Truyện "Sẽ có một thiên sứ thay tôi yêu em"
tanp0p0 30.03.2009 14:11:47 (permalink)
Truyện này mình đọc được trên 1 diễn đàn, là do người ở diễn đàn đó dịch. Tuy nhiên mấy tháng gần đây thì không thấy bạn đó tiếp tục dịch nữa :(. Không biết có ai có truyện này ko thì gửi cho mình với. Bạn đó dịch đến chương 10, truyện này có 16 chương. Đây là link gốc của truyện, tiếng Trung :( nếu là tiếng Anh thì mình cũng tự dịch rồi. Không biết trên mạng có truyện này không, mình đã thử tìm nhưng ko thấy >"<

Link người dịch (mới đến chương 10) http://diendan.zing.vn/volam/showthread.php?t=999331
Link gốc truyện ( tiếng Trung - 16 chương ) http://vip.book.sina.com.cn/book/index_39023.html
#1
    longgalongvit76 21.04.2009 10:23:16 (permalink)
    Mình đã vào đường link của bạn và đọc truyện "Sẽ có một thiên sứ thay tôi yêu em". Rất hay và xúc động. Lời văn trau chuốt. Mình cho là người dịch đã dịch rất sát nghĩa. Mình rất thích truyện này.
    Vì vậy, mình đã nhờ 1 người bạn biết tiếng Trung dịch tiếp phần còn lại.
    Tuy nhiên, phải nói là rất dài.
    Bạn ấy mới dịch được 1 phần của chương tiếp theo (chương 11 thôi).
    Mình sẽ gửi kèm vào đường link cũ của bạn để bạn và mọi người có thể theo dõi.
     
    Mình rất mong là người bạn của mình có thể dịch nhanh hơn để có được đầy đủ nội dung, nhưng mình e là sẽ mất nhiều thời gian đấy.
     
    Thân ái
    LGLV76
     
     
    #2
      longgalongvit76 21.04.2009 10:34:03 (permalink)
      SẼ CÓ MỘT THIÊN SỨ THAY TÔI YÊU EM
       
       
      Chapter11
      Ngày lại qua ngày, bệnh tình của cô Thành lúc nhẹ hơn lúc lại nặng thêm, có lúc cô có thể nằm gối đầu nói chuyện hàng giờ nhưng có khi lại nằm ngủ cả ngày. Hàng ngày, Tiểu Mễ đều ở trong bênh viện chăm sóc cô Thành, thấm thoắt thế mà đã đến kỳ nghỉ hè rồi.
       
      Bùi Ưu gần như ngày nào cũng vào viện để hỏi thăm bệnh tình của cô Thành, anh dịu dàng gần gũi và chu đáo, đã nhanh chóng trở nên thân thiết với cô Thành. Lúc bệnh tình của cô Thành nặng thêm, anh sẵn sàng thức cả đêm bên giường bệnh, để cô và Tiểu Mễ có thể nghỉ ngơi thêm một chút.
      Bệnh viện, trời đã về khuya.
       
      Có lúc Tiểu Mễ choàng tỉnh sau cơn ác mộng.
      Người đầy mồ hôi, cô giật mình tỉnh giấc. Bùi Ưu vẫn nhẹ nhàng ngồi bên giường bệnh của cô Thành, ánh trăng soi vào giường bệnh. Dưới ánh trăng, bóng anh ngời lên như một vị thánh. Giường như anh hiểu hết mọi tâm sự của cô, quay đầu lại cười dịu dàng với cô.
       
      Cái nụ cười ấy…..
       
      Từ nụ cười, cử chỉ, giọng nói đến những hành động tinh tế ấy sao mà giống Dực đến thế…
      Nhìn chăm chú vào dáng vẻ của anh, vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng, Tiểu Mễ không thể nhận ra anh là ai. Nhìn mãi, nhìn mãi, ánh mắt cô mới dần dần đổi khác. Không phải anh ấy, có thể rất giống nhưng hoàn toàn không phải là anh ấy. Cô đã lầm một lần rồi.
       
      Cô dần có ý thức, quay về phía Bùi Ưu.
       
      Chỉ cần Bùi Ưu xuất hiện bên giường bênh của cô Thành là cô liền tìm mọi cớ để trốn đi chỗ khác. Cô biết khi mình ở đáy vực của tình yêu, ý chí sẽ mềm yếu hơn tình cảm và đây là lúc con người ta dễ lạc lối. Không nhìn thấy khuôn mặt thân quen ấy, không nghe thấy giọng nói ngọt ngào ấy, cô mới không rơi vào trạng thái hoang tưởng.
       
      Nhưng …
       
      Bùi Ưu luôn biết gây ấn tượng sâu đậm đến cô.
       
      Trong hành lang yên tĩnh của bệnh viện, dáng hình quen thuộc của anh cứ xuất hiện trước mặt cô khuôn mặt mỉm cười hiền từ, nhỏ nhẹ:
      “Sao cô cứ tránh mặt tôi? Tôi đáng sợ lắm sao?”
      Tiểu Mễ với vẻ mặt thất thần không nói nên lời.
      “Nói với tôi một chút về Dực đi, được không?” Bùi Ưu nhìn cô chăm chú “Xin cô đấy”
       
      Bùi Chấn Hoa rất hiếm khi ở nhà
       
      Dường như mỗi lần đến Bùi gia, Tiểu Mễ đều có thể thấy  Doãn Đường Diêu cùng các cô gái khác nhau cứ đi ra đi vào. Anh lái một chiếc xe thể thao màu đỏ tươi, chạy vút nhanh trên con đường đèo trước vườn hoa, trong xe có những cô gái xinh đẹp, tiếng nhạc rộn rã, xe chạy nhanh như một quả bom nguyên tử khiến chim chóc trong rừng bay hoảng hốt.
       
      Nhìn từ xa…..
       
      Hình dáng của Doãn Đường Diệu lãnh đạm giống như hình điêu khắc của những khối băng lạnh giá.
      Mỗi lần nhìn thấy anh ta, Tiểu Mễ đều bủn rủn chân tay, người như cứng lại, trái tim thắt. Còn Bùi Ưu lại có nụ cười dịu dàng và kiên quyết, nên cô đành ngồi trong vườn kể hết những chuyện trước kia với Dực.
       
      Ánh nắng chiều chiếu vào vườn hoa, mùi hoa thơm nhè nhẹ cuộn trong những làn gió cuối hạ. Trên chiếc bàn tròn tết bằng sợi mây trắng, dưới tán cây xanh mướt, ấm trà với những bông hoa trang trí li ti, mùi trà thơm thoang thoảng, những món điểm tâm nhẹ đã bày sẵn. Trong chiếc ghế mây màu trắng, Bùi Ưu ngồi im lặng cúi đầu nhấm nháp chén trà, Tiểu Mễ ngồi đối diện nhìn trân trân vào anh.
       
      Lúc ấy.
       
      Không gian lúc ấy dường như chỉ thuộc về hai người.
       
      Nhìn Bùi Ưu, cô có cảm giác như thời gian đang ngưng lại, tim đập thật chậm, chậm đến mức có thể cảm nhận từng giọt máu đang chảy trong tĩnh mạch.
       
      “Dực là một người đàn ông tốt, đúng không?” Bùi Ưu cười dịu dàng hỏi .
      “Đúng vậy”.
      “Mỗi lần thi đều thuộc nhóm đứng đầu đúng không?”
      “Không phải” Cô lắc đầu.
       “……?”
       
      Ánh mắt cô nhẹ nhàng nhìn lên khuôn mặt khôi ngô của Bùi Ưu cười hiền dịu: “Không phải là nhóm đứng đầu, anh ấy luôn là người suất sắc nhất, anh không thể tưởng tượng nổi trên thế giới này lại có người suất sắc đến thế. Sau khi thi đậu trường Thanh Viễn, anh ấy vẫn luôn là người suất sắc nhất trong khoa. Thậm trí có một lần, trong cuộc thi tiếng Pháp toàn quốc, có một bạn đã chuẩn bị thi rồi nhưng lại đột ngột bị bệnh không thể thi được, anh ấy tạm thời thế chỗ dự thi vậy mà vẫn đoạt giải nhất.”.
       
      “Tiếng Pháp của anh ấy rất tốt?” Bùi Ưu ngạc nhiên hỏi.
       
      “Dực biết rất nhiều ngoại ngữ, anh ấy nói ngôn ngữ của mỗi đất nước đều có vẻ đẹp và sức hấp dẫ riêng của nó, anh ấy đặc biệt thích tiếng Pháp, và cũng đã dành nhiều thời gian cho môn này.”
      Ánh mắt Bùi Ưu lóe lên một tia sáng: “thế thì thảo nào.”
       
      “Sao cơ?”
       
      “Ngày trước để tìm một vài tài liệu bằng tiếng Pháp, nên anh bắt đầu học tiếng này, khi học thì lại cảm thấy thật thú vị và dễ dàng. Lúc ấy, anh có một cảm giác thật kỳ diệu, hình như thứ ngôn ngữ ấy đã tồn tại trong anh từ lâu lắm rồi, có ai đó đã đưa nó cho anh chứ không phải anh mất công sức đi học nó.”
       
      Tiểu Mễ ngước lên: “… Nghe nói anh em song sinh sẽ có những liên hệ kỳ diệu.”
       
      “Hơn nữa, anh cũng đá bóng mà.” Bùi Ưu vuốt mũi cười “Lần trước nghe em nói Dực đá bóng giỏi lắm.”
       
      “Anh đá ở vị trí nào?”
       
      “Trung phong”
       
      Ánh mắt cô ngời sáng: “Ha ha, cũng giống như anh Dực!”
       
      “Nhưng mà, anh chỉ thường ngồi trên ghế dự bị thôi” Bùi Ưu cười ngại ngùng “có thể là do dáng dấp không được như người ta, trên sân cỏ anh thường bị phòng thủ đội đối phương đốn ngã. Có một lần anh bị đốn ngã trên sân, bị thương ở đầu gối nên không thể đá được nữa.”
       
      Tiểu Mễ bật dậy kinh ngạc: “Đầu gối?”
      “Ừ, sao thế?”
      “2 năm trước đúng không?”
      “Đúng rồi”
      “Là mùa thu đúng không?” Cô như ngừng thở nhìn chằm chằm vào anh “Bị thương ở đầu gối? rất nghiêm trọng?”
      Bùi Ưu cười ngạc nhiên: “Đúng vậy, sao em biết?”. Bây giờ trên đầu gối anh còn có một vết sẹo.
      Tiểu Mễ ngạc nhiên như nghẹn thở.
       
      Cô còn nhớ tại sân bóng hôm ấy, trong khi không có phòng thủ của đối phương, Dực đột nhiên ngã quỵ, đầu gối trái máu chảy ra như đang bị trọng thương nên không thể tiếp tục đá. Sau đó, trường Thanh Viễn bị thua trận trung kết đó, chỉ giành được giải nhì.
       
      Bùi Ưu cũng ngạc nhiên lắm.
      Anh nhẹ nhàng đặt cốc trà trên tay xuống bàn, mắt nhìn xuống, rồi anh cười một cách gượng gạo.
      “Tiếc rằng đội chúng tôi bị loại sớm, không vào được vòng trung kết, nếu mà có thể vào được, nói không chừng …”
       
      Làn gió cuối hạ đem lại cho con người ta một cảm giác thoải mái, dễ chịu.
       
      Mùi hoa thơm nhè nhẹ.
       
      Bên ngoài vườn hoa là con đường quanh núi tĩnh lặng.
       
      Dưới tán cây xanh mướt.
       
      Tiểu Mễ ngồi im lặng, ngắm nhìn Bùi Ưu với chiếc áo sơmi trắng đang ngồi đối diện, đột nhiên cô có cảm giác về một điều xấu sẽ xảy ra. Lá cây kêu sào sạc, ánh nắng như đang tô vẽ lên những tán lá xanh, dòng máu trong người cô chảy từng giọt chậm chạp, cô ngồi yên lặng, nhìn anh, tim đập nhẹ dường như cô có thể cảm nhận từng nhịp của mạch máu mình.
       
      Bùi Ưu ngẩng đầu lên.
       
      Trong bóng loang loáng của những cành cây, chỉ nhìn thấy làn tóc mượt mà, đôi môi mỏng mảnh và đôi mắt ngời sáng như ánh trăng của cô. Ánh mắt cô nhẹ nhàng nhìn anh, trong ánh mắt có cả niềm đau và những buồn ẩn kín, dường như sợ bị phát hiện ra cô cố dấu những tâm sự đó vào đáy đôi mắt sâu thẳm của mình.
      “Em nhìn Dực như thế hả?”.Bùi Ưu đột nhiên hỏi.
      Tiểu Mễ cúi đầu xuống.
      “Em xin lỗi”
      Cô cắn môi, biết mình đã sai. Nhưng hết lần này đến lần khác tự nhắc nhở mình, anh ta là Bùi Ưu, là anh của Dực, nhưng …
       
      “Tiểu Mễ, cảm ơn em.” Bùi Ưu cười dịu dàng, ánh mắt anh cũng thận nhân hậu, “Tuy anh gần như không có tư cách nói câu này với em, nhưng thật lòng anh cảm ơn tình cảm tốt đẹp mà em đã dành cho Dực.”
       
      “Không!” Cô lắc đầu, “Anh sai rồi, em không nhìn Dực như thế! Em …” Cô lại cắn môi, “…Em đã đối xử không tốt với Dực. Em thường xuyên quát nạt, to tiếng với anh ấy, em đối với anh ấy vô cùng không tốt, em bừa bãi, ích kỷ, lại nhỏ nhen…”
       
      Bùi Ưu ngạc nhiên.
       
      Cô hít một hơi thật sâu, cười nhẹ nhàng,nhìn anh: “Nhìn anh kìa, cho nên em rất hối hận.”
      “Tiểu Mễ…”
      “Trên thế gian này, Dực là người lương thiện, dễ bằng lòng nhất, anh ấy chỉ cần một gương mặt, một nụ cười là đã thấy vui lắm rồi. Nhưng em lại vừa ngốc nghếch, vừa đanh đá…” Cô mỉm cười, “Nếu là người con gái khác anh ấy hẳn rất hạnh phúc rồi, người con gái khác hẳn sẽ rất trân trọng anh ấy.”
      Bùi Ưu thấy nhói đau trong lòng, lúc ấy Tiểu Mễ ngồi yên lặng trên chiếc ghế mây màu trắng nhưng hình như tâm hồn đã không còn ở lại đây nữa hình như nó đã bay và tan biến vào không trung
       
      “Giờ đây, cái gì em cũng học được rồi,” cô cười trìu mến, “Nhưng không cái gì còn tác dụng nữa rồi. …Em biết đây là trừng phạt của ông trời với em.”
       
      Bùi Ưu biết, đây là trừng phạt đối với chính anh. Nếu anh sớm biết trên đời này còn có một người em trai, anh chưa từng chăm sóc cho cậu em trai này…
       
      Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiểu Mễ.
       
      Không thể dùng lời lẽ nào để an ủi cô, anh có thể cảm nhận được tất cả tình cảm của cô, nỗi đau đớn và ân hận khắc sâu trong tim, vì đây cũng chính là tâm sự của anh lúc này.
       
      Ánh nắng cuối hạ sáng rực rỡ mà không chói chang.
       
      Mây trắng nhẹ nhàng bay trên bầu trời xanh thẳm, màu xanh thật tươi tắn, từ chân trời này đến tương lai xa xôi kia sẽ là một màu xanh êm đềm như thế.
       
      Gió thổi nhẹ
       
      Trong vườn mùi thơm của các loài hoa hòa quyện vào nhau
       
      Bùi Ưu và Tiểu Mễ vẫn ngồi yên lặng, anh cầm tay cô, cả hai đều đang nghĩ đến một người mà họ không bao giờ quên được.
       
      Nhưng…
       
      Chiếc xe đua màu đỏ tươi đang lao đến từ con đường mòn trên núi trước vườn hoa!
       
      Tiếng xe của Đường Diêu!
       
      Chiếc xe Ferari dừng ngay trước ngôi biệt thự với vườn hoa màu trắng. Một chàng trai cao ráo, điển trai bước ra khỏi xe, dáng người có vẻ cô độc của anh ta khiến người khác cảm nhận sự lạnh lùng, mái tóc màu nâu bị ánh nắng chiều chói vào từng sợi ánh lên.
       
      “Eh…”
      Trong xe một cô gái trẻ đẹp nhận ra hình như mình bị lãng quên, đành phải cất tiếng gọi hấp tấp, rồi cô cũng phải tự mở cửa xe hớn hở chạy về phía anh chàng kia.
       
      Trong vườn hoa.
       
      Dưới tán cây xanh.
       
      Tiểu Mễ ngồi cúi đầu.
       
      Doãn Đường Diệu quay lưng về phía vườn hoa nhà họ Bùi, ánh nắng chiều làm bóng của anh trải dài trên con đường, cái dáng người nghiêng nghiêng lạnh lùng, con đường núi cô quạnh dường như đang ngăn giữa hai khoảng không trái ngược nhau.
       
      Anh bước vài bước.
       
      Đột nhiên.
       
      Anh đứng lại.
       
      Doãn Đường Diêu đột nhiên đứng đó, không nhúc nhích.
       
      Cô gái đi bên cạnh lấy tay che ánh nắng dường như đang nũng nịu điều gì đó cứ nói hoài. Anh biết cô đang ở đó, bên cạnh Bùi Ưu, trong khu vường của nhà họ Bùi. Cô tình cờ xuất hiện trong cuộc đời anh, vô tình trêu ngươi rồi sau đó lại vô tình ở bên bạn của anh. Anh muốn chứng minh cho cô thấy sự xuất hiện của cô chẳng có ý nghĩa gì đối với anh cả. Thế nhưng sau khi kết giao với hàng trăm cô gái khác nhau, anh lại chỉ chứng minh được rằng anh là một kẻ ngốc.
       
      Doãn Đường Diêu chầm chậm quay người…
       
      Ném ánh mắt hằn học, lạnh lùng vào cô gái đang ở trong khu vườn của nhà họ Bùi, mà Bùi Ưu đang nắm chặt lấy tay của cô.
       
      Hương thơm của hoa vẫn thoang thoảng.
       
      Nhưng trong không khí lại bị nhiễm thứ mùi của sự đố kỵ.
       
      Trong vườn hoa nhà họ Bùi.
       
      Doãn Đường Diêu ngồi xuống chiếc ghế mây trắng, anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Mễ, cô lúc này dường như đang bị hoảng loạn, không nói câu nào, trong đáy mắt anh ánh lên nỗi hận thù sâu sắc. Bùi Ưu rót cho anh một tách trà lắc đầu nói: “Sao lại để cô gái ấy đi như thế? Ở đây rât khó bắt xe mà.”
       
      Hương trà thơm ngào ngạt trên miệng tách.
       
      Không ai nói gì.
       
      Doãn Đường Diệu cau mày, môi mím chặt, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống còn Tiểu Mễ dường như gầy đi chút, đôi vai càng thêm mỏng manh, ánh mắt anh càng lạnh lùng phảng phất nỗi buồn vô hạn, cô ấy có thể ngừng thở bất cứ lúc nào.
       
      Tiểu Mễ run run, tay nắm lấy hai bên chiếc ghế mây.
       
      Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Doãn Đường Diêu mang theo cả những hận thù sâu sắc từ khuôn mặt anh ngấm thẳng vào xương cốt của cô. Cô lạnh đến run người, cô có cảm giác có thể chết ngay dưới cái nhìn ác ý kia.
       
      Bùi Ưu vuốt vuốt mũi, cười nhẹ:
      “Cả hai đều không nói gì sao?”
      Thật mệt quá, hai người như trẻ con vậy. Cả hai đều dùng cách ôm hận, xa lánh để làm tổn thương nhau, nhưng lại không biết rằng lòng hận thù và xa cách không những không giải quyết được vấn đề mà còn làm cho hai người đau khổ tột cùng.
       
      “Tôi về đây.”
      Cuối cùng Tiểu Mễ cũng nói một câu, rồi loạng choạng đứng dậy, không dám nhìn Doãn Đường Diêu.
       
      “Cô đau lòng như vậy sao?”
      Doãn Đường Diêu cười, anh ta cũng đứng dậy, dáng người cao lớn của anh ta đã bao chùm cả bóng của Tiểu Mễ.
       
      Cô run bắn người.
      Đúng, cô đau lòng. Cứ nghĩ rằng thời gian sẽ giúp cô quên đi tội lỗi này, nhưng, dường như cái tội ác ấy cứ ngày một khắc sâu giống như một con rắn độc, mỗi ngày lại cắn cô một miếng.
       
      Doãn Đường Diêu nhẹ nhàng nắm lấy hai vai cô, lắc nhẹ
      “Nói cho anh, Bùi Ưu giống Bùi Dực đến thế sao?” Anh bặm môi, ánh mắt đờ đẫn, “Cho nên em không màng gì tới trái tim trong lồng ngực của anh mà lại đi yêu cái khuôn mặt ấy?”
       
      Cô trợn tròn mắt: “ Gì cơ?”
       
      “Cô thật táo tợn”,Doãn Đường Diêu thở mạnh, bàn tay nắm mạnh bờ vai cô “Sau khi đùa cợt với tôi, cô lại đùa với Bùi Ưu. Trong mắt cô, đàn ông trên thế giới này đều sẽ bị đùa cợt dưới tay cô, đúng không?”
       
      “Em không có!” Cô thở yếu ớt. Không, anh không thể chỉ trích cô mạnh mẽ đến vậy.
      “Không có ?” Doãn Đường Diệu xiết chặt bàn tay đầy thù hận, âm thanh rin rít phát ra từ kẽ răng, “Vậy thì vì sao ngày nào cô cũng ở bên cạnh Bùi Ưu?”
       
      Mấy ngày nay, anh thường xuyên nhìn thấy cô ngồi cùng với Bùi Ưu nói chuyện rất lâu trong vườn hoa.
       
      Có lúc cô uống trà.
       
      Có lúc lại nói chuyện rất nhẹ nhàng.
       
      Không giống trước đây, khi còn ở bên cạnh anh, cô luôn nói cười thật vui vẻ và đáng yêu, còn bây giờ ở bên cạnh Bùi Ưu, cô trầm xuống rất nhiều. Cái phong cách này anh không sao quen được, dường như cô dành sự trầm lắng này chỉ riêng cho Bùi Ưu.
       
      Trước đây, khi đi qua vườn hoa nhà họ Bùi, anh không cho phép mình nhìn cô.
       
      Cô giống như một cơn ác mộng, mỗi ký ức về cô lại làm cho con tim thắt lại, đau nhói. Nhưng, cho dù vĩnh viễn quay lưng lại với cô, thì từng tế bào trên cơ thể anh cũng làm anh cảm nhận thấy cô ở bên cạnh. Có cô ở đó, không gian trở nên ngột ngạt, cô đi rồi không gian lại càng ngột ngạt hơn.
       
      “Em …” Tiểu Mễ lắp bắp, miệng mở to như đang muốn nói điều gì, cô không hề chủ động đến với Bùi Ưu, cô không dám đến với Bùi Ưu, cô nào dám như thế? Nhưng ánh mắt lạnh như băng của Đường Diêu làm cho cô không thể thốt lên được lời nào, anh không muốn nghe cô giải thích, tất cả những lời giải thích của cô đối với anh đều là vô lý.
       
      Đường Diêu ném một cái nhìn lạnh băng vào cô: “Trên thế gian này cô quả là một người con gái vô sỉ nhất.”
       
      Tim cô đau như muốn vỡ ra.
      Nhắm mắt lại, hàng lông mi đen láy đang run run trên nền da trắng như tuyết. Đúng, cô là một cô gái vô sỉ, đáng ghét, cô không có lý do nào để xin anh tha thứ.
       
      Không thèm đợi cô trả lời.
      Trước mặt anh, cô giống như một pho tượng gỗ, dù có mắng nhiếc, cười cợt thì cũng không hề có phản ứng gì. Lòng hận thù của anh làm cho anh thấy mình như đứng trước một màn đêm tĩnh lặng, cô quạnh, không có lấy một chút âm thanh nào.
       
      Đường Diêu nắm chặt cằm cô.
      Cô đau đến nỗi khuôn mặt trắng bệch ra, nhưng vẫn im lặng, không cử động, không giải thích, cô im lặng đến độ cả kiếp này vĩnh viễn không nói một lời nào nữa cả.
       
      “Anh hận em”.
      Đường Diêu nói trong tức giận, âm thanh nén xuống nặng trĩu.
       
      Tiểu Mễ đứng run rẩy.
      “Anh hận là không thể giết chết em.”
       
      Sự im lặng của cô làm cho Đường Diêu giận đến tột độ. Từng ngón tay của anh lạnh toát run run, muốn khống chế nhưng dường như các ngón tay càng run lên dữ dội…. đột nhiên, anh dồn sức vào bàn tay bóp mạnh làm cho đôi môi cô cong lên, làm cho xương cằm kêu răng rắc, anh muốn cô bị đau, cô phải bị đau, đau đến nỗi phải nói lên, chứ không được im lặng thế này.
       
      “Đủ rồi!”.
      Bùi Ưu không thể để như thế được, chạy đến gạt mạnh tay Đường Diêu ra, chau mày nói:
      “Diệu, tính trẻ con không giải quyết được bất kỳ chuyện gì đâu.”
       
      Tiểu Mễ đau đến nỗi đờ đẫn, cô cảm nhận được nỗi hận thù trong sức mạnh của từng ngón tay Đường Diêu, nỗi hận thù này mạnh mẽ đến nỗi làm cô hận là mình không thể chết đi ngay lúc này.
       “Giải quyết thế nào đây? Anh nói xem nên giải quyết thế nào đây”
       
      Đường Diệu hét lên điên cuồng, anh cúi xuống nhìn Bùi Ưu, rồi lại quay ngoắt đầu lại nhìn Tiểu Mễ. Cô ấy vẫn im lặng, anh thấy đau nhói ở trong tim.
       
      Anh nói gằn giọng:
      “Vì sao em không nói gì?Em định cả đời không bao giờ nói gì nữa sao? Làm tôi giống như một thằng ngốc, sau đó em cười nhạo tôi, có đúng không? Em dựa vào cái gì để không nói chuyện với tôi? Em không hề yêu tôi, đúng không? Dù tôi có chết, chết vì em thì em cũng không hề để ý đúng không? Không nói thì em có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?”
       
      Lời nói đặc lại của Đường Diêu giống như con dao găm đâm thẳng vào trái tim đang rỉ máu của Tiểu Mễ, cô đau đến nỗi choáng váng, dường như bộ não đang được vùi dưới đất sâu thì bị ai đó lôi và xé nát ra.
       
       Đôi mắt đờ dại của cô từ từ mở, trái tim đau đớn đang loạn nhịp.
      “Em không biết … Em không biết ...”
       
      Cô không biết phải làm gì, nên đành trốn tránh. Nhưng trốn cũng lại là sai lầm, đúng không? Đôi môi của Đường Diêu tím tái, mắt đỏ ngầu chứng tỏ anh đang chịu một nỗi dày vò vô hạn, nỗi khổ này đang dần quật ngã anh.
       
      “Cái gì em cũng không biết sao?”
       
      Đường Diệu hét lên.
      Tim anh đang như vỡ ra khiến nó từng cơn từng cơn đau giật, anh nắm lấy đầu của cô, môi đã tím ngắt, anh hét thẳng vào mặt cô:
       
      “Anh hận em”
       
      “Anh hận em !!”
       
      “Anh... hận ... em ... ...!!”
       
      “Em biết không? Anh hận em”
      Anh hận vì em đã lừa anh, anh hận em vì sau khi lừa anh rồi thì em lại làm như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Anh vĩnh viễn không tha thứ cho em, nhưng em lại cũng không thèm thử xem có được sự tha thứ của anh không. Anh hận em, hận em đã xuất hiện trước mặt anh, nhưng khi em không còn xuất hiện trước mặt anh nữa thì ngoài việc càng hận em hơn, anh lại bắt đầu hận chính mình.
      Vườn hoa nhà họ Bùi.
       
      Ánh nắng đang len lỏi trong tán lá xanh mướt.
       
       
      Hương hoa thơm thoang thoảng trong làn gió mùa hạ.
       
      “Diêu…”
       
      Bùi Ưu gọi và kéo anh.
       
      Đường Diêu từ từ ngất xỉu và ngã xuống đất, môi anh tím ngắt, mặt trắng bệch, khóe mắt dường như có những giọt lệ trong suốt. Khi ngã xuống đất, hai tay anh vẫn còn đang ôm chặt Tiểu Mễ, cô cũng ngã mạnh xuống theo. Ngay cả khi ngã xuống vì đau đớn thì anh cũng vẫn bảo vệ cô, ôm cô vào trước ngực của mình.
       
      *** ***
       
      Màn đêm buông xuống.
       
      Ánh trăng soi cả vào đầu giường.
       
      Hai mắt Đường Diêu nhắm chặt, anh nằm hôn mê trên giường, khuôn mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt, đôi môi vẫn tím nhợt. Gió đêm thổi vào giường bệnh, rèm cửa bị thổi tung, trong ánh sáng trong trẻo ấy, Tiểu Mễ đứng trân trân bên giường bệnh, bất động nhìn anh. Trong đầu đang rối bời, cô đứng ngây ra, cô biết mình đã chẳng còn chỗ nào để chạy trốn nữa rồi.
       
      Tất cả đều là do cô gây ra.
       
      Tất cả cô sẽ phải tự mình giải quyết.
       
      Bùi Ưu cất ống nghe, tuy tim của Đường Diêu đập lúc nhanh lúc chậm nhưng cuối cùng cũng trở lại ổn định, tình hình đã khá hơn, không còn gì phải lo nữa. Anh chau mày nhè nhẹ, trong lòng có chút nghi hoặc, tuy Đường Diêu đã làm phẫu thuật thay tim nhưng sao gần đây số lần tái phát lại ngày càng nhiều? Ngày đó, phẫu thuật thay tim của Đường Diêu diễn ra rất thành công, cơ bản là giúp anh có thể sống như người bình thường được.
       
      Anh nhìn Tiểu Mễ đang đứng bên giường bệnh.
       
      Chiếc váy màu trắng của cô bay theo làn gió đêm, làn da trắng muốt, đáy mắt hiện rõ sự hối hận, môi mím chặt, bờ vai mỏng mảnh đang run rẩy.
       
      Có liên quan đến cô ấy sao?
       
      Bùi Ưu thở dài, hay là mình không nên chen vào để cho họ làm hòa với nhau. Anh cứ tưởng rằng Đường Diêu yêu cô ấy như thế, chỉ có ở bên canh cô ấy mới có được vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng, vì sao anh lại quên, chỉ có một tình yêu sâu sắc mới có thể làm cho Đường Diêu rơi vào hoàn cảnh đau đớn đến nhường vậy.
       
      Thế là.
      Bùi Ưu cười với Tiểu Mễ: “Em về trước đi, để anh trông Đường Diêu cho.”
       
      Cô lắc đầu:
      “Không”
       
      Cô không muốn chạy trốn nữa, cô cũng không thể trốn ở bất kỳ chỗ nào nữa, chỉ cần trong lòng Đường Diêu còn thù hận, còn đau khổ thì cho dù cô có chạy đến chân trời góc biển nào cũng không thể quên những việc mình đã từng làm.
       
      Đêm đã về khuya.
       
      Đường Diêu đã tỉnh và dần mở mắt ra.
       
      Tiểu Mễ đang nằm cạnh giường bệnh và gục đầu vào tấm ga giường. Ánh trăng chiếu vào hiền dịu, lọn tóc mỏng mềm như nhung của cô dường như cũng đang sáng lên dưới ánh trăng. Có lẽ cô đang ngủ, chiếc váy trắng mỏng manh như trong suốt. Bất giác, Đường Diêu đưa tay ra, ngón tay chạm vào làn tóc ngắn của cô, lọn tóc trong tay anh dường như mềm mại hơn.
       
      Nhè nhẹ, nhè nhẹ.
       
      Cô bất giác ngẩng cổ lên.
       
      Đường Diệu cảm nhận được cô đang cựa mình, anh rụt tay lại, đôi mắt trở lại vẻ lạnh lùng.
       
      Cô ngồi bên dường bệnh, ngẩng đẩu lên, mỉm cười hiền dịu với anh:
      “Anh tỉnh rồi à?”
       
      Kể từ cái đêm ấy, đây là nụ cười đầu tiên mà cô dành cho anh. Trong nụ cười hiền dịu ấy có chút rụt rè, hối hận, và đôi mắt ướt lệ, nhưng rút cục thì đó cũng là một nụ cười. Cô nhìn anh, một cái nhìn chân thành, không có ý định chạy chốn cũng không có vẻ xa cách.
       
      Tiểu Mễ vịn vào Đường Diêu, đứng dậy, lấy gối đặt vào sau lưng anh, cô kéo nhẹ tấm chăn và sau đó lại nở nụ cười hiền dịu với anh:
       
      “Anh muốn uống chút nước không?”
       
      Đường Diêu im lặng nhìn cô chăm chú, thái độ vẫn lạnh lùng và quyết liệt.
       
      Rót một cốc nước ấm, Tiểu Mễ nhẹ nhàng đưa vào lòng bàn tay anh thì thầm: “Nên uống ngay kẻo nước nguội mất.”
       
      Cô nhanh chóng rụt tay lại, Đường Diêu vẫn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt có vẻ dò xét, anh hỏi cô: “Cô muốn làm gì vậy?”
       Tiểu Mễ ngẩng đầu: “Sao?”
      “Vì sao cô lại biến thành nhẹ nhàng như thế hả?” Giọng nói anh lạnh lùng vô cảm, ngón tay bóp cứng lại dường như đang muốn bóp vỡ chiếc cốc thủy tinh.
       
       “……”
       
      “Không phải cô coi tôi như rắn độc sao? Không phải đến nói chuyện với tôi cô cũng không thèm sao? Sao bây giờ cô lại trở thành thế này? Hay cô lại mới nghĩ ra trò gì?” Khuôn mặt và giọng nói của anh lộ rõ vẻ mỉa mai, châm chọc.
       
      Nhìn anh, ánh mắt cô buồn buồn, cô nói trong hơi thở nhè nhẹ:
      “Em không có … Em chỉ… Chỉ là em không biết phải làm sao …”
      Cô cười gượng gạo như một đứa trẻ đang cần sự tha thứ:
       
      “Nếu cho em chọn lại một lần nữa, em sẽ im lặng ở bên anh, không làm phiền anh, không để anh phát hiện ra em. Chỉ cần mỗi ngày đều được nhìn thấy anh, âm thầm giúp anh làm một số việc, em nghĩ như vậy đã đủ làm em vui rồi.”
       
      Đường Diêu mím trặt môi.
      Cô lại tiếp tục nói: “Tại em quá hiếu thắng và ích kỷ, nên mới làm nên cái tội không thể tha thứ này. Anh ghét em lắm đúng không, em cũng ghét chính mình… em sai rồi, em đã làm sai rồi, sai đến nỗi không thể tha thứ được, vậy phải làm sao đây hả anh?
       
      Cô thở nhẹ, nhìn anh chằm chằm, ánh mắt như đang bất chấp tất cả để nói hết những điều trong lòng:
      “Hãy nói cho em biết đi, điều gì cũng được, em sẽ làm như anh nói!”
       
      Cả hai đều im lặng.
       
      Ánh mắt Đường Diêu vẫn lạnh lùng như thế: “Anh hận em, hận là không thể bóp nát từng khớp xương của em, hận là em đã sinh ra trên cõi đời này. Anh muốn dùng chính cách này đây để trả thù em, để em nếm thử nỗi khổ mà anh đã phải trải qua.”
       
      Tiểu Mễ cắn chặt môi:
      “Được”
       
      Thực ra thì cô đã nếm trải nỗi khổ đó rồi, chính nỗi khổ khắc cốt ghi tâm đó đã làm cô đến bên Đường Diệu. Cũng chính vì vậy mà khi cô nhận ra rằng mình đã gây ra cho người khác nỗi đau như thế cô mới không thể tha thứ cho mình được.
       
      “Thế nhưng anh không thể làm được” Đường Diêu đau khổ nhắm mắt lại “Không phải anh yếu lòng mà là vì anh biết, em không yêu anh…”
       
      Tiểu Mễ đứng như trời trồng.
       
      Nỗi khổ hiện trên khuôn mặt của Đường Diêu làm người ta phải nghẹt thở.
       
      #3
        tanp0p0 27.04.2009 21:31:21 (permalink)
        Cảm ơn bạn nhiều nha :D
        Mình cũng đang nhờ 1 người biết tiếng Trung (là bạn của bạn mình) nhưng chưa được, may quá có người dịch rồi ^^. Mấy hôm post topic ở đây, hôm nào cũng vào xem nhưng ko có bài nào reply :(. Mình post cả bên vnthuquan và thuvien-ebook. Hôm nay mới vào lại xem thử =]
        Người post truyện là DennisQ đúng k bạn ^^. H mình qua bên trường tồn đọc luôn rùi ^^
        Anyway, thanks bạn nhiều lắm ^^
        #4
          longgalongvit76 04.05.2009 17:34:06 (permalink)
          Bạn của mình dịch không phải là Dennis Q bên Truongton.net, nhưng vì bạn ấy bận nhiều quá nên dịch được ít lắm. May quá, sau khi search thấy Dennis Q dịch rất hay mà lại nhanh nữa, thế là mình vào trong Truongton.net theo dõi luôn.
          #5
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9