4. ANH HÙNG NÓI CHI HỒ DÃ DÃ
Như đã trích dẫn từ suy nghĩ của Chấn Thiên Minh Khí, giang hồ những kẻ tự xem mình là thần long không phải hiếm nhưng loài rồng hổ thực sự lại chẳng có mấy người. Nếu luận về võ học thì con dân Đại Việt thời ấy mười người có hết bảy đã biết đi quyền, nhưng luận về tư cách của bậc anh hùng biết đối nhân xử thế chỉn chu thời bấy giờ lại chẳng được mấy người.
Luận tới đây đã thấy có những chuyện tốt nhất không nói ra thì hay hơn. Tức là có thể diễn đạt bằng: “… nghĩa tự hiểu”. Vì nếu đem chuyện đó ra mà nói giữa đám quần hùng tụ hội nơi đây thì chẳng phải gián tiếp phỉ báng họ sao? Không nên, không nên chút nào, ít ra nếu không giữ phép lịch sự thì thiết nghĩ cũng nên thương tình bọn chưởng quầy trong các tửu điếm vì đâu phải ngày nào học cũng được tài lộc viếng thăm như mấy ngày này đâu. Lý do hơi buồn ý ở đây ai mà ai cũng rõ là bán rượu dưới chân núi Tiêu Sơn thì họa có mà phát tài bằng niềm tin.
Tiêu Sơn hiếm rượu nhưng những ngày này khách tới đòi uống rượu nhiều vô kể, mà lại toàn loại con ông trời mới chết chứ. Nếu ai không tin ở sự này thì cứ việc lên tầng trên của quán Diệp Y Phong là có thể tận mắt thấy cờ hiệu và tiêu ký cắm như gieo mạ khắp thị trấn Cổ Mộc nhỏ bé. Ngoài đại kỳ của các bang phái lớn trong giang hồ ra còn có đủ các loại cờ thêu hình chim cò rắn rết… ôi thôi đủ cả khiến người ta dễ dàng liên tưởng tới một xu hướng thời trang nào đó trong việc lựa chọn các con vật làm biểu tượng của các bang hội.
Sở dĩ mở ra sự tụ họp rầm rộ vậy cũng là do dạo gần đây Tiêu Sơn phái có phát đi một số anh hùng thiếp đi các miền nhân dịp đại thọ trăm tuổi của đức trụ trì Vô Tướng. Tất nhiên đây chỉ là cái cớ, còn bản chất là muốn nhân dịp này mở cuộc điều tra chính thức về vụ án những bộ cốt khô bí ẩn trên quy mô rộng khắp.
Khổ nỗi hồng thiếp thì ít mà người tới thì nhiều, tất nhiên các bang phái đều có dụng tâm riêng khi cử phái đoàn đến tham dự khiến nhất thời lễ đại thọ lần này trông qua chẳng khác cái chợ chồm hổm là bao.
Tới đây, do cách sử dụng ngôn từ quá bôi bác nên thật không dám lạm bàn thêm.
Rượu ngon, phong cảnh đẹp thì tội gì mà không thưởng thức. Khách giang hồ bấy giờ vẫn còn rảnh rỗi nên hầu hết đều kéo cả vào các quán rượu mà hàn huyên, trò chơi chính của bọn họ là ngắm nghía và bình phẩm những người mới đến, trò chơi tưởng vô bổ mà thật ra gián tiếp thể hiện lịch duyệt của khách qua tầm hiểu biết.
- Ngươi xem những người kia thuộc bang phái nào?
- Ai mà biết, nhìn bộ dạng tập nham vậy là đủ biết hạng cắc ké học đòi chứ gì.
- Ha ha, tạp nham cái đầu ngươi. Vậy ngươi cho bang Hồng Hà là thứ bang hội cắc ké à? Xem ra ngươi không biết tiền đi đò của mình do ai quản rồi.
Thực khách ai nấy đều cười ồ. Đã đi lại trên sông hồ đương nhiên không ai không biết Hồng Hà bang là thủy bang có thế lực nhất hiện nay nắm trong tay hầu hết hoạt động kinh doanh trên hệ thống sông Nhị Hà dưới sự quản hạt của triều đình. Lời trên ngụ ý chê kẻ phát ngôn kia thuộc phường dốt ưa nói chữ.
Mà những người của Hồng Hà bang coi ra cũng tạp nham thật nếu không để ý kỹ thiên hạ dễ tưởng nhầm họ là đám quyền quý hiếu sự nào đó tới xem náo nhiệt mà thôi.
Tạm đặt cây thiết bút xuống một bên câu đối đang thảo dở, lão thầy đồ nhón lấy chén rượu vừa được ai đó ngưỡng mộ rót giùm, nheo mắt ngó xuống phố:
- Vậy các người có biết đám áo trắng kia lai lịch ra sao không?
Có khách trả lời vẻ thông thạo:
- Cái đó chắc ít người hay, vì Quỷ Ảnh Đoàn thực tế không có đồng phục cố định.
Nghe tới đó các khách bèn xúm cả lại bên bao lơn mà nhìn xuống. Quả thực vừa đặt chân tới trước cửa tửu lâu là một đám sáu cô gái phục sức đồng nhất một màu trắng tuyền, dung nhan người nào người nấy lạ lùng thay đều giống nhau như đúc một khuôn diễm lệ cực kỳ.
- Ầy dà, nữ nhân Quỷ Ảnh Đoàn ai cũng có nhan sắc như vầy sao? Chậc chậc…
- Người đâu mà dễ thương thế…
Họ xuất hiện chỉ mới một lúc mà phía trên lầu đã có bao nhiêu dê chạy rong ầm ĩ.
Lão thầy đồ tủm tỉm:
- Ừm, dễ thương mà thương không có dễ đâu. Các người có biết thuật dịch dung của môn hạ Quỷ Ảnh Đoàn được xưng đệ nhất thiên hạ không? Biết đâu chừng trong số sáu cô gái đó đã có hết năm mạng là đàn ông thì sao?
Mọi người nghe vậy hầu hết đều lùi cả lại, trong đầu thầm kêu “í ẹ”. Khách trung niên đang nói chuyện với lão chỉ khẽ cười mũi:
- Nhưng việc chủ sự của họ là đệ nhất mỹ nhân thì cứ coi là chắc chắn.
- Ồ, ngài chắc chắn? – Thầy đồ hóm hỉnh – Nếu câu “kiến diện tất tử” của Huyết La Sát không phải nói chơi thì ít nhất ngài cũng phải có năm bảy cái mạng mới đủ làm lễ.
Nói tới đây họ cùng thấy đề tài thú vị bèn thưởng cho nhau mấy ly rượu, đám tửu khách còn lại trong quán Diệp Y Phong cũng tỏ vẻ lắng nghe cuộc trò chuyện sảng khoái của họ lắm, nhất là khi họ phát hiện cả sáu cô gái giống nhau y như đúc kia cũng đồng thời có mặt tại hiện trường.
Tất cả bọn họ tuy không nói ra nhưng trong bụng đều thắc mắc kinh khủng rằng “Liệu trong đám này có tên đực rựa nào lẫn vào không đây?”.
Sáu cô gái chọn một bàn hạng sang tại góc phòng ý chừng để tiện bề quan sát đồng thời cho gọi vài món đơn giản cho bữa sáng. Cả đám cũng tự biết bản thân gây không ít chú ý với mọi người xung quanh nên cứ lờ đi mà ngồi tán chuyện nội bộ. Song thực ra cách quan sát của những người này rất chuyên nghiệp, mỗi cái liếc mắt nhíu mày chốn công cộng đều là một cử chỉ được đào tạo kỹ lưỡng không cần phải tốn quá nhiều thời gian họ vẫn có thể kể ngay ra được lai lịch những nhân vật có trong quán rượu này.
Nhưng hiện thời họ không có hứng làm việc đó.
Khách trung niên xắn tay áo nâu sờn lên tận khuỷu ra sức mài mực cho lão đồ già, tùy tiện đưa chuyện:
- Vậy bác có biết lý do vì sao hành tung của Huyết La Sát lại cực kỳ thần bí không?
Thầy đồ cười đáp:
- Vụ này lão cũng có chút hiểu biết, cái gọi là thần bí của ả thực ra nằm ở lý lẽ đơn giản nhất: Lẩn trong đám đông. Trong tổ chức của mình Huyết La Sát áp dụng công thức trá hình làm một trong số các thuộc hạ của chính ả mà chỉ có vài người quan trọng mới biết được chân diện mục. Vậy nếu đám môn hạ còn chưa biết lai lịch của chủ nhân thì liệu giang hồ mấy ai hay chứ?
- Như vậy…
- Như vậy?
Khách trung niên đưa tay hướng về bàn nơi sáu thiếu nữ đang ngồi:
- Quỷ Ảnh Đoàn cho người tới Tiêu Sơn bái phỏng tất ngửi thấy mùi đại sự. Qua đó tất có thể kết luận vị chủ nhân của họ đang có mặt ở nơi này rồi.
- Và lẫn lộn trong sáu người giống nhau kia – Lão thầy đồ đưa đẩy – Lại có câu: hễ thấy trong nhà có một con kiến thì cứ tin rằng trong nhà có ổ kiến, người của họ không chừng đã phủ kín cả trấn này rồi cũng nên.
Lời này nhất thời khiến đương trường chấn động, tất cả tửu khách để lọt tai cuộc chuyện phiếm đều nhất loạt ngó theo hướng tay chỉ của khách trung niên, trong lòng ngầm kinh sợ. Nếu khách nọ không nói ra thì làm sao họ biết những tiếng trêu đùa huýt sáo ban nãy của mình đã vô tình chọc nhầm ổ kiến lửa, mà nhất là đắc tội với chủ nhân của họ mới càng gọi là chán sống.
Lớp dịch dung của các nhân vật Quỷ Ảnh Đoàn tỏ ra khá hữu dụng trong trường hợp này, chỉ người nào để ý thật kỹ mới thấy được trong ánh mắt họ thoáng lóe lên sát cơ. Ngoài mặt những người này nghiễm nhiên vẫn thờ ơ chuyện phiếm như thể chuyện không có gì liên quan tới họ.
Lão thầy đồ xem chừng rất cao hứng với không khí nghẹt thở trên, tay khoát cây thiết bút như múa trong không trung, đầu bút chấm nhẹ một vòng tròn nhỏ lên nghiên mực rồi chuyển ngay sang tấm hồng điều trải sẵn trên mặt bàn. Thầy đồ vận lực đầy đủ nơi cánh tay hạ bút như chớp, lại cho hụt đi một nửa sức khi tiếp mặt giấy, thâu nhiếp tinh thần phóng ngay một chữ thật lớn.
VỊ Chỉ một chữ duy nhất.
Thầy đồ gác bút sang một bên, lim dim hưởng thụ đủ loại luận ngôn của khách tao nhân đoạn hỏi khách trung niên:
- Ngài thấy chữ này thế nào?
Khách đã quan sát từ đầu tới cuối thuật thư họa của đối phương, lúc này vẫn không vội đưa ra ý kiến mà dành thêm chút thời gian để tấm tắc chỉ duy một hướng chính diện của đại tự.
Hồi sau khách mới gật gù:
- Chữ viết thoạt trông khí thế cực kỳ tham lam hàm hồ nhưng khi nhìn kỹ lại thấy nét bút uyển chuyển tựa nước chảy mây trôi, càng nhìn càng cuốn hút, và nhìn lâu thì thấy mê đắm, cuối cùng thì thấy thanh cao thoát tục. có thể qua một chữ mà thấy cả đời người thật đúng là Thư pháp của bác quả thực đã đạt tới cảnh giới siêu phàm rồi.
Những kẻ đứng ngoài nhìn vào đều thấy y chang vậy.
Lão đồ vừa giờ bình rượu lên định rót thì khách đã cản lại:
- Hượm đã bác ơi, phải nói thật tôi là hạng lỗ mãng nên không rành về thư pháp. Chén này tôi kính cái tài của bác vậy.
Học giả vẫn không lấy gì làm ngạc nhiên:
- Lão không thấy đó là chuyện quan trọng. Ngài chỉ nhìn thôi, như nhìn bông hoa mà khen nó đẹp, lại còn biết nó đẹp chỗ nào. Vậy chẳng phải quá đủ cho lão đây sao?
- Ô, bác nói đúng…
- Nhưng?
- Đúng, để nhận chén này tôi phải nói hết. Chữ này còn thiếu cái khí quân tử, càng thiếu cái dạ tiểu nhân. Không có hai thứ đó hóa ra người ta sinh ra đã là tiên thánh cả sao?
Lão đồ chăm chú lắng nghe, tới đây liền gật đầu:
- Ngài nói chí phải, lão chưa dám đem chữ này lên tặng thần tăng cũng là do vậy.
Nói rồi bèn rót đầy chung rượu của khách trung niên. Hai người thế chẳng khác Bá Nha gặp Tử Kỳ, trong lòng rất sảng khoái nên chén thù chén tạc không chút kiêng cử.
“Vị” trong tiếng Hán có nhiều nghĩa, có thể là phương vị, mùi vị hoặc địa vị. Chữ được viết ra là nhằm nói về nghĩa thứ hai. Con người từ lúc sinh ra cho tới khi về già đều nếm qua đủ ngũ vị nơi đầu lưỡi, vậy để làm gì? Chẳng những thế vị ở đây còn dùng để hình tượng hóa cảm xúc. Yêu, hận, vui, buồn, giận dữ, thất vọng… đều có cái vị riêng của nó. Tại sao lại là vị? Vì vị là chân thực nhất, nó chưa bao giờ đánh lừa con người, nếu có cũng chỉ là tự người ta lừa dối cảm giác của mình mà thôi. Sống ở đời nếu không để thưởng thức đủ vị thì còn sống để làm gì?
Theo cách hai con người này uống rượu thì cần phải biết tồn tại không hề là một mệnh đề mà trên đời chỉ có hai mệnh đề: Sống và Chết. Vì tồn tại thì không có vị mà chỉ Sống và Chết mới mang cái vị đặc thù của nó. Con người sinh ra để chủ yếu để thưởng thức hai cái vị ấy, sau đó mới tính tới chuyện tồn tại.
Lúc này bên dưới đường lại có vài đoàn đại biểu khác vào tới. Hầu hết bọn họ đều có đồng phục và binh khí đặc thù, cách đi đứng lại khoa trương nên thiên hạ có thể dễ dàng nhận ra lai lịch. Thầy đồ hỏi khách:
- Theo ngài thì có mấy người trong số họ nắm được đại sự đằng sau lễ đại thọ lần này?
Khách trung niên hừ mũi:
- Cái đó còn tùy thuộc vào nhiều yếu tố lắm. Có điều hầu hết bọn họ đều muốn dự phần trong miếng bánh, khốn nỗi nghị sự lần này đâu có đơn giản như họ nghĩ.
Lão đồ vuốt râu:
- Đánh giá vấn đề lớn thì cần phải có chuyên gia mới được. Lão đây đã có sẵn chính kiến, nhưng về chuyện sóng gió to hay nhỏ thì e rằng phải hỏi vị này mới xong.
Cũng vừa lúc một trong sáu nữ nhân áo trắng tách khỏi bàn tiến về phía họ. Người này bước đi uyển chuyển, ánh mắt sắc sảo phi thường. Bàn tay như ngọc chuốt nhẹ nhàng nhấc hồ rượu sang một bên bày nguyên toàn cảnh bức đại tự.
Người ấy ngắm một lúc, nhẹ nói:
- Thư pháp tuyệt diệu. Chả trách có thể đem làm giấy lót chén đĩa.
Nếu người thường mà nghe câu đó chắc chắn sẽ đỏ mặt vì tức. Nhưng thầy đồ chỉ cười khiêm tốn:
- Quý lệnh chủ quá khen rồi. Nếu thứ giấy trải bàn này lại có thể khiến Huyết La Sát chú ý thì lão đây coi như mãn nguyện rồi.
Nữ nhân tự nhiên đáp:
- Lão phán quan đã khách khí vậy Từ Vân thật không dám nhận. Vậy phải chăng Từ Vân nên trở lại chỗ cũ.
Lão đồ vội vã xua tay:
- Ấy ấy. Lệnh chủ mà đi thì bất công quá, nếu lão tự phạt thì lệnh chủ sẽ ngồi lại chứ?
Nói rồi tự chuốc cho mình ba ly đầy rồi chìa tay mời nữ nhân nhập cuộc. Nàng nhoẻn cười thuận ý. Trời đất ơi, nụ cười đẹp không bút nào tả xiết. Cho dù biết rõ đây chỉ là giả diện nhưng khi nàng cười thì thiên hạ bất chấp luôn thực tế đó mà vẫn cứ điên đảo như thường. Nhưng rồi khi chợt nhớ ra chủ nhân của nụ cười xiêu đình đổ quán kia là Huyết La Sát khét tiếng tàn nhẫn thì đa số các anh hùng mới sửa soạn từ ngữ loằng ngoằng đều xìu cả xuống.
Trong số khách ngồi trên này số người nghe xong muốn bước qua hành lễ với lão thầy đồ kia cũng không ít, song có vị nữ hung tinh số một ngồi ngay bên đó thì có ăn gan hùm nuốt mật gấu họ cũng không dám tới gần.
Theo như họ vừa hiểu ra thì bàn rượu bên ấy không phải là chốn có thể dây dưa bởi người được gọi là phán quan mà lại được Huyết La Sát đích thân bái kiến trong thiên hạ chỉ có một. Lão đồ ấy đích thị Thiết Phán Quan Hồ Tuyên, nhân vật lừng lẫy vào hàng đầu vẫn được coi là trọng tài có uy tín nhất trong giới giang hồ. Lão này bình thường sống bằng nghề bán chữ theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Sáng nay lão đã viết ra tổng cộng bảy mươi lăm chữ, mỗi chữ đáng giá bốn trăm rưỡi lượng vàng, vị chi là… chậc, nhiều quá đếm hổng ra. Chỉ cần biết là trò khảy móng tay vơ về bạc vạn đối với lão chỉ là… chuyện nhỏ.
Giàu như lão, bần như lão, hào phóng như lão, quy củ như lão. Đích thực trên đời không ai mua nổi.
Lại quay trở lại bàn rượu, tới lúc này ngó lại chỉ thấy có khách trung niên là lạc quẻ nhất đám. Và thêm một việc nữa là những kẻ này chưa hề biết nhau từ trước đây tự nhiên khiến cho đám tụ tập này có vẻ hết sức kỳ dị. Họ nhâm nhi rượu ngon, thưởng thức náo nhiệt lắng nghe yên tĩnh như bậc cao nhân thế ngoại.
Lão đồ chợt hỏi hai người:
- Trong hai vị ở đây có ai biết tại sao chốn này được gọi là Diệp Y Phong không?
Cả hai lắc đầu, Huyết La Sát nhỏ nhẹ:
- Từ Vân xin được nghe.
Lời người ngọc lễ độ thỉnh ý, lão đồ kể giọng còn hấp dẫn hơn. Kẻ xướng người họa thật đúng điệu:
- Cái tên Diệp Y Phong đương nhiên không phải danh từ khoát lác để so đọ với Tiêu Sơn đâu. Trước đây nó chỉ là một hàng nước nhỏ nằm ven đường có duyên với một vị tài thần chốn kinh thành. Người ấy trong lúc ghé vào uống nước đã gặp một hiện tượng kỳ vĩ mà sau đó hỏi ra mới biết hiện tượng ấy chỉ xảy ra mỗi năm một lần tại Cổ Mộc tiểu trấn. Sau đó vì nổi hứng muốn sở hữu cảnh đẹp ông ta đã bỏ tiền mua trọn khu đất này và xây lên tòa tửu lâu, đặt tên là Diệp Y Phong.
Chuyện nghe nhạt thếch, nhưng Huyết La Sát lại hỏi chứng tỏ nàng cũng có ý quan tâm:
- Vậy tên quán rượu này ắt phải gắn với hiện tượng ấy?
- Đúng rồi. Và nó chỉ xảy ra một lần vào một ngày cố định trong một năm mà thôi.
Tới đây khách trung niên chợt hiểu ý:
- Là hôm nay?
- Thật may, đúng là vậy – Hồ Tuyên gật đầu, thoáng liếc bóng nắng – Xem chừng cũng sắp tới giờ ngoạn cảnh rồi đó. Nếu hai vị không gạt hết những dự định khác vào lúc này thì e rằng hơi phí.
Khách trung niên nghe vậy bèn thư thả gắp một miếng ốc om thảy tọt vô mồm, vươn vi nhai kỹ. Huyết La Sát nhu mì đáp:
- Nghe lão phán quan quảng cáo như vậy chẳng hóa ra không xem lại uổng cả đời sao? Vậy thì…
Nói tới đây lời bỗng chậm lại một nhịp, nhưng rồi lại tiếp ngay:
- … phải xem lại cơ duyên của Từ Vân đã.
Cả Hồ Tuyên và khách trung niên đều nhận ra cái thoáng lỡ nhịp ấy có chỗ không tầm thường. Bất ý, họ đều đưa mắt nhìn xuống đường.
Chỉ thấy một đội nhân mã bốn người vừa thong thả tiến vào. Đi đầu là hai lão già vận lục y, vai mang đại đao nặng hơn trăm cân. Theo sau là một thiếu nữ độ mười tám khoác nhung y viền lông cừu vẻ nhanh nhẹn hoạt bát ra dáng con nhà quyền thế. Và đi bên cạnh thiếu nữ là một đứa trẻ thoạt trông giống thư đồng đi theo phục thị thiếu nữ kia, nhưng cứ theo vẻ ngoài với y phục đơn giản đen tuyền một màu từ đầu tới chân lại cưỡi con ngựa ô không lẫn tạp sắc là người ta lại thấy có chỗ không giống như nhận định ban đầu.
Cả ba khách ngồi trên này đều tỏ mối quan tâm không nhỏ với đám người ấy. Còn quan tâm tới ai trong số đó lại là việc riêng của mỗi người. Hồ Tuyên lẩm bẩm:
- Đại biểu Thái Bình Môn thật thú vị. Nam Thiên Song Đao sao lại đem theo hai đứa bé đó vậy nhỉ?
Huyết La Sát nheo mắt thích thú:
- À, lão phán quan chưa biết đó thôi chứ vị tiểu thư đó không phải hạng dễ trêu vào đâu.
- Con quỷ con đó ta biết quá rõ còn gì – Lão thầy đồ nhăn mặt – Miệng lưỡi thì chằn ăn trăn quấn, tính tình thì ham chơi lóc chóc chả đâu vào đâu cả. Lần trước ở hồ Động Đình nó đã từng một miệng chửi mà khiến cha con bang chủ Phi Long bang phải hộc máu mà chết tức, sau lại cho người gởi bài điếu tới khiến cho mụ vợ lão ấy đọc xong phải tự tử vì hổ thẹn. Lần ấy ta đi chung với mấy đệ tử Thái Bình Môn thật lắm phen mất cả hồn vía với mấy trò đại náo của nhỏ đó.
- Chẳng phải rất có bản lĩnh sao – Huyết La Sát trào phúng – Từ Vân chẳng thể có được bản lĩnh giết người mà không cần động tới gươm đao như vậy.
Lại trỏ xuống:
- Lão phán quan cứ để ý xem, tại sao thứ hành lý quan trọng nhất của cả đoàn lại nằm trong người cô ta?
- Lệnh chủ thật khéo quan sát, lão đây phục rồi.
Lại là xướng họa, khách trung niên cười cười:
- Tiểu thiên kim của nhà họ Lâm đúng là một cô gái rất hay. Nhưng có ai để ý thấy đứa bé kia mới là nhân vật đáng chú ý nhất không?
Lão đồ khề khà:
- Có thể họ thích chơi trội nên hóa trang cho gia nhân như vậy thôi. Chứ còn… Ô không, lão hiểu ý ngài rồi.
- Ừm, chơi trội cách mấy cũng làm sao có cảnh gia nhân lại cưỡi ngựa tốt hơn chủ được.
Huyết La Sát cũng không kém phần kinh dị:
- Ca ngợi thần câu bất quá cũng chỉ tới chừng này là cùng.
Nhóm bốn người của Thái Bình môn nào hay mình lại có hân hạnh được các bậc kỳ nhân chiếu tướng kỹ lưỡng như vậy, mà có tài thánh họ mới biết được té ra thứ được chú ý nhất trong số họ lại là con ngựa đi sau chót.
Tình thế có vẻ tầm thường, nhưng với những bản lĩnh kỳ tuyệt thì sự xuất hiện của một con ngựa hay đã làm đảo lộn một vài suy nghĩ trong đầu họ. Huyết La Sát ngoài mặt thản nhiên mà trong lòng nổi lên bao nhiêu nghi ngờ.
Nàng ngờ rằng đứa trẻ ấy không phải là người của Thái Bình Môn. Vậy họ đem theo nó làm gì? Trông tướng nó kỳ dị thế thì xuất thân có thể từ đâu? Bản sự bao nhiêu? Có nguy hại gì không?
Nghi ngờ không phải là tội. Huống chi cái nghề của nàng nếu không trang bị kỹ năng nghi hoặc hơn người thì không thể tồn tại được trong thiên hạ.
Và ở đây xin nhắc tới một đặc quyền khác của người phụ nữ, quyền nghi ngờ.
Trong khi nàng còn đang mải phân tích tình hình thì thiếu niên bỗng ngước nhìn về phía nàng, cử chỉ hoàn toàn vô tình nhưng khi hai mắt chạm nhau lại khiến huyết La Sát thầm xấu hổ. Nàng biết ánh mắt trong sáng, cái nhìn ngây ngô đó tuyệt đối không thể nào là giả tạo được.
“Ôi thôi rồi, sao trên đời lại có hạng người này không biết nữa” nàng than phiền âm ĩ mà cũng chẳng rõ là nghĩ về thiếu niên hay dè bĩu chính mình nữa.
- Lệnh chủ đang nghĩ gì vậy?
Suốt từ đầu cuộc rượu đây có lẽ là lần thứ nhất khách trung niên trực tiếp bắt chuyện với nàng. Huyết La Sát bèn tạm rời mắt khỏi hình dung ấn tượng của thiếu niên, nàng nén tiếng thở dài, trả lời:
- Từ Vân thấy lực lượng Thải Bình Môn thật có lắm chỗ thú vị.
Nàng nghĩ là mình chẳng nên thắc mắc vào lúc này.
Mà nàng có thắc mắc cũng bằng thừa, vì mọi điều ước đoán của nàng về thiếu niên tính cho tới lúc này đều chính xác cả.
Và trong lúc các nhân vật cốt cán trong giang hồ đang trở lại đề tài phong hoa tiết nguyệt thì bên dưới họ, thật khéo làm sao, đoàn người của Thái Bình Môn cũng chọn đúng quán trọ đối diện với Diệp Y Phong mà thuê phòng.
Và rồi sau đó? Chẳng thể khác được, với một con sâu rượu như Lâm Bình thì còn có chỗ nào ấm hơn để lai vãng chứ?
Tuệ Đồng tính khí hiếu động chẳng chờ nổi cho tới lúc Lâm Bình đặt phòng xong xuôi, nàng bắng nhắng kéo Dạ Biền sang Diệp Y Phong liền chứ sao.
Thiếu niên mặt cứ tình để nàng nắm cổ tay kéo đi, thiên hạ từ ngoài trông vào thấy chẳng khác nào hai chị em ưa hóng chuyện đang đi kiếm sự lạ.
- Rồi ngươi xem, ta nói không sai đâu. Đẹp lắm đó.
Vừa tới ngay quầy nàng liền vỗ bàn:
- Lão Khổng Đầu, bàn của ta đâu?
Tay chưởng quầy đang lui cui chửi rủa dưới gầm bàn chỉ nghe tiếng đã biết người, lão vội ngóc lên kèm theo bản mặt nghênh đón đón thần tài tươi roi rói:
- Lâm tiểu thư đây rồi. Bàn của cô ở trên lầu ấy, như mọi năm.
- Tốt! Đúng là quán rượu số một thiên hạ.
- Tiểu thư quá khen – Lão chưởng quầy thân thiện nói - Mà làm ơn đừng gọi tôi là lão Khổng Đầu nữa, cô biết tên tôi là Khổng Mão mà.
- Ha ha, phải có cái đầu bự mới đội được cái mũ lớn chứ.
Tuệ Đồng cười khanh khách đoạn lôi xểnh thiếu niên lên lầu trên, bỏ lại đa số bọn tửu bảo với thực khách chỉ biết lắc đầu mà cười cho tiết mục chiết tự tràn lan. Trông cái cách nàng nhảy chân sáo trên bậc thang thật khiến người ta ưa mắt.
Nàng bảo Dạ Biền:
- Món ăn của Diệp Y Phong này ngon nổi tiếng. Lại được cảnh đẹp nữa. Hồi mười bốn tuổi tới giờ cứ mỗi năm vào dịp này ta lại trốn nhà tới đây để ngắm Diệp Y đó. Ngồi trên này mùa lạnh mà có một chén mắt cá nóng hổi… trời, phải nói là mê ly luôn ấy.
Món mắt cá mà nàng nhắc tới vốn được gọi là Minh Châu Yên Dã được chế biến từ nguyên liệu chính là mắt của đại ngư phương nam đem chưng cách thủy với hồ tiêu xanh và sợi miếng đi kèm gia vị, món ăn này trong hàn ngoài nhiệt tác dụng bồi bổ xứng đáng vào hàng cực phẩm. Vốn dĩ Diệp Y Phong không hề có món này mà là do có một
cô – con – gái – quý – hóa của
nhà – nào – đó đã tiện tay cầm nhầm cuốn Hải Hà thực phổ dưới gối của của Phi Long bang chủ phu nhân, thỉnh thoảng lại đem ra đây mà mách nước cho chủ quán.
Một tí về mối quan hệ của Tuệ Đồng và thiếu niên Dạ Biền, kể từ khi họ ly khai thôn trang trong rừng cho tới nay đã được hơn năm ngày, trên đường đi Tuệ Đồng có tìm hiểu thêm về gia cảnh Dạ Biền và biết thêm được rằng gia đình y đã chết trong chiến tranh nên y hoàn toàn không có chủ ý gì khi được chủ cũ trả tự do, nay lại mất đi chỗ dựa duy nhất còn lại là Dương Thệ. Dạ Biền một thân y đạo, lại giỏi nghề phục thị nên khả dĩ kiếm sống bằng bản lĩnh có lẽ không khó nếu như không phải một cái tội là y vẫn còn quá nhỏ để làm những chuyện đó. Mấy ngày đi đường cùng nhau Tuệ Đồng hiển nhiên sinh hảo cảm với phong cách lặng lẽ thường trực ở thiếu niên, nàng đối xử với y như với đứa em, bảo sao nghe vậy.
Thế nên chẳng có gì lạ khi nàng cứ thao thao giảng giải chả buồn chán trong khi thiếu niên chỉ lặng nghe, thỉnh thoảng lại mỉm cười tán thưởng. Phải như người khác đã cho rằng thà nói chuyện với cái đầu gối của mình còn hay hơn.
Nàng chỉ dẫn cho y rất nhiều thứ hay lạ, ví dụ như bắt chước anh hùng thiên hạ lên đây ngoạn cảnh cũng là một chuyện.
- Bàn của tụi mình đằng kia kìa.
Tuệ Đồng chỉ về phía bàn duy nhất còn trống cạnh bao lơn. Hay ho làm sao bàn ấy lại nằm ngay cạnh chỗ ngồi của các bọn Hồ Tuyên. Đã vậy ghế còn chưa ngồi cả hai đã thấy mình được “chăm sóc” kỹ lưỡng rồi.
Vì họ được ba đại nhân vật để mắt tới tất đồng nghĩa với việc trở thành trung tâm chú ý của mọi người trong phòng.
Bao nhiêu sự chú ý đó chẳng làm thiếu nữ bối rối. Đảo mắt một vòng thật nhanh rồi nhấc lấy bình rượu trên bàn giao cho thiếu niên:
- Ngươi rót cho ta năm chung.
Một thiếu nữ với cử chỉ ấy, ngữ khí ấy lập tức khiến mọi người nể ngay. Hồ Tuyên bật cười lớn:
- Quỷ con nhà ngươi lúc nào cũng đáo để. Ngươi định mời những ai vậy?
Tuệ Đồng không vội đáp. Nàng cầm chén rượu đầu tiên đi đến bên cầu thang lên xuống đoạn đưa thẳng ra khoảng không mà buông tay. Khoảng cách từ trên xuống dưới hơn ba mươi thước vậy mà chén sứ rơi thẳng lại không hề phát ra tiếng đổ vỡ hay va chạm nào.
Chứng tỏ rượu đã mời tất có người thỉnh nhận. Tuệ Đồng hài lòng lên tiếng:
- Như mọi năm, cảm ơn lão chủ quán đã cho cơ hội thấy kỳ quan. Chúc lão tiền vô như nước ha.
Và, trong khi mọi người còn chưa đánh giá được hành động kỳ quái của cô tiểu thư nhà giàu kia thì từ dưới nhà đã vang lên một tiếng “khà” đầy nghệ thuật:
- Rượu này để càng lâu uống càng khoái. Trên đời đúng là chỉ có rượu của Tuệ ngươi mời là ngon nhất hử.
- Không dám, chỉ là do lần đi này đem theo người biết rót mà thôi.
Nói nghe thân mật là vậy nhưng đoạn đối thoại này của hai người đã làm những người chứng kiến chén rượu đầu tiên đều không tránh khỏi kinh dị. Vốn dĩ từ ngày mở quán tới nay vẫn chưa có quan khách nào được nghe danh biết tiếng chứ đừng nói chi là thấy mặt chủ nhân Diệp Y Phong, vậy mà một cô nhóc miệng còn hôi sữa chỉ mời một câu đã khiến người ấy thâu nhận ngay thì đúng là chuyện đáng để ngạc nhiên.
Tuệ Đồng nói mấy câu chúc tụng xong bấy giờ mới cùng thiếu niên tung tẩy tiến đến bàn của Hồ Tuyên. Nàng tự tay nâng từng chén rượu lên mời từng người, trước là Hồ Tuyên:
- Hồ lão, lâu quá không gặp.
Kế đến là khách trung niên:
- Thiếu Cơ huynh, rượu này phải uống lúc nóng mới ngon.
Và đến Huyết La Sát, nàng vẫn không hề bị vấp váp:
- Lưu Nguyễn lệnh chủ, lần đầu gặp mặt coi như Tuệ thất lễ.
Huyết La Sát không thể không tiếp lễ của đối phương. Nàng đón lấy chung sứ, cười như đong châu rót ngọc:
- Từ Vân ngưỡng mộ đã lâu.
Tức thì trong bụng thiếu nữ nghĩ: “Huyết La Sát ngươi mà cũng biết nói lời nhảm nhí kia à”.
Ba chung rượu đặt trên bàn bốc khói nghi ngút cầm lên thấy chén sứ lạnh như băng nhưng chỉ cần chạm môi vào là hơi men xông lên tận óc. Thật có thể nói chưa uống đã thấy tâm thần ngây ngất.
Không biết có phải do hít nhầm phải hơi rượu hay không mà thiếu niên bỗng chau mày, thoáng lộ vẻ cổ quái.
Hồ Tuyên hể hả nói:
- Quỷ con nhà ngươi mới có mấy năm không gặp mà bản lĩnh thưởng thức tăng lên đáng kể. Rượu này ngươi kiếm đâu ra hay quá vậy?
Khách trung niên vốn trầm tĩnh song lúc này cũng phải phát ra lời tán dương:
- Là rượu Đường Lâm phải không? Không ngờ cô nhóc có thể sở hữu được bảo bối của lão Tửu Si keo kiệt thật khiến ta phục sát đất.
Tuệ Đồng làm bộ xua ruồi:
- Chuyện nhỏ thôi huynh. Lần sau nếu mọi người thích thì…
Đang cao hứng lại nhác thấy bóng Nam Thiên Song Đao băng qua đường sang bên này. Nàng vội hấp tấp cúi xuống cú vai khách trung niên một cái:
- Thôi chết, em lại kia ngồi đây. Hai ông chú mà biết là em ốm đòn với cha.
Nói rồi liền ba chân bốn cẳng vọt trở về chỗ ngồi, lại giục thiếu niên:
- Giấu bình rượu cho lẹ chứ để họ thấy là không xong đâu. Chỗ đó không được, chú sáu ngửi thấy liền. Chậc…
Trong cơn cấp bách không biết giấu vào đâu nàng vội tợp một ngụm tiếc rẻ, phần còn lại thì… trút luôn vô họng thiếu niên cho đỡ phí. Sau lại liệng vèo cái bình rỗng xuống phố.
Khi Nam Thiên Song Đao mò lên tới nơi thì cả lầu đã lặng như tờ. Tuệ Đồng và Dạ Biền thì cứ ngồi ở đó mà giỡn trớt cứ như thể từ nãy giờ mọi sự vốn đã vậy, bộ dạng trông vô tội hết biết.
Nam Thiên Song Đao ngó qua mấy bộ mặt kỳ ôn mười người như chục của đám thực khách mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì sất. Họ chỉ thấy lạ một điều là khi cả hai xuất hiện thì khách khứa bỗng nhiên im hơi lặng tiếng hết cả. Hai lão do theo quy củ giang hồ với người quen nên cũng theo thủ tục ghé ngang qua chào hỏi bọn Hồ Tuyên mấy câu khách sáo rồi lại ngồi cùng bọn Tuệ Đồng, trong bụng có chút vênh váo tưởng rằng mình trở thành nhân vật quan trọng tới mức chỉ cần hiện hữu là thiên hạ phải chú mục.
Lâm Bình nào có ngờ kẻ được kính nể chẳng phải là lão mà là cô cháu gái bảo bối. Quần hùng sau khi chứng kiến tiết mục mời rượu của nàng bất giác lòng ngưỡng mộ tăng lên mấy bậc. Sau lại thấy tính cách quái dị chẳng giống ai của nàng thì cũng muốn cười lắm, nhưng nếu bọn Hồ Tuyên còn không dám cười thì họ hiểu nếu cười sẽ lãnh đủ ngay.
Vì vậy, họ chỉ tiếp tục luận đàm khi huynh đệ Lâm Bình đã an vị đâu vào đấy.
Tuệ Đồng rề rà xoay cái bàn một thôi trước ánh mắt phiền phức của hai ông chú, tới lúc vừa ý rồi lại lần túi lấy ra mấy đồng thông bảo cắm xuống khe gỗ cho dựng đứng lên thành một dãy chen nhau kiểu xếp ngói, nàng bảo Dạ Biền:
- Nói cho ngươi biết, trong quán này người đủ loại nhưng không phải ai cũng biết thưởng thức hiện tượng Diệp Y đâu. Diệp Y giáng hạ là một cơn mưa lá vàng không rõ căn nguyên tới từ trên trời cao, sau khi rơi xuống thì phủ lên tòa lầu này thành một lớp rất đẹp, trông xa tới như đang khoác áo. Người ta chỉ thấy nó là cảnh quan kỳ tuyệt mà cứ lầm Diệp Y là một cơn mưa lá nên vô tình lại làm tiêu giảm đi cái đẹp vốn có của nó. Nhưng nếu biết cách nhìn và nghe cho đàng hoàng thì lại khác…
Lại chỉ vào những đồng tiền:
- Hồi trước lão chủ quán đã chỉ cho ta trò này. Có thể dùng nó để nghe tiếng Diệp Y trước khi nó khởi phát chừng nửa tuần hương.
Các đương sự nghe mà nhất thời ngáo cả ra. Dạ Biền và Vĩnh Nguyên hai mắt tròn xoe như hai hạt nhãn mà ngó mấy đồng tiền sắp lớp chẳng khác nào thấy sao băng rơi ngay trước mặt. Còn Lâm Bình thì trong giọng nói đã bắt đầu bốc mùi nghi hoặc:
- Quỷ con ngươi coi cũng rành dữ, ta tự hỏi làm sao ngươi lại biết được những tình tiết đó?
Còn lâu Tuệ Đồng mới khai thật chuyện mỗi năm đều trốn nhà ra đây ngắm cảnh, nàng bịa:
- Con nghe người ta đồn là có một người nào đó kể rằng ông chủ quán nói vậy đó mà.
Lâm Bình mà bằng lòng với câu trả lời quanh co rối nùi đó thì chắc chắn lão phải làm cháu của con quỷ nhỏ này từ mười đời tám hoánh rồi. Biết Tuệ Đồng đang xạo nhưng lão chả buồn cãi thêm mà chỉ hấm hứ:
- Con với cháu, suốt ngày chỉ được cái đi rong là giỏi.
Tuệ Đồng le lưỡi. Nàng bèo nhèo một mớ từ ngữ lộn xộn gì đó trong cổ họng đại loại nghe như: “Ứ có chịu, bảo người ta ru rú ở xó nhà hoài cho nó mọc mốc lên í à”.
- Ngươi nói gì đấy?
- Dạ, con nói phải ở nhà chuyên bề nội trợ cho nó thành người thì mới sáng suốt ạ.
- Thôi nha, ngươi định làm ta mất hứng phỏng?
Rồi lại liếc sang thấy Dạ Biền đang ngồi xếp re một bên mà cười tủm tỉm, lão lại hứ một tiếng rồi làm bộ quay ra ngó trời mây.
Mà đúng là con quỷ nhỏ nói không sai chút nào, ngồi trên này mà ngắm cảnh uống rượu quả có chỗ khiến người ta cao hứng tiêu dao thật.
Lão ngâm ngợi:
-
Gió thoảng sinh phiền, ngày dài khiến hận, đời như hơi men, lòng người ấm lạnh… Giang hồ thì có gì mà vui đâu chứ? Bất quá chỉ khiến người ta cảm thấy cuộc sống này ngắn ngủi mà thôi.
Chẳng biết tức cảnh sinh tình như vậy có thành tuyệt cú hay không mà Dạ Biền khi đó tán thưởng bằng một tiếng ợ rõ to, trông cũng ngây ngất lắm. Tuệ Đồng biết hỏng bèn nhanh tay xoay đầu y sang hướng khác, nàng kiếm cớ nói át đi:
- Lời chú dạy quả chẳng kém Khổng Tử thời xưa là bao. Ngày giang hồ sánh bằng hai mươi năm, đời lãng khách chỉ như cơn gió thoảng. Hay.
- Ậy, chú ngươi đâu dám ngồi ngang hàng với bậc thánh hiền – Lâm Bình được nàng bốc lên mây xanh bèn lấy làm khoái lắm, phải một lúc lão mới nhận ra mình bị mắc lỡm liền sầm mặt – Dạy dỗ cái đầu nhà ngươi, đó là thơ. Hiểu chưa?
Lão khịt mũi:
- Quái, mùi rượu ở đâu mà thơm quá vậy? Cái quán này coi bộ cũng có chỗ được à.
Có tài thánh lão cũng còn lâu mới biết được cái mùi hấp dẫn đó từ phương nào đưa tới.
Tuệ Đồng nhân hồi chờ đợi bèn tót xuống lầu dặn dò tửu bảo một thôi. Lát sau món ăn được đích thân Khổng Mão mang lên từ nhà bếp, quy trình nấu nướng công phu là vậy, món ăn trông đẹp mắt là vậy mà khi thoạt nhìn vào ai nấy cũng phải giật mình kinh ngạc.
Lâm Bình ho húng hắng:
- Quỷ thần thiên địa ơi! Món này làNhiếp Hồn Oa Nhãn hử?
Vĩnh Nguyên dùng chiếc đũa khều khều cọng rau mùi trên món ăn với vẻ e ngại:
- Sao em cứ có cảm giác con mắt bự tổ bố này nó đang trừng trừng nhìn mình.
Bàn của bọn Hồ Tuyên cũng có một liễn tương tự như vậy. Lúc này cả ba vị cao nhân đằng ấy cũng đang trố mắt ngó con mắt cá màu hồng phấn to bằng miệng bát nằm nổi bật lên giữa lớp hồ tiêu xanh um, rõ ràng cũng đang đặt câu hỏi “Thứ này là thứ gì đây?”
Chưởng quầy Diệp Y Phong quả không thẹn là người nhanh nhẹn. Chỉ cần liếc sơ qua cái nháy mắt của thiếu nữ liền hiểu ý, lão nhẹ nhàng nhấc con dao để sẵn trên khay đoạn vén tay áo bằng với cử chỉ rất lịch thiệp, lại thuyết minh một bài tràng giang đại hải về món ăn rồi mới hạ mũi dao cắt một đường nhỏ hình chữ thập trên con mắt cá. Lớp màng trong suốt bên ngoài lập tức vỡ ra làm bốn mảnh rũ xuống như cánh sen bày ra nguyên hình món ăn kèm theo hơi khói cuộn lên một vầng ngào ngạt.
Quan khách xem thấy nhất thời không nén nổi tiếng reo tán thưởng.
Nhờ món nhắm thượng hạng mà Lâm Bình không phàn nàn nhiều chuyện chưởng quầy chối leo lẻo về mùi rượu thơm tho kia, tuy vậy lúc nhấm nháp thứ chất cay truyền thống của Diệp Y Phong lão vẫn cứ càm ràm cái tửu lầu này đúng là hạng treo đầu dê bán thịt chó.
Trong lúc hai lão rượu vào lời ra toàn lời chi hồ dã dã theo không khí trong quán rượu, Tuệ Đồng chỉ chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài, thỉnh thoảng lại nhẩn nha gắp một đũa rồi lại nhìn ngó xa xăm. Nàng có vẻ ngoài hoạt náo nhưng bản chất lại thích môi trường yên lặng hơn. Trò chơi ưa thích của nàng là tìm kiếm những không gian thanh tĩnh mà thiên hạ chưa hoặc không có ý tìm tới mà đắm mình tha hồ nghĩ ngợi.
Nàng phát hiện Huyết La sát bên kia cũng có cùng một sở thích với mình bèn lấy làm thích thú lắm, khều khều Dạ Biền:
- Ngươi đoán xem, đó có phải bộ mặt thật của Huyết La Sát không?
Thiếu niên khẽ máy động mục quang, đáp:
- Tuyệt đối không phải.
Y đáp cầm chừng vậy thôi, công việc chính của y vẫn cứ là ăn. Ăn chậm rãi và cực kỳ từ tốn đúng kiểu của người đang tập trung thưởng thức món ngon. Không, thực ra giống như y đang cố nghiên cứu về món ăn với hy vọng có thể tìm thấy được hạt châu hạt sạn nào lẫn trong đó không bằng.
Dạ Biền là một tiểu tử kỳ quặc.
Nhưng Tuệ Đồng tuyệt đối xem trọng những lời nhận xét vừa rồi của y, vì nàng biết nếu không có một suy đoán thông minh thì giọng lưỡi y không thể nào mang nghĩa chắc chắn đặc trưng vậy được. Vậy cứ cho y nói đúng thì hãy làm một phép so sánh: Bộ mặt hiện tại của Huyết La Sát mới chỉ là hàng xạo mà đã kiều diễm sắc sảo khiến xiêu thùng đổ gánh vậy thì gương mặt thật của ả còn đẹp tới mức nào nữa? Hay là xấu ma chê quỷ hờn đây?
Nhớ lại lời của nghĩa huynh nàng vốn là người duy nhất trên đời từng thấy chân diện của Huyết La Sát và cũng là người từng bị ả vác cây quạt ngọc đuổi giết từ đất Thăng Long sang tận Biện Kinh vì lý do đó thì: “Sắc đẹp của nàng quả trên đời có một không hai, dĩ khiến Tây Thi phải nổ đom đóm, Điêu Thuyền phải lọt tròng, chỉ cần thấy dung diện nàng thôi là đã đủ khiến người ta đốt khói cam tuyền, gióng trống tràng thành mà không tiếc. Thế gian chỉ có một câu duy nhất để tả sắc đẹp của nàng: Đẹp kinh khủng”. Trời ạ, nói như vậy thì có quỷ thần mới biết.
Nữ nhân vốn là sinh vật mâu thuẫn nhất trên đời. Tuệ Đồng tuy thích yên tĩnh nhưng lại càng khoái làm chuyện phi thường đúng nghĩa. Ngay lúc này nàng cũng vừa vặn đặt ra được một mục tiêu hay ho mới là sẽ thi thố thủ pháp để vào một lúc nào đó có thể lật mặt thực của Huyết La Sát ra ngó chơi cho biết.
- Này, quỷ con ngươi toan tính gì mà tự nhiên cười gớm chết vậy.
Tuệ Đồng giật mình sờ má, chối bay chối biến:
- Có đâu chú, chỉ là do trời hơi lạnh, tiếng hàm răng va vào nhau í mà.
Nàng nói vậy càng khiến Lâm Bình ngờ vực tợn. Nhưng lão đành chịu.
Đám quan khách tại Diệp Y Phong bấy giờ đã lên tới cao trào của cơn nhàn rỗi, nào là luận anh hùng, nào là văn từ thi phú đem ra thi thố khiến quán rượu trở nên náo nhiệt vô cùng. Trong hoàn cảnh đó thử hỏi ai cưỡng lại được bản chất thích náo nhiệt vốn có của người ngồi nơi hàng quán? Chung quy chỉ có Dạ Biền là chẳng hề tham luận, y biết mình có góp lời cũng chẳng được tích sự gì vì rốt cục y chỉ là một thằng bé nơi xó núi lần đầu bước chân vào chốn giang hồ thì biết quái gì chuyện đời mà bàn với luận. Nhiệm vụ của y là cứ mắt tròn mắt dẹt ra đó mà tiếp nạp ngôn từ, kể cả trong tình huống có ai đó bảo trên đời có giống thạch sùng to bằng con sấu y cũng nghe tuốt luốt.
Và biểu hiện của y cũng khá là… dễ giận. Y nghe người ta nói mà cứ như nghe chim kêu vượn hú, bao gồm hết thảy đương sự. Chỉ cần lời lẽ nào có thể lọt vào tai, tất những lời lẽ đó sẽ tự biết tìm đường đi ra phía lỗ tai bên kia.
Chứng tỏ với y việc nghe người ta nói quả thực rất hay ho, bất quá chỉ là hay ho theo nghĩa khác.
Nhìn vẻ ngơ ngác có phần tội lỗi đó của y, Tuệ Đồng cũng thấy trong bụng có chút hờn lẫy. Nàng khều Dạ Biền, giấu nhẹm ý nghĩ rằng lý ra không nên đem y tới chỗ ô nhiễm này thì hơn:
- Chịu khó đi. Nhưng cũng nói thật với ngươi là thứ kinh nghiệm giang hồ này mười phần hết chín đã là rác rưởi rồi.
Dạ Biền gục gặc đúng kiểu một đứa trẻ cứ như thể bất kể lúc nào Tuệ Đồng đã nói tức là… thánh nói, cấm có sai chạy đâu được. Nàng xoa đầu y, khề khà làm ra bộ một bà chị rành đời:
- Về phần ta mà nói thì cái lầu này xây lên là để người ta tới uống rượu ngoạn cảnh chứ không ngoài mục đích khác, điều làm ta phiền lòng nhứt là…
Nàng đánh ngón tay một vòng chập rãi, không chừa bất khì một ai trong tầm thị tuyến:
- Cái đám ô hợp này. Quần nga chứ quần hùng nỗi gì, thực làm hư hết nhã hứng của người ta.
Giọng nàng nói đủ nhỏ để không ai nghe thấy song vẫn khiến Huyết La Sát và khách trung niên nọ phì cười. Rõ ràng mấy người này đã để ý lắng nghe từ đầu tới cuối toàn bộ ngôn phong của nàng.
Ở đây cũng cần phải nói, thiên hạ phần đông thích hóng chuyện của người khác mà lại ghét bị người khác nghe trộm lời mình nói. Bởi vậy người giang hồ mà hóng chuyện không khéo thì dễ dàng tự rước phiền nhiễu vào thân, thậm chí xảy ra xô xát đổ máu là chuyện thường. Với các cao thủ như Huyết La Sát thì việc hóng chuyện đã được nâng lên hàng nghệ thuật, tai có thể nghe tiếng cây kim rơi lẫn trong cả một bầy ngan ngỗng râm ran hoặc thậm chí còn có thể nắm bắt khẩu hình mà biết đối phương phát ngôn những gì là chuyện không khó chút nào.
Tuệ Đồng lấy đó làm không bằng lòng, nàng rủa thầm trong bụng mấy câu nghe thiếu thẩm mỹ đoạn lẳng lặng vận thính lực dỏng tai lên tìm cơ hội trả đũa, ngoài mặt vẫn giả bộ như đang sàng xê nói chuyện với Dạ Biền. Ậy, Ba người đó mà họp mặt lại thì đảm bảo sẽ có khối chuyện hay ho để nghe là cái chắc.
Khẽ vài cái chớp mắt và định thần, phạm vi thính nhĩ của nàng vụt mở rộng, bao nhiêu âm thanh chuyện trò hỗn tạp xung quanh đột ngột hóa thành những tiếng u u chìm xuống nhường chỗ cho những giọng nói được phóng lớn lên nhiều lần từ hướng bàn bọn Hồ Lão Phán Quan. Nàng có thể nghe rõ cả tiếng giọt rượu rơi xuống mặt giấy điều khi Hồ Tuyên đạo mạo vuốt râu:
- …Với hai vị đây lão đâu dám giấu. Đúng là lần này lão được mời tới dự cuộc hội ước ở Tiêu Sơn chỉ là chuyện phụ, thực ra lão tới với tư cách trọng tài cho việc thực hiện giao ước trước đây của Tô Nhật Doanh với phái Tiêu Sơn.
Quả nhiên ma đưa lối quỷ đẫn đường, Tuệ Đồng đã ké phần đúng lúc vô cuộc trò chuyện của các vị ngồi mâm trên. Và không chỉ có nàng mới là người giật mình khi nghe tới cái tên Tô Nhật Doanh. Khách trung niên thắc mắc với một mức độ ngạc nhiên tối thiểu nhất:
- Bác không đùa chứ? Chẳng phải Tô Nhật Doanh còn có ngoại hiệu Diễm Ma Hắc Trảo đó sao? Người này thất tung đã được hơn một năm nay, nghe nói là bị đắm thuyền ngoài biển Đông rồi… Không lẽ…
- Đó chỉ là lời người ta thuật lại mà thôi – Huyết La Sát trầm ngâm xoay chung sứ trên tay – Theo như lần cuối cùng Từ Vân còn có được tin tức về người này là y vừa ra tới cửa biển Vân Đồn nhưng không hiểu vì lý do gì mà vội vã quay về, sau đó mới phát sinh sự cố đắm thuyền trên đường trở lại.
Vậy dễ dàng suy ra được thực chất đây chỉ là một sự sắp đặt tinh vi nhằm che đậy cho sự biến mất của Diễm Ma Hắc Trảo. Có thể nói việc một đại phái như Tiêu Sơn mà lại dính dáng tới màn kịch này thì sự việc sẽ không dừng lại ở mức độ nghiêm trọng thông thường, vì trời sinh nhân gian cấm hòa thượng được nói dối, hòa thượng Tiêu Sơn lại càng không được che giấu chuyện liên quan tới Tô Nhật Doanh – Con người đã để lại trong lịch sử của các võ phái Đại Việt chỉ vỏn vẹn một trang dài mười hai tháng, và là mười hai tháng đẫm máu nhất. Tuệ Đồng khi ấy đã là một hảo thủ nhưng nàng vẫn không khỏi rùng mình khi nhớ lại lần duy nhất từng mục kích hành động của y. Tô Nhật Doanh trong trí nhớ của nàng chỉ mới ngoài ba mươi một chút, anh tuấn phong độ và… đầy cuồng tính. Người này trong một năm đã đi khắp giang hồ chỉ để làm duy nhất một việc: Giết người. Võ công của y vô môn vô phái nhưng tà độc quái đản vô cùng, Tô Nhật Doanh không gọi bản lĩnh đó là võ công nhưng ai cũng biết bản trảo song thủ của y hễ đã chớp động là phải có cảnh máu đổ. Tuệ Đồng đã từng chứng kiến cảnh người này tạo nên một trường đồ sát trên đỉnh Mai Lĩnh, chỉ với mười đầu ngón thiết chỉ y đã giết liên tục bốn mươi tám cao thủ mà thậm chí không nhích chân một bước, thủ đoạn sát nhân của y phải nói là mê ly tới mức khiến người xem không thể chớp mắt. Nàng đã lén đi theo xem náo nhiệt và đã được thưởng thức đúng nghĩa đen của câu “Huyết Vũ Mãn Thiên”. Tấm trường bào trắng như tuyết của họ Tô biến thành một màu đỏ thẫm, chu vi mười trượng vuông quanh y toàn là máu, máu ướt sũng cả hai bàn tay đệm thép của y, máu bắn cả lên tán cây, thậm chí dính cả vào mặt Tuệ Đồng lúc ấy núp đằng sau một tảng đá.
Bất luận là Tuệ Đồng hay kẻ nào khác có bản lĩnh gấp chục lần cũng sẽ phải nhũn cả hai chân ra vì kinh hãi trước cảnh tượng đó. Mọi người đều có thể đánh nhau, có thể là bậc cao nhân võ học, trở thành đại hiệp hay thậm chí là kẻ sát nhân hàng loạt, nhưng giết người một cách thuyết phục và khủng bố như Diễm Ma Hắc Trảo Tô Nhật Doanh trên đời tuyệt đối không có kẻ thứ hai.
Diễm Ma Hắc Trảo giết người vì cái gì? Điều này mãi mãi là một nghi vấn, còn những người biết câu trả lời thì đều đã bị y cho đi về chầu ông bà cả rồi. Cụm từ “Đại Ma Đầu” bất quá chỉ vừa đủ để nói về y.
Tới đây thiết nghĩ đã đủ chứng cứ để quay lại với câu bình luận lấp lửng của khách trung niên và Huyết La Sát, để thấy thực ra họ vừa nuốt ngược những lời lẽ gì trở vào dạ dày. Còn sao nữa, cứ suy diễn một chút xíu về thân phận của Tô Nhật Doanh rồi lại tới các hành vi giết người không chớm mắt của y cũng như sự kiện thất tung khó hiểu của một con người bằng xương bằng thịt ngay trước cái mũi bự của Quỷ Ảnh Đoàn để rồi tới hôm nay Hồ Tuyên xướng lên lên y ngay tại chân ngọn Tiêu Sơn…
“Đúng là nghĩ nhiều cũng mệt chả kém gì cãi nhau” Tuệ Đồng khẽ vuốt ngực đoạn nhấc lấy chén trà. Nàng không dám tin vào kết luận của mình song nếu lật lại một lần nữa câu chuyện thì thử hỏi một sinh vật khủng khiếp như Diễm Ma Hắc Trảo làm sao lại có thể lặn không sủi tăm được nếu không có bàn tay khác giở trò phù phép? Bàn tay đó phải đủ to, đủ rộng, và trên hết là bàn tay đó phải đủ khả năng kiềm chế chính bản thân con người y.
Nghe đối phương bàn luận qua lại thêm một hồi hoá ra chẳng thể biết thêm được điều gì khác ngoài một mớ những giả thuyết do cả ba đề ra. Chỉ biết chắc rằng nếu vụ này mà lộ ra thì chuyện bằng cái móng tay cũng sẽ bị thiên hạ xé to ra bằng cái nong tằm chứ chả chơi, còn hậu quả với Tiêu Sơn phái thì… khỏi phải nói.
“Chậc, ai mà ngờ lại là mấy ông trọc kia chứ. Hèn gì cha lại cử chú cháu mình lên đây, nếu không phải ông chú muốn giếm mình để bí mật điều tra vụ Diễm Ma Hắc Trảo thì Tuệ Đồng này chống tay đi vòng quanh Thăng Long hai vòng ngay”.
Nàng có ý hờn lẫy trong bụng, đang định tập trung nghe tiếp câu chuyện thì bỗng cảm thấy lòng bàn tay phải thình lình ấm hẳn lên khiến nàng không khỏi giật mình.
Nguyên lúc này nàng không hề biết rằng chung sứ trong tay mình hoàn toàn chẳng có tí nước trà nào cả, Dạ Biền chỉ tiện thể cầm bình trà mới rót thêm vào mà thôi. Đồng thời y khẽ đẩy ngón tay út của nàng co về lót dưới đáy ly hầu như là để tránh làm nước trà sánh ra ngoài. Hành động đó của y giống như một cử chỉ phá đám khiến Tuệ Đồng không khỏi nổi cơn bực mình. Nàng toan oé lên: “Nhỏ ôn thần ngươi định hù chết ta à?”
Nhưng khi nhận ra ngay cả hai ông chú ngồi bên cạnh cũng không phát hiện sự đuểnh đoảng kỳ cục vừa rồi của mình nàng liền hiểu ra ngay.
- Cảm ơn ngươi! – Nàng thì thầm với Dạ Biền.
Dạ Biền có phải kẻ tinh tế hay không? Ai mà biết, chỉ biết người ta khen y hay chê y về bất kỳ điều gì, y cũng chỉ cười một kiểu. Còn hiện thời thì y chẳng tỏ vẻ gì như đã biết tỏng cô tiểu thư nhí nhố đang căng tai nghe trộm người ta mà cứ say sưa ngó sáu đồng tiền cắm thành dãy trên mặt bàn. Ban đầu y còn chớp chớp mắt trông rất ngộ nghĩnh, nhưng về sau càng lúc mí mắt y càng máy động chậm lại và cuối cùng thì hầu như trở nên bất động.
Cũng vào thời điểm đó bên tai Tuệ Đồng vẳng lên một tràng âm thanh nho nhỏ khiến nàng lập tức quên ngay trò chơi nghe trộm, mà có nghe thêm cũng chẳng ích gì vì ngay cả bọn Hồ Tuyên cũng đã bị những âm thanh kỳ quái đó thu hút sự chú ý mất rồi.
Âm thanh đó ngày càng lớn dần, đạt tới ngưỡng mà mọi người ngồi trên lầu đều nghe thấy, tới khi nó đủ to để người ta tìm thấy thì lại một lần nữa hầu hết mọi gương mặt trên lầu đều hướng sang bàn của các nhân vật Thái Bình Môn.
Đương nhiên, âm thanh kỳ quặc đó phát ra từ chính những đồng tiền mà Tuệ Đồng đã cắm từ trước.
Lâm Bình Và Lâm Vĩnh Nguyên chỉ biết nhìn nhau lắc đầu trước những quái chiêu của Tuệ Đồng. Nói không muốn nói cũng phải nói, nếu thiên hạ tưởng nhầm hai lão già rồi còn đi bày ba trò trẻ nít ồn ào thì mất mặt quá còn gì.
Lấy làm phởn chí lắm về thành quả của mình, Tuệ Đồng hào hứng vỗ vai Dạ Biền bồm bộp:
- Đây mới là cách thưởng ngoạn chính xác cái đẹp cái hay của Diệp Y Giáng Hạ. Ngắm thôi chưa đủ, cũng như mỹ nhân không thể chỉ dựa vào điệu bộ mà thiên hạ ca tụng là bậc nhất tiếu khuynh thành được.
Quả như vậy thực, Diệp Y chưa tới, thanh âm đã tới trước. Nói chung thì cũng khó mà nói ra được liệu có sự tương đồng giữa một bên là tiếng cười đùa nghe như chuông vàng khánh bạc của người đẹp với với một bên là tràng tiếng rít hỗn tạp được tạo ra khi gió lùa qua những lỗ vuông nằm trên đồng thông bảo hay không. Nhưng nếu để ý kỹ sẽ dễ thấy hình dạng mỗi đồng tiền, độ dày mỏng cũng như kích cỡ các lỗ phương vi trên đó đều có sự khác nhau, tức là mỗi đồng tiền sẽ đóng vai trò của một nhạc khí thu nhỏ tạo ra những giai điệu trầm bổng linh diệu phi thường.
Có chứng kiến mới thấy được rằng trong thiên hạ này bất luận thứ gì cũng có chỗ đặc sắc của riêng nó.
Mọi người có mặt tại hiện trường nhất thời ồ lên kinh ngạc.
- Diệp Y… Quả nhiên có chỗ kỳ diệu thực đáng để người ta thưởng thức.
Tuệ Đồng nghiễm nhiên coi câu tán thưởng đó có phần dành cho mình. Nàng khẽ ngoẹo đầu sang một bên:
- Thần phong sắp tới rồi. Ngươi xem, thiên hạ đua nhau ngước mắt nhìn, nhưng chưa chắc làm vậy đã là biết cách.
Tranh thủ lúc hai ông chú đang chằm chằm ngó cảnh, nàng nhấc hồ rượu chuốc đầy hai chén, lại vui vẻ bảo Dạ Biền:
- Trẻ con thỉnh thoảng cũng nên uống một chút. Nếu không nhỏ ôn thần ngươi sẽ tiếc cả đời vì không được tận hứng lúc này.
Dứt lời, nàng nâng chén lên ngang mày với vẻ mơ màng kỳ dị. Quả nhiên Dạ Biền hiểu rõ ý Tuệ Đồng đang chờ đợi thái độ hưởng ứng của mình, y chậm rãi hớt nhẹ tay trái bốc chén rượu lên khỏi mặt bàn.
Nếu có lúc nào Tuệ Đồng không hề do dự với việc bộc lộ tính cách quái dị của mình thì chỉ có thể là lúc này đây. Nàng cất giọng ngâm nga nghe thơ không ra thơ mà hát cũng không ra hát. Nói chung nghe chẳng ra quái gì cả mà chỉ thấy rượu trên tay nghiêng ngửa tưởng chừng trào ra khỏi vành chung sứ. Song điệu bộ cũng như ngôn từ phóng khoáng của nàng quả trên đời hiếm có tài tử nào sánh kịp.
Chén rượu rung động một cái xoay đúng một vòng. Động tác nửa như mời mọc, nửa lại như thách thức tất cả.
- Ta muốn hỏi, Diệp Y là gì?
- Là lá từ trời xuống – Hồ Tuyên cười đáp.
Chén rượu lại xoay thêm một vòng khởi đầu cho một câu nữa:
- Do đâu mà có?
Khách trung niên bị cảm hứng của nàng thu hút khiến cho khí thế cũng theo đó dấy lên, liền ứng khẩu:
- Khách gửi tới cố nhân.
Chẳng ai hiểu nổi trò này của Tuệ Đồng, mà cho dù có hiểu đi chăng nữa thì khả năng của họ cũng chẳng kịp đối đáp với cô nàng vì ở đây ngoài tay chủ nhân của Diệp Y Phong ra thì người hiểu rõ những điều kỳ diệu ẩn sau cơn mưa lá vàng chỉ có nàng mà thôi. Chỉ mỗi nguyên do đó thôi cũng đủ để những kẻ to mồm khoác lác tự nãy giờ phải tự biết dựa cột mà nghe.
Màn đối đáp giật cục vẫn chưa dừng ở đó, lần này Tuệ Đồng không hươ tay đủ một vòng như trước, thay vào đó chén rượu trên tay nàng duy nhất chỉ hướng thẳng về phía một người. Giọng điệu nàng cũng thay đổi:
- Diệp y chi dã y, mỹ nhân hề nghi thị?
Đáng tiếc ở đây không người nào có đủ can đảm tới lột tấm giả diện của Huyết La Sát để xem nàng có đỏ mặt hay không, nhưng chắc chắn vị lệnh chủ của Quỷ Ảnh Đoàn phải nhận ra rằng bất cứ câu nói nào qua miệng của Tuệ Đồng đều không đơn giản chỉ là nói. Dựa trên cả nét mặt lẫn lời nói của Tuệ Đồng người ta có thể hiểu một câu theo nhiều nghĩa.
Thế gian có câu miệng người như đao kiếm vốn để diễn tả ý này.
Mà đã đường đường là bậc thành danh đâu thể để một cô ả tha hồ bỡn cợt, đối phương mỉm cười đáp:
- Ba đào sinh yên lãng, vạn vật hữu huyền cơ.
Huyết La Sát cũng chỉ nói rất đơn giản, ngôn từ cũng mang vẻ ương ương dở dở chẳng kém nhưng chừng đó cũng đủ khiến Tuệ Đồng phải nức nở khen ngợi:
- Hay! Cái nào nói ra đúng lúc đúng chỗ thì đều được gọi là đạo lý.
- Lâm tiểu thư quên mình là chủ xướng sao? Nếu không phải là tiểu thư liệu có ai khiến chúng ta ngâm vịnh đắc ý vậy chứ?
Kẻ tung người hứng, nếu màn này mà tiếp tục hoài hẳn phải kéo dài tới khuya cũng chưa chắc đã xong. Được cái cả Tuệ Đồng lẫn Huyết La Sát đều là kẻ tinh tế trong việc trêu đùa nên biết dừng lại đúng lúc. Cả hai ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng không khỏi phát sinh cùng một tư tưởng úy kị lẫn nhau rằng: “Nguy hiểm thực. Điệu này nếu mà đấu nữa chưa chắc mình đã thắng nổi ả này”
Tuệ Đồng nghe trán nóng bừng tưởng toát mồ hôi ra tới nơi, nàng lựa thế duỗi người, cười nhẹ:
- Vẫn chưa xong, nếu hứng mà không tận thì đúng là đáng chán.
Thấy Dạ Biền vẫn còn đang lơ ngơ với chén rượu trong tay thoạt trông lại càng tăng thêm cái vẻ ông cụ non hoạt kê hết chỗ nói. Tuệ Đồng nảy ra ý định rút bớt củi lửa cho không khí đỡ căng thẳng, nàng nháy mắt với Dạ Biền:
- Ngươi thử xem, cũng vui lắm đó.
Dạ Biền lắc đầu khổ sở, xem ra chẳng dám dự phần với bất cứ tư cách nào. Tự nhận đã rõ tính y, nàng bèn động viên:
- Chậc, ngươi nghĩ gì cứ bày ra cho nó có vần vò chứ có gì phải ngại hử.
Như để đơn giản hóa ý nghĩa tới mức tối thiểu để Dạ Biền có thể thử tham gia trò chơi tao nhân mặc khách này, Tuệ Đồng đảo mắt hắng giọng:
- Vì sao?
Chỉ có hai chữ, cụt ngủn và khó hiểu. Nói trắng ra ở đây là nếu người nào không theo giỏi từ đầu trường ngâm vịnh dở hơi này tất sẽ mít đặc không thể nào đưa ra được câu chung cuộc. Hai chữ đơn giản tưởng chừng không thể mộc mạc hơn của Tuệ Đồng ghép vào cả một đoạn sáu câu trước đó trở thành những con chữ đặc biệt mà người nào càng có suy nghĩ tinh tế sẽ càng rối thêm.
Ôi thôi, quá ác. Ai lại đem một câu khó như vậy ra đánh đố một thằng bé bao giờ? Ở vào vị trí của Dạ Biền dễ thấy y không thể tránh khỏi khó xử ngôn từ.
Trước khi nàng ra câu hỏi, Dạ Biền vẫn cực kỳ ngây ngô. Sau khi nàng ra câu hỏi, y vẫn cứ ngơ ngác gục gặc. Và rồi sau một thoáng chớp mắt hệt như đắn đo, cái ngây ngô chất phác của y bỗng chuyển thành một nụ cười mỉm chi thấu đáo. Giả sử có ai đó ở đây dành cho y một mối quan hoài nhiệt thành thì người đó ắt sẽ nảy sinh cảm nhận rằng cái cười đó của y ẩn chứa một sự bùng nổ lạ kỳ đầy chất lãng tử.
Không ai rõ học vấn của Dạ Biền cao hay thấp, vì y không cần dùng lời lẽ để diễn đạt. Bàn tay nhỏ nhắn của y chầm chậm đưa ra kéo theo tia nhìn từ những cặp mắt tò mò. Câu trả lời của y thậm chí đã tồn tại ngay từ trước khi mọi người bắt đầu đối đáp, câu trả lời đó rất to, rất rõ ràng và mọi người đều biết.
Y không nhằm chỉ vào bất kỳ ai trong bọn Hồ Tuyên, y chỉ tay vào đống chén dĩa trên bàn.
Đúng hơn, câu trả lời của y nằm bên dưới mớ chén dĩa đó.
VỊ
Kết thúc bao nhiêu chữ, ý ra sao tùy người khác nghĩ.
Đâu đó ngoài hiên có chiếc lá vàng nho nhỏ theo gió đưa vào như trêu đùa khách anh hùng kẻ giai nhân, chiếc lá lướt qua khoảng không râm ran tiếng nói cười để rồi lặng lẽ hạ xuống chính xác ngay trên vành chén rượu của Dạ Biền, khiến cổ tay y đột ngột trầm xuống như thể lạc diệp mang theo cả nghìn cân rót vào chén. Có cảm giác rằng kể từ khi nâng chén đây là lần đầu tiên cánh tay y mới có sự nhích động.
Dạ Biền uống chén rượu đó bằng tất cả phong tư tiêu sái mà một người có thể hình dung ra. Cái vị của y như để đối lại với câu hỏi “vì sao?” cũng theo nghĩa đơn giản hết mức song lại khiến cả chủ lẫn khách trong trò chơi không khỏi kinh ngạc tột độ.
Nguyên ủy người khởi xướng là Tuệ Đồng mỗi khi muốn ai đó họa theo đều có dụng ý của riêng nàng, mỗi người một phách và theo sự điều khiển sẽ tự biết đối đáp sao cho chỉnh thể, ý nghĩa cũng khác nhau tùy tâm. Với Hồ Tuyên, nàng mang diệp y và số phận ra để hỏi đùa theo đúng vai vế. Lá từ trời xuống của Hồ Tuyên là ý “lạc diệp cửu thiên” – số phận con người bất quá chỉ là lá trong gió cuốn lên tận chín tầng trời mà thôi. Với khách trung niên nàng hỏi do đâu, người ấy vốn là kẻ trọng nghĩa tình lẽ tất nhiên tương hợp với ý nàng mà nhắn nhủ tâm trạng.
Với kẻ mới gặp lần đầu như Huyết La Sát thì có chút phức tạp hơn, có thể gọi là một trường ác đấu khiến người ta phải rùng rợn nếu biết được cả hai chỉ qua một câu đã ngầm tung ra không biết bao nhiêu thực lực. Ý nghĩa toàn bộ câu mà Tuệ Đồng dành cho mỹ nhân là: Áo trời nhìn rõ là áo rách, giai nhân có nghi ngờ chăng? Hơi mang chút pha lẫn giễu cợt khi nhắc tới đệ tam khúc Giá Y Hận trong tuyệt kỹ trấn môn Tiêu Hồn Bát Khúc đời đời chân truyền qua các thế hệ lệnh chủ của Quỷ Ảnh Đoàn vốn dĩ thiên hạ không mấy người biết tới. Huyết La Sát sau phút kinh nghi đã trả đũa không kém cạnh chút nào. Lãng Ba Đào là một trong tam thức đao pháp chuyên lấy mạng người của cô tiểu thư nhà lành, đương nhiên câu trả lời hàm ý: “Ngươi múa đao tất có người nhìn thấy, tưởng ta không biết hay sao?” nếu có làm Tuệ Đồng vừa điên tiết vừa thầm phục cũng không có gì lạ.
Nếu hai nữ nhân ra mặt tranh đấu quả thực chẳng biết mèo nào cắn mỉu nào. Vậy mà không khí vừa mới nhuốm mùi hỏa hoạn bỗng chốc bị một chữ mà Dạ Biền vốn dĩ chẳng tốn công viết ra dập cho tắt ngúm.
Vị…
Vị, Vị…
Vị, Vị, Vị…
Diệp Y tới, thần phong mang theo lá vàng đột ngột sa xuống từ bầu trời không gợn chút mây, giống như bà vợ ông trời bỗng nổi cơn tam bành xé tan màn trướng rải xuống nhân gian mà thành. Chỉ trong phút chốc bốn phía xung quanh tửu lâu không gian đã ngập ngụa trong một màu vàng rực rỡ, hằng hà sa số những chiếc lá kích thước nhỏ xíu rơi lăn tăn giữa lưng chừng không tạo nên cảnh tượng ngoạn mục vô cùng.
Hầu như tất cả mọi người trong Diệp Y Phong nhất thời đều ùa cả ra để ngắm nhìn tận mắt diễn biến phi thường trên, ai nấy đều không ngớt xuýt xoa tán thưởng. Cứ theo lời quảng cáo rằng đây là cảnh tượng đáng xem nhất của đời người quả thực không sai chút nào. Ngay cả những kẻ phàm tục như Lâm Bình với Lâm Vĩnh Nguyên mà còn phải ngẩn người ra đã đủ thấy sự kiện vừa tới có sức hấp dẫn tới độ nào. Tuệ Đồng thoắt cái đã quên mất tiêu chuyện vừa xảy ra lúc nãy, nàng reo lên nho nhỏ đoạn nhoài hẳn người ra bao lơn mà đùa nghịch, trong một chớp mắt yểu điệu vô ý dễ khiến người ta tưởng như nhìn thấy một cánh bướm sửa tung mình chao lượn trong cơn gió.
Cảnh vì ai mà hoan hỉ?
Vì ai mà bi thương?
Vì ai mà si dại?
Chỉ có một người không hướng mắt tới kỳ quan. Diệp Y thì năm nào chả thấy, nhưng với người đó thì đó chẳng phải cảnh có một không hai.
Huyết La Sát nhất thời nghe trong đầu kêu o o, mắt nhìn thiếu niên uống rượu mà lòng nghe chuếnh choáng không ngờ. Phải, nàng choáng chỉ vì thấy cái sinh vật mà cho dù dụi cho tới đỏ cả hai mắt vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa thành niên đang thư thái tựa người trên ghế trúc. Trong biển phản chiếu đơn sắc không ngừng xao động xung quanh, thân hình nhỏ bé trong bộ y phục tuyền một màu đen của y nổi bật lên một cách lạ lùng.
Lệnh chủ Quỷ Ảnh Đoàn bẩm sinh vô cùng tỉ mỉ, bản lĩnh quan sát có thể nói vào hàng đầu thiên hạ. Cũng vì vậy mà nàng bị y thu hút bởi những cử động nhẹ nhàng dứt dạc, vẻ mặt điềm tĩnh và một nụ cười phơn phớt trên môi… Ở y thể hiện một phong thái tự tại vô bì trong mà chỉ có nàng mới thấy hết.
Vị…
Vì ai mà có vị?
Nét mặt y thấp thoáng nét sầu thảm cùng cực chăng? Cũng có thể là nàng nhìn nhầm mà tưởng tượng quá đà đó thôi.
- Ngươi thấy chưa? Ta đã nói rồi mà. Đẹp quá phải không?
Dạ Biền nhăn nhó xoa tay vì cú vỗ vai quá mạnh của Tuệ Đồng. Y gật gật, chợt phát biểu vu vơ:
- Đẹp! Giống như đi lạc vậy…
Nghe câu này, bất giác Tuệ Đồng hơi ngẩn người. Nhưng chung lại chẳng mấy suy diễn. Mục quang vẫn hướng về trước, nàng cười nói:
- Lần đầu tiên có người cảm nghĩ giống ta. Ta đứng trước cảnh này bao nhiêu lần, đã lạc trong đó bao nhiêu lần mà chẳng biết lạc vì cái gì cả.
Như vấn, như sầu…
Chẳng thể không coi là hữu lý, Diệp Y lên tới cao trào quả thực tráng lệ phi phàm toàn bao phủ toàn bộ sắc trời trong một màu vàng huyền ảo, liên miên bất tận nhìn hoa cả mắt. Chúng nhân say sưa nhìn ngắm, chẳng ai trong số họ cho rằng cái màn lá vàng rơi này hình như có phần hơi quá lố.
Giả sử có ai từ xa đi lại, dù là mục lực tinh tường tới đâu cũng chẳng thể nhìn rõ người đó tính trong vòng ba thước. Tuệ Đồng đứng gần nhất chỉ cảm thấy sau lưng loáng lên một cái lạnh buốt, trong phút chốc lại nghe một tràng tiếng động mềm mại vang lên, tiếng gãy vỡ sắc nhọn, tiếng lục bục như bùn sôi.
Và sau cùng, cũng là lúc nàng kinh hãi quay người lại là tiếng ngã đổ ầm ĩ vang lên.
Trước mắt nàng, cách đó chỉ hai tầm tay với là một hình người toàn thân trôi nổi kỳ dị trông từa tựa như một con thú vừa nhảy xổ vào con mồi. Toàn thân y vận kình trang màu vàng kín mít chỉ để lộ ra khe hở dành cho thị tuyến.
Cảnh tượng thập phần khó tin, nhưng nhìn kỹ lại chẳng chấy có thứ tà yêu nào ở đây mà là do mông diện nhân bám dính trên ngực một thân hình khác đang chới với ngã về phía sau, trông y chẳng khác nào một con dơi hút máu cực lớn khoác trên mình bộ cánh bắt mắt.
Đầu gối trái của y đang trong tư thế hơi khuỵu xuống, trong tay y là một cây chủy thủ sáng loáng đã hết đà công kích.
Ngập tới tận chuôi.
Nảy lên một cái, thân hình nạn nhân xô dạt về sau kéo theo một mớ tiếng động rổn rảng của chén dĩa.
---=o0o=---
Hiện con đang type chương 5: LỆ NHẪN. chắc hơi lêu vì con dốt đánh máy lắm ạ. toàn là nhất dương chỉ thôi.
Hy vọng mọi người thấy cái này giống truyện kiếm hiệp.:) văn thơ con thì... đọc mấy dòng đối đáp trên là đủ biết lúa cỡ nào rồi, gõ sai chính tả cũng tùm lum ạ, cái này các cô chú bác xin thông cảm và vui lòng góp ý giùm những chỗ sai để con có thể hoàn thành tốt mục tiêu lớn của tuổi 16 :D
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.04.2009 19:17:20 bởi Thính Nhật Nhi >