Chào cháu TÓC NÂU,
Xin được xưng hô như vậy, theo ý cháu.
Cảm ơn cháu đã đọc và có ý kiến nhận xét về bài viết của bác.
Nếu có những ý kiến bất đồng, dù là nhỏ, dù chỉ riêng tư, cháu cứ thẳng thắn cho biết. Biết đâu nhờ đó mà bác có thể "ngộ" ra những điều mà chủ quan không để ý hoặc không nhận ra.
Về xe điện ngầm Paris, bây giờ không biết thế nào chứ hồi bác qua đấy thì vào cửa rồi vẫn có thể còn phải dùng đến thẻ khi phải chuyển ga, chuyển tàu, chẳng hạn. Nói "cửa ải" là nói những ngăn cách phải dùng đến thẻ từ để qua, tất nhiên là cùng một thẻ. Ở xe điện ngầm M., vào cửa rồi thì chuyển đi đâu cũng không phải qua "cửa ải" nào nữa, một khi anh vẫn còn ở "trong lòng đất".
Còn về cột đá AiCập thì có chỗ cháu nói đúng. Một khi đã là "le sultan accéda à la demande francaise..." rồi thì người AiCập khó mà "đòi lại".
Chuyện "trao tặng" thì nước Pháp cũng đã nhận không biết bao nhiêu thứ nhân danh vua V.N. tặng nước "mẹ" bảo hộ. Tình trạng này hầu như là chung cho những nước nhược tiểu bị đô hộ, hoặc có khi chỉ thua trận thôi.
Nếu bác không nhớ nhầm thì có hồi người ta đã đặt vấn đề hoàn lại những di sản quốc gia bị lấy đi (do áp bức nước lớn, do chiến tranh, do buôn lậu, lấy trộm,...). Không biết vấn đề đã đi đến đâu?
Nói "cướp đi" là "nói đúng sự vật" theo nhận thức và cảm nghĩ, tất nhiên là không hợp với ngôn từ "chính thức".
Chúc cháu khỏe và vui.
K.N.