Thơ Tình
ĐÊM TÀN
Ta cùng Nàng nhìn nhau không tiếng nói
Sợ lời than lay đổ cả đêm sâu,
Đôi hơi thở tìm nhau trong bóng tối,
Đôi linh hồn chìm đắm bể u sầụ
Chiêm nương ơi, cười lên đi, em hỡi !
Cho lòng anh quên một phút buồn lo !
Nhìn chi em chân trời xa vòi vọi
Nhớ chi em sầu hận nước Chàm ta ?
Này, em trông một vì sao đang rụng;
Hãy nghiêng mình mà tránh đi, nghe em !
Chắc có lẽ linh hồn ta lay động
Khi vội vàng trở lại nước non Chiêm.
Lời chưa dứt bóng đêm đà vụt biến !
Tình chưa nồng, đã sắp phải phôi pha !
Tình trần gian vừng ô kia đã đến
Gỡ hồn Nàng ra khỏi mảnh hồn ta !
Chế Lan Viên
CHÂN THÀNH
Anh đừng hỏi vì sao em không nói
Những buổi chiều gặp gỡ giữa thành đô
Lòng xót xa mà mắt vẫn hững hờ
Em yên lặng để khỏi thành tiếng khóc
Đừng nhắc nhở những ngày xưa đi học
Chuyện chúng mình hai kẻ mới yêu nhau
Để hôm nay em ươm áng thơ sầu
Mơ bóng cũ trở về thành hiện tại
Buổi sơ giao em vô cùng ngây dại
Quá vụng về nên sớm nếm chua cay
Kỷ niệm xưa còn vương ý thu gầy
Em ướp chuyện chúng mình thành dư ảnh
Trời không gió mà lòng nghe lành lạnh
Nét thơ ngây tàn héo thuở anh đi
Trót yêu nhau nhưng vẫn cứ kiêu kỳ
Làm sám hối vẫn không là lời nói
Mười sáu trôi qua ân tình muôn lối
Yêu rất nhiều xét lại vẫn là anh
Cợt yêu đương và thề chẳng trung thành
Em lãng mạn ươm tơ tình khắp nẻo
Đừng trách móc có thiên thần mách lẻo
Rằng yêu anh em vẫn muốn trả thù
Hờn dỗi đời bằng câu chuyện riêng tư
Thương Lan
CUỐI CÙNG EM ĐÃ
Cuối cùng em đã lớn lên
Cuối cùng bấc đã khêu đèn sáng trăng
Cuối cùng thì lá cũng xanh
Rằng em chua chát xin đành chát chua
Cuối cùng hoa đã nở hoa
Cuối cùng trái ủ trong vò lên men
Cuối cùng gió đã mang tên
Rằng đem bão tố mà đền phong ba .
Cuối cùng em đã đi qua
Cuối cùng cỏ đã thành bờ tóc tiên
Cuối cùng giọt nắng bừng lên
Rằng chim còn biết hót tìm đến nhau
Cuối cùng em đã thành dâu
Cuối cùng anh đã đến sau ... cuối cùng ...
Ngyễn Trọng Văn
DẦM MƯA
Mưa rơi đấy, nhưng đừng đưa em nhé,
Có nghĩa gì khi mình đã chia phôi
Anh tàn nhẫn, còn em giấu ngậm ngùi,
Trời mưa đấy, chứ không phải em khóc ...
Lâm thâm ướt mấy hạt buồn trên tóc,
Anh về đi, chắc em chẳng cần che
Mưa từ nay sẽ giăng phủ bốn bề,
Chứ không chỉ đêm nay anh từ giã ...
Anh khẽ cúi đạt môi hôn vội vã,
Xe rẽ đi trong màn nước bụi mờ ...
Trách quạt nước sao vô tình làm ngơ,
Không cho em thấy rõ anh lần cuối ...
Em bơ vơ, phố khuya mưa lầy lội,
Có giọt nào thấm áo ướt vào tim,
Em nghiêng tóc giấu những chút lệ mềm,
Thoáng ngây ngô ràn ra khỏi mi mắt ...
Anh mới đi mà trần gian đổi khác,
Phố dài thêm, và mưa giọt buồn hơn,
Mưa thượng giới đang tuôn chảy về nguồn,
Còn em lạc, nên dầm mưa đêm vắng ...
LuuLy
BÀI THƠ DANG DỠ
Bài thơ tình tôi bao lần định viết
(Bụi phủ vàng trong góc tủ lặng yên)
Tả tình yêu không dang dở ưu phiền
Nồng như mộng, ấm như vòng tay khép
Tôi muốn viết một bài thơ thật đẹp
(Cho cuộc tình duy nhất khó mà quên)
Ddã bao lần tôi đặt bút viết tên
Thơ chưa vẹn, tin`h tôi đà tan vở
Tôi đã viết bao bài thơ nức nở
(Những cuộc tình đã lặng lẽ đi qua)
Thơ của tôi cứ mãi ướt lệ nhòa
Còn tình đẹp thì hoài không thấy bóng
Tôi ngán lắm những vần thơ lạnh cóng
(Những bài thơ không hơi nóng tình yêu)
Những vần thơ diễn tả nổi cô liêu
Lệ đẫm ướt khóc những tình buồn bả
Ở ngoài kia, người người đang hối hả
(Điểm tô cho tình yêu thật trong đời)
Nhìn lại lòng, sao tôi vẫn chơi vơi
Bài thơ tình, lại một lần xếp kỷ
La Lan
MỐI TÌNH ĐẤU
Năm ấy, tôi mười sáu tuổi đầu,
Tuổi mà kẻ khác biết gì đâu
Tôi yêu tha thiết cô thôn nữ
Cùng học một trường, chung lớp nhau .
Môn toán nàng hay cắn bút ngồi
Rưng rưng hàng lệ ngước nhìn tôi
Cái nhìn âu yếm như thầm nói :
Anh chép giùm Em kẻo muộn rồị
Vội vàng tôi viết vào trang giấy
Và liệng cho nàng ở kế bên
Cũng có nhiều khi thầy bắt được
Trận đòn thước kẻ chịu thay Em .
Cuộc sống êm đềm vẫn lặng trôi
Nhưng mà sự thực giữa hai người
Mối tình câm nín ghi từ đấy
Cho đến một hôm nhớ trọn đờị
Hôm ấy, nàng đi chợ Tết về,
Gặp tôi thơ thẩn ở bờ đê,
Mỉm cười nàng hỏi : Chờ ai đấy ?
-- Chờ bánh người đi chợ Tết về.
Nàng lặng nhìn tôi, khẽ thở dài :
-- Anh chờ quà Tết, tưởng chờ ai ?
Ôi câu trách móc sao duyên dáng
Tôi vội trả lời : Đợi cả hai !
Đất nước binh đao, lửa ngút trời
Sẩy đàn tan nghé, hận đầy vơi .
Tôi theo kháng chiến tìm sinh lộ,
Tạm gác tình riêng, mộng vá trờị
Rồi một mùa thu ngập lá vàng
Được tin em đã bước sang ngang
Cùng tin đã khóc trong đau đớn
Khi giặc tràn lên cướp xóm làng.
Tôi lặng người đi biết nói gì
Tủi hờn thành lệ quyện vành mi
Khóc em tôi khóc không thành tiếng
Và khóc đời tôi đã lỡ thề.
Cho tôi gửi trọn niềm thương nhớ
Về nấm mồ Em nơi viễn phương
Âm hưởng lời nguyền phiên chợ Tết,
Viết vào thanh trúc thắp thay hương .
Minh Đạo
MUỘN MÀNG
"Sao lâu quá chú không về thăm xóm"
Em vẫn thường mặc áo ti'm dạo xưa
Vẫn dịu dàng đội nón lúc trời mưa
Ddể đi học mỗi lần qua đầu ngõ
Nắng đã úa, chú ơi, từ dạo đó
Chú không về nên nắng chả hồi sinh
Chỉ mình em chân sáo bước một mình
Chân cũng mỏi khi lòng em đã giận
Ừ, em giận chú vô tình ghê lắm
Chú chả thương, chả nhớ đến em saỏ
Em vẫn xinh như chú bảo ngày nào
Nhưng xinh đẹp mà vô duyên.. chú nhỉ
Em yêu chú! Vâng, dù em bé nhỏ
Cô học trò còn lấm mực ngây thơ
Rồi một ngày cô ướm mộng vu vơ
Tại chú đấy làm cho cô biếng học
Chú vô tình làm cho cô đã khóc
Rồi chú đi biền biệt cũng chả về
Xóm em buồn từ dạo đó, chú biết không ?
Em cũng thế.. buồn ghê cơ chú ạ ....
Sao lâu quá chú không về thăm xóm
Cây lan già mấy độ đã trổ hoa
Mối tình đầu vụng dại cũng phôi pha
Em quên chú.. hương tình còn phảng phất
Rồi một ngày em bỗng quên chú thật
Em lấy chồng, đời đẹp lắm chú ơi
Ddêm tân hôn, em bỗng thấy bồi hồi
Thư của chú gửi về.. ôi quá muộn
Thư chú viết "Yêu em từ lâu lắm..
Chưa ngỏ lời vì anh sợ tương lai"
Thôi muộn rồi, chú đừng mộng ngày mai
Con sáo ấy đã sang sông rồi chú ạ
Đêm hợp hôn em nghe lòng lạnh giá
Trong tay chồng mà nước mắt rưng rưng
Chú biết không.. em tha thiết gọi thầm
Tên chú đấỵ.. vì em còn yêu chú
Nguyễn Thanh
TA TRONG MẮT EM
Ta thức giấc, nhưng mặt trời còn chưa
Nỗi nhớ đằm đằm vương vất sương mưa
Có tiếng dương cầm khua niềm vui sảng
Cuả những cơn mơ hụt hẫng đôi bờ
Cuả những khát khao chỉ là hư vọng
Như có như không, níu kéo gọi mời
Em với cái tâm hiền hoà biển rộng
Tấm lòng bao dung xa vút chân trời
Nơi tấm lòng em thẳm sâu, không đáy
Nơi tình em trao thắm thiết, không cùng
Ta trong mắt em, ngầm tia lửa cháy
Sao trên môi em còn đóa lạnh lùng
Hà Huyền Chi
TÔI CÓ NGƯỜI ĐỂ NHỚ ĐẾN TƯƠNG TƯ
Dè sẻn mấy viên kẹo kia cũng hết
như trăm năm ta sống được bao ngày
tôi trở về dò lại dấu mưa bay
cây thương tích quay lưng làm mặt lạ
Không ai nói vì không ai biết cả
em ở đâu? Tình tôi nữa, ở đâu?
riêng lũ chim câu nghiêng má, chụm đầu
kể nho nhỏ chuyện tình yêu thánh nữ
Tôi trở lại, ngồi đây và giả dụ
như em vừa ở đó mới đi ra
người khuất rồi nhưng mộng vẫn chưa xa
trái tim vẫn đợi tôi về gõ cửa
Em xa bạn mà thương ghê - rõ khéo!
(có ai nhờ tôi nói hộ ai đâu)
chỉ mình tôi đi, lầm lũi, kêu cầu
viết nhăng cuội, thở than cùng bóng tối
Gương chung thuỷ với lược đời, hãy chải
cho dài thêm nao nức ở trong tôi
cho tình bền dù người chẳng rẽ ngôi
mà vẫn thẳng đường đi vào vĩnh cửu
Tha thiết quá, khiến tôi thành bận bịu
đến tức cười vì chỉ ngóng, trông thôi
tin không về. Tôi cúi hỏi bàn tay
buồn ghê nhỉ Ngón nào đang thở dốc?
Tình đã ngọc nên sầu tôi cũng ngọc
trên nương-rau-ân nghĩa cửa muôn đời
em bảo tôi "gieo máu lửa khắp nơi"
gớm ! kinh khủng. Người đâu mà ác thế
Cây có bóng. Thú có rừng để ở
tôi có người để nhớ đến tương tư
đã nhủ lòng mãi mãi chỉ.....ai cơ
nhưng vẫn hỏi:- thực ư ngày tháng ấy?
Thư vạn dặm mà hương lừng giấy mới
EM VÌ TÔI TỪ CHỐI CHỌN THIÊN DÀNG
TÔI VÌ EM THẬP TỰ GIÁ XIN MANG
đi suốt kiếp với Tin Mừng sáng dội
Xanh thêm nữa cho tình ta bát ngát
dìu nhau đi - cho thấy lại chân trời
gọi tên nhau - cho biển hết bồi hồi
hôn nhau nữa - cho đời saụ....có sử
Nhưng tất cả đã thành lời chúc dữ
vì em đi, chim cũng bỏ tôi về
mây bỏ trờị Mưa rủ nắng bay đi
tôi ở lại nhâm nhi niềm tuyệt vọng
Lo biết mấy:- em cực kỳ bé bỏng
như nụ hoa chưa hé nhận ơn đời
như sương mai còn lấp lánh mắt người
(con nai nhỏ mang thơ về xứ lạnh)
Vâng bé bỏng. Hiểu gì đâu cô quạnh?
ngựa tan đàn. Chim lẻ bạn kêu sương
nên tình em:- sách ước viết nghìn chương
còn chửa đủ. Nhắc chi phần mộ lấp
Ngọc tinh khiết với tôi là thứ nhất
và cuối cùng cho một cõi hoang vu
em về maụ Cửa hẹp đó đang chờ
và nhận lấy tình yêu người tuẫn đạo
Du Tử Lê
GIỌT ĐẮNG
Ngày xưa trời ở trên trời
Ngày xưa em ở bên ngoài cõi tiên
Bỗng nhiên trời nổi cơn điên
Ðày em xuống chỗ trái tim tôi ngồi
Từ khi ngày ấy ... Hỡi ôi !
Em thành giọt đắng ngủ vùi trăm năm
Khi không tôi bị trời hành
Mỗi ngày nhớ riết người dưng thành ghiền
Nắng chiều xô bóng mây nghiêng
Rớt thành từng sợi tơ mềm trói nhau
Hồn tôi cuối ngọn gió lau
Còn dành một chỗ gối đầu chờ em
Ngày xưa em ở cõi tiên
Bây giờ trú ngụ tại miền mộng du
Tôi đâu nằm võng bao giờ
Mà hồn xây xẩm chao đưa một đời ?
Trách tôi hay trách ông trờỉ
Tiếng yêu ngậm họng đắng lời thốt ra
Em se sợi chỉ ngân hà
Cột tôi vương vấn để mà vấn vương
Quan Dương
MỘT NGÀY
Khi trời đất chuyển mình vội vã
nắng xuân xanh chim ríu rít trên cành
em biển rộng muôn trùng còn xa lạ
ta nửa đời ươm mộng hạt long lanh
Ta vẫn đợi dù em không về nữa
núi sông nào giữ được khoảng đời nhau
có gần gũi cũng vô cùng cách trở
em xa xôi trang ký ức phai mầu
Rồi một ngày vũ trụ sẽ ngừng quay
như mùa xuân có bao giờ trở lại
nụ hoa em cũng tàn trên tay hái
chẳng còn ai giữa cõi thế gian này
Ta vẫn chờ bất hạnh một niềm tin
và trái tim yêu người còn tha thiết
khi mùa xuân đã về ai chẳng biết
mà trong ta lá đỏ rụng bên thềm
Phạm Ngọc
BẾN HẸN
Ðêm buồn em dạt dào sông
Thấy ta co quắp nằm không, một mình
Mỏi tay ôm cái phù sinh
Chiếc phao hạnh phúc lênh đênh vật vờ
Tình yêu như có, như chưa
Cái sau cuốn xoáy, cái xưa tiêu điều
Ðêm dài bến hẹn hoang liêu
Muốn không nhớ sóng mà triều lại dâng.
Hà Huyền Chi
TÌNH CỜ
Ta gặp nhau trong trăm nỗi tình cờ
như khúc nhạc lạc vần không âm điệu
để chia tay nỗi buồn tôi chẳng thiếu
cứ tràn dâng như ngọn sóng xô bờ
Tôi là tôi mải miết những giòng thơ
em ngan ngát hương trăng mùa thiếu nữ
và giấc mộng ngàn năm dù đã cũ
vẫn một lần xin đến được yêu em
Dẫu ngại ngùng trong giây phút chưa quen
và có lúc đôi bàn tay bối rối
xin em hãy khoan thai đừng bước vội
đế cho tôi tha thiết buổi ban đầu
Em là trăng lơ lững ở trên cao
tôi quanh quẩn thiên đường không hạnh phúc
đây tiếng gọi vang lên từ đáy vực
tôi và em - ôi "khoảng cách không mầu"
Phạm Ngọc
MONG EM QUAY VỀ
Em, tiểu thư, kiêu sa ôi lộng lẫy
Nhưng lạnh lùng vô cảm buốt tim anh
Em đang tâm quáy gót bước sao đành?
Để mặc anh một gã khờ mê dại!
Dù anh biết mình - một tên thất bại
Trong tình yêu và lẽ sống cuộc đời
Anh vẫn mong em từ bỏ cuộc chơi
Quay trở lại với anh thêm lần nữa.
Nguyễn Trung Nghĩa
CÓ VÀ KHÔNG THỂ
Nếu có thể em sẽ là mây nhỏ
Che mát vai anh hai buổi đi về
Thành gió nữa nếu mà em có thể
Ru giấc say nồng mát dịu đêm quê
Hồng Ngọc
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: