- Có những lúc dòng đời xuôi ngược, đẩy cái này đi xa, kéo cái kia lại gần, chỉ có điều ko ai biết trước những cái đó là cái gì cả, có cả những niềm vui lẫn những nỗi buồn, để rồi năm tháng vô tình đẩy dần người ta về phía hai chứ vô tình và lãnh lẽo. Những nghi ngờ, về một niềm tin cứ như là một vật phẩm xa xỉ lắm lắm nào đó. Để rồi cứ héo mòn mà tàn tạ dần đến chính mình có khi cũng chẳng biết để nhận ra. Tự thấy mình đơn độc quá không ai chia sẻ, vì ko muốn, hay chẳng dám tim, khi nhìn lại ngày tháng đã xa;.................
Chẳng viết nổi gì nữa rồi, có lẽ tâm hồn tui đã đến lúc khô cạn đến tận cùng thực rồi sao, một chút chia sẻ, một chút gì đó ấm áp cũng chẳng thể làm được rồi, ngày tháng nhanh chậm bao nhiêu, mà tâm hồn lại già cỗi chai sạn đến khó ngờ, chẳng dữ được gì cho nhau cả, có lẽ ai đó đã nói đúng : "Tình cảm cũng như của cải nếu bạn hoang phí sẽ có lúc ban bị phá sản, " Tui đã quá hoang phí vào vu vơ, vào quá nhiều vô nghĩa, để hôm nay một chút thôi sao cũng ko có được vậy cho`i