Hậu cóc kiên trời.
Đặng Anh Chiến 28.03.2009 08:14:49 (permalink)
HẬU CÓC KIỆN TRỜI
HỒI 1.
Gặp mặt lúc khó khăn – cùng chung tay ra kế.
Tiền đi trước vị nể, tất cả đều bán mua.
Mấy bữa nay nắng quá, Cóc nghiến răng ra lệnh cho trời mưa xuống, thế mà đứa cháu vẫn giả làm ngơ. Quạ  thấy thế cười khẩy. Rõ chán cho lão cóc già bảo thủ, ai đời thời buổi này mà còn kiểu ra lệnh không không thế kia chứ. Cóc già lườm lại lầm bầm. đồ Qụa thối. Quạ  lại cười khẩy. Ai thối biết ngay ấy mà, cóc già.
Cóc lủi thủi lê đôi chân sần sùi của mình về hang, cửa hang khô, chui vào cũng khó, xước da chảy mủ. Nó ngồi dậy lấy mấy con giun khô khó khăn lắm mới kiếm được, tính bỏ miệng chóp chép nhưng lại thả xuống thở dài. Thằng trời láo thật, chả nể nang gì mình, mà mình xin mưa có phải cho riêng bản thân mình đâu cơ chứ, cho cả thiên hạ. Thằng nhãi Quạ  cũng thèm mưa lắm, vậy mà hắn lại đi cạnh khóe mình. Cóc mệt quá chả thèm ăn uống gì, lăn cái thân già xuống dưới là khoai đồng mà ngủ.
Trở qua trở lại mãi, Cóc đành đi gặp bạn ong và bạn Hổ. Tới nhà Hổ gõ cửa, Hổ đi vắng, chán thật, đành chờ vậy. Lúc sau Hổ về. Nhìn Hổ cũng già đi nhiều, râu lông bạc nhiều. Hổ nặng nhọc khiêng con heo bị lở mồm long móng người ta quăng ra đồng về ăn. Thấy Cóc, hiểu ý. Chậc, chào bác, thời buổi khó khăn, dùng tạm, bác ạ. Rừng người ta đốn, thú cỏn con người ta làm đồ nhắm hết, con gà chuẩn bị đi thiêu còn bị người ta cướp nữa là. Bác có chuyện gì thế?
Cóc thấy cảnh, ngán ngẩm lắc đầu, hai con mắt lồi ra cũng lắc qua lắc lại. Buồn quá, tính đến chơi nhà chú cho khuây khỏa chút.
Ừ đấy, cứ buồn thì đi chơi cho ó khuây. ở nhà mãi, tổ chán. Chờ em làm cái đùi heo, nó còn tươi, có lẽ mới chết hôm qua, bỏ lên lò nướng vi sóng là xài tuốt bác ạ.
Mồi vừa chín thì Hổ nhớ tới Ong và Cáo, lấy nokia gọi. Lúc sau cả ong và cáo chạy yamaha tới. Chà hai cái thằng này trẻ lâu thật, đến bay giờ mà còn phóng xe như tay đua thứ thiệt. Quẳng cái nồi cơm điện xuống bên góc hang. Mẹ khỉ, cái nồi cơm điện làm quăn hết cả mớ lông mới xịt keo. Cóc già lại lắc đầu, thì chúa rừng ra lệnh phải đội, chú mày không đội là không gương mẫu, người như mình bây giờ phải gương mẫu cho bọn trẻ nó theo chứ.
Chào bác Cóc, lâu rồi không gặp, nói thì nói thế thôi chứ không theo có mà teo! Mà nói với  bác, gương mẫu như cái thằng Khỉ là cùng. Hắn có bao giờ đội nồi cơm đâu, suốt ngày nhảy lóc choc, có ngày rớt xuống vỡ đầu không nên.
Vẽ, chuyện của nó kệ nó, anh em mình nâng li đi – Ong đã rót rượu ra chờ nãy giờ.
Một .. hai… ba… zô!
Mà cái thằng Khỉ, nó khỉ thật. Hôm qua nó nó dám cà khịa với em bác Cóc ạ. Em đang trên bông hoa thông, cứ thấy thơm, tưởng có mật, lao vào chích cong vòi mà chả có ma gì lại còn bị nhựa thông làm dính luôn cả râu với vòi lại thì thằng Khỉ nó rung cây nhạo báng anh  em mình.
Hổ nóng bừng, nó dám nhạo à, nhạo gì?
Thì nó bảo các cậu nhà giời nay hết thời lại đi hút mật hoa thông với ăn heo chết, giun khô. Hạn hán thế này sao không họp nhau lên trời một chuyến xem thế nào?
Hừm láo thật. phải cho nó một bài học mới được. Cáo nhảy ra cửa dò xét tính đi luôn.
Từ từ đã nào. Bác Cóc thì lúc nào cũng thế. Khụ khụ, hức lại còn ho nữa.
Hắn nói có lí, có lẽ an hem mình lại phải đi một chuyến, nhưng phải để nửa tháng sau mới đi được.
Sao lại phải thế?
Đi trễ nhưng nhanh đến nơi, bây giờ phải có cách chứ như ngày xưa chen xe bus có mà đến sang năm mới lên tới nơi mà có khi tụi nó còn chạy vòng vèo, thả không đúng nơi đúng bến, cho tụi xe cóc xe dù nó chém à?
Thế bác có cao kiến gì?
Chả cao kiến gì, bốn anh em trồng lấy bốn cây cải khi nó tốt là hành quân.
À phải, phải. trồng cải. Gió đưa cây cải về trời. Bác đúng là cao thủ.
Nửa tháng sau Cóc, Hổ, Cáo, Ong mỗi người ngồi lên gốc một cây cải bay lên trời, trông như bốn thầy phù thủy cưỡi chổi. Loáng một cái, cả bốn đã đến công trời. Thiên lôi nhận ra ngay là bốn cậu của thủ trưởng nhưng giả tảng lờ.
E hèm. Các ngươi lên đây có việc gì? Giấy tờ tùy thân đâu?
Cóc già đứng lên trước, dù là cậu nhưng giữ phép nhà trời. Bẩm ngài Thiên Lôi, chúng tôi là Cóc, Hổ, Cáo và Ong năm xưa đây. Chúng tôi muốn gặp thủ trưởng của ngài để xin mưa xuống.
Cóc, Hổ… là những đứa nào tôi làm sao biết được, mà bây giờ kẻ giả danh nhiều, chỉ có xuất trình giấy tờ mới được vào.
Cóc đành phải mở ví lấy giấy tờ đưa cho Thiên Lôi. Đây ạ.
Sao lại giấy này, photo thì phải có công chứng chứ, như thế này thì ai gọi là giấy tờ?
Không được, về nhà, lên Huyện phto công chứng lại đi. Gồm có Hộ khẩu, chứng minh nhân dân, bằng lái xe, chứng chỉ tin học, chứng chỉ ngoại ngữ, giấy tạm vắng và giấy giới thiệu. thì mới được.
Trời! Cả bốn đồng loạt ngoác miệng kêu. Sao giống đi xin việc vậy trời!
Nói đi nói lại mãi không được, tất cả đều phải về làm giấy.
Giấy tạm vắng, hộ khẩu, chứng minh nhân dân thì có cả; chỉ còn mấy cái chứng chỉ tin học và ngoại ngữ là không ai có.
Cả bốn đang buồn thiu thì thằng Khỉ nhảy qua. Tôi biết tỏng các bác cần có chứng chỉ tin học và ngoại ngữ rồi, mà mấy thứ đó giờ này học có mà đến hạn đất khô thành đá cũng chưa xong. Tôi chỉ các bác một chỗ có thể…
Cóc vội vàng. Sao sao..
Thì mua chứ sao, bây giờ cái gì chả mua được. Tiên trên trời còn mua được nữa là.
Hừm, cái đồ khỉ láo.
Các bác không cần thì thôi, tôi đi vậy.
Không cần. Chúng tôi không cần cái thứ mua bán đó, biến đi không ta tát một phát có mà nhăn răng. Hổ hầm hừ.
Nhưng bây giờ biết làm sao? Ong cứ rối tung bay qua bay lại chóng cả mặt.
Thôi, để mấy đứa nhóc đi thay vậy. Chúng mình già rồi, không làm nổi việc này nữa.
Thế rồi 4 đứa nhóc con đi thay các cha của mình lên trời xin mưa.
 
Hết hồi 1 ( Muốn biết câu chuyện tiếp diễn thế nào, mời các bạn theo dõi hồi sau sẽ rõ)
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9