Gửi anh yêu!
Hà Thu 31.03.2009 14:02:07 (permalink)
Ông xã yêu thương của em!
Hôm nay chẳng hiểu sao lại muốn viết cho anh, muốn viết thật nhiều, thật nhiều. Nhưng rồi lại không biết viết gì, đành viết vài dòng không đầu không cuối gửi cho anh vậy.
(Ông xã đừng cười em đấy nhé!)
 
Thế là đã chín năm kể từ ngày em về làm dâu nhà anh!
Thời gian trôi qua nhanh quá! Mới ngày ấy em là một cô gái hai mươi ba tuổi. Tính tình thì thật trẻ con và hay hờn dỗi nữa. Nhưng em yêu anh, yêu từ trước đó rất lâu rồi.
Các cụ ngày xưa có nói, lấy được nhau là có duyên phận. Như thế có khi vợ chồng mình có duyên từ mấy kiếp trước rồi anh nhỉ. Vì sao anh biết không? Vì lúc bên anh, em thấy anh gần gũi với em biết bao nhiêu.
 
Đến bây giờ, sau chín năm trôi qua. Chợt nhìn lại, em thấy chúng mình đã già đi nhiều quá! Mà già cũng phải thôi, vì con trai mình năm nay sẽ vào học tiểu học còn gì. Cô gái trong em ngày xưa cũng đã không còn, thay vào đó là một người đàn bà đã ở độ tuổi "toan về già". Người đàn bà là em, nhiều khi không dám soi gương. Không phải là em sợ, mà là em không thể chấp nhận mình già đi, trong khi anh vẫn trẻ trung được. Vẫn cái tính ngang bướng như hồi mình học chung lớp anh nhỉ?
Nhưng tạo hóa vốn đã là như vậy, em muốn hay không cũng đâu có được phải không anh?
 
Chín năm, chúng mình đã cùng nhau vượt qua được bao nhiêu lần sóng gió? Em không nhớ nổi nữa. Nhưng nhìn về tương lai, em lại thấy lo sợ lắm. Liệu ta có giữ nổi cho nhau để cùng vững bước đôi chân trên một con đường không anh? Một viên gạch nặng, phải hai người cùng khiêng, chỉ một người buông tay ra là rơi mất, anh nhỉ?
Hãy giữ chặt trái tim mình nghe ông xã, vì nó chỉ là của em thôi.
Có lúc giận anh, em muốn làm Ngạ Qủy dưới chân cầu Nại Hà. Nhưng hết giận em thấy mình thật ngốc ngếch. Làm Ngạ Qủy thì sao còn yêu anh được chứ?
Ngày xưa anh bảo, anh sẽ yêu em tới đầu bạc răng long, nhưng em không chịu. Em muốn không chỉ đến lúc đầu bạc mà còn đến cả kiếp sau, sau nữa, sau nữa, đến khi nào anh bảo: Hà ơi! Tha cho anh. Lúc ấy em mới thôi.
Còn bây giờ, hãy cứ yêu em anh nhé!
Hôm nay em thật buồn cười, viết đi viết lại những chuyện đã qua rồi. Để làm gì nhỉ? Chắc là để đỡ nhớ anh thôi.
 
Ông xã! Em mong kiếp này không bao giờ phải nghe anh năn nỉ: Hà ơi! Tha cho anh!
 
Tại vì em yêu anh! Yêu anh thật đấy!
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2009 18:04:00 bởi Hà Thu >
#1
    Hà Thu 07.04.2009 19:58:30 (permalink)
    Anh yêu!
    Hôm nay, em chợt nhớ lại câu chuyện mà em đọc ở đâu đó từ rất lâu rồi. Câu chuyện thế này:
     
     
     
    Có hai vợ chồng nọ, sống bên nhau rất hạnh phúc. Nhưng đôi lúc họ cũng có chuyện cãi vã nhau. Một hôm, họ tìm hai cái lọ, cất vào một chỗ kín đáo rồi giao hẹn với nhau rằng: Mỗi sáng sớm ngủ dậy, nếu ai thấy vui thì người đó bỏ vào lọ của mình một hạt đỗ xanh, nếu thấy buồn thi bỏ vào lọ hạt đỗ đen.
    Sau đó, họ làm đúng như vậy.
    Thấm thoắt thời gian trôi qua. Lúc này họ đã trở thành cụ ông và cụ bà. Một hôm, hai vợ chồng họ mang hai chiếc lọ ra xem. Kỳ lạ thay, cả hai chiếc lọ đều chứa đầy hạt đỗ xanh mà không có một hạt đỗ đen nào.
    Sau giây phút đó, cụ ông liền thú thật với cụ bà:
    - Tôi xin lỗi mình. Thỉnh thoảng tôi thấy mình bỏ vào đó hạt đỗ đen. Tôi biết hôm đó tôi đã làm cho mình không vui. Nghĩ vậy nên ngày nào tôi cũng nhặt những hạt đỗ đen ra khỏi chiếc lọ và thay vào đó là hạt đỗ xanh.
    Lúc đó cụ bà cũng bật khóc.
    - Mình ơi! Chính tôi cũng làm như vậy với cái lọ của mình. Tôi cũng muốn ngày  nào cũng là một ngày mình thật sự vui vẻ và hạnh phúc!
     
     
     
    Anh yêu!
    Em cũng có ước muốn như vậy. Em ước mỗi ngày mang đến cho anh một niềm vui. Nhưng cuộc sống của chúng mình khó khăn quá, vậy nên em biết, cũng có những buổi sáng em đã mang cho anh nỗi buồn. Nhưng em tin, cuối cuộc đời của chúng ta cũng sẽ như hai vợ chồng ông cụ, sẽ chỉ là những hạt đỗ xanh của niềm yêu thương, của hạnh phúc và bao dung phải không anh?
    #2
      Hà Thu 10.04.2009 14:47:13 (permalink)
      Anh yêu!
      Đêm nay dài quá! Không ngủ được, nằm nhìn ánh trăng sáng vằng vặc, rọi qua mái hiên nhà, em lại thấy nhớ anh nhiều thêm. Giờ này anh đang làm gì? Có nhớ em nhiều không?
      Đêm, lại đêm rằm rồi đấy anh. Kinh tế khó khăn khiến hai đứa mình lúc nào cũng tất bật cho cuộc mưu sinh. Thật hiếm hoi mới có được thời gian bên nhau. Ở bên nhau rồi, lại cũng khó mà có được những giây phút êm ả, thư thái. Nhiều khi em chỉ ước, có được một ngày bên anh, bên các con, rong chơi đâu đó, không phải lo đến bất cứ chuyện gì trên đời.
       
      Anh!
      Hôm trước anh hỏi em ước gì cho mình. Cuộc đời em còn điều ước gì ngoài anh và các con nữa?
      Những tháng ngày qua, ngắm các con mình khôn lớn, em thấy công sức chúng mình bỏ ra quả là xứng đáng. Em và anh đã vất vả bao nhiêu để đổi lấy giây phút này. Hạnh phúc giản dị và gần gũi quá phải không anh?
      Đúng là cũng có lúc hạnh phúc ấy bị mây mù che khuất, nhưng khi mây tan, nó lại tươi sáng như chưa bao giờ mờ. Em mong rằng em sẽ luôn đủ nghị lực, đủ bao dung để giữ gìn hạnh phúc bé nhỏ ấy. Vì em yêu anh và yêu các con mình.
      Mỗi khi buồn khổ, ôm các con vào lòng, hít hà mùi mồ hôi con trẻ, em lại thấy mình có thêm nghị lực, thêm sức sống. Mỗi khi xao lòng, lại giữ con tim nhớ về anh, để thấy tình yêu của mình vẫn lớn hơn tất cả. Em chỉ là một người phụ nữ rất bình thường, nhưng với anh, với các con sẽ luôn là người vợ, người mẹ tận tụy nhất.
       
      Anh yêu!
      Những mong ước bé nhỏ của em, có bao giờ anh nghe thấy không? Em tin là anh sẽ thấy, thấy bằng chính con tim yêu thương của mình.
       
      Ông xã, em yêu anh!
      #3
        Hà Thu 13.05.2009 13:47:43 (permalink)
        - Anh yêu! Em muốn báo tin mừng.
        - Tin gì vậy?
        - À.........! Nhà hàng xóm của mình ấy, họ có 3 đứa con, vậy mà nhà họ lúc nào cũng vui đáo để!
        - Đấy là tin mừng của em à? Tin vịt thì có. Hàng xóm nhà mình làm gì có ai có 3 đứa con đâu.
        - Thế á? À vậy thì anh thử coi đó là nhà mình đi, nếu là nhà mình thì sao nhỉ?
         
        - Cá....ái.....gì?
         
        Hihi, cứ tưởng tượng khuôn mặt anh lúc ấy, em lại thấy mắc cười quá! Nhưng nếu có 3 đứa con thì sao anh nhỉ? Chắc chắn em vẫn quan tâm anh và các con như bây giờ thôi. Nhưng nếu anh muốn em ký vào tờ cam kết của anh để đảm bảo việc đó thì...hì....hì....
         
        (Đành nói lời xin lỗi chồng iu vậy)
         
        #4
          Hà Thu 20.05.2009 19:58:48 (permalink)
          Ông xã!
           
          Anh vắng nhà đã mấy ngày rồi!
          Đêm! Em cuộn tròn trong chăn, (sợ ma lắm). Em ghét những chuyến đi xa nhà của anh, ghét cả anh nữa!
           
          Sáng ngủ dậy. Em ngoác miệng cười cười nói nói, em bảo Mẹ: con chẳng thấy nhớ nhung gì cả. Nhưng cái chẳng nhớ nhung ấy làm em bâng khuâng cả ngày, làm em lúc nào cũng muốn ở bên cái điện thoại để xem anh có gọi về không (đợi chuông reo mà giật mình cả khi có tiếng lá rụng). Thậm chí em chẳng để tâm đến nụ cười đầy ẩn ý của Mẹ nữa.
           
          Rồi anh gọi điện về thật, bàn tay em hơi run khi nhấc máy, nhưng giọng nói lại toát ra thứ âm điệu lạnh lùng nhất mà em có được. (Em giả vờ anh đấy )
               
                    - Em vừa đi chơi với bạn về............... (Lại nói dối đấy. Cả ngày chủ nhật bạn bè đi chơi đâu đâu, làm gì có ai mà đi với em, mà có thì em cũng chẳng muốn đi, em còn bận chờ điện thoại của....hix ...hix...)
           
                    - À! Em ở nhà vui lắm............ (Vui thật hay không anh cứ về thì biết )
           
                    - Anh cũng làm việc tốt nhé! Rồi xem có cô bé nào được được mà anh yêu mến người ta thì đem về cho em bầu bạn. (Nhưng nếu có thật thì chết với em liền )
           
                    - Em thích thế thật hả?
                    - Ừ!
                    - Anh nhớ em lắm! Yêu em lắm! Vậy nên anh sẽ nghe theo lời em, sẽ yêu mến một cô bé thật xinh xắn nhé!
                    - Anh dám???
                    - A ha! Làm gì mà em nóng giận vậy?
                    - Ý anh nói là anh sẽ ..........?
                    - Anh sẽ yêu mến cô bé ấy nhưng anh chưa nói hết, cô bé ấy phải là con của em, con của chúng mình.
           
          Khi mắt em đã rưng rưng nước anh bất chợt ùa vào nhà với cái điện thoại vẫn cầm trên tay.
           
          Em chợt hiểu là em yêu anh biết bao. (Chẳng dối trá tí nào hết).
           
          Và em biết mình sẽ là một cô ngốc nếu ngay bây giờ không chạy nhanh đến bên anh!
          #5
            Hà Thu 24.05.2009 22:46:31 (permalink)
            Anh yêu!
            Hôm nay về nhà nội, đi bộ tập thể dục với mẹ, em bỗng nhớ lại những ngày xưa.
            Hai năm anh vắng nhà là hai năm dài đằng đẵng. Em cũng không hiểu sao lại có thể vượt qua được những ngày đó.
             
            Anh biết không?
            Mỗi tối em cũng đi bộ với mẹ như hôm nay. Con đường dài, vắng vẻ, nửa tối nửa sáng. Mỗi lần như vậy em thường nhìn những vì sao trên bầu trời rồi tưởng tượng ra, đó là hình ảnh của một đất nước khác, đất nước mà anh đang sống ở đó, đất nước mà đêm nào em cũng mơ về. Ẩn trong vì sao em như thấy cả những con đường, những hàng cây, những nhà máy và ngôi nhà anh đang sống. Tất cả hiện lên thật sống động và giống như thật vậy.
            Rồi mỗi khi có một chiếc máy bay bay trên bầu trời, em lại ước ao giá như đó là chuyến bay đưa anh về bên em.
            Em thật khó có thể quên được ngày anh đi. Lúc đó mình mới cưới nhau được hai tháng. Em vừa tròn hai mươi ba tuổi. Anh để em lại ngôi nhà mà em còn ngỡ ngàng với tất cả mọi thứ. Nhưng nhờ có mẹ, mẹ đã dạy cho em từ những việc nội trợ trong gia đình sao cho phù hợp với tất cả mọi người, mẹ còn dạy em rất nhiều, rất nhiều, nhưng hơn tất cả những điều ấy là mẹ đã sinh ra anh để cho em.
             
            Anh yêu!
            Giờ đã chín năm qua rồi. Nhưng những ký ức ấy, đêm nay bỗng trở về nguyên vẹn trong em. Như tình yêu của em dành cho anh từ thuở nào đến giờ vẫn cháy bỏng. Và đó cũng chính là lý do khiến bây giờ em chẳng muốn rời anh một bước. Mình xa nhau hai năm là quá đủ xa cách rồi phải không anh?
             
            Ông xã!
            Anh đừng đi đâu xa em nữa có được không?
             
             
            #6
              Hà Thu 22.07.2009 10:12:18 (permalink)
              Anh yêu!
               
              Sáng nay vừa có nhật thực anh biết không? Lúc ấy, trời bỗng tối sầm để rồi chỉ lát sau, nắng lại lên rực rỡ.
              Chúng mình cũng vậy anh nhỉ? Có những vui buồn, những sóng gió, cũng như nhật thực với nắng vàng. Nhưng phải như thế, mình mới có thể nhận chân giá trị của tình yêu đúng không anh?
               
              Mình đã qua tuổi ba mươi rồi. Qua cái thời trẻ con còn xốc nổi. Bây giờ trước ba đứa con nhỏ, vợ chồng mình phải là cây Đại thụ vững vàng.
               
              Có nhiều đêm không ngủ, nghe tiếng thở đều của mấy bố con, em lặng lẽ ngồi dậy, kê lại cho con chiếc gối, lặng lẽ cài góc màn vừa bị con đạp bung ra, lúc ấy em thấy lòng mình thanh thản và dâng đầy một niềm vui mà em chẳng thể nào đặt tên được.
               
              Anh yêu!
              Mình ở bên nhau sắp được mười năm rồi anh nhỉ?
              Em luôn ước gì, cho đến hai mươi, ba mươi hay bao nhiêu năm sau em vẫn được sống như bây giờ bên anh bên các con.
              Nhưng thời gian qua đi. Em ngày càng già hơn, yếu đuối hơn, các con thì mỗi ngày mỗi lớn. Rồi con mình sẽ đi lấy vợ, lấy chồng, sẽ xa rời vòng tay em. Lúc ấy chắc em sẽ cô đơn nhiều lắm.
              Nhưng niềm cô đơn ấy, chắc hẳn sẽ được lấp đầy bằng tình yêu anh dành cho em, phải không anh? Chúng mình thì sẽ già đi, nhưng tình yêu thì đâu có tuổi. Vậy nên đến khi nào em còn có thể nói được dù chỉ là nói thều thào tiếng gió thì em vẫn còn muốn được nói với anh rằng: Em...yêu...anh...
               
               
              #7
                Hà Thu 06.04.2010 12:42:21 (permalink)
                Lâu lắm rồi em chẳng viết gì hết, mặc dù những điều em muốn nói với anh vẫn còn nhiều rất nhiều điều mà em chưa nói được. Hôm nay em bỗng dưng muốn viết, nhưng chỉ tí ti thôi nhé

                Ông xã!

                Đêm qua em nằm mơ, mơ thấy mình như một cánh chim bay bổng giữa trời, còn anh là con diều sáo vi vút theo cơn gió. Ở lưng chừng trời, nơi mà chúng mình không nghe thấy tiếng còi xe, tiếng gõ bàn phím rầm rầm nơi công sở, nơi không có cả tiếng trẻ khóc nhè, em bỗng được nghe anh nói: Anh yêu em.

                Chỉ ba chữ ấy thôi mà cánh chim lưng trời suýt quên cả đường về, may mà lúc ấy con lại khóc.

                Khi tỉnh dậy, vừa thay tã cho con, em vừa tiếc mãi giấc mơ đẹp. Ông xã ơi! Nhất định đêm nay em lại mơ.


                #8
                  Xuân Mai 15.04.2010 23:36:09 (permalink)
                  XIN CHÚC HAI BẠN MÃI MÃI HẠNH PHÚC
                  #9
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9