Sai lầm? Ta đã sai từ đầu khi yêu em?Không! có lẽ là ở nơi em... em đã sai ngay cái lần đầu tiên chấp nhận kết bạn cùng anh, em lại càng để cái sai kia lớn dần theo thời gian khi để mặc cái thứ tình cảm oan nghiệt kia ngày càng lớn dần.... Ờ mà không.... vậy thì ta và em ai đã sai? Mà có phải thật sự là sai không nhỉ!?!
Chưa bao giờ ta hạnh phúc hơn khi biết tin " em có đặt tình cảm nơi ta"... Dẫu chưa một lần anh đối diện cùng em để nói lên một lời yêu đúng nghĩa, và em, em vẫn cứ mơ hồ... Đôi lúc anh lờ mờ nhận ra thứ tình cảm nơi em, vui lắm, nhưng rồi anh lại sợ! anh sợ cái trực giác của mình.... Hôm ấy em đâu biết anh đã vui đến chừng nào khi "nội gián" của anh cho anh biết cái tâm sự của em với chị ấy! Anh tưởng như mình đang lơ lửng giữa giấc mơ màu hồng. Cái cảm giác ấy nhanh chóng tan đi, thay vào đó là một cảm giác lo lắng ùa nhanh đến... Anh cảm thấy bắt đầu sợ hãi cho cái tình yêu vừa mong manh định hình, và cả cho em.
Nỗi sợ hãi đó bây giờ đã thành sự thật, Ba em đã lên tiếng với em chuyện của hai đứa. Em đã buồn và khóc thật nhiều, tội cho em tôi. Em buồn, lỗi này dù muốn dù không cũng bắt đầu từ nơi anh.
Anh xin lỗi em thật nhiều!
Em hãy cứ khóc đi,rồi nỗi buồn của em sẽ nhanh chóng qua nhanh thôi! Anh không hề trách Ba em, Ba em đã đúng khi ngăn cô con gái rựơu mình lao vào trò chơi nguy hiểm. Anh cũng thừa biết có quá nhiều bất hạnh nơi anh, đến với anh em sẽ không có những tháng ngày hạnh phúc... Khóc đi em,rồi hãy cứ trách anh, oán hận anh thật nhiều rồi tất cả sẽ phôi pha theo thời gian thôi em ạ! Còn anh, anh sẽ cố gắng lánh xa em, anh sẽ làm tự mình biến mất trong cuộc đời em. Ôi, chỉ nghĩ đến bấy nhiêu thôi mà tưởng chừng như trái tim này đang nát... nhưng mình phải làm thế thôi, đừng mang thêm phiền muộn nữa cho em, kết thúc ngay lúc này còn hơn níu kéo... Kết cuộc rồi cũng sẽ thế thôi!
Không biết ngày mai mình sẽ sống ra sao nữa khi không có em. Vĩnh biệt em yêu!
Số phận đặt cuộc đời em bên cạnh cuộc đời tôi
Nhưng chỉ đặt cạnh nhau thôi cứ như trò chơi cút bắt
Để
Có hai trái tim quặn thắt
Khi
Với tay hoài mà chẳng nắm được tay nhau.....
Có một niềm đau hóa thành hạnh phúc
Cái vẫy tay chẳng phải lời chào
Cái vẫy tay tiễn biệt những niểm đau
Cái vẫy tay bỏ lại phía sau
Những nỗi đau để cùng nhau lao vào phía trước
Dù không tay nắm tay nhưng cùng chung nhịp bước
Thì sá gì những vất vả gian lao...
Chẳng được gần nhau chia vòng tay ấm...
Chẳng gần nhau nồng thắm những môi hôn...
Ta bên nhau trong giấc ngủ chập chờn...
Nuôi mơ ước lớn dần trong giấc mộng.!
Anh xin lỗi! thật sự anh không muốn thế, anh không muốn em buồn, nhất là nỗi buồn đó lại đến từ anh.... Anh dù có ngu đến cách mấy cũng hiểu được tình cảm nơi em. Và anh, anh đã tự lừa dối chính bản thân mình, anh cố ép bản thân đừng tin đó là sự thật, anh cố dùng những lý do vớ vẫn để dối lùa mình, anh cũng đâu có vui gì khi làm thế, trái tim này mỗi ngày dường như nát thêm ra.... Nhưng không anh không thể, đến với em anh sẽ làm khổ em mất thôi, con đường phía trước anh đi quá đỗi chông gai, anh không muốn em cùng anh chịu khổ, hãy để anh đi một mình... nếu qua được va mình có duyên nợ anh sẽ quay lại cùng em tiếp bước. Ai biết được phía trước và ngày mai của anh sẽ ra sao...ngộ nhỡ gục ngã giữa đường thì cũng đành cam vậy.... Anh đã tự đánh mất cơ hội của mình, nhưng cũng phải đành thôi, trò chơi của số phận, nghiệt ngã...
Anh xin lỗi mèocon!
Những điều không thể nói
Dùng máu tim ghi trang nhật ký đời mình
món nợ ân tình
Không làm sao trả nổi
Thiếu thừa tình tội
Muộn màng
Niềm đau...
Ta yêu em chẳng biết vì sao
Mà cũng chẳng thiết tha tìm nguyên nhân chi cho mệt...
Vẫn yêu em - trừ phi ta chết
Mà chết đi chưa chắc hết yêu em....
TTNS,6/9/06