CẦN THAY ĐỔI TẤT YẾU thái san
thaisan 23.03.2009 15:32:48 (permalink)
CẦN THAY ĐỔI TẤT YẾU
thái san
 
Thế lực siêu cường càng ngày càng mạnh, thế tiểu nhược vẫn thế.
Tôi chỉ và đang muốn nói về Khoa học kỹ thuật, riêng về thu sóng, hiện nay đang là đời máy di dộng xài hai sim. Tôi tránh chính trị chẳng phải vì sợ mà vì nhiều điều chẳng thèm nói. Nên chỉ muốn nói riêng về kỹ thuật sóng điện mà thôi, sau đó tùy suy nghĩ ắt biết thêm ra.
Biến chuyển từ hệ đầu tiên là "galen lò so" thu sóng, tách sóng đến điện tử, sang hệ “micro cheep” đã qua thời kỳ máy điện thoại di động xài hai sim đã bắt đầu và đã chat bằng máy điện thoại, quá hoảng vì kỹ thuật cao nhanh như cắt, việc chữa cháy đầu tiên là đổi số điện thoại lung tung, vừa cho mọi người hiểu nhầm là có nhiều hãng tư nhân đầu tư cũng vừa cho những gọi là “thế lực ngoai bang” chẳng biết đâu mà sờ, nhưng lầm, thời đại “đại truyền thông” chẳng thể nào vượt qua được sự hiểu biết bên ngoài nước và mọi người.
Tuy nhiên vẫn chưa thay đổi được những kẻ dốt nát không lấy dân làm gốc trong chính trường thì thế tất yếu sẽ phải ra đi không tiếc thương. Dù đã mở ra chính quyền điện tử mạng và cũng bị phá sản, sau tái lập chính phủ mạng đối diện với dân một cách chua xót, giả trá, đóng kịch, cũng chẳng thể thành công. Và vào những ngày đầu năm mới chua xót phải đem ra ánh sáng để khỏi mọi người chê cười, đây cũng chỉ là một vở ảo cảnh.
Nhớ đến câu chuyện G bush và T/Th nga  Putin đối thoại với nhau:
-Ông còn nhớ đến lần giao hợp với bà lần đầu không?
 
Một câu hỏi của chính trị gia hàng đầu, bao gồm nhiều ý nghĩa xâu xa. Tuy nhiên cũng trả lời rành mạch, thản nhiên mặt không thay đổi sắc mầu:
-Cái mới thì nhớ, còn chuyện và lần xa xưa thì cũng nên quên chứ để chi cho chật chội đầu óc.
Cả hai cùng cười xòa trong ý tứ.
 
Những ngày tháng phải vào trong ruộng mò cua bắt ốc vì tư tưởng nhỏ hẹp của chính quyền ấp thời bao cấp làm tôi xốn xang.
Nhớ lại ngày ấy bố và tôi xuống văn phòng ấp đăng ký kinh doanh hộ cá thể. Ông trưởng ban hồi đó chẳng khác chi hoạn quan. Chễm chệ trên chiếc ghế nói:
-Hộ ông và anh T tivi, vào tôi xét xem, chưa bao giờ lao động, nên, hắng dặng. Hắn to tiếng mời anh bạn thường hay ăn tàn chuyên gia dùng thuốc phiện đen rằng:
-Ông K ơi vào đây xét hai hộ cha con ông TP xem có phải đi kinh tế mới không nào. Rồi chợt nhìn vào cái bóng thước hai của nhà không sáng chớp chớp bắt đầu dở quẻ, mánh:
-Anh xem coi hai cái bóng thước hai trên nhà và dưới bếp không sáng. Thấy tính chất xấu của hắn tôi bèn nói:
-Thời này, bố tôi cũng chẳng mua đâu ra loại bóng này, ai bán, đang thời kinh tế bao cấp, lại nữa bị Mỹ cấm vận. Thấy tôi trả lời dứt khoát hắn bèn xuống nước:
-Vậy anh kê khai những đồ đạc, và doanh thu để tôi và ông K xét, và chiều đến chúng tôi quyết cho. Tôi trả lời ngay vì biết chắc chẳng bao giờ làm nổi:
-Ông cho chuyên gia mới kiểm được, những đồ đạc của cửa hàng vô tuyến mà kiểm nổi ư, lại phải biết chuyên nghiệp, chữ nghĩa. Tôi lấy thí dụ cái này là vê câm túp, cái kia là phét, ép phét, cái kia là bao ơ sắp lai, còn cái đĩa gọi là đít, tuộc nơ đít, rồi những resistor, capacitor,..v…v….
Ngưng lại nhìn thẳng vào mặt hắn tôi nói:
-Ông chẳng thể nào làm được việc này đâu.
-Vì sao.
-Vì người kiểm soát những thứ đó phải có trình độ. Mà những ai có trình độ đó họ đã đi làm cho nhà nước chứ đâu để ông sai, có khi họ ngồi ngay trên đầu ông đó.
Nghe thấy vậy hắn bèn quay qua bèn trì hoãn chiến.
-Thôi cấp cho ông và anh trong sáu tháng đầu năm nay, còn sẽ tính sau.
Trên chiếc ti vi trắng đen nhà hắn đang chiếu phim “thép đã tôi thế đấy”.
Thời gian này đã qua lâu rồi. Những thối nát, tham nhũng, hối lộ chuyển hóa tư tưởng con người cũng đã bắt đầu men múm và có người nói rõ và to là tham nhũng thành cơ sở. Gặp nhau đều nói:
-Chắc phải thay đổi thôi, quá bết bát, cái chính quyền gì chẳng làm và chẳng thể làm được bất kỳ.  Tôi nói to và oang oang:
-Ai đời quyền trưởng ban ấp dám ký giấy cho vận chuyển gạo tạ về Sàigòn.
Và cũng chính ông này ký giấy cho miếng đất sở hữu lâu năm của tôi như sau:
-Chứng nhận anh Đ văn... chủ quyền sở hữu miếng đất này, và mọi sự tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm. Ở đây ta chỉ có nhiệm vụ chứng thực theo đơn xin hoặc những giấy tờ đính kèm, nhưng cuối cùng chữ nghĩ như vậy đó bà con.
Cái khó là nếu chỉ thay đổi từ từ và hình thức, cho người ngoài những tưởng là đã thay đổi thì khó mà vượt thoát cho dân, cho nước.
Ở đây ta phải nói lại ai cho dân cho nước hay là những anh chàng vì tiền và mọi vật chất, nói câu đó hay thay đổi hình thức đó làm được gì.
Những câu hỏi được đặt ra để rồi than vắn thở dài mà thôi.
Nhất là vào những thời gian này lại nhiều người xuất ngoại bất hợp pháp đủ kiểu, ngay chính bản thân tôi, xưa sau biến cố chẳng tư tưởng tới chuyện vượt biên dù có mấy diện để đi hợp pháp.
 
Nhưng nay cảm thấy cần phải ra đi, và ra đi, thế vào quá ức chế con người. Người ta có câu:
-Bị dồn đến chân tường, kể cả những người viết lách thời gian này chẳng ai muốn dính líu đến chính trị dù là nhà văn, thơ. Tuy nhiên cũng vẫn có vè do bị ngập úng trên Cổ ngư ngay Hà nội thủ đô văn vật Việt.
Đây là một câu hỏi to lớn là tại sao. Chẳng phải diễn ta cũng đều biết cả rằng trong cái chế độ chẳng đầu đuôi xuôi ngược chi.
Nói không biết mà biết thì chẳng ra hồn, mà nói biết lại càng dở dang, nghĩa là thằng làm được khó chịu chẳng thèm làm, chỉ còn lại những thằng bấu víu mục đích, ăn trên ngồi trốc có lợi là tốt, chẳng hơi đâu xen vô việc của người, dù người cũng chẳng là chi cũng vẫn làm thí dụ như số nhà người ta trên đường một (QL1) lại gắn cho số suyệc như 19/7. Thấy hiện sự hiểu biết hay không rồi.

Nghĩa là cho êm chuyện, và hãy quên hết mọi việc, vô tư.
 
Trước mắt là cả chuyện của một cường quốc như Liên Bang Sô Viết xưa hoặc Ba lan. Tuy nhiên cũng chưa thể tiến nhanh được vì có ai đến miền bắc của Việt nam ta nhất là về miền quê, vẫn còn giữ những khúm núm của những thời Cộng sản hóa, nó biến chuyển từ o ép đói no mà ra. Những hình thức vẫn nguyên si. Họ bị khống chế mọi hành vi với đủ cách từ cái đói, o ép đủ điều, chiều, nay có những người vì đói no qua được miền nam họ cũng chẳng muốn về nữa, và từ đó ý tưởng ngủ trên chiến thắng càng làm ru ngủ và thụ hưởng bằng mọi thủ đoạn, tiểu xảo, thậm chí dù ăn bẩn thật bẩn vẫn điềm nhiên tọa thị. Còn nói đến những cán bộ nhớn họ cũng bị chính gia đình như con cháu đảo lộn khuậy lung tung, choáng váng với cuộc đời ô trọc hiện thực.Tôi hỏi một đảng viên kỳ cựu:
-Vậy ông nghĩ gì về tôn giáo.
-Là quá khổ sở đâm ra bám vứu với trời.
-....



Cái đáng suy nghĩ là nếu có chuyện gì xẩy ra là bè lũ cán bộ trong đầu đàn họ bỏ chạy theo trung quốc cả là an toàn thì có nghĩa là người Việt đã bị chúng cài đặt từ thời ông cha mình đã bị thuần hóa sau bao thâm hiểm của nước Tàu ngấm vào máu mất rồi.
Như sáng nay nghe đài nói Một số luật bị tùy tiện xử lý, sử dụng và dịch theo cảm tính, nó bị lệ thuộc từng cấp trong đảng, lại nữa tùy trình độ xét xử, luận lý, mà cái khó là từ những tên xách tráp, lái xe biến thành những chánh án vô học.
Chẳng hạn như xử lý chất thải và những cách nhận và chấp đơn của dân chúng tùy tiện thí dụ như nhà máy VeDan bột ngọt xem kìa.
Chúng lúng túng chưa biết cho, để dân chúng hưởng cái gì và mình hưởng nhiều hay ít.
Có thể là chưa biết cách xử lý như thế nào hoặc còn chờ ý kiến trên, mà trong lúc trên đã bị quà cáp mù mắt mất rồi, bắt đầu dùng quyền lực chứ không còn đồng chí đồng bào nữa chỉ ra lệnh, nhưng lệnh nọ trái ngoe lệnh kia.
Cuối cùng chính người dân đi thưa chưa biết thưa ai và được hưởng cái gì hay chỉ có cái bị đồng chí để ý, trù ếm.
Tóm lại chính quyền hiện hành có người giỏi nhưng không bao giờ trọng dụng, và ngược lại chính họ cũng chẳng muốn nhúng chàm của lũ hôi hám. Chỉ sợ được cái này lòi chìa cái kia ra vì đã tham nhũng rồi.
Cái khó là thay đổi như thế nào ra làm sao chứ lúng túng lại vẫn như cũ.
Vậy khởi đầu từ đâu, những câu hỏi đặt ra chỉ để tự trả lời. Độc đảng tức là độc quyền chẳng ai dám tỏ ý sửa sai, vậy ta phải có đối lập vô tình ta lại tự tạo ra kẻ xử lý mình nên thì thôi vậy.
Trong phiên họp trên truyền hình chiếu lại ngày mười chín tháng ba năm hai không không chín có nói:
-Chính quyền ta có ba thành phần. Chính quyền, Bộ phận đảng, và nhà nước hiện hữu tất cả đúng như vậy tức chúng ta đang đúng như cơ chế lưỡng viện nên ta chẳng cần thiết phải thêm đối lập làm chi nữa cho thêm phần phiền toái. Câu nói này dựa vào đâu nói như thế là đúng.
Những sự sai sót, thiếu hiểu biết như vậy ta không thay đổi thì đợi đến bao giờ nữa mới sẽ suy sụp. Ở đây không phải khen chê chi cho phức tạp, mà chỉ muốn tạo nên cho mọi người tự nhìn đến bản thân mình mà làm lợi cho đất nước, con cháu hầu mai sau sẽ được hưởng những gì cha ông để lại chính là những do câu “văn hiến”.
Những gì trên của câu chuyện chỉ là một phần nhỏ bé trên bao phương diện mà thôi.
Còn nhiều vô vàn vô số chuyện kể từ thời làm đường truyền điện một trăm ký lô volt cho đến nay thì đã qua bao linh hồn qua đi do cơ chế sai lạc, mất mát, làm nghèo đất nước vô tình làm chính cho nước nhà ngày càng lụn bại, vô bổ.
Còn chưa nói cố tâm dựng lên những trường hợp bán dân lao động xuất khẩu, vì chỉ họ thấy những người đó muốn đi mới phải bỏ ra hàng chục ngàn đôla thế chân, tất nhiên sẽ phải sinh ra bao chuyện như tự chạy ra trốn lánh làm chui nên khó lấy lại tiền đặt cọc đó, hoặc chuyên chở đồ chui theo ngành hàng không dân sự, cái này lại sợ vì chỉ ngộ nhỡ đụng phải ông nhớn nào đó giống như tuấn đen hay những dân gạo cội trong đội bay chín mười chín xưa.
Nhìn chính vào những cuộc sống của nước ta thấy.
Hôm nay đã vào những năm thuộc thế kỷ khác. Chúng ta luôn khắc khoải phải thay đổi chính yếu. Nói đúng chính bản thân tôi viết bài này cũng chẳng cần chế độ nào mà chỉ cần cho dân chúng cơm no áo ấm mà thôi, tuy nhiên cái đáng nói là tập đoàn cai trị nào có dựa vào chữ nhân dân mà ở đây làm điều sai, nhiều hình thức xấu xa làm dân chúng bất mãn dù bị trị nhưng phải thỏa mãn, tránh những cái quá bất công và đừng nói là bao nhiêu nước nói rằng tự do nhưng dân chúng vẫn đang sống trong bất công muôn vàn cũng như người ta dựa vào sự suy thoái kinh tế thế giới mà bừa bãi đổ như đổ rác và chẳng hề biết ngượng miệng cũng như nhiều câu như:
-Mang ra quốc hội phản biện, cái đó là cái gì để làm gì hay chỉ để cãi nhau cho thấy thế là đã mang ra quốc hội rồi để đó, phải làm đi chứ còn không thì sự thay đổi là tất yếu.
Cùng lúc trên vtv1 đang thảo luận giữa luật sư và người dân bị quy hoạch đất nhà đang sống bình an tự tại, nay bèn phải mua và thuê căn hộ chung cư với giá bốn ngàn một mét vuông để ở và chổ để gửi xe chẳng thấy có một chút an toàn ta thử tự hỏi như vậy có làm cho lòng dân an toàn không.
 
Viết xong vài câu này may ra mới chỉ đủ giỗ tròn giấc ngủ gần sáng mà thôi.
 
 
thái san
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2009 15:47:24 bởi thaisan >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9