*TẬP THƠ*TAN VỠ TÌNH ĐẦU*
Việt Cù!
Chúa trời nghiêm nghị phán rằng
Tại con ham lấy gái chằng ráng đi
Trên đời con gái thiếu chi
Việt kiều mác ngoại có gì mà ham
Tưởng sang bên ấy nhặt vàng
Cho con bỏ tật tưởng nàng là tiên
Bây giờ tức tối như điên
Quay về đất Việt lấy Miên đỡ phiền
Việt Nam đất nước thần tiên
Có tiền là có cô tiên theo liền
Ngày xưa sang Mỹ có tiền
Bây giờ sang Mỹ bạn hiền Ô Sin
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2011 00:08:53 bởi Viet duong nhan >
Thế Sự.
Thói đời kẻ ác sống dai
Người hiền chết yểu người ngay khổ sầu
Mai danh ,ẩn họ, cầm đầu
Đăm cha ,chém chú ví dầu nghĩa nhân
Bản thân dốt nát chơi bần
Thơ ca mà tưởng cái cần câu yêu
Yêu ai không được chửi liều
Con nầy ,con nọ đặt điều chua ngoa
Hiểu ra chỉ một thằng già
Tạo thành nhiều nick thế là số đông
Nick tung ,nịck hứng cũng ông
Khen chê giỏi dở cũng không được gì
Thói đời xấu ,đẹp, xưa, nay
Ăn ngay nói thẳng sợ ai mích lòng
Đất lành chim đậu rĩa lông
Làm thơ ,chép nhạc thả rong khắp vườn
Sống sao cô bác nhớ thương
Chớ đừng có để dầm tương ,dầm cà
Xuân về vui khắp mọi nhà
Trẻ già hớn hở bông hoa đầy vườn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.06.2011 13:05:00 bởi Hoàng An >
Kiếp Người !
Người đi sao quá lạnh lùng
Ca hai câu cổ lăn đùng đi luôn
Tạo nhiều tiếc nối người thương
Gây cười vui nhộn giữa đường ra khơi
Thương thay số kiếp con người
Tuổi xanh sớm mất nụ cười tắt nhanh
Lanh quanh tiền bạc để dành
Y như chiếc lá xa cành gió bay
Sinh Nghề Tử Nghiệp.
Kim Ngọc ra đi quá nghẹn ngào
Hát chào khán giả câu vọng cổ
Rồi đổ ra sân chết lạnh lùng
Tưởng chừng chuyện lạ khó ai tin.
Lá Rụng !
Chia tay vĩnh viễn mẹ hiền
Mẹ đi biền biệt sang miền giá băng
Trên đầu con quấn chiếc khăn
Bạn bè ,đồng nghiệp đốt nhang khấn cầu
Mẹ đi để lại u sầu
Sinh nghề tử nghiệp hát câu cuối cùng
Mẹ đi lòng dạ lạnh lùng
Lên câu vọng cổ ngàn trùng xa khơi
Biết rằng chiếc lá phải rơi
Lá rơi mẹ rụng chơi vơi giữa đời
Ngày mai mẹ nghỉ một nơi
Chia tay với mẹ đất trời mình con.
Yêu nhau bóng sắc bên ngoài
Chỉ là ảo vọng ít ngày mà thôi
Vấn đề là phải yêu lâu
Chứ đâu bẻ nhụy quên câu hẹn thề
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2011 18:12:56 bởi Viet duong nhan >
Thạch Sanh Lý Thông.
Thạch Sanh võ nghệ cao cường
Yêu thương bằng hữu lên đường hy sinh
Không ngờ chém được Chằn Tinh
Lý Thông lừa gạt đem trình lên vua
Tích xưa phê phán người xưa
Ngày nay lòng dạ con người tệ hơn
Vườn thơ là chốn thanh tao
Ghét nhau giả níck chửi nhau như dòi
Hỏi ra tuổi đã mươi ngoài
Nay mai xuống lổ mấy ai nhớ mình
Ai ơi thật dạ chân tình
Người yêu có phụ cũng mình với anh
Đàn ông đáng mặt trăng thanh
Dẫu nàng ruồng rẫy lòng anh sáng ngời
Cuối trời anh vẫn nhớ lời
Yêu ai trọn kiếp trọn đời không phai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.01.2011 20:10:49 bởi Viet duong nhan >
Nghẹn Ngào
Em ơi tết đã đến rồi
Sao em không đến đứng ngồi nhớ nhung
Anh khùng anh nhớ người dưng
Bây giờ phải chịu hỡi cưng có về
Xuân về hoa bướm xum xuê
Hỡi nàng tiên nữ hẹn thề ngày xưa
Hôm nay chuẩn bị về chưa?
Hay là em có kẻ đưa đón rồi?
Xuân về nước mắt anh rơi
Người ơi có hiểu tại trời tại ai?
Tháng ngày thầm nhớ người ta
Cuối năm đến tết dáng hoa không về......
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.01.2011 05:43:18 bởi Viet duong nhan >
Tại Trời ,Tại Tôi.
Mai đây Ông Táo về trời
Cho con nhắn gửi đôi lời người xưa
Hỏi rằng chặn nick từa lưa?
Da Hu cắt đứt mà chưa vừa lòng
Thôi thì nàng hãy có chồng
Bưởi bồng thuở ấy hết trông mong rồi
Lòng tôi đau đớn khôn ngôi
Táo ơi hỏi giúp tại tôi hay trời ?
Không yêu cũng nói vài lời
Có đâu lạnh nhạt như thời giá băng
Mây giăng che lối trăng rằm
Em ơi anh lỡ âm thầm nhớ em.
Tảo Mộ !
Bùi ngùi thương tưởng người xưa
Khói hương hoà quyện mắt vừa cay cay
Mộ phần con viếng sáng nay
Linh hồn song thất có hay con về
Xuân sang tết đến gần kề
Quê hương còn đó bộn bề khó khăn
Tình làng nghĩa xóm gió trăng
Không còn pháo nổ ,pháo thăng thuở nào
Nhớ xưa mổi độ xuân vào
Đì đùng pháo nổ đón chào vui ghê
Phu thê hứa hẹn quay về
Chiều ba mươi tết tụ tề anh em
Nội đem chiếu trãi bên thềm
Cạnh sòng tứ sắc , kề rèm tiến lên
Cháu con sát phạt cạnh bên
Ông bà hể hả nhà trên ưống trà...
0o0
Bây giờ thuở ấy còn đâu?
Người Nam ,người Mỹ ,người Âu chẳng về
Người đi, kẻ ở, xa quê
Ngày về chưa biết phu thê không còn.............
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.01.2011 10:31:08 bởi Hoàng An >
Chim Biển!
Xuân sang chim biển có biết không?
Em có đợi trông cánh thư hồng?
Bưởi bồng dạo ấy sao câm nín
Chín nhớ mười thương tại anh ngông.
Chưa chồng đông lạnh em có biết
Tha thiết tình anh nhớ trông ai
Hoa mai vươn nụ chờ xuân đến
Thấp nến cô phòng hú anh sang...
Dáng Xuân!
Xuân sang nẩy lộc đâm chòi
Nắng vàng ấp ủ cành lòi trơ hoa
Dáng hoa e thẹn lụa là
Má hồng thấp thoáng trời già say men
Xuân Tha Phương.
Xuân nầy con cũng không về
Mẹ ơi con khóc nhớ quê ,nhớ nhà
Bây giờ mới chợt hiểu ra
Quê hương có mẹ ,có cha ,ông, bà
Tình tiền nên phải sống xa
Nghĩ ra cũng tại nhà ta quá nghèo
Xuân sang đất khách bọt bèo
Khác xa văn hóa lèo tèo dân Nam
Gặp người cùng khổ đồng cam
Khóc cười chia sẻ đi làm như "trâu"
"Cày" ngày hai Zốp hai đầu
Tưởng đâu sướng lắm lòng sầu thâu đêm...
XUÂN LY HƯƠNG.
Xuân về con nhớ mẹ hiền
Sắm quần ,sắm áo cho tiền đi chơi
Bây giờ con đả lớn rồi
Xa quê, xa mẹ bồi hồi nhớ xưa
Quê mình chỉ có nắng, mưa
Quê người xứ lạnh nắng trưa như chiều
Xuân sang con nhớ mẹ nhiều
Nhớ nồi bánh tét gói chiều ba mươi
Anh em con cháu vui cười
Chúc nhau hạnh phúc mọi người sống lâu
Bây giờ ngày ấy còn đâu
Dâu ,con ly tán ai hầu mẹ ơi
Mẹ nay gần đất xa trời
Thương con mẹ hãy nói lời thứ tha
Xứ xa không thể về nhà
Gởi tiền cho mẹ gọi là nhớ thương
Hôm nay con biết sai đường
Tiền tình kiếm được tình thương khó tìm
Xuân sang đất khách im lìm
Nỗi niềm nhớ mẹ con tim nặng nề
Xuân Ước Hẹn.
Xuân đang đến ,sao lòng mình buồn thế
À thì ra, một nửa kia chưa về?
Ta đợi mải , bóng hồng kia chẳng đến
Con cô đơn suốt kiếp hỡi trời già?
Hoa rạo rực chờ xuân cùng nở rộ
Mãnh tình ta tan nát hỡi xuân ơi
Đôi chim én, liệng trời cao xanh ngát
Lụy dáng hồng trời mộng đất phương xa
Xuân lại đến sao tình ta không đến?
Nỗi câm hờn biết tỏ với ai đây
Nơi xa ấy có nhiều điều muốn ngỏ
Sợi tơ hồng xin nhắn gởi đôi câu
Dẩu đả biết, yêu là nhiều đau khổ
Tại sao lòng, cứ mải nhớ người dưng
Cứ phải tững tưng, khi vắng bóng người
Tắt lịm nụ cười chẳng có trên môi
Em hỡi ,em ơi chừng nào trở lại
Đàn khãi lên rồi,em hát anh vui
Tuổi trẻ đôi mươi đón chào xuân mới
Năm tới vẹn bề nghĩa củ tình xưa.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: