(Tiếp theo...) (Cổ Tiểu Tinh) - Sau buổi gặp gỡ bất ngờ với ông Hoàng tại buổi mừng thọ của giáo sư Trần Minh, Cao Thiên và Vĩnh Khang quay trở về ngôi nhà của mình để chuẩn bị cho cuộc hẹn sắp tới.
Thiên và Khang là hai người bạn thân với nhau từ cái thời học đại học. Thiên thì mồ côi cha mẹ từ sớm, anh được ông bà ngoại yêu thương chăm sóc và cho ăn học đến khi trưởng thành. Như bao đứa trẻ khác, từ nhỏ Thiên đã nghe nhắc tới chữ “ma”, một từ mà chỉ cần nhắc đến là đủ khiến người ta phải nổi gai óc. Ban đầu thì Thiên cũng khá sợ khi nghe nói tới ma, một nỗi sợ không có lí do, bởi đã có bao giờ gặp được ma thật đâu. Nhưng càng lớn, Thiên bắt đầu biến nỗi sợ thành sự tò mò và tìm hiểu nhiều hơn về thế giới tâm linh. Nhưng vào thời điểm đó, Thiên cũng mới là một cậu bé 12-13 tuổi nên sự tìm hiểu cũng chỉ mù mờ và giới hạn trong những quyển sách cũ mua từ các cửa tiệm.
Khi ở tuổi 15, Thiên đã phải trải qua một cơn sốt nặng và đây chính là cột mốc khiến anh có những khả năng đặc biệt, mà sau này nó giúp ích rất nhiều trong cái nghiệp mà anh theo đuổi. Sau lần bạo bệnh đó, Thiên lại có những cảm giác đặc biệt, thứ cảm xúc vô hình và khó diễn tả thỉnh thoảng lại xuất hiện trong sinh hoạt hàng ngày. Cảm giác lạ cứ thế tìm đến và quấy rối cuộc sống bình thường của Thiên trong một khoảng thời gian dài. Khó chịu với những gì mình đang gặp phải, anh quyết định chia sẻ điều đó cùng ông bà ngoại. Là gia đình Hoa kiều ở chợ Lớn nên ông bà ngoại Thiên cũng rất tin vào những chuyện thuộc về tâm linh, sau khi nghe anh kể, ông bà lão đã mang cháu trai của mình đến gặp cô Thập Tam, một pháp sư có tiếng của khu người Hoa quận 5.
Cô Thập Tam là người đàn bà không chồng không con, sống cô độc trong một căn nhà nhỏ tại quận 5. Bà nổi tiếng với việc dùng bùa chú để xua đuổi tà ma và mọi thứ liên quan đến đời sống tâm linh. Cô Thập Tam thật sự là một pháp sư đặc biệt, nói đặc biệt vì bà là một người có năng lực thật sự chứ không như hàng tá những kẻ mua thần bán thánh, lừa tiền người khác tại cái thành phố muôn hình muôn vẻ này.
Buổi trưa nọ, ông ngoại của Cao Thiên dắt anh đến gặp cô Thập Tam. Bước vào ngôi nhà nhỏ, đập vào mắt Cao Thiên là hình ảnh chiếc bàn thờ với nhan khói nghi ngút và những hình nhân giấy nằm ngỗn ngang. Trên gương mặt lạnh lùng của các hình nhân là những đôi mắt xếch vô hồn như đang hù dọa bất cứ ai nhìn chúng. Mùi nhan khói xộc vào mũi cùng với không gian u ám càng khiến Cao Thiên thấy rung mình và lành lạnh dù lúc này là đang buổi trưa nắng nóng. Ông ngoại Cao Thiên lên tiếng:
- Cô Thập Tam ơi!
- Ơi! – Tiếng trả lời của một người đàn bà đứng tuổi từ trong vọng ra.
Từ trong buồng bước ra là một người phụ nữ khoảng 40 tuổi với dáng người nhỏ thó, trên mình còn đang mặc một chiếc áo cúng dài đến chân, có lẽ là vừa mới giúp cho một ai đó giải quyết khó khăn liên quan đến tâm linh. Bà nhìn về phía hai khách hàng lạ mặt lịch sự hỏi:
- Xin chào, tôi có thể giúp gì được cho ông?
- Đứa cháu của tôi gặp ít rắc rối nên tôi đưa nó đến đây để nhờ cô giúp. – Ông ngoại Cao Thiên bày tỏ.
- Có chuyện gì xảy ra với nó?
- Cháu tôi đang bị những cảm giác lạ hành hạ sau khi qua khỏi cơn sốt nặng. Theo những gì nó tâm sự, tôi nghĩ vấn đề nó đang mắc phải liên quan đến “những thứ đó”.
- Được rồi, chúng ta hãy ngồi xuống và từ từ nói chuyện. Nếu khó khăn của bé trai này tôi có thể giúp được thì tôi sẵn sàng giúp. Mời ngồi!
Sau khi nghe ông lão nói sơ qua câu chuyện, trong cái ánh sáng âm u của căn nhà, cô Thập Tam bắt đầu quan sát Cao Thiên với ánh mắt tò mò và suy xét.
- Cháu bé, kể cho cô nghe xem con đã gặp phải rắc rối gì nào. – Cô Thập Tam nhỏ nhẹ hỏi.
- Dạ… con không biết tả thế nào cho đúng. – Cao Thiên ngập ngừng đáp – Giống như hôm con cùng đám bạn đi ăn, khi bước chân vào quán, ngay lập tức con cảm nhận được một luồng khí lạnh lan tỏa khắp cơ thể, gai óc nổi lên rất khó chịu. Ban đầu, con cứ tưởng mình bị trúng gió, nhưng hình như không phải. Con tiếp tục ngồi xuống cùng tụi bạn ăn uống, nhưng cảm giác hồi hộp, lành lạnh lại càng lúc càng nhiều. Rồi tim con đập liên hồi, sự bất an rõ ràng là đang hiện hữu, kinh khủng hơn khi bên tai là tiếng nói chuyện thỏ thẻ của ai đó , đích thị là rất gần, nhưng nhìn quanh thì rõ ràng không một ai đang nói chuyện với mình cả. Tiếng nói vang vọng dường như tách biệt hoàn toàn với không gian xung quanh, có lẽ chỉ mỗi mình con nghe được và cũng chỉ đang nói cho một mình con nghe mà thôi. Con không biết làm sao để thoát khỏi tiếng nói này, con rùng mình khi nghĩ đến ma. Chỉ khi ăn xong, bước ra khỏi quán ăn, cảm giác bất an đến mức gai người mới từ từ giảm xuống và biến mất. Sau này, những cảm giác như thế thỉnh thoảng lại tìm đến, nó thực sự đã quấy rối cuộc sống của con, con cảm thấy sợ, rất sợ!!!. Con là người tò mò về chuyện tâm linh, về linh hồn từ cõi âm hiện về với người sống, nhưng khi gặp phải chuyện này, con vẫn cảm thấy kinh người quá.
- Ừm… Sau cơn sốt nặng, cơ thể con đã có sự thay đổi lớn rồi đó. – Cô Thập Tam phán.
- Có nguy hiểm gì đến tính mạng của nó không cô? – Ông ngoại của Cao Thiên lo lắng hỏi.
- Thằng bé là một trong số hiếm hoi những người có thể cảm nhận được thế giới tâm linh. Người ta thường gọi là “ngoại cảm”. Phần lớn những người có khả năng này ban đầu cũng bình thường như chúng ta nhưng sau một biến cố nào đó, năng lực đặc biệt mới được phát huy. – Cô Thập Tam giải thích.
- Vậy làm sao có thể khắc phục được tình trạng này. Tôi sợ nó ảnh hưởng đến thần kinh của cháu.
- Tôi mạn phép xin ông một điều. Năng lực của cháu bây giờ chỉ phát huy một cách không kiểm soát, tôi có cách giúp thằng bé kiểm soát được tình trạng này theo ý muốn. Tôi sẽ giúp nó, đồng thời tôi muốn thỉnh cầu ông cho nó theo tôi “học nghề”.
- Học nghề? Cháu tôi cần được học hành đang hoàng chứ không thể đi theo con đường này.
- Ông bình tĩnh. Tôi thấy nó có năng lực đặc biệt mà không phải ai cũng có nên muốn chỉ dạy cháu thêm một số vấn đề. Chủ yếu để giúp nó tránh khỏi sự sợ hãi, đồng thời dùng khả năng đặc biệt này cứu giúp người khác. Còn việc học văn hóa thì cứ tiếp tục bình thường, không ảnh hưởng gì hết.
- Cao Thiên, ông ngoại cho con tự quyết định. Con thấy sao?
- Bản thân con cũng muốn tìm hiểu về thế giới tâm linh. Đồng thời theo cô Thập Tam học hỏi có lẽ cũng là cách tốt nhất để thoát khỏi sự sợ hãi đã xảy ra trong suốt thời gian qua đối với con.
Kể từ đó, vào mỗi cuối tuần, Cao Thiên đều đặn qua nhà cô Thập Tam “học nghề”. Anh được cô Thập Tam truyền dạy nhiều thứ thuộc về thế giới tâm linh và dạy cách khống chế cảm giác “tương thông” với cõi âm lạnh lẽo.
Thời gian trôi qua, Cao Thiên dần đà kiểm soát được khả năng đặc biệt của mình và niềm đam mê khoa học tâm linh trong anh mỗi lúc một lớn. Vào đại học, anh được giáo sư Trần Minh đào tạo một cách bài bản và khoa học hơn về thế giới của những linh hồn. Tại trường đại học, anh đã quen được Vĩnh Khang và kết làm bạn thân. Vĩnh Khang là sinh viên của khoa công nghệ thông tin và sau này đã đi du học thạc sỹ ở Mỹ.
Khi trở về nước, Vĩnh Khang hội ngộ cùng Cao Thiên. Biết Cao Thiên giờ đã theo nghề “khử ma”, anh đã tham gia cùng người bạn thân của mình. Hai người mướn một ngôi nhà và ở cùng nhau để tiện hợp tác làm việc.
(Còn tiếp...)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.03.2009 17:38:59 bởi co_tieu_tinh >