Bông Hồng Mùa Xuân Lý Thụy Ý Bán cho tôi một bông hồng đi cô bé
Đóa nào tươi còn búp nụ mịn màng Tôi ngước lên: "Xin ông chờ tôi lựa
Một bông hồng vừa ý nghĩa vừa sang" Khách mỉm cười "cô thật tài quảng cáo
Thế... hoa hồng mang ý nghĩa sao cô" Tôi bối rối "hình như người ta bảo
Nó tượng trưng tình nồng thắm vô bờ" "Cám ơn cô! giá bao nhiêu đấy nhỉ" Tôi lắc đầu: "thôi xin biếu ông không,
Một đoá không bao nhiêu ông ạ
Rất mong ông làm người đẹp vừa lòng" Khách bỗng nhìn tôi mắt như xoáy lốc
"Cô bé lầm! Tôi không tặng người yêu
Thằng bạn thân tuần qua vừa ngã gục
Một bông hồng cho nó bớt quạnh hiu
Nhưng cô phải nhận tiền tôi chứ!
Hoa cho không, rồi mẹ mắng làm sao" Tôi cúi mặt "xin gửi người xấu số
Chuyện của ông làm tôi bỗng nghẹn ngào" Khách quay đi áo hoa rừng đã bạc
Dáng cao gầy khuất hẳn bóng chiều nghiêng Tôi bất chợt đưa tay làm dấu thánh
(Mẹ giữ gìn cho người ấy bình yên)
Trời đầu xuân còn vương vương sắc lạnh
Nắng vàng mơ má con gái thêm hồng
Tôi bâng khuâng nhớ đến người khách lạ
(Mình nhớ người, người có nhớ mình không)
Chiều 29 phố phường sao tấp nập
Người ta vui từng cặp đẹp bên nhau Mắt tôi lạc... rồi bỗng dưng bừng sáng
Phải anh không người khách của hôm nào?
Tim đập mạnh sau áo hàng lụa mỏng Anh đến gần,lời nói cũng reo vui:
"Sao cô bé..hàng hôm nay đắt chứ?
Có nhớ tôi...hay cô đã quên rồi!
Hành quân xong tôi về hậu cứ,
Ghé ngang đây xin cô một bông hồng
và mong cô cho tôi xin lời chúc:
Rất mong ông làm người đẹp vừa lòng" Tôi bỗng nghe như tim mình thắt lại
Gượng tìm hoa, rồi trao tận tay người Khách nhìn tôi và bỗng dưng dịu xuống
Đầy đăm chiêu và nghiêm lại nụ cười
"Xin lỗi cô nếu lời tôi đường đột,
Nhưng thật tình tôi không thể nào quên
Người con gái trong một lần gặp gỡ
Nhớ thật nhiều dù chưa được biết tên
Một bông hồng, như hôm nào cô nói
Là tượng trưng tình nồng thắm vô bờ." Tôi run tay nhận hoa hồng người tặng
Sự thật rồi mà ngỡ đang mơ ----------
Sầu Khổ Dịu Dàng
Nguyễn Tất Nhiên Những kỷ niệm đời xin hãy còn xanh
(Có một ngày mình bỏ trường bỏ lớp
Anh cũng đi như luật định trời dành
Em cũng đi như luật định trời dành)
Nắng bờ sông như màu trang vở cũ
Thuở học trò em làm khổ ai chưa ?
Anh muốn khóc trong buổi đầu niên học
Bàn tay xương cầm hờ hẫng văn bằng
Em hãy đứng trước gương làm dáng
Tự khen mình đẹp quá đi em
(Lỡ mai kia mốt nọ theo chồng
Còn đôi chút luyến lưu thời con gái)
Em hãy ra bờ sông nhìn nắng trải
Nhớ cho mình dáng dấp người yêu
(Lỡ dòng đời tóc điểm muối tiêu
Còn giây phút chạnh lòng như ... mới lớn)
Mình hãy trách đời nhau nhiều hư hỏng
Rồi giận hờn cho kỷ niệm đầu tay
Thu miên man không thấy lá vàng bay
Anh phải nói: buồn chúng ta màu trắng
Tình cứ đuổi theo người như chiếc bóng
Người thì không bắt bóng được bao giờ
Anh muốn khóc trong buổi đầu niên học
Bởi yêu em nên sầu khổ dịu dàng
----------
Tình Một Hai Năm
by Nguyễn Tất Nhiên 1.
Và thơ tôi gom hết cho người
rất Tội nghiệp như dòng sông nước cạn !
2.
Chiều nay trời mưa trên tóc nhuộm
Không biết người có sợ tàn phai ?
3.
Tình một hai năm chưa phải tình dài
Cũng không thể gọi là tình mới !
Tôi vẫn đơị như ngày tôi đã đợi
Vẫn ngậm tình về như buổi ngậm tình đi
(Nghĩa là tôi vẫn ấp úng chuyện yêu người
Cơ khổ như những lời thú tội !)
4.
Tình chóng vỡ khi gần nhau quá vội
Tôi làm sao can đảm ngắm tro tàn ?!
Nên cuộc đời cứ thế run run
Gió thì lạnh tay chẳng màng đánh lửa !
Tôi vẫn đợi, đợi người thêm chút nữa
Tự an ủi mình khi cắn nỗi sầu đau:
--Tình một hai năm chưa bạc mái đầu
Chưa tuyệt vọng (bởi vì chưa hy vọng !)
5.
Chiều nay trời mưa trên tóc nhuộm
Xơ xác người tôi thấy buồn chưa tôi ?
6.
Tình còn đầy là tình còn xa xôi
Tình im lặng là tình không chết yểu !
7.
Cha mẹ sinh tôi --thằng con bất hiếu
Thề thốt thương người hơn cả song thân !
-----------------
Bài Thấm Mệt Đầu Tiên by Nguyễn Tất Nhiên Tình mới lớn phải không em rất thích ?
Cách tập tành nào cũng thật dễ thương
Thuở đầu đời chú bé soi gương
Và mê mải dĩ nhiên làm lạ
Tình mới lớn phải không em rất lạ ?
Cách tập tành nào cũng ngượng như nhau
Thuở đầu đời chú bé ôm phao
Và nhút nhát, dĩ nhiên ngộp nước
Tôi có cánh buồm tấp về ký ức
Em có chỗ ngồi quên lãng như mây
Dù cát bụi có nhiều phen dấy loạn
Cũng yên nằm mang phân bón cho cây
Nên bao giờ tôi cũng phải thương tôi
(Những ích kỷ nảy sinh sau lần thảm bại !)
Tuổi mười lăm giữa con trai, con gái
Đã rõ ràng ai khờ khạo hơn ai
Nên bao giờ tôi cũng phải thương tôi
(Những ích kỷ nảy sinh sau lần nhục nhã !)
Em có một đời rong xanh mơ đá
Tôi có ngàn năm say khướt hận thù !
Tình mới lớn phải không em rất mỏng ?
Cách tập tành nào cũng dễ hư hao
Thuở đầu đời cầm đũa thấp cao
Và nâng chén, dĩ nhiên, đổ vỡ
Khi mỏi mòn nghe đời mình trắc trở
Hơn lúc nào tôi quá đỗi thương tôi !
--------------
Núi Đôi
By : Vũ Cao
Bảy năm về trước em mười bảy
Anh mới đôi mươi trẻ nhất làng
Xuân Dục, Đoài Đông hai nhánh lúa
Bữa thì anh tới bữa em sang.
Lối ta đi giữa hai sườn núi
Đôi ngọn nên làng gọi núi Đôi
Em vẫn đùa anh sao khéo thế
Núi chồng, núi vợ đứng song đôi.
Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới
Ngõ chùa cháy đỏ những thân cau
Mới ngỏ lời thôi đành lỗi hẹn
Ai ngờ từ đó bặt tin nhau.
Anh vào bộ đội lên Đông Bắc
Chiến đấu quên mình năm lại năm
Mỗi bận dân công về lại hỏi
Ai người Xuân Dục Núi Đôi chăng.
Anh nghĩ quê ta giặc chiếm rồi
Trăm nghìn căm uất bao giờ nguôi
Mỗi tin súng nổ vùng đai địch
Sương trắng người đi lại nhớ người.
Đồng đội có nhau thường nhắc nhở
Trung du làng nước vẫn chờ trông
Núi Đôi bốt dựng kề ba xóm
Em vẫn đi về những bến sông.
Náo nức bao nhiêu ngày trở lại
Lệnh trên ngừng bắn anh về xuôi
Hành quân qua tắt đường sang huyện
Anh ghé thăm nhà thăm Núi Đôi.
Mới đến đầu ao tin sét đánh
Giặc giết em rồi, dưới gốc thông
Giữa đêm bộ đội vây đồn Thứa
Em sống trung thành chết thuỷ chung.
Anh ngước nhìn lên hai dốc núi
Hàng thông, bờ cỏ, con đường quen
Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói
Núi vẫn Đôi mà anh mất em.
Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo
Em còn trẻ lắm, nhất làng trong
Mấy năm cô ấy vào du kích
Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng.
Từ núi qua thôn đường nghẽn lối
Xuân Dục Đoài Đông cỏ ngút đầy
Sân biến thành ao nhà đổ chái
Ngổn ngang bờ bụi cánh dơi bay.
Cha mẹ dìu nhau về nhận đất
Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau
Nứa gianh nửa mái lều che tạm
Sương nắng nguôi dần chuyện xót đau.
Anh nghe có tiếng người qua chợ
Ta gắng mùa sau lúa sẽ nhiều
Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc
Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu.
Nhưng núi còn kia anh vẫn nhớ
Oán thù còn đó anh còn đây
Ở đâu cô gái làng Xuân Dục
Đã chết vì dân giữa đất này?
Ai viết tên em thành liệt sĩ
Bên những hàng bia trắng giữa đồng
Nhớ nhau anh gọi em, đồng chí
Một tấm lòng trong vạn tấm lòng.
Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
------------------
Mẹ Chồng
by: Lalan
Mẹ giận hờn bảo anh cưng chiều vợ
Quên mẹ rồi không còn giống khi xưa
Để mẹ buồn bao nhiêu buổi sớm trưa
Lo cho vợ, quên mẹ chờ mõi mắt
Lời mẹ trách làm lòng dâu se thắt
Biết nói gì để mẹ hiểu mà thương
Xa gia đình mình con vượt sông tương
Chiều ý mẹ, theo chồng về xứ lạ
Nhớ cha mẹ mỗi chiều nghe tiếng quạ
Vì thương chồng, con giấu tiếng thở than
Ủ dột hoa, sợ héo hắt môi chàng
Tròn phận vợ, mẹ buồn con sao nỡ !
Câu hương lửa chữ duyên liền chữ nợ
Mẹ trách hờn chỉ tội đức lang quân
Bên mẹ già - bên vợ trẻ, đều thân
Anh ở giữa, nghiêng bên nào cũng khổ
Mẹ đến trước, con về sau, cùng chổ
Con là dâu, mẹ từng cũng là dâu
Xưa tới nay, đời thường vẫn ơ ầu
Mình đều khác họ *, cơ cầu mà chi !
(*) "Ầu ơ...Thương chồng mới nễ Mụ Gia
Gẫm tôi với Mụ, có bà con chi !" (Ca dao Huế)
---------------------------
Bài Thơ Con Viết Tặng Ba
By: Lalan
Cắn bút mấy giờ, hết xóa, rồi ghi
Thơ tặng Ba, nghĩ hoài không ra chữ
Gần tám năm, đời con, Ba không dự
Kỷ niệm ấu thời - Mẹ lội rừng sâu
Ngoại vẫn hay ru, câu hát ơ ầu
"Mồ côi cha con ăn cơm với cá"
Chiến tranh tàn, Mẹ Ba chia đôi ngã
Ba vẫn còn, cá... Mẹ chẳng tiền mua
Hình ảnh năm nào, Ba dáng già nua
Lầm lũi bước, quay đầu đi về trại
Mưa mịt trời, ướt sũng rừng Quãng Ngãi
Mẹ dắt con, tay lạnh ngắt, lặng nhìn
Bài học trường, cô giáo dạy con tin
Nhớ mắt Ba, con bàng hoàng xếp vỡ
Bài học đời, đâu có ai nhắc nhở
Con vẫn không quên được dáng Ba gầy...
Chuyện lâu rồi, nhắc lại mắt còn cay
Thơ tặng cho Ba, lời con vẫn thiếu
Có lẽ lòng con, chỉ mình Ba hiểu
Con viết hàng ngày, bằng ý - đời con
-----------
Góc Hồn Vương Vấn Hương Xưa
by Lalan
Gió qua rèm vòng hoa trắng rung rinh
Em man mác nhớ chiều đông năm cũ
Men tương giao đời pha không thành rượu
(Vậy mà say mềm dạ kẻ qua cầu)
Mai theo người về bên ấy làm dâu
Từ tạ nhé, những vui buồn quá khứ
Những gì trao và những gì còn giữ
(Góc hồn xưa, thôi hãy ngủ thật nồng)
Từ ngày mai em là vợ thương chồng
Thơ sẽ khóc, sẽ cười vì anh ấy
Lòng đàn bà xưa nay đều là vậy
(Anh hay trêu, sao môi mắt gợn buồn)
Ừ anh về... đừng sợ gió mưa tuôn
Bên em đã có người giùm hong tóc
Thơ của em giờ có thêm người đọc
(Chắc cũng như anh, dẫu ngán, vẫn cười)
Mai em đi qua ngõ mới cuộc đời
Bài thơ cuối khép lại vùng ảo ảnh
Về đi anh, kẻ trời sa sương lạnh
(Rượu vu quy không dám đãi nhân tình)
Chào nhau thôi, mình tiếp cuộc hành trình
Của hai kẻ nợ trần ai chưa đủ
Hết đêm nay thuyền sẽ rời bến cũ
(Giọng ai buồn... hát tiễn sáo sang sông)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.03.2009 06:07:00 bởi KKK >