Nhờ em giữ lấy tình ta
Anh Muôn Thuở 11.04.2009 04:48:14 (permalink)
Nhờ Em Giữ Lấy Tình Ta... 
 
 
Em có vui không em khi một ngày mới bắt đầu
Có vui không em đêm dài tăm tối đã qua
Trong nắng mai tươi vui có nụ cười rất yêu đời
Có bàn tay thân ái dìu em suốt những đường xa

Em lòng hãy vui như chim trời hót vang xôn xao một ngày
Bên trời nắng lên nghe bao cuộc đời vui mà lòng rất mới
Khi tình đã trao môi hôn là phấn son hương hoa cuộc đời
Ô lòng như giấy thơm ai vừa tô lên một nét mực xanh

Em có nghe mưa bay trong vườn rộn lá xuân thì
Có mong nắng lên cho lòng thiếu nữ ước mơ
Em có hay thanh xuân ươm nụ đời giữa đất trời
Ta nhờ em giữ lấy tình ta những lúc những lúc gần xa

Em lòng hãy vui như chim trời hót vang xôn xao một ngày
Bên trời nắng lên nghe bao cuộc đời vui mà lòng rất mới
Khi tình đã trao môi hôn là phấn son hương hoa cuộc đời
Ô lòng như giấy thơm ai vừa tô lên một nét mực xanh

Em có vui không em khi cuộc tình mới bắt đầu
Có nghe bâng khuâng đêm dài ai mong nhớ ai
Em có yêu không em khi nụ cười rất ân cần
Khi ngập ngừng tay nắm bàn tay ấm mãi bàn tay...



 



 

 

Sao thế này ta nhỉ??Đã bảo rằng chuyện này nên dừng ở đây,đã quá đủ lí do,thậm chí còn dư ra nữa,để kết thúc 1 cái gì nên kết thúc,1 cuộc đời của ta đó thôi,nếu quy nghĩa cuộc đời bằng tình yêu đích thực mà 1 con người,1 linh hồn hằng khao khát...Ta cho rằng em gian dối,uh thì là em gian dối đó thôi,ta đã đủ hiểu biết để nhận ra đâu là lời chân thực,đâu là lẽ điêu ngoa,của 1 người đàn bà ta hằng yêu tha thiết...Ta cho rằng em hỗn hào,uh thì là em hỗn hào đó thôi,chả lẽ 1 người đàn bà lại có thể văng vào mặt người đàn ông mà she bảo rằng she yêu thương cái câu đó được sao??.....Ta cho rằng she hết tình,uh thì còn gì nữa để mà ta tiếc nuối chứ?? Đúng,ta chằng bao giờ tiếc nuối với tình cảm ta từng có,chưa 1 phút,dù chỉ trong ý nghĩ...Ta chỉ tiếc,rằng hiện thực quá tang thương,em không còn là người em nhỏ trong lòng ta bao năm qua nữa,em bây giờ xa lạ quá,dù ta từng ngày từng ngày vẫn cố mở rộng trái tim để có thể bao dung em vào lòng như muôn thuở,để rồi chẳng đặng đừng,1 ngày ta bàng hoàng nhận ra trái tim ta quá bé nhỏ đối với em,em cần 1 cái gì tự do hơn,thoáng đãng hơn,vui vẻ hơn....Ta phải làm sao đây? Bảo rằng phải chấm dứt,phải quên,ta đã cố,nhưng sao ta chưa làm được,vết thương cũ xối nguồn,lại đang còn quá mới,trên đời này,đau nhứt vẫn là khi vết thương cũ vỡ ra lại lần nữa,dù sao,trái tim vẫn đang còn đập trong lồng ngực da diết.....Thôi thì hên xui,ta cứ yêu bóng hình em của 5 năm về trước,cả đời này vốn dĩ đã thuộc về 5 năm trước rồi,còn em bây giờ....Thôi thì thôi,chẳng thôi nữa gì nữa cả,coi như ta yêu lầm,đáng buồn thay,hình như đó cũng là 1 dạng Yêu,và Đau Buồn cũng là 1 đứa con quái thai của Hạnh Phúc.Vấn thế gian.....

 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2009 10:00:08 bởi Anh Muôn Thuở >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9