[Truyện vừa] Ước mơ sao băng
seri 03.04.2009 13:28:06 (permalink)
Nguồn: Blog tác giả

Mở chuyện

Tôi rẽ vào một ngõ nhỏ phía đầu đường Nguyên Hồng. Đúng là phải biết trước mới để ý có cái biển sáng “Dã Chi trà quán” hướng đường.
Ngọc đang dựa lưng vào tường. Khuôn mặt đờ đẫn lấp ló phía sau bình Huệ tây khổng lồ.

- Mày đến lâu chưa?
- Tao cũng không biết - Ngọc nhìn tôi u tối – Tao kiệt sức rồi mày ạ!

Tôi ngồi xuống cạnh nó. Quán trà đạo này tuy ở chỗ khuất nhưng bài trí khá đẹp: bàn bệt kiểu nhật, thiết kế lịch sự, ấm cúng. Nếu ko vì cái tâm trạng thê lương đến nuốt con người ta của Ngọc thì tôi đã thả tâm bồng bềnh trong cái dịu dịu của ánh đèn, man mát của hương trà và du dương của tiếng nhạc. Tôi để đầu nó dựa trên vai mình. Kiên nhẫn nghe tiếng tức tưởi và chờ cho đến khi nó tâm sự.

***
Năm năm trước - khi mới học đại học, Ngọc và Duy đến với nhau sét đánh và lãng mạn như tuổi trẻ vẫn thế. Tôi không quen Ngọc mà lại học cùng Duy. Nàng là kỹ sư xây dựng còn chàng học kinh tế. Thật trái khoáy nhưng có lẽ là quy luật bù trừ chăng? Duy galang có tiếng còn Ngọc lại mạnh mẽ và tình cảm. Tôi hợp tính Ngọc nên dễ dàng chơi thân. Cô nàng chẳng bị cám dỗ gì cái tính hào hoa rộng rãi của Duy nhưng trời xui đất khiến thế nào trong một lần vô thưởng vô phạt ở đại hội Đoàn, đôi mắt nàng lại rưng rưng hóa đá nhìn mãi chàng hát “ bức thư tình đầu tiên “ còn chàng bị cảm giác lôi cuốn vì vẻ mê say, ngưỡng mộ của người con gái. Họ yêu nhau. Ngọc giải thích mình vốn nhạy cảm gia đình nên khi thấy Duy hát say sưa nàng đã cảm giác đây chính là người sẽ “mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ” như mình. Họ ra trường, có việc làm, tình yêu sôi động lãng mạn ban đầu nhường chỗ cho sự tất bật. Duy thích chơi game, thích nhiếp ảnh. Ngọc thích đi chơi, thích dance. Họ tôn trọng cuộc sống riêng của nhau và sau giờ làm thì hưởng thụ nó. Chủ yếu chat qua skype và nhắn tin mỗi tối mà ít khi thấy cặp kè cùng nhau. Tất nhiên thi thoảng cũng cãi vã… Và chúng tôi vẫn thần tượng lẫn ghen tị. Nhưng gần đây, Ngọc hay rủ tôi café. Một mình tôi biết cô bạn thân sắp có một quyết định.

- Tao thất vọng mày ạ. Duy thay đổi quá nhanh. Tệ bạc quá nhanh. Trách ai được chỉ trách tao chọn nhầm người.
- Mày cư xử hơi quá chăng?
- Ko, tao rất bình tĩnh, lịch sự hết mức có thể rồi. Mày thử ở vị trí tao mà xem. Duy ôm hôn con bé ấy trước mặt tao. Khi tao đến nơi, họ ôm nhau. Duy nhìn tao vẫy tay chào như 2 đứa bạn. Tao sững sờ hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh nhưng ko muốn to chuyện. Tao nói có chuyện riêng cần gặp Duy.
- …
- Con bé đó. Nó là phụ nữ phải hiểu cảm giác của tao chứ? Nhưng nó lại chủ động đứng ngay dậy :”Em tâm sự chuyện gia đình buồn quá nên anh Duy an ủi. Ko có chuyện gì đâu ạ.” Rồi nói có việc nên về trước. Mày biết ko? Duy mắt cười nhìn theo nó, hả hê hỏi tao :”có chuyện gì em?”. Con em kết nghĩa tao là phục vụ ở đó gọi ra nói nhỏ “nó thấy 2 người vừa kiss nhau. Vào môi”.
- Mày ko kể cho tao nghe chuyện này?
- Vì nó ko quan trọng. Tao đã tha thứ dù phải nén lại trong lòng tất cả. Tao đủ tỉnh táo để hiểu đứng trc 1 con bé xinh xẻo 19 tuổi lại đong đưa kể chuyện buồn vin vào cái cớ yếu đuối để dựa dẫm thì Duy ko thể ko mủn lòng.
- Nó khéo đấy. Nhưng đã bỏ qua thì sao lại thế này?
- Ừ vì chuyện mới chỉ bắt đầu…

Chương 1: Em là người đẹp

Tháng 11, khi những cơn gió mang hơi lạnh gọi đông theo nhau tràn hết các con đường là lúc Duy ký hợp đồng 3 năm cho 1 công ty địa ốc. Công việc ko vất vả nhưng thời gian ở công ty nhiều. Nên cuối tuần thay vì đi chơi cùng Ngọc, Duy đến câu lạc bộ nhiếp ảnh. Cậu nhận làm photographer kiêm stylist cho Thi Nga - cô bé 19 tuổi học cao đẳng ngân hàng làm thêm nghề PG. Cao ráo, trẻ trung mà ko tán tỉnh thì có mà “gay”. Duy cũng tán. Nhưng Nga ko giống những cô bé khác – cô biết tận dụng sắc đẹp, đôi mắt chết người và chất giọng ngọt hơn mật một cách có lợi. Và cô cũng biết Duy chính là chàng bạch mã hoàng tử của mình. Cậu có ông bô làm cán bộ trong ngành kinh tế. Nhà con một, mẹ nâng như nâng trứng và cô người yêu già thì tối ngày tụ tập. Khác với Nga dự đoán, Duy ko dễ gì sập bẫy dù Nga tỏ ra đáng yêu, cá tính, khéo léo hay sẵn sàng hiến dâng tình yêu trong trắng của mình vì nể phục anh Duy có tài chụp ảnh. Nga cảm thấy rất phiền. Chẳng lẽ anh chàng này là gỗ đá?

- Anh yêu chị Ngọc nhiều lắm phải ko? Kể cả em có đong đưa nhưng anh ko hề mủi lòng.
- Em đẹp như tiên anh nào dám – Duy cười ngặt nghẽo, nheo mắt.
- Em biết mà. Xin trân trọng thông báo sau khi vượt qua bài test của miss Thi Thi anh Hoàng Quang Huy đã chứng minh được mình là người đàn ông chung thủy hiếm có. Phần thưởng là một quân sư cố vấn miến phí.
- Thi Thi cô nương hạ cố rồi. Tại hạ quả thật ko dám…
- Anh đoán trước ý em à? Em ko miễn phí đâu, em lừa đấy. Thế bao ăn uống 1 tháng được không?
- À Ồ …
- Cộng thêm phí là mỗi tối nhắn 1 tin yêu thương vào máy chị Ngọc.
- Sao phải nhắn tin???
- Em thấy càng già càng khô. Khởi đầu chiến dịch của quân sư!
- Thế thì ký hợp đồng thôi.

Ngọc vẽ đẹp vì học xây dựng, là dancer tên tuổi, nấu ăn ngon, … khá độc lập. Nga biết rất khó có thể tách hình ảnh Ngọc ra khỏi trái tim Duy. Anh chàng có thể chơi bời với mình nhưng ko thể thay thế Ngọc bằng mình. Cô cảm thấy có chút tổn thương. Cô phải để Ngọc tự đánh mất hình tượng bản thân. Sơi dây tình yêu nối giữa hai người vốn là sự tôn trọng. Ngọc biết cách kiềm chế, thả người yêu để giữ. Nga ko thể chạy theo hình mẫu Ngọc mà phải tạo ra khác biệt. Ngọc rất tự trọng và có phần cao ngạo. Còn Duy? Phiêu bồng và ích kỷ. Khi kế hoạch hồn nhiên như cô tiên, hâm mộ đến phát điên hay dại dột yêu đơn phương đều ko tác dụng thì sự bình tĩnh và hời hợt bị động chạm cực điểm. Nga gieo mình vào 1 style đc chuẩn bị cẩn thận.

Nga thay quần bò và váy liền bằng quần ngắn và minijuyp bụi bặm. Cô bỏ giầy cao gót đi tông bẹt. Thái độ nhí nhảnh hàng ngày thêm vào 1 chút tư lự xa xăm sau mỗi buổi tạo dáng. Cô lúc thì cố vấn cho Duy vui như hoa nở lúc thì cả ngày chẳng để mắt đến chàng, lúc lại nhìn Duy thật lâu. Cô vẫn tuyệt đối dễ thương. Khác chăng là 1 chút chút j đó ko ai nhận thấy nhưng cô biết Duy có thấy.

Nga viết nhật ký trên facebook. Cô để chế độ friends để xem blog nhưng invite cả Duy và Ngọc. Ngọc đơn giản nghĩ là một em gái nào đó hâm mộ dance. Nga thì ko, cô viết đều đều những suy nghĩ về cuộc sống, con người, mơ ước. Một cuộc sống tự do, dám sống… Duy ko thể tin những điều Nga viết lại là của cô bé 19 tuổi. Nga dày công tìm hiểu khiến Duy cứ ngỡ cô bé này giống mình cả về triết lý sống đến những thứ nhỏ nhặt như âm nhạc, film ảnh,… Nga ko hay comment j ở blog Duy nhưng cô biết anh vẫn đọc và thầm dành cho cô 1 khoảng nhỏ trong tim. Cô sẽ làm nó lớn dần lên. Duy đánh giá ngay em bé 19 tuổi này là người sâu sắc, cá tính, sống mãnh liệt nhưng có vẻ cô đơn và đang cẫn chỗ dựa. Sự thật? Nga ko hề thích lang thang hay âm nhạc. Cái cô cần là 1 anh chàng cool về tính cách, đủ mạnh mẽ, đủ giầu có để cô dựa vào công thêm thôi thúc háo thắng vì tự trọng tổn thương khi Duy từ chối. Sự nhạy cảm mà giới nữ luôn có khi toàn tâm chinh phục giúp Nga chọn ra con đường dẫn đến trái tim đối tượng. Cô đang làm!

Hôm nay, Duy có hẹn chơi bi-a với Công - bạn chí thân từ cấp 2. Chơi sau Duy đến 4 năm nhưng có vẻ rất nghiện. Tuy ko chơi thường xuyên nhưng trình độ Công đã khá hơn Duy. Hắn lại cứ nằng nặc chơi ở VTC lại còn chọn bàn, chọn gậy tỉ mỉ. Thằng ku học tin học nên giờ này hãy còn độc thân. Mấy cái chú suốt ngày chai mặt gõ code thì mòn đời ko kiếm được em nào tử tế. Tuy ko thấy anh chàng đả động gì nhưng Duy đã định bụng giới thiệu cho một em con nhà lành. Các em chân dài, sau lưng thì Công chép miệng thòm thèm hoành tráng lắm nhưng trước mặt lại ngậm tăm, bẽn lẽn. Rồi đi chơi dc 1 hôm là các em chạy. Duy cũng thấy phiền hà. Chơi bời vài em cho khỏi phí tuổi xuân thì thằng ôn này đuối. Chả hiểu ăn học kiểu gì tốn cơm.

Duy ko đi một mình. Hôm nay đấu bài ba người và trả tiền bàn. Người thứ ba là một cô gái – Lệ, sinh viên điện ảnh khoa đạo diễn. Cô nhỏ nhắn, da trắng, ko xinh lắm nhưng đường nét trẻ và tinh tế như gái Trung Quốc. Duy nhận làm em gái trong hội nhiếp ảnh và định bụng giới thiệu cho Công. Em này con nhà tử tế chắc hợp. Công ko khỏi lúng túng. Cậu ta hoặc đánh trượt hoặc điều cái hỏng và thua liền 3 ván. Duy phì cười bụng bảo dạ :”mình tung hoành 23, 24 năm trời gặp ông khốt nhát gái này kể cũng quả báo”. Lệ vui tươi như một con chim non nhưng cũng sắc sảo như nữ thần hera. Con bé nhanh chóng nhận thấy dáng điệu ngượng ngập thái quá của Công nên tấn công như vũ bão. Lúc thì cố tình ngáng chân làm ku cậu suýt ngã nhưng Công ko những ko trách cứ còn cuống quýt xin lỗi, mặt đã đỏ càng đỏ gay gắt. Lúc thì cố tình nheo mắt làm cậu chàng đánh trượt rồi vỗ tay ầm lên:

- A..a Anh Công lại ngắm trượt. Em thắng, em thắng rồi !
- Mày đừng có mĩ nhân kế thì thắng bằng mắt. – Duy lớn tiếng bảo vệ.
- Em là mĩ nhân. Anh Duy nói đấy nhé… Anh ơi anh thời buổi này muốn thắng phải ko từ thủ đoạn.

Lệ chơi được hơn 1h thì kêu đau tay. Duy kinh nghiệm gọi cho cô nàng 1 đĩa trái cây. Thế là 2 chàng yên chuyện. Kết thúc buổi thi đấu, Lệ thắng ròn rã còn Công thua thảm ko còn có thể thảm hơn.

- Mày bận ko? Café chứ?
- Ok. Tao free đến sáng mai cũng đc. À đến tối thôi. Mịa nó! Mai tao deadline.

Duy và Công rủ nhau đến 1 quán ở Triệu Việt Vương. Công không ý tưởng gì về café cà fáo. Nhà thờ, hồ Gươm hay phố cổ đều là gu do Duy sắp đặt. Công nhớ hương vị café chồn mà ông nội đem về 1 gói nhỏ từ Pháp. Dù sao cũng ko tìm lại đc cảm giác ấy ở những quán từng qua nên bất cứ lúc nào đi cùng Duy, Công luôn gọi 1 tách đen nóng hoặc đen đá. Duy thì khác: lúc thích capuchino, lúc thích trứng,… Duy từng ví tình yêu như café phải hưởng khi còn nóng và vị đắng của nó – phải trải qua mới cảm thấy sự ngọt ngào từ đầu lưỡi sâu vào trong tim.

Hai thằng ngồi lặng lẽ đối diện nhau.Mưa ào ạt lần cuối như giã từ mùa thu. Ngồi bàn bẹt sát lan can. Qua ô cửa kính là rất nhiều dáng người nhập nhoạng tan trong bọt nước. Duy ngước nhìn trần nơi mưa đang hì hục muốn phá vỡ tấm kính chắn để rơi xuống. Máu nghệ sĩ nhen nhóm. Duy muốn lấy máy ảnh chìm đắm vào cái cảnh ướt át não nề kia. Nhìn vẻ mặt xa xăm của Công, Duy mới nén lòng phá vỡ ko khí u buồn do khí trời vô tình quét đến:

- Mày thấy em Lệ thế nào?
- Xinh, dễ thương, nhí nhảnh,…
- Cha ơi, mày thích em Lệ ko?
- Dữ quá. Tao biết làm sao!
- Phì. Bố bảo cho biết không nhanh là ko đến lượt đâu. Tài năng, xinh đẹp, tư cách đạo đức thôi rồi. Tao giới thiệu cho mấy em chơi chơi ko thích thì giới thiệu em tử tế cho mà lâu dài.
- Há! tao thích người như Ngọc của mày.
- Ngọc bất khả xâm phạm. Có một không hai. Không thích em Lệ tao giới thiệu em khác. Có một em… - Bất giác trong đầu Duy hiện ra hình ảnh Nga.

Công đưa mắt soi kỹ thằng bạn :
- Em nào? Hớp hồn mày được cơ à? Ghê đây.
- Mày nhớ em Thi Thi trong facebook của tao không?
- Mày ơi mày mấy trăm em bắt tao nhớ em nào?
- Em ấy làm model chỗ hội nhiếp ảnh của tao. Xinh, thông minh, cá tính, … rất giống tao. Tao …
- Ko sợ Ngọc ghen?
- Ngọc là đỉnh của đỉnh. Còn lâu mới ghen. Tao cùng lắm chỉ chơi bời chứ ko ngu gì bỏ mồi bắt bóng.

Công suy tư cảm thấy vừa thèm vừa sợ cuộc sống của Duy. Thằng này rồi cuối cùng cũng bị gái lừa thôi. Như mình hóa hay.
Tối hôm ấy bất giác Công vào nick Duy ngồi đọc hết những blog của Nga.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9