NĂM
Tiếng than của Từ Phương trượng
chưa dứt, một ánh quang xanh biếc
lóe lên chém xuống như sét đánh. Ba
tiếng choeng choeng rền rĩ, Đinh lão
thảng thốt rú:
"Ta mất cha nó ba cái đầu đinh ba
rồi!"
Ngay cạnh Từ Phương trượng, một
tráng sĩ mặt bịt bằng vải đen, chỉ cặp
mắt sáng quắc lộ ra, tay thu kiếm bỏ
vào vỏ trong một sát na, thủ pháp
nhanh hơn ánh sáng. Đinh lão vứt cây
đinh ba xuống đất, nhìn hổ khẩu mình
toạc ra, thầm sợ kình lực của kẻ vừa
xuất hiện. Lấy lại bình tĩnh, Đinh lão rút
cây nhuyễn tiên giắt lưng, giọng xuống
một ốc-ta, khen:
"Hảo kiếm pháp, hảo kiếm pháp...
Danh tính tại hạ là gì? Cớ sao lại dây
vào chuyện tanh hôi chốn giang hồ?"
"Ta là Độc Cô Cầu Bại núi Tung Sơn
đây. Tay chỉ Từ Phương trượng, tráng sĩ
tiếp - thấy vị này đã nương cửa Phật mà
mi còn hà hiếp nên ta phải ra tay cứu.
Có phải mi chính là Đinh Xuân Đông,
truyền thừa của Đinh Xuân Thu trưởng
môn phái Tinh Tú không?"
"Đúng thế. Sư phụ ta lìa dương thế
này ba năm nay..."
"Ta lại nghe mi là kẻ ám toán Sư phụ
mi bằng Tiêu Dao tán mà mi học mót
được Đệ Tứ ác là Cùng Hung Cực Ác,
đúng không?"
Đinh chột dạ. Tội gì chứ tội phản sư
diệt tổ là tội không ai, kể cả chính lẫn
tà, trong giang hồ khoan thứ. Nuốt
nước bọt, Đinh lấy giọng khoan thai:
"Bọn mồm mắm tôm trong võ lâm thì
thiếu gì. Các hạ nghe chúng thì là ăn
lúa giống đấy. Chuyện ta được sư phụ
truyền chức chưởng môn, thiên hạ ai
chẳng biết. Phải không?"
Tức thì ba đội Hồng, Hắc và Bạch vệ
đồng thanh:
"Phải rồi! Tinh Tú Đinh lão tiên muôn
năm!"
Tráng sĩ đưa tay lên miệng huýt gió.
Một con ngựa bạch xông ra, trên lưng
ngựa một đống bầy nhầy cọ quậy.
Ngựa hí lên tung vó, đống bầy nhầy rơi
xuống đất nghe đến bịch, chửi:
"Bá ngọ mày Bạch Thần mã, tao mà
chết thì chó nó cắt cỏ cung phụng
mày!"
Tráng sĩ thu hai tay vào bụng, tạo ra
hấp lực kéo đống bầy nhầy tới gần, rồi
vòng tay đẩy tới. Bầy-nhầy đến trước
mặt Đinh lão, ngẩng lên rồi hoảng hốt
thối lui ba bước, định chạy. Tráng sĩ vận
kình lực dùng phép Cách Không Lưu Vũ
giữ Bầy-nhầy lại, hất hàm:
"Lão ma, ngươi chưa nhận ra người
này là ai à? Đây chính là AQ, sư đệ
ngươi, chẳng lẽ có mươi năm mà ngươi
đã quên sạch nghĩa sư môn sao?"
Khi ấy AQ mới nhìn ra Đinh lão ma,
lồng lên:
"A, ra là thằng phản thầy diệt tổ này.
Mi hạ thủ cho ta thân tàn ma dại, mất
hết khí lực đến cắt cỏ cho ngựa ăn
cũng chẳng nên thân! Ta định chết thì
gặp Chí Phèo làng Vũ Đại, dậy ta phép
Vạ Thực Cấu Diện mà cào mặt ăn vạ.
Ta học cả tháng nhưng không thành
đại công, thôi phép trả thù trong tưởng
tượng, tính nhịn đói để qua thế giới
bên kia diện đoàn tụ với Lệnh sư thì
gặp được tráng sĩ đây. Nghe xong
chuyện, tráng sĩ hứa giúp ta đi trả thù
cho Lệnh sư bị ngươi ám hại..."
Đinh lão quát: "Im miệng! Đừng nói
bậy...". Thình lình một tay vận mười
thành công lực xuất chưởng đánh
thẳng vào huyệt Bách Hội của AQ, tay
kia Đinh quật nhuyễn tiên vào thanh
kiếm Độc Cô Cầu Bại vừa rút ra. Nhìn
thế công bất ngờ này, Từ Phương
trượng chỉ kịp đảo mình nhắm cặp giò
họ Đinh quét thiền trượng theo thế
Trảm Sà Thủ khiến hắn phải nhẩy lên
cao tám trượng, thu nhuyễn tiên lại,
miệng chửi: "Hai đánh một chẳng chột
cũng què, không biết xấu!"
Đầu AQ vỡ vụn, óc phòi ra trắng hếu,
chân tay vẫn tiếp tục co giựt thấy mà
kinh. Độc Cô Cầu Bại lửa giận phừng
phừng, quát: "Giết người để nhẹm
tiếng, tội ác của mi chất chồng, ta
không thể bỏ qua được! Ác giả ác báo!
Coi kiếm của ta đây..."
Bay lên như chim ưng, Độc Cô uốn
mình lộn vòng, kiếm khí phát thành
tiếng xì xì, nhắm Đỉnh đầu của Đinh lão
chụp xuống một cái lưới làm bằng ánh
quang sắc tía. Đinh lão rú lên, chân
điểm xuống đất nhưng thân chưa cất
lên thì lại phải hạ xuống, cây nhuyễn
tiên lượn trên đầu chỉ mong thủ, mỗi
lúc một chậm chạp, phần thua coi như
trước mắt. Trong khi Đinh lão lùi dần,
đám vệ quân nhao nhao: "Đã bảo mà,
Đinh chưởng môn thần công cái thế,
tiểu tử không chịu quỳ xuống thì chỉ có
tán mạng. Tinh Tú muôn năm, muôn
năm...".
Đánh được ba khắc, thình lình Đinh
lão lăn ra đất, tay áo phát một luồng
kình lực lạnh ngắt. Độc Cô cười ha hả,
rút khăn bịt mặt ra phẩy liên tiếp về
phía đám vệ quân của phái Tinh Tú,
phẩy đến đâu thì chúng nhũn người
ngồi xệp xuống hoặc ngã bổ chửng ra,
kêu khóc váng lên. Độc Cô quát:
"Lão ma thu Tiêu Dao tán lại đi, đừng
giết đệ tử như vậy nữa". Đinh lão tái
mặt rút tay áo, lại nghe Độc Cô cười,
bảo: "Cái phép đánh bằng Tiêu Dao độc
tán vô ảnh vô hương bây giờ người ta
dậy cách chống ngay trong những lớp
bổ túc văn hoá cấp 3, hay ho gì mà thi
thố. Coi đây!"
Vừa nói, Độc Cô ném kiếm lên trời,
lưỡi kiếm không rơi thẳng mà lại đảo
một vòng rồi ngòng ngoèo như rắn vây
bọc chụp xuống. Đinh lão cảm thấy
một áp lực nặng như núi ập lên đầu,
vận công đẩy lên, hai chân lún sâu vào
đất, cứ một, rồi hai, rồi ba tấc như sắp
bị chôn sống. Lão thét lên, mồm thổi
một cục đờm mầu xanh vào mặt Độc
Cô, mùi thối bốc lên khiến ai nấy bịt
mũi. Bị đánh ám khí bất ngờ, Độc Cô
buộc phải thu kiếm, nhẩy sang một
bên tránh. Lúc bấy giờ, Đinh lão đã vận
dụng gần hết công lực, thở hổn hển,
giơ tay như xin thua.
Chợt có tiếng trẻ khóc ré lên, rồi
tiếng ru the thé: "
Con ơi con ngủ đi con. Để mẹ đuổi bọn lon ton làm hề..." Từ Phương trượng tái mặt, lẩm
nhẩm: "Thế là Nhị ác họ Diệp tái xuất
giang hồ. Phen này không biết cát
hung ra sao..."
*
* *
Thiếu phụ trang phục trắng toát,
ngoại hình rất chuẩn theo tiêu chí
những cuộc thi hoa hậu, chỉ lạ là mặt
một nửa trẻ măng như độ trăng tròn,
nửa kia da lại nhăn nheo như một lão
bà tuổi thất thập. Ghé răng cắn cổ đứa
trẻ hút máu, Diệp Nhị nương nhắm
mắt, miệng loe loét đỏ, hút xong một
ngụm rồi dỗ:
"Con mẹ ngoan, vì cái bọn chó heo
này mẹ mới phải thế. Sau, nghỉ dăm
bữa nửa tháng thì con sẽ hồi sức
thôi..."
Đứa bé không còn sức khóc, lả trong
tay Diệp như một chiếc lá. Hút máu là
bước sửa soạn Huyết Công tuyệt kỹ,
gốc gác từ bên xứ Ba La Tư, chưởng
âm hàn đánh ra có thể khiến máu địch
thủ đông lại tức khắc, tác dụng chẳng
thua gì Cửu Âm Chân Kinh chưởng
pháp nổi tiếng võ lâm. Diệp Nhị nương
đứng thứ nhì trong tứ ác. Đệ nhất ác là
Thái tử Đoàn Diên Khánh nước Đại Lý,
võ công quái dị, hai chân bị liệt nên di
chuyển bằng tay nhưng còn nhanh hơn
beo hổ. Đệ tam ác, tên Nam Hải Ngạc
Thần, công lực còn đứng trên Tinh Tú
Đinh lão chưởng môn một mức, học
được cả Hàm Mô công của Tây độc Âu
Dương Phong lẫn phép Sư Tử hống của
Tạ Tốn Đại Hiệp, oai lực xô núi đẩy
biển. Đệ tứ ác, nhân vật chỉ nhắc đến
tên là phụ nữ nhà nhà đóng cửa. Y cần
cái ấy một ngày đến bẩy bận, không
được thì cương cứng đến phát khùng,
lý do là hệ điều tiết hóc-môn trục trặc
bẩm sinh. Y có chữa chạy với Hoa Đà,
vị danh y này cũng bó tay, đề nghị cắt
bỏ nhưng bệnh nhân không chịu.
Thường, tứ ác đi đâu có nhau, trừ Đệ
tứ ác thường xuyên tạm vắng vì lý do
bệnh lý.
Diệp Nhị nương vẫy Đinh lão, mắng:
"Thấy cô nương mà không đến lạy chào
thì ta nọc ra đánh cho biết thế nào là lễ
độ, nghe chưa!" Thật lạ, Đinh líu ríu cúi
đầu vái ba vái. Quay sang Độc Cô Cầu
Bại, kẻ chỉ mong có người đánh bại
mình, Diệp cao giọng:
"Mi quả thật lớn lối, võ nghệ chỉ thế
mà ngông nghênh tự cho mình một cái
tên thật... là cao ngạo. Rút kiếm ra ta
chỉ điểm võ công cho!"
Thoáng một cái, Diệp Nhị nương lạng
mình đến bên Độc Cô, tay đưa ra tát
yêu, miệng nở một nụ cười duyên
dáng. Độc Cô cúi đầu, cảm thấy má
mình lạnh ngắt, biết âm kình của đối
phương vào hạng nhất nhì giang hồ.
Rùng mình, tay phải hoành kiếm, tay
trái bấm vào huyệt Dương Hoa điều
khiển thân nhiệt, Độc Cô lùi ba bước.
Thình lình, một tiếng khoan hoà cất
lên, âm lượng nhỏ nhưng xoáy vào tai,
nghe như tiếng muỗi:
"Thí chủ ngừng tay ngay, chớ manh
động!"
Mọi người ngửng lên nhìn. Một nhà sư
áo nâu đến tự lúc nào mà không ai hay,
đứng trên mô đất cao, tay lần tràng,
mắt nhắm nghiền, lông mi bạc thếch rủ
xuống như hai con rết. Độc Cô Cầu Bại
reo lên:
"Huyền Từ Vô Thượng Sư, thật duyên
hạnh cho tiểu tử được diện kiến, xin
nhận một lậy này".
Mở mắt nhìn, Huyền bước sang một
bước tránh cái lậy, từ tốn: "Đại hiệp
khách khí làm gì!". Đảo nhìn một lượt,
Huyền Từ vái Lý Nhân Tông, giọng
cung kính:
"Ngài là Vua nước Nam, xin cẩn
trọng giữ mình, nuôi rắn trong tay áo
thì nguy lắm!"
Nói xong Đại sư nhìn vào mắt Thái sư
Lê Văn Thịnh, chặc lưỡi ngửa mặt nói
trống không: "Cầm tinh con cọp mà lòng
dạ con heo, tiếc thay, tiếc thay!".
Khi đó, Diên Khánh và Nam Hải Ngạc
Thần khinh công đáp xuống. Diệp Nhị
nương ré lên:
"Đại ca, tam đệ... Lại cái thằng thầy
chùa này đến phá bĩnh..."
Chưa dứt lời, hai người y phục mầu
chàm cũng từ trên mây rơi xuống như
hai chiếc lá. Một người râu quai nón
nói sang sảng:
"Côn Luân nhị hiệp kính chào Huyền
Từ Đại Sư và Độc Cô Cầu Bại đại hiệp!
Thế này thì bên tà có bốn, bên chính
cũng bốn, giao đấu thế nào xin Đại Sư
chỉ giáo..."
Nhị hiệp núi Côn Luân danh trấn
giang hồ hai chục năm nay, chuyên
dùng đao, thường đánh theo phép xa
luân chiến, trận mạc kể hàng trăm mà
chưa lần nào thua, nổi tiếng là chính
trực và cơ trí. Huyền Từ và Độc Cô đáp
lễ. Lúc bấy giờ, Nam Hải Ngạc Thần
người cao tám trượng, mặt mũi sần sùi,
bắp tay bắp chân cuồn cuộn như sắt
nguội, cười lên ha hả:
"Vậy là hai vị núi Côn Luân quên mất
thằng đầu trọc tay xách thiền trượng
kia ư. Nó lại mang theo hai thằng đệ
tử, tay chân múa máy cũng có vẻ là
con nhà võ. Bốn chống bốn là thế ư?"
Từ Phương trượng đáp, giọng bình
thản:
"Vậy thì đám Hồng Vệ, Hắc Vệ, Bạch
Vệ của Tinh Tú lão ma sờ sờ ra đấy mà
thí chủ không tính ư?"
Diệp Nhị nương ngắt, khích bác:
"Chuyện nước Nam chúng bay,
không có người nước Nam lo mà lại
phải cầu xin người phương Bắc chúng
ta ra tay hộ, không biết nhục à?"
Xách thiền trượng lên, Từ tính nhẩy
ra nhưng Huyền Từ nắm áo giật lại.
Nam Hải Ngạc Thần vênh vang ra đứng
giữa vạt đất bằng, miệng nhếch lên
kiêu ngạo, quát:
"An Nam chúng bay chỉ là thỏ cáo
hay sao? Đứa nào giỏi ra đây!"
Từ lại định nhẩy ra nhưng Huyền Từ
vẫn nắm lại, nói nhỏ vào tai: "Sư đệ
nghe ta. Mi mệnh mộc, nó mệnh hỏa
nên mi ra là chết cháy, không được!".
Diệp Nhị nương khinh khỉnh:
"Thế mà rao
Nam quốc sơn hà Nam đế cư, thật một lũ mặt dầy!"
Không nhịn nhục được nữa, bất ngờ
Nhất Tâm xông ra. Từ vội vàng thưa với
Huyền Từ:
"Bẩm Sư huynh, Nhất Tâm mới học
võ công có bốn buổi, chỉ biết đúng ba
miếng Đả Cẩu và ngón võ Lăng Ba,
chống thế nào được?"
Nheo mắt, Huyền Từ ngắm Nhất
Tâm. Vòng tay áo cà sa, Huyền Từ dùng
kình lực kéo Nhất Tâm về phía mình,
miệng nói lớn: "Thí chủ đánh trận đầu,
để ta nhắn nhủ đôi lời...". Khi Nhất Tâm
đến cạnh, Huyền Từ thì thào vào tai.
Ngoảnh lại nhìn Thái tử Diên Khánh,
Huyền Từ từ tốn:
"Thái tử và ta không nên động thủ,
cứ để bọn trẻ nó vần nhau cho vui. Hai
ta làm trọng tài, ai đánh mà chạy khỏi
cái vòng tròn hai ta vạch ra là thua, chỉ
cần đánh một trận để bớt hao tổn chân
khí. Thái tử nghĩ thế nào?"
Diên Khánh biết động thủ thì tất
Huyền Từ là địch thủ, phần thắng
chẳng thể chắc được. Về phần Diệp
Nhị nương, chắc chắn Côn Luân nhị
hiệp ứng chiến, cũng không biết cơ sự
sẽ ra sao. Còn Tinh Tú lão ma, qua vài
ngón thử tài vừa rồi hẳn dưới tay Độc
Cô Cầu Bại một mức, thua không tránh
được. Nhìn Nhất Tâm, Diên Khánh tự
nhủ, thằng bé con này dẫu có học võ
từ lúc lọt lòng thì cũng chỉ một cái đập
của Ngạc Thần là thừa sức đưa nó về
đoàn tụ gia đình với ông bà ông vải.
Không nói không rằng, Diên Khánh tót
lên không, tay chống một cây thiết
cương, quay người xoay đi, mặt đất
cầy lên nửa vòng tròn bán kính đúng
năm thước. Huyền Từ, miệng nói "Đa
tạ, đa tạ", tay phất lên, kình lực cắm
xuống mặt đất vẽ tiếp nửa vòng tròn
còn lại. Từ Phương trượng mặt tái
ngoét, nắm tay dặn Nhất Tâm, đánh
không được thì chạy vòng, rồi dùng
phép Đả Thị Cẩu chứ đừng phân tâm
đánh ngón khác. Huyền Từ giọng độ
lượng, nói nhỏ: "Thí chủ mệnh Thủy, ắt
dập được Hỏa, nhưng tập trung vào
phép chạy..."
Nam Hải Ngạc Thần chân dậm xuống
đất thành những vết sâu cả tấc, tay
vung ngang đầu, hét tướng lên:
"Dặn dò gì mà lâu thế hả thằng nhãi
ranh miệng còn hơi sữa. Ông nội mày
chờ, ra đây lậy, ông tha cho".
Nhất Tâm run lên như cầy sấy, không
kìm được nỗi kinh khiếp khiến răng
đánh vào nhau nghe lập cập. Huyền Từ
phất chưởng đẩy. Nhất Tâm chân không
chạm đất, bay là là ra, tay cầm bổng
Đả Cẩu không chặt. Vừa đặt chân
xuống, Ngạc Thần tức thì bay lại phóng
Phi Hoàn Quỷ Cước ra một lúc tám thế
đá vây bủa đối phương, bụi cát bốc lên
mờ mịt. Huyền Từ quát:
"Chó cắn, chạy đi!"
Nhập tâm phép Lăng Ba Vi Bộ, Nhất
Tâm bước ba bộ bên trái, tiến tới bốn
bộ, rồi quay sang bước bảy bước bên
phải theo phép tính của Phục Hi. Ngạc
Thần thét lên rồi chuyển bộ pháp dùng
Cầm Nã chiêu dương pháp tóm lấy ngực
Nhất Tâm. Thoắt một cái, Nhất Tâm lạng
sang phải, Ngạc Thần lấy chân ngáng,
nhưng Tâm đã vòng đến trước mặt song
vì hãi quá nên nhắm nghiền mắt lại. Cứ
thế, một đánh một chạy cho đến khi
Huyền Từ quát, đánh chó cứ đánh vào
đuôi thì Nhất Tâm phạng một phạng,
Ngạc Thần rú lên, nhưng lại thấy kình
lực gần như không có gì. Nhẩy ra xa,
Ngạc Thần hỏi:
"Cớ sao mi lại phủi bụi chứ không
thực sự đánh ta?"
Bất ngờ, Nhất Tâm còn ấm ứ chưa trả
lời thì Huyền Từ thốt:
"Bần tăng dặn tiểu tử rằng thiện căn
ở tại lòng ta, chữ tâm kia mới bằng ba
chữ tài, tha người thì được tha, đánh
người thì rồi có ngày người đánh, ân
oán sẽ chập chùng!"
Bỗng Ngạc Thần như chợt nhớ lại
điều gì, thất thanh:
"Có phải các hạ dùng phép Lăng Ba
Vi Bộ không?"
Nhất Tâm vừa gật thì Ngạc Thần quỳ
xuống:
"Nếu các hạ là Đoàn Dự thì cho đệ tử
lạy một lạy cho đúng nghĩa thầy trò.
Còn nếu như các hạ là đệ tử Đoàn Dự
thì ta là anh em huynh đệ đồng môn, lẽ
gì lại đi đánh lẫn nhau!"
Nói xong Ngạc Thần tung mình lên
cao chạy biến đi như một vệt khói.
*
* *
Sự việc đến đây đã rõ, trừ chi tiết
sau. Biết Nhân Tông có thể bị ám hại,
Từ Phương trượng cầu cứu với sư huynh
là Huyền Từ Vô Thượng Sư. Phần Lê
Văn Thịnh, Thái sư đã liên lạc với Tinh
Tú lão ma, thúc cho vị chưởng môn họ
Đinh tập kích thuyền ngự trên hồ Dâm
Đàm. Tinh Tú lão ma bàn với Nam Hải
Ngạc Thần, toan tính chiếm Đại Việt
làm kế lâu dài vì địa thế nằm trên
đường giao lưu nối Trung Quốc với khối
Đông Nam Á và Ấn Độ nên khá chiến
lược trong phát triển kinh tế toàn cầu.
Nhưng sức cô, Ngạc Thần thỉnh Đoàn
Diên Khánh nước Đại Lý vốn sát Đại
Việt hiện vẫn còn lang bang chưa đoạt
lại ngôi vương bị anh em Đoàn Chính
Thuần tiếm mất. Qua Tiểu Hằng, Từ
báo rằng đám tà đạo khá đông, Huyền
Từ tức tốc mời Côn Luân nhị hiệp. Hai
vị này đang luận võ công với Độc Cô
Cầu Bại, nhân tiện liền rủ cùng đi hành
hiệp. Để đối phó với đám vệ quân Tinh
Tú, Từ đã gọi đệ tử là Mục Thận, có
phép La Võng thần công, quăng lưới
một lúc bắt được hàng trăm con cá hồi,
thị trường tiêu thụ chính là Phù Tang
hải quốc có tục ăn cá sống sashimi.
Còn sở dĩ Từ dạy võ cho Nhất Tâm là vì
đã định giao cho Nhất Tâm nhiệm vụ hộ
giá, chứ có ngờ đâu vì tự ái dân tộc mà
Nhất Tâm xông ra đối đầu với Nam Hải
Ngạc Thần danh chấn võ lâm. May, vì
thanh niên ngờ nghệch này chẳng biết
đối phương là ai. Và nhất là vì chàng
dùng phép Vi Ba Lăng Bộ thì Ngạc Thần
cứ ngỡ chàng là Đoàn Dự mà hắn buộc
phải bái làm thầy như truyện kể trong
Lục Mạch Thần Kiếm của đại văn hào
Kim Dung.
Lại nói sau khi Ngạc Thần chạy thì
Diên Khánh chẳng nói chẳng rằng cũng
vọt mình lên ngọn cây, để lại một tiếng
cười gằn. Diệp Nhị nương phi thân bám
sau, biết nay không làm gì được. Chỉ
còn Tinh Tú lão ma, hắn bần thần nhìn
Lê Văn Thịnh, vẫy tay chào trước khi hò
đệ tử lên thuyền. Thịnh lơ đi nhưng
Thần Tông đã thấy rõ đầu mối vụ việc
phục kích này, lạnh lùng ra lệnh chèo
về. Ra đến giữa hồ, trời bỗng mù mây,
gió ù ù thốc khiến đàn quạ đập cánh
bay lên nháo nhác. Biết việc đã bại lộ,
Thịnh làm liều, rút đoản kiếm nhẩy qua
thuyền Vua. Bất thình lình, ai nấy thấy
một con cọp lông vàng giơ móng vuốt
vồ Thần Tông. Nhất Tâm vội xoay bổng
điểm vào mõm cọp theo chiêu thức Đả
Dã cẩu, miệng la oai oái. Từ Phương
trượng chưa kịp hành động thì Mục
Thận quăng lưới. Cọp vùng vẫy, nhưng
không sao gỡ ra được, thở khò khè mặc
cho Nhất Tâm cứ nhè đít mà đánh đến
cả trăm hèo. Lát sau, có tiếng người
thốt lên: "Thôi, đừng đánh nữa, tôi đau
quá rồi!". Trong lưới cá, Thái sư Lê Văn
Thịnh nằm chèo queo, tay ôm mặt, tay
ôm đít. Chuyện này được ghi trong
Đại Việt Sử ký toàn thư, nói rõ Vua tha tội
chết cho Thịnh, đánh xuống làm thứ
dân, đầy lên trại Thao Giang. Còn Mục
Thận thì được Vua ban cho đất Tây Hồ
làm thực ấp. Sử thần Ngô Sĩ Liên đời
sau bàn:
Kẻ làm tôi (phạm tội) thí quân cướp ngôi mà được miễn tội chết, thế là sai trong việc hình, lỗi ở Vua tin sùng đạo Phật. Nay nói về Từ Phương trượng và
Nhất Tâm. Về đến Kinh, Vua hỏi muốn
thưởng gì thì Từ quỳ xuống xin cho xây
một ngôi chùa lấy tên là Phật Tích, đời
đời ghi đức giáo hoá lẽ sắc - không của
đức Thích Ca Mầu Ni. Về phần Nhất
Tâm, chàng chỉ xin đưa chàng đi Đào
Xá. Vua thấy lạ gặng hỏi nhưng chàng
đỏ mặt lên cười bẽn lẽn.
Từ Phương trượng tiễn Nhất Tâm đến
Gia Lâm thì dừng chân, nói:
"Vui duyên mới chớ quên nhiệm vụ
nhé!"
Nhất Tâm ngạc nhiên hỏi: "Nhiệm vụ
gì, thưa Sư phụ?". Từ nhắc:
"Thì đi tìm cái vật Bảo Quốc Hộ Dân
ấy, quên rồi à!"
Nhất Tâm ứa nước mắt, ôm lấy chân
thầy. Đỡ đệ tử lên, Từ thì thào:
"Có thể vật ấy ở đáy núi Nùng, nơi
thông ra sông Nhị. Nó mang hình dạng
cái chày thọc vào cối, tức là Nõn-
Nường trong truyền thống phồn thực.
Ta nghe thời Bắc thuộc Cao Biền chôn
vật đó để trấn yểm dân khí An Nam,
khiến trong đất nước này người người
tham lam, nhà nhà gian dối, ai nấy lo
no cơm ấm cật cho mình chứ chẳng
thèm biết đến người khác, đời đời kiếp
kiếp cãi cọ tranh giành đánh đấm lẫn
nhau. Lấy được Nõn-Nường, con tế trời
đất rồi khiến cho âm thuận dương hòa,
diệt mầm làm con dân Đại Việt không
mở mày mở mặt ra được! Nhưng muốn
âm thuận dương hòa thì phải đến núi
Nà Mèo gần Mường Lát ở Hòa Bình - Từ
ghé vào tai Nhất Tâm -... và làm thế
này, thế này..."
Nhất Tâm lĩnh ý thầy, lậy tạ rồi nhẩy
lên con ngựa trắng Vua ban, ra roi chạy
về phương Nam.
*
* *
Tiểu-quỷ không dằn được nữa, nói thẳng: "Tưởng anh vì cái vật Bảo Quốc Hộ Dân, rủ đi dò hỏi, nhưng suốt thời gian về đây anh chạy qua Bát Tràng xem cái khả năng xuất đồ gốm bán sang Âu Châu, lại rằng dò hỏi thì có thể rầy rà mang tội danh gián điệp..." Rậm-ria tái mặt, nhưng bình tĩnh đáp: "Bạn biết không, bây giờ khác thời cấm chợ ngăn sông, ta đã mở ra hội nhập với cả thế giới. Thế thì, xuất khẩu lấy ngoại tệ là cần lắm chứ. Với lại tôi tìm gốm Bát Tràng vì đó là sản phẩm truyền thống, chắc chắn sẽ làm vẻ vang cho văn hóa ta, đâu phải chuyện thường!" "Tiệm ăn đóng cửa, anh kẹt không biết xoay xở thế nào nên mới vẽ chuyện ra chứ đừng nói kiểu vẹt là làm giầu tức yêu nước, đúng theo khẩu hiệu dân giầu nước mạnh. Về đây, anh thấy anh em họ hàng ai cũng bán nhà trong phố cổ lấy cả năm ba trăm cây vàng, anh mới tiếc, anh nghĩ anh xưa vượt biên là một lầm lẫn... Bây giờ, cái gì trong nước cũng tốt, cũng đẹp. Cha mẹ thì tảo tần găm hầu bao đợi ngày Việt Nam lên sàn thị trường chứng khoán, con em thì học đến mụ người ra, ngày không dưới 10 giờ, học trường rồi đi học bổ túc, để hướng tới tương lai... Anh có biết hôm qua vụ nổ ở Hồ Tây là do dân oan "khiếu kiện đông người" không? Hiện nay, mỗi năm như vậy trung bình có 200.000 vụ đòi nhà đòi đất, đòi cả năm mười năm mà chính quyền lơ đi trong khi một ngàn năm trước, Lý Thái Tông cho phép người khiếu kiện có quyền gõ mõ vào thẳng cung Vua, và xử thì chỉ trong 10 ngày là giải quyết! Xã hội công bình sống theo nếp sống văn minh ở đâu?" Rậm-ria bị Tiểu-quỷ dập pháo liên tục, ngạc nhiên nhưng lấy vẻ mặt nghiêm và buồn, chép miệng: "Thời kỳ quá độ, chỗ nào chẳng vậy! Chuyện ba chúng ta về đây, làm sao tôi quên được, nhưng phải chờ Lơmơ có mặt, mà hắn thì thế là 5 ngày nay trốn biệt chẳng hiểu ở đâu! Còn chuyện phê phán xã hội, bạn cứ chờ, chúng ta sẽ làm cho ra lẽ..." Một chiếc Honda ghé vào lề. Người ngồi trên vẫy Rậm-ria, ới: "Doanh nhân yêu nước ơi! Lên ngồi sau ngay, ta đi, trễ giờ đến nơi rồi!" Nhẩy lên xe, Rậm-ria hẹn về ăn trưa. Tiểu-quỷ trề môi: "Chắc đàn anh lại sang Bát Tràng làm cái việc vẻ vang cho văn hoá ta chứ gì!" *
* *
Nhất Tâm cắm một bó nhang, vái ba
vái, rồi phủ phục trước nấm mộ trên
cắm một cái bia đá khắc chữ ngoằn
ngoèo. Trăng bán khai thuở nguyên sơ
lấp ló e thẹn sau những đám mây bạc
lởn vởn vờn quanh chọc ghẹo. Không
kìm được, chàng nức nở buột miệng:
"Ta đến đây nhưng nàng nay đâu?
Gào tên nàng đến rách họng ở Dâm
Đàm, rồi trải qua một cuộc phân tranh
chính-tà khiến mạng ta tưởng đã đến
chỗ tuyệt, ta mới biết nàng ở Đào Xá.
Nhưng, thật đau đớn cho ta, nấm mồ
này là nơi nàng vùi xác tục để hồn
phiêu diêu về chốn Niết Bàn... Đào Hạ
Trang nàng hỡi, mối tình này thác
xuống tuyền đài cũng chẳng thể nào
tan..."
Nhất Tâm đập đầu vào thành mộ,
máu toé ra có vòi. Thiếu nữ quỳ đằng
sau nhẩy xổ lại lôi áo, miệng hốt
hoảng:
"Công tử, chớ liều mình, mệnh hệ có
thế nào là liên lụy đến cả làng Tiện
nữ!"
Đó là Đào Nhí, người gặp Nhất Tâm
chiều hôm nay. Nghe Nhất Tâm hớn hở
hỏi: "Cho tôi hỏi cô Đào Hạ Trang,
người làng bảo nhà ở đây!", Đào Nhí
ngạc nhiên: "Dạ đúng, nhưng bà cô tổ
dòng họ Đào chúng tôi đã mất từ đầu
triều Lý Thái Tông rồi!". Nhất Tâm tưởng
mình bị lỡm, cười: "Cô nương đùa? Tôi
mới được đức Vua Lý Nhân Tông, cháu
gọi Thái Tông bằng ông, cho con ngựa
trắng này hôm qua để đi đến đây...".
Đào Nhí, mặt nghiêm trang, vòng tay
ngắt: "Công tử chê chúng tôi là người
cầy sâu cuốc bẫm, nhưng dẫu ngu hèn
đến đâu chúng tôi cũng biết năm nay
là năm Nhâm Tý, Thiên Thuận năm thứ
năm tức năm 1132 sau Công nguyên.
Ngày sinh nhật vua Lý Thần Tông được
17 tuổi, Vua vừa ban chiếu báo rồng
vàng từ điện Vĩnh Quang bay ra cung
Lệ Quang, miễn sưu thuế cho toàn dân
một năm...". Nhớ đến lời Từ Phương
trượng báo sẽ trút xác để nhập vào
Dương Hoán lên làm Vua, Nhất Tâm vội
vã: "Có phải Thần Tông kế vị Nhân Tông
không, thưa cô nương...". Nhìn Đào Nhí
gật đầu, Nhất Tâm tính nhẩm rồi thốt:
"Ta đi từ sáng, chiều đến đây nhưng
thế mà lại mất đến trên 17 năm...".
Thất thanh kêu: "Thế Đào Hạ Trang
đâu?". Nhìn Đào Nhí lắc đầu, Nhất Tâm
ngã vật xuống đất, nằm hôn mê cho
đến đêm. Khi tỉnh dậy, Đào Nhí báo bà
cô tổ họ Đào nổi tiếng ca ngâm từ thời
Lý Thái Tổ đã quy tiên được 133 năm
rồi. Nước mắt đầm đìa, Nhất Tâm khẩn
khoản xin Đào Nhí đưa mình ra viếng
mộ. Không ngờ người đàn ông đa tình
này liều mình đập đầu quyên sinh, Đào
Nhí lấy lá nhai ra đắp vào trán rách
toạc một đường, nắm quần Nhất Tâm,
giọng run run: "Công tử chớ dại, Tiện
nữ xin lấy thân này đền duyên cho bà
cô tổ, chứ nói dại công tử chết thì...
thì...". Bất chợt, có tiếng cười, rồi tiếng
hát lảnh lót vẳng lại từ trăm năm trước:
Yêu nhau, cởi yếm í à cho nhau Về nhà dối cha dối mẹ, dối rằng ơ à qua cầu mà gió bay, í a... *
* *
Rậm-ria và Tiểu-quỷ nhẩy nhổm lên
reo khi Lơ-mơ lãng tử thò mặt vào quán
phở Thìn. Kéo Lơ-mơ ngồi xuống, Tiểuquỷ
ngạc nhiên hỏi:
"Ủa, ăn mặc thế này? Anh làm thầy
chùa từ khi nào vậy?"
Dựa cây Đả Cầu bổng vào chân bàn,
Lơ-mơ nhỏ giọng:
"Từ thời Lý, chuyện ngàn năm nay,
tìm chỗ vắng vẻ tôi sẽ từ từ thuật lại
cho các bạn, thề không giấu diếm gì
cả. Vả lại...". Lơ-mơ nhìn khách ăn phở
xung quanh, im bặt.
Ba người kéo nhau ra ngồi trên ghế
đá bắc dưới cây đại thụ rễ sần sùi trườn
lên khỏi mặt đất cạnh đền Ngọc Sơn.
Tiểu-quỷ vừa châm thuốc, hút chưa
được một hơi thì tiếng xe bình bịch chí
ít cũng cỡ 300 phân khối đập vào màng
nhĩ chói chang. Có tiếng cười ngạo
nghễ: "Ba anh giai đi bụi...".
Lời chưa dứt, xe đã vọt qua, đen trùi
trũi như một con ngựa không cương
hóa dại lồng lên. Rậm-ria lắc đầu:
"Dân Hà Nội nay giầu, ăn chơi cũng
hạng nhất!"
Quay đi ngoảnh lại, chàng kỵ mã
cưỡi chiếc xe đã sáp lại:
"Một vòng Bờ Hồ, mất đúng 3 phút
26 giây, anh giai nghĩ thế nào? Thi
quốc tế được chứ?"
Tiểu-quỷ ngắm thanh niên thân cao
mười thước, vai ngang tám tấc, tay dài
như tay vượn, mặt vuông vắn chữ điền,
nhếch miệng cười thiện cảm, ỏn ẻn:
"Quá được! Nhanh hơn cả công an
giao thông. Con xích thố này mua đâu
mà giống tốt thế?"
"Khá khen kẻ mắt xanh nhìn ra ngựa
quý. Mượn của Vân Trường làm dăm ba
phi vụ, nhưng nếu anh giai muốn,
thương lượng thuận mua vừa bán thì
cũng có thể để cho anh giai dùng..."
Rậm-ria chen vào:
"Phi vụ gì mà cần ngựa tốt thế này?"
"Chẳng nói giấu gì ba anh, kẻ hèn
này kinh doanh với thương hiệu "Ân Trả
Oán Đền", tiền trao thì bảo đảm giao
hàng trong ba ngày. Bảng giá như sau.
Chém chân hoặc tay phải: 300.000$,
Chân hoặc tay trái: 200.000$. Thanh
toán phần xác, bằng dao: 2.000.000$,
bằng súng: 1.500.000$. Tạt acid (vào
mặt để đánh ghen): 1.000.000$... Công
ty có giá khuyến mại vào dịp Tết,
Giáng sinh và ngày lễ Độc lập... Các
anh có cần dịch vụ nào không?"
Trời bỗng tối sầm xuống. Thanh niên
một tay che mắt, tay kia chỉ lên không,
mồm nói:
"Anh giai xem gấu đang gặm mặt
trời kìa!"
Quả thế, một chớm đen như mõm
chó lấn vào vòng sáng khiến mặt trời
lẹm đi, lát sau chỉ còn là một lưỡi liềm
có viền sáng như lửa bắt quanh. Bóng
tối ngay giữa ban ngày khiến chim
chóc chíu chít nháo nhác, gà hoảng hốt
o e, chó tru lên từng hồi tựa chừng hóa
dại. Thế gian chìm vào một chậu mực
tím khổng lồ. Tiếng ngựa hí. Tiếng
quát: "Chẩu, chẩu". Ba người níu vào
nhau. Lơ-mơ bảo: "Đừng buông tay ra,
kẻo lạc!".
Gấu ăn no, nhả dần con mồi. Mặt
trời ló dạng, thiên nhiên như lột xác
nhưng lơ ngơ như một đứa bé dở người
đang lớn. Tiểu-quỷ chợt rú lên: "Tháp
gươm biến đâu mất rồi?". Rậm-ria
ngoảnh lại, hoảng hốt: "Cái đồng hồ
trên nóc Bưu Điện cũng không còn...".
Lúc bấy giờ, Lơ-mơ sống lại cảm giác
ngày chàng vào Hà Nội, xe chở khách
của Vietnam Airlines hóa thành xe trâu
trên con đường dời đô từ Hoa Lư về
theo chiếu chỉ của Lý Thái Tổ. Nhìn
quanh, đám phụ nữ đều mặc yếm
trắng váy thâm chứ không còn điệu
đàng quần xệ áo thun môi đỏ má
hồng. Đám đàn ông kẻ đóng khố người
cởi trần mình mẩy xăm hình rồng rắn
chứ chẳng hoành tráng vét-tông cà-vát
mặc dầu trời nóng xấp xỉ 30 độ C. Lơmơ
thốt:
"Chưa biết năm nay là năm nào,
nhưng chắc chắn chúng ta đã quay về
triều Lý!"
Nhẩn nha, Lơ-mơ thuật lại chuyện đi
tìm Đào Hạ Trang, bái Từ Đạo Hạnh
làm thầy, đụng độ với Nam Hải Ngạc
Thần, cứu giá Lý Nhân Tông và cuối
cùng, khóc trên mộ Đào Hạ Trang đã
ra người thiên cổ, rồi từ chối ước
nguyện xe duyên của Đào Nhí, cô bé
gọi Hạ Trang bằng cố tổ. Nhỏ nhẹ, Lơmơ
chắp tay vái bạn:
"Xin hai vị huynh đài từ nay gọi tại
hạ là Nhất Tâm, pháp danh do Sư phụ
ban cho đệ!"
Chưa biết Rậm-ria và Tiểu-quỷ đáp
thế nào thì vó ngựa cồm cộp đập trên
đá lát, và tiếng ồm ồm: "Nỉ hảo, nỉ
hảo!". Đó là thanh niên ba người gặp
trước Nhật Thực, cưỡi xích thố chạy
ngang, vừa ra roi vừa thét:
"Mại zô, mại zô dịch vụ Ân Đền Oán
Trả. Chính Tổng giám đốc là Triệu Tử
Long đi khuếch mại, mua một cho một,
bảo đảm không vừa lòng sẽ hoàn trả
tiền. Mại zô..."
Về chuyện đi tìm vật quý hiếm Bảo
Quốc Hộ Dân, Nhất Tâm không giấu
giếm, kể ngọn ngành cho bạn nghe.
Rậm-ria trầm ngâm:
"Xuống đáy núi Nùng chỗ thông ra
sông Nhị thì phải nhờ ông chú mình
trong chiến tranh chống Mỹ nguyên
phụ trách hệ thống địa đạo trong nội
thành để bảo vệ những yếu nhân khi bị
bom. Nói, chắc ông cụ sẽ giúp, nhưng
chắc chắn ít nhiều cũng phải có tí thù
lao. Đất nước ta còn nghèo, nhất là
những người trót về hưu! Đồng ý như
vậy nhé."
Dĩ nhiên. Ba người bạn triều Lý
ngoéo tay nhau, cách ký hợp đồng
mười kỷ trước thời hiện đại.
*
* *
Chuyện không thể ngờ nổi khiến
Nhất Tâm choáng váng ngã ngồi xuống
đất. Rậm-ria đỡ Nhất Tâm lên, giọng
hậm hực:
"Tiểu-quỷ thuê Triệu Tử Long đến dậy
cho tôi một bài học, bạn ạ! Nhưng tôi
chạy được! Bây giờ, tôi nâng giá để
Triệu Tử Long dậy lại cho Tiểu-quỷ cũng
bài học ấy..."
Thấy Rậm-ria còn đủ cả chân tay,
mặt mũi nguyên vẹn chưa bị a-xít tàn
phá, Nhất Tâm yên lòng, can:
"Không thế được! Hưu chiến để bàn
bạc. Chúng ta đã kết nghĩa vườn quất
năm nào, thề sinh tử có nhau, một
thằng chết thì hai thằng kia chết theo.
Phần tôi, chưa tìm ra vật quý hiếm thì
tôi còn muốn sống, bạn hiểu chứ!"
Nói xong, Nhất Tâm đi tìm Tử Long,
đề nghị:
"Tôi trả ngài giá gấp ba, nếu như
ngài để cho chúng tôi bình yên, tránh
được nội chiến!"
Tử Long cười, không nói
yes, không
nói
no, chỉ buông thõng "để xem!".
Trước cái thế lơ lửng con cá vàng kiểu
gươm treo trên cổ nền Hòa Bình đang
bị đe doạ, Nhất Tâm quyết định tìm hỏi
Tiểu-quỷ cho ra lẽ.
"Hiền đệ, sao mà đến cơ sự này?"
"Đệ không muốn trả cái giá 3 triệu
cho ông chú Rậm-ria làm hướng đạo
xuống đáy núi Nùng, chê đắt thì Rậmria
bảo đệ không có lòng với những
công thần chống Mỹ cứu nước, tính
toán như một thằng tài phiệt rẻ tiền
kiểu lũ tư sản mại bản miền Nam trước
75... Đệ đáp, tư sản thế còn hơn bọn lợi
dụng nhân công trong nước làm đồ mỹ
nghệ như gốm Bát Tràng bán đổ bán
tháo cho Tây phương, giá trả cho người
lao động chỉ 2 đến 3% giá bán lẻ bên
Âu Châu. Rậm-ria bảo thế cũng còn hơn
bọn thầu khoán ở Sài Gòn thời Thiệu-Kỳ
ăn cắp để có tiền gửi con đi học trường
Tây như đệ... Huynh bảo, chửi đến cha
đệ mà đệ không phản ứng thì đệ là cái
giống gì?"
Đợi Tiểu-quỷ dằn xúc động xong,
Nhất Tâm dịu dàng:
"Thế Tiểu-quỷ phản ứng thế nào?"
Nuốt nước bọt, Tiểu-quỷ nói một thôi:
"Đệ bảo, thứ nhất Rậm-ria về đây là
đi kiếm mối làm ăn, và làm thì phải
móc nối với những kẻ có thế lực, có
tiền, chứ cái quán ăn ở Copenhagen
chẳng đáng một đồng chinh. Để "sửa
soạn tâm lý thuận lợi", Rậm-ria nay nói
ngược tất cả những điều đã nói cái thời
"con khỉ không đuôi", huyễn tưởng nào
là tương lai qua lớp trẻ hiếu học mà
thật ra học chỉ vì cha mẹ ham bằng
cấp, học thật thì ít, cái học thuộc lòng
sau này biến mình thành vẹt thì nhiều.
Thứ hai, nói đến ăn cắp thì thời Thiệu-
Kỳ có, nhưng so với thời "đúp bờ vê tê
u" này thì hơi bị lép, và nay chẳng chỉ
ăn cắp mà còn ăn cướp, rút ruột đến
40% ngân sách những công trình phải
vay quốc tế thế này thì chẳng khác gì
bán nước vì con cháu sẽ nợ đời đời kiếp
kiếp, đành bán đất, bán trôn nuôi
miệng. Thứ ba, Rậm-ria cứ cho mình là
nhà văn, nhưng thật mà nói, 15 năm
qua chẳng viết được một cái gì đáng
viết. Đồng thời, Rậm-ria ấm ức với cái
nghề "nhà bếp", chê bai dè bỉu mọi
người, mở mồm là giọng điệu làm cha
thiên hạ bắt chước kẻ Rậm-ria tâm
phục, một nhà văn hiếm đẻ, bế tắc,
uống rượu, làm dáng quên mình..."
Nhất Tâm giơ tay ngăn, miệng nói
"thôi, thôi!" nhưng Tiểu-quỷ tiếp:
"Để đáp đệ, Rậm-ria đi và độ hai
mươi phút sau thì công an đến tìm đệ
"làm việc". Huynh biết về việc gì
không? Họ hỏi cái vật quý hiếm ta đi
tìm là vật gì, huynh là ai, vân vân và
vân vân?"
Nhất Tâm rùng mình. Cục diện bây
giờ khác rồi. Tiểu-quỷ thở dài:
"Đệ nghĩ đệ thôi cái việc đi tìm..."
Nhất Tâm thấy mình bỗng thật cô
đơn. Không, không thế được! Dẫu một
mình, chàng tự nhủ, sống chết ra sao thì
cũng bất cần, ta phải tìm cho bằng được
cái vật Bảo Quốc Hộ Dân, tìm như tìm ý
nghĩa chính đời mình. Vả lại, cơ may đến
thế, bỏ lỡ thì có ai thay ta mà làm cái
việc sinh tử này. Cố kìm tiếng thở dài,
chàng nói nhỏ:
"Dẫu gì thì cũng chớ hợp đồng với
Triệu Tử Long. Biết đâu nó lừa, trúng kế
là thân bại danh liệt. Rậm-ria cũng liên
lạc rồi điều đình với Tử Long dậy cho
đệ một bài học. Chuyện mỗi ngày một
rách, cũng chỉ vì... Phần ta, ta đi dàn
xếp với Rậm-ria cho êm thắm... Ta hẹn
đệ mai ở đây!"
Đúng hẹn, Nhất Tâm cùng Rậm-ria
đến Thủy Tạ, nơi bán nước giải khát
ven hồ trông sang bên kia là đền Ngọc
Sơn. Tiểu-quỷ đã có mặt, đang uống
bia với hai người con gái. Một tên Đài
Trang, trán dô, răng khấp khểnh, mắt
ma quái, dáng cao cao, người mình
dong. Tiểu-quỷ giới thiệu đây một
thành viên của Văn phái 3Z đang độ
tiếng nổi như cồn. Người kia, tên Ban
Mai, tóc dài, mặt trái xoan, mũi thanh
thanh, miệng lúc nào cũng như đang
cười. Chuyện trò một lát, Ban Mai đứng
dậy nói:
"Chúng em biết các anh bận việc, xin
phép đi trước, hy vọng có dịp gặp lại".
Đúng lúc đó thì Thụy, một người bạn
của Đài Trang, xuất hiện. Anh ta cũng
chào rồi cùng đi với Trang và Mai, hẹn
ba người bạn triều Lý nếu rảnh tối đến
ăn bò tùng xẻo trên đường Cổ Ngư sát
Hồ Tây.
Bây giờ, chỉ còn ba người. Nhất Tâm
xin phép nói trước, tóm tắt sự việc và
kết luận: "Chúng ta về đây với những
nỗi niềm bức xúc, mỗi người một khác,
nhưng chẳng ai thật sự vui được! Vậy
thì, nghĩ đến mối thâm kình kết nghĩa,
tạm chia tay nhau, ký hiệp định hòa
bình, ngưng gửi quân hay khí giới nhằm
chiếm thế thượng phong nhưng thật mà
nói, chỉ có lợi cho Triệu Tử Long mà thôi.
Còn chuyện Bảo Quốc Hộ Dân, thôi cứ
để đó. Chuyện này bây giờ lộ rồi, cục
diện đã đổi, sẽ phức tạp hơn nhiều..."
Cả Rậm-ria và Tiểu-quỷ đều gật đầu.
Nhất Tâm vui vẻ:
"Để kỷ niệm cuộc hàn huyên không
đổ vỡ, xin mừng chúng ta một chai
rượu tình..."
Đi ra quầy, Nhất Tâm gọi một chai
Napoleon VSOP và xin 3 cái ly pha lê.
Đến lúc quay lại bàn, Nhất Tâm nghe từ
xa tiếng Tiểu-quỷ và Rậm-ria nổi lên
như đánh nhịp cho nhau:
Tao bế tắc
Mày bế tắc
Nó bế tắc
Chúng ta bế tắc
Các anh bế tắc
Chúng nó bế tắc
Nhìn mặt Tiểu-quỷ xanh lè, mũi đỏ
hẳn lên vì xúc động, mắt đục ngầu.
Nhìn mặt Rậm-ria tái ngắt, gân xanh
thái dương co giật, ria quặp xuống.
Nhìn mình thoáng qua trong bức gương
choán nửa bức tường, cô đơn, hụt hẫng,
Nhất Tâm ứa nước mắt. Khi đến cạnh
hai người bạn nay như hai hình nhân chỉ
biết chia nhau một động từ, Nhất Tâm
nghẹn ngào:
"Cả thế gian này bế tắc!".