Thơ Tình
BÂNG KHUÂNG
Nếu em hỏi: " Tình yêu là gì nhỉ ?"
Anh sẽ bảo rằng: " Biết trả lời sao!"
Khi vũ trụ bao la với muôn vạn vì sao
Khi tình yêu con người với trăm ngàn trắc trở
Đừng định nghĩa tình yêu, một điều không thể có!
Hãy nói về tình yêu, như nói với chính mình
Nét trung thực hiền hòa
Nỗi khó khăn, hiện hữu
Anh đã viết cho em muôn ngàn lời tâm sự
Dù thâm tâm chẳng muốn viết bao giờ
Anh đã nói với em trăm ngàn lời yêu thương
Dù hiểu rằng, mình không hề được nói
Anh cảm thấy quanh mình như đêm tối
Cảm tình riêng như muôn mối tơ vò
Mặc cuộc đời muôn ngỏ ngách quanh co
Trong giông bão anh như đò vô hướng
Có đôi lúc thấy chân mình cỏ vướng
Cỏ thật mềm, nhưng thắt chặt tim anh
Bước ra đi, lo hai ngã chia ngăn
Muốn ở lại ! Song sợ tình vụng dại
Suy gẫm tương lai, nghi ngờ hiện tại
Bởi cảm tình vụn dại, vạn đường ra
Thứ cảm tình trên miệng các loài hoa
Có lẽ thật ! Nhưng chưa là vĩnh cửu
Tình cảm ấy đối với anh chưa đủ
Dấu bàn chân chưa in phủ bụi trần
Trên đường đời còn vất vả, gian truân
Với nghề nghiệp hẳn đôi phần túng thiếu
Liệu lúc ấy có còn ai chịu hiểu
Hay mình anh tự hiểu lấy tình anh
Rõ cuộc đời như sợi chỉ mong manh
Nghĩa tri kỷ tan tành theo ảo mộng
Nhưng em hỡi tim anh bừng hy vọng
Mơ ngày mai khi gió lộng ngàn phương
Hai con thuyền chưa dày dạn phong sương
Vẫn kiêu hãnh vươn mình trên sóng cả
Mặc bão biển cố làm cho tan rã
Buộc vùi xương gục ngã dưới chân cồn
Nhưng làm sao ngăn hai mảnh tâm hồn
Vẫn quyện chặt theo với hồn tranh đấu
Anh nhìn em thấy bao điều yêu dấu
Em nhìn anh chưa thấy được lòng anh
Em nhìn đời trong ánh mắt long lanh
Chưa thấy cảnh chiều tà đang vụt xuống
Ở hiện tại em mang nhiều ước muốn
Rồi ngày mai em gặp phải cuồng phong
Giữa cuộc đời như biển cả mênh mông
Em sẽ sống không phút nào thanh thản
Rồi em trách bởi tình anh lãng mạn
Yêu vội vàng không tính toán xa xôi
Để cánh hồng theo con nước buông trôi
Mặc sóng gió dập vùi thân liễu mảnh
Giấc mộng đẹp chỉ còn là ảo ảnh
Hy vọng giờ như viễn cảnh mong manh
Em giận hờn, em đỗ lỗi cho anh
Tại ai bảo rằng anh không nói trước
Trần Duy Kỳ
ANH VÀ EM
Em đẹp như hoa hồng
Khoe sắc hương ngào ngạt
Anh là gai canh gác
Để che chỡ cho hoa
Anh là vầng thái dương
Em là tia ánh sáng
Mang hào quang sáng lạng
Để sức sống trào dâng
Em là nước trường giang
Anh là mưa trên núi
Mang giấc mơ huyền thoại
Bao hy vọng mong chờ
Anh là cây cổ thụ
Em là lá sum suê
Lá làm cây xanh mướt
Thân nuôi lá mỹ miều
Anh là con tim đỏ
Em la nhịp trái tim
Đập theo bao cảm xúc
Yêu thương đến giận hờn
Anh người yêu chung thủy
Em người bạn suôt đời
Gọi là người vơ quý
Chia xẻ lúc buồn vui
Tạo thêm đàn trẻ nhỏ
Nhà vang dội tiếng cười
Bài thơ tuy ngắn ngủi
Anh yêu em suốt đời
Tân Văn
HOÀNG HÔN
Chiều loang tím cả dòng sông
Thuyền ai trôi nhẹ trên dòng nước êm
Cánh cò nào vụt bay lên
Một mình đơn lẻ giữa mênh mông trời
Hoa lục bình nở lẻ loi
Với màu ti' m nhạt gọi lời buồn chi
Rồi theo dòng nưới trôi đi
Để dừa mãi đứng dại si trông vời
Em cũng không nói một lời
Ra đi để lại một người ngóng trông
Mặt trời dần khuất hoàng hôn
Còn vương lại sắc ti' m buồn cùng ta
Phan Phương Nam
CÓ MỘT NGÀY
Có một ngày em không yêu anh
Em đi thật xa
Và mặc chiếc áo
Anh chưa từng thấy bao giờ
Em sẽ có cái cười
Bằng ánh sáng của cái hôn khác
Có nỗi buồn
Bằng màu mưa khác
Những buồn vui anh không có bao giờ..
Có một ngày
Em tràn đầy hạnh phúc
Ngày em không yêu anh
Ngày em rời mái nhà xưa cũ ấy
Và chiếc áo sờn vai ấy
Anh từng hôn lên nỗi khó nhọc hàng ngày
Em xoá mình đi
Bằng chiếc khăn màu thơm ngát
Cái ngày đó
Anh sẽ bắt đầu
Với anh
Bằng bước chân ngày đón em
Anh một chàng trai
Với màu tóc khác
Riêng năm tháng cuộc đời
Thì vẫn như xưạ.
Nguyễn Khoa Điềm
ẤY ƠI
Cái cô này, ô hay sao mà lạ,
Tôi chưa già nên đâu đã có râu,
Nhìn kỹ coi, mơí hăm mí tuổi đầu,
Mắc mớ chi cứ gọi tôi là chú?
Tiếng Việt mình biết bao nhiêu là chữ,
Có lẽ nào không đủ để xưng hô,
Chú cháu làm chi nghe dị chết mồ,
Tôi chẳng có cháu như... cô đâu nhé!
Cô hiểu cho vì tôi hãy còn trẻ,
Nên vẫn còn như cậu bé ham chơi,
Tôi không thèm làm người lớn, cô ơi,
Đừng bắt tôi mau già tội tôi quá.
Lỡ một mai - tôi nghĩ thầm - cô ạ,
Tôi với cô lại đem dạ ưa nhau,
Chẳng lẽ tôi lại thủ thỉ bằng câu:
"Chú...thích cháu"...nghe dị mần răng rứa.
Cô biết không, chỉ mới vừa gặp gỡ,
Mà tôi nghe lòng hớn hở quá chừng,
Ai dè đâu, cứ "chú, cháu" cô xưng,
Làm cho tôi thật ngại ngùng khó xử.
Tôi xin cô đừng gọi tôi bằng chú,
Tôi chẳng khờ đi làm chú cô đâu,
Nếu như cô e ngại buổi ban đầu,
Thôi thì kêu tôi là..." ấy " cũng được.
Cô ơi, sao cứ tần ngần,
Mà không gọi thử một lần " ấy ơi ",
Để tôi mê mẩn trả lời,
"Gớm, nghe "ấy " gọi mà...rụng rời con tim."
HOÀI CHÂU
BỞI YÊU EM SẦU KHỔ DỊU DÀNG
Bởi yêu em nên sầu khổ dịu dàng
Những kỉ niệm đời xin hãy còn xanh
Có một ngày mình bỏ trường bỏ lớp
Cùng ra đi như định luật Trời dành
Nắng bờ sông như màu trang vở cũ
Thuở học trò em làm khổ ai chưa?
Anh muốn khóc trong buổi đầu niên học
Bàn tay xương cầm hờ hững văn bằng
Em hãy đứng trước gương làm dáng
Tự khen minh: "đẹp quá!" đi em
Lỡ mai kia mốt nọ theo chồng
Còn đôi chút luyến lưu thời con gái
Em hãy ra bờ sông nhìn nắng trải
Nhớ cho mình dáng dấp người yêu
Lỡ dòng đời tóc điểm muối tiêu
Còn giây phút chạnh lòng như mới lớn.
Mình hãy trách đời nhau nhiều hư hỏng
Rồi giận hờn cho kỉ niệm đầy tay
Thu miền Nam không thấy lá vàng bay
Anh phải nói: buồm chúng ta màu trắng
Tình cứ đuổi theo người như chiếc bóng
Người thì không bắt bóng được bao giờ
Anh muốn khóc trong buổi đầu niên học
Bởi yêu em nên sầu khổ dịu dàng.
NGUYỄN TẤT NHIÊN
CỨ NGỠ NHƯ LÀ MỚI THÔI
tâm hồn tôi có một dòng sông
chảy qua nhà cô bạn chung trường
chiều sông dâng sóng miên man gió
bay tóc bay hồn tôi thanh tân...
tâm hồn tôi có một bờ sông
bên cạnh nhà cô bạn chung trường
chiều miên man gió sông dâng sóng
dâng tuổi dâng tình tôi mênh mông...
tâm hồn tôi thức trắng đêm dài
em bay áo trắng nắng ươm mây
chiều êm nắng rủ nhau đi ngủ
trên tóc ai lành ru ngủ vai ...
tâm hồn tôi có quẩn quanh tôi
có một sông quanh khúc quẩn đời
có một bàn tay ôm cặp, gói
cả mộng mơ kia, luyến tiếc này ...
tâm hồn tôi có tuổi thơ tôi
có một bâng khuâng thức trắng đời
đời cứ rủ nhau đi ngủ cả
tôi thức cho buồn ngỡ ... mới thôi ...
NGUYỄN TẤT NHIÊN
TRUYỆN LÒNG
Em đến thăm tôi, nắng đã chiều
Hai lòng nghe rõ ý đìu hiu .
Vàng thu sắp sửa làm thương nhớ,
Lời nói ai trầm đến tịch liêu ?
Tôi hết thơ hoa, mộng bướm rồi,
Bây giờ lòng kể truyện lòng thôi .
Bởi Em mơ dáng sầu đôi chút,
Tôi mới bâng khuâng ngỏ mấy lờị
Em cũng im nghe câu chuyện lòng,
Mắt buồn qua một thoáng mây trong .
Nghe tôi gợi ý vào thân mến,
Em nghĩ làm sao để má hồng ?
Tôi kể truyện vàng êm ái xưa,
Có lời chân thực, có lời thơ,
Ý đan bát ngát hồn non nước
Đặt giữa lòng thương - Em hiểu chưa ?
Tâm sự mong manh nói ít nhiều,
Em nhìn, lơ đãng biết bao nhiêu !
Chiều thu, nắng đọng hàng mi biếc,
Tôi nghĩ trong lòng: Em cũng yêụ..
Đinh Hùng
NHỮNG SỢI TƠ LÒNG
Tôi không muốn đất trời xoay chuyễn nữa
Với tháng ngày biền biệt đuỗi nhau trôị
Xuân đừng về! Hè đừng gieo ánh lữa!
Thu thôI sang! Đông thôi lại não lòng tôi!
Quả đất chuyễn đây lòng tôi rung động
Nỗi sầu tư nhuần thấm cõi Hư Vô!
Tháng ngày qua, gạch Chàm đua nhau rụng
Tháp Chàm đua nhau đỗ duới trăng mờ!
Lữa hè đến! nỗi căm hờn vang dậy!
Gió thu sang thấu lạnh cã hồn thơ!
Chiều đông tàn như mai xuân lộng lẫy
Chỉ nói thêm sầu khỗ với ưa tư!
Tạo hóa hỡi! Hãy trã tôi về Chiêm quốc!
Hãy đem tôi xa lánh khỏi trần gian!
Muôn cảnh đời chỉ làm tôi chướng mắt!
Muôn vui tươi nhắc mãi vẽ điêu tàn!
Hãy cho tôi một tinh cầu giá lạnh,
Một vì sao trơ trội cuối trời xa!
Đễ nới ấy tháng ngày tôi lẫn tránh
Những ưu phiền, đau khỗ với buồn lo!
Chế Lan Viên
ÂM THẦM
Yêu thương muốn nói mà e ấp
Trao gởi cho nhau vẻ ngại ngùng
Lối nhỏ tình vương qua sóng mắt
Chiều về thơ thẩn ngó mông lung.
Gặp nhau cười mỉm nàng nghiêng nón
Chào kẻ ra đi dáng ngập ngừng
Mấy bận lòng toan... nhưng vẫn lặng
Chiều về lảo đảo dạ bâng khuâng.
Ngồi bên án sách lòng mơ tưởng
Bóng dáng yêu thương tự buổi đầu
Mơ ước tình xuân thành mộng thắm
Cho lòng nở vạn cánh hoa ngâU
Bích Sơn
TỰ TÌNH
Chưa gặp em, tôi vẫn nghĩ rằng
Có nàng thiếu nữ đẹp như trăng
Mắt xanh lả bóng dừa hoang dại
Thăm thẳm nhìn tôi không nói năng
Bài thơ hạnh ngộ đã trao tay
Ôi mộng nào hơn giấc mộng này
Mùi phấn em thơm mùi hạ cũ
Nửa như hoài vọng, nửa như say
Em đến như mây chẳng đợi kỳ
Thương hàng gió núi động hàng mi
Tâm tư khép mở đôi tà áo
Hò hẹn lâu rồi em nói đi
Em muốn đôi ta mộng chốn nào ?
Ước nguyền đã có gác trăng sao
Chuyện tâm tình dưới hoa thiên lý
Còn lối bâng khuâng ngõ trúc đào
Em chẳng tìm đâu cũng sẵn thơ
Nắng trong pha với gió ven hồ
Dành riêng em đấy khi tình tự
Ta sẽ đi về những cảnh xưa
Rồi buổi u sầu em với tôi
Nhìn nhau cũng đủ lãng quên đời
Vai kề một mái thơ phong nguyệt
Hạnh phúc xa xa mỉm miệng cười
Đinh Hùng
TÌNH TRONG MƯA
Chiều ấy, mưa rào ở xóm Đông,
Cho người ủ dột đứng bên sông.
Xa nhìn đắm đuối tìm trong gió...
Chỉ thấy màn mưa trắng ngập đồng.
Ai biết mưa rơi nói những gì?
Lá buồn gieo lệ, khóc lâm lỵ
Lòng bâng khuâng quá, xôn xao nhớ
Cả một tình yêu buổi ấu thì.
Buổi một nàng qua dưới mái hiên,
Đường mưa in một gót chân tiên.
Ta nhìn theo bước đi ren rén,
Bỗng cả lòng yêu náo nức liền.
Từ ấy trên đường loang loáng mưa,
Tìm hoài, đâu thấy gót chân xưạ
Đường mưa bao gót chân mưa bước
Gợi mãi tình yêu buổi dại khờ!
Bàng Bá Lân
TRƯA HÈ
Trời trong biếc không qua mây gợ trắng,
Gió nồm nam lộng thổi cánh diều xa
Hoa lựu nở đầy một vườn đỏ nắng,
Lũ bướm vàng lơ đãng lướt bay qua
Trong thôn vắng, tiếng gà xao xác gáy,
Các bà già đưa võng hát, thiu thiu..
Những đứa con ngồi buồn lê bắt chấy
Bên đàn ruồi rạc nắng hết hơi kêu
Ngoài đê thẳm, không người đi vắng vẻ
Lũ chuồn chuồn giỡn nắng, đuổi nhau baỵ
Nhưng thỉnh thoảng tiếng nhạc đồng buồn tẻ
Của vài người cỡi ngựa đến xua ngaỵ
Anh Thơ
HỜN GIẬN
Em đến hôm nào như hoa bay,
Tình không độc dược mà đắng caỵ
Mùa thu tàn nhẫn từ đôi mắt.
Mùi hương sát nhân từng ngón taỵ
Em đến hôm nào như mây bay,
Gió mưa triền miên từ nét màỵ
Đường vào lòng nhau toàn sạn đạo,
Bước chân tha hương từ dấy giầỵ
Anh rỏ đôi dòng nước mắt say,
Trao em, không ướt trọn vòng taỵ
Chiều đi, vai thấm đầy sương núi,
Lệ cũng phai hương tự lúc nàỵ
Anh tiễn em sang giấc mộng nào
Giận lây tà áo cưới chiêm baọ
Lời nguyền không buộc vào mây sớm,
Em có nghe tình khóc dưới saỏ
Em đến, trăng rằm xanh bóng mây,
Em đi, trăng hờn cong nét màỵ
Chiều qua, má hồng còn thơ ngây,
Chiều nay, hàng mi sương xuống đầy
Thương nhau, gói trọn hồn trong áo,
Mất nhau từ trong tà lụa baỵ
Mắt ngại nhìn nhau từng đêm dài,
Nhòa hương kỷ niệm, tóc thu phaị
Dòng sông bơ vơ tìm dĩ vãng,
Thuyền trôi bâng khuâng về tương laị
Anh hận bình minh, ngờ nắng hồng,
Hờn ghen bao nhiêu hoa mùa xuân.
Sánh vai nhưng không là vợ chồng,
Kề môi vẫn không là tình nhân.
Cười vỡ giấc mê đêm hợp cẩn,
Vò nhàu mái tóc đêm tân hôn.
Sính lễ không hòa đôi linh hồn,
Đính ước không chung lòng cô đơn.
Thầm trách vầng trăng không biết sầu,
Ngàn sao theo em bay về đâủ
Oán cả không gian, thù cả mộng,
Ghen cả trời xanh trong mắt nhaụ
Em đến hôm nào, mưa trên vai,
Chiều thu, sương đượm nét mi dàị
Nụ cười rung cánh hoa hờn giận,
Trong mắt em còn bóng dáng aỉ
Đinh Hùng
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: