Màu cơ bản thứ 4 ( TG: to0to0.l0n3ly )
to0to0.l0n3ly 08.04.2009 10:33:13 (permalink)
- Biết tất cả màu sắc được tạo từ mấy màu không?
- 3 màu !

- Sai rồi ! ^^!
- Đúng mà ! >.<
- Là 4 màu!

__________________________________________________ ______
Cô cầm ly cafe nóng đi về phía ban công.
Ở trên mấy thanh sắt mong manh nhìn như có bất cứ lúc nào cũng có thể sập xuống là hắn đang đứng hứng mưa, vừa cười vừa lẩm bẩm bài ca nào chẳng lạ:

-Like the rain I have fallen for you, and I know just why you
Like the rain always calling for you, I'm falling for you now just
Like the rain I have fallen for you and I know just why you
.....
Cô cũng sợ hắn sẽ trượt chân mà ngã nhào xuống dưới kia, thịt xương theo đó mà chia thành mấy mảnh. Nhưng cô chỉ lẳng lặng trèo lên 1 góc cạnh đó, tự cho mình cái thú nhâm nhi li cafe nóng.
Có lẽ vì bối rối khi bị cô bắt gặp hành động trẻ con của mình. Hắn hấp tấp rụt tay lại, vờ như đang sửa lại mấy chậu hoa lan cho ngay ngắn.
Rõ là cô biết thừa cái hành động gỡ rối vớ vẩn đó. Nhưng tất cả việc cô làm là đưa cho hắn cốc cafe còn lại: Của anh!
- Cảm ơn! - Hắn đỡ lấy cốc cafe. Tay còn lại vịn mình để ngồi xuống. - Mưa dai quá! - Hắn lẩm bẩm.
- Đêm nay anh lại đi hả?
Hắn chưa có câu trả lời. Thực tình hắn chỉ thường đi đua vài buổi trong 1 tuần. Chủ yếu là để giải quyết street và vấn đề tiền bạc. Tuần này là ngoại lệ: Hắn đã đua liên tục từ thứ 2 đến giờ.
Ừm, từ thứ 2 đến giờ. Tức là đã được bốn ngày. Bốn ngày cô ở đâu. Bốn ngày làm đảo lộn hết cuộc sống yên bình của hắn (?!) .
- Thế bao giờ cô định đi đây? - Hắn hỏi, lần thứ 1 triệu gì đó.
- Chắc còn lâu nữa đấy!
Hắn thở dài đánh sượt vào không khí. Cái số hắn thường không hợp với sự đều đặn bình thường. Cuộc sống của hắn cứ thay đổi, rồi lại thay đổi, mà một khi đã thay đổi thì không bao giờ có chuyện trở lại.
Nguyên nhân của sự thay đổi lần này là từ bốn ngày trước. Khi mà hắn đang thỏa mãn cái thú đua xe liều mạng của mình. Dẫn đầu top đua trên con đường mà hắn thuộc đến từng cái ổ gà , tràn trề hi vọng đạt 50 triệu tiền thưởng.
Thế nhưng phần thưởng bất đắc dĩ của hắn lại là...cô. Đầy ngẫu nhiên khi hắn cua gấp với vận tốc 130km/h.
Đơn giản thế thôi, hắn đâm cô, cô nằm trên tay hắn be bét máu, và giờ thì...
Hắn nhìn cái tay trái mình thở dài đánh sượt cái nữa. Ừm, toàn máu hắn chứ ai!
Nói trắng ra là tuy gây tai nạn nhưng hắn chẳng mảy may làm rụng một cái chân tóc nào của cô cả. Chỉ là cô ngất đi, hắn bủn rủn tay chân ngồi góc đường lay lấy lay để. Cái ví - tài sản duy nhất của cô được mấy đứa dân đua chưng dụng sau chỉ 1 cái hất chân.
Thực ra thì hắn nghĩ vụ đâm xe đã ảnh hưởng 1 chút đến não con mụ này. Thật quái gở!
- Thật quái gở! - Hẳn lẩm bẩm.
Ừm, có lẽ thế thật! Cô gái tên Nhung này sẵn sàng ở lại nhà hắn - 1 kẻ chẳng hề quen biết gì, còn hơn là trở về nhà.
Nhà? Có thể không? Ở, biết đâu đây là gái bao của tên trùm giàu có nào vừa cuỗm tiền rồi chạy trốn (?!). Hắn chợt bật cười vì cái trí tưởng tượng giàu màu sắc flim hàn quốc của mình. Nhưng cũng có thể lắm chứ, cô đẹp thế kia cơ mà?
- Sao cô vẫn ở đây?
- Sao anh đua xe?
- Tôi thích, hơn nữa tôi cần tiền!
- Tôi cũng thế!
Hắn lại im lặng. Sao hắn chưa đuổi Nhung đi nhỉ? Hắn có quyền làm vậy mà? Hay hắn trót yêu cô rồi?
Không, dứt khoát không! Hắn chưa biết gì nhiều về cô ngoài những câu trả lời đa nghĩa. Vả lại hắn biết yêu, lại càng không muốn yêu!
- Sao cô thích ở đây?
- Sao anh thích đua xe?
- Cô cứ phải trả lời bằng cách đó à?
- Có thể - Cô chậm rãi.
Hắn hớp 1 hụm cafe dài:
- Tôi thích nguy hiểm, thích sự đe dọa, thích cảm giác đối mặt với cái chết. Tôi yêu tất cả những thứ mạo hiểm!
- Anh không sợ chết?
- Không - Hắn thẳng thừng.
Nhung mỉm cười. Cô đặt cốc cafe vơi nửa lên thanh sắt lạnh.
- Anh có bao giờ muốn chết?
- Bây giờ thì không! - Hắn cười.
Hắn giật mình.
Cô vừa thả mình từ cái ban công đầy hoa.
Với phản xạ của một tay đua lão luyện. Hắn vừa kịp để giữ lấy 1 tay Nhung. Hắn sốc mạnh để kéo cô lên. Trái với suy nghĩ là cô sẽ vùng khỏi tay hắn, Nhung ngoan ngoãn trèo vào trong một cách bình thản.
- Cô muốn chết à? - Hắn sừng sộ.
- Ừ! - Nhung cười.
Cái đầu hắn bắt đầu sôi sùng sục. Bực mình. Hắn vớ phải đứa quái thai nhất thế gian này.
- Anh bỏ tay tôi ra được không? Đau quá! ( Vẫn cười )
Hắn lập tức bỏ tay cô ra, để lại trên tay cô là một lằn đỏ. Hẳn là hắn đã tức giận lắm.
- Được rồi! Đợi tôi đi ra khỏi nhà 30 để lấy chứng cứ ngoại phạm rồi cô làm gì thì làm!
- Thôi, tôi có phải là anh đâu, tôi sợ chết lắm, hỳ! ( )
- Thế vừa nãy cô không sợ à?
- Thì vừa nãy tôi biết anh sẽ cứu tôi mà! Giờ thì tôi không chắc!
Hắn chẳng thèm nói thêm một câu nào nữa. Cô điên rồi. Hắn cũng điên rồi. Nói thêm vài câu nữa chắc đầu hắn vỡ tung vì kích động mất. Hắn lầm lì vớ li cafe đi thẳng vào nhà.
- Này!
- Gì? - Hắn chẳng thèm quay lại.
- Câu trả lời cho câu hỏi vừa nãy.
- Câu gì?
- Vì sao tôi thích ở đây.
....
- Là vì anh đấy! :)Hắn tròn xoe mắt! O________________o
Tại vì hắn?
Nghĩa là sao?
- Nghĩa là sao?
- Thì tôi yêu anh, thế thôi! :)
Hắn cà lăm:
- Nhưng.....(nhưng mới chỉ có 4 ngày), nhưng......(nhưng 2 đứa chả biết gì về nhau cả?).....
Cơn động kinh của hắn bị Nhung ngắt quãng vì trận cười sax sụa.
- Ha ha ha, tôi đùa đấy! Xem cái bản mặt anh kìa!
Hắn chưng hửng. Ủa, hắn không tức à? Ơ, có chứ, nhưng mà dù sao vẫn hơn là bị khủng bố tinh thần!
Hắn đặt cái cốc lên bàn bếp. Nhanh chóng mở cửa và ôm chầm lấy bạn thân.
" Bạn thân "của hắn là nàng xe ( hắn nghĩ thế ) 250 phân khối đang tỏa sáng lấp lánh, không biết nhảy từ lầu 3 xuống và cũng hoàn toàn không biết nói " thì tôi yêu anh, thế thôi! "
- Này, cho tôi đi với!
o__________________O
- Nghỉ!
- Năn nỉ mà!
- Thôi!
- Năn nỉ năn nỉ đấy!
- Để khi khác!
- Hức....
- Haizzz.....thôi lên xe đi! - Hắn tịt ngòi
Không hiểu sao hắn tự nhiên lại như thế. À mà cũng không phải tự nhiên. Vốn dĩ hắn không có khả năng tự bảo vệ trước con gái - thứ sinh vật tạo hóa sinh ra để giết chết hắn, thứ sinh vật hắn hoàn-toàn-muốn-tránh-xa!
Thế. Giờ cô ngồi sau lưng hắn. Trong đoàn đua. Và....nhanh chóng bị bỏ rơi.
- Sao anh đi như con rùa thế?
- Nhanh mà...
- Kim chỉ 30km/h kìa!
Hắn tặc lưỡi. Ừ thì chậm, nhưng mà an toàn. Chứ nhỡ cô bị làm sao thì...làm sao? Mà tại sao những lúc hắn vít gas lên hơn 100km/h thì hắn không lo cho hắn nhỉ?
- Để tôi cầm lái! - Nhung ra lệnh.
Ơ? Hắn phân vân chỉ một giây rồi ngoan ngoãn nhường lái cho cô. Cô định chứng minh gì chứ? 10km/h à?
- Cứ tự nhiên!
Để tay ở đâu nhỉ? Hắn chưa bao giờ ngồi sau xe con gái. Nghe nói....mất mặt? Mà giờ hắn thấy cũng bình thường...không tin chúng nó được!
Aaaaaaaa! Hắn không cần thêm nhiều thời gian mà suy nghĩ xem nên đặt tay ở đâu. Những gì hắn nghỉ sau cú rú gas của Nhung chỉ là hít thật sâu, ÔM....CHẶT VÀO!!!
- Anh làm tôi nghẹt thở mất, nới lỏng ra chút đi!
- Chậm....chậm lại......làm ơn.....
- Ha ha, anh lại cà lăm kìa!
- Cua! Sắp cua! Giảm tốc lại! Không, đừng phanh, phanh sau hỏng rồi, phanh bằng số thôi.....
Haizzz....
Nói gì nhỉ?
À
Cú bốc đuôi hoàn hảo!

#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9