

    #92
      Mùa Thu 04.03.2010 17:40:45 (permalink)
      Công việc và công việc, cuốn hút tôi.Thời gian hạn hẹp cho thơ văn, sức khoẻ dạo này mình không được ổn, nên không thể thức khuya được.Mọi hôm thì 11 , 12 giờ khuya, giờ thì cố gắng khoảng 10 giờ hoặc hơn chút.
      Một ngày mà không viết gì, là mình sẽ buồn lắm.Biết sao được nhỉ.
      Phòng làm việc vẫn chưa ổn, do vật tư chưa chuẩn bị xong, chưa có tủ để tài liệu, chưa máy lạnh, chưa máy vi tính.Phòng tận lầu ba cơ, nắng hắt vào nóng kinh khủng.Lại chuyển xuống phòng cũ để làm việc, chừng nào xong thì lại chuyển lên trên phòng mới làm việc.
      Nói chung công việc cũng thú vị, cũng nhiều việc, thời gian nghỉ ngơi thì không như xưa, do chế độ tám tiếng mà.Từ từ rồi mình sẽ quen thôi.
      Mình ít chát mail yahoo hơn, có thời gian nhiều dành cho con hơn.Mình cảm thấy hài lòng về những gì đang diễn ra, mặc dù đôi lúc nhớ các chị em và các bạn quá.

      uh, thì cũng nên hài hoà mọi việc, cuộc sống mà thiếu vắng bạn bè cũng kém vui, có bạn để kể lể, để tâm sự, để xin lời khuyên...Có bạn bè mình cảm thấy vững tin hơn vào mọi việc.
      Sắp đến ngày 8 tháng 3 rồi, không biết anh có điều gì bất ngờ với mình không? Dạo này anh cũng lãng mạn phết, mình chợt mỉm cười về ý nghĩ bất chợt đến.
      MT
      #93
        Mùa Thu 09.03.2010 18:10:46 (permalink)
        Ngày lễ 8 tháng 3 đã qua, niềm vui trong công việc và những bộn bề lo toan của cuộc sống.Tôi lại trở về với chính tôi với những khoảng lặng bình yên là góc khuất.Những lời tự sự, những suy nghĩ và những cảm nhận xa xôi.Đôi khi tôi tự lắng nghe mình, điều gì trong suy nghĩ, điều gì lưu luyến tâm hồn tôi.Chẳng bao giờ tôi có câu trả lời một cách rõ ràng và chính xác nhất,bởi thỉnh thoảng bất chợt luồng suy nghĩ chạy ngang qua, hay là nó đã tồn tại rất lâu rồi trong tiềm thức.
        Tôi nghĩ về mẹ tôi, rồi lại lo lắng và sợ điều gì...lại chốn tránh.Rồi lại nghĩ, chắc do nỗi lòng mình khắc khoải về những gì mà mẹ đã dành hết tặng con, dành cho con và cháu sự hy sinh vô bờ bến.Rồi tôi lại buồn, trách mình sao hồi xưa lại chỉ biết mỗi mình mình, mình cứ đòi mẹ luôn bên mình cơ chứ...rồi mẹ bệnh đau, mẹ cũng chẳng muốn xa mình.Mẹ chẳng lo cho sức khoẻ của mẹ, mà cứ luôn quấn quít lo cho con.
        Rồi tôi lại nghĩ về con, tôi nghĩ về tất cả,nỗi đau cứ xoắn lấy tâm hồn tôi.Tôi sợ phải nghĩ....và cách hữu hiệu nhất là thức khuya thật mệt, rồi lăn ra ngủ, thế là khỏi phải suy nghĩ.
         Ngày 8 tháng 3, ngày vui trong công việc và trong cuộc sống gia đình, và ngày 8 tháng 3 cũng là ngày tôi nhớ về mẹ.Một người mẹ tuyệt vời, mẹ tôi  đôn hậu, giản dị, vui vẻ và nụ cười mẹ luôn rạng rỡ trên môi.....chỉ có thể phác hoạ hình ảnh mẹ thật đơn giản thế thôi, mà tâm hồn mẹ vượt lên trên tất cả.Mẹ thật vĩ đại trong trái tim tôi.
        MT

        #94
          Mùa Thu 11.03.2010 17:56:08 (permalink)
          Tôi chợt nghĩ, không biết khi bé con mình lớn, bé sẽ nhớ nhất hình ảnh gì về mình nhỉ?Thật là khó mà biết được.Còn tôi thì nhớ rất ít hình ảnh của mẹ khi tôi còn bé, chỉ nhớ hình ảnh công việc vất vả mà ba mẹ đã trải qua, cảnh nuôi heo trên tầng 4 của khu tập thể, cảnh xách nước từ dưới tầng trệt lên tầng 4.Cảnh mẹ khóc sướt mướt khi mua bó rau sau ngày lãnh lương và bị kẻ gian móc túi hết sạch tiền.
          Cảnh mẹ hớt hơ hớt hải kêu lên khi tưởng mất chiếc xe đạp để dưới lầu.Hai chị em tôi mải chơi, mẹ bảo trông xe cho mẹ.Vậy mà ông nội thương cô con dâu, vác chiếc xe đạp lên trên lầu 4 mà chúng tôi đâu hay biết....Thế đấy, một thời kỳ gian khổ đã qua, thập niên 80 đã để lại trong chúng tôi những kỷ niệm dù vất vả nhưng thật đẹp, thật hồn nhiên.Dấu ấn của thập niên 80 là tình người sau giải phóng, dù gian khó, vất vả ăn bo bo, rồi chế độ tem phiếu, nhưng mọi người đoàn kết, đùm bọc và yêu thương nhau, san xẻ và chia sẻ, giúp đỡ nhau trong mọi mặt của cuộc sống một cách rất chân tình.
          Giờ đây, thế hệ trẻ, thế thế sau này...., sẽ nhớ gì về mẹ của mình, về ba của mình nhỉ ?Tôi chợt nghĩ và cũng thử đặt mình trong hoàn cảnh bây giờ, để mà mường tượng, nhưng thật sự là khó đối với tôi, cái chung nhất là nền kinh tế dần phát triển vượt bực so với thời trước, ba mẹ vẫn lăn lộn với công việc kiếm tiền ngày càng nhiều hơn, và sự quan tâm tới vật chất lo cho con đủ đầy...còn quĩ thời gian cho con và sự quan tâm về mặt tinh thần ?Tôi cũng còn do dự, nhưng theo tôi thì hơn trước rất nhiều chứ nhỉ ?Hình như điều này cũng còn trong khái niệm, bởi biết như thế nào là đủ, là thiếu, tuỳ hoàn cảnh mỗi gia đình.Nhưng đôi khi cũng cần nhìn lại mình, bậc làm cha mẹ, thời gian dành vui chơi cho con còn ít không? thôi thì vẫn cứ cố lo cho con điều kiện tốt nhất có thể, tạo dịp tốt nhất có thể, để tương lai con mình ngày một tốt đẹp hơn.
          MT
          #95
            Mùa Thu 13.03.2010 12:15:15 (permalink)
            Mấy hôm nay công việc trên cơ quan  cũng tạm ổn, nhưng bàn ghế và máy vi tính vẫn còn chưa cung cấp kịp thời.Công việc các phòng ban khác giải quyết chậm thật.Trong tuần vừa rồi, sếp dặn mua hoa để trước phòng cho đẹp.Mình cùng anh bạn đồng nghiệp ghé mua hoa, 4 chậu hoa màu tim tím , mình hỏi người bán :"hoa tên gì vậy bà?" Bà bảo đó là hoa Tú Anh , hoa dễ thương và dễ trồng lắm.
            Thế là sáng nào tôi cũng có dịp tưới hoa, thật dễ chịu và thư thái.Chậu hoa được đặt trước cửa ban công phòng tận lầu ba.
            Sáng nay là ngày nghỉ, mình chợt nhớ tới những bông hoa, sợ hoa khô héo vì thiếu nước, mình liền gọi chị sếp, chị bảo không thể nên lầu được, do khoá cổng và niêm phong đường lên lầu rồi.Thế thì đành chịu thôi, không biết thứ hai hoa thế nào? có ổn không?
            MT
            #96
              Mùa Thu 23.03.2010 22:45:59 (permalink)
              Những bông hoa Tú Anh bị héo rồi, do không chịu được nhiệt độ quá nóng và do tình trạng thiếu nước hai ngày thứ bảy và chủ nhật.Nhìn những bông hoa tím nho nhỏ xinh xinh, thấy mà thương quá.Chắc có lẽ phải thay trồng cây xương rồng thôi.
              Kỳ thi của tôi cũng đã qua, đợi ba tuần xem kết quả ra sao? sau đó tôi sẽ lên kế hoạch nghiêm túc cho việc ôn thi lại.
              MT

              #97
                Mùa Thu 26.03.2010 22:55:54 (permalink)
                Chiều nay những hạt mưa vội vàng rơi đến lạ, mưa chợt về trong sự rộn ràng của thời tiết hanh hao.Cái nóng mấy ngày vẫn còn đọng lên những chiếc lá nho nhỏ quắt queo, vàng úa.Vậy mà chiều nay cơn mưa chợt đến, nhẹ nhàng làm thay đổi chút không gian.
                Thời gian nhanh thật đấy, mới đó mà đã hết tuần rồi, công việc cứ vun vút ngập choán hết tâm trí tôi, giờ mới đôi chút rảnh rang viết đôi dòng tâm sự.
                Bạn bè đọng trong tâm trí tôi là nỗi nhớ, vậy mà có thời gian để chát với bạn đâu.Công việc dù nhiều, nhưng thú vị đối với tôi, có lẽ tôi là người yêu công việc.
                À, cây Tú Anh không thể phục hồi được, nên tôi đã trồng thay loại hoa xương rồng và cây hoa sứ rồi, hy vọng sẽ chịu đựng được khí hậu khô nắng của miền Nam.
                MT

                #98
                  Mùa Thu 28.03.2010 23:56:57 (permalink)
                  Hai ngày nghỉ trôi nhanh quá, tối nay cả nhà vừa đi chơi về, không khí dễ chịu và mát mẻ.Một vòng SG và ghé thăm bác mổ mắt về từ tuần trước, vậy mà hôm nay gia đình cháu mới ghé thăm bác được.Thứ ba bác sẽ đi tái khám lại.Mình nhắc bác không được chủ quan.Tuổi già bác nên chú ý sức khoẻ hơn.Ba chồng mình cũng mổ mắt nhưng lại khoẻ hơn, do chỉ bị cườm khô thôi.Còn bác tôi bị cườm nước nên điều trị khó hơn thì phải, mổ cũng khoảng hai tuần rồi mà nước mắt cứ tèm lem, sưng húp, tự dưng mình thấy lo lo.
                  Dạo này vào giờ ăn cơm, cả nhà quây quần vừa xem phim KTX vừa bàn luận sôi nổi, tự dưng chợt nhớ chuyện xưa....
                  Chuyện xưa kể rằng, có chàng trai khôi ngô tuấn tú, để ý thương một cô gái con nhà gia giáo, vì là hàng xóm nên thường ghé nhà chơi...rồi một thời điểm thích hợp, chàng nói lời yêu và bảo rằng, nếu không lấy được em, anh sẽ cắt tóc đi tu.....và rồi anh đã làm thiệt, cô gái ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, chỉ thấy chàng với tóc gió thôi bay.....và thật may mắn là chàng không đi tu.Thời gian thấm thoát thoi đưa, chàng lấy vợ, có con  và rồi không hạnh phúc, kết cục là li dị, sau đó ít lâu chàng lập gia đình thêm lần nữa.
                  Cầu mong người sống thật hạnh phúc.
                  MT

                  #99
                    Mùa Thu 30.03.2010 18:58:29 (permalink)
                    Công việc hôm nay quả là nặng nề với tôi, tôi chợt buồn vì tính chất công việc bắt phải thế, công việc luôn mang tính nguyên tắc, cứng ngắc và chẳng mềm dẻo chút nào, đôi khi mình muốn làm lướt lướt thôi, nhưng không được.Tình thế hôm nay quả là ngoài dự đoán, dù mình có nhẹ nhàng cách mấy cũng đành bất lực.
                    Và thế rồi mình khóc, có lẽ mình yếu đuối chăng? Cũng lâu lắm rồi đó, kể từ ngày làm công tác công đoàn cách đây 5 năm, mình đã khóc.....đây là lần đầu tiên mình khóc vì cách mà con người nói nặng lời với nhau, chưa hiểu nhau, chưa chia xẻ và hỗ trợ nhau hoàn thành tốt công tác.
                    Có lần sếp tâm sự, nhận em về phòng là chị ưng lắm, vì tính em mềm mại, kìm chị bớt nóng nảy....và vì phòng mình có liên quan tới các phòng ban khác, nên các mối liên hệ sẽ nhẹ nhàng hơn, mình cười....hì, giờ thì lại khóc đấy....mềm cứ như bún thế, không biết làm việc có hiệu quả không mà chị nhận em về phòng.
                    Mà quả thật, mình thấy chị dễ thương hẳn, hay tại mình yêu quí chị mà nói thế, hay có lẽ mình toàn thấy những điểm ưa nhìn của mọi người nhỉ?Đấy như sự việc ngày hôm nay, thật là mình chỉ buồn mà khóc thôi, chứ trách làm sao được đồng nghiệp, khi đồng nghiệp chưa hiểu hết vấn đề , dù việc có nhỏ đến bao nhiêu, khi được giao nhiệm vụ, thì người được trao quyền phải xử lý.....thôi, mình sẽ không kể nữa, chuyện đã qua rồi, hãy cứ lạc quan lên vì một ngày mai với niềm vui trong công việc.

                    Mấy cây Sứ đang nhăn răng ra cười tớ, vì nó đang héo dần.Chà chăm cây cứ như chăm con mọn, khó phết. Mà tớ phụ bác đồng nghiệp trồng cây Sứ đấy ( Gọi bác thế, bác biết là bác la chít đấy, vì thực ra bác cũng lớn hơn mình không nhiều tuổi lắm)
                    Hy vọng ngày mai mọi việc sẽ tốt đẹp hơn, thật khó quá, khi luôn đụng chạm tới qui định, qui chế, nguyên tắc, báo cáo, kiểm tra, giám sát....

                    Mùa Thu 30.03.2010 23:37:43 (permalink)
                    Đêm đã dần về khuya, không gian dần chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng rì rào âm âm của không gian, tiếng gió, tiếng vọng niệm xa xa văng vẳng.
                    Chợt ánh sáng rọi vào chiếc vòng pha lê, làm nó trở lên lóng lánh đến lạ thường.Ánh sáng làm sự vật hiện tượng trở nên đẹp hơn, lung linh và huyền ảo hơn bao giờ hết.
                    Màn đêm thường dễ dàng ru ta vào giấc ngủ hơn, nơi đó có những giấc mơ...., tôi chợt mỉm cười về cảm nhận của mình, có quá văn vẻ hay không?Hay chỉ là những nhận xét rất đỗi đời thường, cuộc sống mãi vẫn chưa dạy tôi trở nên cứng rắn hơn, tự tin hơn và nghị lực hơn.Chẳng lẽ tâm hồn tôi mãi cứ mềm mại và nhạy cảm thế chăng, đôi lúc tôi chợt nói với anh, có lẽ em thích hợp vào một vai diễn nào đó...đại thể là làm diễn viên ý, anh chợt cười phá lên...làm tôi lại bẽn lẽn cười....tôi nói với anh," thì tại vì em quá nhạy cảm, và tại vì em dễ khóc."
                    Làm diễn viên đâu phải dễ, chẳng lẽ cứ ai hay khóc là làm diễn viên được hết hay sao?Thì mình nói thế thôi, chứ có thiệt đâu mà bạn lo cơ chứ.
                    Giờ hai mắt tớ đã díp lại với nhau rồi, trưa nay ngủ không được, do lo lắng cuộc họp đó mà.Tớ đi ngủ đây, chào tạm biệt trang nhật ký nhé.
                    MT
                    Mùa Thu 31.03.2010 23:17:11 (permalink)
                    Chiều hôm nay công việc chóng cả mặt, đi lên xuống cầu thang biết bao nhiêu là lần.Nhưng mình cảm thấy thú vị, có lẽ thay đổi công việc chút có lẽ cũng hay .Mình tự hỏi, không biết có lúc nào mình thấy nản và chán không nhỉ?Thì cứ đến lúc đó hẵng hay.Chiều nay trên đường về chợt nghĩ về ngày hôm qua, mình nhớ hình ảnh và nụ cười anh, khi tớ nói về đề tài làm diễn viên ý, chợt cũng thấy vui vui .Điều đó gợi cho tôi về câu chuyện thuở còn thơ bé, khi đó tôi còn nhớ, chiếc váy đỏ sếp ply rực rỡ, chiếc áo trắng đẹp nhất mà mẹ mặc cho tôi.Tôi cùng các chị và các bạn dự trại hè của Thủ đô Hà Nội.Hồi đó chúng tôi thường hát bài :"...cùng nhau giữa trời thu Hà Nội, khăn quàng đỏ rợp trong nắng vàng tươi ..." mình chỉ nhớ chút lời của bài hát như thế, rồi tất cả nắm tay thành những vòng tròn, rồi nhạc sĩ ôm cây đàn và bấm những nốt nhạc réo rắt và nhộn nhịp thật là hay (cây đàn tên gì mình không rõ, chỉ biết là loại đàn truyền thống của nước Nga ).Thế rồi tôi hồn nhiên trên góc bục sân khấu, nhún nhảy và bắt nhịp cho bài hát.Vậy mà chú nhạc sĩ mải nhìn cô bé thế nào mà đánh sai cả nhạc..hì ...các chị và bạn cứ cười suốt, ghẹo mình suốt trên chuyến đi về, mình cứ nhớ mãi và mình ước lớn lên mình sẽ thành nhạc sĩ đánh đàn violon cơ, cây đàn violon đẹp và dễ thương quá, đó là cảm nhận ban đầu khi mình còn bé.Giờ thì mình chỉ thích nghe nhạc, chứ đánh đàn thấy khó quá.Bé con nhà mình đang học đàn organ, bé học từ khi 5 tuổi, cảm thụ âm nhạc của bé khá tốt, dạo này cô về nhà dạy riêng cho bé thấy có khả quan hơn.Dạo này bé còn mơ ước, sau này con thích làm họa sĩ, vì làm họa sĩ thì vui, tối hôm qua mình chỉ cho bé cách pha màu , thế là hôm nay bé hý hoáy nghịch với màu , thấy chăm chú lắm, bé reo lên khoe với mẹ "Mẹ ơi , con pha màu đẹp quá, màu vàng đậm hơn nè mẹ " hi...hi...
                    Cả thế giới màu sắc, thật thích phải không con, chỉ cần hai màu trắng và đen, cùng màu chuẩn, là con sẽ pha được vô vàn sắc độ khác nhau của màu sắc, con sẽ khám phá từ từ nghen.Tôi chỉ hướng dẫn thế thôi, còn cụ thể là màu sắc như thế nào, để tự bé sáng tạo và ghi nhận sau quá trình pha màu.
                    Thật tiếc là tôi không theo tiếp được khóa học vẽ tranh sơn dầu, tôi nhớ lời thầy động viên khuyến khích tôi học vẽ, có lẽ tôi lo lắng điều gì chăng?nên tôi không đăng ký học tiếp.Hy vọng sau này có điều kiện tôi sẽ học tiếp.Sự học thì vô tận phải không bạn, giả sử nếu tôi 80 tuổi còn đủ sức cầm cọ, tôi cũng sẽ học vẽ vv....hì...không biết còn sống đến tuổi đó không nữa, thì cứ mơ ước đi, biết đâu mà.
                    MT
                    Mùa Thu 01.04.2010 23:10:45 (permalink)
                    Mình vừa đọc nhật ký của bạn trẻ, tâm sự về tình yêu, hình như tình yêu đó có điều gì khúc mắc, cô bé muốn thoát ra khỏi mớ bòng bong của những cảm xúc nhưng quả là khó, còn chàng trai thì luôn muốn có thêm tình cảm dẫu biết rằng chẳng đi tới đâu.Có lẽ ở độ tuổi của tôi, đủ trưởng thành để hiểu tình yêu cũng không đến nỗi không có lối thoát, nếu như thật sự hiểu bản chất tình yêu, nhất là điều gì mà phụ nữ thường đánh đồng về tình yêu.
                    Tại sao đàn ông thường rất dễ dàng tìm cho mình tình yêu khác, còn phụ nữ thì không? Có lẽ nếu chịu tìm hiểu văn hóa của dân tộc ta, từ đời này sang đời khác, ta mới thấm hết ý nghĩa của bốn từ "phụ nữ Việt Nam".
                    Vào thời đại ngày nay, ảnh hưởng nền văn hóa của dân tộc, đã ngấm rất sâu trong tiền kiếp...vì thế phụ nữ rất khó thoát ra khỏi những trạng thái cảm xúc của tình yêu.Tình yêu giống như hơi thở của sự sống, giúp cho ta vượt qua tất cả những khó khăn, giúp ta trở nên đẹp hơn lên, sống yêu đời và sống tích cực theo chiều hướng tốt.
                    Bởi vậy theo mình nghĩ, nếu bạn định nghĩa tình yêu chỉ là cảm xúc yêu thôi thì chưa đủ, mà tình yêu phải là cảm xúc yêu theo chiều hướng tích cực, không cảm thấy dằn vặt, tội lỗi, đau khổ....thì đó mới chính là tình yêu.
                    Nếu như bạn xác định đúng về tình yêu, bạn sẽ có quyết định đúng và kịp thời, sợ nhất là sự ngộ nhận về tình yêu.
                    Nếu như bạn xinh đẹp, dễ thương và quyến rũ, bạn lại càng phải cảnh giác và thận trọng hơn rất nhiều để xác định tình yêu của mình và của người yêu mình, bạn sẽ phải do dự rất nhiều, phải thử lòng mình và người rất nhiều, để biết chắc đó là tình yêu.
                    Bởi thật sai lầm, nếu người yêu ta chỉ vì yêu sắc đẹp của ta.Bởi sắc đẹp sẽ tàn phai theo năm tháng, mà cuộc sống thì luôn có rất nhiều cô gái trẻ đẹp hơn mình....Đó chỉ là một trong những khía cạnh mà mình đề cập tới.
                    Còn nếu bạn chưa đẹp về mặt hình thức thì sao?Thì bạn đang có lợi thế đó, thứ nhất: phụ nữ chẳng có ai xấu, chỉ có phụ nữ chưa biết cách làm đẹp mà thôi, thứ hai: bạn sẽ chẳng cần phải đắn đo suy nghĩ người ta yêu mình vì ngoại hình? nếu họ yêu, thì họ đang yêu chính tâm hồn của bạn, và nét duyên dáng của bạn đó, hãy luôn tự tin nhé!
                    Hôm nay tự dưng mình lại miên man nhiều thế cơ chứ.Bé con mình ngủ rồi, bé ngủ sớm để ngày mai hai mẹ con đi chơi ở trường đó mà, chả là trường của bé tổ chức đi chơi ngoại khóa sau đợt thi giữa học kỳ hai, thế là mình cũng đăng ký đi theo cho yên tâm đó mà.
                    MT
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2010 23:15:05 bởi Mùa Thu >
                    Mùa Thu 04.04.2010 15:12:14 (permalink)
                    Hôm thứ sáu vừa qua, chuyến đi thật là mệt, do thời tiết quá nắng.Uí trời , cả biển trời con trẻ, nháo nhào cả lên, tôi nhìn canh bé mà hoa hết cả mắt. May mà có mang kính mát đi để tiện theo dõi.
                    Cả trường chỉ có vài người là phụ huynh đi theo, còn đâu là các thầy cô.Thật là mình còn theo không kịp các bé, nói chi các thầy cô.

                    MT
                    Mùa Thu 04.04.2010 19:02:12 (permalink)
                    Chiều nay tôi và anh đi tảo mộ, Thanh Minh trong tiết tháng ba.Gọi là tảo mộ, chứ thật ra là ghé chùa thăm mẹ và DN, thắp những nén nhang mà lòng chúng tôi nặng chĩu, tôi biết anh luôn u sầu về những gì đã qua, nhưng anh thầm giấu tôi tất cả, có lẽ đó chính là nguyên nhân sâu xa mà anh ngày đêm niệm Phật.Còn tôi ư, nỗi đau cứ dai dẳng và âm ỉ, suốt gần 10 năm, cũng như anh, nhưng tôi thì chẳng giấu được những giọt nước mắt bao giờ cả.Đôi khi tôi nghĩ quả là không hay chút nào, nhất là khi chuyện gì cũng có thể mủi lòng được, nhất là công việc trên cơ quan.
                    Bên tôi giờ con vẫn luôn hồn nhiên vui vẻ, bên cạnh những nỗi đau, chúng tôi luôn giấu con tất cả, đôi khi con nhắc về bà ngoại, chúng tôi thường nói, sau này con lớn mẹ sẽ kể con nghe.

                    MT
                    Thay đổi trang: << < 789 > >> | Trang 7 của 18 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 257 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9