Ko biết hắn đã đi bao lâu.
Không khí lạnh dần đi. Bầu trời sao dần nhường chỗ cho cơn mưa phùn ra rích. Mùi hương đằm đặm của thành phố biển hải phòng cũng dần trôi mãi về chốn xa.
- Xuống! - Hắn ra lệnh.
Hắn và cô đang đứng trước một dãy nhà tập thể có vẻ hơi tiêu điều. Từng hạt nước rơi từ trên hiên hòa nhịp đều đều với cảnh vật - thứ tiếng động duy nhất cô cảm nhận đ.c lúc này.
Hắn gửi xe rồi thoáng gửi cho cô một cái nhìn. Nhung lặng lẽ đi theo hắn lên cái cầu thang tối om đầy mùi ẩm mốc.
Hắn dừng chân ở một căn phòng còn sáng đèn ở tầng 3. Dường như đã biết trước, 1 đứa con trai tầm 16, 17 tuổi ra mở cửa cho hắn vào.
- Ai đây? - Đứa con trai nhìn cô dò hỏi.
- Bạn! - Hắn cộc lốc.
Cô ngồi bên cạnh hắn, đối diện với đứa con trai kia. Không hắn lắng nghe câu chuyện. cũng không hẳn là ngủ.
-....nghe nói rách vết mổ.....mày ko rõ?......ờ thì.....đang ỏ bệnh viện X....
- Này dậy đi!
Nhung miễn cưỡng mở mắt. Không tức giận gì nhiều, nhưng băn khoăn tự hỏi tại sao hắn kéo cô đi theo mà không vứt quách cô ở nhà hắn - hay ở đây cho rồi!
Lúc bấy giờ đã là 7h15', chút ánh sáng của buổi ban mai khẽ lướt qua mái tóc Nhung, hắn cô biết rằng giờ cô đang đẹp lắm!
- Anh To0, anh To0!
Một cô bé tầm lớp 1 lớp 2 gì đó từ phía nhà đối diện vừa chạy vừa kêu ầm lên gọi hắn. Hắn cúi xuống nhấc bổng cô bé lên, nựng:
- Wa, Út Kim naz, nhớ Út quá naz`! Út ngoan, đợi anh đi chút xíu rồi về mua qua cho naz'!
Con nhóc đưa ngón út lên ra hiệu. Ngoắc tay, promise nhé!
Rồi con nhóc lại tụt xuống từ người hắn, chuyển sang kéo tay cô thậm thụt:
- Em nói thầm này!
O__________O ???
- CHị không được cướp anh To0 của Út đâu nhé! ( Ngón út )
- Chị không hứa đâu! (
)
Đột ngột, hàm răng sún nham nhở của cô bé ngay vào tay cô. ( O_____O )
- Áaaaaaa, em làm gì vậy?
- Oa oa oa !
- Cô làm gì thế?
- Nó cắn tui mà!
- Nó chỉ là trẻ con thôi!
- Hức! :-s
Hình như...cả 2 đứa đều khóc rồi !!!
Chả lẽ hắn chưa đủ rắc rối hay sao? T____________T
__________________________________
Trong bệnh viện.
Hắn hít một hơi thật sâu thu hết dũng khí lên tiếng:
- Cô giả làm người yêu tôi được không?
- Lí do?
- Thì coi như tiền trọ mấy ngày đi!
- Lí do của anh cơ?
- Thì đỡ phải lấy vợ!
- Tảo hôn à? Cổ hủ thế? Mà anh cũng có người lấy à?
- Có hay không? ( grr! )
- Ừ thì có!
Hắn rảo bước nhanh hơn. Đàn bà, họ luôn biết cách nhúng mũi vào mọi chuyện! ( chứ không phải do hắn lôi vào à?
)
Hắn dừng chân trước cửa phòng 438. Không suy nghĩ nhiều, hắn đẩy của bước vào.
Trong căn phòng bệnh là mẹ hắn đang nói chuyện với một người đàn ông trạc 40 tuổi. Hắn điềm nhiên chẳng hề chào hỏi, chỉ thoáng đưa mắt lướt qua khuôn mặt mẹ mình rồi dừng lại ở người đàn ông kia.
Người đàn ông có vẻ bối rối khi nhận được ánh mắt nửa thách thức, nửa như chờ đợi của hắn. Ông miễn cưỡng đi ra cửa, đôi lúc dừng lại như muốn nói gì, nhưng rốt cục ông chỉ trao cho hắn một cái nhìn đa nghĩa.
- Mày thật bất lịch sự! - Mẹ hắn càu nhàu - Ai đây?
- Dạ cháu là....bạn gái con! - Hắn cướp lời - Sao mẹ luôn bảo vệ hắn thế? Gia đình tôi đã bị hắn bỏ rơi, mẹ tôi đã chết vì hắn, hắn có tư cách gì để nhận sự kính trọng của tôi?
Mẹ hắn đã chết? Đây không phải mẹ ruột hắn sao? Người đàn ông kia đã làm gì? Hàng loạt những câu hỏi liên tiếp hiện ra trong đầu Nhung. Nhưng cô biết việc tốt nhất nên làm lúc này chỉ là nhận lấy nụ cười từ phía mẹ hắn.
- Cháu quen nó bao lâu rồi?
- 4 n...à 4 tháng bác ạ! Anh ý không nói gì với bác ạ? ( Không hề chớp mắt =.= )
- Tôi không kiếm đủ! - Hắn bắt đầu một vấn đề chẳng vào đâu - Trả trước lão 100 triệu rồi tính sau.
- Sao mày ương bướng thế? Dù gì ông ý với mày cũng chung một dòng máu. Nếu có người nợ ông ý thì đó là tao chứ không phải mày!
- Từng đó là đủ để chuộc lỗi à?
Hắn quay lưng chẳng nói gì thêm, bỏ mặc mẹ hắn lắc đầu ngán ngẩm. Rồi như nhớ ra điều gì, hắn quay lại ra dấu cho Nhung đi theo.
- Chàu chào bác!
Nhung vội vàng chạy theo hắn, không quên trao cho mẹ hắn một nụ cười hối lỗi.
Trước cửa phòng bệnh là người đàn ông lúc nãy. Hắn bắt đầu với nụ cười khinh khỉnh:
- Tôi mới kiếm được 100 triệu, số còn lại tôi sẽ trả sau!
- Tao không cần! - Lão lẩm bẩm - Tao muốn mày đi xem mặt nó!
- Tôi đã nói rồi, tôi không phải con ông, tôi sẽ không chịu sự sắp đặt của ông! - Hắn sừng sộ.
- Nó rất xinh, ngoan mà lại học giỏi nữa, rồi mày sẽ thích nó! - Ông cúi gắm mặt xuống.
- Thôi đi! - Hắn gầm lên.
Hắn thở hắt ra, gương mặt dần dịu lại. Hắn đưa mắt nhìn về phía Nhung:
- Bạn gái tôi!
Lão đàn ông thoáng bối rối. Nhưng phút chốc lại trở nên bình tĩnh đáng ngạc nhiên. Ông nhìn thẳng vào hắn:
- Mày vẫn nợ tao?
- Phải! - Hắn thừa nhận.
- Vậy ít nhất mày phải nghe tao một chuyện! - Ông cười - Như mày nói đấy, trên đời chả ai cho không ai cái gì cả!
- Còn tuỳ vào cái ông muốn!
- Tao muốn mày học trường Đặng Phong!
Hắn suy nghĩ. Không hiểu lão muốn gì. Dù sao thì giờ cũng chưa vào năm học. Hắn cũng chẳng phải loại lưu luyến trường lớp. Và hơn hết hắn không muốn nợ lão.
- Ông sẽ lo thủ tục!
Hắn kéo tay Nhung ra khỏi bệnh viện.