Thơ Tình
KHI TÌNH YÊU ĐẾN
Tình yêu không là gió
Chợt gần rồi chợt xa
Tình yêu không là cỏ
Mọc lan man thềm nhà
Em có một tình yêu
Mong nhanh như nhánh lá
Em có một tình yêu
Như sóng ngầm biển cả
Em biết nói thế nào
Về anh, màu áo vải
Ðôi dép lốp trật quai
Rút hoài chưa chặt lại
Anh bất ngờ như bể
Ðến lặng thinh như tờ
Vẫn lành như chim sẻ
Bắt em ngồi làm thơ
Mười năm anh ở rừng
Em còn là "con nhỏ"
ở khoảng giữa đôi ta
ầm ì bom đạn nổ
Tại anh chỉ tại anh
Em dễ quên dễ nhớ
Nhìn chi cũng hóa thành
Gương mặt anh rực rỡ
Ðang ăn cơm bỗng hát
Giữa giấc ngủ mỉm cười
Em bất thường lạ thật
Bắt đền anh, anh ơi.
Lê Thị Kim
KHOẢNG LẶNG
Bến dừng lắng đọng bóng thâu
Đêm yên lắng... Đêm thở sâu giấc nhoài
Đi qua cơm áo một ngày
Ngã lưng nằm xuống ngực đầy tiếng khuya
Nẻo trăng lên, cỏi trăng về
An nhiên như thể chưa hề long đong
Ngửa lòng đón nhận sắc không
Hiểu ra cát bụi cũng mong yên bình
Soi đêm nhận diện ra mình
Gối đầu lên những chuyện tình lơ mơ
Sông sâu níu lấy bến bờ
Riêng đêm lẳng lặng lộng thơ phiêu bồng.
Nguyễn Liên Châu
BỞI EM SẦU KHỔ DỊU DÀNG
Bởi yêu em sầu khổ dịu dàng
Những kỷ niệm đời xin hãy còn xanh
Có một ngày mình bỏ trường bỏ lớp
Cũng ra đi như định luật trời dành
Nắng bờ sông như màu trang vở cũ
Thuở học trò em làm khổ ai chưa ?
Anh muốn khóc trong buổi đầu niên học
Bàn tay xương cầm hờ hững văn bằng
Em hãy đứng trước gương làm dáng
Tự khen mình : đẹp quá ! đi em
Lỡ mai kia mốt nọ theo chồng
Còn đôi chút luyến lưu thời con gái
Em hãy ra bờ sông nhìn nắng trải
Nhớ cho mình dáng dấp người yêu
Lỡ dòng đời tóc điểm muối tiêu
Còn giây phút chạnh lòng như mới lớn
Mình hãy trách đời nhau nhiều hư hỏng
Rồi giận hờn cho kỷ niệm đầy tay
Thu miền Nam không thấy lá vàng bay
Anh phải nói : buồn chúng ta màu trắng
Tình cứ đuổi theo người như chiếc bóng
Người thì không bắt bóng được bao giờ
Anh muốn khóc trong buổi đầu niên học
Bởi yêu em nên sầu khổ dịu dàng
Nguyễn Tất Nhiên
Cuối mùa còn một chút mưa rơi
Hạt nhớ, hạt thương, hạt ngậm ngùi
Mai sau có trầm mình trong nắng
Vẫn nhớ mưa buồn rớt lẻ loi!
Trần Kiều Bạc
HẸN NHAU CUỐI ĐƯỜNG HOA TÍM
Ngày sẽ đến
Và, mùa sẽ qua
Chim gọi nhau góp lá về xây tổ
Ta gặp nơi cuối đường một chiều hoa tím nở
Một chiều gió về
Kỷ niệm rớt trên tay…
Ta trở về như thể bắt đầu yêu
Em tập đánh vần tên một người xa lạ
Tập quay đi
Khi bắt gặp một ánh nhìn vội vã
Tập nói không với những lá thư xanh
Em tập làm khổ một kẻ ngốc như anh
Xây tường ngăn sông dựng rào cấm chợ
Hô gió gọi mưa bày binh thách đố
Anh đơn độc một mình choáng váng lao đao!
Sắp buông xuôi mới biết chẳng tài cao
Tự hỏi lòng mình
Một kẻ ngốc yêu em hay anh hùng chiến bại?
Không, chỉ anh thôi
Một thời không ngần ngại
Thời chỉ biết yêu em và, cứ thế
Lên đường
Chỉ biết trái tim lỗi nhịp bất thường
Như chiếc lá đầu tiên sau mùa ảm đạm
Như giọt nước đầu tiên rơi xuống vùng khô hạn
Và hạnh phúc sau cùng từ đó, đơm hoa
Ngày sẽ đến
Và, mùa sẽ qua
Anh nhìn thấy em nơi cuối đường
Tóc vẫn xanh ngát trời thiếu nữ
Tóc bay qua ký ức thanh xuân của mẹ
Ánh mắt tròn đầy - hoài niệm dấu yêu, cha
Anh đứng ở bên này biết em có nhận ra
Một nửa thời trẻ trai dành cho em cả đấy
Hoa vẫn nở bên đường
Xin em hãy nhận lấy
Một đóa cuối chiều, tim tím bâng khuâng…
Bùi Thanh Tuấn
HẠNH PHÚC CHỈ LÀ LỜI NÓI DỐI
Con đường nhỏ sẽ vắng người qua lại
Mai em đi thành phố sẽ tiêu điều
Chim ngừng hót, gió không buồn lay nữa
Cây thẫn thờ đổ bóng xuống quạnh hiu
Khung trời nhỏ buồn riêng tôi trú ngụ
Tiếng cười em, mây đã cuốn đi rồi
Suối tóc ấy, mắt môi xưa ngày ấy
Giờ chỉ là một đốm nhỏ xa xôi…
Làm sao giữ những buồn vui được mất
Trong trái tim chật chội những nghi ngờ
Làm sao xới mảnh vườn xưa cằn cỗi
Nếu mùa hè không có những cơn mưa
Nếu mai đây anh vẫn cứ đứng chờ
Thì, hạnh phúc chỉ là lời nói dối...
Bùi Thanh Tuấn
Những câu thơ viết lúc hoàng hôn
Cũng tội nghiệp như tàu rời ga chuyến cuối
Trước mặt mình là bóng tối,
Vẫn ra đi...
Những câu thơ quay quắt điều chi
Mà vùng vẫy tận đáy lòng quặn thắt
Dòng chữ trào ra từ ngòi bút
Khao khát bừng lên nhịp thở riêng mình.
Những câu thơ cũng muốn mình xanh
Vậy mà gặp hoàng hôn
Hoàng hôn lại tím
Đợi mãi một vần trăng
Vầng trăng lỗi hẹn...
Nên buồn chênh chếch sao hôm,
Buồn chênh chếch sao mai...
Viết lúc hoàng hôn
Câu thơ như vệt nắng cuối cùng còn sót lại
Hóa thân thành ngàn sao thao thức mãi
Đợi ngày mai thắp sáng lại mặt trời
Đơn giản như con nước đầy vơi
Tiếng sóng mải mê vỗ đôi bờ bát ngát
Bởi dòng sông không tìm ra tiếng hát
Sẽ kiệt lòng khi chưa tới biển xanh...
Ngô Thị Ý Nhi
Bến dừng lắng đọng bóng thâu
Đêm yên lắng... Đêm thở sâu giấc nhoài
Đi qua cơm áo một ngày
Ngã lưng nằm xuống ngực đầy tiếng khuya
Nẻo trăng lên, cỏi trăng về
An nhiên như thể chưa hề long đong
Ngửa lòng đón nhận sắc không
Hiểu ra cát bụi cũng mong yên bình
Soi đêm nhận diện ra mình
Gối đầu lên những chuyện tình lơ mơ
Sông sâu níu lấy bến bờ
Riêng đêm lẳng lặng lộng thơ phiêu bồng.
Nguyễn Liên Châu
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: