RE: Hoài Phong!
-
02.10.2006 19:44:56
Thu lại về....Thu thật buồn .Có lẽ vì thế nó cũng gợi lên trong lòng người những nỗi buồn mênh mang,vô định.Một nỗi buồn đang nhẹ nhàng len lỏi trong từng kẽ sâu tâm hồn như làn gió heo may đang thổi nhè nhẹ trong hơi thở của mùa thu...Ta bước chân đi để lại thu cuối phố cùng dáng ai đó thấp thoáng xa xăm , mơ hồ ....Ta cũng buồn ...Mênh mang...Đi kkông đích ,,,Ta lang thang hoài ...Bỗng dưng gặp một hình ảnh quen thuộc , lại giật mình ...Kỉ niệm chợt vỡ òa...Rồi tan biến dần trong dĩ vãng,trong gió heo may lơi lả ....
Trước đây ,ta thích cái không gian cao vợi , trong veo của thu như tâm hồn ta lúc thơ bé...Ta tha hồ vẽ lên đó những mảng màu mà ta ưa thích...Những mảng màu cuộc sống giản đơn mà thi vị ...
Rồi một ngày kia em đến mang cho thu những xúc cảm mới mẻ , lạ lẫm....Thu đẹp hơn, gợi cảm hơn .Thu lãng mạn .Thu bay bổng theo nhịp đập của trái tim yêu đang thổn thức ....Thu hát và rát vàng trong nỗi nhớ của ta và em...Yêu thu đến lạ lùng..Thu và Em.Em và thu .Đẹp ! ....
Và thu nay , ta chỉ có một mình ...Thu trở nên đơn lẻ như tâm hồn ta trống vắng ...Thu ảm đạm .Thu buồn !Một nỗi buồn không tên, không định tính ...Ta lang thang trên phố để cố gắng gom góp cho mình những kỉ niệm vụn vặt đang rơi vỡ đâu đây trong tiếng nấc đơn côi ...Ít ra , ta cũng biết mình làm thế để làm gì và cho ta những gì ...Còn thu ,thu muôn đời như thế nhưng lại không bao giờ hiểu và biết tại sao ? Thu là qui luật , còn ta ?Ta là một sự vật nhỏ nhoi đang tồn tại trong thu ...Trách thu sao được hay ta trách ta ..?Thu làm ta gây gây trong chiếc áo mỏng như trái tim ta đang trần trụi trước cuộc đời ...Run rẩy ! Lá trên cành vàng úa ...Sao tâm hồn ta không ngả vàng vết bụi thời gian ? Bởi thời gian chưa thể làm phai tàn đi tất cả những dấu yêu thuở nào ...Vẫn day dứt và tiếc nuối ...Thu không sống cho riêng ta và ta cũng không sống cho riêng thu ...
Và cứ thế , thu đến và lại đi trong cơn gió heo may cuối mùa ..Lạnh se sắt ..Và cứ thế , ta còn lại một mình đơn độc trên phố nhỏ . Ta đã đi trên con đường mình đã chọn ....Tự dưng thấy mình sai ...Lạc lõng . Đơn độc ...Ta lại thu mình vào trong những chiếc áo mùa đông nhưng sao không thể gói mình và làm ấm trái tim ? ...
Thu đến trong những cơn mưa ào ạt ,vội vã cuối hạ nhưng cũng ko đủ sức cuốn bay tất cả ...Và ta , ta không thể đến và có em trong những giọt nứơc mắt chua xót ...
Thu đi .Nhưng sao thu ko mang đi những hoài niệm , những nỗi đau cho ta , cho anh ? Thu tàn nhẫn hay chính ta tàn nhẫn với ta...?Ta băng lạnh và cứng rắn như mùa đông kia đang đến gần ...Mùa đông trong tiết trời se se của thu ...Lạ thật ! Đó cũng chính là ta ...Ta chưa thể thoát ra khỏi nỗi đau của chính mình...Sống và chôn vùi rung cảm của trái tim mình trong những đớn đau ...Ta mang trong lòng một vết thương quá lớn...
"Vết thương cũ có nhói lòng trong lần trở lại
Cũng lịm dần thành một nỗi đau...."
Thu có nỗi đau nào cho riêng mình như thế này không nhỉ ? Thu đâu có lỗi và cũng chẳng làm ai buồn thì sao thu như ta ? Nhưng thu ...Thu vô tình để ta sống trong mộng mị hay vì ta không đủ can đảm để bước qua...VÀ thu lại trút lá cho lòng ta trút những hờn ghen, tủi cực ...Ấy thế mà ,ta ko thể là ta mặc dù thu vẫn về trên con phố cũ ....Gió vẫn dịu dàng mơn man trên tóc ...Nhẹ nhàng ....
Cơn mưa cuối hạ đổ về phố cuốn tung mọi thứ ra khỏi vòng quay thường nhật.Cái tấp nập , xô bồ , chen lấn của những ngày hè oi ả bỗng dưng im ắng lạ thường. Mùa thu đến mơn man trên tóc mùi hoa sữa nồng nồng .Những làn gió heo may se se vào từng thớ thịt ...Ta hít hà cái cảm giác gai gai ấy và ngắm nhìn thành phố vào thu. Có lẽ chỉ ở thành phố này người ta mới dễ dàng cảm nhận rõ ràng những dư vị ngày giao mùa mà thôi.Cái se sắt của mù thu cũng mạnh hơn nhưng lại reo vào lòng người những dư cảm kì lạ.Sáng thức giấc thật sớm , bên ly café nóng ngắm nhìn thành phố thu buổi sớm trong veo , tinh khiết . Khi những tia nắng đầu tiên rọi qua các tòa nhà đẩy ra những ô màu sáng xanh , bàng bạc bám vào mắt kính cho ta cảm giác phiêu diêu , bồng bềnh . Cái nắng của thu sao mà dịu đến thế ? Thi thoảng thả mắt theo những cánh nắng vàng trên những ngọn cây chợt nhận thu dịu dàng mà cũng rực rỡ.Có đôi khi chạy xe trên con đường vằng , rộng thênh thang , rợp bóng cây và đầy hương hoa sữa ta thấy mình nhỏ bé. Tự dưng muốn sống chậm lại để nhìn lại mọi thứ , để chiêm nghiệm và cảm nhận.Và để chiêm ngưỡng thu , nhìn ngắm thu và yêu thu bằng cả trái tim mình.Thế nhưng , thu làm ta buồn , làm ta cần quá một hơi ấm bàn tay để làm dịu bớt cái se lạnh của đất trời cho ta bớt cô đơn.Thu làm ta chênh vênh trong những dư cảm mong manh.Ta cứ lãng đãng lang thang mê mải để rồi chợt nhận ra " ta chỉ một mình ta ". Tối thu , ngồi trên gác phố quen , nhâm nhi ly café sữa nóng rồi thả mình vào hương hoa sữa thoang thoảng đâu đây trong không trung để hoài niệm và chờ đợi một ngày đã qua...Có ai chờ đợi quá khứ bao giờ ? Rõ ràng nhưng có lẽ chỉ với thu ta mới có những thời khắc như thế để được cảm nhận mình đã yêu và đã từng yêu dẫu biết điều đó thật khờ khạo.Trong cái cô độc người ta không thể nương tựa vào chính mình thì phải tìm đến và chợ đợi đến một cái cũ đẹp hơn...Và cũng là để trút bỏ bớt một phần nỗi nhớ trong trái tim...Thu và ta sống trọn vẹn cho một tình yêu để rồi chợt nhận ra mình kì cục...
Mèocon bướng bỉnh???????????
Thà một phút yêu nhau rồi xa mãi
Còn hơn là mãi mãi chẳng yêu nhau!
*******************
Vẫn yêu em - trừ phi ta chết
Mà chết đi chưa chắc hết yêu em....