linh tinh...lang tang
Thất nghiệp...osin...osin...
Không muốn ta lo lắng, thế cứ im lặng dzị là tốt ah? Vậy ta sẽ tôn trọng quyết định của mèo, ta không hỏi, không liên lạc...tuy mèo muốn làm sao thi làm.
Phải chi con biết số điện thoại của Cha thì tốt quá, lâu rồi không nghe tin gì về Cha, không biết Cha còn nhơ chúng con? Lúc này mà liên lạc được với Cha chắc con xin phép lên chỗ Cha ở một thời gian quá.
Mới đọc có nhiêu đó mà ta đã thấy bất ngờ, hơi sốc, buồn, hụt hẫng lẫn khâm phục...đúng là ta không thể nào hình dung ra được anh K đã từng là người như thế nhưng không vì chuyện đó mà ta không còn chơi hay không nhận anh là anh ta nữa. Với ta anh vẫn là người anh ta rất quý trọng. Có một thắc mắc ta cứ phân vân không biết có nên hỏi anh? Chuyện đã qua rồi nhưng với những gì ta vừa được biết thì nó làm ta hụt hững, thất vọng và cứ sao sao đó, ta mong không như ta nghĩ nên rất muốn hỏi mà lại ngại...
Sao Mèo lại cư xử như thê? Ta không tài nào hiểu nổi? Sợ ta làm phiền hay có chuyện gì khó nói? Tự dưng thay đổi làm ta thật không biết đường mà lần luôn, đừng nói là Mèo cũng có vợ rồi va cũng giấu ta...thật thì ta không biết nên đối xử với Mèo thế nào?! Có gì thì nói thẳng ra cho rồi cứ thế này làm cho người ta bực mình muốn điên lên được.
Nản quá! làm việc gì cũng không nên thân, chẳng đâu ra đâu cả hzaiii...
Tình hình là sắp rước được em màn hình về tuy không mới lắm, bù lại ta phải bỏ ra một số xiền kha khá, nghèo gặp cái eo hic...
Trở về như chính ta trước đây vô tâm ừ thì vô tâm...
Vẫn chưa rinh được em màn hình về.
Thắc mắc đã được giải đáp, may là không như ta nghĩ nhưng vẫn thấy hơi buồn...mà thôi chuyện cũng đã qua rồi ta cho nó qua luôn đi, không nhắc hay nghĩ tới nữa.
Xin hoài không được thấy nản quá!
Sao giờ ta thấy hoài nghi quá! Với mọi thứ quanh ta, với con người, ngay cả với chính ta...
Đã bắt đầu đi làm lại rồi, cũng không biết sẽ thế nào nữa...
Giáng sinh an lành!
Sinh nhật vui, khỏe mạnh và chúc con sẽ ngoan hơn, biết nghe lời hơn, học giỏi hơn, tham gia TN và sẽ giữ được tinh thần hăng say đi nhà thờ như hiện nay nhé!
C
ảm giác mệt mỏi qua!
Có một cái gì đó...
Hết một năm, vẫn không có gì thay đổi ngoài già hơn trước...
Đã chấp nhận lời đề nghị rồi! Cũng thấy vui những cũng thấy sợ, sợ gì cũng không rõ...
Xin Người luôn dõi theo và trợ giúp chúng con.
Đuối quá! Không biết ta còn trụ được bao lâu nữa?! Thôi thì cứ ráng đến cuối tháng xem thế nào? Dường như sức khỏe của ta đang ngày càng đi xuống, nhiếu lúc không còn nhận ra ta nữa...thân thể dường như không còn là của ta nữa...
Cảm giác bây giờ là mệt mỏi....mệt mỏi...và mệt mỏi....coi bói vui thấy ghi "cơ thể bạn có dấu hiệu suy nhược" thấy đúng ghê. Sắp tết mà sao chẳng thấy có không khí gì cả, chỉ thấy nản nản sao đó hic...
Có nhiều suy nghĩ không tốt lắm cứ hiện ra trong đầu...
Cách cư xử thật khó hiểu?! ......................
LẦN ĐẦU TIÊN LÀM....
Chắc hẳn mọi việc trên thế gian này đều có lần đầu.Và lần đầu của mình cũng đã xảy ra.Tuy có hơi mắc cỡ nhưng mình cũng xin được chia sẽ với mọi người.Bây giờ mình đã đủ tuổi để làm chuyện ấy.Nói thật là mình phải giấu mẹ cha chuyện này đó.Để cha mẹ biết là không được đâu... Hôm đó mình chuẩn bị rất chu đáo để đến nơi cần đến và gặp người cần gặp.Suốt đường đi mình cứ cảm thấy hồi hộp và lo lắng.Rồi chuyện gì đến sẽ đến.Anh ấy bảo mình nằm xuống.Mình ngoan ngoãn vâng lời.Nhưng thật sự mình rất sợ.Có lẽ biết được điều đó,anh ấy trấn an mình với giọng nói dịu dàng và ánh mắt tin yêu:không sao đâu,em đừng sợ.Ừ thì không sợ.Dù sao cũng đã đến đây rồi.Mình biết anh ấy là người dịu dàng nên mình cũng an tâm hơn.Mình nhắm nghiền mắt lại và quay sang chỗ khác.Anh đã rất cẩn thận,nhẹ nhàng và dịu dàng đến mức có thể để đưa từ từ cái vật gớm nghiết ấy vào người mình.Mình cảm thấy rất đau ,nước mắt rớm ra.Anh ấy hỏi với vẻ đầy quan tâm:em có đau không?Em đừng khóc.Dù rất đau nhưng mình cắn chặt răng và không khóc.Rồi anh ấy bảo mình bóp hai vật gì đó tròn tròn,mềm mềm,không giống banh mà cũng chẳng giống bi.Mình mong sao cho mau chóng kết thúc nhưng anh ấy cứ rút ra rồi lại đặt vô.Mỗi lần như vậy máu lại rớm ra.Mình hỏi thì anh ấy nói:của em nhỏ quá nên anh lấy không thuận lợi lắm.Mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt của anh ấy.Có lẽ anh đã thấm mệt.Mình cũng mệt lữ người.Nhưng mọi chuyện rồi cũng xong.Anh ấy nói:em khá lắm!Dù rất đau nhưng mình rất mãn nguyện vì cuối cùng mình đã thành người lớn.Mình đã đem lạ niềm hạnh phúc cho người khác.
Đó là lần đầu tiên mình đi hiến máu nhân đạo.Còn lần đầu tiên của các bạn như thế nào?
Mông lung qua!
Có đi đến cuối được không?! Tại sao cứ phải làm như vậy? Những suy nghĩ về vấn đề đó cứ xuất hiện hoài, nếu là thật thì ta sẽ thế nào? Phải chăng ta đã suy nghĩ quá nhiều, đã nói là phai tin nhưng...qua cach cư xử đó lại làm ta lung lay...
Sao lại có giấc mơ như thế? Ma cũng lâu không thấy a xuất hiện,có chăng là vi vậy nên... Mong là ở đâu đó a vẫn sông tốt và bình an.
Sao mèo lại như vậy? Chẳng thể nào hiểu nổi?! Lòng tin đã bị lung lay...những ý nghĩ không hay luôn xuất hiện trong đầu nó... Tại sao???
Nàng cũng nên suy nghĩ cho kỹ nhé!
Vẫn thế chẳng có gì thay đổi, nếu thế thì đề nghị làm gì? đồng ý làm chi để rồi suy nghĩ lung tung cho mệt thân? rõ là ngốc mà...không biết sao nữa, mệt-nản quá đi...
Tự dưng mất tăm, không thấy đâu luôn, như thể chưa hế quen biết, thấy buồn buồn...hy vọng ở đâu đó a vẫn sống khỏe, tốt và công việc thuận lợi nhé!
Không biết tại thời tiết hay tai cơ thể yếu mà dạo này bệnh suốt, người mệt và oải quá, mãi vẫn chưa hết hic...nản
Đã vào rồi mà vẫn không thấy nói năng gì nhỉ? mà thôi cứ kệ họ đi thích làm gì thì làm, dù gì ta cũng đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất rồi...đợi một lời giải thích...nên hay không nên nhỉ?!
Tại sao? và tại sao???
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: