Nhật ký online của pé Kún
pekun 07.04.2009 16:14:16 (permalink)
Ngày 5 tháng 4 năm 2009
Sáng:
 Ngốn xong cuốn Nhật ký online của chị TIO. Ngôn từ trỏng dễ ăn nhập đến kinh tởm. Cứ nhìn là biết. Nhưng cũng khó trách. Ai bảo mình học nhanh, nhớ lâu. Cái chỉ số IQ của mình tuy thấp nhưng cũng đáng tự hào đấy chứ. Tự hào hơn nữa neeusaps dụng nó vào trong cái gọi là "tiếp thu khoa học kĩ thuật và đời sống cao"^^.
Tối qua ngu30 mới đi ngủ. Ngồi một mình ngoài bậc cửa, muỗi đút cho cảy cả bắp chân. Cú một nỗi là có nhà mà hok muốn vào ở. Nhà gì mà lụp xụp lụp xụp (dù chưa đến nỗi mái nứa nhà tranh nhưng vẫn là tạm bợ:(..). Có mỗi cái giường mét bẻ nửa mà đến 5 mạng ngủ. Ôi chúa trời ôi!!! Làm sao quạy được trong cái diện tích 100X50 trong khi đó bề ngang của mình đến 40 rồi còn đâu. Vẫn được ví như cái trục cỏ mừ.Nản thật...
6h30 ông gọi đậy an xôi. Thương sao mà thương ác chế. Ngày thường ở nhà ngủ từ 8h tối hôm trước tới 10h sáng hôm sau còn chả bõ. Đằng này... Chẳng khác nào kiểu thức khuya dậy sớm của bà hàng xáo.
Mắt nhắm mắt mở lừ đừ ra giếng đánh răng rửa mặt. Nến giếng rêu xanh rì, trơn như mỡ, suýt té dập mặt. Đang tức lại được dịp thuyết giáo cho con nhỏ em gái "1p30s cho việc clean the tooth". Con nhỏ đang ngái ngủ, cứ im ỉm mà nghe (chắc hok hiểu con chị nó đang nói cái gì). Nhưng được cái ra dáng làm bà chằn, y' lộn, pà chị ghê^^.Sướng rơn người.
Cả buổi sáng cứ đuổi hoa bắt bướm với 2 đứa em, ra vẻ ngây thơ, trong sáng và hồn nhiên. Thực tâm thì đang mong mấy "nhớn_er" đi đâu 5 phút đê mà ra quán net chiến "au_di_sùn". Chờ dài cổ mà có ai đi đâu đâu. Lại ức chế chấp nhận làm cô bé tinh nghích cho tới bữa cơm trưa.
Trưa...
Hoàn thành xong tác phẩm lúc 1h. Bố khỉ. 1h mới nấu bữa trưa xong. Hơn 1 tiếng hì hụi với cà chua, dầu rán cùng đậu phụ, dưa chuột, giá đỗ... Bực ở chỗ dầu cho vào chảo hok chịu ngoan ngoãn nằm yên mà cứ nhảy choăn choắt, bắn hết lên tay mình, da mình cứ gọi là nổ đôm đốp. Cuối cùng thì cũng được ăn. Ăn xong đàn áp con nhỏ, nhường cho nó một đống bát đĩa tú lu gọi là "để phần". Nhỏ ngoan ngoãn đên lếch thếch "clean the bát đĩa". Mình thì chạy vào hàng ghế ddaxzs gió hiu hiu tận sâu trong bệnh viện, vắt chân chữ "dữ liệu", ngửa cổ hét giai điệu "ngôi sao pha lê". Hờ. Ai cũng nhìn mình với 1 ánh mắt rất chi là kinh hãi. Híc híc. Mất cả hứng...
4h chiều, ì ạch leo lên cái "a còng" của ba, cuống quýt chào tạm biệt ông and chú, bắt đầu vượt 38km đường đá, qua rừng núi hiểm trở về với mama yêu. Ăc. Con nhỏ út ngủ như heo, cứ gật bên này, gù bên nọ. Ức muốn xô nó xuống đường cao tốc. 2 phút cho những ý nghĩ dã man, vô nhân tính. Cũng chỉ tại nó có 2 ngàn rưỡi, bỏ túi quần sợ chạy sang túi áo chị nên đành cầm tay. Mà đã cầm tay thì hok lẽ lấy chân ôm bố chắc. Bố khỉ. Con nhỏ ranh ma quá. Hự...
Vận tốc chóng mặt. 40 phút cho 38km. 5h kếm về tới tiệm đồng hồ kiêm điện thoại của chú Tú hỏi cái mobile chết dẫm (hờ, yêu quý chứ). Hok có cái ngu nào bằng cái ngu này. Bây giờ thì còn tự hào về cái IQ thiên bẩm nữa hok? Đã được khuyến cáo rằng thì là "V3I nhanh đứt cáp", rằng thì là "V3I nhanh hỏng" nhưng vẫn lao đầu vào tậu V3I về xài. Ngu chưa! Giò thì nó đang yên vị trong cái cửa kính kia kìa. Sướng chưa con dở hơi tập bơi. Hờ...
Cái xe tì tách 38km/40phut bây giờ nũng nịu, hok chịu nổ máy. Tội nghiệp. 2 nhớn + 2 bé cỡi lên mà cứ vù vù như đua xe thì sao hok dở chứng cho được. Lúi cúi ngó nghiêng vỗ về tí, cuối cùng nó cũng có vẻ ngoan hơn tí chút. Nhưng, ui chài... Ngẩng lên thì... ồ... Gì nhỉ? Đoán xem. Thằng Cường. Oh. Đúng là nó rồi. Cái thăng love_er love iệc của mình một thời. Giờ nó đang ở đây, trước mặt mình, to cao, đẹp zai hơn rất nhiều. 5s cho sự tự ti về chiều cao khiêm tốn và thể hình quả bóng chòn chòn của mình. Dù gì thì sau 2s bối rối + lúng ta lúng túng + 1 quả tạng bất ngờ mình vẫn xoẹt được một nụ cười ngời ngợi và chào rất chi là Hàn Quốc. Đến tự ái mất thôi. Mother nó, đã cao lại còn đứng trên mình 2 bậc, làm mình cứ phải look up to để nhìn nó. Mà 2m với 1 con cận 2 do hok chịu deo kình thì là quá xa còn gì. Được cái nó đẹp ngất ngây con gà tây, mình cứ gọi là tiếc hùi hụi vì lỡ tay để tuột mất nó. Thôi kệ. Tạm biệt mày tao về naz.
5h15 về tới nhà. Dỗ mãi hok xin được con nhỏ em 5k đi mua socola. Tức. Ngủ cho bõ ghét. Ngủ nào...
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.04.2009 15:13:12 bởi pekun >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9