Những Truyện Ngắn của Thái San
NuHiepDeThuong 26.03.2005 07:48:06 (permalink)
Chào cả nhà,

Tác giả Thái San có gửi đến VNTQ những truyện ngắn.

Tác giả gõ truyện dưới dạng chữ VNI , cho nên NH phải chuyển mã và đăng vào đây.



**************


Sis Ly có rảnh thì nhờ sis xem lại lỗi chính tả, và đưa vào thư viện dùm NH.

Dạo này máy của NH bị trục trặc hoài. Nhờ sis ra tay nghĩa hiệp giúp dùm NH nha.

Cảm ơn sis Ly thật nhiều.
#1
    NuHiepDeThuong 26.03.2005 07:52:27 (permalink)
    CHIẾC GƯƠNG CHIẾU HẬU


    Thái San

    Nhận công việc hơn một tuần lễ, đã phải bê trễ hơn một tuần lễ, làm cho ông Thanh cảm thấy không yên lòng. Giấy báo tin nhận việc do trung tâm xúc tiến việc làm từ thành phố gởi về trước đó. Phải mất bao nhiêu công sức đạp xe đi lại, chạy vạy, nói năng, thưa gửi, làm đơn, xin xỏ, mời thuốc và cười ruồi, gãi tai khắp phòng ban, để xin được những tấm giấy tờ, hồ sơ, đơn xin việc, trong thời buổi nhiễu nhương vì những tiêu cực, cơ chế hành chánh quan liêu trì trệ của thời bao cấp để lại, thật khốn khổ cơ cực. Mãi suốt một năm trời mới có tin báo đến nhận việc.

    Còn chưa kể đến việc ông Thanh phải tốn rất nhiều tiền bạc để đổi chiếc bằng lái xe cũ, gom góp tất cả vốn liếng, chỉ với ý muốn kiếm được một việc làm cứu gia đình thoát khỏi cái vùng kinh tế mới, nơi mà ông Thanh và phần đông những người lính chế độ cũ sau cuộc rã ngũ, đã tự nguyện hoặc bị buộc đến định cư tìm kế sinh nhai hơn hai chục năm với ruộng rẫy khô cằn. Mặc dù vậy ông cũng như bao người, vì sự sống, đã phải tuôn đổ nhiều công sức mồ hôi nước mắt vẫn không chiến thắng được giặc đói, gia đình vẫn không đủ ăn. Có lẽ cái khó nó xuất hiện từ ngày giải phóng, sự đổi đời bất chợt, những người trong tuổi lính tráng, được ném trả với đời thường không trang bị nghề nghiệp, hầu như bắt đầu lại từ số không, tất nhiên cái khó nảy sinh.

    Sau hai mươi năm đói khổ, nay đất nước đã phát triển, phần nào thay da đổi thịt, mở cửa với cơ chế thị trường thì ông Thanh đã yếu.
    Ông Thanh chẳng mơ ước cao xa, mông lung, chỉ cần một việc làm bớt nặng nhọc, đủ để nuôi gia đình một vợ, ba con ăn học bình thường, với tuổi bước vào lục tuần, để còn chút hy vọng thông thường hiển nhiên cần thiết cho nửa phần đời còn lại.
    Ông cố dỗ giấc ngủ để lấy sức ngày mai đến nhiệm sở nhận việc thật sớm sau sự cố bê trễ. Gần một tuần săn sóc Bạch, vợ ông vừa trải qua một cuộc phẩu thuật cắt bỏ túi mật. Ông bỏ quên những phiền toái bực bội tại bệnh viện khi ở phòng cấp cứu, cho đến lúc phẫu thuật xong hồi sức. Những cảnh cò mồi chạy chữa cho đến việc mặc cả tiền bạc thẳng thừng của ca mổ. Nay ông đã phần nào yên tâm, cố trút bỏ hết những ưu tư, tự dành cho chính mình một giấc hồi tỉnh.
    Ông Thanh thiếp đi với bao nhiêu chuẩn bị sẵn những câu nói, những câu trả lời sẽ cố gây tạo sự cảm thông buổi sáng mai khi đến nhận việc trễ.

    Những năm gần đây tự ái của ông như đã bị cùn nhụt, lòng ông chùng hẳn khi nhìn lũ con thiếu thốn, kiệt quệ dai dẳng, sự chịu đựng có hạn nên đành lòng im lặng chịu đựng chấp nhận tất cả đánh đổi những gì dù nhỏ nhất, miễn là có lợi cho lũ con, cho gia đình, quay ngược hẳn với bản chất khi xưa đầy kiêu hãnh, tự tin. Ông cảm thấy thời mình không còn, cúi xuống tự ru mình: “thôi thì dù gì mình cũng qua đi”. Ông không cho rằng mình đã đĩ thõa, dầy dạn trơ trẽn, mà chỉ có hy sinh, khi nhìn thấy lũ con của những người lính chế độ cũ thất cơ, nghèo đói, thiếu thốn vô học, những thế hệ sau của đám bại quân, không thuộc diện chính sách, con cán bộ đương quyền, nên đành phải cam phận cay đắng, chịu đói nghèo ngu dốt không lối thoát. Ông Thanh nghĩ đến người vợ thân thương đang an dưỡng và chờ tiền xuất viện.

    Cái cảnh tài xế ngồi trông đợi xếp, nhàn hạ nhưng mất rất nhiều thì giờ. Xuống xe, ông cẩn thận đi thật chậm qua đường tìm một quán nước ngồi đối diện với khách sạn để chờ xếp, mặc dù đêm đã khuya, mắt đã hơi cay.
    Sài gòn về đêm thuộc khu vực có nhiều khách sạn không ồn ào như ngoài kia đường phố. Một cơn gió thoảng làm một vài cánh lá rơi rải rác trên mặt lộ.
    Tiếng đon đả mời của cô bé bán nước. Ông cố nhìn đứa bé gái từ đầu đến chân, kéo chiếc ghế. Cô bé cao còm, giọng nói rất nhẹ nhàng dễ thương mặt sạm như cháy nắng. Có lẽ cô bé phải bán hàng dang nắng cả ngày :
    - Cho chú một chai nước gì cũng được nhưng không ngọt.
    Hàng nước của cô bé chỉ vỏn vẹn một chiếc xe thuốc và vài cái bàn ghế, ngược lại bên kia đường, những chiếc xe hạng sang đậu nhan nhản những khu hè phía trước khách sạn cao tầng, phản ảnh hai cuộc sống. Ông ngồi ngay xuống chiếc bàn được kê trên nắp cống, mùi bốc lên có thể chịu tạm được.
    Nửa đời người, hôm nay lại được bắt đầu một bữa, ăn cơm khỉ tay cầm, ngủ cao bồi vương vất, ngồi chong chong chờ chực cho người.

    Khi đến nhận việc. Sau những thủ tục rườm rà, kiểm tra giấy tờ, thử tay nghề, ông Thanh được nhận vào làm ngay. Ông cho là một may mắn, dù là đã đến quá trễ, ông chẳng thấy ai phàn nàn trách móc gì dù chỉ lấy một câu. Ba bốn ngày đến nơi làm việc, ông chỉ ngồi chơi không, chờ chực tại phòng, ông vẫn chưa thấy vị giám đốc kính mến, ông thắc mắc mãi.
    Ngày đầu tiên ông tiếp xúc với ông già năm gác dan:
    Ông năm bắt chuyện:
    -Mày nhiêu tuổi ? Mầy đến xin “diệc hử” ? Chứ con mày bây lớn ? Miễn là chúng đừng ít học như tao, như con tao.
    Nhưng rồi cũng mặc kệ, mãi lo nghĩ nhiều về gia đình, ông đành cho qua hết những câu chuyện phù phiếm nào khác, theo đó thời gian trôi mau. Buổi chiều nay về nhà được một lúc, nhận điện thoại báo cho ông chờ đón tại đây.
    Ông cầm ly nước lên uống:
    -Ấy chết ! Sao cháu lại rót bia ? Chú là tài xế.
    Cô bé tròn xoe đôi mắt, ánh mắt ngại ngùng như vừa phạm một lỗi và với ông như là một người cha. Cô bé đứng trân như chờ đợi một quyết định nào khác của ông. Nhưng ông khỏa tay. Vẫn không yên tâm, cô bé lên tiếng nói nhỏ hẳn đi:
    -Cháu đổi khác chứ ạ?
    Ông Thanh không nói, im lặng như nhẫn tâm để được nhìn phản ứng của trẻ, ông khỏa tay. Cô bé vẫn còn ái ngại. Ông nhìn thấy sự thánh thiện trong bản thể của đứa bé.
    Ngồi một lúc. Những giọt bia bắt đầu ngấm, ông thấy rằng cuộc sống vẫn còn nhiều điều đáng yêu. Ông nói với đứa bé:
    -Lâu lắm chú mới được uống một chai bia, cũng tốt thôi.
    Nhìn nụ cười cô bé nở trên môi. Ông nghĩ đến con mình.

    Bên kia đường. Một cô gái tiếp viên tiễn chân người đàn ông. Hai chân kiễng cao, tay níu chặt cổ ghì đầu người đàn ông cúi sâu xuống trong ngực mình, hôn tới tấp trên trán, như hôn chỗ để của, để vàng. Cánh tay đàn ông ghì chặt trên lưng ngay eo thon của chiếc áo bó sát thân dần dần hạ xuống, xuống nữa. Nó như bị uống phải một món bùa mê thuốc lú, rối loạn tâm thần, quên mất không gian. Nó thành thật nhất để hiện nguyên hình một con cóc đực ngửi được hơi hám mùi tanh gợi tình toát ra từ phía sâu kín của loài cóc cái.
    Cũng rất may, ông ngồi sau xe thuốc của hàng nước, nếu không ông rất trơ trẽn với chính mình.
    Ông lặng thinh cho những giọt bia như những giọt đời ngấm dần trong cơ thể cho đến khi tiếng còi gọi tài xế. Vội vàng trả tiền, cúi nhìn chai bia còn phân nửa.
    -Cám ơn cháu nhé. Ông bước qua đường vội vàng.
    Quá đỗi ngạc nhiên ông ngước mắt nhìn thẳng người đàn ông khi nãy. Ông thốt lên:
    -Xu ! Em là giám đốc!
    -Thầy vâng. Thôi cho tui về đã, mệt quá, mai tui và thầy sẽ gặp nhau lại.
    Ông Thanh gật đầu. Xe lao nhanh trong đêm tối, không ai nói với ai một câu nào. Nhìn vào chiếc kiếng chiếu hậu tìm lại khuôn mặt người học trò cũ, học chưa hết lớp ba, được ngôi sao chiếu mạng nào nghiễm nhiên trở thành giám đốc quốc doanh, dùng tiền của nhân dân xả láng phung phí. Một sự lầm lẫn của quốc gia. Ông tự trách chính mình không nhận đường sớm, bất hợp tác, rời bỏ bảng phấn, nên trách sao đời em cháu không đốt sách. Lớp trung gian giữa cha ông và đời trẻ bị đứt quãng vì chiến tranh thiếu học, quốc gia thui chột phần tư thế kỷ, thường là do vị kỷ, chủ nghĩa cá nhân tham quyền cố vị. Ông ân hận tự hứa sẽ xăn tay sửa chữa những thiếu sót ngày qua. Ông vẫn im lặng cho đến khi vị giám đốc bước rời khỏi xe. Ông nói với theo:
    -Em được mấy đứa con tất cả?
    -Bốn.
    Ý ông không muốn hỏi như điều tra nên ông nói ngay:
    - Ngày mai ta gặp nhau được một lúc không?
    - Tui hơi bận, nhưng mà cũng đựơc. Cần gì thầy cứ lên thẳng phòng tui.
    Trở về nhà ông vừa đi vừa cười nhẹ. Ai biết trong cuộc đời, có nhiều điều mầu nhiệm xẩy ra ngẫu nhiên đến lạnh lùng được chứng kiến tận mắt trong đêm nay. Ông đưa tay lên dụi mắt, mắt ông mờ đi, ông có cảm tưởng một con sâu to tướng nằm gọn lỏn giữa cây rau bắp cải đang non mơn mởn. Không thể tự ái nẩy sinh, sự đổi dời từ vị thế thầy trở thành tài xế cũng không là điều lạ, nhưng để cho thằng ngu đứa dốt nắm những vận mệnh xí nghiệp chẳng khác chi giao trứng cho ác.
    Trước mặt một chiếc xe con đẹp cũng không khác mấy chiếc xe ông Thanh đang ngồi, thắng gấp ghé sát. Dõi mắt nhìn không thấy ai. Có tiếng hỏi:
    -Ê mày, tài xế mới hở? Xếp mày về chưa? Nhớ cho tao nhắn, ngày mai gặp ở Sài gòn nhá.
    Ông Thanh trả lời theo quán tính:
    -Vâng. Thưa ông tôi già rồi ạ.

    Dù đã trang bị cho bản thân một chút chịu đựng để hy sinh, ông lại không ngờ rằng lũ trẻ quá bất nhã. Chúng nhiễm cái thế lực tiền quyền chuyển chúng thành những thằng dân không ăn học, nó bước lên cái vĩ tầm thỏa mãn tiểu kỷ ngay gần sát bản thể, nó bôi nhọ lên những đạo đức của Khổng, Phật, Chúa, Nhân, nó cho rằng tôn giáo là một lối nói chữ không phải của dân tộc, lai căng, không biết gì sau cái ngạc nhiên giữa trời và đất tất nhiên phải có cái chung chung giữa người với người, không phải là dĩ hữu mà chúng nó ngày nay nhận được. Nói theo kiểu mộc mạc: là chúng bước chuyển từ thuở nghèo nàn bất hạnh, bỗng dưng nhẩy vào chễm chệ ngồi trên một đống tiền, kèm theo nhân tính không được giáo huấn mài dũa trong gia đình, trong trường học.
    Mới chỉ có thế thôi không sao, câu chuyện không phải là ranh giới, nó xẩy ra hiện hữu thông thường giữa mọi sự vật, giữa xã hội.
    Trằn trọc nhiều đêm. Ông Thanh thấy một sự gì mắc mớ khó chịu mà chỉ cảm nhận được với linh tính. Ông Thanh thiếp đi với giấc mơ, khắp gian nhà đang mình chìm ngập trong một bầy ong mật. Ông thầm cảm ơn trời đất, vợ ông đã vay được tiền để trang trải viện phí khi ông chưa được trả lương.
    Quỳnh Uyên. Cô có vẻ yếu quá. Mặt nhợt nhạt, trên đường đi như muốn xụp xuống bất kỳ. Mặt trời đang như đổ lửa xuống, bao nhiêu sự việc trong đời cô rã xuống như tảng băng bị sức nóng ấy. Còn hơn một tháng là hết niên học cuối phổ thông trung học. Quỳnh Uyên không thể đến lớp với tâm trạng và cơ thể ngổn ngang được. Quyết định hôm nay là phải tiếp xúc thẳng với sự việc cần dứt khóat.

    Quỳnh Uyên đến thẳng phòng giám đốc. Dự định đi thẳng vào. Chợt nghe tiếng nói của một người con gái. Khựng hẳn lại trước hành lang sang trọng, có một hàng ghế chờ đợi bóng nhoáng mầu gụ. Cánh cửa phòng đã mở, một cánh cửa mở hai chiều thật khít dành riêng cho loại phòng có máy lạnh. Tiếng nói của cô gái mang đầy sự giận dữ vang ra:
    -Anh là thằng đàn ông hèn nhát.
    -Nhưng khi quen nhau em đã rõ tất cả.
    -Thưa ngài, ngài nên im đi. Ngài không đựơc quyền nói bất cứ một câu nào. Khỏi phải đính chính, đã đủ. Tôi không biết phải dùng lời nào cho thật xứng đáng đối với cái tồi tột cùng của ngài. Nhưng để thỏa mãn cái cơn nóng giận của mình, tôi phải chửi ngài, sau đó khi ngài vào nhà đá hàng ngày để gậm nhấm cái lòng dạ thú của ngài, như thầy tu bất đắc dĩ, ngài phải ăn chay đánh tội cho bản thân của cái thằng hạng mạt. Ngài trèo lên lưng con ngựa già gunsarư là bố tôi, ngài trèo lên thân xác tôi, ngài ăn cháo đá bát được sự yểm trợ ngớ ngẩn ngô nghê của đảng viên kỳ cựu dốt nát, ngài chiếm đoạt tôi cả tinh thần lẫn thân xác, ngài xử dụng những đảng viên già, và những lợi thế của những đảng viên trẻ, ngài một thằng láo, cơ hội, tiếm quyền và lừa đảo...

    Quỳnh-Uyên phân tích được tiếng của người con gái. Nàng với tay cầm cây gậy chơi golf dựng gần đấy, mân mê sự sang trọng của môn chơi, nàng ngắm nghía thật kỹ, chiêm ngưỡng được nét đẹp riêng để hiểu thêm được người xử dụng nó xa xỉ trong cách ăn chơi tận mạng. Tâm trạng nàng không một ngôn ngữ nào diễn tả được, trào lên sóng dậy cuồn cuộn tích ứ trong lồng ngực, dồn lên đôi tai, con mắt như muốn lọt hẳn ra ngoài. Những đau khổ, cay đắng, thất vọng, căm giận đến tột cùng. Sự việc xẩy đến trước mắt. Bây giờ thì rõ hết rồi. Quỳnh-Uyên bắt đầu khóc. Nàng quyết định thật nhanh sợ mình thay đổi ý. Một giọt nước mắt đang lăn thật chậm trên má.
    Nàng để mặc, đứng dậy đẩy cửa thật nhẹ bước vào phòng. Quỳnh-Uyên bình tĩnh một cách lạ lùng. Nàng cười nhìn người con gái ở đấy thật tự nhiên, trong khi vị giám đốc tái mét, mặt như cắt không còn một chút máu, bởi sự xuất hiện thêm một sự đột ngột khác.

    Quỳnh-Uyên quyết định đóng chặt, thật chặt vĩnh viễn trang vở dang dở của lòng khi đối diện với sự việc. Nàng ngước thẳng nhìn vào người đàn ông như đọc thật rõ bản cáo trạng: Bản cáo trạng bắt đầu đọc bằng tiếng nói sang sảng của Uyên:
    - Giáng-Hương, mình xin lỗi nãy giờ ngồi ngoài kia nghe trọn câu chuyện, cậu có còn gì cần phải nói thêm nhiều nữa không?
    Giáng-Hương chưa hiểu ý nghĩ của bạn mình nhưng vẫn đưa đôi mắt buồn thiu nhìn Quỳnh-Uyên khẽ lắc đầu.
    Quỳnh-Uyên cầm chiếc gậy golf tiến thẳng đến Xu vị giám đốc thân mến đương nhiệm. Không chần chừ nghĩ ngợi Quỳnh-Uyên quật liên tiếp vào mặt vào đầu cho đến khi Xu gục xuống góc chân bàn gần chiếc sọt rác đầy những vỏ kẹo cao su ngoại và nút nắp bia rượu. Những giọt máu đã đổ. Quỳnh-Uyên nói với Giáng-Hương :
    - Mày rỗi hơi để khóc. Đây gậy. Phá hết cho hả. Giáng-Hương lau thật nhanh nước mắt. Giương đôi mắt nửa cám ơn nửa trách móc.Và cuộc tàn phá bắt đầu của hai người con gái.
    oOo
    Mấy tháng sau Xu bị kêu án tù hai mươi năm. Với bốn tội danh không rõ rệt gây hậu quả nghiêm trọng. Vợ Xu ly dị lấy chồng khác. Hai cô gái có vẻ như ăn lên làm ra. Giáng-Hương là con gái của ông năm gác dan cho xí nghiệp, đảng viên già kỳ cựu vẫn trụ trì tại đấy với cháu gái, mới chưa đầy năm.

    Quỳnh-Uyên bắt đầu đi làm, thì đề nghị bố nên nghỉ việc, ông Thanh nửa muốn nghe lời con. Nằm trên chiếc giường ọp ẹp, ông suy nghĩ thật nhiều. Lớp đảng viên già đang quyền thế thì thiếu học, già cỗi không phù hợp với cái mới. Tầng lớp người như ông không dễ gì ngoi đầu lên góp mặt. Lớp trẻ thoái hóa cá nhân chủ nghĩa làm giầu bất chính, khôn ngoan nhưng trí hẹp hòi.
    Riêng ông những ngày qua, trời ban cho nhiều may mắn và an lành từ khi ông được nhận làm tài xế, được uống lại một chai bia ngay giữa thành phố, ngoài ra vợ ông cũng qua đi cơn bệnh ngặt nghèo với số tiền vay được không cần biết ở đâu đã đủ an ủi.
    Ông mơ thấy tiếng hát trên một đồi trọc đầy nắng của xưa kia miền rừng cội già duy nhất đất nước còn lại, tiếng hát bổng cao bi ai như tiếng gọi hồn, ông ngủ trong tiếng cười.
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2005 23:27:04 bởi ct.ly >
    #2
      NuHiepDeThuong 26.03.2005 08:41:54 (permalink)
      MỐI TÌNH MÀU HOA ĐÀO

      Thái San


      Nàng đã quyết định bỏ rơi thượng đế. Không phải vì tình yêu.
      Bởi chứng tích đúng sai còn đó.
      Cái sai đúng của một người con gái trong một gia đình thiếu người cha cầm cương nảy mực.

      Vô tình là một kỷ niệm chính bản thân cũng là những tháng năm ghi nhớ lúc đất nước đang trải qua một cuộc sống khác. Nhà nước xóa bỏ nhiều trường đại học, các sinh viên không trường dở dang phải triệu tập nhận dạy những nơi xa xôi hẻo lánh. Cuối cùng đứa con của nàng là sản phẩm gần như cưỡng bức nàng đồng lõa với một tên chính quyền quản lý khu vực nàng dạy, ru dụ nàng bằng những ngôn ngữ học thuộc lòng, máy móc băng từ, với vóc dáng điển trai. Mọi sự từ đó bị dở dang, nàng phần nào đã bị nhập nhiễm lý tưởng thoát ly của chính sách nửa vời lúc đó, cuối cùng nàng phải trở về nhà mẹ cu ki với đứa con đỏ tháng.

      Suốt những ngày tháng sau đó không biết cách tống khứ đau khổ nàng quay tìm cách trốn chạy, ngay cả những người thân quen, dư luận, chòm xóm những người trong xứ. Quên bẵng đi mất chỉ trốn chạy được thiên hạ nhưng làm sao trốn chạy được chính mình. Đúng ra gia đình cha mẹ anh chị em cư xử rất tốt mà nàng hình như không biết đến, nàng quay mặt cau có với tất cả, vô tình người chị dâu biến thành tâm điểm của bao sự cọ xát, của những không đáng xảy phải xảy ra.

      Vượt biên.

      Như vậy ai cũng hiểu được rõ ràng như ban ngày chê trách nàng quá nặng nề cái riêng tư, chậm trí tủn mủn với chút lý thuyết tôn giáo trong cái cơ thể đang đòi hỏi nhiều điều cơ bản tha thiết, không cương quyết hướng đi khác. Tất nhiên đã đẵn thì phải vác, có sao đâu, tầm thường lo ngay ngáy với đói no, mất tinh thần và vị kỷ.
      Bình-Yên hoang đãng mơ tưởng, mơ mộng cách giải quyết trên mây, giăng lưới đi tìm.
      -Nếu đúng như vậy em sẽ thất vọng. Em hiểu không?
      Nghị nói nghiêm chỉnh để nàng khỏi ân hận về sau. Nhưng có một hấp lực nào đó nàng trả lời như khỏa lấp.
      -Không.
      Bình-Yên cười làm Nghị không nhận thức nỗi nàng muốn gì.
      Nghị đã theo đuổi nàng nhưng hoảng sợ khi thấy dấu hiệu nàng quay rượt đuổi lại. Nếu chịu khó suy nghĩ hơn hay thử làm một cuộc kiểm soát bằng cách tổng hợp chi tiết trong những cách nói chuyện, hay những lúc gặp tất nhiên hiểu rõ điều ấy.

      Để rồi những ngày sau không ai trốn thêm được nữa. Chẳng ai đủ can đảm tách nhau trong ngày gặp lại, tất nhiên cả hai đến với nhau trong ý tưởng mù lòa. Các cụ ngày trước nói :” phải lòng nhau”.
      Dưới hàng dương liễu trước thánh đường trong cơn mưa tầm tã, hai người đứng sát lại. Mặc người đi qua, chắc chẳng ai hiểu, có hai người trong áo mưa đứng chờ công việc, hoặc đón con cái... Họ đến với nhau có nhà thờ chứng kiến.
      Bản tính của nàng là một phụ nữ sống với bạn bè, không ngồi yên một chỗ, thường hành động độc lập, nặng tình cảm, nhiều đăm chiêu tư lự.

      Vì bản chất theo mẹ, một người quê mùa nặng về tôn giáo ẩn nhẫn nuôi con, dễ tin, cả nể, không được hướng dẫn chiều sâu, nhập nhiễm cách sống theo trong trường dòng nữ và từ đó làm mất mát tình thương gia đình chính vì nàng đã sống quá lâu nơi ký túc xá cả một thời niên thiếu, nơi mà phải phải phấn đấu bằng mọi cách để dành cho mình, và cũng là nơi hỗn độn bao nhiêu cái tốt xấu để có thể nhập nhiễm, nên bây giờ đã thành một tập tục nghiễm nhiên trong đời sống một cách kỳ lạ. Nhưng sức mạnh trong cơ thể tiềm ẩn vùng dậy như lo lắng chút danh, lại tạo lên một sự quá coi trọng dư luận với đám đông, nên lúc nào cũng muốn làm một cái gì bâng quơ để chữa lại bức tranh tình, dấu vết là một đứa con gái, nàng muốn trốn thoát cái búa rìu dư luận bủa vây bằng cách bỏ xa quê trốn mình về thành phố cùng hùa theo trào lưu xuất ngoại khi đứa con gái nàng mới lên bảy.

      Bình-Yên không bao giờ nhìn thẳng mặt ai, đấy chính là điều nguy hiểm nhất trong cách sống nội tâm của nàng, thường lấy tình cảm phán đoán, tự mình đem ra ứng dụng, và thiệt thòi bao giờ cũng nhận về mình. Cách suy nghĩ biệt lập đó yếu đuối trên mọi mặt khó mang đến lợi lộc cho mẹ con nàng được trong cuộc sống hiện tại. Những người chung quanh như đánh hơi được sự dễ dãi đó chẳng buông, ngon ngọt lợi dụng, bởi thế nên nàng không làm được nghề nào có tính cách buôn bán trao đổi. Sở thích của nàng trong câu chuyện con chim nhỏ trong bụi mận gai.

      Trên phương diện tình cảm nàng thường khởi động mảnh lưới mỏng manh dễ đứt cho thật rộng để ngỏ, tự hào với những kẻ săn đuổi, có thể do bản tính phụ nữ, nhưng cũng là vị kỷ của người thích nhận, khôn ngoan nhận những gì mình chọn, thực tế nàng không biết là mình ích kỷ nhưng rồi nàng mới hiểu ra, nàng đã nhận nhiều. Nói thế nhưng chắc nàng biết. Bắt đối diện và ngọn nguồn với nàng, nàng sẽ trống lảng câu chuyện với nụ cười khóe mắt, nụ cười để lùi một bước rồi tiến ba bước mạnh mẽ hơn, như thứ thực dân êm ái đã khéo léo trong phương cách quản trị để đô hộ chế ngự.

      Nghị yêu mến, tha thiết những cử chỉ vốn dễ dãi và êm đềm đó như một thứ quốc bảo để mà trân trọng, để mà nâng niu đang nung nóng thân thể trong tư thế trông ngóng buổi hẹn chiều thứ bảy.
      Chắc chiều thứ bảy trên đồi còn sáng, lúc đó như cả khung trời đầy ắp yêu thương, nắng chiều còn trải trên đường như những cánh hoa đón mời hai người.

      Đối với Nghị tất cả như đã được an bài trước. Áp lực mạnh do nàng, một thứ áp lực mềm dịu lôi cuốn làm cho kẻ bị lôi cuốn trói gọn bằng thứ bột và quấn tròn vô phương vẫy vùng. Khi biết, Nghị lo lắng cho nàng rất nhiều để đủ đương đầu với cuộc sống khó khăn và dư luận, nhưng sự lo lắng không chu tất.

      Khi gặp nhau nơi hẹn cả hai đánh mất hẳn những nỗi lo ngay trên những bước đường trơn ướt thân quen.
      Lúc nhìn thấy bóng dáng nhau từ xa, nàng nhí nhảnh nhún nhẩy theo tiếng sóng tim reo mừng cả vào những ngày lễ thánh, theo lẽ đúng ra nàng phải từ bỏ tất cả vấn vương để trở về nhà thờ theo lề luật bắt buộc của tôn giáo, nhưng những lần này nàng đã để mặc kệ thả cho mình tự nhiên trong vòng hoa êm ái trong ngự trị của tình yêu thần thánh ma lực, của những ngày làm cho tâm tĩnh no đủ. Tất cả những gì hiện tại đã để cho nàng yên tĩnh trái tim một cách thật nhất.
      Nàng mặc áo dài rất đẹp cả hai đứng ngắm nhau hàng giờ, hoặc trú mưa dưới bụi cây mỏng manh ý vị để trở về trong căn nhà xẹp với bao nỗi mênh mang ngang trái trăn trở mà lắng nghe những thú vị đang đơm bông gây lên trong thân xác, đã khai hưởng bình thường và tìm đến góc tận cùng trong một người phụ nữ. Khó có ai phân biệt được những yêu thương vụn vỡ cần thiết và thèm muốn, điều dĩ hữu của một xung đột giữa phái giới và yêu thương dồn ứ, nồng thắm, cũng chỉ là tất cả như bình thường đó thôi.

      Nghị không còn là điều bí ẩn gì, nàng thân thiện gần kề đơn giản không vấn đục lợi lộc. Nhưng chưa chắc, Nghị vẫn hiểu khác là vì tất cả đã xẩy ra, đã thật sự nghiêm chỉnh xác nhận rằng đời mình bằt đầu buộc vào một khúc quanh của những chồng chéo lẩn quẩn không minh định, mắc mứu mà ai cũng đều phải có bổn phận với nhau. Cái khó là vậy, của tuổi bóng xế yêu đương ngược mùa.

      Nghị nói:
      -Em bị các thầy phép khống chế vì con vì mẹ, em nên gác lại chuyện tình của mình.
      -Nhưng em không chịu được, nếu không có anh, em sẽ khuấy động cả một vùng trời. Anh sẽ mềm nhủn, và bị trói chặt rồi sẽ chết vì bội thực. Và suốt ngày chúng ta bấn người lên vì mong chờ không làm ăn được gì -Nhưng còn tương lai.
      -Anh muốn xua đuổi em trở về với bản thân mình. Em biết sẽ có một ngày nhưng ngày đó không phải ngày hôm nay.
      -Ngay bây giờ em phải dành cho con, bởi vậy tối hôm nay là hôm cuối cùng nhận thức rõ điều anh nói phải. Em sẵn sàng hy sinh.
      Cái gật đầu rất nhẹ.
      Nàng khóc. Bờ vai rung rung. Tôi ngồi thức trắng đêm bên nàng.

      Tôi chua xót cho nỗi bất hạnh của đời nàng. Vì dở dang này tiếp nối ngang trái khác, dù muốn cũng khó tìm cho mình một sự xếp sắp trật tự tạm an toàn với nếp sống bình thường được mà chỉ hoàn toàn thất vọng trong chủ quan về nhân cách sống do mái ấm cần có của căn nhà ổn cố.

      Tìm đâu được những hương vị đẹp có của mộng ước, thi vị của tình yêu mà buộc phải có những đồng đẳng lựa chọn thỏa mãn tinh thần, vật chất. Và hãnh diễn giản đơn tùy thuộc theo con mắt của cái vỏ hợp nhãn, lý sống trong có cái ăn cái ngủ đã thẩm thấu cái ấm, cái hơi, từng thói, từng mùi, ngay cả những tính khí vụn vặt.

      Tình của em là cánh hoa đào
      làm cho em trong mình bừng sống dậy
      nâng người đàn bà cho sức đẹp tình nhân
      khí sinh đã dâng tràn trên muôn nẻo
      đánh mất hững hờ thêm thắm thiết
      tình của em đang nóng chảy trong lòng
      dù chỉ còn xa cách và đợi mong.
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.03.2005 00:14:14 bởi ct.ly >
      #3
        NuHiepDeThuong 26.03.2005 08:46:15 (permalink)
        NÀNG THU


        Thái San


        Mẹ nàng lấy chồng là một trung tá quân cảnh mỹ. Nàng cũng không hề phản đối.
        Vóc dáng người tây như một vật lạ, trắng đỏ, lông tóc đầy khắp gây lên những tò mò trong nàng, của lứa tuổi mười chín đầy ắp chín mọng.

        Phần mẹ. Lấy được người chồng là quá đủ, bà là một vũ nữ về chiều, huống chi ông chồng ngoại này lo cho mẹ con nàng đầy đủ : một biệt thự thênh thang, xe cộ và biết bao vật chất để se sua với đời.

        Thu cũng chẳng lấy làm hãnh diện, nhưng mưa lúc nào mát mặt lúc nấy, bù lại những ngày qua mẹ nàng đã phải bán thân nuôi lấy cuộc sống hai người với lũ lính viễn chinh, mang danh là quân đội đồng minh gây thêm cảnh nội chiến tương tàn hai miền, lũ lính xa nhà thèm khát, dầy xéo lên biết bao cơ thể phụ nữ Việt. Trong các trại binh mỹ, chị em đi làm lao công, bồi phòng, thư ký, vì hám lợi bán rẻ danh dự, bán rẻ thân xác.
        Những đứa con lai vô thừa nhận bắt đầu ra đời, cùng với tiếng súng vọng về thành phố, đánh mất đi những cao quý của mình, của một dân tộc.

        Nhiều đêm Thu thắc mắc. Cuộc chiến với những xác chết gói nhanh vùi vội, những thân thể nát tan không thu lượm trong rừng sâu, những cái đói, những cái ốm thiếu thuốc chờ chết đau lòng, những tên tuổi mất tích vĩnh viễn không cớ sự, những tù nhân vô lý đầy dẫy trong hai cảnh tù tội, và hàng ngày những xe lính chở nhan nhản những xác chết về thành phố, những cảnh phụ nữ hai miền với những vành khăn xô trắng trên đầu với tuổi còn quá trẻ càng ngày nhiều thêm, hàng triệu người chết, hàng triệu người buồn, nhiều triệu cảnh u ám, làm thui chột sự phát triển của một đất nước, chỉ để thoả mãn những con đầu đàn, không biết ngồi lại với nhau nói lên chữ tình.

        Nàng bước ra khỏi cổng không một ai thấy. Tâm sự ngổn ngang. Phía ngoài nhìn vào tưởng như một thiếu nữ nhà giàu dạo chơi. Nhớ lại những lời mẹ dặn:
        -Con chỉ được ở đây cho đến khi lập gia đình. Sau đó mẹ con ta xa nhau vĩnh viễn, đừng bao giờ đi vào vết xe đổ của mẹ. Nhớ đừng bao giờ trở lại đây nữa, coi như mẹ đã chết...
        Mẹ nàng như cảnh tỉnh một điều gì chỉ trong giác quan của người mẹ mới nhận thấy, muốn bảo vệ con gái mình, với những kinh nghiệm bản thân trải qua, của đám đàn ông tham lam tiểu kỷ, có thể xảy ra nơi ông chồng và đám lính cận vệ của ông ấy, đã sống tự nhiên quá mức của lối sống tây phương.

        oOo

        -Anh chuẩn bị gì chưa?
        Thu hỏi:
        -Rồi, ngày mai anh lên đường. Trốn sao nỗi trong thành phố này.
        Thu thấy lo lắng cho mình và cho anh. Cứ nói thẳng:
        -Em sẽ nhờ mẹ. Anh cứ yên tâm.
        -Nhờ đến cái thằng tây của em chứ gì?
        -Không muốn để anh ra mặt trận, một thứ cuộc chiến phi lý, anh nặng lòng nghe em đi, chết lúc này được gì, để giữ được anh, em sẽ làm tất cả vì đời em còn ai, còn những gì, em chỉ cầu xin anh không được xa em, không bao giờ có quyền chê trách phỉ báng em, anh nên thương yêu em nhiều hơn, vì trong em, anh là hiện thân quê hương, mẹ em là đất tổ, mẹ đã đánh mất hết vì cái đói, cái khó do cuộc chiến tạo nên vì ý đồ của những con đầu đàn tranh dành quyền lực, em và mẹ không có tội gì cả, và em còn gì, anh không hèn nhưng anh lại là một thằng ngố, lý tưởng dởm, anh chẳng ý thức được khi lên tầm bắn, anh lại bắn chính anh em mình, em không dạy anh lý thuyết nhà chúa, em chẳng hiểu nhiều về lý lẽ nhà phật, em cũng chẳng nhân từ, em không bao giờ muốn những thằng mũi lõ vào đây để bắn dùm những anh em mình, và hiện thời nó đang dầy xéo lên thân thể phụ nữ, trên thân thể mẹ...
        Anh chưa thấy em khóc bao giờ vì em chẳng bao giờ còn nước mắt nữa anh biết không, anh biết không. Em phải lăn lóc bên cạnh khi mẹ tiếp khách, bây giờ là một đứa con gái con của me mẽo đầy đủ tiền bạc, đầy đủ uy quyền của vợ cố vấn Mỹ có thể lo tìm cho anh một chỗ làm lính kiểng, hay lính văn phòng không phải đi tác chiến, không phải lao đầu vào chỗ chết, em muốn gì, anh muốn thế nào đều phải được. Rồi tất cả những gì sau đó là phần của chúng mình, xa lánh tất cả, tìm cuộc sống bình thường đơn giản, sống cho qua đi cuộc chiến khốn nạn này và chờ đợi đến đời con mình may ra nó có được hưởng một chút thanh bình.
        Thụ ngúc ngắt thầm nghĩ mình như một con bò đã bị khóa vào trong ách, giữa cái sống và chết, giữa cái nên và không, ngay tức khắc không thể chần chừ, vì ngày mai anh chỉ là một hạt cát phải ném vào cuộc chiến, kẻ ra đi không ngày trở lại, tiếng mùa hè đỏ lửa nghe đến đã rùng mình sởn gáy. Thụ chắp tay sau lưng đi đi lại lại suy nghĩ , thở dài rồi cũng trả lời nàng:
        -Thôi tùy ý em. Thấy Thụ đồng ý chiù theo, nàng quá sung sướng.
        Thu bây giờ mới kịp nhớ, bầy ra bàn tất cả những món ăn nàng đem theo, một chai rượu nhỏ xinh hiệu Mỹ. Nàng nói:
        -Anh yên tâm vào trung tâm huấn luyện, đến ngày ra trường sẽ có sự vụ lệnh về thành phố. Thu và Thụ đồng cười vui hẳn lên. Cả hai như tim đập chung một nhịp, nâng ly rượu uống, nàng thấy ưng ức nhộn nhạo rát bỏng trên ngực, trong người .
        Thụ cảm thấy đời mình bước vào một ngõ quanh khác, cuộc sống trắng dã và nhãn tiền cấu xé xoáy vào da thịt như những cơn sóng biển đầy những mảnh thủy tinh vụn nhọn sắc phủ ập lên người , những tiếng hú gào dữ tợn của chiến tranh tràn về thành phố trùm lên xóa lấp hết tất cả mơ ước tầm thường của một kiếp người, không ai có quyền chọn cho mình một lối đi, và ngược lại, nơi đây thành phố này vẫn ăn chơi thỏa mãn trong tiếng cười về khuya, vẫn sung sướng trong từng đỉnh tế bào đến chân tơ kẽ hẹp, những tiệc tùng thịt rượu ê hề, những bộ áo sang trọng của các chính khách, những da thịt và da thịt thỏa mãn truy hoan, làm sao nghe được những tiếng kêu gọi của người, của đồng chủng đồng loại, trong cực đỉnh thỏa mãn với trái tim thú vật, làm sao nó rung cảm được nỗi đau của bom đạn đang ghim trong biết bao da thịt con người, bao nhiêu đất đai hoang phế vì chiến tranh, người người đói lạnh kẻ chết vẫn chết như để lót đường, lót chân cho lũ chúng tận hưởng. Kẻ cao hơn mang trong người một lời thề hứa đẹp theo hướng nam, lên tận núi cao , rừng già với những nắng mưa, ngoi ngóp trong sình lầy, nhuộm da thịt trong bom đạn, đeo đẽo lý tưởng gọp về một mối, mưu cầu ý tưởng thần thánh, lành mạnh hóa xã hội, ấm no cho loài người , cuối cùng cũng là rình rập săn tìm để giết, dành dân lấn đất, người dân không việc làm trở thành khốn cùng, trẻ em không học hành trở thành ngu muội, dân tộc thoái hóa chậm phát triển hằng thế kỷ.

        Thu trở về lúc ba giờ sáng. Trên đường đi nàng nhìn lại thân thể nhiều lần sợ để lộ những cảm giác còn âm ỉ sâu kín phía trong, nàng đã trao tất cả cho người chồng chưa cưới, để ngày mai Thụ nhập ngũ, phần còn lại nàng phải nhờ đến mẹ và ông bố dượng. Nàng không ngập ngừng đi thật nhẹ như một thứ mèo hoang, mèo đêm, về thẳng hướng phía phòng riêng của ông bố, có tiếng mở cửa.

        Một hy sinh vô bờ bến khi yêu là cho đi tất cả, không đắn đo. Không ai cho phép nhiều đường suy nghĩ.. Nếu có là nàng đã cãi và bỏ ngoài tai lời mẹ dặn, nhưng nàng muốn cái quyết của riêng mình, hoặc sự tự vệ cuối cùng của thói quen đã có sẵn trong di truyền muôn thuở.
        Tất cả sự trắng trộn lẫn trong bóng đêm khó ai có thể nhìn thấy điều gì. Quê hương Việt nam u ám chiến tranh. Lòng dạ con người u tối. Những thèm muốn đen đúc của người này kéo theo những thèm muốn khác, đồng lòng xẩy ra tận tình, tới cùng đích của những cùng lao thật sâu. Tiếng còi chấm dứt giới nghiêm phá tan không gian buổi sáng của thành phố.
        Một vì sao băng cuối cùng của đêm rơi như chạm xuống hàng kẽm gai cuối chân trời phiá đông mầu đỏ sẫm. Cả hai vợ chồng đã đồng ý bán đứt đưá con đầu là đưá con trai cho người khác, vì không đủ tiền bạc chi nộp cho cơ quan làm giấy xuất cảnh theo diện con lai. Trước mắt chỉ còn nhận được một số quà và chiếc xe honda cũ để làm chân đi lại, kiếm việc sinh sống.

        Hồi đó Thụ là lính chế độ cũ, đóng gần nhà do Thu lo lắng sắp xếp và đã rã ngũ ngay sau ngày người chồng của mẹ Thu rút khỏi Việt nam, cấp bậc nhỏ nên chỉ học tập cải tạo ba ngày tại địa phương sau ngày giải phóng, cái đói xẩy đến không kịp chống đỡ, Thụ nghĩ mãi cũng chẳng hiểu nỗi. Chín tháng quân trường, sau đó đi phép mãn khóa để chờ ngày nhận đơn vị là ngày nàng sanh nở. Số ngày Thu mang thai không sai trật, có trời mới hiểu được nên không thể nào kết tội Thu được. Vì nàng sanh ra một đứa con Mỹ trắng, đứa trẻ càng lớn càng hiện rõ, từ những hàng lông tóc bạch kim, đến nước da trắng bóc đầy tàn nhang và mắt xanh.

        Thu không hé môi biện minh hay đính chính. Thụ âm thầm chịu đựng. Rồi đến ngày hôm nay cả hai người bắt buộc phải tiễn biệt đứa con đi theo số phận, thanh thản cái vướng vất sau mười tám năm đã đeo mang âm ỉ. Nói cho đúng Thụ đã được tất cả, nhưng chàng chỉ manh nha sự ơn nghĩa đó thuộc về bổn phận của mẹ Thu giúp đỡ, nhưng chàng nhu nhược khi những cái chết thường ngày về từ trận chiến nên im lặng. Riêng nàn , Thu cắn răng chịu đựng, không ân hận, không thở than, dù những ngày bụng mang dạ chửa, mẹ nàng thường hay cau có vì chưa cưới , Thu đã mang một cái bầu. Không muốn con gái đi vào dấu vết cũ của chính mình. Nàng sanh nở được một đứa con trai, phải thật tinh ý mới thấy được ông bố ghẻ chia xẻ chăm sóc nàng hết mình, qua bàn tay mua sắm của mẹ. Nàng biết nhưng tất cả đã đi vào dĩ vãng. Nay đứa con trai ra đi kéo theo những ấm ức xuôi theo, để đổi lại nàng cần có một ít tiền, kiếm một mảnh đất dựng một cái chòi.
        Những hy sinh xưa cũ khi bấn loạn, đã để lại dấu vết trong xóm làng dư luận, bây giờ phải nghe tiếng bán con. Dù sống trong xóm đạo cũng không khỏi bị tiếng đời bươi móc của những người xấu miệng.

        oOo

        Ba tháng sau nghe tin mẹ nàng chết trong trại gọi là phục hồi nhân phẩm. Họ bắt mẹ nàng để chiếm cứ khu biệt thự của bà, là sở hữu cuối cùng của một đời khốn khổ. Một con đĩ lấy chồng mỹ là nợ máu với nhân dân, và tài sản đó phải là tài sản của nhân dân, bị du kích tiếp thu quản lý. Cũng không lâu đứa con trai Mỹ trắng đi khỏi, Thụ buôn lậu cà phê bị trạm thu mua lương thực ba chỉa rượt bắt, xe Thụ húc vào xe tải, gẫy nát chân bị nhiễm trùng đã bị cưa sát cả hai chân tới gối, bao nhiêu tiền bạc dốc sạch cho chồng trong những ngày nằm viện. Nhìn ba đứa con đói khổ mà lòng đau quặn, nàng đã trữ sẵn một chai thuốc rầy để một lúc nào đó....

        Nhiều lúc nàng tự hỏi, nàng còn gì nữa để hy sinh. Nàng đối diện với đứa con gái lớn của mình và tấm ảnh mẹ, bây giờ nàng thấu hiểu nỗi lo của mẹ về nàng xưa, nàng mới hiểu thế nào là vết xe đổ, không lẽ ba đời người phải hứng chịu cảng ngộ này, nàng phải dạy dỗ con gái như chính mẹ dạy mình. Thu sẽ tách rời chồng và các con, nàng nhận lấy gánh nặng trên vai, gom sức tàn lực tận hy sinh một lần nữa, vì tình yêu chân thật, nàng không cần ai hiểu kể cả các con và Thụ, Thu đang đau cái đau của hai đời, thương cảm cho người chồng gắn liền với cái tên Thụ, sự chịu dựng nằm yên không được rên siết, quằn quại. Phía ngoài đời họ cũng tỏ vẻ thương cảm, nhưng đấy là cái cớ họ đến để kiếm chuyện nhỏ to làm quà thương hại.

        Ta có lỗi xưng với thượng đế, thượng đế có tội ngài phải xưng với ai? Vì một sợi tóc trên đầu rơi xuống cũng không ngoài ý của thượng đế. Kỳ cục. Khôn cũng người , dại cũng người, nhưng còn số may mắn? Sinh vật nhỏ nhoi cũng phải tự bảo vệ, cũng còn thiết sống.

        Thu ngước thẳng lên trời, ý nghĩ thô thiển như loài người thời thượng cổ khi thấy nhiều vị thần dữ tợn: thần mặt trời, thần núi thần sông thần sấm sét, thần dương vật, thần âm vật, nếu biết thì các thứ thần đó đều phải phục vụ loài người . Một triết lý chân chính của tồn vong.

        Lẽ ra loài người phải lập nhà thờ thần bao tử, vì sự đói khát đã thay đổi con người từ tìm hái, săn bắt, trở thành cộng đồng cày cấy rồi đổi chác mua bán.

        Nàng sửa soạn trang điểm, như chờ đợi ai từ sớm, nàng căn dặn và chỉ giữ lại một mình Thụ, để trông coi phía trước cửa. Thụ không di chuyển được nên chàng làm tấm chắn cản ngăn khi hữu sự. Khi nàng bận việc phía trong.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2005 08:50:48 bởi NuHiepDeThuong >
        #4
          NuHiepDeThuong 26.03.2005 08:49:29 (permalink)
          TRÂU NƯỚC

          Thái San

          Kính dâng :
          Tổ quốc Việt-nam.
          Hương hồn cha mẹ.
          Những người thân yêu nhất.


          Màu đen là màu huyền hoặc của vũ-trụ, làm đam mê các nhà thiên văn thông thái, màu đen là màu bất hạnh của những người khiếm thị, sự khiếm thị của cả tâm hồn lẫn thể xác, màu đen tâm hồn khiến con người cúi đầu líu ríu mê muội mặc cho người sai khiến, màu đen phảng phất một màu chết, tuy nhiên màu đen rất ư kiêu ngạo pha trộn tang tóc của sự tế thần khi đi chung với màu trắng. Những đàn trâu màu đen bạc ở các vùng quê càng ngày càng tăng và đồng cỏ cũng bạt ngàn, tất nhiên đàn trâu phát triển chui hay quy hoạch bề thế hơn, từ đó sự mê muội càng rõ nét.

          Tôi ngó xung quanh thật kỹ, ngộ nhỡ có người đang quan-trắc mình, đủng đỉnh chọn con trâu thật to thật khoẻ từ từ trèo lên ngồi chễm chệ, cả một vùng trời trên đầu, trước mặt hoàn toàn là của mình, lúc này có thể dương dương tự đắc, bên hông đeo sẵn gô cơm một ít mắm, một con chuột đồng thơm phức hôm qua trên đường về mình đã đánh được, một bịch rượu khê nàng cho thật quý. Lúc này cũng như bao giờ tôi không dám nghĩ có thể làm môn đồ Lão, hay cười đùa như Xevantex hoặc trầm ngâm như Suzuki rỗi rãi với những bức tranh nhiều màu đen, vì hiện giờ tôi đang phải sống thực tại: một đàn trâu, một hương lộ trải nhựa và nếu phần cuối đời đã có một ông cha xứ, xúng xính trong bộ áo dài xoè đen, trên cổ vòng thêm một miếng nhựa trắng duyên dáng như một chú chim sáo. Tôi không thể là người trở lại Plassan mà cũng chẳng phải Đidơrô.

          Phải hài lòng với những cái nắng cháy người, phải chấp nhận những cơn mưa run rẩy trong mảnh áo mong manh giữa đồng không mông quạnh, không nhà không cửa chỉ có khóm cây bờ bụi. Cái khổ của những người lính chế độ cũ rã ngũ, sau khi tù tội đưọc thả về, nhà cửa tan nát. Nói thế chứ chính tôi cũng chưa từng được nhìn thấy dung nhan của người cha xứ có vị thế, và nghe nói có thể cứu vớt được linh hồn người khi chết nên tôi nghĩ, cũng có thể là cái phao cho cuộc đời mình làm cho yên tâm rằng cuối đời tứ cố vô thân cũng còn có chỗ để mà hy vọng.

          Trời đã vào chiều màu vàng của nắng quét trên ngọn cây, lưng tôi đã dầy cộm mồ hôi, tâm hồn trong trạng thái mơ hồ sau bữa cơm có rượu, sự phấn khích tràn lên, tôi cảm thấy khoẻ mạnh hơn bao giờ, ngoài sự sống bình thường này như còn cần muốn một điều gì không rõ nét, tôi cảm thấy mình trống vắng quá; nhưng vẫn phải vỗ bụng ngực tự hào là kẻ chăn dắt; đối với đám trâu đen này, tưởng là dễ trông, dễ coi, nhưng đừng lầm, có đứa chứng, có đứa lì khi gặp vũng, có đứa ốm đói khi về gặp chủ... tôi phải biết tâm lý từng con.

          Quyền uy lên cao choáng ngợp làm trung hòa sự xấu hổ nên mặt mày của thằng chăn dắt càng ngày càng dạn dĩ, tôi cảm thấy tràn đầy uy tín với tất cả, ngay cả với nàng. Nàng đã để ý đến tôi. Sự khiếm thị trái tim, tôi chợt nghĩ đến tôi đang ấp ủ một hình hài thần thánh, tôi nguyện là kẻ chăn dắt suốt đời dù chỉ để đổi lấy một tình yêu vô vọng không hình, một thực chất ão. Chăn dắt khác hơn kẻ ăn mày một chút, phải có sức mạnh với chính lũ trâu, chịu đựng với thời tiết, cam chịu vị trí của mình cũng là một đức tính không kém phần quan trọng, tự tạo trách nhiệm với chủ, uy quyền với đám đông, và cần phải có cái tôi cục mịch, chỉ huy hơn là lãnh đạo.

          Có tiếng xe nổ phía đường rồi tắt hẳn. Tiếng gọi của một người con gái:
          - Trâu nước, trâu nước ơi. Tiếng gọi tôi mỗi lúc một gần, và nàng xuất hiện. Một màu trắng chỏi lại màu xanh đồng cây, nhập vào đám màu đen, nổi bật hẳn lên sườn đồi, nàng đẹp thật giữa ngàn cây hoa cỏ, nàng túm quần kéo lên phía trên để lộ hai chân trắng thiên thần vấy đầy đất bùn. Tôi lên tiếng:
          -Cô đi đâu đấy?
          -Đi đâu nữa, ra đến đây còn hỏi. Nhìn nàng đẹp tuyệt vời nhưng trong tôi không nổi lên niềm háo hức dục vọng nào, tôi yêu nàng thần thánh, nàng là chủ nhân của tim tôi và là chủ nhân thực tế, tôi nguyện sẽ làm việc cho nàng suốt đời. Nụ cười của nàng hướng về tôi thoáng nét vui ranh mãnh, tôi không hiểu nỗi. Nàng khẽ nói:
          -Tôi đến gặp anh chiều nay muốn nói cùng anh một chuyện.
          -Cái gì, sao cô không đợi tôi về nhà?
          -Có quan trọng lắm không?
          Nàng nhìn tôi tận trong mắt. Mặt thoáng hồng, cúi nhặt bông cỏ dại, nói nhanh mắt chớp chớp:
          -Ở nhà... thôi, anh đi tắm đi.
          Tôi quay nhìn nhanh nàng, đứng dậy đi xuống vũng không quên mang theo gô đựng cơm để rửa vừa đi tôi nghĩ mông lung, những sung sướng vui buồn đang vây quấn quanh xiết trái tim tôi nghẹn lại đầu óc tôi mờ đi. Tôi lao xuống vũng, như một con trâu ngâm mình trong nước, vũng nước hạnh phúc ân ái tràn ngập trong đời mình bắt đầu từ đây, tôi được cô chủ đàn trâu thân mến cách riêng, thành thật đang hiện diện trong một cánh đồng bao la không một bóng người về chiều, tôi không ngờ nổi. Áo vắt vai bước lên bờ chờ ráo, trên tay mang theo gô đầy nước để nàng rửa chân:
          -Anh có thể giúp em một chuyện.
          Nhìn thẳng vào tôi nàng hỏi.
          Không phải suy nghĩ, tôi chẳng có gì để phân vân cả. Tôi mạnh dạn:
          -Cô cứ nói.
          -Thật chứ, anh thề đi, không thay đổi đấy.
          -Vâng xin cô cứ nói, tôi thề với cô, xin sẵn sàng.
          -Thật không anh?
          Nàng đưa mắt thật âu yếm. Tôi dúm người lại như ếch gặp rắn. Nói chừng như không kiểm soát được:
          -Thật, tôi giữ lời.
          Tôi có thể nghe, lắng nghe và chấp nhận mọi điều kiện, bởi vì... Tôi cúi xuống nhìn thẳng vào mắt nàng. Nàng hỏi ngay:
          -Anh nhận?
          -Tôi nhận , nhưng ta về đã, mà này cô có ân hận vì phải nói ra điều gì không?
          - Không.
          Nàng nắm và níu chặt lấy tôi như bà già vớ được kẻ cắp, kéo thật mạnh, tôi ập xuống như cây to bị một cơn bão cuốn theo chiều đổ trên nàng....
          Đàn trâu lục tục tự kéo nhau về theo con đường quen cũ, khi đã vắng bóng người chăn.

          Quyền uy tối thượng của người chăn, là những ruộng dưa, nương bắp, vườn mía và những củ quả trong khu vực, nhưng từ khi một hiện tượng lớn xảy đến trong đời, bỗng đổi tôi trở thành ngươì bảo vệ nương rẫy một cách có hiệu quả, những sản phẩm của nương rẫy tự người mang đến cúng qủa vì họ sợ bóng sợ gió, có những ngươì dấu chồng con đem cho nhiều hơn để tìm hậu hạnh, vì trong những vũng đen vào đêm làm run sợ những người yếu bóng vía, tin ắng vào thần thánh ma quỷ. Nàng điềm đạm nói với tôi:
          -Thế ra trâu nước cũng giúp cho xóm làng bình yên.
          Nàng nói ngạo tôi. Mọi người chấp nhận tôi không mấy êm đềm, họ trở thành những tín đồ phản kháng. Phải là người cơ hội? Tôi mới đủ can đảm sống thừa hưởng.

          Ý quyết định ra đi đã thôi thúc từ lâu, vì tôi không muốn bị những ưu đãi nó vây quyện, một người đàn ông tự trọng để nghe thiên hạ bàn tán thầm thì, tôi cảm thấy như bị ức chế từ trong cơ thể, bữa ăn, giường ngủ, dục vọng tham lam, ngày càng rúc rỉa gậm nhấm rồi quay về vị kỷ. Kể từ ngày ba mẹ nàng mất, nàng là đứa con độc nhất, nếu nàng muốn chung sống với tôi thì không bị gì ràng buộc, vị trí của bao chàng trai dòm ngó cần chiếm hữu, lời tôi nguyện sẽ sống bên cạnh nàng suốt đời, nay muốn thay đổi, bởi như có mang một tính nết của chuột hay nghi hoặc, bởi một ám ảnh không tên, phải chăng nàng muốn làm đám cưới ngay, gấp trong ngày tới. Tôi cực kì đăm chiêu khi nàng nói:
          -Em nguyện sống yêu thương kính trọng anh suốt đời, vì không người con trai nào vượt trên anh.
          Lúc này tôi đánh mất tôi, tôi lọt vào giữa tự trọng, cuộc sống và người tình, trăn trở với bản thân mình, có thế tôi mới hiểu người chăn dắt như thế nào mới đủ dày dạn ngồi nguyên được trên vị trí, làm mọi người hiểu lầm là kẻ nghêng ngang tự phụ, thôi kệ, bào chữa cho mọi thường sự trên đời này không cần, tự nó cũng đã có một ý nghĩa một lý nào đó, chung qui nó cũng là một tham vọng.

          Tôi cúi lại nhìn mình, với những phần tuổi cuối đời tính toán suy nghĩ, có lẽ phải trây, lại chễm chệ trên lưng con trâu to khoẻ vào buổi sáng ban mai lúc màn sương còn phảng phất, cứ cho đó là lời đính chính thay cho sự xác nhận: tôi yêu nàng, lại chấp nhận quyền chăn dắt, tất nhiên mặt sẽ ngước lên hiên ngang đối mặt với khen chê, để được nhìn lại đồng xanh trìu mến, để được xoá lấp tên kẻ tứ cố vô thân thèm cuộc sống đầy đủ thiết yếu, nhưng chính là vì tôi yêu nàng, tôi nhắc lại một lần nữa, người con gái giản dị, dịu dàng thành thật, nàng đã cuốn hút tôi trong quỹ đạo, tôi từ bỏ hẳn ý tưởng ra đi để ở lại với phận hiện hữu, như cha chánh xứ không nỡ lòng nào rời khỏi xứ đạo, nơi do chính mồ hôi mình đã đổ dù trái ngược với ý nghiã tu trì, như tôi vì một hàm hồ cố chấp trên đồi chiều nào, lúc quên khuấy đàn trâu, trên bộ ngực nàng, thoáng nghi hoặc nhỏ, cho tôi cảm tưởng hụt hẩng, tôi tự hứa trở thành một tín đồ không bao giờ biết phản kháng, dù sau này nắng mưa bất thường, đối với tôi trở thành trung hòa khi thấy mình cồng kềnh. Nắng vẫn xuống nóng rát hơn không còn lý tưởng như buổi sớm mai, thân yêu và hiền hòa.

          Lời thánh :
          Những cái đạo đức giả hình ngụy tạo
          Nên trốn về vũng lầy thuở thời thượng nguyên sơ
          Nơi có dơi bay, quạ, tham vọng và mơ ước tà
          Sau này có hy vọng thoát kiếp mọc sừng thiền vị
          Anh chỉ nhớ trong lồng ngực em
          Là nơi duy nhất chỉ để dành phần đất cho người.
          #5
            Ct.Ly 27.03.2005 00:18:50 (permalink)
            #6
              Chuyển nhanh đến:

              Thống kê hiện tại

              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
              Kiểu:
              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9