Gửi anh yêu!
Ông xã yêu thương của em! Hôm nay chẳng hiểu sao lại muốn viết cho anh, muốn viết thật nhiều, thật nhiều. Nhưng rồi lại không biết viết gì, đành viết vài dòng không đầu không cuối gửi cho anh vậy. (Ông xã đừng cười em đấy nhé!) Thế là đã chín năm kể từ ngày em về làm dâu nhà anh! Thời gian trôi qua nhanh quá! Mới ngày ấy em là một cô gái hai mươi ba tuổi. Tính tình thì thật trẻ con và hay hờn dỗi nữa. Nhưng em yêu anh, yêu từ trước đó rất lâu rồi. Các cụ ngày xưa có nói, lấy được nhau là có duyên phận. Như thế có khi vợ chồng mình có duyên từ mấy kiếp trước rồi anh nhỉ. Vì sao anh biết không? Vì lúc bên anh, em thấy anh gần gũi với em biết bao nhiêu. Đến bây giờ, sau chín năm trôi qua. Chợt nhìn lại, em thấy chúng mình đã già đi nhiều quá! Mà già cũng phải thôi, vì con trai mình năm nay sẽ vào học tiểu học còn gì. Cô gái trong em ngày xưa cũng đã không còn, thay vào đó là một người đàn bà đã ở độ tuổi "toan về già". Người đàn bà là em, nhiều khi không dám soi gương. Không phải là em sợ, mà là em không thể chấp nhận mình già đi, trong khi anh vẫn trẻ trung được. Vẫn cái tính ngang bướng như hồi mình học chung lớp anh nhỉ? Nhưng tạo hóa vốn đã là như vậy, em muốn hay không cũng đâu có được phải không anh? Chín năm, chúng mình đã cùng nhau vượt qua được bao nhiêu lần sóng gió? Em không nhớ nổi nữa. Nhưng nhìn về tương lai, em lại thấy lo sợ lắm. Liệu ta có giữ nổi cho nhau để cùng vững bước đôi chân trên một con đường không anh? Một viên gạch nặng, phải hai người cùng khiêng, chỉ một người buông tay ra là rơi mất, anh nhỉ? Hãy giữ chặt trái tim mình nghe ông xã, vì nó chỉ là của em thôi. Có lúc giận anh, em muốn làm Ngạ Qủy dưới chân cầu Nại Hà. Nhưng hết giận em thấy mình thật ngốc ngếch. Làm Ngạ Qủy thì sao còn yêu anh được chứ? Ngày xưa anh bảo, anh sẽ yêu em tới đầu bạc răng long, nhưng em không chịu. Em muốn không chỉ đến lúc đầu bạc mà còn đến cả kiếp sau, sau nữa, sau nữa, đến khi nào anh bảo: Hà ơi! Tha cho anh. Lúc ấy em mới thôi. Còn bây giờ, hãy cứ yêu em anh nhé! Hôm nay em thật buồn cười, viết đi viết lại những chuyện đã qua rồi. Để làm gì nhỉ? Chắc là để đỡ nhớ anh thôi. Ông xã! Em mong kiếp này không bao giờ phải nghe anh năn nỉ: Hà ơi! Tha cho anh! Tại vì em yêu anh! Yêu anh thật đấy!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2009 18:04:00 bởi Hà Thu >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: