Mùa Thu
-
Số bài
:
914
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 18.03.2009
|
RE: NHẬT KÝ BẠN VÀ TÔI .
-
16.10.2010 19:19:08
Trích đoạn: nqdan32 Vậy là hôm nay tớ mới biết cậu và gia đình có chuyến thăm Hà Nội đúng vào dịp Đại Lễ 1000 năm Thăng Long -Hà Nội ! Do công việc lên tớ không ghé qua đây và hoàn toàn không biết chuyến đi này của gia đình cậu ,thông cảm cho tớ nhé MT. Dù biết rằng có thể sẽ không giúp được gì cho cậu trong chuyến đi hoặc những ngày ở HN ,song mình rất áy láy là không thể tư vấn cho cậu có được thêm những giây phút thật hạnh phúc khi trở lại HN. Đêm hôm bắn pháo hoa ngày 10/10 gia đình tớ và mấy gia đình người bạn cũng ra sân vận động từ 5h chiều ,cho bọn nhỏ thả diều vui lắm và tớ cũng nhắn tin cho cậu nói về HN những ngày diễn ra Đại lễ song không thấy cậu trả lời , giờ tớ mới biết lúc đó cậu cũng ở gần chỗ tớ đứng ,thật là tiếc ! Tuy thế tớ cũng rất vui là cậu cũng đã trở lại HN đúng vào cái thời khắc ngàn năm ấy , thời tiết và cảnh quan mang đậm chất mùa thu ngoài Bắc se se lạnh ,cây cối chuyển màu lá vàng... Còn rất đặc trưng nữa mà không nơi đâu có được đó là mùi hương hoa sữa ,nó đã đi vào thơ ca đó là con đường Nguyễn Du ,Quang Trung do thời gian ít lên cậu chắc chưa được đến con phố ấy ! Giá mà biết được tin này chắc tớ đã có thể làm được một điều gì đó để bổ xung thêm vào chuyến đi của cậu và gia đình thêm ý nghĩa hơn ! Cảm ơn cậu nhiều, thật ra là tớ biết không thể gặp được cậu , do chuyến đi liên tục và sát ngày, gọi điện để trò chuyện còn chưa thể , nói chi tới việc gặp gỡ , hãy cứ như vậy là hơn, cuộc sống sẽ đẹp và nhiều ý nghĩa hơn. Tớ nghĩ thế ! tớ sẽ kể cậu nghe ngày thứ hai của chuyến hành trình nhé !Tớ thật tiếc là chưa biết được hương hoa sữa mùa thu Hà Nội, bởi những con đường tớ đi qua chẳng có bông hoa nào kịp nở Ngày 10 tháng 10 năm 2010 .Ngày thứ hai của chuyến hành trình . Buổi sáng còn mù mịt hơi sương , chúng tôi đã dậy chuẩn bị cho chuyến đi Ninh Bình.Bác tài đã đến đúng hẹn , bác tài là người ít nói, chuẩn mực trong công việc và giỏi nghề, xe chạy êm, ít sốc và tôi hoàn toàn không thấy mệt . Tôi ngồi phía trên cùng bên kia ngang hàng với ghế của bác tài, vị trí này nắng nên có mỗi mình tôi ngồi, tôi mang đầy đủ khẩu trang, kem chống nắng và áo khoác, nên khoản nắng nôi là tôi đã được an toàn. Đến trưa thì chúng tôi cũng đến được chùa Bái Đính, chúng tôi ghé chùa mới, nơi mà có tượng Phật được đúc bằng đồng mạ vàng lớn nhất nước Việt Nam .Công trình đang trong giai đoạn hoàn tất nhưng cũng phải đến năm 2015 chắc mới hoàn chỉnh . Nhìn cảnh chùa qui mô lớn, chùa được làm bằng gỗ hoặc trụ bằng xi măng cốt thép nhưng được ốp gỗ phía ngoài . Công trình cũng hoành tráng và đồ sộ lắm, ngày đoàn chúng tôi đến thì lượng khách đến khá ít . Nên quang cảnh trở nên huyền mặc, thanh tịnh bình yên đến lạ thường . Sau đó đoàn chúng tôi trở ra xe và đi Tam cốc Bích động . Chúng tôi thuê thuyền và di chuyển bằng thuyền chèo tay suốt hơn tiếng đồng hồ . Cảnh sông nước mênh mông, cảnh thuyền trôi khua mái chèo thật lãng mạn, nhưng thú thật là tôi cũng hồi hộp , sợ nếu mà có sự cố là chắc tôi khó thoát vì không áo phao, không biết bơi và hay hoảng loạn trước sự cố . Buồn cười khi lên máy bay chuyến về có một lúc máy bay cất cánh hơi chòng chành chút, vậy mà tôi đã hét toáng cả lên , các vị khách nước ngoài nhìn tôi cười đầy cảm thông, đó là tôi cảm thế chứ biết họ cười thế nào đâu, nhưng tôi thấy xấu hổ vì lần đầu tiên đi máy bay nên sợ hãi . Tôi kể cho anh nghe, anh cười chọc quê tôi mà bảo: “Em cứ như nhà quê ra tỉnh ấy !” tôi cười và nghĩ thì đúng thế còn gì. Chiều bác tài chở chúng tôi về Hà Nội, ra thẳng sân vận động Mỹ Đình, chúng tôi không kịp ăn uống gì cả, vì sợ trễ thì không thể vào được . Khi chúng tôi đến nơi, đoàn người bắt đầu xuôi dòng đổ về phía sân vận động . Chúng tôi đi nhanh theo đoàn người , nhưng càng lúc càng đông và đến lúc thì tình trạng kẹt xe, ùn tắc bắt đầu kinh khủng, quay trở ra cũng không được.Chúng tôi bám nhau lách bộ vào giữa dòng người ngột ngạt, thanh niên nữ tú chen nhau, xô đẩy nhau để tiến theo hướng mà họ chọn . Chúng tôi lại chuyển hướng rẽ vì hướng này không thể đi qua, đoàn chúng tôi băng qua con đường nhiều cây cỏ dại, cát và lối mòn nho nhỏ . Đến lúc thiên nhiên réo gọi, chúng tôi đành phải dừng lại hỏi một chị bên đường, chị bảo :”Cánh đồng cỏ thênh thang bên đường ý, thoải mái đi, không ảnh hưởng gì tới chính trị cả “Chúng tôi phì cười vì cách nói luyến láy hơi chanh chua một chút trong chất giọng của chị. Khi trời bắt đầu sẩm tối, chúng tôi giải quyết sự cố giữa cánh đồng, lúc đó chẳng còn e ngại và sợ sệt gì nữa, cỏ thì mọc cao gần đầu người, nên cũng bớt e dè. Lúc đó mà có con rắn nào bò ngang qua thì thật khủng khiếp đấy . Tôi chẳng thể nào tưởng tượng cuộc hành trình lại nhiều gian khổ như thế, bụng thì đói, khát, chân thì luôn phải bước, mồ hôi thì túa ra như tắm, chính vì thế mà tôi bị cảm. Mới đi được 2 phần 3 đoạn đường, chúng tôi lại tiếp tục cuộc hành trình về sân vận động Mỹ Đình, lúc này mục tiêu đã rõ dần, đi được một đoạn thì chúng tôi bị lạc hai thành viên đó là chị chồng tôi và một chị nữa . Hai chị đi khá nhanh, rẽ lối tới đích trước, nhưng anh chàng trưởng đoàn không kịp chia vé ra, nên khi lạc thì chúng tôi đành bất lực vì không thể tìm 2 người trong biển người được , điện thoại bị chặn sóng hết, không thể liên lạc được . Chúng tôi vẫn phải tiếp tục cuộc hành trình về phía trước, may quá có 3 người cảnh sát rẽ lối đi cùng nên đoàn vừa đi vừa chạy ,chúng tôi đi giữa hai hàng cảnh sát đặc nhiệm, họ yêu cầu mỗi người cầm một chiếc vé mời trên tay .Trước khi vào cổng phải qua máy dò vật dụng giống như trước khi lên máy bay. Sau đó cả đoàn vào phía trong tìm cổng số 7 , dãy D , hàng 9 , khi đến nơi nhận ra đúng chỗ còn trống và ổn định vị trí. Chúng tôi bắt đầu gọi điện thoại liên tục để xem hai người bị lạc thế nào , nhưng gọi không được và trưởng đoàn cũng phát hiện là bị mất bóp tiền chắc là trong lúc chen lấn . Hai sự cố trong buổi chiều tối, chúng tôi buồn và sốt ruột, may quá vừa đúng lúc một chị trong đoàn bắt được tần sóng và liên lạc được với hai người bên ngoài . Chúng tôi gặp chị người quen ban sáng, chính chị này đã xin vé cho chúng tôi và cũng chính chị lại một lần nữa xông pha ra ngoài cổng đưa vé cho hai chị bị lạc, chúng tôi cảm động vì sự nhiệt tình của chị . Mới đầu một số người cũng ngại đi, vì đông và mệt, nhưng 1000 năm mới có một lần nên ai cũng quyết tâm đến sân vận động để xem màn bắn pháo hoa và xem văn nghệ .Đúng là xem trực tiếp bao giờ cũng thú vị hơn rất nhiều, không khí lễ hội thật tuyệt vời, những chùm pháo hoa đẹp lung linh phủ trên đầu chúng tôi, khói thuốc pháo bay mù mịt, chúng tôi cười vui và vỗ tay reo hò hòa cùng biển người vỗ tay ca hát , những con bồ câu được thả ra bay tỏa khắp không trung . Tất cả tạo nên sức hấp dẫn kỳ lạ của đêm lễ hội, chúng tôi bảo nhau, vất vả khổ cực để đến được lễ hội thật xứng đáng. Nhưng nghĩ tới cảnh phải đi bộ mà về hơn 10 cây số, tôi lại ngao ngán . Từ sân vận động Mỹ Đình mà về Gỉang Võ thì xa lắm, chúng tôi thất thểu tìm đường về và thật may mắn gặp chàng thanh niên tốt bụng, em dắt chúng tôi ra tận trục đường chính, sau đó đi bắt taxi cho chúng tôi, nhưng không thể bắt được, chúng tôi cảm ơn em và thật tệ là chúng tôi cũng chưa biết tên cậu thanh niên đó tên gì . Do cảm thấy chưa yên tâm, cậu lại quay lại dặn đoàn chúng tôi, nếu đói thì nhớ hỏi giá trước khi ăn, nghe giọng miền Nam là họ chém đẹp đấy, cậu còn dặn cứ ở nơi này đợi bắt taxi . Chúng tôi cảm ơn lần nữa và thầm bảo, sao lại có người tốt và nhiệt tình thế nhỉ . Đoàn chúng tôi đi bộ kiếm chỗ đừng chân và ăn cho đỡ đói, từ chiều tới giờ đã ăn uống gì đâu, nhưng tới đâu cũng chẳng còn thức ăn, bảo ăn bánh mì thì đoàn lè lưỡi thôi thà về ăn mì gói còn hơn . Đi với đoàn phải theo đoàn, không thể tự ý theo cá nhân mình được, đó là cái khó . Trưởng đoàn và phó trưởng đoàn ( chị chồng tôi ) cứ đi băng băng không thấy mệt, còn tôi với hai bác lớn tuổi và một chị ngoài 50 cũng đã thấm mệt , đã hơn 1 giờ sáng mà đoàn vẫn thất thểu trên đường , tôi và một em gái trong đoàn ngồi nghỉ , tôi dựa vào vai em ngủ gục khi đoàn bắt taxi . Trời ạ, taxi Hà Nội khan hiếm quá, lâu lâu mới có một chiếc mà bà con tứ phía lao vào, giá trên trời họ cũng đi , hình như taxi đòi 300 tới 400 ngàn đồng một chuyến, đoạn đường chỉ khoảng 5 tới 6 km nữa thôi, chúng tôi đi bộ cũng khá nhiều rồi đấy và cuối cùng mới bắt được chuyến taxi chúng tôi nhường cho người lớn tuổi , còn lại khoảng 6 người đợi chuyến sau . Taxi Hà Nội bé xíu, chúng tôi ngồi chật như nêm, nhưng thở phào nhẹ nhõm vì cũng sắp được về nhà nghỉ ngơi . Khi về tới nhà là 2 giờ sáng . Chúng tôi chỉ còn khoảng 3 tiếng ngủ để lấy sức cho chuyến lên đường đi vịnh Hạ Long . Một kỷ niệm đáng nhớ, thật đẹp, thật vui, thật nên thơ và cũng vô cùng mệt mỏi, nghĩ tới cảnh phải đi bộ giờ tôi ẫn còn ngần ngại . Tôi nghĩ lúc đó, nếu có anh xã tôi, tôi sẽ chẳng phải đi bộ như thế. Một là anh cõng tôi( tôi cũng hỏi anh về việc này, anh cười lè lưỡi và cũng không chắc là anh sẽ cõng tôi , nhưng ở nhà đôi khi tôi nhõng nhẽo, tôi cũng được anh cõng từ trên cầu thang lầu một xuống tầng trệt đấy, sáng nay mấy đứa cháu và con tôi cười như nắc nẻ vì thấy cảnh anh ấy cõng tôi ….), hai là anh sẽ ghé một quán ăn hay quán café đợi bắt taxi, khi nào có taxi thì về. Nhưng đi với đoàn phải cố gắng, không được nhõng nhẽo, kẻo lần sau đoàn không cho đi cùng nữa. Ngày thứ hai của cuộc hành trình là như thế đấy . Tôi ghi lại những khoảnh khắc đáng nhớ trong chuyến hành trình về lại quê hương sau mười mấy năm xa Hà Nội, dù thế nào, trái tim tôi vẫn luôn dành cho Hà Nội những tình cảm đẹp nhất. Mùa Thu Tớ chụp tấm hình này đấy, quang cảnh và góc chụp của tớ ở khoảng cách hơi xa vì dãy ghế ngồi phía bên này của khán đài.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.10.2010 22:30:26 bởi Mùa Thu >
Nếu bạn nghĩ mình hạnh phúc, bạn sẽ là người hạnh phúc.
|