Chương 7: Những kẻ đào tẩu. ( Liệu có cách gì trốn khỏi yêu?
Mệt mỏi kiếp người hiểu bao nhiêu?) Sắp tết và cũng sắp sang xuân nhưng mưa phùn dường như quên ko về kịp. Trời Hà Nội vẫn trong trẻo ngâm mình trong cái lạnh tê buốt. Duy từ giã nắng ấm Sài Gòn trở về. Cậu run lên trong giá rét nhưng lập tức cảm thấy sự ấm nóng từ trái tim Ngọc. Cô ngả vào bé nhỏ giữa vòng tay ôm chặt của Duy.
Những ngày Duy đi vắng, Ngọc thường xuyên qua nhà thăm bác Hằng – mẹ Duy. Cô chu đáo từng chút một. Thực ra bố mẹ Duy vẫn thầm coi Ngọc như dâu con trong nhà. Hàng ngày, Ngọc chịu khó gọi điện, nhắn tin, chat,… kể cho Duy nghe mọi tình hình. Dịu dàng, nhẫn nại như một cô vợ ngoan. Duy cảm thấy hạnh phúc đến thật bất ngờ nhưng cũng không khỏi ngạc nhiên trước sự thay đổi đột biến của Ngọc. Hay là con gái đến một độ tuổi nào đó sẽ biến hóa nhỉ? Duy sung sướng tận hưởng cảm giác được quan tâm, săn sóc.
Hôm nay, Ngọc dự đinh trổ tài nấu nướng. Bố mẹ Duy theo kế hoạch vẫn đi party như thường nên có nhắn nhủ cô đến chăm lo bữa tối cho cậu con trai. Đặc biệt, bác Hằng thấy dạo này Ngọc cứ sôi nổi lo toan nên trong lòng rất phấn khởi chắc mẩm hai đứa sắp có chuyện vui.
Tuy đẹp trai, galang, tự cho mình tiến bộ, thậm chí suốt ngày chê bố mẹ cổ hủ nhưng cả bác gái và Ngọc đều biết tính Duy chẳng khác ông bố tẹo nào. Rất cố chấp, rất không coi trọng vai trò xã hội của con gái. Duy quan điểm rõ ràng đã là phụ nữ thì công việc chính là lo toan nhà cửa. Những thứ lớn lao sẽ do đàn ông các cậu đảm nhiệm. Đàn ông có quyền quyết định trong gia đình. Phải được tôn trọng và có vị trí bất biến. Ở một mức độ nào đó thì chị em phụ nữ vẫn rỉ tai nhau nó là 1 phần rớt lại của tính gia trưởng.
Vào lúc này, Duy vắt vẻo xem TV để kệ Ngọc lúi húi trong bếp. Có tin nhắn. Của Nga!
“ Anh Duy mới về HN có mệt lắm ko? Trong lúc anh đi Quân bị bạn gái phản bội, chán nản lắm. Em đã cố gắng an ủi nhưng vô ích. Anh rỗi nên gặp Quân ngay. Em rất lo!” Duy gọi ngay cho Quân. Di động tắt. Cậu gọi sang nhà thì dì Hạnh – mẹ Quân nghe máy. Dì tỏ ra hết sức lo lắng:
- Duy về rồi hả cháu? May quá! Dì chẳng hiều có chuyện gì mà thằng Quân đóng cửa ở lỳ trong phòng mấy ngày nay. Mẹ gọi cũng không thưa. Hỏi không nói. Dì lo quá. Cháu rỗi đến khuyên bảo em giúp dì với.
- Cháu đến ngay. Dì nhắn nó hộ cháu.
Duy ko suy nghĩ gì. Cậu với vội cái áo tìm chìa khóa định đi ngay.
- Anh đi luôn à? Ai nhắn tin vậy?
Ngọc trong bếp nghe lục đục bèn ngó ra thấy bộ dạng gấp gáp của Duy nên tò mò hỏi han.
- Nga! Anh có chuyện cần kíp phải đi gấp. Em ăn trước nhé khỏi cần đợi. Anh về muộn.
Duy đã lao ra cửa chỉ còn tiếng cậu trả lời vọng vào… Ngọc chả hiểu Nga nhắn gì mà Duy hấp tấp đến thế. Cô quay trở lại xào xào nấu nấu. Trong đầu cứ mông lung.
Đã 9h tối. Ngọc chờ mãi. Cơm đã nguội. Cô gọi điện định giục thì chỉ thấy tiếng dập máy lạnh lùng. Sự tự ái dâng trào đột ngột không cách gì kiềm chế. Tính Ngọc là thế. Nếu Duy dám dập máy ngoài giờ làm việc, cô sẽ giận mãi mà ko thèm gọi lại nữa. Ngọc ngồi thừ ra tấm tức.
Lại nói về Duy khi đang tâm sự với Quân “như hai người đàn ông” thì bất cứ tin nhắn hay cuộc gọi nào cậu đều bỏ hết ko cần biết ai gọi. Ngọc cũng trong số đó. Duy là con một. Từ bé có mỗi Quân chơi cùng. Cậu coi Quân không khác gì em ruột. Ngược lại có những chuyện khó nói Quân đều có thể tâm sự cởi mở với Duy, nghe đàn anh khuyên bảo mà không cần e ngại có bị cho eo lả, kỳ quặc hay không. Cậu đã kể hết, trút ra cơn bực tức xen lẫn đau đớn về việc bị người yêu phản bội. Duy lúc ngồi im nghe, lúc an ủi, lúc lại vào hùa chửi Thu, chửi con gái, chửi xã hội… khiến cô Hạnh thi thoảng cứ rón rén áp sát tai vào cửa phòng tưởng hai đứa bị làm sao.
Lâu lâu, Quân cũng thấy nguôi ngoai. Cả hai soay sang nói những chuyện “đời thường” một cách random:
- Cũng nhờ có Thi Thi và Phương nếu không em chẳng biết còn bị nó lừa đến bao giờ.
- Chú học cùng lớp Nga nhỉ. Thế mà giờ anh mới biết đấy.
- Nga còn điều tra ra quan hệ bọn mình trước anh cơ – Quân cười hóm hỉnh – Cô nàng gạ em kể mọi chuyện. May mà cậu em tỉnh táo không bị mĩ nhân kế làm cho hoa mắt. Những chuyện xấu xa của anh vẫn kín như bưng.
- Ha ha ha Anh mày đạo đức sáng ngời. Anh sợ chú nói thật quá làm nàng thần tượng khổ con gái nhà người ta – Duy nói với khuôn mặt kiểu huýt gió.
- Thi Thi thích anh thật đấy. Số đỏ thế không biết. Người vừa đẹp vừa tốt. Không có cô ấy an ủi, khuyên can em chẳng biết sẽ làm gì con kia nữa. Nghĩ lại mà hú vía.
- Anh biết. Anh cũng đang khó xử đây…
Duy hân hoan ra về khi cậu em đã lấy lại tinh thần đáng kể. Xem lại điện thoại mới thấy Ngọc gọi, ngoài ra còn thêm một tin nhắn báo tin tình trạng của Quân. Nội dung giống như của Nga. Quân trở thành tâm điểm chú ý khi nào vậy nhỉ? Sao nhiều người biết chuyện để quan tâm? Duy nhíu mày. Nam là người như thế nào? Trong lúc cậu đi thực sự đã sảy ra chuyện gì? Phút lưỡng lự làm Duy quên béng việc gọi lại cho người yêu.
Ngọc đã mất hết kiên nhẫn.10 giờ rưỡi, cô định bỏ về nhưng vừa ra đến cửa thì gặp Duy. Nhìn thấy khuôn mặt hờn dỗi và đôi mắt trách cứ như có nước long lanh,Duy tỉnh ra ngay. Cậu nheo mắt:
- Giận anh lắm à? Là do anh vội đi không kịp giải thích kỹ cho em. Nga nhắn tin Quân đang vô cùng đau khổ. Có thể nói là ở cảnh giới vô vi của sự chán đời. Anh là cứu nhân duy nhất…
- Anh giỏi nhỉ? Nga là gì của Quân mà can thiệp vào?
- Em đừng nhỏ mọn thế? Nga tốt mới rỗi hơi thế đấy.
- Sao anh không thèm nghe máy – Ngọc phụng phịu.
- Ai da! Vì là việc liên quan đến sinh mạng con người anh cần tạm thời cắt đứt liên lạc nhưng anh xin thề đã có ý gọi lại hiềm một nỗi quên béng mất.
- Anh chỉ được cái nói giỏi.
Ngọc vốn kiểu chịu đựng dễ tha thứ nên cô dịu giọng nén bực tức mà bỏ qua. Nhìn bàn ăn còn nguyên, Duy thốt lên:
- Anh đã dặn em ăn trước rồi mà? Anh ăn ở nhà Quân rồi, ko đói. Em tranh thủ ăn đi.
Ngọc hơi tủi thân. Cô đã vất vả cả buổi mà thậm chí cả tối qua xem lại công thức nấu nướng. Rồi mua sắm, chọn lựa. Tỉ mỉ vô cùng cốt nấu cái gì đó thật mới lạ, ngon lành nhưng đến nếm qua Duy cũng ko. Thực ra Duy vốn rất vô tâm, cậu quen được chiều chuộng không nghĩ ngợi nhiều trong khi theo ý cậu nấu nướng là việc đương nhiên của phụ nữ. Cậu giục Ngọc ăn cho có vì ngay khi cô đang đứng thất thần suy tư thì Duy hồn nhiên gọi toáng lên giục Ngọc lên phòng ngay để xếp lại quà cáp. Tiện thể cất hộ quần áo tư trang trong vali. Ngọc ngán ngẩm lắc đầu. Có hơn tuần mà Duy như muốn mua cả Sài Gòn về. Cậu xếp riêng quà cho người thân thích vào một chỗ. Bạn bè một chỗ. Các “cô em gái” một chỗ. Ngọc cầm ngay gói quà mình nằm trong thư mục gia đình định mở nhưng cô dừng lại ngay vì dưới đó là một hộp quà rất đẹp. Giấy gói rực rỡ sắc mầu như vuôn vàn ngôi sao lấp lánh trên trời đêm. Cái nơ hoa to đùng rõ ràng dành cho con gái. Cô tò mò hỏi:
- Quà của ai vậy anh?
- Nga – Duy hồ hởi.
- Lại là Nga, cô ta là gì của anh mà quan trọng thế? – Ngọc quát lên.
- Ơ em sao thế? Nga là em gái thân thiết của anh. Cũng coi như người nhà.
- Thân đến mức nào rồi? – Ngọc xa xầm mặt. Giọng ngọt như không phải giọng mình.
- Em hơi quá rồi. Bị gì à?
Duy khó chiu xen lẫn ngạc nhiên nhìn thái độ thay đổi quá nhanh của Ngọc. Cô không thể kiềm chế nổi mình. Nước mắt che mờ đôi mắt.
- Em ghen với Nga thật đấy à? Anh không thể tin được. Nga rất tốt đấy.
Duy không đủ tinh tế để nhận ra cơn giông Ngọc dồn nén bấy lâu trong lòng đã phá tan mọi rào cản để trở thành bão tố. Thái độ ngây ngô không hiểu chuyện của Duy càng làm Ngọc trở nên giận dữ hơn bao giờ hết. Anh ta đang bảo vệ Nga, đang chê cô nhỏ nhen đi ghen với cô gái tốt nhất trên đời của anh ta. Cô là gì của Duy. Tình yêu, sự hy sinh của cô là gì chứ? Ý trí trôi tuột đi làm cô mờ mắt. Ngọc hét lên:
- Nga ư? Cô ta là đồ xấu xa. Là kẻ đáng sợ nhất mà em biết.
Ngọc lao ra ngoài. Duy bất ngờ trước câu nói của Ngọc. Cậu cho rằng Ngọc tức giận vì vụ lỡ hẹn ăn tối mà trút giận lên Nga. Nhưng…nhưng cậu chẳng làm gì sai. Cô ấy nghĩ thế thì nhỏ mọn hết sức. Hóa ra gần đây Ngọc thay đổi nhưng đồng thời tính cách của cô ấy cũng đổi. Ko còn trong sáng tốt bụng như ngày xưa. Sao cô ấy lại trở nên như thế? Duy ko đuổi theo. Cậu vốn tự cao. Dẫu có làm sai cậu cũng không đi van xin con gái chứ đừng nói bản thân ngẫm ra thấy ko sai. Ngọc vô lý như thế thì tự cô ấy chịu. Cậu ngồi im lặng. Cơn bực dọc kéo đến. Duy tiện tay quăng luôn mấy hộp quà vào góc phòng. Cậu ngồi thế rõ lâu mới chợt nhận ra ngoài trời đang mưa. Duy vội chạy ra. Ngọc đã đi tự bao giờ.
11h đêm có cô gái gái mảnh dẻ vật vã, tập tễnh bước. Trời lạnh buốt. Gió gầm giừ rét đóng băng. Mưa! Chính là mưa phùn đã về đến như muốn chia sẻ cùng Ngọc. Cô không cảm nhận đó là những giọt nước nhỏ nhỏ mà nó giống lưỡi dao hơn. Cắt sâu trong tim Ngọc – những nhát hằn buốt giá. Cô đã làm gì sai? Những ngày này, Ngọc xin nghỉ dậy dance ở cung văn hóa. Cô dành tất cả tình cảm hướng về Duy. Cô hy sinh nguyện vọng, sở thích cá nhân, mong gắn kết cái tình yêu năm năm trời kia. Kết quả là đây ư? Giống hệt như các cô gái khác: khi cố gắng nhiều, hy vọng lớn để rồi thất vọng dẫn đến tuyệt vọng thì cảm giác của Ngọc giờ đây như vậy. Cô cứ theo quan tính đi bộ 7 cây số để về nhà. Đèn đường mịt mờ mưa giăng. Trời tối om ảm đạm như niềm hy vọng héo hon của Ngọc.
Đến tận bây giờ thi thoảng Ngọc vẫn kể cho tôi nghe cảm xúc khi đó. Cô ấy biết mình vô lý nhưng tình cảm thì là thật. Chưa bao giờ Ngọc thấy đau đớn như thế. Gần 2h lê bước chậm chạp, chân tay lạnh mất cảm giác, đầu óc không còn tỉnh táo. Cô ấy như thấy lại cả quãng thời gian 5 năm tua chậm. Cô đã nhẫn nhịn vun đắp. Đã trao cho Duy cả tuổi trẻ, ước mơ, tình yêu.Ở bên cậu khi ốm đau, vui buồn. Chấp nhận ko cần nhu cầu đc vuốt ve yêu thương của người con gái khi Duy ham mê điện tử, nhiếp ảnh. Và để cho cậu cả 1 khoảng trời riêng với các cô em gái tức là gạt bỏ lòng ghen, ước muốn sở hữu của phụ nữ. Ngọc cũng thừa nhận cô quá chiều Duy nên cậu ích kỷ mặc kệ người yêu nửa đêm mưa gió đi bộ 7 cây số. Nhưng lúc ấy, sự hờn ghen của con gái trỗi dậy. Ngọc ko phải câu bạn của Duy mà là một thiếu nữ. Cô nghe theo con tim, oán trách Duy bội bạc,ích kỷ, tàn nhẫn. Cảm thấy đất trời sụp đổ không còn thiết tha cuộc sống… Một điều Duy chẳng thể hiểu nổi!
Nam đang chìm đắm trong những ngày ngọt ngào không thấy bờ đâu. Thu trẻ trung sôi nổi, tràn trề sức sống làm anh như tìm thấy tuổi 18. Duy có tính nhõng nhéo được voi đòi tiên cộng thêm nhiều khoản lãng mạn oái oăm của cô nàng là làm anh lắc đầu lè lưỡi. Được cái Thu bị quản chặt lại bận đi học nên Nam cũng đỡ nhức đầu đôi chút. Vậy nhưng ngày nào Thu cũng trốn tiết. Hết nghỉ học chính đến nghỉ học thêm. Tối lại xin đi học ôn nhưng kỳ thực là đi chơi miết với Nam. Anh bắt đầu hoảng trước tình yêu mạnh bạo của giới “xì tin” (teen) bây giờ. Kinh nghiệm chục năm trời chiến đấu Nam đem ra sài hết mà vẫn phải cập nhật vì level thế hệ mới nay cao quá.
Đang lim dim ngẫm nghĩ sự đời thì điện thoại reo. Nam nhấc máy và một giọng nữ ngọt ngào từ đầu dây bên kia:
- Alo! Lâu ngày không gặp khỏe không anh yêu?
- Cô … - Nam tái mặt
- Đừng có đi đột ngột mà không báo trước như thế. Em thất vọng lắm. Rồi điện thoại đổi số. Nick chat không bật …Thậm chí
- Cô về Việt Nam rồi à? Đang ở đâu?
- Anh không đoán ra à? Em đến thăm bố mẹ chồng tương lai. Nhà anh!
Nam toát mồ hôi. Anh giấu Thu cáo việc lặng lẽ về nhà. Đó là Loan – cô người yêu cuối cùng bên Đức. Từng bám anh sang Nga giờ lại theo đuôi về Việt Nam. Thậm trí còn mò đến tận nhà. Đúng là hết sức nguy hiểm. Cô ta thuộc dạng sẵn sàng làm bất cứ việc gì.
Nam về đến nơi thấy Loan đang trò chuyện rôm rả với bố mẹ. Cô vẫn được tiếng là người khéo léo. Đôi mắt sắc như dao, gò má hơi cao, miệng rộng. Trông Loan toát lên vẻ sắc sảo. Thấy con trai về, bố mẹ Nam vui vẻ rút lui nhường chỗ cho đôi bạn trẻ:
- Cô đến đây có chuyện gì?
- Nói chuyện với bố mẹ về hai chúng ta.
- Cô thật trơ trẽn. Giữa chúng ta không còn gì cả.
- Đừng ăn cháo đá bát. Tôi sẽ theo anh đến cùng. Anh sẽ không rảnh rang đi cưa cẩm được đâu
Loan vẫn ngọt ngào. Nam biết cô ta nói thật. Dù sao anh chưa bao giờ có ý định gắn bó với cô gái nào kể cả Thu. Loan có làm to chuyện cũng đến thế cả. Nam cười nhạt:
- Cô rất hiểu tôi. Ko có cách nào trói buộc được tôi đâu!
- Cũng không vội. Em không tha cho anh dễ dàng cho đến khi em kiếm được người mới.
Loan cười và trở ra cửa:
- Em có việc phải đi. Ko tiễn sao? Chào bố mẹ dùm em nhé .
Nam coi như không nghe thấy. Anh đang vạch sẵn kế hoạch đào tẩu.